Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ
-
C13: Tên sếp mặt lạnh đáng ghét khó chiều
Hoàng Hải Lưu cúi đầu không dám trả lời, Lưu Thanh Như bước đi điềm tĩnh về phía xe sang rồi rời đi. Khi Hoàng Hải Lưu bước vào, sắc mặt của Tạ Cảnh Nghị tối đến đáng sợ, cặp lông mày nhíu chặt lại.
“Cho Duke ăn đi! Tôi đi nghỉ ngơi! Đừng để bất kỳ ai làm phiền đến tôi, kể cả cậu cũng không được phép!”
Tạ Cảnh Nghị cầm theo áo khoác bước về phòng. Sau khi đi một chuyến bay dài đến vài tiếng đã khiến hắn rất mệt mỏi, vừa rồi mẹ hắn đến càu nhàu lại càng khiến hắn thêm đau đầu hơn.
Cũng bởi vì thường xuyên giữ thói quen làm việc quá sức, Tạ Cảnh Nghị đã bị mất ngủ, dù có buồn ngủ hắn cũng chẳng thể chìm vào giấc ngủ được. Mỗi lần đều phải sử dụng thuốc ngủ thì hắn mới có thể ngủ yên. Cứ mỗi lần ngưng dùng thuốc, hắn đều trằn trọc bất an cả một đêm và tiếp tục làm việc.
“Ực!” - Tạ Cảnh Nghị nuốt một viên thuốc ngủ.
Hắn nằm chợp mắt và cơn buồn ngủ rất nhanh đã ập tới…
****
Khi trở về nhà, đến cả bữa trưa Hạ Trân Dao cũng chẳng buồn nấu ăn. Cô cầm điện thoại lên tán gẫu với người chị em thân thiết của mình.
“Ôi cục cưng, cậu khổ quá đi! Hôm nay mình sẽ tan ca sớm cùng cậu đi chơi nè! Có chịu không?”
“Huhu, tên sếp mặt lạnh đáng ghét khó chiều đó trừ mình hẳn nửa tháng lương! Anh ta đúng là cầm thú chứ chẳng phải con người nữa rồi! Mình không chọc anh ta mà anh ta lại nổi điên với mình!” - Hạ Trân Dao gào khóc đến thảm thiết.
Lý Tuệ Anh cũng rất cảm thông, cô ấy động viên cô rất nhiều:
“Mình đã bao nguyên một phòng riêng cho cậu! Nhân viên phục vụ chỉ có thể gọi là đỉnh của chóp, chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng.”
“Mình không phải loại người như vậy!” - Cô nói với giọng hờn dỗi, nhưng giây tiếp theo đã bộc lộ bản chất thật: “Mình thích những anh trai cao ráo có body 6 múi!’’
“Không thành vấn đề! Cậu chỉ việc tận hưởng sự sắp xếp chu đáo của mình!”
Tinh thần vốn đang suy sụp của Hạ Trân Dao bỗng chốc phấn chấn lên rất nhiều, cô cười đến hai mắt híp lại: “Yêu cậu, yêu cậu rất nhiều!”
*****
Buổi chiều tại căn biệt thự nhà họ Tạ.
Hoàng Hải Lưu nhìn cô, ánh mắt anh ta rất khác thường, dường như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó trên người cô.
Anh ta ngạc nhiên: “Vẻ đau buồn sáng nay của cô biến đâu mất rồi? Đó thứ tôi muốn thấy nhất buổi chiều nay!”
Hạ Trân Dao lườm Hoàng Hải Lưu, có mà anh ta đang cố tình chọc tức cô đây mà.
“Tôi không phải anh, chút chuyện nhỏ sao có thể khiến tôi buồn được?”
Hoàng Hải Lưu đứng phía sau lắc đầu, có khi nào sáng nay mọi thứ đều là ảo giác, Hạ Trân Dao hình như không biết buồn là gì.
“Cô ta thật sự không buồn sao?”
Nhớ lại ngày đầu tiên làm việc cho Tạ Cảnh Nghị, anh ta đã suýt bị hắn sa thải. Nhưng rồi Tạ Cảnh Nghị nghĩ lại rồi cho Hoàng Hải Lưu thêm một cơ hội và chỉ trừ ba phần tư số lương của anh ta. Tin xấu đến với anh ta như một tia sét đánh ngang tai, Hoàng Hải Lưu khóc nguyên một buổi tối, ngày hôm sau, anh ta đến với đôi mắt sưng vù nhưng vẫn phải liều mình bán mạng cho tư bản.
“Ê này, trả lời tôi đi?”
“Hãy nói là cô rất buồn đi!”
“Cô không buồn sao? Tôi còn thấy buồn thay cô đó!”
Hoàng Hải Lưu cứ lải nhải phía sau cô đến tận căn nhà gỗ.
“Anh muốn tôi phải buồn mới hài lòng sao? Đúng rồi, tôi buồn lắm, buồn đến sắp khóc luôn nè!” - Hạ Trân Dao trả vờ đưa tay lên quệt đi vài giọt nước mắt cho Hoàng Hải Lưu xem.
“Buồn đâu phải như vậy?”
Sự kiên nhẫn của Hạ Trân Dao cũng dần dần biến mất: “Giờ anh không có việc gì làm hả? Tại sao lại xuống phá đám tôi lúc này hả? Tôi bị trừ nửa tháng lương cũng chưa đủ khiến anh hài lòng sao?”
Hoàng Hải Lưu ngồi phịch xuống ghế sofa, anh ta vươn vai uể oải, rồi lại bắt đầu than ngắn thở dài: “Tôi cũng muốn làm việc đó chứ, nhưng mà tôi là được ông chủ đặc cách cho nghỉ phép đó!”
Anh ta vênh mặt lên với một thái độ tự tin. Cô bỏ qua vô vàn lời lải nhải tiếp theo của anh ta và tiếp tục công việc chăm sóc Duke của cô. Khi thấy Hạ Trân Dao phớt lờ mình, Hoàng Hải Lưu không vui mà lên tiếng:
“Tôi đang kể chuyện cho cô, tại sao cô không nghe?’’
“Anh cứ kể đi, tôi có nói là tôi không nghe đâu?”
Hoàng Hải Lưu đã giúp cô giết thời gian, anh ta nói nhiều đến mức khiến cô chỉ muốn lăn ra sàn rồi ngủ. Khi chiếc đồng hồ của Hạ Trân Dao reo lên, cô vội vã mang theo mọi đồ vật của mình rời đi. Hoàng Hải Lưu vẫn mãi đắm chìm trong câu chuyện của anh ta, đến khi nhận được điện thoại của Tạ Cảnh Nghị anh ta mới chợt tỉnh.
Hắn nói muốn Hoàng Hải Lưu chuẩn bị xe để đến quán bar “ăn chơi, xa hoa” bậc nhất trong thành phố. Hắn hẹn với đám bạn công tử bột ở đó để cùng ăn chơi sa đoạ.
Trước khi ngồi lên vị trí cao nhất của tập đoàn, Tạ Cảnh Nghị từng có một quá khứ đen tối cùng đám anh em ăn chơi trác táng không chỉ có tiếng trong trường học mà còn trong thành phố.
“Cho Duke ăn đi! Tôi đi nghỉ ngơi! Đừng để bất kỳ ai làm phiền đến tôi, kể cả cậu cũng không được phép!”
Tạ Cảnh Nghị cầm theo áo khoác bước về phòng. Sau khi đi một chuyến bay dài đến vài tiếng đã khiến hắn rất mệt mỏi, vừa rồi mẹ hắn đến càu nhàu lại càng khiến hắn thêm đau đầu hơn.
Cũng bởi vì thường xuyên giữ thói quen làm việc quá sức, Tạ Cảnh Nghị đã bị mất ngủ, dù có buồn ngủ hắn cũng chẳng thể chìm vào giấc ngủ được. Mỗi lần đều phải sử dụng thuốc ngủ thì hắn mới có thể ngủ yên. Cứ mỗi lần ngưng dùng thuốc, hắn đều trằn trọc bất an cả một đêm và tiếp tục làm việc.
“Ực!” - Tạ Cảnh Nghị nuốt một viên thuốc ngủ.
Hắn nằm chợp mắt và cơn buồn ngủ rất nhanh đã ập tới…
****
Khi trở về nhà, đến cả bữa trưa Hạ Trân Dao cũng chẳng buồn nấu ăn. Cô cầm điện thoại lên tán gẫu với người chị em thân thiết của mình.
“Ôi cục cưng, cậu khổ quá đi! Hôm nay mình sẽ tan ca sớm cùng cậu đi chơi nè! Có chịu không?”
“Huhu, tên sếp mặt lạnh đáng ghét khó chiều đó trừ mình hẳn nửa tháng lương! Anh ta đúng là cầm thú chứ chẳng phải con người nữa rồi! Mình không chọc anh ta mà anh ta lại nổi điên với mình!” - Hạ Trân Dao gào khóc đến thảm thiết.
Lý Tuệ Anh cũng rất cảm thông, cô ấy động viên cô rất nhiều:
“Mình đã bao nguyên một phòng riêng cho cậu! Nhân viên phục vụ chỉ có thể gọi là đỉnh của chóp, chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng.”
“Mình không phải loại người như vậy!” - Cô nói với giọng hờn dỗi, nhưng giây tiếp theo đã bộc lộ bản chất thật: “Mình thích những anh trai cao ráo có body 6 múi!’’
“Không thành vấn đề! Cậu chỉ việc tận hưởng sự sắp xếp chu đáo của mình!”
Tinh thần vốn đang suy sụp của Hạ Trân Dao bỗng chốc phấn chấn lên rất nhiều, cô cười đến hai mắt híp lại: “Yêu cậu, yêu cậu rất nhiều!”
*****
Buổi chiều tại căn biệt thự nhà họ Tạ.
Hoàng Hải Lưu nhìn cô, ánh mắt anh ta rất khác thường, dường như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó trên người cô.
Anh ta ngạc nhiên: “Vẻ đau buồn sáng nay của cô biến đâu mất rồi? Đó thứ tôi muốn thấy nhất buổi chiều nay!”
Hạ Trân Dao lườm Hoàng Hải Lưu, có mà anh ta đang cố tình chọc tức cô đây mà.
“Tôi không phải anh, chút chuyện nhỏ sao có thể khiến tôi buồn được?”
Hoàng Hải Lưu đứng phía sau lắc đầu, có khi nào sáng nay mọi thứ đều là ảo giác, Hạ Trân Dao hình như không biết buồn là gì.
“Cô ta thật sự không buồn sao?”
Nhớ lại ngày đầu tiên làm việc cho Tạ Cảnh Nghị, anh ta đã suýt bị hắn sa thải. Nhưng rồi Tạ Cảnh Nghị nghĩ lại rồi cho Hoàng Hải Lưu thêm một cơ hội và chỉ trừ ba phần tư số lương của anh ta. Tin xấu đến với anh ta như một tia sét đánh ngang tai, Hoàng Hải Lưu khóc nguyên một buổi tối, ngày hôm sau, anh ta đến với đôi mắt sưng vù nhưng vẫn phải liều mình bán mạng cho tư bản.
“Ê này, trả lời tôi đi?”
“Hãy nói là cô rất buồn đi!”
“Cô không buồn sao? Tôi còn thấy buồn thay cô đó!”
Hoàng Hải Lưu cứ lải nhải phía sau cô đến tận căn nhà gỗ.
“Anh muốn tôi phải buồn mới hài lòng sao? Đúng rồi, tôi buồn lắm, buồn đến sắp khóc luôn nè!” - Hạ Trân Dao trả vờ đưa tay lên quệt đi vài giọt nước mắt cho Hoàng Hải Lưu xem.
“Buồn đâu phải như vậy?”
Sự kiên nhẫn của Hạ Trân Dao cũng dần dần biến mất: “Giờ anh không có việc gì làm hả? Tại sao lại xuống phá đám tôi lúc này hả? Tôi bị trừ nửa tháng lương cũng chưa đủ khiến anh hài lòng sao?”
Hoàng Hải Lưu ngồi phịch xuống ghế sofa, anh ta vươn vai uể oải, rồi lại bắt đầu than ngắn thở dài: “Tôi cũng muốn làm việc đó chứ, nhưng mà tôi là được ông chủ đặc cách cho nghỉ phép đó!”
Anh ta vênh mặt lên với một thái độ tự tin. Cô bỏ qua vô vàn lời lải nhải tiếp theo của anh ta và tiếp tục công việc chăm sóc Duke của cô. Khi thấy Hạ Trân Dao phớt lờ mình, Hoàng Hải Lưu không vui mà lên tiếng:
“Tôi đang kể chuyện cho cô, tại sao cô không nghe?’’
“Anh cứ kể đi, tôi có nói là tôi không nghe đâu?”
Hoàng Hải Lưu đã giúp cô giết thời gian, anh ta nói nhiều đến mức khiến cô chỉ muốn lăn ra sàn rồi ngủ. Khi chiếc đồng hồ của Hạ Trân Dao reo lên, cô vội vã mang theo mọi đồ vật của mình rời đi. Hoàng Hải Lưu vẫn mãi đắm chìm trong câu chuyện của anh ta, đến khi nhận được điện thoại của Tạ Cảnh Nghị anh ta mới chợt tỉnh.
Hắn nói muốn Hoàng Hải Lưu chuẩn bị xe để đến quán bar “ăn chơi, xa hoa” bậc nhất trong thành phố. Hắn hẹn với đám bạn công tử bột ở đó để cùng ăn chơi sa đoạ.
Trước khi ngồi lên vị trí cao nhất của tập đoàn, Tạ Cảnh Nghị từng có một quá khứ đen tối cùng đám anh em ăn chơi trác táng không chỉ có tiếng trong trường học mà còn trong thành phố.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook