Lưu Ly Nguyệt
-
Chương 60
Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Cả người Nhan Tịch trong nháy mắt "đông cứng", để mặc Claire lau mồ hôi trêи trán mình, suy nghĩ trong đầu hỗn độn như một nồi cháo sôi. Chủ tịch đến rồi? Ông muốn gặp mình? Ông ấy đã biết chuyện của hai người rồi sao? Thấy mình như vậy, nhất định ông ấy sẽ không đồng ý, nhưng mà...
Cherry đến cạnh nàng, lập tức tỉnh táo, ném vợt xuống, bước mấy bước đến cạnh Claire, hai mắt trợn tròn nhìn cô.
"Uncle đến làm gì vậy, bắt cậu về Mỹ hả? "
Chỉ một câu nói đã khiến Nhan Tịch càng rối ren, Claire liếc qua khuôn mặt nàng, nhìn về phía Cherry.
"Chỉ đến thăm thôi. "
Nhan Tịch phiền muộn, dĩ nhiên nàng hiểu không phải "chỉ đến thăm" như Claire nói, có chút lo sợ.
"Thay đồ trước đi. "
Claire nhìn quần áo ướt sũng mồ hôi của Nhan Tịch, nói. Nhan Tịch gật đầu, đi chung với Cherry đến phòng tắm trước, tắm xong lại sang phòng thay đồ. Ai ngờ, Nhan Tịch vừa mở cửa đã nghe Cherry Đại tiểu thư rống:
"Đi ra!"
Nhìn Cherry cầm áo che nửa người trêи, Nhan Tịch sầm mặt, không nói nên lời, không phải chứ chị hai, sợ tôi lợi dụng cô? Tôi không còn ai để lợi dụng hay sao mà lại đi lợi dụng cô!
Khuôn mặt Cherry đầy cảnh giác, Nhan Tịch không thèm để ý đến cô, cúi thấp đầu bước vào, dùng khăn lông lau khô tóc trước, mặt không chút cảm xúc bắt đầu thay đồ. Lúc mặc áo thun, Nhan Tịch cảm thấy có gì đó không đúng, sau lưng lạnh buốt như có ai đang nhìn trộm, nàng chợt xoay người, thấy Cherry đã ăn mặc chỉnh tề, đang dựa hộc tủ cười híp mắt nhìn nàng, tay còn cầm một trái táo hồng không biết lấy từ đâu, vui vẻ ăn.
"Chị muốn làm gì?"
Nhan Tịch vô thức cầm quần áo cản trước người mình, mặt hơi nóng, loại người gì đây?
Cherry cắn trái táo một miệng to, nhai ra tiếng.
"Ê, bé con, giờ chị mới biết dáng người em cũng không tệ, nhớ lần đầu gặp, em không được như vậy. "
Nhan Tịch bỉu môi, thầm nghĩ, "nhảm nhí, lần đầu tiên gặp chị là vào mùa đông, phải mặc áo khoác dày, có thể so với không mặc gì như bây giờ sao?
"Chắc nhờ Claire "chăm sóc" chứ gì, không ngờ kỹ thuật của cậu ấy lại tốt đến vậy. "
Cherry không ngần ngại nói khiến mặt của Nhan Tịch đỏ lên, nàng nhanh chóng mặc quần áo, căm tức quay sang nhìn Cherry. Đúng là nữ tặc lưu manh!
"Xong chưa? "
Đang đấu khẩu, tiếng gõ cửa vang lên, Claire đẩy cửa bước vào, thấy hai người nhìn nhau đầy căng thẳng, cô cau mày. Hai cái người này, chung sống hòa bình một chút cũng không được sao?
"A, Claire, cậu tới vừa đúng lúc, tớ đang khen cơ thể bé con này phát triển ngày càng tốt, cậu "làm việc" thật đáng tuyên dương. "
Cherry tự hào kể, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt Nhan Tịch đầy vẻ xem thường. Claire ngây người, hỏi lại:
"Làm việc? "
"Chị đừng nghe chị ta nói bậy! "
Nhan Tịch cướp lời giải thích trước, mặt nóng bừng bừng. Cherry không để ý tới nàng, hiếm khi có dịp chọc hai người này.
"Ừ, cậu nhìn ngực ẽm coi, càng ngày càng lớn!"
Cherry nháy mắt, nói. Claire nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng đưa mắt cẩn thận nhìn từ đầu đến chân Nhan Tịch một lượt, ánh nhìn khiến Nhan Tịch muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Lúc Cherry cười xấu xa, Claire gật đầu, nhàn nhạt nói:
"Cậu có muốn cũng không được. "
"..."
Không phải chứ? Hai mắt Cherry trợn tròn nhìn Claire, Claire vẫn giữ nguyên phong thái ung dung như cũ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ lựng như trái cà chua của Nhan Tịch, nói:
"Xong chưa? "
Nhan Tịch gật đầu thật mạnh, cất quần áo vào túi rồi bước đến cạnh Claire, nắm tay cô ra ngoài, vừa ra đến cửa còn không quên nhìn lại người đang tựa hộc tủ, miệng ngậm táo, ngây ngô nhìn Claire - Cherry, Nhan Tịch cười ra tiếng, dường như thấp thỏm trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Ngồi trêи xe, hạ cửa sổ để luồng gió ấm thổi vào, Nhan Tịch quay sang nhìn Claire, mỉm cười.
Lúc đầu Claire không có biểu hiện gì, nhưng bị Nhan Tịch nhìn lâu, mặt cũng hơi đỏ lên, hơi nổi giận quay qua nhìn nàng.
"Em nhìn cái gì? "
"Hehe, Claire, chị thấy dáng vẻ kinh ngạc vừa rồi của Cherry không. "
Nhan Tịch cười gian, dáng vẻ kia của Cherry thật buồn cười!
Claire lườm nàng, nhàn nhạt nói :
"Cherry nói cũng đúng. "
"Hở? "
Nhan Tịch ngẩn người, hỏi lại. Nói đúng, nói cái gì đúng?
"Dáng người em đúng là ngày càng đẹp. "
Claire liếc qua ngực Nhan Tịch một cái, khóe môi khẽ cong.
"..."
Một câu nói lập tức biến mặt Nhan Tịch trở lại thành trái cà chua, ngậm miệng không dám nhiều lời nữa, cúi đầu, giả vờ không tồn tại. Claire nhìn nàng, nhàn nhạt cười.
"Đi đâu vậy? "
Qua hơn mười phút, Nhan Tịch nhìn cảm vật xa lạ xung quanh, bối rối hỏi Claire, không phải về nhà sao?
"Đi gặp Daddy. "
Claire trả lời .
"HẢ? ! "
Nhan Tịch giật bắn người, bồn chồn nhìn Claire.
"Nhanh vậy? Nhưng em chưa chuẩn bị xong, em--"
"Em như bây giờ cũng rất tốt. "
Claire cắt lời nàng, nhấp chân một cái đã đỗ xe vào chỗ. Cô quay qua nhìn Nhan Tịch, thấy khuôn mặt nàng rối ren, cô cười nhẹ, giơ tay lên vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán nàng lên.
"Không cần chuẩn bị đâu, vậy được rồi. "
"Nhưng mà..."
Nhan Tịch vẫn thấp thỏm, nàng định mua bộ đồ nhìn được chút sau đó phải đi làm tóc mới đến gặp chủ tịch, vậy cũng có thể xem là tôn trọng ông ấy, cũng không khiến Claire mất mặt, nhưng giờ thì sao? Nhan Tịch nhìn mình, quần jean, áo thun rất bình thường, đầu mới gội xong, tóc thẳng, đơn giản xõa trêи vai, có phải hơi thiếu trang trọng không?
Xuống xe, Claire bước đến trước mặt Nhan Tịch, lần đầu tiên nắm tay nàng trước người ngoài. Cô nhìn nàng , cười nhẹ, ánh mắt như đang nói với nàng "em sợ cái gì, không phải có tôi đây sao".
Nhan Tịch nhìn thẳng vào mắt Claire, dù vẫn còn hơi lo nhưng đã ổn hơn nhiều, nàng nắm chặt tay Claire, gật nhẹ đầu.
Dù sao cũng định thăm hỏi ông, chẳng qua là sớm hơn dự định một ngày, sau này cũng sẽ ở chung, thôi thì để con người chân thật nhất của mình đến gặp cha Claire đi.
Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán ăn, hít sâu một hơi, không phải chứ, quán ăn Tứ Xuyên? Nàng sợ cay nhất!
Cắn răng bước vào, Nhan Tịch ngẩng đầu xem xét xung quanh, chưa đến giờ cơm nên khách cũng không nhiều lắm, chỉ lác đác vài bàn, đa số đều là người tóc đen da vàng, nên chỉ nhìn qua cũng có thể thấy được người đàn ông tóc vàng mắt xanh cạnh cửa sổ, ông ta ăn mặc rất giản dị: áo sơ mi xanh nhạt, quần tây tối màu, nhưng phối đồ cũng không tệ lắm, nhưng trêи chân... trêи chân lại mang sandal. Nhan Tịch nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Claire để xác định lại.
Claire không nhìn Nhan Tịch, chỉ trực tiếp kéo tay nàng qua, lúc ngồi xuống gọi một tiếng "Daddy" rồi không nói lời nào, uống cà phê. Nhan Tịch hơi thấp thỏm, nàng không nghĩ cha Claire còn trẻ vậy, thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, nếu không phải Claire gọi ông, Nhan Tịch còn nghĩ ông chẳng qua chỉ là một kẻ không có việc gì làm mới đến đây uống trà chiều thôi.
"Chào chú ạ. "
Nhan Tịch mỉm cười chào hỏi, cha Claire gật đầu, hiền lành nhìn Nhan Tịch từ trêи xuống dưới một hồi , yên lặng chốc lát, hỏi:
"Con tốt nghiệp đại học rồi sao? "
"..."
Nhan Tịch đỏ mặt , gật đầu thật mạnh. Dù dáng dấp nàng hơi nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi nhìn như chưa tốt nghiệp đại học chứ?
Claire không để ý hai người nói gì, gọi một phần salad rồi ngồi nhìn hai người ăn món Tứ Xuyên, những món cay vậy cô sẽ không đụng đến.
Nhan Tịch không tiện từ chối, đành cố ăn vài miếng. Thức ăn vừa vào bụng, mặt nàng đã đỏ bừng, cầm ly nước bên cạnh lên, uống ừng ực. Cha Claire cười ra tiếng, vẫy tay gọi phục vụ lại, gọi thêm vài món ít cay.
Với mở màn như vậy, dường như không khí cũng không quá căng thẳng, cha Claire không ra vẻ chút nào, tốt y như lời đồn. Nhan Tịch nhìn ông, đoán có lẽ tính Claire giống mẹ.
Cuộc nói chuyện không giống những cuộc ra mắt cha mẹ, dường như chỉ một mình cha Claire độc thoại, ông nói giờ Trung Quốc đã thay đổi nhiều thế nào, còn kể chuyện lúc còn trẻ ông và mẹ Claire biết nhau ra sao bằng nụ cười tràn đầy hạnh phúc, khuôn mặt không một chút đau khổ. Nhan Tịch cẩn thận lắng nghe, hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Claire đang ngồi cạnh, biết cô đang nhớ đến mẹ, nàng đau lòng đưa tay nắm lấy tay cô. Claire ngẩng đầu nhìn nàng, cười nhẹ.
Cha Claire không bỏ qua hành động nhỏ này, ông im lặng, nhìn chằm chằm hai người. Nhan Tịch phát giác, lập tức trở nên căng thẳng.
"Nhan Tịch. "
"Dạ. "
Nhan Tịch gật đầu. Cha Claire nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu.
"Không cần căng thẳng . "
"Dạ..."
Nhan Tịch cúi đầu, thầm nghĩ "sao có thể không căng thẳng khi một lời của ngài có thể ném người ta xuống tầng mười tám địa ngục cơ chứ".
"Con thích con gái ta? "
Cha Claire thẳng thắn nêu ra suy nghĩ của mình. Thành thật mà nói, ông thích cô bé Nhan Tịch này, không trưởng thành như trong tưởng tượng của ông nhưng lại cho người ta cảm giác rất chân thành. Nhưng ông nhìn sao cũng không ra, con gái mình yêu nàng ở điểm nào.
"Dạ. "
Nhan Tịch hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn cha Claire, Claire ngồi bên cạnh vẫn nhìn nàng, khuôn mặt mang theo nụ cười thản nhiên.
"Ta không đồng ý chuyện hai con yêu nhau. "
Cha Claire trực tiếp nói lên quan điểm của mình, cầm tách cà phê bên cạnh lên, uống một hớp, nhìn Nhan Tịch .
"Con biết chuyện Claire và VAN không? "
Nhan Tịch gật đầu. Sắc mặt Claire thay đổi, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cha cô.
"Ta không ngại chuyện con là con gái, dù sao ở chỗ ta đó chuyện như vậy cũng rất bình thường, nhưng con còn quá nhỏ, chưa từng trải, ta không muốn con ta lại bị tổn thương. "
Cha Claire nhẹ nhàng nói, ông không muốn để con gái mình bị tổn thương nữa, chỉ muốn tìm một người chính chắn, có khả năng chăm sóc cô.
Thấy khuôn mặt Claire ngày càng lạnh, Nhan Tịch nắm tay cô thật chặt, để cô có thể yên tâm.
"Con sẽ không buông tay Claire. "
Nhan Tịch nhìn cha Claire, chậm rãi nói. Vậy cũng tốt, nói hết những lời từ trái tim mình cho Claire nghe, để mình và cô ấy đều yên tâm.
"Con biết, ngài đang lo con không thật lòng với Claire, nhưng Trung quốc có câu "Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người", không thể vì con còn trẻ tuổi, vì con chưa đủ chính chắn mà chối bỏ tình yêu con dành cho Claire. Con nghĩ con có thể cho con gái ngài thứ hạnh phúc mà ngài muốn. "
Nhan Tịch nói lời này cùng nụ cười trêи mặt, Claire nhìn nàng nàng đôi mắt bị bao phủ bởi một tầng hơi nước. Cha Claire yên lặng ngồi nhìn hai người , cau mày như đang có điều cần suy nghĩ, Nhan Tịch nhìn thấy, khẳng định Claire giống cha ở điểm này. suy tính rất lâu , Claire cha rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Tịch , thanh âm không lớn cũng rất rõ ràng nói :
"Nhưng còn chuyện của cha con. "
"Daddy!"
Claire vẫn luôn yên lặng, lên tiếng, giọng cô lạnh băng lại mang theo chút tức giận. Cô không muốn để cha sát muối vào vết thương chưa lành của Nhan Tịch. Nghe cha Claire nói, quả nhiên, Nhan Tịch mím môi môi, im lặng, từ từ cúi đầu.
~~~~~Hết Chương 60~~~~~
Đừng đùa với Claire, ẽm phúc hắc, dù là bạn hay người yêu cũng hỏng giỡn mặt ẽm được đâu nha =]]]~ Nói chớ có người yêu như này cũng đau tim chết được, vừa mới đứng về phía mình xong, quay lưng phát là thay đổi 360 độ
Klq bộ này chắc chắn không hoàn thành trước no-el được, nhưng Nhược Ly cũng ngâm dấm cả năm rồi, cần lắm 1 beta để bộ này được triển khai sớm nhất có thể :">
Beta: Gờ
~~~~~
Cả người Nhan Tịch trong nháy mắt "đông cứng", để mặc Claire lau mồ hôi trêи trán mình, suy nghĩ trong đầu hỗn độn như một nồi cháo sôi. Chủ tịch đến rồi? Ông muốn gặp mình? Ông ấy đã biết chuyện của hai người rồi sao? Thấy mình như vậy, nhất định ông ấy sẽ không đồng ý, nhưng mà...
Cherry đến cạnh nàng, lập tức tỉnh táo, ném vợt xuống, bước mấy bước đến cạnh Claire, hai mắt trợn tròn nhìn cô.
"Uncle đến làm gì vậy, bắt cậu về Mỹ hả? "
Chỉ một câu nói đã khiến Nhan Tịch càng rối ren, Claire liếc qua khuôn mặt nàng, nhìn về phía Cherry.
"Chỉ đến thăm thôi. "
Nhan Tịch phiền muộn, dĩ nhiên nàng hiểu không phải "chỉ đến thăm" như Claire nói, có chút lo sợ.
"Thay đồ trước đi. "
Claire nhìn quần áo ướt sũng mồ hôi của Nhan Tịch, nói. Nhan Tịch gật đầu, đi chung với Cherry đến phòng tắm trước, tắm xong lại sang phòng thay đồ. Ai ngờ, Nhan Tịch vừa mở cửa đã nghe Cherry Đại tiểu thư rống:
"Đi ra!"
Nhìn Cherry cầm áo che nửa người trêи, Nhan Tịch sầm mặt, không nói nên lời, không phải chứ chị hai, sợ tôi lợi dụng cô? Tôi không còn ai để lợi dụng hay sao mà lại đi lợi dụng cô!
Khuôn mặt Cherry đầy cảnh giác, Nhan Tịch không thèm để ý đến cô, cúi thấp đầu bước vào, dùng khăn lông lau khô tóc trước, mặt không chút cảm xúc bắt đầu thay đồ. Lúc mặc áo thun, Nhan Tịch cảm thấy có gì đó không đúng, sau lưng lạnh buốt như có ai đang nhìn trộm, nàng chợt xoay người, thấy Cherry đã ăn mặc chỉnh tề, đang dựa hộc tủ cười híp mắt nhìn nàng, tay còn cầm một trái táo hồng không biết lấy từ đâu, vui vẻ ăn.
"Chị muốn làm gì?"
Nhan Tịch vô thức cầm quần áo cản trước người mình, mặt hơi nóng, loại người gì đây?
Cherry cắn trái táo một miệng to, nhai ra tiếng.
"Ê, bé con, giờ chị mới biết dáng người em cũng không tệ, nhớ lần đầu gặp, em không được như vậy. "
Nhan Tịch bỉu môi, thầm nghĩ, "nhảm nhí, lần đầu tiên gặp chị là vào mùa đông, phải mặc áo khoác dày, có thể so với không mặc gì như bây giờ sao?
"Chắc nhờ Claire "chăm sóc" chứ gì, không ngờ kỹ thuật của cậu ấy lại tốt đến vậy. "
Cherry không ngần ngại nói khiến mặt của Nhan Tịch đỏ lên, nàng nhanh chóng mặc quần áo, căm tức quay sang nhìn Cherry. Đúng là nữ tặc lưu manh!
"Xong chưa? "
Đang đấu khẩu, tiếng gõ cửa vang lên, Claire đẩy cửa bước vào, thấy hai người nhìn nhau đầy căng thẳng, cô cau mày. Hai cái người này, chung sống hòa bình một chút cũng không được sao?
"A, Claire, cậu tới vừa đúng lúc, tớ đang khen cơ thể bé con này phát triển ngày càng tốt, cậu "làm việc" thật đáng tuyên dương. "
Cherry tự hào kể, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt Nhan Tịch đầy vẻ xem thường. Claire ngây người, hỏi lại:
"Làm việc? "
"Chị đừng nghe chị ta nói bậy! "
Nhan Tịch cướp lời giải thích trước, mặt nóng bừng bừng. Cherry không để ý tới nàng, hiếm khi có dịp chọc hai người này.
"Ừ, cậu nhìn ngực ẽm coi, càng ngày càng lớn!"
Cherry nháy mắt, nói. Claire nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng đưa mắt cẩn thận nhìn từ đầu đến chân Nhan Tịch một lượt, ánh nhìn khiến Nhan Tịch muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Lúc Cherry cười xấu xa, Claire gật đầu, nhàn nhạt nói:
"Cậu có muốn cũng không được. "
"..."
Không phải chứ? Hai mắt Cherry trợn tròn nhìn Claire, Claire vẫn giữ nguyên phong thái ung dung như cũ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ lựng như trái cà chua của Nhan Tịch, nói:
"Xong chưa? "
Nhan Tịch gật đầu thật mạnh, cất quần áo vào túi rồi bước đến cạnh Claire, nắm tay cô ra ngoài, vừa ra đến cửa còn không quên nhìn lại người đang tựa hộc tủ, miệng ngậm táo, ngây ngô nhìn Claire - Cherry, Nhan Tịch cười ra tiếng, dường như thấp thỏm trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Ngồi trêи xe, hạ cửa sổ để luồng gió ấm thổi vào, Nhan Tịch quay sang nhìn Claire, mỉm cười.
Lúc đầu Claire không có biểu hiện gì, nhưng bị Nhan Tịch nhìn lâu, mặt cũng hơi đỏ lên, hơi nổi giận quay qua nhìn nàng.
"Em nhìn cái gì? "
"Hehe, Claire, chị thấy dáng vẻ kinh ngạc vừa rồi của Cherry không. "
Nhan Tịch cười gian, dáng vẻ kia của Cherry thật buồn cười!
Claire lườm nàng, nhàn nhạt nói :
"Cherry nói cũng đúng. "
"Hở? "
Nhan Tịch ngẩn người, hỏi lại. Nói đúng, nói cái gì đúng?
"Dáng người em đúng là ngày càng đẹp. "
Claire liếc qua ngực Nhan Tịch một cái, khóe môi khẽ cong.
"..."
Một câu nói lập tức biến mặt Nhan Tịch trở lại thành trái cà chua, ngậm miệng không dám nhiều lời nữa, cúi đầu, giả vờ không tồn tại. Claire nhìn nàng, nhàn nhạt cười.
"Đi đâu vậy? "
Qua hơn mười phút, Nhan Tịch nhìn cảm vật xa lạ xung quanh, bối rối hỏi Claire, không phải về nhà sao?
"Đi gặp Daddy. "
Claire trả lời .
"HẢ? ! "
Nhan Tịch giật bắn người, bồn chồn nhìn Claire.
"Nhanh vậy? Nhưng em chưa chuẩn bị xong, em--"
"Em như bây giờ cũng rất tốt. "
Claire cắt lời nàng, nhấp chân một cái đã đỗ xe vào chỗ. Cô quay qua nhìn Nhan Tịch, thấy khuôn mặt nàng rối ren, cô cười nhẹ, giơ tay lên vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán nàng lên.
"Không cần chuẩn bị đâu, vậy được rồi. "
"Nhưng mà..."
Nhan Tịch vẫn thấp thỏm, nàng định mua bộ đồ nhìn được chút sau đó phải đi làm tóc mới đến gặp chủ tịch, vậy cũng có thể xem là tôn trọng ông ấy, cũng không khiến Claire mất mặt, nhưng giờ thì sao? Nhan Tịch nhìn mình, quần jean, áo thun rất bình thường, đầu mới gội xong, tóc thẳng, đơn giản xõa trêи vai, có phải hơi thiếu trang trọng không?
Xuống xe, Claire bước đến trước mặt Nhan Tịch, lần đầu tiên nắm tay nàng trước người ngoài. Cô nhìn nàng , cười nhẹ, ánh mắt như đang nói với nàng "em sợ cái gì, không phải có tôi đây sao".
Nhan Tịch nhìn thẳng vào mắt Claire, dù vẫn còn hơi lo nhưng đã ổn hơn nhiều, nàng nắm chặt tay Claire, gật nhẹ đầu.
Dù sao cũng định thăm hỏi ông, chẳng qua là sớm hơn dự định một ngày, sau này cũng sẽ ở chung, thôi thì để con người chân thật nhất của mình đến gặp cha Claire đi.
Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán ăn, hít sâu một hơi, không phải chứ, quán ăn Tứ Xuyên? Nàng sợ cay nhất!
Cắn răng bước vào, Nhan Tịch ngẩng đầu xem xét xung quanh, chưa đến giờ cơm nên khách cũng không nhiều lắm, chỉ lác đác vài bàn, đa số đều là người tóc đen da vàng, nên chỉ nhìn qua cũng có thể thấy được người đàn ông tóc vàng mắt xanh cạnh cửa sổ, ông ta ăn mặc rất giản dị: áo sơ mi xanh nhạt, quần tây tối màu, nhưng phối đồ cũng không tệ lắm, nhưng trêи chân... trêи chân lại mang sandal. Nhan Tịch nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Claire để xác định lại.
Claire không nhìn Nhan Tịch, chỉ trực tiếp kéo tay nàng qua, lúc ngồi xuống gọi một tiếng "Daddy" rồi không nói lời nào, uống cà phê. Nhan Tịch hơi thấp thỏm, nàng không nghĩ cha Claire còn trẻ vậy, thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, nếu không phải Claire gọi ông, Nhan Tịch còn nghĩ ông chẳng qua chỉ là một kẻ không có việc gì làm mới đến đây uống trà chiều thôi.
"Chào chú ạ. "
Nhan Tịch mỉm cười chào hỏi, cha Claire gật đầu, hiền lành nhìn Nhan Tịch từ trêи xuống dưới một hồi , yên lặng chốc lát, hỏi:
"Con tốt nghiệp đại học rồi sao? "
"..."
Nhan Tịch đỏ mặt , gật đầu thật mạnh. Dù dáng dấp nàng hơi nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi nhìn như chưa tốt nghiệp đại học chứ?
Claire không để ý hai người nói gì, gọi một phần salad rồi ngồi nhìn hai người ăn món Tứ Xuyên, những món cay vậy cô sẽ không đụng đến.
Nhan Tịch không tiện từ chối, đành cố ăn vài miếng. Thức ăn vừa vào bụng, mặt nàng đã đỏ bừng, cầm ly nước bên cạnh lên, uống ừng ực. Cha Claire cười ra tiếng, vẫy tay gọi phục vụ lại, gọi thêm vài món ít cay.
Với mở màn như vậy, dường như không khí cũng không quá căng thẳng, cha Claire không ra vẻ chút nào, tốt y như lời đồn. Nhan Tịch nhìn ông, đoán có lẽ tính Claire giống mẹ.
Cuộc nói chuyện không giống những cuộc ra mắt cha mẹ, dường như chỉ một mình cha Claire độc thoại, ông nói giờ Trung Quốc đã thay đổi nhiều thế nào, còn kể chuyện lúc còn trẻ ông và mẹ Claire biết nhau ra sao bằng nụ cười tràn đầy hạnh phúc, khuôn mặt không một chút đau khổ. Nhan Tịch cẩn thận lắng nghe, hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Claire đang ngồi cạnh, biết cô đang nhớ đến mẹ, nàng đau lòng đưa tay nắm lấy tay cô. Claire ngẩng đầu nhìn nàng, cười nhẹ.
Cha Claire không bỏ qua hành động nhỏ này, ông im lặng, nhìn chằm chằm hai người. Nhan Tịch phát giác, lập tức trở nên căng thẳng.
"Nhan Tịch. "
"Dạ. "
Nhan Tịch gật đầu. Cha Claire nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu.
"Không cần căng thẳng . "
"Dạ..."
Nhan Tịch cúi đầu, thầm nghĩ "sao có thể không căng thẳng khi một lời của ngài có thể ném người ta xuống tầng mười tám địa ngục cơ chứ".
"Con thích con gái ta? "
Cha Claire thẳng thắn nêu ra suy nghĩ của mình. Thành thật mà nói, ông thích cô bé Nhan Tịch này, không trưởng thành như trong tưởng tượng của ông nhưng lại cho người ta cảm giác rất chân thành. Nhưng ông nhìn sao cũng không ra, con gái mình yêu nàng ở điểm nào.
"Dạ. "
Nhan Tịch hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn cha Claire, Claire ngồi bên cạnh vẫn nhìn nàng, khuôn mặt mang theo nụ cười thản nhiên.
"Ta không đồng ý chuyện hai con yêu nhau. "
Cha Claire trực tiếp nói lên quan điểm của mình, cầm tách cà phê bên cạnh lên, uống một hớp, nhìn Nhan Tịch .
"Con biết chuyện Claire và VAN không? "
Nhan Tịch gật đầu. Sắc mặt Claire thay đổi, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cha cô.
"Ta không ngại chuyện con là con gái, dù sao ở chỗ ta đó chuyện như vậy cũng rất bình thường, nhưng con còn quá nhỏ, chưa từng trải, ta không muốn con ta lại bị tổn thương. "
Cha Claire nhẹ nhàng nói, ông không muốn để con gái mình bị tổn thương nữa, chỉ muốn tìm một người chính chắn, có khả năng chăm sóc cô.
Thấy khuôn mặt Claire ngày càng lạnh, Nhan Tịch nắm tay cô thật chặt, để cô có thể yên tâm.
"Con sẽ không buông tay Claire. "
Nhan Tịch nhìn cha Claire, chậm rãi nói. Vậy cũng tốt, nói hết những lời từ trái tim mình cho Claire nghe, để mình và cô ấy đều yên tâm.
"Con biết, ngài đang lo con không thật lòng với Claire, nhưng Trung quốc có câu "Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người", không thể vì con còn trẻ tuổi, vì con chưa đủ chính chắn mà chối bỏ tình yêu con dành cho Claire. Con nghĩ con có thể cho con gái ngài thứ hạnh phúc mà ngài muốn. "
Nhan Tịch nói lời này cùng nụ cười trêи mặt, Claire nhìn nàng nàng đôi mắt bị bao phủ bởi một tầng hơi nước. Cha Claire yên lặng ngồi nhìn hai người , cau mày như đang có điều cần suy nghĩ, Nhan Tịch nhìn thấy, khẳng định Claire giống cha ở điểm này. suy tính rất lâu , Claire cha rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Tịch , thanh âm không lớn cũng rất rõ ràng nói :
"Nhưng còn chuyện của cha con. "
"Daddy!"
Claire vẫn luôn yên lặng, lên tiếng, giọng cô lạnh băng lại mang theo chút tức giận. Cô không muốn để cha sát muối vào vết thương chưa lành của Nhan Tịch. Nghe cha Claire nói, quả nhiên, Nhan Tịch mím môi môi, im lặng, từ từ cúi đầu.
~~~~~Hết Chương 60~~~~~
Đừng đùa với Claire, ẽm phúc hắc, dù là bạn hay người yêu cũng hỏng giỡn mặt ẽm được đâu nha =]]]~ Nói chớ có người yêu như này cũng đau tim chết được, vừa mới đứng về phía mình xong, quay lưng phát là thay đổi 360 độ
Klq bộ này chắc chắn không hoàn thành trước no-el được, nhưng Nhược Ly cũng ngâm dấm cả năm rồi, cần lắm 1 beta để bộ này được triển khai sớm nhất có thể :">
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook