Nếu như trên xe có khe nứt, cậu hiện tại tuyệt đối muốn chui vào.


Hơn nữa ——


Ảnh đế lại còn đỏ mặt!


Anh tại sao lại mặt đỏ a!


Nguyễn Chỉ nhìn nam nhân anh tuấn thanh lãnh lúc này lại bởi vì lộ ra hồng vân mà ngũ quan đặc biệt ôn nhu, trong lúc nhất thời tay chân cũng bắt đầu cứng ngắc, không biết nói cái gì để đánh vỡ lúng túng. Chỉ có thể trợn mắt lên cưỡng ép mình duy trì bình tĩnh, gắt gao trừng Đỗ Thương Sinh.


Ảnh đế khẽ mỉm cười với cậu, giơ tay vòng qua trước người Nguyễn Chỉ, kéo dây an toàn phía bên phải cậu, cài lại ở bên trái đằng trước Nguyễn Chỉ.


Đợi đến ảnh đế cài xong dây an toàn, khoảng cách của hai người bắt đầu kéo xa, Nguyễn Chỉ rốt cục thở phào nhẹ nhõm.


Lúc này cậu mới phát hiện, lòng bàn tay đã ra một tầng mồ hôi.


Trong đầu hệ thống cũng không nghĩ tới Nguyễn Chỉ mới vừa rồi sẽ nói như vậy, chà chà hai tiếng, phát ra âm thanh thán phục: "Oa, ngươi lại cướp lời thoại!"


Nguyễn Chỉ: "..." Không biết có phải là ảo giác hay không, trải qua chuyện vừa rồi, cậu luôn cảm thấy ánh mắt ảnh đế vẫn luôn hướng liếc về phía cậu.


Nguyễn Chỉ yên lặng quay mặt đi nhìn bên ngoài cửa sổ, đầu óc điên cuồng cùng hệ thống đối thoại, dời đi tâm tư.


"Ta muốn biết, vừa nãy ngươi cho ta lời kịch là cái gì."


Hệ thống nhăn nhó nói, "Cái này hả. . . Cũng không cần xem, không có táo bạo như ngươi!"


Nguyễn Chỉ: "Hả? ?"


Hệ thống cuối cùng vẫn là nhượng bộ Nguyễn Chỉ, do do dự dự mà đưa ra lời kịch. Nguyễn Chỉ liền thấy trước mặt trong hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ, nội dung phía trên là ——


"Nam nhân, anh đang đùa với lửa."


"..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương