Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
-
Chương 2: Thư tạp cầm thú, dị thế trọng sanh
Dịch giả: delafere119
Lạc Khắc – Pháp Lôi Nhĩ, tể tướng Mạt La đế quốc, thế tập hầu tước, 63 tuổi, thân hình còi cọc thấp bé, tướng mạo rất đỗi bình thường, ria mép hình chữ Bát ( 八), tính tình âm hiểm tham lam, bổn sự lớn nhất của lão là nịnh nọt a dua, đầu não của hầu hết đám quý tộc tham lam trong đế quốc.
Hôm nay Lạc Khắc tể tướng cực kỳ tức giận, đứa cháu bảo bối Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ của lão ra ngoài tản bộ thì bị một quyển thiết bì thư từ trên trời rơi xuống đánh vỡ đầu, trọng thương hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Tức khí, lão lôi toàn bộ đám hạ nhân theo hầu tôn tử ra, tất cả đều phải ngoan ngoãn nhận giáo huấn.
Có lẽ vì dính dáng đến quá nhiều việc xấu xa, con trai cả và con dâu của lão cùng với con trai thứ lần lượt rời xa lão, chỉ có con út tử tước Tây Tư – Pháp Lôi Nhĩ còn sống bình an.
Ba đứa con trai của Lạc Khắc chỉ có con cả sinh được cho lão một đứa cháu là Lôi Ân. Lão đối với đứa cháu này có thể nói vô cùng sủng ái.
Bởi vì được chiều chuộng lại bị ảnh hưởng của hoàn cảnh sinh hoạt, Lôi Ân bị mất cả cha lẫn mẹ, khi hơn mười tuổi đã có tâm địa xấu xa, trở thành đầu lĩnh của toàn bộ đám thanh niên bại hoại, phần tử cặn bã ở đế đô.
Đương nhiên tất cả đều phải nể mặt Lạc Khắc, bản thân Lôi Ân là đồ vô dụng, là tiêu chuẩn phế vật đời kế tiếp.
Hiện giờ hắn đã hai mươi tuổi, ngày thường những chuyện xấu khi nam phách nữ nhiều vô kể, cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ có bao nhiêu nữa. May mà hắn cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, cho tới hiện giờ cũng không dám khi phụ đám rắn mặt, chỉ chuyên môn khiêu khích những kẻ yếu đuối thế cô lực bạc.
Cho nên những đại nhân vật tự coi là chính nghĩa cũng không muốn đụng đến thứ cầm thú này, bởi vì hắn cùng tể tướng đại nhân là một, thật sự không đáng.
Hôm nay Lôi Ân bị thiết bì thư từ trên trời rơi xuống đánh bị thương, một ít quan viên không ưa hắn cùng với cư dân thường ngày bị hắn khi dễ đều ồn ào cao hứng cho rằng chính là Quang Minh nữ thần hiển linh, trừng trị tên cầm thú đáng ghét ấy. Tốt nhất hắn vĩnh viễn không nên tỉnh lại.
Bởi vì thương thế ở đầu Lôi Ân khá nghiêm trọng, mặc dù đã được mục sư quang minh ma pháp điều trị, nhưng có lẽ cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Cho nên Lạc Khắc liền từ chối hết đám quý tộc đến thăm hỏi, để tỳ nữ ở ngoài phòng, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy Lôi Ân tĩnh dưỡng.
Diệp Phong đối với tao ngộ hiện giờ, thật không hiểu phải nghĩ thế nào. Ký ức của hắn hết sức rõ ràng, hắn đã chết trong cổ mộ còn hiện giờ sống lại như kỳ tích.
Nhưng lại chiếm cứ thân thể và kí ức của Lôi Ân, trở thành cháu của Lạc Khắc tể tướng, một kẻ bản chất xấu xa, không điểm nào tốt, mới sinh ra đã được thụ nhận nam tước quý tộc.
Trời ạ! Rốt cuộc là thế nào? Ta chẳng phải đã chết rồi? Sao lại nhập vào cơ thể tên khốn kiếp so với ta còn xấu xa hơn này?
Ài, cha mẹ không tìm thấy ta, chắc chắn rất nóng ruột! Còn tên Giang mập đã chết, cũng là do ta hại hắn...
Hối hận, hiện giờ trong lòng Diệp Phong rất hối hận. Nếu có thể để hắn lựa chọn lại một lần, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn học đại học, tuyệt đối không dám khuyết đức đi đào trộm mộ. Nguồn: http://qtruyen.net
Loại người chấp mê bất ngộ, rốt cuộc thường nhận lấy hậu quả rồi mới tỉnh lại. Nếu hiện giờ đang ngập trong châu báu bạc vàng, trong đầu hắn tuyệt đối sẽ không hối hận, ngược lại, chỉ biết nghĩ đến kim tiền và mĩ nhân.
Đúng rồi, thiết bì thư, trong quyển sách đó có lẽ sẽ có phương pháp trở về. Trong lúc hối hận Diệp Phong thình lình bừng tỉnh, mở miệng gọi lớn: "Lộ Lộ, ngươi đến đây!"
Lộ Lộ - La Tây, tuổi tròn mười chín, duyên dáng yêu kiều, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, da trắng hơn tuyết, mái tóc dài phủ lên vai, phối hợp với một vẻ đẹp mĩ lệ thánh khiết, mười phần khiến người yêu thích, là mĩ nữ nổi danh trong dân chúng ở đế đô. Đáng tiếc xuất thân bình dân, vì mẫu thân bị bệnh nặng cần tiền mua thuốc mà bị phụ thân cắn răng đem bán vào phủ tể tướng.
Hôm trước vừa bị Lạc Khắc đưa làm thị nữ của Lôi Ân. Lôi Ân còn chưa kịp làm tổn hại nàng thì bị Diệp Phong chiếm lấy thân thể. Khi Diệp Phong dung hợp kí ức của Lôi Ân, tự nhiên hắn biết toàn bộ mọi việc.
Nghe thấy tiếng gọi của thiếu gia, Lộ Lộ mặc trên người chiếc váy lụa mỏng màu trắng lập tức đẩy cửa bước vào trong phòng, đến bên giường cung kính thỉnh thị: "Thiếu gia, ngài có việc gì phân phó?"
Nếu là ở trên địa cầu, Diệp Phong thấy tiểu mĩ nữ thuần khiết xinh đẹp này Lộ Lộ này, lại nghe được thanh âm êm dịu của nàng, khẳng định đã nuốt nước miếng một tiếng thật to, có điều hiện giờ hắn không có cái tâm tư đó, nhìn thoáng qua Lộ Lộ, rồi mở miệng hỏi: "Quyển thiết bì thư rơi xuống đầu ta hiện giờ ở đâu?"
"Thưa thiếu gia, ở chỗ lão gia." Lộ Lộ trả lời.
"Ngươi đến nói lão già đưa quyển sách đó cho ta, bảo ta cần xem ngay lập tức." Diệp Phong nhíu mày ra lệnh. "Lão già" là cách Lôi Ân xưng hô với Lạc Khắc. Cháu gọi ông là "lão già", Lạc Khắc cũng không tức giận, lão sủng ái Lôi Ân thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được.
Lộ Lộ thấy thiếu gia nhíu mày tựa hồ khó chịu, liền đáp một tiếng rồi đi tìm lão gia. Hạ nhân trong phủ tể tướng đều biết, những lúc thiếu gia khó chịu sẽ có người gặp xui xẻo.
Lộ Lộ mặc dù mới đến được hai ngày, nhưng đã có người nói cho nàng những việc xảy ra trong phủ. Nàng không muốn người xúi quẩy đó là mình.
Nằm trên giường, tay vò đầu, trong lòng Diệp Phong cảm thấy an ủi bởi vì mẫu thân của Lạc Khắc là người Đông phương đại lục rất khó gặp. Lạc Khắc thừa kế đôi mắt đen của mẫu thân lão, kết quả là con cháu của lão đều có đôi mắt màu đen.
"Cháu ngoan, cháu đã tỉnh rồi, thế nào, đầu còn đau không?" Lạc Khắc ục à ục ịch trong bộ quần áo quý tộc thùng thình, tự thân cầm thiết bì thư mang đến bên giường quan tâm hỏi han.
Nghe thấy hai chữ "cháu ngoan", Diệp Phong thiếu chút nữa đã mắng trả "ngươi là cháu ông mày đây thì có!". Bất quá nhìn dáng điệu quan tâm của Lạc Khắc, Diệp Phong mới nhịn được. Dẫu sao đây cũng là đế quốc tể tướng ác danh lẫy lừng, nếu để lão biết mình không phải cháu lão, lúc đó chuyện ra sao cũng tưởng tượng được.
"Lão già, ta không sao, lão yên tâm đi." Với giọng điệu của Lôi Ân, Diệp Phong thân mật nói vài câu khách sáo với Lạc Khắc, rồi mở quyển thiết bì thư ra xem xét.
Lạc Khắc thấy chái vẫn giống trước kia, trong lòng tương đối yên tâm, thấy hắn xem sách liền nói: "Chữ trên quyển sách đó rất kì quái, cả ta cũng xem không được."
Hứ, văn tự địa cầu lão có thể đọc được mới là việc lạ. Diệp Phong lẩm bẩm. Ngẫm lại Lạc Khắc ở đây rất bất tiện, không đọc sách, đáp lời Lạc Khắc, rồi lại nói cần nghỉ ngơi, bảo Lạc Khắc rời khỏi, rồi quay lại ngồi trên giường ngâm cứu thiết bì thư.
Quyển sách này, nếu đổi thành một người bình thường trên địa cầu đọc, chắc chắn sẽ nghĩ đây là tiểu thuyết ảo tưởng giải trí, nhưng đối với người hiểu được vũ học như Diệp Phong mà đọc được sẽ phải giật nảy mình, bởi vì đây chính là một quyển tập hợp lớn của Trung Hoa võ học, tên là Trung Hoa Bảo Điển.
Nội dung trong bảo điển chia là mười ba thiên, cụ thể là: công pháp thiên, kiếm pháp thiên, đao pháp thiên, thương pháp thiên, côn pháp thiên, quyền pháp thiên, chưởng pháp thiên, thủ pháp thiên, chỉ pháp thiên, trảo pháp thiên, thối pháp thiên, bộ pháp thiên, tạp học thiên
Mỗi thiên có ít nhất hơn mười loại, nhiều có đến ba mươi loại, chính tà đều có, bao la vạn tượng. Mỗi loại đều là những tuyệt học mà người luyện võ mơ tưởng, trong đó có "Hiên Viên Chí Tôn Công" và "Xi Vưu Vô Cực Công" dung hợp thành "Thiên Địa Chí Tôn Công" cường hãn nhất!
Có điều tất cả vũ học cũng không bằng một tờ "Dị giới thứ nguyên trận" cuối cùng, có thể hấp dẫn ánh mắt của Diệp Phong. Chính bởi cái "Dị giới thứ nguyên trận" này là mấu chốt khiến hắn xuất hiện ở Quang Minh đại lục.
Soạn ra bộ Trung Hoa Bảo Điển này là một vị vương gia Tống triều, dùng võ ngộ đạo thành tu hành giả. Bởi vì lăng mộ của cha bị trộm cắp, lúc sinh thời y căm hận nhất chính là bọn "mộ tặc", cho nên lúc đến lúc chết đã thỉnh cầu một vị pháp sư Tây phương, bố trí "Dị giới thứ nguyên trận" trên quyển kì thư.
Người vào mộ mang bảo điển đặt bên quan tài, đồng thời làm một lớp phòng bị trên quan tài và thi thể. Một khi có người mở quan tài sẽ hít phải khí độc, lập tức chết ngày mà không thể đẩy khí độc ra khỏi cơ thể.
"Dị giới thứ nguyên trận" có thể mở được cửa không gian thứ nguyên, khí tử vong nhập vào giết người, đem linh hồn trong thân thể người cầm bảo điển, tống nhập vào dị giới. Vả lại trận này chỉ xài một lần, một khi khởi động sẽ không thể dùng lần thứ hai. Bởi vì Tống triều vương gia cho rằng đào mộ tặc ở dị giới vĩnh viễn không được siêu sinh.
"Ta chết..."
Diệp Phong xem lại tờ cuối cùng trong bảo điển một lần nữa không nhịn được thóa mạ một tiếng, quăn quyển sách lên giường. Chẳng biết phải nói sao, trong tình hình lúc đó, hoàn toàn do hắn tham lam đi đào trộm mộ, gặp phải báo ứng cũng không trách được ai.
Thật ra mà nói đây rốt cuộc là vận may của hắn, do cầm quyển bảo điển trong tay, linh hồn tiến vào thế giới này rồi nhập vào Lôi Ân. Giang Minh bị hắn làm liên lụy mới thực sự là táng mạng trên mặt đất.
"Thiếu gia, ngài sao vậy?" Lộ Lộ ở ngoài cửa phòng, nghe thấy thiếu gia kêu lớn "Ta chết...", chẳng biết ý tứ ra sao liền cung kính tiến vào thỉnh thị.
"Ai bảo ngươi vào?" Diệp Phong tâm tình đang không tốt, thấy Lộ Lộ vào phòng thì nhíu mày trừng mắt nhìn nàng.
"Thiếu gia, xin lỗi, nô tỳ lần sau không dám nữa." Lộ Lộ thấy thiếu gia nổi giận lập tực bị dọa khiếp quỳ mọp xuống đất. Hạ nhân trong phủ tể tướng dám là thiếu gia khó chịu, không có ai có kết cục tốt cả.
Diệp Phong nhìn hình dáng sợ sệt của Lộ Lộ, lại nghĩ đến hắn hiện giờ là Lôi Ân, một nam tước hành hạ kẻ dưới bất cần quan tâm kẻ khác, không khỏi rất ư bất lực, nhẹ giọng nói: "Ta đói bụng rồi, ngươi bảo nhà bếp làm đồ ăn cho ta."
"Vâng" Lộ Lộ thấy thiếu gia không trách cứ mình, liền ứng lời đến phòng bếp, bảo đầu bếp làm món ăn thiếu gia ưa thích nhất mang đến.
Nhìn thấy đám hạ nhân bày lên bàn hơn 50 món ăn, Diệp Phong mặc dù sớm biết Lôi Ân từ trước tới nay vẫn vậy nhưng vẫn không khỏi ngấm ngầm cảm khái, như vầy quả thực quá xa xỉ.
Tính cách Diệp Phong từ trước tới giờ vốn rất cởi mở. Lúc trước khi tâm tình không tốt, hắn vẫn có biện pháp phân tán sự chú ý của mình, không nghĩ tới những việc phiền lòng. Hiện giờ ở đây không có máy tính cũng chẳng có tiểu thuyết, hắn đành phải ăn uống để phân tán tư tưởng.
Trong sự hầu hạ của Lộ Lộ, quai hàm Diệp Phong ngấu nghiến nhai nuốt, giống như vật thực trên chiếc bàn đó có thù oán với hắn vậy. Khiến Lộ Lộ mắt trợn ngược mồm há hốc, cho tới giờ vẫn chưa nghe qua thiếu gia dùng bữa lại hung mãnh như vậy.
Quang Minh đại lục không có rau xào, hơn năm mươi món ăn nếu không phải món hầm thì là món nướng. Diệp Phong sau khi diệt gọn một khối thịt trâu nướng rốt cuộc đã không thể ăn thêm được.
Đám hạ nhân dọn dẹp bàn ăn, Diệp Phong sau khi ngừng ăn lại trút không ít Mạt La Quả Tửu vào bụng, tâm tình tốt hơn rất nhiều, bảo Lộ Lộ cầm đến cho hắn một điếu thuốc "Thanh Sảng Tiêu Hồn" có bề ngoài giống điếu xì gà mà chỉ giới quý tộc mới có thể sở hữu, nằm trên giường, miên man suy nghĩ về tình huống hiện giờ.
Nếu hắn bị Lạp Khắc phát hiện, chắc chắn hắn sẽ chết không nghi ngờ gì, nhưng cũng không thể cứ sống theo cách của Lôi Ân được, như vậy hắn còn là Diệp Phong sao?
Huống hồ bề ngoài của Lôi Ân rất hung hăng càn quấy, nhưng thúc thúc Tây Tư của hắn, là hầu tước thế tập giống như hắn, luôn ngấm ngầm "dạy bảo" hắn.
Lôi Ân sợ nhất chính là Tây Tư, bởi vì Tây Tư có thực lực của băng sương kiếm sĩ cấp 6, giết loại súc sinh phế vật như Lôi Ân, so với bóp con châu chấu còn dễ dàng hơn.
Có điều Tây Tư cũng chưa phải mạnh nhất, mạnh nhất chính là cháu của đế quốc lão nguyên soái, Mạt La đệ nhất mĩ nam tử, Phỉ Long – Chiêm Mỗ Tư, có thực lực của Quang Minh kị sĩ cấp 7, chưởng quản 1 vạn hoàng gia kỵ sĩ đoàn.
Bởi vì lão nguyên soái Uy Lợi và lão tể tướng Lạc Khắc, hai người từ trước tới giờ không hợp nhau, minh tranh ám đấu với bọn họ mà nói chỉ như bữa cơm gia đình. Cho nên Phỉ Long từ nhỏ đã không hợp với Lôi Ân, luôn luôn khó dễ Lôi Ân.
"Con mẹ nó, bảo điển sao lại không cho ta nhập vào Phỉ Long vậy? Hắn là cháu của nguyên soái, hoàng gia kỵ sĩ đoàn trưởng, Mạt La đệ nhất mĩ nam tử. Trời ạ! Lôi Ân so với hắn đúng là rác rưởi mà."
Trong lòng Diệp Phong đầy ấm ức, nhưng trong đầu lại hiểu rõ, tự mình phải gia tăng thực lực, nếu không chắc chắn sẽ lại chết một lần nữa.
Chết chẳng bằng sống, có thể sống vĩnh viễn vẫn là chuyện đáng mừng, huống hồ hắn hiện giờ còn trở thành cháu của tể tướng, kim tiền và mĩ nhân lúc trước hắn muốn mà không có được, bây giờ có dễ như trở bàn tay.
Muốn tăng cường thực lực, tu luyện tuyệt học trong Trung Hoa Bảo Điển đúng là lựa chọn tốt nhất, có điều việc này phải làm lén lút, nếu không thằng cháu cưng Tây Tư của Lạp Khắc chắc chắn sẽ không để hắn được tăng cường thực lực như ý nguyện.
Kiếm thuật tổ truyền của Diệp gia tên gọi là "Tùy Tâm", chỉ có một số chiêu thức kiếm thuật là cốt lõi,, chú trọng đến: ý đáo thần đáo, thần đạo kiếm đáo, kiếm đáo khí đáo, khí đáo lực đáo, bất câu nê vu chiêu thức, dĩ bất biến ứng vạn biến, dĩ vô chiêu thắng hữu chiêu ( "ý" = ý nghĩ, "thần" = tinh thần. tạm dịch "ý đến thần đến, thần chảy kiếm đến, kiếm tới khí tới, khí tới lực tới, không câu nệ vào chiêu thức, dùng bất biến chống vạn biến, dùng vô chiêu thắng hữu chiêu.")
Diệp Phong đối với tâm pháp gia truyền "Vô chiêu thắng hữu chiêu" thì mười phần đồng ý. Nhưng chân khí công pháp tu luyện gia truyền so với "Thiên Địa Chí Tôn Công" trong Trung Hoa Bảo Điển thực sự không ăn nhập. Kiếm thuật tối cao lại không có thực lực mạnh mẽ làm trụ cột, đúng là rác rưởi.
Địa cầu cùng Quang Minh đại lục cũng có các dạng nguyên tố tồn tại, bản chất nguyên tố hoàn toàn tương đồng, giống nhiều khác ít, như ở địa cầu Võ giả có chánh khí, ma khí thì tại Quang Minh đại lục lại có tên là quang minh nguyên tố, ám hắc nguyên tố.
Pháp sư của Quang Minh đại lục tìm được một loại nguyên tố phù hợp liền có thể bằng vào tinh thần lực điều động nguyên tố trong trời đất để hình thành ma pháp. Chiến sĩ lợi dụng công pháp để hấp thụ một loại nguyên tố vào trong cơ thể để hình thành đấu khí.
Bất luận là pháp sư hay chiến sĩ cũng không dám đồng thời tu luyện hai hệ ma pháp hoặc hai hệ đấu khí. Bởi vì làm như vậy tất sẽ dẫn đến hai loại nguyên tố bài xích nhau, nhẹ thì cả đời chịu nỗi thống khổ hai loại nguyên tố bài xích, nặng thì cơ thể đột nhiên vỡ nát tử vong.
Hiên Viên Chí Tôn Công hấp nạp chánh khí nhập thể để dùng, chí cương chí dương.
Xi Vưu Vô Cực Công hấp nạp ma khí nhập thể để dùng, chí âm chí nhu.
Kết hợp hai loại công pháp này hình thành nên Thiên Địa Chí Tôn Công, xảo diệu lợi dụng đặc điểm chính – ma nhị khí tương sinh tương khắc, đồng thời tu luyện hai loại khí, âm dương hợp nhất, cương nhu song trùng, tổng cộng có 9 tầng. Lại có Hiên Viên Kiếm Pháp và Xi Vưu Đao Pháp, tổng hợp thành Chí Tôn Cửu Thức.
Chạy trốn xài Tiêu Diêu Kiền Khôn Bộ, đánh lén dùng Chân Khí Toàn Long Chỉ, phòng ngự dùng Như Lai Thiên Phật Thủ, chém giết dùng Thiên Địa Phách Hoàng Quyền, Truy Phong Cuồng Long Toản, bắt giữ dùng điểm huyệt thuật Đó đều là những tuyệt học Diệp Phong chuẩn bị để tu luyện.
Hôm trước bị thương khiến Diệp Phong có lý do để dưỡng thương, mỗi ngày đèu nằm trong phòng ngấm ngầm tu luyện Thiên Địa Chí Tôn Công. Cho nên bất luận là Lạc Khắc hay Tây Tư, kể cả người mỗi ngày đều hầu hạ hắn là Lộ Lộ đều không phát hiện ra hắn đang tu luyện công pháp.
Cầm Thú Nam Tước của phủ tể tướng, Lôi Ân đại nhân đóng cửa dưỡng thương, đúng thực là sự kiện lớn khiến dân tình hoan hỉ, cả mốt số quan viên không hợp với tể tướng cũng đều mang "Trời giáng thiết thư xuống đầu cầm thú" làm đề tài tiêu khiển.
Lạc Khắc – Pháp Lôi Nhĩ, tể tướng Mạt La đế quốc, thế tập hầu tước, 63 tuổi, thân hình còi cọc thấp bé, tướng mạo rất đỗi bình thường, ria mép hình chữ Bát ( 八), tính tình âm hiểm tham lam, bổn sự lớn nhất của lão là nịnh nọt a dua, đầu não của hầu hết đám quý tộc tham lam trong đế quốc.
Hôm nay Lạc Khắc tể tướng cực kỳ tức giận, đứa cháu bảo bối Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ của lão ra ngoài tản bộ thì bị một quyển thiết bì thư từ trên trời rơi xuống đánh vỡ đầu, trọng thương hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Tức khí, lão lôi toàn bộ đám hạ nhân theo hầu tôn tử ra, tất cả đều phải ngoan ngoãn nhận giáo huấn.
Có lẽ vì dính dáng đến quá nhiều việc xấu xa, con trai cả và con dâu của lão cùng với con trai thứ lần lượt rời xa lão, chỉ có con út tử tước Tây Tư – Pháp Lôi Nhĩ còn sống bình an.
Ba đứa con trai của Lạc Khắc chỉ có con cả sinh được cho lão một đứa cháu là Lôi Ân. Lão đối với đứa cháu này có thể nói vô cùng sủng ái.
Bởi vì được chiều chuộng lại bị ảnh hưởng của hoàn cảnh sinh hoạt, Lôi Ân bị mất cả cha lẫn mẹ, khi hơn mười tuổi đã có tâm địa xấu xa, trở thành đầu lĩnh của toàn bộ đám thanh niên bại hoại, phần tử cặn bã ở đế đô.
Đương nhiên tất cả đều phải nể mặt Lạc Khắc, bản thân Lôi Ân là đồ vô dụng, là tiêu chuẩn phế vật đời kế tiếp.
Hiện giờ hắn đã hai mươi tuổi, ngày thường những chuyện xấu khi nam phách nữ nhiều vô kể, cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ có bao nhiêu nữa. May mà hắn cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, cho tới hiện giờ cũng không dám khi phụ đám rắn mặt, chỉ chuyên môn khiêu khích những kẻ yếu đuối thế cô lực bạc.
Cho nên những đại nhân vật tự coi là chính nghĩa cũng không muốn đụng đến thứ cầm thú này, bởi vì hắn cùng tể tướng đại nhân là một, thật sự không đáng.
Hôm nay Lôi Ân bị thiết bì thư từ trên trời rơi xuống đánh bị thương, một ít quan viên không ưa hắn cùng với cư dân thường ngày bị hắn khi dễ đều ồn ào cao hứng cho rằng chính là Quang Minh nữ thần hiển linh, trừng trị tên cầm thú đáng ghét ấy. Tốt nhất hắn vĩnh viễn không nên tỉnh lại.
Bởi vì thương thế ở đầu Lôi Ân khá nghiêm trọng, mặc dù đã được mục sư quang minh ma pháp điều trị, nhưng có lẽ cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Cho nên Lạc Khắc liền từ chối hết đám quý tộc đến thăm hỏi, để tỳ nữ ở ngoài phòng, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy Lôi Ân tĩnh dưỡng.
Diệp Phong đối với tao ngộ hiện giờ, thật không hiểu phải nghĩ thế nào. Ký ức của hắn hết sức rõ ràng, hắn đã chết trong cổ mộ còn hiện giờ sống lại như kỳ tích.
Nhưng lại chiếm cứ thân thể và kí ức của Lôi Ân, trở thành cháu của Lạc Khắc tể tướng, một kẻ bản chất xấu xa, không điểm nào tốt, mới sinh ra đã được thụ nhận nam tước quý tộc.
Trời ạ! Rốt cuộc là thế nào? Ta chẳng phải đã chết rồi? Sao lại nhập vào cơ thể tên khốn kiếp so với ta còn xấu xa hơn này?
Ài, cha mẹ không tìm thấy ta, chắc chắn rất nóng ruột! Còn tên Giang mập đã chết, cũng là do ta hại hắn...
Hối hận, hiện giờ trong lòng Diệp Phong rất hối hận. Nếu có thể để hắn lựa chọn lại một lần, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn học đại học, tuyệt đối không dám khuyết đức đi đào trộm mộ. Nguồn: http://qtruyen.net
Loại người chấp mê bất ngộ, rốt cuộc thường nhận lấy hậu quả rồi mới tỉnh lại. Nếu hiện giờ đang ngập trong châu báu bạc vàng, trong đầu hắn tuyệt đối sẽ không hối hận, ngược lại, chỉ biết nghĩ đến kim tiền và mĩ nhân.
Đúng rồi, thiết bì thư, trong quyển sách đó có lẽ sẽ có phương pháp trở về. Trong lúc hối hận Diệp Phong thình lình bừng tỉnh, mở miệng gọi lớn: "Lộ Lộ, ngươi đến đây!"
Lộ Lộ - La Tây, tuổi tròn mười chín, duyên dáng yêu kiều, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, da trắng hơn tuyết, mái tóc dài phủ lên vai, phối hợp với một vẻ đẹp mĩ lệ thánh khiết, mười phần khiến người yêu thích, là mĩ nữ nổi danh trong dân chúng ở đế đô. Đáng tiếc xuất thân bình dân, vì mẫu thân bị bệnh nặng cần tiền mua thuốc mà bị phụ thân cắn răng đem bán vào phủ tể tướng.
Hôm trước vừa bị Lạc Khắc đưa làm thị nữ của Lôi Ân. Lôi Ân còn chưa kịp làm tổn hại nàng thì bị Diệp Phong chiếm lấy thân thể. Khi Diệp Phong dung hợp kí ức của Lôi Ân, tự nhiên hắn biết toàn bộ mọi việc.
Nghe thấy tiếng gọi của thiếu gia, Lộ Lộ mặc trên người chiếc váy lụa mỏng màu trắng lập tức đẩy cửa bước vào trong phòng, đến bên giường cung kính thỉnh thị: "Thiếu gia, ngài có việc gì phân phó?"
Nếu là ở trên địa cầu, Diệp Phong thấy tiểu mĩ nữ thuần khiết xinh đẹp này Lộ Lộ này, lại nghe được thanh âm êm dịu của nàng, khẳng định đã nuốt nước miếng một tiếng thật to, có điều hiện giờ hắn không có cái tâm tư đó, nhìn thoáng qua Lộ Lộ, rồi mở miệng hỏi: "Quyển thiết bì thư rơi xuống đầu ta hiện giờ ở đâu?"
"Thưa thiếu gia, ở chỗ lão gia." Lộ Lộ trả lời.
"Ngươi đến nói lão già đưa quyển sách đó cho ta, bảo ta cần xem ngay lập tức." Diệp Phong nhíu mày ra lệnh. "Lão già" là cách Lôi Ân xưng hô với Lạc Khắc. Cháu gọi ông là "lão già", Lạc Khắc cũng không tức giận, lão sủng ái Lôi Ân thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được.
Lộ Lộ thấy thiếu gia nhíu mày tựa hồ khó chịu, liền đáp một tiếng rồi đi tìm lão gia. Hạ nhân trong phủ tể tướng đều biết, những lúc thiếu gia khó chịu sẽ có người gặp xui xẻo.
Lộ Lộ mặc dù mới đến được hai ngày, nhưng đã có người nói cho nàng những việc xảy ra trong phủ. Nàng không muốn người xúi quẩy đó là mình.
Nằm trên giường, tay vò đầu, trong lòng Diệp Phong cảm thấy an ủi bởi vì mẫu thân của Lạc Khắc là người Đông phương đại lục rất khó gặp. Lạc Khắc thừa kế đôi mắt đen của mẫu thân lão, kết quả là con cháu của lão đều có đôi mắt màu đen.
"Cháu ngoan, cháu đã tỉnh rồi, thế nào, đầu còn đau không?" Lạc Khắc ục à ục ịch trong bộ quần áo quý tộc thùng thình, tự thân cầm thiết bì thư mang đến bên giường quan tâm hỏi han.
Nghe thấy hai chữ "cháu ngoan", Diệp Phong thiếu chút nữa đã mắng trả "ngươi là cháu ông mày đây thì có!". Bất quá nhìn dáng điệu quan tâm của Lạc Khắc, Diệp Phong mới nhịn được. Dẫu sao đây cũng là đế quốc tể tướng ác danh lẫy lừng, nếu để lão biết mình không phải cháu lão, lúc đó chuyện ra sao cũng tưởng tượng được.
"Lão già, ta không sao, lão yên tâm đi." Với giọng điệu của Lôi Ân, Diệp Phong thân mật nói vài câu khách sáo với Lạc Khắc, rồi mở quyển thiết bì thư ra xem xét.
Lạc Khắc thấy chái vẫn giống trước kia, trong lòng tương đối yên tâm, thấy hắn xem sách liền nói: "Chữ trên quyển sách đó rất kì quái, cả ta cũng xem không được."
Hứ, văn tự địa cầu lão có thể đọc được mới là việc lạ. Diệp Phong lẩm bẩm. Ngẫm lại Lạc Khắc ở đây rất bất tiện, không đọc sách, đáp lời Lạc Khắc, rồi lại nói cần nghỉ ngơi, bảo Lạc Khắc rời khỏi, rồi quay lại ngồi trên giường ngâm cứu thiết bì thư.
Quyển sách này, nếu đổi thành một người bình thường trên địa cầu đọc, chắc chắn sẽ nghĩ đây là tiểu thuyết ảo tưởng giải trí, nhưng đối với người hiểu được vũ học như Diệp Phong mà đọc được sẽ phải giật nảy mình, bởi vì đây chính là một quyển tập hợp lớn của Trung Hoa võ học, tên là Trung Hoa Bảo Điển.
Nội dung trong bảo điển chia là mười ba thiên, cụ thể là: công pháp thiên, kiếm pháp thiên, đao pháp thiên, thương pháp thiên, côn pháp thiên, quyền pháp thiên, chưởng pháp thiên, thủ pháp thiên, chỉ pháp thiên, trảo pháp thiên, thối pháp thiên, bộ pháp thiên, tạp học thiên
Mỗi thiên có ít nhất hơn mười loại, nhiều có đến ba mươi loại, chính tà đều có, bao la vạn tượng. Mỗi loại đều là những tuyệt học mà người luyện võ mơ tưởng, trong đó có "Hiên Viên Chí Tôn Công" và "Xi Vưu Vô Cực Công" dung hợp thành "Thiên Địa Chí Tôn Công" cường hãn nhất!
Có điều tất cả vũ học cũng không bằng một tờ "Dị giới thứ nguyên trận" cuối cùng, có thể hấp dẫn ánh mắt của Diệp Phong. Chính bởi cái "Dị giới thứ nguyên trận" này là mấu chốt khiến hắn xuất hiện ở Quang Minh đại lục.
Soạn ra bộ Trung Hoa Bảo Điển này là một vị vương gia Tống triều, dùng võ ngộ đạo thành tu hành giả. Bởi vì lăng mộ của cha bị trộm cắp, lúc sinh thời y căm hận nhất chính là bọn "mộ tặc", cho nên lúc đến lúc chết đã thỉnh cầu một vị pháp sư Tây phương, bố trí "Dị giới thứ nguyên trận" trên quyển kì thư.
Người vào mộ mang bảo điển đặt bên quan tài, đồng thời làm một lớp phòng bị trên quan tài và thi thể. Một khi có người mở quan tài sẽ hít phải khí độc, lập tức chết ngày mà không thể đẩy khí độc ra khỏi cơ thể.
"Dị giới thứ nguyên trận" có thể mở được cửa không gian thứ nguyên, khí tử vong nhập vào giết người, đem linh hồn trong thân thể người cầm bảo điển, tống nhập vào dị giới. Vả lại trận này chỉ xài một lần, một khi khởi động sẽ không thể dùng lần thứ hai. Bởi vì Tống triều vương gia cho rằng đào mộ tặc ở dị giới vĩnh viễn không được siêu sinh.
"Ta chết..."
Diệp Phong xem lại tờ cuối cùng trong bảo điển một lần nữa không nhịn được thóa mạ một tiếng, quăn quyển sách lên giường. Chẳng biết phải nói sao, trong tình hình lúc đó, hoàn toàn do hắn tham lam đi đào trộm mộ, gặp phải báo ứng cũng không trách được ai.
Thật ra mà nói đây rốt cuộc là vận may của hắn, do cầm quyển bảo điển trong tay, linh hồn tiến vào thế giới này rồi nhập vào Lôi Ân. Giang Minh bị hắn làm liên lụy mới thực sự là táng mạng trên mặt đất.
"Thiếu gia, ngài sao vậy?" Lộ Lộ ở ngoài cửa phòng, nghe thấy thiếu gia kêu lớn "Ta chết...", chẳng biết ý tứ ra sao liền cung kính tiến vào thỉnh thị.
"Ai bảo ngươi vào?" Diệp Phong tâm tình đang không tốt, thấy Lộ Lộ vào phòng thì nhíu mày trừng mắt nhìn nàng.
"Thiếu gia, xin lỗi, nô tỳ lần sau không dám nữa." Lộ Lộ thấy thiếu gia nổi giận lập tực bị dọa khiếp quỳ mọp xuống đất. Hạ nhân trong phủ tể tướng dám là thiếu gia khó chịu, không có ai có kết cục tốt cả.
Diệp Phong nhìn hình dáng sợ sệt của Lộ Lộ, lại nghĩ đến hắn hiện giờ là Lôi Ân, một nam tước hành hạ kẻ dưới bất cần quan tâm kẻ khác, không khỏi rất ư bất lực, nhẹ giọng nói: "Ta đói bụng rồi, ngươi bảo nhà bếp làm đồ ăn cho ta."
"Vâng" Lộ Lộ thấy thiếu gia không trách cứ mình, liền ứng lời đến phòng bếp, bảo đầu bếp làm món ăn thiếu gia ưa thích nhất mang đến.
Nhìn thấy đám hạ nhân bày lên bàn hơn 50 món ăn, Diệp Phong mặc dù sớm biết Lôi Ân từ trước tới nay vẫn vậy nhưng vẫn không khỏi ngấm ngầm cảm khái, như vầy quả thực quá xa xỉ.
Tính cách Diệp Phong từ trước tới giờ vốn rất cởi mở. Lúc trước khi tâm tình không tốt, hắn vẫn có biện pháp phân tán sự chú ý của mình, không nghĩ tới những việc phiền lòng. Hiện giờ ở đây không có máy tính cũng chẳng có tiểu thuyết, hắn đành phải ăn uống để phân tán tư tưởng.
Trong sự hầu hạ của Lộ Lộ, quai hàm Diệp Phong ngấu nghiến nhai nuốt, giống như vật thực trên chiếc bàn đó có thù oán với hắn vậy. Khiến Lộ Lộ mắt trợn ngược mồm há hốc, cho tới giờ vẫn chưa nghe qua thiếu gia dùng bữa lại hung mãnh như vậy.
Quang Minh đại lục không có rau xào, hơn năm mươi món ăn nếu không phải món hầm thì là món nướng. Diệp Phong sau khi diệt gọn một khối thịt trâu nướng rốt cuộc đã không thể ăn thêm được.
Đám hạ nhân dọn dẹp bàn ăn, Diệp Phong sau khi ngừng ăn lại trút không ít Mạt La Quả Tửu vào bụng, tâm tình tốt hơn rất nhiều, bảo Lộ Lộ cầm đến cho hắn một điếu thuốc "Thanh Sảng Tiêu Hồn" có bề ngoài giống điếu xì gà mà chỉ giới quý tộc mới có thể sở hữu, nằm trên giường, miên man suy nghĩ về tình huống hiện giờ.
Nếu hắn bị Lạp Khắc phát hiện, chắc chắn hắn sẽ chết không nghi ngờ gì, nhưng cũng không thể cứ sống theo cách của Lôi Ân được, như vậy hắn còn là Diệp Phong sao?
Huống hồ bề ngoài của Lôi Ân rất hung hăng càn quấy, nhưng thúc thúc Tây Tư của hắn, là hầu tước thế tập giống như hắn, luôn ngấm ngầm "dạy bảo" hắn.
Lôi Ân sợ nhất chính là Tây Tư, bởi vì Tây Tư có thực lực của băng sương kiếm sĩ cấp 6, giết loại súc sinh phế vật như Lôi Ân, so với bóp con châu chấu còn dễ dàng hơn.
Có điều Tây Tư cũng chưa phải mạnh nhất, mạnh nhất chính là cháu của đế quốc lão nguyên soái, Mạt La đệ nhất mĩ nam tử, Phỉ Long – Chiêm Mỗ Tư, có thực lực của Quang Minh kị sĩ cấp 7, chưởng quản 1 vạn hoàng gia kỵ sĩ đoàn.
Bởi vì lão nguyên soái Uy Lợi và lão tể tướng Lạc Khắc, hai người từ trước tới giờ không hợp nhau, minh tranh ám đấu với bọn họ mà nói chỉ như bữa cơm gia đình. Cho nên Phỉ Long từ nhỏ đã không hợp với Lôi Ân, luôn luôn khó dễ Lôi Ân.
"Con mẹ nó, bảo điển sao lại không cho ta nhập vào Phỉ Long vậy? Hắn là cháu của nguyên soái, hoàng gia kỵ sĩ đoàn trưởng, Mạt La đệ nhất mĩ nam tử. Trời ạ! Lôi Ân so với hắn đúng là rác rưởi mà."
Trong lòng Diệp Phong đầy ấm ức, nhưng trong đầu lại hiểu rõ, tự mình phải gia tăng thực lực, nếu không chắc chắn sẽ lại chết một lần nữa.
Chết chẳng bằng sống, có thể sống vĩnh viễn vẫn là chuyện đáng mừng, huống hồ hắn hiện giờ còn trở thành cháu của tể tướng, kim tiền và mĩ nhân lúc trước hắn muốn mà không có được, bây giờ có dễ như trở bàn tay.
Muốn tăng cường thực lực, tu luyện tuyệt học trong Trung Hoa Bảo Điển đúng là lựa chọn tốt nhất, có điều việc này phải làm lén lút, nếu không thằng cháu cưng Tây Tư của Lạp Khắc chắc chắn sẽ không để hắn được tăng cường thực lực như ý nguyện.
Kiếm thuật tổ truyền của Diệp gia tên gọi là "Tùy Tâm", chỉ có một số chiêu thức kiếm thuật là cốt lõi,, chú trọng đến: ý đáo thần đáo, thần đạo kiếm đáo, kiếm đáo khí đáo, khí đáo lực đáo, bất câu nê vu chiêu thức, dĩ bất biến ứng vạn biến, dĩ vô chiêu thắng hữu chiêu ( "ý" = ý nghĩ, "thần" = tinh thần. tạm dịch "ý đến thần đến, thần chảy kiếm đến, kiếm tới khí tới, khí tới lực tới, không câu nệ vào chiêu thức, dùng bất biến chống vạn biến, dùng vô chiêu thắng hữu chiêu.")
Diệp Phong đối với tâm pháp gia truyền "Vô chiêu thắng hữu chiêu" thì mười phần đồng ý. Nhưng chân khí công pháp tu luyện gia truyền so với "Thiên Địa Chí Tôn Công" trong Trung Hoa Bảo Điển thực sự không ăn nhập. Kiếm thuật tối cao lại không có thực lực mạnh mẽ làm trụ cột, đúng là rác rưởi.
Địa cầu cùng Quang Minh đại lục cũng có các dạng nguyên tố tồn tại, bản chất nguyên tố hoàn toàn tương đồng, giống nhiều khác ít, như ở địa cầu Võ giả có chánh khí, ma khí thì tại Quang Minh đại lục lại có tên là quang minh nguyên tố, ám hắc nguyên tố.
Pháp sư của Quang Minh đại lục tìm được một loại nguyên tố phù hợp liền có thể bằng vào tinh thần lực điều động nguyên tố trong trời đất để hình thành ma pháp. Chiến sĩ lợi dụng công pháp để hấp thụ một loại nguyên tố vào trong cơ thể để hình thành đấu khí.
Bất luận là pháp sư hay chiến sĩ cũng không dám đồng thời tu luyện hai hệ ma pháp hoặc hai hệ đấu khí. Bởi vì làm như vậy tất sẽ dẫn đến hai loại nguyên tố bài xích nhau, nhẹ thì cả đời chịu nỗi thống khổ hai loại nguyên tố bài xích, nặng thì cơ thể đột nhiên vỡ nát tử vong.
Hiên Viên Chí Tôn Công hấp nạp chánh khí nhập thể để dùng, chí cương chí dương.
Xi Vưu Vô Cực Công hấp nạp ma khí nhập thể để dùng, chí âm chí nhu.
Kết hợp hai loại công pháp này hình thành nên Thiên Địa Chí Tôn Công, xảo diệu lợi dụng đặc điểm chính – ma nhị khí tương sinh tương khắc, đồng thời tu luyện hai loại khí, âm dương hợp nhất, cương nhu song trùng, tổng cộng có 9 tầng. Lại có Hiên Viên Kiếm Pháp và Xi Vưu Đao Pháp, tổng hợp thành Chí Tôn Cửu Thức.
Chạy trốn xài Tiêu Diêu Kiền Khôn Bộ, đánh lén dùng Chân Khí Toàn Long Chỉ, phòng ngự dùng Như Lai Thiên Phật Thủ, chém giết dùng Thiên Địa Phách Hoàng Quyền, Truy Phong Cuồng Long Toản, bắt giữ dùng điểm huyệt thuật Đó đều là những tuyệt học Diệp Phong chuẩn bị để tu luyện.
Hôm trước bị thương khiến Diệp Phong có lý do để dưỡng thương, mỗi ngày đèu nằm trong phòng ngấm ngầm tu luyện Thiên Địa Chí Tôn Công. Cho nên bất luận là Lạc Khắc hay Tây Tư, kể cả người mỗi ngày đều hầu hạ hắn là Lộ Lộ đều không phát hiện ra hắn đang tu luyện công pháp.
Cầm Thú Nam Tước của phủ tể tướng, Lôi Ân đại nhân đóng cửa dưỡng thương, đúng thực là sự kiện lớn khiến dân tình hoan hỉ, cả mốt số quan viên không hợp với tể tướng cũng đều mang "Trời giáng thiết thư xuống đầu cầm thú" làm đề tài tiêu khiển.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook