Lưu Manh Hoàng Phi
-
Quyển 3 - Chương 22
Ba ngày sau đó, Hoàng đế liền hạ đạo thánh chỉ, một đạo là cách chức đại nguyên soái của Tam vương gia, nhưng vẫn bảo lưu phong hào vương gia.
Đạo thánh chỉ thứ hai là phong Đan Hoành là đại nguyên soái thống lĩnh binh mã toàn quốc, vào ở trong cung, không được tùy ý xuất cung.
Đạo thánh chỉ thứ ba là xây một tòa tháp tưởng nhớ Ngự Tâm hoàng hậu, trong triều đại này hủy bỏ chế độ tuyển hoàng phi, hoàng đế sinh thời sẽ không tuyển thêm tân phi, ngôi vị hoàng hậu cũng vì cựu hoàng hậu mà để trống.
Đan Hoành nghe Hoàng đế nói xong liền tiếp nhận thánh chỉ, thế nhưng hắn cũng không biết làm cái chức này có cái gì lợi, còn Tiểu Tuyền Tử thì lại vô cùng vui vẻ.
Vì vậy vào một ngày, nhân lúc Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, Tiểu Tuyền Tử đứng ngoài cửa phòng chờ, Đan Hoành liền tiến đến hỏi.
“Tiểu Tuyền Tử, từ lúc Hoàng đế hạ ý chỉ đem chức đại nguyên soái giao cho ta, ngươi bộ dạng vô cùng vui vẻ, ngươi vui vẻ cái gì?”
“Vui vẻ vì cuối cùng Hoàng thượng cùng ngài cũng đã bên nhau, thấy chủ tử vui vẻ, nô tài cũng liền vui vẻ”.
“Ta không hiểu chuyện đó với mấy đạo ý chỉ kia có gì liên hệ?”
Tiểu Tuyền Tử nhìn xung quanh, thấy bốn phía không có người mới nhỏ giọng nói rõ ngọn nguồn.
“Rất nhiều cựu thần đều biết Tam vương gia được tiên hoàng phong làm đại nguyên soái, vì vậy lúc Hoàng thượng lên ngôi, liền khuyên Hoàng thượng đem binh quyền thu hồi, rồi ban thưởng tử cho Tam vương gia, bọn họ đơn giản là sợ vua nào triều thần nấy, sợ Tam vương gia nắm trong tay binh quyền, một ngày sẽ mưu phản, giang sơn đổi chủ bọn họ cũng sẽ mất đi quyền vị, ngài cũng thấy rất nhiều quyền thần là hoàng thân của Hoàng thượng, lúc này Tam vương gia bị mất binh quyền, bọn họ vô cùng hài lòng, coi như tiêu trừ được mối lo lớn trong lòng”.
“Chức đại nguyên soái đem cho ta thì bọn họ sẽ yên tâm sao?”
“Cũng không, thế nhưng uy hiếp ít hơn, binh mã hiện tại là thuộc hạ của Tam vương gia, Tam vương gia còn là hoàng thân, nếu Tam vương gia muốn mưu phản sẽ vô cùng thuận lợi, còn ngài không phải huyết mạch hoàng gia, nếu muốn mưu phản thứ nhất là không có lí do, thứ hai dù có hiệu triệu cũng không có hiệu lực, hơn nữa Hoàng thượng còn hạ chỉ để ngài sống trong cung, không được tùy ý xuất cung, những kẻ ở ngoài sẽ cho rằng ngài bị Hoàng thượng giam lỏng, mà phong ngài làm đại nguyên soái chẳng qua cũng chỉ làm bù nhìn mà thôi, là một quân cờ đề tước bỏ quyền lực của Tam vương gia, nhất cử lưỡng thiện bọn họ đương nhiên muốn ngài ngồi vào vị trí này, đương nhiên cũng không động thủ với ngài”.
“A!?” Đan Hoành nghe xong liền sửng sốt, không nghĩ tới quan trường lại phức tạp tới vậy.
“Vậy đạo chỉ thứ ba với cái này có gì liên hệ?”
“Hoành chủ tử, ngài không nên cái gì cũng hỏi nô tài a, chuyện này ngài nên hỏi Hoàng thượng.”
“Vì sao?”
“Nô tài chỉ có thể nói vậy.”
“Ngươi tưởng ta không dám đi hỏi sao?” Đan Hoành muốn hỏi một lần cho rõ ràng, bởi vậy đẩy cửa đi vào hỏi Hoàng đế hàm nghĩa của thánh chỉ thứ ba.
Hoàng đế thấy bộ dạng hùng dũng đi tới của Đan Hoành, cũng đoán ra ý định của hắn, liền hỏi.
“ Ngươi là tới hỏi trẫm dụng ý của ba đạo thánh chỉ đúng không?”
“Hai đạo thánh chỉ ta đã hỏi rồi, chỉ còn một đạo thánh chỉ dụng ý ta còn chưa rõ”.
“Tiểu Tuyền Tử nói với ngươi sao, thật không hổ là nô tài theo ta từ nhỏ, đối với chuyện trong quan trường y vô cùng thấu hiểu”.
“Đúng vậy, nhưng còn một đạo thánh chỉ, y nhất quyết không chịu nói, mà nói ta đi tới hỏi ngươi”.
“Vì Ngự Tâm hoàng hậu đã mất mà xây đài tưởng nhớ, hậu vị cũng bỏ trống vì tiền hoàng hậu, người khác sẽ nghĩ rằng trẫm đối với tiền hoàng hậu yêu thương sâu nặng, lời đồn trẫm sủng ngươi mà không quan tâm tới triều chính sẽ vô tác dụng, hơn nữa trẫm lấy cớ đó hủy bỏ chế đổ tuyển hoàng phi, sinh thời không tuyển thêm tân phi vào cung, việc này cũng hợp lẽ hợp tình, bọn họ sẽ không bắt ta phải làm một kẻ bạc tình, hơn nữa bên ngoài cũng cho rằng ta phong ngươi làm đại nguyên soái là vì nể mặt tiền hoàng hậu, là bồi thường cho Đan gia nhà các ngươi”.
“Thật khó khăn a.”
“Việc Tam hoàng huynh nguyện ý xuất ra binh quyền đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, lần sau gặp y nhất định phải nói lời cảm tạ nhớ chưa? Kỳ thực đạo chỉ này còn có một ẩn ý khác”.
“Còn có?” Đan Hoành thầm nghĩ thật quá phức tạp.
Hoàng đế dành ra một chỗ trống trên ghế, ý bảo Đan Hoành ngồi xuống.
Đan Hoành ngồi xuống ghế, dựa vào người Hoàng đế, chân thoải mái gác trên bàn, Hoàng đế đối với hành động làm càn của Đan Hoành chỉ sủng nịch cười, sau đó thong thả nói.
“Trẫm có ngươi rồi sẽ không tiếp tục tuyển phi, hà tất phải để thêm nhiều nữ nhân tiến cung chịu kiếp sống cô quả? Ngươi là hoàng hậu duy nhất trong lòng trẫm, không ai có thể thay thế được vị trí của ngươi, trẫm không thể danh chính ngôn thuận đem vị trí hoàng hậu trả lại cho ngươi, như vậy ít nhất trẫm cũng phải cho ngươi một bảo chứng, ngươi quản lí binh quyền, nếu sau này trẫm một dạ hai lòng, ngươi cũng có thể đối trẫm đòi công đạo”.
Nghe những lời này, viền mắt Đan Hoành đỏ lên, lúc này mới hiểu tại sao Tiểu Tuyền Tử nhất quyết không nói nguyên nhân. Hắn không biết phải báo đáp tấm chân tình của Hoàng đế thế nào, vì vậy hắn đột nhiên đứng lên, không nói tiếng nào chạy ra ngoài, hắn muốn yên tĩnh một chút, quan trọng nhất là hắn không muốn ai nhìn thấy hắn khóc.
Tối hôm đó, Đan Hoành đặc biệt nhu thuận, sớm ngồi bên giường chờ Hoàng đế, lần đầu tiên dưới ánh mắt si mê của Hoàng đế, hắn tự mình cởi bỏ y phục, lần đầu tiên hắn chủ động hôn, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện để Hoàng đế đặt dưới thân. Cùng Hoàng đế rơi vào mộng ngọt được mấy ngày, thế nhưng việc nắm trong tay quyền lực to lớn khiến hắn cho chút lo sợ.
Đại nguyên soái chính là người mà chỉ một câu nói cũng có thế khiến cho bao nhiêu binh lính hy sinh, thế nhưng vì có câu nói kia của Hoàng đế khiến hắn không thể chối từ.
[Trẫm không thể danh chính ngôn thuận đem vị trí hoàng hậu trả lại cho ngươi, như vậy ít nhất trẫm cũng phải cho ngươi một bảo chứng, ngươi quản lí binh quyền, nếu sau này trẫm một dạ hai lòng, ngươi cũng có thể đối trẫm đòi công đạo ].
Cầm ấn của đại nguyên soái trong tay, Đan Hoành thầm nghĩ nó phải tới vạn lượng vàng, trong lòng càng cảm thấy đè nặng, mãi cho tới khi một ngày Tam vương gia tới chơi, Hoàng đế lúc đó bận việc không thể gặp mặt, Tiểu Tuyền Tử liền nói hắn cùng Ninh Bình tới bồi.
Đan Hoành ngay lúc xuất môn liền nhớ tới một việc, vì vậy mang theo ấn tín của đại nguyên soái, vừa nhìn thấy Tam vương gia, Đan Hoành liền đem ấn tín ném trả lại y.
“Chức danh ta giữ lại, đại ấn này đem trả lại cho ngươi”.
Tam vương gia ngẩng đầu không hiểu nhìn Đan Hoành, phải biết rằng chức danh chỉ là thứ yếu, có ấn tín mới có thể điều binh khiển mã.
“Ngươi có hiểu ấn này tượng trưng cho gì không?”
“Hiểu, thế nhưng ta không cần Hoàng đế phải bảo chứng như vậy, thứ này cùng ngôi vị Hoàng đế phiền phức như nhau, ngươi nên giữ lại, sau đó thay ta trả lại cho Hoàng đế là được”.
Đan Hoành dưới ánh mắt kinh ngạc của Tam vương gia cùng Ninh Bình xoay người rời đi.
Tam vương gia hiếu kì liền tìm Hoàng đế để giải thích nghi hoặc, nghe xong Hoàng đế nói liền cười ha hả.
“Có ý tứ! Hoàng đệ a, ta xem tiểu bảo bối của ngươi bị lời nói của ngươi dọa sợ rồi, hai người các ngươi thật là thú vị, hiện tại Tam hoàng huynh của ngươi không có việc gì làm, khi rảnh ta sẽ tiến cung, tiểu mĩ nhân của ngươi còn nói muốn đấu võ cùng Vương gia ta nha, đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội khuyên giải hắn một chút, ngày hôm nay ta về phủ, nghe lời Tam ca của ngươi, mau đi tìm hắn hảo hảo nói chuyện đi”.
Đạo thánh chỉ thứ hai là phong Đan Hoành là đại nguyên soái thống lĩnh binh mã toàn quốc, vào ở trong cung, không được tùy ý xuất cung.
Đạo thánh chỉ thứ ba là xây một tòa tháp tưởng nhớ Ngự Tâm hoàng hậu, trong triều đại này hủy bỏ chế độ tuyển hoàng phi, hoàng đế sinh thời sẽ không tuyển thêm tân phi, ngôi vị hoàng hậu cũng vì cựu hoàng hậu mà để trống.
Đan Hoành nghe Hoàng đế nói xong liền tiếp nhận thánh chỉ, thế nhưng hắn cũng không biết làm cái chức này có cái gì lợi, còn Tiểu Tuyền Tử thì lại vô cùng vui vẻ.
Vì vậy vào một ngày, nhân lúc Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, Tiểu Tuyền Tử đứng ngoài cửa phòng chờ, Đan Hoành liền tiến đến hỏi.
“Tiểu Tuyền Tử, từ lúc Hoàng đế hạ ý chỉ đem chức đại nguyên soái giao cho ta, ngươi bộ dạng vô cùng vui vẻ, ngươi vui vẻ cái gì?”
“Vui vẻ vì cuối cùng Hoàng thượng cùng ngài cũng đã bên nhau, thấy chủ tử vui vẻ, nô tài cũng liền vui vẻ”.
“Ta không hiểu chuyện đó với mấy đạo ý chỉ kia có gì liên hệ?”
Tiểu Tuyền Tử nhìn xung quanh, thấy bốn phía không có người mới nhỏ giọng nói rõ ngọn nguồn.
“Rất nhiều cựu thần đều biết Tam vương gia được tiên hoàng phong làm đại nguyên soái, vì vậy lúc Hoàng thượng lên ngôi, liền khuyên Hoàng thượng đem binh quyền thu hồi, rồi ban thưởng tử cho Tam vương gia, bọn họ đơn giản là sợ vua nào triều thần nấy, sợ Tam vương gia nắm trong tay binh quyền, một ngày sẽ mưu phản, giang sơn đổi chủ bọn họ cũng sẽ mất đi quyền vị, ngài cũng thấy rất nhiều quyền thần là hoàng thân của Hoàng thượng, lúc này Tam vương gia bị mất binh quyền, bọn họ vô cùng hài lòng, coi như tiêu trừ được mối lo lớn trong lòng”.
“Chức đại nguyên soái đem cho ta thì bọn họ sẽ yên tâm sao?”
“Cũng không, thế nhưng uy hiếp ít hơn, binh mã hiện tại là thuộc hạ của Tam vương gia, Tam vương gia còn là hoàng thân, nếu Tam vương gia muốn mưu phản sẽ vô cùng thuận lợi, còn ngài không phải huyết mạch hoàng gia, nếu muốn mưu phản thứ nhất là không có lí do, thứ hai dù có hiệu triệu cũng không có hiệu lực, hơn nữa Hoàng thượng còn hạ chỉ để ngài sống trong cung, không được tùy ý xuất cung, những kẻ ở ngoài sẽ cho rằng ngài bị Hoàng thượng giam lỏng, mà phong ngài làm đại nguyên soái chẳng qua cũng chỉ làm bù nhìn mà thôi, là một quân cờ đề tước bỏ quyền lực của Tam vương gia, nhất cử lưỡng thiện bọn họ đương nhiên muốn ngài ngồi vào vị trí này, đương nhiên cũng không động thủ với ngài”.
“A!?” Đan Hoành nghe xong liền sửng sốt, không nghĩ tới quan trường lại phức tạp tới vậy.
“Vậy đạo chỉ thứ ba với cái này có gì liên hệ?”
“Hoành chủ tử, ngài không nên cái gì cũng hỏi nô tài a, chuyện này ngài nên hỏi Hoàng thượng.”
“Vì sao?”
“Nô tài chỉ có thể nói vậy.”
“Ngươi tưởng ta không dám đi hỏi sao?” Đan Hoành muốn hỏi một lần cho rõ ràng, bởi vậy đẩy cửa đi vào hỏi Hoàng đế hàm nghĩa của thánh chỉ thứ ba.
Hoàng đế thấy bộ dạng hùng dũng đi tới của Đan Hoành, cũng đoán ra ý định của hắn, liền hỏi.
“ Ngươi là tới hỏi trẫm dụng ý của ba đạo thánh chỉ đúng không?”
“Hai đạo thánh chỉ ta đã hỏi rồi, chỉ còn một đạo thánh chỉ dụng ý ta còn chưa rõ”.
“Tiểu Tuyền Tử nói với ngươi sao, thật không hổ là nô tài theo ta từ nhỏ, đối với chuyện trong quan trường y vô cùng thấu hiểu”.
“Đúng vậy, nhưng còn một đạo thánh chỉ, y nhất quyết không chịu nói, mà nói ta đi tới hỏi ngươi”.
“Vì Ngự Tâm hoàng hậu đã mất mà xây đài tưởng nhớ, hậu vị cũng bỏ trống vì tiền hoàng hậu, người khác sẽ nghĩ rằng trẫm đối với tiền hoàng hậu yêu thương sâu nặng, lời đồn trẫm sủng ngươi mà không quan tâm tới triều chính sẽ vô tác dụng, hơn nữa trẫm lấy cớ đó hủy bỏ chế đổ tuyển hoàng phi, sinh thời không tuyển thêm tân phi vào cung, việc này cũng hợp lẽ hợp tình, bọn họ sẽ không bắt ta phải làm một kẻ bạc tình, hơn nữa bên ngoài cũng cho rằng ta phong ngươi làm đại nguyên soái là vì nể mặt tiền hoàng hậu, là bồi thường cho Đan gia nhà các ngươi”.
“Thật khó khăn a.”
“Việc Tam hoàng huynh nguyện ý xuất ra binh quyền đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, lần sau gặp y nhất định phải nói lời cảm tạ nhớ chưa? Kỳ thực đạo chỉ này còn có một ẩn ý khác”.
“Còn có?” Đan Hoành thầm nghĩ thật quá phức tạp.
Hoàng đế dành ra một chỗ trống trên ghế, ý bảo Đan Hoành ngồi xuống.
Đan Hoành ngồi xuống ghế, dựa vào người Hoàng đế, chân thoải mái gác trên bàn, Hoàng đế đối với hành động làm càn của Đan Hoành chỉ sủng nịch cười, sau đó thong thả nói.
“Trẫm có ngươi rồi sẽ không tiếp tục tuyển phi, hà tất phải để thêm nhiều nữ nhân tiến cung chịu kiếp sống cô quả? Ngươi là hoàng hậu duy nhất trong lòng trẫm, không ai có thể thay thế được vị trí của ngươi, trẫm không thể danh chính ngôn thuận đem vị trí hoàng hậu trả lại cho ngươi, như vậy ít nhất trẫm cũng phải cho ngươi một bảo chứng, ngươi quản lí binh quyền, nếu sau này trẫm một dạ hai lòng, ngươi cũng có thể đối trẫm đòi công đạo”.
Nghe những lời này, viền mắt Đan Hoành đỏ lên, lúc này mới hiểu tại sao Tiểu Tuyền Tử nhất quyết không nói nguyên nhân. Hắn không biết phải báo đáp tấm chân tình của Hoàng đế thế nào, vì vậy hắn đột nhiên đứng lên, không nói tiếng nào chạy ra ngoài, hắn muốn yên tĩnh một chút, quan trọng nhất là hắn không muốn ai nhìn thấy hắn khóc.
Tối hôm đó, Đan Hoành đặc biệt nhu thuận, sớm ngồi bên giường chờ Hoàng đế, lần đầu tiên dưới ánh mắt si mê của Hoàng đế, hắn tự mình cởi bỏ y phục, lần đầu tiên hắn chủ động hôn, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện để Hoàng đế đặt dưới thân. Cùng Hoàng đế rơi vào mộng ngọt được mấy ngày, thế nhưng việc nắm trong tay quyền lực to lớn khiến hắn cho chút lo sợ.
Đại nguyên soái chính là người mà chỉ một câu nói cũng có thế khiến cho bao nhiêu binh lính hy sinh, thế nhưng vì có câu nói kia của Hoàng đế khiến hắn không thể chối từ.
[Trẫm không thể danh chính ngôn thuận đem vị trí hoàng hậu trả lại cho ngươi, như vậy ít nhất trẫm cũng phải cho ngươi một bảo chứng, ngươi quản lí binh quyền, nếu sau này trẫm một dạ hai lòng, ngươi cũng có thể đối trẫm đòi công đạo ].
Cầm ấn của đại nguyên soái trong tay, Đan Hoành thầm nghĩ nó phải tới vạn lượng vàng, trong lòng càng cảm thấy đè nặng, mãi cho tới khi một ngày Tam vương gia tới chơi, Hoàng đế lúc đó bận việc không thể gặp mặt, Tiểu Tuyền Tử liền nói hắn cùng Ninh Bình tới bồi.
Đan Hoành ngay lúc xuất môn liền nhớ tới một việc, vì vậy mang theo ấn tín của đại nguyên soái, vừa nhìn thấy Tam vương gia, Đan Hoành liền đem ấn tín ném trả lại y.
“Chức danh ta giữ lại, đại ấn này đem trả lại cho ngươi”.
Tam vương gia ngẩng đầu không hiểu nhìn Đan Hoành, phải biết rằng chức danh chỉ là thứ yếu, có ấn tín mới có thể điều binh khiển mã.
“Ngươi có hiểu ấn này tượng trưng cho gì không?”
“Hiểu, thế nhưng ta không cần Hoàng đế phải bảo chứng như vậy, thứ này cùng ngôi vị Hoàng đế phiền phức như nhau, ngươi nên giữ lại, sau đó thay ta trả lại cho Hoàng đế là được”.
Đan Hoành dưới ánh mắt kinh ngạc của Tam vương gia cùng Ninh Bình xoay người rời đi.
Tam vương gia hiếu kì liền tìm Hoàng đế để giải thích nghi hoặc, nghe xong Hoàng đế nói liền cười ha hả.
“Có ý tứ! Hoàng đệ a, ta xem tiểu bảo bối của ngươi bị lời nói của ngươi dọa sợ rồi, hai người các ngươi thật là thú vị, hiện tại Tam hoàng huynh của ngươi không có việc gì làm, khi rảnh ta sẽ tiến cung, tiểu mĩ nhân của ngươi còn nói muốn đấu võ cùng Vương gia ta nha, đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội khuyên giải hắn một chút, ngày hôm nay ta về phủ, nghe lời Tam ca của ngươi, mau đi tìm hắn hảo hảo nói chuyện đi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook