Lưu Manh Hoàng Phi
-
Quyển 3 - Chương 5
Đan Hoành và Hoàng đế ta chạy ngươi đuổi.
Tiểu Tuyền Tử đối với hành động này của Đan Hoành tập mãi đã thành thói quen, vì vậy chỉ nhìn qua chứ không để tâm, thế nhưng ngay lúc sau thấy Hoàng đế chạy đuổi theo, tâm tình hoang mang rối loạn, nên y biết sự tình trở nên nghiêm trọng.
Hoàng đế chạy ngang qua Tiểu Tuyền Tử liền phân phó: “ Ra lệnh không một ai được tới gần, ta cùng Hoành khanh có chuyện cần trao đổi riêng”.
Đan Hoành chạy tới Linh Sơn tự thì kiếm chỗ yên tĩnh để trốn vào, có điều đang chạy thì gặp hai vị hoà thượng đứng chặn đường.
“Vị thí chủ, đằng trước là nơi cấm địa của bổn tự, thỉnh thí chủ quay lại”.
“Cấm địa? Ở trong mắt ta không nơi nào là cấm địa, ta muốn đi vào”.
“Thí chủ, trong cấm địa chính là một người tà môn yêu đạo, vốn ban đầu bổn tự cũng không có cấm địa, nhưng sau khi xảy ra chuyện, bổn tự cũng đành tự phòng bị, người nào xông vào nhất định phải chết, để ngừa người nhà của họ tới đây trách tội bổn tự chưa hết lòng can ngăn, bổn tự đành tạo ra cấm địa.”
“ Các ngươi cứ để ta đi vào, ta có việc gấp, không tốn thời gian với các ngươi nữa, tránh ra!” Nói xong Đan Hoành cứ đi lên phía trước.
Hai vị hòa thượng dàn trận sử dụng côn ngăn Đan Hoành lại. (côn: gậy).
Đan Hoành động thủ với hai vị hòa thượng, vốn dĩ Đan Hoành thắng, có điều mỗi lần hai vị hoà thượng mỗi lần bị đánh ngã liền lập tức đứng lên, Đan Hoành cùng hai vị hoà thượng không thù không oán, bởi vậy hắn nương tay, thế nên thế trận cứ giằng co mãi không có kết quả, mãi tới khi thanh âm của Hoàng đế truyền tới:
“ Hoành khanh, ngươi ở đâu a? Đừng nên lên, ngọn núi này rất nguy hiểm”.
Đan Hoành nghe thấy thanh âm của Hoàng đế cách mình không xa, vì vậy liền vội vàng thoát thân, đoạt trường côn của một người, đẩy ngã người còn lại, sau đó xoay người chạy vào cấm địa.
Khi hai vị hòa thượng đứng lên vừa định đuổi theo thì Hoàng đế chạy tới, hai người quyết định trước tiên ngăn người lên núi rồi mới đuổi theo Đan Hoành.
Vì vậy Hoàng đế và hai vị hòa thượng liền nổi lên tranh luận.
Đan Hoành một bước lại một bước tiêu sái vào cấm địa, hắn biết ban đêm trên núi hay có dã thú, vì vậy hắn muốn tìm một chỗ cao để ngồi, nhất là vừa nãy hắn đã chạy suốt một canh giờ, cũng có chút mệt mỏi, hơn nữa nơi cao sẽ tiện quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh, Đan Hoành chú ý thấy một khối núi nhỏ, liền đi tới.
Chỉ thấy trên núi có một khối đá lớn trơn tuột, Đan Hoành liền ngồi xuống tảng đá, thế nhưng hắn càng ngồi nghĩ lại càng thấy giận, nên mới tung quyền giáng cho tảng đá một quyền, vừa đánh vừa mắng : “Hỗn đản! Đi chết đi!”
“Ai nói vậy? Hỗn đản, nói phải lắm, ta chính là hỗn đản, ta đáng chết!”
Đan Hoành vô cùng kinh ngạc, hắn liền phát hiện mặt bên kia tảng đá có người, bèn đi qua đó.
Chỉ thấy một đạo sĩ đang dùng đầu đập vào tảng đá, miệng còn lẩm bẩm.
“Ngươi chính là kẻ lắm mồm, ngươi làm hỗn loạn số mạng của người khác, ngươi là đồ chết tiệt, ngươi là đồ hỗn đản!”
Đan Hoành nhìn thấy lão đạo sĩ cử chỉ như người điên, có chút thương hại, không rõ y gặp chuyện gì mà tâm tình còn khó coi hơn so với hắn hiện tại, yêu đạo mà người trong Linh Sơn tự nói chẳng lẽ chính là y? Nhìn y, hắn chỉ thấy đây chẳng qua là một kẻ điên mà thôi, Đan Hoành nhìn thấy y vẫn liên tục đập đầu vào tảng đá, hoàn toàn không có ý định dừng lại, bèn xuất chưởng đưa tay cản đầu y lại.
Tên đạo sĩ ra sức đập đầu, Đan Hoành rút bàn tay đau nhức ra, mẹ nó! Hắn còn tưởng y chẳng qua là làm cho có vẻ, ai dè y dốc hết sức đập đầu mình vào đá.
Đan Hoành vẫy vẫy cánh tay bị đập đau, hô to: “ Lão đạo trưởng, có chuyện thì có thể nói không? ngươi ngây người ở đây mấy ngày rồi?”
“21 năm, từ cái ngày hài tử kia được sinh ra, ta không có mặt mũi nào ra ngoài”.
“Hài tử? Vậy lão đạo hẳn lúc còn trẻ rất là phong lưu?”
Lão đạo sĩ tức giận tới đỏ mặt tía tai: “ Ngươi…ngươi….đừng có nói bậy, 21 năm trước ta làm chuyện trái với ông trời, nên hiện tại ở đây ăn năn”.
“Ngươi đã làm gì?”
“Cái này…được rồi, chuyện không nên làm thì cũng đã làm rồi, nói ra chắc ngươi không tin, ngươi vẫn muốn nghe sao? Vậy ngồi xuống đây, ta nói cho ngươi nghe”.
Cả hai cùng ngồi xuống tảng đá.
“Chuyện này nên kể từ 24 năm trước, sư huynh ta đoán ta sẽ gặp phải kiếp nạn, sư huynh ta nói ta đi về phương Bắc sẽ gặp phải quý nhân cứu ta thoát khỏi kiếp nạn, nhờ quý nhân tương trợ, ta cũng thoát khỏi kiếp nạn, ta muốn báo ơn ân công, mà ân công của ta chỉ có duy nhất một nguyện vọng, đó là ngài ấy muốn có con trai, nhưng theo ta tính toán, bởi ân công sát khí quá nặng, sát nghiệp quá nặng nên trời định không có con trai, mà với ta, việc sửa lại số mệnh cho ân công chỉ là việc trong tầm tay, vì vậy sau khi suy nghĩ ta quyết định sửa lại mệnh cho ân công, hai năm sau, khi hài tử kia được sinh ra, liền thấy phát ra ánh sáng mờ, ta tới xem quẻ, tính mệnh, ta liền biết ta đã gây ra việc nghịch thiên, ta là đồ chết tiệt, ta là đồ hỗn đản!” Nói tới đây, lão đạo lại bắt đầu đứng lên tính đập đầu vào đá.
Đan Hoành vội đứng lên kéo y ngồi xuống.
“Còn chưa nói xong mà, đợi lát nữa tiếp tục đập cũng chưa muộn, hài tử chẳng phải sinh ra rồi sao? Là nam hài hay nữ hài? Chẳng lẽ ngươi không thành công? ”
“Chính bởi thành công nên ta mới đáng chết, ánh sáng mờ chính là tượng trưng cho phượng hoàng hạ thế, ta tìm cách tính quẻ để ân công sinh nam hài, thế nhưng nếu hài nhi kia mà là nữ hài, lớn lên nhất định sẽ trở thành hoàng hậu, thế nhưng mệnh hắn bị ta đổi thành nam hài, vậy nên kết quả thế nào ta nghĩ cũng không dám nghĩ, từ đó đến nay ta ngồi ở đây tự ăn năn .”
“Có quan hệ gì? Hoàng đế thê thiếp nhiều như vậy, ít đi một người thì có sao?”
“Không thể nói như vậy, hài tử kia nếu là nữ hài, sau làm hoàng hậu nhất định sinh chín hoàng tử và một công chúa, cha mẹ sinh con trời sinh tính, hài tử kia sẽ có sở trường đặc biệt, khiến Đại Đồng ngày một thịnh vượng, chuyện tình của nàng và Hoàng đế sẽ trở thành huyền thoại truyền tụng mãi về sau, vận mệnh của Đại Đồng hưng thịnh tới ba trăm năm sau, thế nhưng….ta là tội nhân, ta là đồ chết tiệt”. Lão đạo sĩ lại đứng lên, tiếp tục đập đầu vào đá, Đan Hoành ngồi tại chỗ suy nghĩ nửa ngày, lời y nói sao hắn thấy quen quen a~~, 9 hoàng tử một công chúa, Đại Đồng quốc, sửa mệnh…
“Ân công của ngươi tên gọi là gì? Hài tử kia năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ân công ta là Đan Hổ, hài tử kia năm nay hai mươi mốt tuổi, ngươi hỏi làm gì?”
Đan Hoành kinh ngạc há hốc mồm, sẽ không trùng hợp như vậy đi, trước mặt hắn chính là đại ân nhân mà cha hắn thường nhắc tới, cái người được cha hắn gọi là thần tiên, vậy hài tử kia chính là hắn, hắn sẽ không xui xẻo như vậy đi? “Cái kia…nếu ngươi gặp lại hài tử ấy, ngươi có nhận ra được không?”
“Chỉ cần để ta xem chỉ tay cùng ấn đường, ta nhất định sẽ nhận ra được.” Đan Hoành đứng lên, kéo đạo sĩ tới nơi có ánh sáng, đưa tay cho y xem.
“Ngươi nhìn đi”. Lão đạo sĩ theo thói quen nhìn xuống, sau đó giật mình kêu to.
“Ngươi…ngươi….Hài tử a! Là ta hại ngươi, ngươi giết ta đi! Đây ngươi cầm lấy khối đá này, ngươi đập ta đi, ta quyết không động thủ.” Lão đạo sĩ cầm một tảng đá lớn đưa cho Đan Hoành.
“Hoàng mệnh của ta, chính là sẽ sinh 9 hoàng tử, một công chúa sao?”
“Ân! Là ta không tốt, hại cả đời ngươi, chết trong tay ngươi coi như đền tội”.
“Lão đạo sĩ, ta tha thứ cho ngươi, có điều ngươi phải thề không được nói ra chuyện ngày hôm nay cho ai”.
“Nói cái gì?”
“9 hoàng tử, một công chúa, rồi hoàng mệnh vân vân”. Đùa sao! Đan Hoành cảm thấy có chút may mắn khi hắn là nam nhân, nếu là nữ nhân thì kiếp này hắn không phải là người mà là trư, sinh 9 nam một nữ thì chẳng phải trư thì là gì? Hơn nữa nếu hắn là nữ nhân, vào cung sao có thể tiêu dao như thế này? Sao có thể ra ngoài? Còn về phần Hoàng đế, cuối cùng cũng có được 9 hoàng tử, một công chúa, đây có thể gọi là làm đê bên trong chịu ít tổn thất, bên ngoài được lợi, hắn không thể sinh ra hài tử, vậy coi như là có biện pháp khác để có 9 hoàng tử và một công chúa, vậy quá khứ của hắn không cần đề cập tới nữa.
Tiểu Tuyền Tử đối với hành động này của Đan Hoành tập mãi đã thành thói quen, vì vậy chỉ nhìn qua chứ không để tâm, thế nhưng ngay lúc sau thấy Hoàng đế chạy đuổi theo, tâm tình hoang mang rối loạn, nên y biết sự tình trở nên nghiêm trọng.
Hoàng đế chạy ngang qua Tiểu Tuyền Tử liền phân phó: “ Ra lệnh không một ai được tới gần, ta cùng Hoành khanh có chuyện cần trao đổi riêng”.
Đan Hoành chạy tới Linh Sơn tự thì kiếm chỗ yên tĩnh để trốn vào, có điều đang chạy thì gặp hai vị hoà thượng đứng chặn đường.
“Vị thí chủ, đằng trước là nơi cấm địa của bổn tự, thỉnh thí chủ quay lại”.
“Cấm địa? Ở trong mắt ta không nơi nào là cấm địa, ta muốn đi vào”.
“Thí chủ, trong cấm địa chính là một người tà môn yêu đạo, vốn ban đầu bổn tự cũng không có cấm địa, nhưng sau khi xảy ra chuyện, bổn tự cũng đành tự phòng bị, người nào xông vào nhất định phải chết, để ngừa người nhà của họ tới đây trách tội bổn tự chưa hết lòng can ngăn, bổn tự đành tạo ra cấm địa.”
“ Các ngươi cứ để ta đi vào, ta có việc gấp, không tốn thời gian với các ngươi nữa, tránh ra!” Nói xong Đan Hoành cứ đi lên phía trước.
Hai vị hòa thượng dàn trận sử dụng côn ngăn Đan Hoành lại. (côn: gậy).
Đan Hoành động thủ với hai vị hòa thượng, vốn dĩ Đan Hoành thắng, có điều mỗi lần hai vị hoà thượng mỗi lần bị đánh ngã liền lập tức đứng lên, Đan Hoành cùng hai vị hoà thượng không thù không oán, bởi vậy hắn nương tay, thế nên thế trận cứ giằng co mãi không có kết quả, mãi tới khi thanh âm của Hoàng đế truyền tới:
“ Hoành khanh, ngươi ở đâu a? Đừng nên lên, ngọn núi này rất nguy hiểm”.
Đan Hoành nghe thấy thanh âm của Hoàng đế cách mình không xa, vì vậy liền vội vàng thoát thân, đoạt trường côn của một người, đẩy ngã người còn lại, sau đó xoay người chạy vào cấm địa.
Khi hai vị hòa thượng đứng lên vừa định đuổi theo thì Hoàng đế chạy tới, hai người quyết định trước tiên ngăn người lên núi rồi mới đuổi theo Đan Hoành.
Vì vậy Hoàng đế và hai vị hòa thượng liền nổi lên tranh luận.
Đan Hoành một bước lại một bước tiêu sái vào cấm địa, hắn biết ban đêm trên núi hay có dã thú, vì vậy hắn muốn tìm một chỗ cao để ngồi, nhất là vừa nãy hắn đã chạy suốt một canh giờ, cũng có chút mệt mỏi, hơn nữa nơi cao sẽ tiện quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh, Đan Hoành chú ý thấy một khối núi nhỏ, liền đi tới.
Chỉ thấy trên núi có một khối đá lớn trơn tuột, Đan Hoành liền ngồi xuống tảng đá, thế nhưng hắn càng ngồi nghĩ lại càng thấy giận, nên mới tung quyền giáng cho tảng đá một quyền, vừa đánh vừa mắng : “Hỗn đản! Đi chết đi!”
“Ai nói vậy? Hỗn đản, nói phải lắm, ta chính là hỗn đản, ta đáng chết!”
Đan Hoành vô cùng kinh ngạc, hắn liền phát hiện mặt bên kia tảng đá có người, bèn đi qua đó.
Chỉ thấy một đạo sĩ đang dùng đầu đập vào tảng đá, miệng còn lẩm bẩm.
“Ngươi chính là kẻ lắm mồm, ngươi làm hỗn loạn số mạng của người khác, ngươi là đồ chết tiệt, ngươi là đồ hỗn đản!”
Đan Hoành nhìn thấy lão đạo sĩ cử chỉ như người điên, có chút thương hại, không rõ y gặp chuyện gì mà tâm tình còn khó coi hơn so với hắn hiện tại, yêu đạo mà người trong Linh Sơn tự nói chẳng lẽ chính là y? Nhìn y, hắn chỉ thấy đây chẳng qua là một kẻ điên mà thôi, Đan Hoành nhìn thấy y vẫn liên tục đập đầu vào tảng đá, hoàn toàn không có ý định dừng lại, bèn xuất chưởng đưa tay cản đầu y lại.
Tên đạo sĩ ra sức đập đầu, Đan Hoành rút bàn tay đau nhức ra, mẹ nó! Hắn còn tưởng y chẳng qua là làm cho có vẻ, ai dè y dốc hết sức đập đầu mình vào đá.
Đan Hoành vẫy vẫy cánh tay bị đập đau, hô to: “ Lão đạo trưởng, có chuyện thì có thể nói không? ngươi ngây người ở đây mấy ngày rồi?”
“21 năm, từ cái ngày hài tử kia được sinh ra, ta không có mặt mũi nào ra ngoài”.
“Hài tử? Vậy lão đạo hẳn lúc còn trẻ rất là phong lưu?”
Lão đạo sĩ tức giận tới đỏ mặt tía tai: “ Ngươi…ngươi….đừng có nói bậy, 21 năm trước ta làm chuyện trái với ông trời, nên hiện tại ở đây ăn năn”.
“Ngươi đã làm gì?”
“Cái này…được rồi, chuyện không nên làm thì cũng đã làm rồi, nói ra chắc ngươi không tin, ngươi vẫn muốn nghe sao? Vậy ngồi xuống đây, ta nói cho ngươi nghe”.
Cả hai cùng ngồi xuống tảng đá.
“Chuyện này nên kể từ 24 năm trước, sư huynh ta đoán ta sẽ gặp phải kiếp nạn, sư huynh ta nói ta đi về phương Bắc sẽ gặp phải quý nhân cứu ta thoát khỏi kiếp nạn, nhờ quý nhân tương trợ, ta cũng thoát khỏi kiếp nạn, ta muốn báo ơn ân công, mà ân công của ta chỉ có duy nhất một nguyện vọng, đó là ngài ấy muốn có con trai, nhưng theo ta tính toán, bởi ân công sát khí quá nặng, sát nghiệp quá nặng nên trời định không có con trai, mà với ta, việc sửa lại số mệnh cho ân công chỉ là việc trong tầm tay, vì vậy sau khi suy nghĩ ta quyết định sửa lại mệnh cho ân công, hai năm sau, khi hài tử kia được sinh ra, liền thấy phát ra ánh sáng mờ, ta tới xem quẻ, tính mệnh, ta liền biết ta đã gây ra việc nghịch thiên, ta là đồ chết tiệt, ta là đồ hỗn đản!” Nói tới đây, lão đạo lại bắt đầu đứng lên tính đập đầu vào đá.
Đan Hoành vội đứng lên kéo y ngồi xuống.
“Còn chưa nói xong mà, đợi lát nữa tiếp tục đập cũng chưa muộn, hài tử chẳng phải sinh ra rồi sao? Là nam hài hay nữ hài? Chẳng lẽ ngươi không thành công? ”
“Chính bởi thành công nên ta mới đáng chết, ánh sáng mờ chính là tượng trưng cho phượng hoàng hạ thế, ta tìm cách tính quẻ để ân công sinh nam hài, thế nhưng nếu hài nhi kia mà là nữ hài, lớn lên nhất định sẽ trở thành hoàng hậu, thế nhưng mệnh hắn bị ta đổi thành nam hài, vậy nên kết quả thế nào ta nghĩ cũng không dám nghĩ, từ đó đến nay ta ngồi ở đây tự ăn năn .”
“Có quan hệ gì? Hoàng đế thê thiếp nhiều như vậy, ít đi một người thì có sao?”
“Không thể nói như vậy, hài tử kia nếu là nữ hài, sau làm hoàng hậu nhất định sinh chín hoàng tử và một công chúa, cha mẹ sinh con trời sinh tính, hài tử kia sẽ có sở trường đặc biệt, khiến Đại Đồng ngày một thịnh vượng, chuyện tình của nàng và Hoàng đế sẽ trở thành huyền thoại truyền tụng mãi về sau, vận mệnh của Đại Đồng hưng thịnh tới ba trăm năm sau, thế nhưng….ta là tội nhân, ta là đồ chết tiệt”. Lão đạo sĩ lại đứng lên, tiếp tục đập đầu vào đá, Đan Hoành ngồi tại chỗ suy nghĩ nửa ngày, lời y nói sao hắn thấy quen quen a~~, 9 hoàng tử một công chúa, Đại Đồng quốc, sửa mệnh…
“Ân công của ngươi tên gọi là gì? Hài tử kia năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ân công ta là Đan Hổ, hài tử kia năm nay hai mươi mốt tuổi, ngươi hỏi làm gì?”
Đan Hoành kinh ngạc há hốc mồm, sẽ không trùng hợp như vậy đi, trước mặt hắn chính là đại ân nhân mà cha hắn thường nhắc tới, cái người được cha hắn gọi là thần tiên, vậy hài tử kia chính là hắn, hắn sẽ không xui xẻo như vậy đi? “Cái kia…nếu ngươi gặp lại hài tử ấy, ngươi có nhận ra được không?”
“Chỉ cần để ta xem chỉ tay cùng ấn đường, ta nhất định sẽ nhận ra được.” Đan Hoành đứng lên, kéo đạo sĩ tới nơi có ánh sáng, đưa tay cho y xem.
“Ngươi nhìn đi”. Lão đạo sĩ theo thói quen nhìn xuống, sau đó giật mình kêu to.
“Ngươi…ngươi….Hài tử a! Là ta hại ngươi, ngươi giết ta đi! Đây ngươi cầm lấy khối đá này, ngươi đập ta đi, ta quyết không động thủ.” Lão đạo sĩ cầm một tảng đá lớn đưa cho Đan Hoành.
“Hoàng mệnh của ta, chính là sẽ sinh 9 hoàng tử, một công chúa sao?”
“Ân! Là ta không tốt, hại cả đời ngươi, chết trong tay ngươi coi như đền tội”.
“Lão đạo sĩ, ta tha thứ cho ngươi, có điều ngươi phải thề không được nói ra chuyện ngày hôm nay cho ai”.
“Nói cái gì?”
“9 hoàng tử, một công chúa, rồi hoàng mệnh vân vân”. Đùa sao! Đan Hoành cảm thấy có chút may mắn khi hắn là nam nhân, nếu là nữ nhân thì kiếp này hắn không phải là người mà là trư, sinh 9 nam một nữ thì chẳng phải trư thì là gì? Hơn nữa nếu hắn là nữ nhân, vào cung sao có thể tiêu dao như thế này? Sao có thể ra ngoài? Còn về phần Hoàng đế, cuối cùng cũng có được 9 hoàng tử, một công chúa, đây có thể gọi là làm đê bên trong chịu ít tổn thất, bên ngoài được lợi, hắn không thể sinh ra hài tử, vậy coi như là có biện pháp khác để có 9 hoàng tử và một công chúa, vậy quá khứ của hắn không cần đề cập tới nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook