Lưu Ly Nguyệt
-
Chương 83
Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
"Claire..."
Bị Claire ôm, cả người Nhan Tịch run rẩy, ngẩng đầu, cắn môi, mặt đỏ bừng nhìn Claire. Claire nhẹ nhàng cười, không còn thấy vẻ mặt lạnh lùng, thay vào đó là nét dịu dàng Nhan Tịch chưa từng thấy.
Tay lạnh băng theo bản năng chậm rãi vuốt ve môi Nhan Tịch, Claire cúi đầu nhìn nàng, nói chính xác là nhìn môi nàng, Nhan Tịch sao không phát hiện ra, cảm giác được ánh mắt xâm lược của Claire, mặt càng đỏ hơn. Nói thật, nàng hơi sợ, nhưng lòng lại có chút mong đợi, mong đợi Claire vuốt ve nàng, hôn nàng, yêu nàng...
Claire lại chậm chạp không hành động, chỉ nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt tràn đầy tình yêu và dịu dàng. Nhan Tịch cảm thấy, lòng ấm áp, bụng có một dòng nước ấm khiến cơ thể nàng hơi run, mặt lập tức đỏ ửng.
Claire dĩ nhiên cảm giác được phản ứng của người trong lòng, nâng mí mắt lên, hơi kinh ngạc nhìn Nhan Tịch .
Nhan Tịch xấu hổ không thôi, chôn đầu vào trong vòng tay Claire, không nhìn cô. Trước nay nàng không biết mình vô dụng vậy, vì một cái ánh mắt của Claire lại thiếu chút nữa... mất mặt!
Claire nhàn nhạt cười, tiếng cười ấm áp đi vào tim Nhan Tịch, tay dịu dàng luồn qua tóc Nhan Tịch, Claire cúi đầu, hôn cổ nàng.
"Nhan Tịch...."
Nhan Tịch đỏ mặt không chịu ngẩng đầu, tay Claire nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, cảm giác đầu ngón tay hơi lạnh kia nhẹ nhàng cọ vào những sợi tóc rất là thoải mái.
"Thật sự, không chịu tắm hả?"
Giọng Claire hơi khàn khàn, không trong trẻo lạnh lùng như bình thường, dùng lý trí đè nén ɖu͙ƈ vọng sắp bộc phát, Nhan Tịch phát giác, cắn môi, lập tức từ trong vòng tayClaire chui ra, đi về phía phòng tắm, trông như quân tử cầm súng ống bắt đầu ra trận.
Claire biết Nhan Tịch xấu hổ, nhìn chằm chằm theo bóng lưng nàng, khóe môi hơi cong lên, nghĩ đến chuyện lần trước Cherry nói với mình khi điện cho cậu ấy, Claire đứng dậy sang phòng tắm khác tắm.
Claire chưa bao giờ có kinh nghiệm trêи phương diện này, lúc trước cũng không ai nói cô nên làm thế nào, thỉnh thoảng có xem vài bộ phim, nhưng lại cảm thấy không thích... Claire để dòng nước ấm áp chảy trêи cơ thể mình, mặt hơi ửng đỏ, nghĩ đến dáng vẻ kɧօáϊ muốn chết vẫn giả vờ của Nhan Tịch vừa rồi, nhẹ nhàng thở dài.
Thật sự, Claire đã từng nghĩ mình lãnh cảm, không hứng thú với chuyện này. Thời đại học, Cherry đã từng cố gắng giúp Claire thay đổi, nhưng sau đó đều thất vọng ê chề. Claire thích cùng người ôm nhau trong im lặng hoặc nhẹ nhàng hôn hơn so với chuyện này. Nhưng cô biết ɖu͙ƈ vọng của Nhan Tịch rất mạnh, mỗi khi nhìn vào mắt nàng, Claire đều có thể cảm giác được. Ban đầu định đợi đến lúc hai người có thể công khai mới làm chuyện đó, nhưng hôm nay RAY....
Dù biết do Tiêu Mạc Ngôn sắp đặt, nhưng Claire vẫn khó chịu khi thấy Nhan Tịch vừa nói vừa cười lúc trò chuyện với RAY, cảm giác chua xót lan khắp toàn bộ cơ thể cô, khiến cô ý thức được nguy hiểm, muốn hoàn toàn có được Nhan Tịch.
Tắm xong, lau khô người, sấy tóc xong, Claire cầm bấm móng tay đã chuẩn bị sẵn lên, cắt móng tay.
Từng tiếng vang vang, bộ móng nuôi nhiều năm cuối cùng cũng không giữ được, nhưng trong mắt Claire lại ánh lên niềm vui, nhớ tới phản ứng vừa rồi của Nhan Tịch, tim vô thức lâng lâng.
Nhan Tịch tắm xong, vừa ra tới cửa phòng ngủ đã thấy Claire ngồi ở mép giường dũa móng tay, hơn nữa dũa móng tay lớn tiếng như vậy hoàn toàn khác xa phong cách của cô trước giờ, kỳ lạ nhất là cô lại nhìn chằm chằm móng tay rơi trêи mặt đất mà cười! Nhan Tịch nuốt ngụm nước miếng, vô thức lui về phía sau, sao nàng có cảm giác như Claire đang mài dao chuẩn bị thịt heo rừng!
"Tắm xong rồi? "
Claire thoáng thấy Nhan Tịch, Nhan Tịch gật đầu, khϊế͙p͙ sợ nhìn cô, nói chính xác là nhìn tay cô.
Claire phát hiện nàng có cái gì không đúng, nhìn theo tầm mắt nàng, cười nhẹ.
"Sao vậy? "
Nhan Tịch nhìn Claire, lắc đầu, nhưng trong lòng có chút sợ. Claire không có chút kinh nghiệm nào, tuy lần đầu tiên nàng cũng như vậy, nhưng dù sao bình thường nàng cũng hay lướt web tra vô số tài liệu liên quan, cũng xem không biết bao nhiêu video, nắm lý thuyết cũng hiểu kha khá rồi không phải sao?
Claire thấy ánh mắt kinh hãi của Nhan Tịch, cười nhạt, nói:
"Tôi cao hơn em. "
"Hả? "
Nhan Tịch ngẩn người, lên giường liên quan gì chiều cao?
Claire không nói lời nào, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay của mình, cười sâu xa. Nhan Tịch nghi hoặc nhìn cô, một lát sau, mặt đỏ lựng.
Đồ xấu xa! Ý gì chứ? Muốn nói tay mình thon dài thì cứ nói thẳng! Còn nói cao, chẳng lẽ sau lần trước, chê tay mình ngắn?
Theo suy nghĩ của mình, Nhan Tịch cúi đầu nhìn tay, không tệ, cũng thon dài, không kém nghệ sĩ dương cầm bao nhiêu. Nhìn chằm chằm một hồi, Nhan Tịch ngẩng đầu liếc trộm tay Claire một chút, mặt lại đỏ lên.
Trời ạ, đây mới là tay nghệ sĩ dương cầm, đẹp thật!
Claire phát hiện Nhan Tịch đang nhìn tay mình, khóe môi khẽ nhếch, tay đang đặt trêи mép giường nhẹ nhàng làm động tác đánh đàn.
Chị ! ! !
Nhan Tịch thẹn muốn đào lỗ trốn, sếp lớn, gì vậy? Làm động tác gì đây, bỉ ổi quá! Không nhìn ra nội tâm chị lại tà ác đến thế.
Claire ngẩng đầu, ngây thơ nhìn Nhan Tịch, cô biết chắc chắn Nhan Tịch lại nghĩ sai, nàng chỉ muốn Nhan Tịch yên tâm, dù không có kỹ thuật, nhưng tư chất cô tốt lắm.
"Lại đây. "
Claire cười, vỗ nhẹ lên giường, ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch không chớp mắt. nàng cứ như vậy thì phải chờ đến khi nào?
Nhan Tịch thấp thỏm nhìn cô, cắn môi do dự chốc lát rồi kéo áo ngủ của mình, bước từng bước ngắn sang.
"Ồ, em xấu hổ hả? "
Claire nhìn Nhan Tịch, cười hỏi, Nhan Tịch bối rối nhìn cô, không còn gì để nói. Sếp lớn, chị cố ý phải không? Làm như lần đầu tiên chị không thẹn thùng vậy, quả nhiên sau khi nông dân trở thành chủ sẽ lên mặt!
"Làm gì có..."
Dù lòng nghĩ vậy, nhưng làm sao Nhan Tịch cũng không dám nói ra, chỉ sợ lại đụng trúng tim đen của Claire, giờ không còn như xưa, nàng phải cẩn thận, thật cẩn thận hơn nữa!
Claire im lặng, nhẹ nhàng nhìn chằm chằm Nhan Tịch, ánh đèn vàng nhạt chiếu trêи người cô làm nổi bật làn da trắng nõn, hương thơm ngát sau khi tắm rửa thoang thoảng nơi mũi Nhan Tịch. Cơ thể Nhan Tịch hơi nóng, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn, nàng nuốt ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn Claire, đôi mắt có chút không thoải mái.
Sếp lớn, chị còn đợi gì nữa? Chị không ra tay, em sợ em không kiềm chế được mà nhào tới mất!
Dường như cảm giác được Nhan Tịch cần, rốt cuộc tay Claire chậm rãi xoa hai bên má Nhan Tịch, lành lạnh, vẫn là cảm giác lành lạnh, nhưng là lần này ngón tay như mang theo dòng điện, kϊƈɦ thích cảm giác tê dại, khiến Nhan Tịch không khỏi run.
Thật nhạy cảm, Claire thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra, sợ lại khiến Nhan Tịch xấu hổ. Nhìn dáng vẻ nhắm mắt thuận theo của Nhan Tịch, Claire cũng mất đi bình tĩnh ngày thường, chỉ cảm thấy tim đập dồn, cơ thể dường như cũng không còn như bình thường, có một loại ɖu͙ƈ vọng ấm áp tràn ngập khắp cơ thể, cảm giác tê dại lan tràn như muốn bùng nổ.
Nhan Tịch chưa từng nghĩ lúc Claire đẩy ngã nàng, cơ thể cô cũng vẫn biến hóa như vậy, nàng nhắm hờ mắt, cảm giác Claire dịu dàng chạm vào mình. Những cái chạm nhẹ, rất nhẹ, tựa như chỉ hơi mạnh một chút lực sẽ khiến nàng vỡ tan, Nhan Tịch cảm động một hồi, quả nhiên, Claire thật trân trọng nàng!
"Ưm——"
Nhan Tịch chưa kịp tự mãn, cằm đã bị Claire giữ được, tiếp theo là nụ hôn điên cuồng. Nhan Tịch bị hôn đến suýt ngất, thân thể bủn rủn ngã vào vòng tay Claire, môi Claire rất mềm mại, như một chiếc lông vũ chạm vào trái tim nàng, mỗi nụ hôn như một lần chạm vào. Lúc này Claire không còn dịu dàng nữa, như nữ vương hôn môi Nhan Tịch, đôi lúc cũng cắn môi nàng, cô nhớ lúc Nhan Tịch làm như vậy, môi sẽ có một loại cảm giác tuyệt vời. Nhan Tịch nhắm hờ mắt, thở hổn hển, lòng nghĩ, Claire thật yêu nàng, rất yêu, cách hôn này quá độc đoán, nghĩ vậy, cơ thể Nhan Tịch run lên, khẽ ngâm ra tiếng.
Tay Claire run lên, đương nhiên là do tiếng Nhan Tịch kϊƈɦ thích cô, hai tay không giữ cằm nàng nữa, mà là chậm rãi dời xuống, tay phải ôm eo Nhan Tịch, tay trái kéo áo ngủ Nhan Tịch xuống.
Lúc đi dạo siêu thị với Claire, thấy áo ngủ nhẹ như tơ này, Nhan Tịch rất thích, mặc rất mát, lúc ấy Nhan Tịch còn sợ mặc "mát mẻ" quá Claire sẽ không thích. Nhưng Claire nhìn một chút, nhẹ nhàng gật đầu:
"Ừm, cũng được, rất tiện. "
Lúc ấy Nhan Tịch không phản ứng kịp, tiện? Sao lại tiện? Giờ bị đè xuống giường, cuối cùng nàng cũng hiểu! Là tiện cởi bỏ!
"Auu...."
Claire nhận ra Nhan Tịch phân tâm, cắn điểm đứng thẳng trước nàng ngực trừng phạt, Nhan Tịch la một tiếng, cau mày. Cả người mềm nhũn, ngã xuống giường.
Ban đầu Claire còn không biết sau khi cởi quần áo Nhan Tịch phải làm thế nào, giờ nhìn Nhan Tịch tự ngã, liền thuận thế đè lên, lòng thầm nghĩ, Cherry nói đúng, Nhan Tịch trời sinh yếu ớt...
Không có quần áo, Nhan Tịch cảm giác cực kỳ không an toàn, co chân muốn kéo chăn che người, nhưng Claire không để nàng được như ý, hai tay giữ tay nàng lại, đan mười ngón lại với nhau, bắt chéo lại bên giường. Cả người Claire cũng nằm trêи người Nhan Tịch, nhẹ nhàng hôn nàng.
Nhan Tịch run rẩy dưới những nụ hôn của Claire, như đóa hoa đón gió, ngạo nghễ đứng thẳng, chờ Claire lựa chọn. Claire hôn rất nhẹ nhàng, tinh tế, lúc đến bộ ngực đầy đặn, tựa như nhút nhát nên hôn cũng trở nên hời hợt hơn, hành động trêu chọc như có như không này khiến Nhan Tịch có chút khó chịu, nhiệt độ cơ thể như quả bóng thổi căng, tập trung ở vùng bụng dưới, mà Claire vẫn chần chừ không chịu cho nàng nhiệt độ. Nhan Tịch khó chịu, co chân, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Claire.
"Claire..."
Nhan Tịch không nhịn được nữa, nhìn Claire bằng ánh mắt van nài, khắc chế giọng mình đang không ngừng run rẩy, mà cơ thể trắng nõn đã sớm nhuốm sắc hồng.
"Chuyện gì? "
Dù Claire chuyên tâm hôn Nhan Tịch, nhưng vẫn rất chú tâm đến cảm nhận của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng. Nhan Tịch nghe, mặt tối sầm, muốn co chân đạp Claire đang ở trêи người mình xuống, đầu đất! Còn chuyện gì nữa?!
Claire thấy Nhan Tịch không nói lời nào, nghĩ là nàng xấu hổ, cười nhẹ, tiếp tục cúi đầu hôn lên làn da mịn màng. Vị thật ngọt, có chút giống vị bánh ăn pudding khi bé, Claire nhếch miệng hôn lên.
Claire rất thông minh, điều này không thể phủ nhận, nhưng thỉnh thoảng cũng xấu xa không kém...
Cô phát hiện chỉ cần hôn nơi nhạy cảm ở ngực Nhan Tịch, mỗi lần chạm nhẹ cũng khiến Nhan Tịch không khắc chế được mà run rẩy, sau khi phát hiện điều này, Claire hôn không biết mệt, thỉnh thoảng còn dùng lưỡi đùa nghịch, khẽ ɭϊếʍ, cảm giác người ở dưới rêи rỉ, Claire tự hỏi nếu cắn một cái sẽ thế nào?
Nghĩ sao làm vậy...
"Claire..."
Khóe mắt có dòng chất lỏng chảy ra, Nhan Tịch cắn môi, đôi mày cau lại, kiên nhẫn nhìn cô. Để bảo đảm Claire không hỏi "chuyện gì" – câu hỏi khiến người ta tức chết không cần hung khí, hai chân Nhan Tịch vẫn luôn khép chặt, run rẩy khẽ mở, còn đỏ, mặt né tránh quay mặt đi.
Với dáng vẻ này của Nhan Tịch, nếu Claire vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra nhất định là cố ý ăn hϊế͙p͙ nàng, vì vậy, cuối cùng bàn tay hơi lạnh kia không phụ kỳ vọng chậm rãi đưa về trước, dù tốc độ chậm, nhưng lại mang đến cho Nhan Tịch – kẻ đang nóng rang một tia hy vọng, cơ thể run nhẹ, ánh mắt kiên nhẫn và van nài đều biểu đạt điều nàng mong muốn.
Claire cẩn thận nhìn khuôn mặt Nhan Tịch, chỉ sợ làm đau nàng.
"Đau không ? "
Claire đau lòng nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch lắc đầu, cắn môi, không đau, chỉ có điều...... chị có thể nhanh lên một chút không?
Chậm rãi tiến vào, Claire nhẹ nhàng hôn lên trán Nhan Tịch - nơi hai chân mày đang nhíu lại, vươn lưỡi thu dòng lệ nơi khóe mắt nàng vào trong miệng.
Đau!
Tay Nhan Tịch nắm chặt drap giường, siết chặt hai chân, cắn răng chịu đựng, Claire phát hiện, cẩn thận gấp đôi hôn nàng, nụ hôn ấm áp mang theo tình yêu của cô xoa dịu cơ thể Nhan Tịch, khiến chân nàng lại chậm rãi thả lỏng, Claire thầm nghĩ lâu như vậy có lẽ Nhan Tịch cũng hoàn toàn thả lỏng, không cẩn thận nữa, tiến về đích.
Trong quá trình tiến vào, Claire hơi tò mò, cô nhớ lần trước Nhan Tịch chỉ lui tới trong cơ thể cô đã mang đến cảm giác tuyệt vời như vậy, nhưng là nếu như co tay lại hoặc khuấy động thì thế nào?
"Ưm..."
Người phía dưới run kịch liệt, Claire cười, như thể đã nắm được thủ thuật, bắt đầu cứ thế tiến vào.
Nhan Tịch nằm trêи giường, cố gắng hít thở, những tiếng ngâm xấu hổ cứ thế tràn ra, cảm giác được Claire đang rong ruổi trêи người mình, vừa vui thích vừa thầm rơi lệ, vận động viên ở vị trí khác nhau, quả nhiên không giống nhau....
Không biết qua bao lâu, lúc tiếng ngâm của Nhan Tịch có chút thay đổi, ngón tay của Claire cảm giác bị siết chặt đến nghẹt thở, cuối cùng cô cũng dừng lại, ngẩng đầu yêu thương nhìn Nhan Tịch, vươn tay trái lau mồ hôi cho nàng.
"Claire..."
Nhan Tịch thì thầm gọi tên cô, vươn tay muốn ôm cô.
"Tôi đây. "
Claire vội rút tay ra, ôm Nhan Tịch, tốc độ và lực tay khiến Nhan Tịch lại một co thắt, nàng ngẩng đầu, yếu ớt nhìn Claire. Nàng thật muốn hỏi sếp lớn, chị cố ý phải không? Ngay từ đầu chị giả làm thỏ nhỏ đúng không?
Claire, chị thật xấu xa!
~~~~~Hết Chương 83~~~~~
=))) hóa ra chế Nhan ysl như vầy
Beta: Gờ
~~~~~
"Claire..."
Bị Claire ôm, cả người Nhan Tịch run rẩy, ngẩng đầu, cắn môi, mặt đỏ bừng nhìn Claire. Claire nhẹ nhàng cười, không còn thấy vẻ mặt lạnh lùng, thay vào đó là nét dịu dàng Nhan Tịch chưa từng thấy.
Tay lạnh băng theo bản năng chậm rãi vuốt ve môi Nhan Tịch, Claire cúi đầu nhìn nàng, nói chính xác là nhìn môi nàng, Nhan Tịch sao không phát hiện ra, cảm giác được ánh mắt xâm lược của Claire, mặt càng đỏ hơn. Nói thật, nàng hơi sợ, nhưng lòng lại có chút mong đợi, mong đợi Claire vuốt ve nàng, hôn nàng, yêu nàng...
Claire lại chậm chạp không hành động, chỉ nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt tràn đầy tình yêu và dịu dàng. Nhan Tịch cảm thấy, lòng ấm áp, bụng có một dòng nước ấm khiến cơ thể nàng hơi run, mặt lập tức đỏ ửng.
Claire dĩ nhiên cảm giác được phản ứng của người trong lòng, nâng mí mắt lên, hơi kinh ngạc nhìn Nhan Tịch .
Nhan Tịch xấu hổ không thôi, chôn đầu vào trong vòng tay Claire, không nhìn cô. Trước nay nàng không biết mình vô dụng vậy, vì một cái ánh mắt của Claire lại thiếu chút nữa... mất mặt!
Claire nhàn nhạt cười, tiếng cười ấm áp đi vào tim Nhan Tịch, tay dịu dàng luồn qua tóc Nhan Tịch, Claire cúi đầu, hôn cổ nàng.
"Nhan Tịch...."
Nhan Tịch đỏ mặt không chịu ngẩng đầu, tay Claire nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, cảm giác đầu ngón tay hơi lạnh kia nhẹ nhàng cọ vào những sợi tóc rất là thoải mái.
"Thật sự, không chịu tắm hả?"
Giọng Claire hơi khàn khàn, không trong trẻo lạnh lùng như bình thường, dùng lý trí đè nén ɖu͙ƈ vọng sắp bộc phát, Nhan Tịch phát giác, cắn môi, lập tức từ trong vòng tayClaire chui ra, đi về phía phòng tắm, trông như quân tử cầm súng ống bắt đầu ra trận.
Claire biết Nhan Tịch xấu hổ, nhìn chằm chằm theo bóng lưng nàng, khóe môi hơi cong lên, nghĩ đến chuyện lần trước Cherry nói với mình khi điện cho cậu ấy, Claire đứng dậy sang phòng tắm khác tắm.
Claire chưa bao giờ có kinh nghiệm trêи phương diện này, lúc trước cũng không ai nói cô nên làm thế nào, thỉnh thoảng có xem vài bộ phim, nhưng lại cảm thấy không thích... Claire để dòng nước ấm áp chảy trêи cơ thể mình, mặt hơi ửng đỏ, nghĩ đến dáng vẻ kɧօáϊ muốn chết vẫn giả vờ của Nhan Tịch vừa rồi, nhẹ nhàng thở dài.
Thật sự, Claire đã từng nghĩ mình lãnh cảm, không hứng thú với chuyện này. Thời đại học, Cherry đã từng cố gắng giúp Claire thay đổi, nhưng sau đó đều thất vọng ê chề. Claire thích cùng người ôm nhau trong im lặng hoặc nhẹ nhàng hôn hơn so với chuyện này. Nhưng cô biết ɖu͙ƈ vọng của Nhan Tịch rất mạnh, mỗi khi nhìn vào mắt nàng, Claire đều có thể cảm giác được. Ban đầu định đợi đến lúc hai người có thể công khai mới làm chuyện đó, nhưng hôm nay RAY....
Dù biết do Tiêu Mạc Ngôn sắp đặt, nhưng Claire vẫn khó chịu khi thấy Nhan Tịch vừa nói vừa cười lúc trò chuyện với RAY, cảm giác chua xót lan khắp toàn bộ cơ thể cô, khiến cô ý thức được nguy hiểm, muốn hoàn toàn có được Nhan Tịch.
Tắm xong, lau khô người, sấy tóc xong, Claire cầm bấm móng tay đã chuẩn bị sẵn lên, cắt móng tay.
Từng tiếng vang vang, bộ móng nuôi nhiều năm cuối cùng cũng không giữ được, nhưng trong mắt Claire lại ánh lên niềm vui, nhớ tới phản ứng vừa rồi của Nhan Tịch, tim vô thức lâng lâng.
Nhan Tịch tắm xong, vừa ra tới cửa phòng ngủ đã thấy Claire ngồi ở mép giường dũa móng tay, hơn nữa dũa móng tay lớn tiếng như vậy hoàn toàn khác xa phong cách của cô trước giờ, kỳ lạ nhất là cô lại nhìn chằm chằm móng tay rơi trêи mặt đất mà cười! Nhan Tịch nuốt ngụm nước miếng, vô thức lui về phía sau, sao nàng có cảm giác như Claire đang mài dao chuẩn bị thịt heo rừng!
"Tắm xong rồi? "
Claire thoáng thấy Nhan Tịch, Nhan Tịch gật đầu, khϊế͙p͙ sợ nhìn cô, nói chính xác là nhìn tay cô.
Claire phát hiện nàng có cái gì không đúng, nhìn theo tầm mắt nàng, cười nhẹ.
"Sao vậy? "
Nhan Tịch nhìn Claire, lắc đầu, nhưng trong lòng có chút sợ. Claire không có chút kinh nghiệm nào, tuy lần đầu tiên nàng cũng như vậy, nhưng dù sao bình thường nàng cũng hay lướt web tra vô số tài liệu liên quan, cũng xem không biết bao nhiêu video, nắm lý thuyết cũng hiểu kha khá rồi không phải sao?
Claire thấy ánh mắt kinh hãi của Nhan Tịch, cười nhạt, nói:
"Tôi cao hơn em. "
"Hả? "
Nhan Tịch ngẩn người, lên giường liên quan gì chiều cao?
Claire không nói lời nào, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay của mình, cười sâu xa. Nhan Tịch nghi hoặc nhìn cô, một lát sau, mặt đỏ lựng.
Đồ xấu xa! Ý gì chứ? Muốn nói tay mình thon dài thì cứ nói thẳng! Còn nói cao, chẳng lẽ sau lần trước, chê tay mình ngắn?
Theo suy nghĩ của mình, Nhan Tịch cúi đầu nhìn tay, không tệ, cũng thon dài, không kém nghệ sĩ dương cầm bao nhiêu. Nhìn chằm chằm một hồi, Nhan Tịch ngẩng đầu liếc trộm tay Claire một chút, mặt lại đỏ lên.
Trời ạ, đây mới là tay nghệ sĩ dương cầm, đẹp thật!
Claire phát hiện Nhan Tịch đang nhìn tay mình, khóe môi khẽ nhếch, tay đang đặt trêи mép giường nhẹ nhàng làm động tác đánh đàn.
Chị ! ! !
Nhan Tịch thẹn muốn đào lỗ trốn, sếp lớn, gì vậy? Làm động tác gì đây, bỉ ổi quá! Không nhìn ra nội tâm chị lại tà ác đến thế.
Claire ngẩng đầu, ngây thơ nhìn Nhan Tịch, cô biết chắc chắn Nhan Tịch lại nghĩ sai, nàng chỉ muốn Nhan Tịch yên tâm, dù không có kỹ thuật, nhưng tư chất cô tốt lắm.
"Lại đây. "
Claire cười, vỗ nhẹ lên giường, ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch không chớp mắt. nàng cứ như vậy thì phải chờ đến khi nào?
Nhan Tịch thấp thỏm nhìn cô, cắn môi do dự chốc lát rồi kéo áo ngủ của mình, bước từng bước ngắn sang.
"Ồ, em xấu hổ hả? "
Claire nhìn Nhan Tịch, cười hỏi, Nhan Tịch bối rối nhìn cô, không còn gì để nói. Sếp lớn, chị cố ý phải không? Làm như lần đầu tiên chị không thẹn thùng vậy, quả nhiên sau khi nông dân trở thành chủ sẽ lên mặt!
"Làm gì có..."
Dù lòng nghĩ vậy, nhưng làm sao Nhan Tịch cũng không dám nói ra, chỉ sợ lại đụng trúng tim đen của Claire, giờ không còn như xưa, nàng phải cẩn thận, thật cẩn thận hơn nữa!
Claire im lặng, nhẹ nhàng nhìn chằm chằm Nhan Tịch, ánh đèn vàng nhạt chiếu trêи người cô làm nổi bật làn da trắng nõn, hương thơm ngát sau khi tắm rửa thoang thoảng nơi mũi Nhan Tịch. Cơ thể Nhan Tịch hơi nóng, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn, nàng nuốt ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn Claire, đôi mắt có chút không thoải mái.
Sếp lớn, chị còn đợi gì nữa? Chị không ra tay, em sợ em không kiềm chế được mà nhào tới mất!
Dường như cảm giác được Nhan Tịch cần, rốt cuộc tay Claire chậm rãi xoa hai bên má Nhan Tịch, lành lạnh, vẫn là cảm giác lành lạnh, nhưng là lần này ngón tay như mang theo dòng điện, kϊƈɦ thích cảm giác tê dại, khiến Nhan Tịch không khỏi run.
Thật nhạy cảm, Claire thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra, sợ lại khiến Nhan Tịch xấu hổ. Nhìn dáng vẻ nhắm mắt thuận theo của Nhan Tịch, Claire cũng mất đi bình tĩnh ngày thường, chỉ cảm thấy tim đập dồn, cơ thể dường như cũng không còn như bình thường, có một loại ɖu͙ƈ vọng ấm áp tràn ngập khắp cơ thể, cảm giác tê dại lan tràn như muốn bùng nổ.
Nhan Tịch chưa từng nghĩ lúc Claire đẩy ngã nàng, cơ thể cô cũng vẫn biến hóa như vậy, nàng nhắm hờ mắt, cảm giác Claire dịu dàng chạm vào mình. Những cái chạm nhẹ, rất nhẹ, tựa như chỉ hơi mạnh một chút lực sẽ khiến nàng vỡ tan, Nhan Tịch cảm động một hồi, quả nhiên, Claire thật trân trọng nàng!
"Ưm——"
Nhan Tịch chưa kịp tự mãn, cằm đã bị Claire giữ được, tiếp theo là nụ hôn điên cuồng. Nhan Tịch bị hôn đến suýt ngất, thân thể bủn rủn ngã vào vòng tay Claire, môi Claire rất mềm mại, như một chiếc lông vũ chạm vào trái tim nàng, mỗi nụ hôn như một lần chạm vào. Lúc này Claire không còn dịu dàng nữa, như nữ vương hôn môi Nhan Tịch, đôi lúc cũng cắn môi nàng, cô nhớ lúc Nhan Tịch làm như vậy, môi sẽ có một loại cảm giác tuyệt vời. Nhan Tịch nhắm hờ mắt, thở hổn hển, lòng nghĩ, Claire thật yêu nàng, rất yêu, cách hôn này quá độc đoán, nghĩ vậy, cơ thể Nhan Tịch run lên, khẽ ngâm ra tiếng.
Tay Claire run lên, đương nhiên là do tiếng Nhan Tịch kϊƈɦ thích cô, hai tay không giữ cằm nàng nữa, mà là chậm rãi dời xuống, tay phải ôm eo Nhan Tịch, tay trái kéo áo ngủ Nhan Tịch xuống.
Lúc đi dạo siêu thị với Claire, thấy áo ngủ nhẹ như tơ này, Nhan Tịch rất thích, mặc rất mát, lúc ấy Nhan Tịch còn sợ mặc "mát mẻ" quá Claire sẽ không thích. Nhưng Claire nhìn một chút, nhẹ nhàng gật đầu:
"Ừm, cũng được, rất tiện. "
Lúc ấy Nhan Tịch không phản ứng kịp, tiện? Sao lại tiện? Giờ bị đè xuống giường, cuối cùng nàng cũng hiểu! Là tiện cởi bỏ!
"Auu...."
Claire nhận ra Nhan Tịch phân tâm, cắn điểm đứng thẳng trước nàng ngực trừng phạt, Nhan Tịch la một tiếng, cau mày. Cả người mềm nhũn, ngã xuống giường.
Ban đầu Claire còn không biết sau khi cởi quần áo Nhan Tịch phải làm thế nào, giờ nhìn Nhan Tịch tự ngã, liền thuận thế đè lên, lòng thầm nghĩ, Cherry nói đúng, Nhan Tịch trời sinh yếu ớt...
Không có quần áo, Nhan Tịch cảm giác cực kỳ không an toàn, co chân muốn kéo chăn che người, nhưng Claire không để nàng được như ý, hai tay giữ tay nàng lại, đan mười ngón lại với nhau, bắt chéo lại bên giường. Cả người Claire cũng nằm trêи người Nhan Tịch, nhẹ nhàng hôn nàng.
Nhan Tịch run rẩy dưới những nụ hôn của Claire, như đóa hoa đón gió, ngạo nghễ đứng thẳng, chờ Claire lựa chọn. Claire hôn rất nhẹ nhàng, tinh tế, lúc đến bộ ngực đầy đặn, tựa như nhút nhát nên hôn cũng trở nên hời hợt hơn, hành động trêu chọc như có như không này khiến Nhan Tịch có chút khó chịu, nhiệt độ cơ thể như quả bóng thổi căng, tập trung ở vùng bụng dưới, mà Claire vẫn chần chừ không chịu cho nàng nhiệt độ. Nhan Tịch khó chịu, co chân, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Claire.
"Claire..."
Nhan Tịch không nhịn được nữa, nhìn Claire bằng ánh mắt van nài, khắc chế giọng mình đang không ngừng run rẩy, mà cơ thể trắng nõn đã sớm nhuốm sắc hồng.
"Chuyện gì? "
Dù Claire chuyên tâm hôn Nhan Tịch, nhưng vẫn rất chú tâm đến cảm nhận của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng. Nhan Tịch nghe, mặt tối sầm, muốn co chân đạp Claire đang ở trêи người mình xuống, đầu đất! Còn chuyện gì nữa?!
Claire thấy Nhan Tịch không nói lời nào, nghĩ là nàng xấu hổ, cười nhẹ, tiếp tục cúi đầu hôn lên làn da mịn màng. Vị thật ngọt, có chút giống vị bánh ăn pudding khi bé, Claire nhếch miệng hôn lên.
Claire rất thông minh, điều này không thể phủ nhận, nhưng thỉnh thoảng cũng xấu xa không kém...
Cô phát hiện chỉ cần hôn nơi nhạy cảm ở ngực Nhan Tịch, mỗi lần chạm nhẹ cũng khiến Nhan Tịch không khắc chế được mà run rẩy, sau khi phát hiện điều này, Claire hôn không biết mệt, thỉnh thoảng còn dùng lưỡi đùa nghịch, khẽ ɭϊếʍ, cảm giác người ở dưới rêи rỉ, Claire tự hỏi nếu cắn một cái sẽ thế nào?
Nghĩ sao làm vậy...
"Claire..."
Khóe mắt có dòng chất lỏng chảy ra, Nhan Tịch cắn môi, đôi mày cau lại, kiên nhẫn nhìn cô. Để bảo đảm Claire không hỏi "chuyện gì" – câu hỏi khiến người ta tức chết không cần hung khí, hai chân Nhan Tịch vẫn luôn khép chặt, run rẩy khẽ mở, còn đỏ, mặt né tránh quay mặt đi.
Với dáng vẻ này của Nhan Tịch, nếu Claire vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra nhất định là cố ý ăn hϊế͙p͙ nàng, vì vậy, cuối cùng bàn tay hơi lạnh kia không phụ kỳ vọng chậm rãi đưa về trước, dù tốc độ chậm, nhưng lại mang đến cho Nhan Tịch – kẻ đang nóng rang một tia hy vọng, cơ thể run nhẹ, ánh mắt kiên nhẫn và van nài đều biểu đạt điều nàng mong muốn.
Claire cẩn thận nhìn khuôn mặt Nhan Tịch, chỉ sợ làm đau nàng.
"Đau không ? "
Claire đau lòng nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch lắc đầu, cắn môi, không đau, chỉ có điều...... chị có thể nhanh lên một chút không?
Chậm rãi tiến vào, Claire nhẹ nhàng hôn lên trán Nhan Tịch - nơi hai chân mày đang nhíu lại, vươn lưỡi thu dòng lệ nơi khóe mắt nàng vào trong miệng.
Đau!
Tay Nhan Tịch nắm chặt drap giường, siết chặt hai chân, cắn răng chịu đựng, Claire phát hiện, cẩn thận gấp đôi hôn nàng, nụ hôn ấm áp mang theo tình yêu của cô xoa dịu cơ thể Nhan Tịch, khiến chân nàng lại chậm rãi thả lỏng, Claire thầm nghĩ lâu như vậy có lẽ Nhan Tịch cũng hoàn toàn thả lỏng, không cẩn thận nữa, tiến về đích.
Trong quá trình tiến vào, Claire hơi tò mò, cô nhớ lần trước Nhan Tịch chỉ lui tới trong cơ thể cô đã mang đến cảm giác tuyệt vời như vậy, nhưng là nếu như co tay lại hoặc khuấy động thì thế nào?
"Ưm..."
Người phía dưới run kịch liệt, Claire cười, như thể đã nắm được thủ thuật, bắt đầu cứ thế tiến vào.
Nhan Tịch nằm trêи giường, cố gắng hít thở, những tiếng ngâm xấu hổ cứ thế tràn ra, cảm giác được Claire đang rong ruổi trêи người mình, vừa vui thích vừa thầm rơi lệ, vận động viên ở vị trí khác nhau, quả nhiên không giống nhau....
Không biết qua bao lâu, lúc tiếng ngâm của Nhan Tịch có chút thay đổi, ngón tay của Claire cảm giác bị siết chặt đến nghẹt thở, cuối cùng cô cũng dừng lại, ngẩng đầu yêu thương nhìn Nhan Tịch, vươn tay trái lau mồ hôi cho nàng.
"Claire..."
Nhan Tịch thì thầm gọi tên cô, vươn tay muốn ôm cô.
"Tôi đây. "
Claire vội rút tay ra, ôm Nhan Tịch, tốc độ và lực tay khiến Nhan Tịch lại một co thắt, nàng ngẩng đầu, yếu ớt nhìn Claire. Nàng thật muốn hỏi sếp lớn, chị cố ý phải không? Ngay từ đầu chị giả làm thỏ nhỏ đúng không?
Claire, chị thật xấu xa!
~~~~~Hết Chương 83~~~~~
=))) hóa ra chế Nhan ysl như vầy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook