Lưu Manh Hoàng Phi
-
Quyển 2 - Chương 26
Hoàng đế đem phong luyện công cho Đan Hoành, Đan Hoành dĩ nhiên là cầu còn không được.
Hoàng đế sắp xếp dành hẳn một ngày đến xem Đan Hoành bố trí phòng luyện công, coi như cũng để từ biệt căn phòng lưu giữ bảo tình cảm, ý tứ trước kia (anh hoàng đế dùng phòng này để ngồi tự kỉ a~~~)
Đan Hoành sai cung nhân mang những binh khí mà hắn đã chọn đến, đặt ở phòng luyện công rồi cho bọn họ lui, rồi tự mình sắp đặt các binh khí.
Hoàng đế ngồi một bên nhìn Đan Hoành nâng cái này, đặt cái kia, mới cất tiếng hỏi.
“ Hoành khanh, có cần trẫm giúp ngươi hay không?”
“Không cần, ta tự mình làm, ngươi cũng đâu biết binh khí nào đặt ở đâu thì thích hợp, ta đã nghiên cứu kĩ, hiện tại phòng luyện công này là phòng luyện công đầy đủ binh khí nhất, có cả những binh khí ta chỉ từng nghe cha ta đề cập tới chứ chưa từng nhìn thấy .”
Cuối cùng Đan Hoành trịnh trọng đặt Thất Thải Du Long kiếm lên vị trí của nó, phòng luyện công của hắn sơ bộ đã ổn thỏa.
Đan Hoành khoan khoái thở phào một hơi.
“Rốt cục cũng chuẩn bị xong, sau này phòng luyện công của Đan Hoành ta chính là phòng luyện công trang bị binh khí hoàn hảo nhất quốc gia”.
Hoàng đế nhìn khắp căn phòng đã hoàn toàn thay đổi so với trước.
“Sau này ngươi luyện công, trẫm sẽ ở bên cạnh ngươi”.
“Tốt, tiện thể ta sẽ dạy cho ngươi luôn, để ngươi có thể phòng thân, mà sao phải để sau này? Hiện tại ngươi cũng không bận gì, không bằng bây giờ ta dạy ngươi luôn, ngươi xem có binh khí nào thuận mắt ngươi không? Tùy tiện chọn một cái đi.”
“Để trẫm nghĩ một chút rồi quyết định sau có được không? Để vài ngày nữa đi”.
Hoàng đế không thích tập võ, tìm cách từ chối.
“Việc này cần gì phải nghĩ, mỗi loại binh khí ngươi cứ cầm thử một lúc là biết, đón!”
Vừa nói chuyện, Đan Hoành vừa ném một đôi Lưu Tinh chùy cho Hoàng đế. Hoàng đế đứng dậy đón lấy, có điều vừa đỡ được đôi chùy thì cơ thể dưới sức nặng của chuỳ lùi về sau ba bước, khiến thắt lưng y đập vào cạnh bàn.
Đang lúc hoàng đế tay chân luống cuống, miệng không biết từ chối thế nào cho thỏa đáng thì Tiểu Tuyền Tử đi vào.
“Hoàng thượng, An vương quận chúa đã tới, quận chúa chỉ mang theo vài thị vệ và thị nữ, nô tài đã an bài nơi ở cho quận chúa, Hoàng thượng có muốn qua gặp?”
“Tốt, hãy sắp xếp để tối nay quận chúa tới gặp trẫm ở hậu hoa viên, gọi Đức phi, Hiền phi cùng tới, rất lâu rồi mọi người không tụ họp”.
“Dạ, nô tài lĩnh chỉ!”
Sau khi cho Tiểu Tuyền Tử lui ra thu xếp mọi việc, Hoàng đế nhìn Đan Hoành đang thỏa mãn đứng ngắm phòng luyện công.
“ Hoành khanh, ngươi đứng suốt hai canh giờ không thấy mệt sao, mau ngồi xuống đi.”
Hoàng đế tiện tay ném Lưu Tinh chùy xuống đất.
Đan Hoành ôm Thất Thải Du Long kiếm của hắn, ngồi đối diện Hoàng đế, tiện tay cầm ấm trà rót một chén đầy đưa Hoàng đế.
“An vương quận chúa? Hoàng thân quốc thích của ngươi rất nhiều đúng không? Có quốc cữu, quận chúa, lại còn có cả Hầu gia nữa”.
“Ân, nếu không tính tới người nhà của tiên hoàng hậu, thì người trong hoàng tộc cũng đã rất nhiều, tiên hoàng có hai mươi mấy người huynh đệ, mỗi người đều có mười mấy người con, đều là các huynh đệ biểu muội của trẫm, kỳ thật ngươi không cần thiết phải nhớ hết, bọn họ nếu tới đây trẫm sẽ dẫn ngươi đi gặp, chỉ có An vương là vương gia cùng mẫu hậu với tiên hoàng, hắn có hai nhi tử, trong đó có một người là nữ nhi, gọi là Nguyệt Vi quận chúa, nếu hôm nay ngươi không bận thì cũng tới gặp đi, thế nào?”
“Ngay đến muội muội ruột của ngươi, ngươi cũng chưa từng nói để ta gặp qua, chẳng lẽ nàng rất đặc biệt sao?”
“Trẫm còn nhớ, nàng ấy tính tình rất nghịch ngợm, xem chừng rất hợp với ngươi, nàng ấy cũng là người luyện võ”.
“Nữ nhân luyện võ? Thật là mong đợi”.
Đan Hoành nghĩ thầm, nữ nhân luyện võ rất là đặc biệt, ngay đến muội muội của hắn xuất thân là con nhà võ tướng, thế nhưng cũng không tập võ, nữ nhân luyện võ từ trước tới nay hắn gặp chỉ có Bắc Phiên hoàng tử phi Na Lam, chính là hồng nhan tri kỉ của hắn (câu này dễ gây hiểu lầm nha ^_^).
Vì lòng hiếu kỳ đối với An vương quận chúa Nguyệt Vi, Đan Hoành quyết định buổi tối tới gặp nàng.
Tối đó, Đan Hoành gặp quận chúa Nguyệt Vi, nói thật hắn có chút thất vọng, nàng thoạt nhìn rất điềm đạm nho nhã, hắn từ trước đến nay đối với kiểu nữ nhân này luôn từ chối cho ý kiến, không thích mà cũng không ghét. Vì vậy, đợi mãi mà bữa tiệc tại hậu hoa viên vẫn chưa kết thúc, Đan Hoành buồn chán đứng ngồi không yên.
Đan Hoành ngồi một lúc nữa rồi rời bữa tiệc, khiến Hoàng đế cũng ngồi không được lâu liền tìm lý do rời đi, chỉ để lại Đức phi và Hiền phi cùng công chúa nói việc nhà, cùng hai vị trạng nguyên, Hoàng đế muốn tạo cơ hội để quận chúa nói chuyện với hai vị trạng nguyên, từ đó chọn ra một vị làm phò mã.
Đan Hoành rời bừa tiệc sớm nên đã bỏ lỡ trò hay, Đức phi và Hiền phi sau đó cũng cáo lui, chỉ để lại mình quận chúa nói chuyện với hai vị trạng nguyên, nội dung nói chuyện chỉ có ba người bọn họ biết, thế nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt thất sắc, đứng thở hồng hộc của Thạch Thành là biết có chuyện không ổn.
Chả là sáng sớm ngày hôm sau, Đan Hoành định xuất cung đi chơi, đang ở trong phòng thay đồ thì hạ nhân tới báo là Thạch Thành cầu kiến.
Thạch Thành nhìn thấy Đan Hoành liền quỳ xuống dập đầu.
“Quý phi nương nương, người nhất định phải cứu Thạch Thành.”
“Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy, mau đứng lên nói, còn có, gọi ta là Hoành chủ tử, đừng gọi là quý phi nương nương nữa”.
“Dạ, Hoành chủ tử, người có thể xin với Hoàng thượng để người đừng gả quận chúa cho tại hạ có được hay không?”
“Ngươi bị ngu phải không? Cưới quận chúa thì có gì không tốt? Ngươi không cưới để cho cái tên họ Mạc kia thì còn ra cái gì?”
“Tại hạ không hiểu”.
“Ngươi không cưới chẳng phải tên họ Mạc kia được lợi sao? Ta thấy y rất không vừa mắt.”
“Vậy là được rồi, tại hạ cũng không thấy vừa mắt với quận chúa kia, bọn họ vừa hợp một đôi”.
“Uy, ngươi ta là quận chúa, phải chừa chút mặt mũi cho người ta chứ, nàng ta làm gì ngươi mà ngươi lại không thích nàng ấy”.
“Tối hôm qua, sau khi ngài và Hoàng thượng rời đi, hai vị nương nương không lâu sau cũng rời đi, quận chúa tìm tại hạ nói chuyện, nàng ta nói nàng ta không thích người già, nếu như ta cưới nàng, nương ta sẽ phải ra ngoài ở, không thể ở cùng chúng ta trong phủ quận chúa, sẽ khiến nàng khó chịu, còn nói ta phải nằm trên sàn ngủ, vì những người tập võ chân đều thối, kỳ thực về phần ta thì không nói làm gì, thế nhưng chữ hiếu luôn phải đặt lên hàng đầu, nàng ta nói sau này sẽ ngược đãi nương của ta, như vậy là trăm triệu lần sai, sau đó còn đòi ta cưới nàng,một người vợ như vậy thật đáng đánh, dám bất kính với lão nương (mẹ già)”. Thạch Thành càng nói càng kích động.
“Ngươi đánh vợ?”
Đan Hoành thực sự không hiểu, vị quận chúa đã nói những gì mà khiến Thạch Thành khí tới như vậy, khiến phong độ của nam nhân khí tới bay biến hết.
“Chỉ cần nghĩ tới, một kẻ như tại hạ, từ nhỏ tới lớn chưa từng nắm tay nữ nhân, thành thực mà nói, ta sao có thể hạ thủ đánh nữ nhân, có điều nữ nhân này ta thà từ quan chứ không muốn kết hôn, ngài giúp tại hạ nói với Hoàng thượng được không, Thạch Thành xin làm trâu ngựa để báo đáp ân tình này”.
“Ngươi tự mình nói với Hoàng thượng đi”.
“Với chức quan của tại hạ thì không thể gặp Hoàng thượng, trong cung ta chỉ quen có Trữ đầu và ngài, thế nhưng Trữ đầu nói để ngài nói thì dễ dàng hơn. ”
“Vậy ta đem ngươi đi gặp Hoàng thượng, ngươi tự mình nói, thế nào?”
Thạch Thành đập mạnh quyền xuống đất đưa ra tinh thần tráng sĩ đoạn cổ tay (thà chết không lùi bước).
“Hảo, chỉ cần gặp được Hoàng thượng, cho dù phải chết tại hạ cũng quyết nói rõ ràng”
Đan Hoành đi tới vỗ vai Thạch Thành, trấn an tinh thần kích động của y.
“Không cần nghiêm trọng như vậy, ta đem ngươi đi gặp Hoàng thượng, ngươi nói viớ y, ta đứng bên cạnh nghe, có ta bảo vệ ngươi, an tâm đi”.
Đan Hoành quyết định hôm nay không xuất cung nữa, đem Thạch Thành đi tìm Hoàng thượng.
“Chủ tử, ngài tới rồi, nô tài đang muốn cử người đi thỉnh ngài”.
“Làm sao vậy?”
“Vừa nãy quận chúa tới gặp Hoàng thượng, không biết nói với Hoàng thượng chuyện gì, khiến cho Hoàng thượng tức giận, ngay tới chén trà cũng quăng vỡ, chúng nô tài không ai dám vào”.
“Ngươi không tiến vào hầu hạ?”
“Quận chúa đi vào sau đó sai chúng nô tài lui ra hết”.
Đan Hoành để Thạch Thành cùng Tiểu Tuyền Tử đứng ngoài chờ, còn tự mình đi vào.
Đẩy cửa Ngự thư phòng, Đan Hoành bước qua những mảnh vỡ của chén trà bị Hoàng đế quăng vỡ, nhìn khuôn mặt tức giận của Hoàng đế.
“Hiếm thấy, hiếm thấy, thật sự là hiếm thấy”.
Đan Hoành đi vào tấm tắc nói ba câu, thuận tiện lôi Hoàng đế lại nhìn kĩ.
“Hoành Khanh, ngươi không nên nháo loạn.”
“Ta nào có nháo, ta đang nói thật mà, trước nay ta thường xuyên chọc giận ngươi, nhưng cũng chưa thấy ngươi tức giận tới vậy, còn quăng đồ nữa, chặc chặc~~~~này chính là đồ sứ của Đức Trấn nha”.
“Này…ngươi a, ngồi xuống đi”.
Hoàng đế hết tức giận mỉm cười, vỗ vỗ xuống long ỷ, dịch người nhường cho Đan Hoành một khoảng trống.
Đan Hoành ngồi cạnh Hoàng đế, thoải mái dựa vào y rồi mới hỏi.
“Là ai chọc giận ngươi, ta cho hắn một bài học”.
“Vừa rồi hoàng muội tới, nàng nói với trẫm, nàng thích một tên gia nô, bởi vậy hai vị trạng nguyên, là ai nàng ta cũng không muốn lấy, hơn nữa nàng nói tối qua nàng làm cho hai vị trạng nguyên không ái dám lấy nàng, thật là nàng làm cho ta tức chết”.
“Chuyện tốt mà, cứ để nàng lấy là được”.
“Chuyện tốt? Chủ là chủ , nô là nô, nếu để hoàng muội lấy một gia nô thì còn gì là quốc pháp? Hoàng thúc của ta An vương cũng sẽ không đồng ý, phò mã của quận chúa nhất định phải là một trong hai vị trạng nguyên, Hoành Khanh theo ngươi nên chọn người nào?”
“Vậy để Mặc trạng nguyên đi, y thông hiểu lễ giáo, vậy để y hảo hảo giáo hóa hoàng muội của ngươi một chút”.
“Suy nghĩ của ngươi cũng chính là suy nghĩ của trẫm, Võ trạng nguyên quá đỗi mộc mạc, trẫm sợ y không chế phục được hoàng muội của trẫm, sự tình cứ quyết định như vậy đi, có điều Hoành Khanh nhất định phải bảo mật cho trẫm, trẫm sợ hoàng muội sẽ tìm ngươi ta phiền phức.”
“Ân, đã biết, ta có chừng mực”.
Đan Hoành vừa nói vừa nghĩ xem ra không cần y nói mà sự tình đã chuyển , Hoàng đế cũng thích văn nhân hơn, có điều lão bà như vậy, ân, tiểu tử kia xem ra không may rồi.
Hoàng đế sắp xếp dành hẳn một ngày đến xem Đan Hoành bố trí phòng luyện công, coi như cũng để từ biệt căn phòng lưu giữ bảo tình cảm, ý tứ trước kia (anh hoàng đế dùng phòng này để ngồi tự kỉ a~~~)
Đan Hoành sai cung nhân mang những binh khí mà hắn đã chọn đến, đặt ở phòng luyện công rồi cho bọn họ lui, rồi tự mình sắp đặt các binh khí.
Hoàng đế ngồi một bên nhìn Đan Hoành nâng cái này, đặt cái kia, mới cất tiếng hỏi.
“ Hoành khanh, có cần trẫm giúp ngươi hay không?”
“Không cần, ta tự mình làm, ngươi cũng đâu biết binh khí nào đặt ở đâu thì thích hợp, ta đã nghiên cứu kĩ, hiện tại phòng luyện công này là phòng luyện công đầy đủ binh khí nhất, có cả những binh khí ta chỉ từng nghe cha ta đề cập tới chứ chưa từng nhìn thấy .”
Cuối cùng Đan Hoành trịnh trọng đặt Thất Thải Du Long kiếm lên vị trí của nó, phòng luyện công của hắn sơ bộ đã ổn thỏa.
Đan Hoành khoan khoái thở phào một hơi.
“Rốt cục cũng chuẩn bị xong, sau này phòng luyện công của Đan Hoành ta chính là phòng luyện công trang bị binh khí hoàn hảo nhất quốc gia”.
Hoàng đế nhìn khắp căn phòng đã hoàn toàn thay đổi so với trước.
“Sau này ngươi luyện công, trẫm sẽ ở bên cạnh ngươi”.
“Tốt, tiện thể ta sẽ dạy cho ngươi luôn, để ngươi có thể phòng thân, mà sao phải để sau này? Hiện tại ngươi cũng không bận gì, không bằng bây giờ ta dạy ngươi luôn, ngươi xem có binh khí nào thuận mắt ngươi không? Tùy tiện chọn một cái đi.”
“Để trẫm nghĩ một chút rồi quyết định sau có được không? Để vài ngày nữa đi”.
Hoàng đế không thích tập võ, tìm cách từ chối.
“Việc này cần gì phải nghĩ, mỗi loại binh khí ngươi cứ cầm thử một lúc là biết, đón!”
Vừa nói chuyện, Đan Hoành vừa ném một đôi Lưu Tinh chùy cho Hoàng đế. Hoàng đế đứng dậy đón lấy, có điều vừa đỡ được đôi chùy thì cơ thể dưới sức nặng của chuỳ lùi về sau ba bước, khiến thắt lưng y đập vào cạnh bàn.
Đang lúc hoàng đế tay chân luống cuống, miệng không biết từ chối thế nào cho thỏa đáng thì Tiểu Tuyền Tử đi vào.
“Hoàng thượng, An vương quận chúa đã tới, quận chúa chỉ mang theo vài thị vệ và thị nữ, nô tài đã an bài nơi ở cho quận chúa, Hoàng thượng có muốn qua gặp?”
“Tốt, hãy sắp xếp để tối nay quận chúa tới gặp trẫm ở hậu hoa viên, gọi Đức phi, Hiền phi cùng tới, rất lâu rồi mọi người không tụ họp”.
“Dạ, nô tài lĩnh chỉ!”
Sau khi cho Tiểu Tuyền Tử lui ra thu xếp mọi việc, Hoàng đế nhìn Đan Hoành đang thỏa mãn đứng ngắm phòng luyện công.
“ Hoành khanh, ngươi đứng suốt hai canh giờ không thấy mệt sao, mau ngồi xuống đi.”
Hoàng đế tiện tay ném Lưu Tinh chùy xuống đất.
Đan Hoành ôm Thất Thải Du Long kiếm của hắn, ngồi đối diện Hoàng đế, tiện tay cầm ấm trà rót một chén đầy đưa Hoàng đế.
“An vương quận chúa? Hoàng thân quốc thích của ngươi rất nhiều đúng không? Có quốc cữu, quận chúa, lại còn có cả Hầu gia nữa”.
“Ân, nếu không tính tới người nhà của tiên hoàng hậu, thì người trong hoàng tộc cũng đã rất nhiều, tiên hoàng có hai mươi mấy người huynh đệ, mỗi người đều có mười mấy người con, đều là các huynh đệ biểu muội của trẫm, kỳ thật ngươi không cần thiết phải nhớ hết, bọn họ nếu tới đây trẫm sẽ dẫn ngươi đi gặp, chỉ có An vương là vương gia cùng mẫu hậu với tiên hoàng, hắn có hai nhi tử, trong đó có một người là nữ nhi, gọi là Nguyệt Vi quận chúa, nếu hôm nay ngươi không bận thì cũng tới gặp đi, thế nào?”
“Ngay đến muội muội ruột của ngươi, ngươi cũng chưa từng nói để ta gặp qua, chẳng lẽ nàng rất đặc biệt sao?”
“Trẫm còn nhớ, nàng ấy tính tình rất nghịch ngợm, xem chừng rất hợp với ngươi, nàng ấy cũng là người luyện võ”.
“Nữ nhân luyện võ? Thật là mong đợi”.
Đan Hoành nghĩ thầm, nữ nhân luyện võ rất là đặc biệt, ngay đến muội muội của hắn xuất thân là con nhà võ tướng, thế nhưng cũng không tập võ, nữ nhân luyện võ từ trước tới nay hắn gặp chỉ có Bắc Phiên hoàng tử phi Na Lam, chính là hồng nhan tri kỉ của hắn (câu này dễ gây hiểu lầm nha ^_^).
Vì lòng hiếu kỳ đối với An vương quận chúa Nguyệt Vi, Đan Hoành quyết định buổi tối tới gặp nàng.
Tối đó, Đan Hoành gặp quận chúa Nguyệt Vi, nói thật hắn có chút thất vọng, nàng thoạt nhìn rất điềm đạm nho nhã, hắn từ trước đến nay đối với kiểu nữ nhân này luôn từ chối cho ý kiến, không thích mà cũng không ghét. Vì vậy, đợi mãi mà bữa tiệc tại hậu hoa viên vẫn chưa kết thúc, Đan Hoành buồn chán đứng ngồi không yên.
Đan Hoành ngồi một lúc nữa rồi rời bữa tiệc, khiến Hoàng đế cũng ngồi không được lâu liền tìm lý do rời đi, chỉ để lại Đức phi và Hiền phi cùng công chúa nói việc nhà, cùng hai vị trạng nguyên, Hoàng đế muốn tạo cơ hội để quận chúa nói chuyện với hai vị trạng nguyên, từ đó chọn ra một vị làm phò mã.
Đan Hoành rời bừa tiệc sớm nên đã bỏ lỡ trò hay, Đức phi và Hiền phi sau đó cũng cáo lui, chỉ để lại mình quận chúa nói chuyện với hai vị trạng nguyên, nội dung nói chuyện chỉ có ba người bọn họ biết, thế nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt thất sắc, đứng thở hồng hộc của Thạch Thành là biết có chuyện không ổn.
Chả là sáng sớm ngày hôm sau, Đan Hoành định xuất cung đi chơi, đang ở trong phòng thay đồ thì hạ nhân tới báo là Thạch Thành cầu kiến.
Thạch Thành nhìn thấy Đan Hoành liền quỳ xuống dập đầu.
“Quý phi nương nương, người nhất định phải cứu Thạch Thành.”
“Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy, mau đứng lên nói, còn có, gọi ta là Hoành chủ tử, đừng gọi là quý phi nương nương nữa”.
“Dạ, Hoành chủ tử, người có thể xin với Hoàng thượng để người đừng gả quận chúa cho tại hạ có được hay không?”
“Ngươi bị ngu phải không? Cưới quận chúa thì có gì không tốt? Ngươi không cưới để cho cái tên họ Mạc kia thì còn ra cái gì?”
“Tại hạ không hiểu”.
“Ngươi không cưới chẳng phải tên họ Mạc kia được lợi sao? Ta thấy y rất không vừa mắt.”
“Vậy là được rồi, tại hạ cũng không thấy vừa mắt với quận chúa kia, bọn họ vừa hợp một đôi”.
“Uy, ngươi ta là quận chúa, phải chừa chút mặt mũi cho người ta chứ, nàng ta làm gì ngươi mà ngươi lại không thích nàng ấy”.
“Tối hôm qua, sau khi ngài và Hoàng thượng rời đi, hai vị nương nương không lâu sau cũng rời đi, quận chúa tìm tại hạ nói chuyện, nàng ta nói nàng ta không thích người già, nếu như ta cưới nàng, nương ta sẽ phải ra ngoài ở, không thể ở cùng chúng ta trong phủ quận chúa, sẽ khiến nàng khó chịu, còn nói ta phải nằm trên sàn ngủ, vì những người tập võ chân đều thối, kỳ thực về phần ta thì không nói làm gì, thế nhưng chữ hiếu luôn phải đặt lên hàng đầu, nàng ta nói sau này sẽ ngược đãi nương của ta, như vậy là trăm triệu lần sai, sau đó còn đòi ta cưới nàng,một người vợ như vậy thật đáng đánh, dám bất kính với lão nương (mẹ già)”. Thạch Thành càng nói càng kích động.
“Ngươi đánh vợ?”
Đan Hoành thực sự không hiểu, vị quận chúa đã nói những gì mà khiến Thạch Thành khí tới như vậy, khiến phong độ của nam nhân khí tới bay biến hết.
“Chỉ cần nghĩ tới, một kẻ như tại hạ, từ nhỏ tới lớn chưa từng nắm tay nữ nhân, thành thực mà nói, ta sao có thể hạ thủ đánh nữ nhân, có điều nữ nhân này ta thà từ quan chứ không muốn kết hôn, ngài giúp tại hạ nói với Hoàng thượng được không, Thạch Thành xin làm trâu ngựa để báo đáp ân tình này”.
“Ngươi tự mình nói với Hoàng thượng đi”.
“Với chức quan của tại hạ thì không thể gặp Hoàng thượng, trong cung ta chỉ quen có Trữ đầu và ngài, thế nhưng Trữ đầu nói để ngài nói thì dễ dàng hơn. ”
“Vậy ta đem ngươi đi gặp Hoàng thượng, ngươi tự mình nói, thế nào?”
Thạch Thành đập mạnh quyền xuống đất đưa ra tinh thần tráng sĩ đoạn cổ tay (thà chết không lùi bước).
“Hảo, chỉ cần gặp được Hoàng thượng, cho dù phải chết tại hạ cũng quyết nói rõ ràng”
Đan Hoành đi tới vỗ vai Thạch Thành, trấn an tinh thần kích động của y.
“Không cần nghiêm trọng như vậy, ta đem ngươi đi gặp Hoàng thượng, ngươi nói viớ y, ta đứng bên cạnh nghe, có ta bảo vệ ngươi, an tâm đi”.
Đan Hoành quyết định hôm nay không xuất cung nữa, đem Thạch Thành đi tìm Hoàng thượng.
“Chủ tử, ngài tới rồi, nô tài đang muốn cử người đi thỉnh ngài”.
“Làm sao vậy?”
“Vừa nãy quận chúa tới gặp Hoàng thượng, không biết nói với Hoàng thượng chuyện gì, khiến cho Hoàng thượng tức giận, ngay tới chén trà cũng quăng vỡ, chúng nô tài không ai dám vào”.
“Ngươi không tiến vào hầu hạ?”
“Quận chúa đi vào sau đó sai chúng nô tài lui ra hết”.
Đan Hoành để Thạch Thành cùng Tiểu Tuyền Tử đứng ngoài chờ, còn tự mình đi vào.
Đẩy cửa Ngự thư phòng, Đan Hoành bước qua những mảnh vỡ của chén trà bị Hoàng đế quăng vỡ, nhìn khuôn mặt tức giận của Hoàng đế.
“Hiếm thấy, hiếm thấy, thật sự là hiếm thấy”.
Đan Hoành đi vào tấm tắc nói ba câu, thuận tiện lôi Hoàng đế lại nhìn kĩ.
“Hoành Khanh, ngươi không nên nháo loạn.”
“Ta nào có nháo, ta đang nói thật mà, trước nay ta thường xuyên chọc giận ngươi, nhưng cũng chưa thấy ngươi tức giận tới vậy, còn quăng đồ nữa, chặc chặc~~~~này chính là đồ sứ của Đức Trấn nha”.
“Này…ngươi a, ngồi xuống đi”.
Hoàng đế hết tức giận mỉm cười, vỗ vỗ xuống long ỷ, dịch người nhường cho Đan Hoành một khoảng trống.
Đan Hoành ngồi cạnh Hoàng đế, thoải mái dựa vào y rồi mới hỏi.
“Là ai chọc giận ngươi, ta cho hắn một bài học”.
“Vừa rồi hoàng muội tới, nàng nói với trẫm, nàng thích một tên gia nô, bởi vậy hai vị trạng nguyên, là ai nàng ta cũng không muốn lấy, hơn nữa nàng nói tối qua nàng làm cho hai vị trạng nguyên không ái dám lấy nàng, thật là nàng làm cho ta tức chết”.
“Chuyện tốt mà, cứ để nàng lấy là được”.
“Chuyện tốt? Chủ là chủ , nô là nô, nếu để hoàng muội lấy một gia nô thì còn gì là quốc pháp? Hoàng thúc của ta An vương cũng sẽ không đồng ý, phò mã của quận chúa nhất định phải là một trong hai vị trạng nguyên, Hoành Khanh theo ngươi nên chọn người nào?”
“Vậy để Mặc trạng nguyên đi, y thông hiểu lễ giáo, vậy để y hảo hảo giáo hóa hoàng muội của ngươi một chút”.
“Suy nghĩ của ngươi cũng chính là suy nghĩ của trẫm, Võ trạng nguyên quá đỗi mộc mạc, trẫm sợ y không chế phục được hoàng muội của trẫm, sự tình cứ quyết định như vậy đi, có điều Hoành Khanh nhất định phải bảo mật cho trẫm, trẫm sợ hoàng muội sẽ tìm ngươi ta phiền phức.”
“Ân, đã biết, ta có chừng mực”.
Đan Hoành vừa nói vừa nghĩ xem ra không cần y nói mà sự tình đã chuyển , Hoàng đế cũng thích văn nhân hơn, có điều lão bà như vậy, ân, tiểu tử kia xem ra không may rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook