Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ
-
C8: Gắp lửa bỏ tay người
“Là do mẹ suy tính không cẩn thận! Đừng tức giận, nếu mà xuất hiện nhiều nếp nhăn thì sẽ rất xấu.”
Trần Ý Yên được mẹ khuyên nhủ như vậy liền lấy lại gương mặt tươi cười vốn có.
“Lát mẹ sẽ pha thuốc cho con chim kia uống! Con không cần lo chuyện đó!”
“Công việc chăm sóc con chim chết tiệt kia của Cảnh Nghị đáng lẽ nên là của con. Nếu chăm sóc nó tốt, có khi con lại tìm được cơ hội tiếp cận được Tạ thiếu.”
Hai mẹ con bọn họ âm thầm thông đầu với nhau để tiếp tục hãm hại con chim. Khi hai người bọn họ đến căn nhà gỗ của chú chim thì không thấy con chim trong lồng. Bọn họ cố gắng tìm mọi ngóc ngách nhưng vẫn không thấy.
Nhớ lần trước, thím Vương đã mua được một loại thuốc gây rối loạn tiêu hoá ở chợ đen. Nhưng lần đó, con chim ấy ngoan ngoãn ở trong lồng, bà ta chỉ việc pha thêm thứ bột đó vào nước uống của nó.
“Mẹ, con chim chết tiệt kia ở đâu! Con phải tận mắt nhìn nó uống.”
Thím Vương đột nhiên nảy ra một ý tưởng ác độc: “Hay mẹ sẽ hạ độc chết nó rồi đổ hết lỗi này lên đầu con nhỏ kia. Con chim hoàng yến này được ông chủ rất thích, nếu nó xảy ra chuyện, con ả kia chắc chắn sẽ không sống nổi!”
Trần Ý Yên reo lên trong vui sướng: “Sao con không sớm nghĩ ra nhỉ? Mẹ, mẹ đúng là mẹ của con mà! Nhưng mà con chim đó không có ở đây, làm sao mà bắt?”
“Để mẹ tìm bên ngoài!”
Thím Vương không hề biết, Duke chỉ có hai chiếc còi có thể điều khiển được nó, chỉ cần thổi thì dù ở đâu nó cũng sẽ bay về. Một cái do Tạ Cảnh Nghị nắm giữ, cái còn lại là do cô cầm.
Khi hai người bọn họ đứng dưới gốc cây, một thứ gì đó vừa đáp nhẹ lên đầu thím Vương. Bà ta lập tức kêu con gái: “Ý Yên, vừa mẹ thấy có thứ gì đó đậu trên đầu!”
“Mẹ, là con chim đó! Nó đang ở trên đầu mẹ. Mẹ đứng yên, để con bắt nó xuống!”
Nhưng khi Trần Ý Yên đưa tay lên định tóm lấy con chim thì thứ cô ta chạm vào không phải con chim mà là bãi phân nó để lại trên đầu mẹ cô ta. Cảm giác ghê tởm liền tràn đầy trong đầu óc cô ta.
“Oẹ… Thật ghê tởm. Con chim chó chết kia! Tao phải giết mày!”
Duke không ngu mà ở lại cho hai mẹ con nhà kia giết thịt. Nó bay lên cao, lẩn vào tán lá. Ở đây có nhiều cây cối tươi tốt thế này, đố mẹ con nhà kia tóm được nó.
“Là phân chim sao?” Giọng dì Vương lạc đi, bà ta còn cảm thấy ghê tởm còn hơn cả Trần Ý Yên.
“Buổi tối… mày nhất định phải nộp mạng!”
Dì Vương và Trần Ý Yên đều không biết, toàn bộ hành động của bọn họ đang được một người theo dõi từ đầu tới cuối.
****
Hạ Trân Dao trở về nhà, mẹ cô đã chuẩn bị xong cơm trưa, bà đã chờ sẵn, bà vừa xem phim truyền hình vừa đợi cô trở về.
“Về rồi à? Mau vào ăn cơm cho nóng!”
“Mẹ đang xem phim ạ?” - Cô cởi túi xách đặt lên kệ tủ, xỏ lấy đôi dép thỏ đi trong nhà mà thường ngày cô vẫn đeo.
“Ừm! Cái cô nữ chính này đơ quá, xem chẳng thích một chút nào! May mà cô nữ phụ cứu cánh cả bộ phim, diễn rất đạt!”
Hạ Trân Dao cũng ngồi xuống cạnh mẹ xem phim truyền hình. Khi quay đến cảnh có nữ chính thì cô chợt sửng sốt.
“Kia là nữ chính hay nữ phụ hả mẹ?”
“Cô ta là nữ chính! Diễn đơ quá, mẹ không thích!”
Cô thầm cười lạnh trong lòng. Hoá ra người phụ nữ cô vừa gặp đã tự nhận mình là vị hôn thê của Tạ tổng lại là người của công chúng, có vẻ, cô ta sẽ rất biết giữ gìn hình tượng của mình nhỉ? Nếu bí mật cô ta tự nhận mình là vị hôn phu của Tạ Cảnh Nghị bị lộ ra thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Càng nghĩ, cô càng thấy vui vẻ. Có lẽ, cái thóp của cô ta đã bị cô nắm chắc trong lòng bàn tay.
***
Buổi chiều, Hạ Trân Dao đến bấm chuông cổng của biệt thự Tạ gia. Thím Vương nhìn thấy cô, bà ta lúc đầu là không muốn mở cửa, nhưng nghĩ lại, bà ta vẫn cần cô để bắt Duke lại.
Bà ta giả bộ hỏi cô: “Cô còn quay lại đây làm gì?”
Hạ Trân Dao khách sáo đáp: “Tôi không thể nghỉ việc nếu như chưa hoàn thành nốt công việc trong ngày hôm nay! Trong hợp đồng đã ký rõ!”
“Làm nốt công việc của cô đi!”
Khi Hạ Trân Dao đến căn nhà gỗ, cô đang cần nghĩ cách để cho Trần Ý Yên xuất đầu lộ diện, cô sẽ quay lại toàn bộ lời nói dối của cô ta và vạch trần bộ mặt giả tạo đó. Mải suy nghĩ, Hạ Trân Dao dựa vào ghế vô tình thiếp đi. Lúc cô mơ màng tỉnh lại liền cảm thấy có gì đó lạ lẫm… Hoá ra, giờ đã gần 5 giờ chiều. Không ngờ, cô lại ngủ lâu đến như vậy.
Mà khi nãy, cô còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó với hai người kia thì bọn họ đã tự chui đầu vào rọ.
“Cô còn mặt dày nằm ngủ ở nhà tôi sao? Mau tống con chim kia vào lồng rồi biến đi!” - Trần Ý Yên hùng hổ xuất hiện trước mặt cô.
Camera ẩn của Hạ Trân Dao đã bắt đầu ghi hình.
Cô không vội, nằm ườn ra ghế trêu tức cô ta: “Nhà của cô? Đây không phải nhà của Tạ tổng sao? Sao nó lại thành của cô rồi!”
“Cô cố tình quên lời sáng nay tôi nói sao? Tôi là vị hôn thê của Tạ thiếu, cũng sẽ là bà chủ tương lai của nhà họ Tạ, là vợ chính thức của Tạ Cảnh Nghị!” - Trần Ý Yên vênh mặt hướng về cô và nói với một giọng cao ngạo.
Hạ Trân Dao bật cười rồi ngồi dậy. Cô lén ra vườn cây tắt camera và dùng còi gọi chú chim quay lại. Trong mắt Trần Ý Yên lộ rõ ý cười khi thấy chú chim quay lại. Cô ta biết rõ, người phụ nữ như cô rất khó để đuổi đi, bây giờ, cô ta phải phòng ngừa trước để sau này kẻo để lại tai hoạ.
‘Gắp lửa bỏ tay người’ chính là diệu kế của cô ta.
Nhưng Trần Ý Yên lại không hề hay biết, ngày tàn của cô ta sẽ đến sớm thôi.
Trần Ý Yên được mẹ khuyên nhủ như vậy liền lấy lại gương mặt tươi cười vốn có.
“Lát mẹ sẽ pha thuốc cho con chim kia uống! Con không cần lo chuyện đó!”
“Công việc chăm sóc con chim chết tiệt kia của Cảnh Nghị đáng lẽ nên là của con. Nếu chăm sóc nó tốt, có khi con lại tìm được cơ hội tiếp cận được Tạ thiếu.”
Hai mẹ con bọn họ âm thầm thông đầu với nhau để tiếp tục hãm hại con chim. Khi hai người bọn họ đến căn nhà gỗ của chú chim thì không thấy con chim trong lồng. Bọn họ cố gắng tìm mọi ngóc ngách nhưng vẫn không thấy.
Nhớ lần trước, thím Vương đã mua được một loại thuốc gây rối loạn tiêu hoá ở chợ đen. Nhưng lần đó, con chim ấy ngoan ngoãn ở trong lồng, bà ta chỉ việc pha thêm thứ bột đó vào nước uống của nó.
“Mẹ, con chim chết tiệt kia ở đâu! Con phải tận mắt nhìn nó uống.”
Thím Vương đột nhiên nảy ra một ý tưởng ác độc: “Hay mẹ sẽ hạ độc chết nó rồi đổ hết lỗi này lên đầu con nhỏ kia. Con chim hoàng yến này được ông chủ rất thích, nếu nó xảy ra chuyện, con ả kia chắc chắn sẽ không sống nổi!”
Trần Ý Yên reo lên trong vui sướng: “Sao con không sớm nghĩ ra nhỉ? Mẹ, mẹ đúng là mẹ của con mà! Nhưng mà con chim đó không có ở đây, làm sao mà bắt?”
“Để mẹ tìm bên ngoài!”
Thím Vương không hề biết, Duke chỉ có hai chiếc còi có thể điều khiển được nó, chỉ cần thổi thì dù ở đâu nó cũng sẽ bay về. Một cái do Tạ Cảnh Nghị nắm giữ, cái còn lại là do cô cầm.
Khi hai người bọn họ đứng dưới gốc cây, một thứ gì đó vừa đáp nhẹ lên đầu thím Vương. Bà ta lập tức kêu con gái: “Ý Yên, vừa mẹ thấy có thứ gì đó đậu trên đầu!”
“Mẹ, là con chim đó! Nó đang ở trên đầu mẹ. Mẹ đứng yên, để con bắt nó xuống!”
Nhưng khi Trần Ý Yên đưa tay lên định tóm lấy con chim thì thứ cô ta chạm vào không phải con chim mà là bãi phân nó để lại trên đầu mẹ cô ta. Cảm giác ghê tởm liền tràn đầy trong đầu óc cô ta.
“Oẹ… Thật ghê tởm. Con chim chó chết kia! Tao phải giết mày!”
Duke không ngu mà ở lại cho hai mẹ con nhà kia giết thịt. Nó bay lên cao, lẩn vào tán lá. Ở đây có nhiều cây cối tươi tốt thế này, đố mẹ con nhà kia tóm được nó.
“Là phân chim sao?” Giọng dì Vương lạc đi, bà ta còn cảm thấy ghê tởm còn hơn cả Trần Ý Yên.
“Buổi tối… mày nhất định phải nộp mạng!”
Dì Vương và Trần Ý Yên đều không biết, toàn bộ hành động của bọn họ đang được một người theo dõi từ đầu tới cuối.
****
Hạ Trân Dao trở về nhà, mẹ cô đã chuẩn bị xong cơm trưa, bà đã chờ sẵn, bà vừa xem phim truyền hình vừa đợi cô trở về.
“Về rồi à? Mau vào ăn cơm cho nóng!”
“Mẹ đang xem phim ạ?” - Cô cởi túi xách đặt lên kệ tủ, xỏ lấy đôi dép thỏ đi trong nhà mà thường ngày cô vẫn đeo.
“Ừm! Cái cô nữ chính này đơ quá, xem chẳng thích một chút nào! May mà cô nữ phụ cứu cánh cả bộ phim, diễn rất đạt!”
Hạ Trân Dao cũng ngồi xuống cạnh mẹ xem phim truyền hình. Khi quay đến cảnh có nữ chính thì cô chợt sửng sốt.
“Kia là nữ chính hay nữ phụ hả mẹ?”
“Cô ta là nữ chính! Diễn đơ quá, mẹ không thích!”
Cô thầm cười lạnh trong lòng. Hoá ra người phụ nữ cô vừa gặp đã tự nhận mình là vị hôn thê của Tạ tổng lại là người của công chúng, có vẻ, cô ta sẽ rất biết giữ gìn hình tượng của mình nhỉ? Nếu bí mật cô ta tự nhận mình là vị hôn phu của Tạ Cảnh Nghị bị lộ ra thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Càng nghĩ, cô càng thấy vui vẻ. Có lẽ, cái thóp của cô ta đã bị cô nắm chắc trong lòng bàn tay.
***
Buổi chiều, Hạ Trân Dao đến bấm chuông cổng của biệt thự Tạ gia. Thím Vương nhìn thấy cô, bà ta lúc đầu là không muốn mở cửa, nhưng nghĩ lại, bà ta vẫn cần cô để bắt Duke lại.
Bà ta giả bộ hỏi cô: “Cô còn quay lại đây làm gì?”
Hạ Trân Dao khách sáo đáp: “Tôi không thể nghỉ việc nếu như chưa hoàn thành nốt công việc trong ngày hôm nay! Trong hợp đồng đã ký rõ!”
“Làm nốt công việc của cô đi!”
Khi Hạ Trân Dao đến căn nhà gỗ, cô đang cần nghĩ cách để cho Trần Ý Yên xuất đầu lộ diện, cô sẽ quay lại toàn bộ lời nói dối của cô ta và vạch trần bộ mặt giả tạo đó. Mải suy nghĩ, Hạ Trân Dao dựa vào ghế vô tình thiếp đi. Lúc cô mơ màng tỉnh lại liền cảm thấy có gì đó lạ lẫm… Hoá ra, giờ đã gần 5 giờ chiều. Không ngờ, cô lại ngủ lâu đến như vậy.
Mà khi nãy, cô còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó với hai người kia thì bọn họ đã tự chui đầu vào rọ.
“Cô còn mặt dày nằm ngủ ở nhà tôi sao? Mau tống con chim kia vào lồng rồi biến đi!” - Trần Ý Yên hùng hổ xuất hiện trước mặt cô.
Camera ẩn của Hạ Trân Dao đã bắt đầu ghi hình.
Cô không vội, nằm ườn ra ghế trêu tức cô ta: “Nhà của cô? Đây không phải nhà của Tạ tổng sao? Sao nó lại thành của cô rồi!”
“Cô cố tình quên lời sáng nay tôi nói sao? Tôi là vị hôn thê của Tạ thiếu, cũng sẽ là bà chủ tương lai của nhà họ Tạ, là vợ chính thức của Tạ Cảnh Nghị!” - Trần Ý Yên vênh mặt hướng về cô và nói với một giọng cao ngạo.
Hạ Trân Dao bật cười rồi ngồi dậy. Cô lén ra vườn cây tắt camera và dùng còi gọi chú chim quay lại. Trong mắt Trần Ý Yên lộ rõ ý cười khi thấy chú chim quay lại. Cô ta biết rõ, người phụ nữ như cô rất khó để đuổi đi, bây giờ, cô ta phải phòng ngừa trước để sau này kẻo để lại tai hoạ.
‘Gắp lửa bỏ tay người’ chính là diệu kế của cô ta.
Nhưng Trần Ý Yên lại không hề hay biết, ngày tàn của cô ta sẽ đến sớm thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook