Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Nguyễn Chỉ mò mẫm chia cho ảnh hậu mấy miếng Sừng kỳ diệu, rồi mang vẻ mặt tò mò nhìn Đỗ Thương Sinh: "Đại...Đại thiên sứ sao lại có cái này?"
Cậu vừa dứt lời thì cảm nhận được tay trái của mình bị nắm chặt, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay đối phương khiến mặt Nguyễn Chỉ đỏ lên. Ngay sau đó lại cảm thấy tay mình bị kéo về phía trước, chạm đến balo của Đỗ Thương Sinh.
Sau đó —
Nguyễn Chỉ mò được nguyên một balo quà vặt. Cậu tùy tiện động tay balo của Đỗ Thương Sinh sẽ phát ra tiếng sột soạt.
OOC thán phục: "Mẹ tôi ơi, ảnh đế mở kho đồ ăn vặt sao?"
Nguyễn Chỉ: "."
Cậu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, lẽ nào Đỗ Thương Sinh thích ăn quà vặt tới vậy?
====
Rõ ràng là lớp học Phân tich điện ảnh chuyên nghiệp như vậy lại bị ba người họ làm thành dáng vẻ khác, trên đạn mạc fan cười ha ha không ngừng được, điên cuồng @ Vương Xuyên đạo diễn.
" @ Vương Xuyên, nhìn thái độ học tập của đám học sinh này xem [che mặt]"
"Hiệu trưởng Z đại muốn tìm chú nói chuyện haha @ Vương Xuyên"
Mà Vương đạo lúc này xuất hiện trên kênh trực tiếp, tự mình xem đạn mạc khán giả gửi tới, sau đó ở trước mặt cư dân mạng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
[Quay phim của Lâm Tu Viễn hãy nói cho Lâm đạo biết, ảnh hậu đang ở lớp 13 lầu ba phòng 307.]
Tiết học của ba người Nguyễn Chỉ kết thúc, giảng viên vừa tuyên bố tan học, các bạn học đồng thời quay lại nhìn Nguyễn Chỉ và Đỗ Thương Sinh.
Lúc phim kết thúc, giảng viên mở rèm ra, Nguyễn Chỉ đã lấy sừng ác ma trên đầu xuống, cảm nhận được ánh mặt của bạn học, cực kỳ lạnh lùng cầm thời khóa biểu lên xem, đứng dậy chuẩn bị đổi lớp.
Đỗ Thương Sinh tự nhiên là theo sau Nguyễn Chỉ, nhưng lần này phía sau hai người còn nhiều hơn một —- Vương Mỹ Cầm.
Bọn họ vừa ra tới hành lang phòng học đã bị chặn đường.
Cuối hành lang, Lâm Tu Viễn mặt không đổi sắc đứng đó, cùng với hai người quay phim, cúi đầu nhìn Vương ảnh hậu đeo khẩu trang đi sau Nguyễn Chỉ.
Vương Mỹ Cầm: "..." Hơi lúng túng.
Lâm Tu Viễn nghiêng đầu ra hiệu cho cô nhìn phòng học bên cạnh: "Tiết này chúng ta học ở đây."
Trong nháy mát Vương Mỹ Cầm trở nên yếu thế, trên mặt ửng đỏ, cũng không dám nhìn thẳng vào Lâm Tu Viễn, ánh mắt tránh né, gật gật đầu: "...Ừ, được."
Trên đạn mạc Vương phấn đã nhịn hết nổi:
"Là điều gì khiến cho Vương ảnh hậu trốn học chột dạ không thôi, là sự mất nhân tính hay vô đạo đức của anh vậy!"
"Ha hả Vương tỷ sợ hãi rồi haha."
"Dù sao cũng là bỏ đồng đội chạy trốn [che miệng]"
Lâm Tu Viễn nhận được đáp án của Vương Mỹ Cầm, cũng không nói thêm gì nữa, chào hỏi với hai người Nguyễn Chỉ xong thì xoay người đi vào phòng học bên cạnh, Vương Mỹ Cầm nhanh chóng vẫy tay với Nguyễn Chỉ và Đỗ Thương Sinh, chạy đuổi theo hắn.
Vốn là Lâm Tu Viễn càng tức giận Vương Mỹ Cầm sẽ càng vui vẻ, nhưng hôm nay dù sao cũng do mình bỏ hắn lại trốn tiết lịch sử, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng nên trong nháy mắt cũng trở nên thành thật.
Chờ Vương Mỹ Cầm cùng Lâm Tu Viễn đi rồi, Nguyễn Chỉ và Đỗ Thương Sinh cũng đi đến tòa nhà của khoa chính trị trong Học viện Điện ảnh, nhưng tốc độ của hai người cũng không nhanh. Tiết học thứ hai của họ là Tư tưởng Mao Trạch Đông, thời gian học từ mười giờ đến mười một giờ bốn mươi, mà tiết trước tan học lúc chín giờ bốn mươi ở giữa còn khoản trống hai mươi phút, không cần phải gấp gáp.
Hai người chậm rãi đi song song trên sân trường, nhàn nhã như đang đi dạo phố.
Điều duy nhất không tốt là thời tiết hơi nóng.
Ngày hè gió ấm mang theo cảm giác vui vẻ ấm áp, giữa trời xanh mây trắng phát họa ra từng tia nắng mặt trời rọi xuống trùng trùng điệp điệp, Nguyễn Chỉ đi được hai bước đã cảm nhận da đầu nóng lên, lôi kéo Đỗ Thương Sinh đi vào lối nhỏ trong rừng cây.
Vừa đi vào, đỉnh đầu cũng được cây cối rậm rạp che chắn, chỉ còn những chùm sáng nhỏ xuyên qua kẽ là trùng điệp, chiếu lên vai hai người. Không biết có phải do tia sáng này hay không mà lúc Nguyễn Chỉ nhìn Đỗ Thương Sinh bên cạnh, cảm giác đường viền cơ thể anh như đang phát sáng.
Trong lòng Nguyễn Chỉ vừa nghĩ tới đó đã thấy Đỗ Thương Sinh cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau giữa chùm tia sáng, Nguyễn Chỉ lập tức cảm thấy hai má đỏ bừng, hoảng hốt quay mặt đi.
Cũng may lúc này cảnh vật mờ ảo, chắc là ảnh đế không thấy được đâu.
Quay phim của hai người vẫn một trước một sau đi theo bọn họ, vì phòng ngừa bầu không khí lúng túng, Nguyễn Chỉ hơi trầm tư, nhẹ giọng mở miệng: "Vào lúc này nếu như chụp cho anh một tấm, phía sau có thể ghép thêm một đôi cánh.
Cậu khoa tay múa chân miêu tả.
Nhân viên hiệu ứng của chương trình ngay lập tức ghép một đôi cánh trên lưng Đỗ Thương Sinh, khán giả ở phòng trực tiếp không ngừng cười haha.
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Nguyễn Chỉ thấy lời nói của mình cũng không có vấn đề, nhưng Đỗ Thương Sinh chợt dừng bước, khóe miệng luôn mỉm cười của ảnh đế đột nhiên hơi chùng xuống, nhìn chằm chằm vào cậu.
Không biết tại sao mà Nguyễn Chỉ bỗng nhiên cảm thấy tim đập mạnh.
Sau đó ảnh đế mở miệng, âm thanh nhẹ bẫng chỉ đủ cho cậu nghe: "Thiên sứ phải bảo vệ mỗi người, anh chỉ muốn bảo vệ em."
Âm thanh của Đỗ Thương Sinh vẫn luôn là kiểu trầm thấp từ tính, lúc này lại vô cùng nghiêm túc.
Như gió xuân ấm áp rót vào tai, trong nháy mắt Nguyễn Chỉ nghe thấy tiếng ong ong trong đầu mình, cả tiếng huyết dịch tuôn trào.
Trong đầu cậu trống rỗng, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao thể hiện tâm trạng của cậu.
OOC ở trong đầu Nguyễn Chỉ chép miệng: "Đại bảo bối, trong đầu ngươi nóng ghê nha."
Nguyễn Chỉ: ". . . Ngậm miệng!"
Nhiệt độ ngày hè vốn đã nóng rực bây giờ hình như còn tăng thêm tới mấy chục độ, Nguyễn Chỉ cảm giác được đầu ngón tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi, ngoại trừ nhìn chằm chằm Đỗ Thương Sinh, cái khác đều không phản ứng được.
Khán giả trước màn ảnh chỉ thấy hình như là ảnh đế mở miệng nói gì đó, Nguyễn lưu lượng ở cạnh lại bắt đầu đỏ ửng hai má. Các nàng vò đầu bứt tai muốn biết ảnh đế nói cái gì, đợi nửa ngày chỉ nghe Nguyễn Chỉ nghẹn ra một chữ: "Anh —-"
Hơn nữa Nguyễn Chỉ chưa nói gì đã bị người khác xen vào.
Ở một đầu khác của con đường nhỏ bỗng xuất hiện mười mấy người, có mấy người trên đầu đội mũ phù thủy, tay cầm gậy gỗ; trên mặt có vệt màu, tròng mắt màu đỏ đen xen kẽ, còn có một nam một nữa mặc áo khoát phong cách trung cổ, sau lưng đeo kiếm.
Những lời Nguyễn Chỉ muốn nói với Đỗ Thương Sinh nháy mắt bị chặn lại.
Đám người này có nam có nữ, lúc đi ngang qua hai người Nguyễn Chỉ còn giơ banner lên, trên banner có mấy chữ to —- Câu lạc bộ hoạt hình đại học Z.
Bạn nam dẫn đầu mở miệng trước: "Xin hỏi, cậu là... ?"
Nam sinh nói câu này, vừa nghe liền biết là phong cách tiêu chuẩn vai quần chúng, Nguyễn Chỉ còn chưa nói, OOC đã tự động phán xét, đồng thời đưa ra lời kịch phù hợp tính cách thiết lập.
"..."Nguyễn Chỉ nhìn thấy kịch bản mới thì hô hấp hơi ngưng lại. Cố nén xấu hổ mở miệng nói: "Nếu ngươi đã thành tâm muốn hỏi! Ta sẽ từ bi cho ngươi biết câu trả lời! Vì thỏa thích phá hoại thế giới! Vì chống lại hòa bình thế giới! Quán triệt tình yêu và tà ác chân thực! Nhân vật phản diện khiến ngươi thần hồn điên đảo! Ta chính là người đi lại giữa ngân hà Nam Cung ác ma · Sát Mộng Mặc Li Thương · Thiên Dạ Đế Thần Tuyệt · Nguyễn!"
Nguyễn phấn nhục quá che mặt:
"Tôi cảm thấy trong đầu mình có một thế giới hoạt bình a a a a."
"Nguyễn ngốc! Xin cưng mau ngậm miệng đê ahaha!"
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Người của Câu lạc bộ Hoạt hình không có cười, họ bị lời thoại dài hơi của Nguyễn Chỉ dọa sợ, vừa kính phục nhìn Nguyễn Chỉ vừa xoay mặt sau của banner ra, lộ ra một hàng chữ —-
[dựa trên hóa trang nhân vật, nói ra lời kịch thích hợp, có thể nhận được quà tặng tình nhân]
Bên cạnh còn có logo Luyến ái đại tác chiến, vừa nhìn đã biết là nhiệm vụ Vương đạo mới giao.
Nguyễn Chỉ nhìn nhóm sinh viên trước mặt, trong lòng có hơi căng thẳng.
Nhìn trang phục của đám người kia, cậu không quen ai!
Cũng may OOC vô cùng tận tâm: "Đừng hoảng hốt, không phải còn có ta sao?"
Nguyễn Chỉ còn đang nghe OOC nói chuyện, đã thấy thủ lĩnh "phù thủy" hướng về phía cậu vung gậy phép, hắng giọng chuẩn bị mở miệng.
Đương nhiều là OOC phản ứng nhanh hơn rồi, hăng hái đẩy lời thoại đến trước mặt Nguyễn Chỉ, Nguyễn Chỉ nhìn vào hư không rồi vung tay về phía nam sinh kia: "Gee gee geegee baby baby!"
Nam sinh vừa rồi còn đang giơ gậy phép, trong nháy mắt ngưng động tác, lui về sau hai bước rồi lăn đùng ra đất.
Đạn mạc:
"Phụt.."
"Hahaha..."
Nguyễn Chỉ: ". . ." Này cũng... Quá diễn tinh đi.
Lúc thanh niên này vừa ngã xuống đất, thanh niên phía sau liền vọt lên, Nguyễn Chỉ bước đến trước mặt hai người, đọc lời thoại tiếp theo: " Teke tepe oh Teke tepe oh".
Nam sinh lộ ra vẻ mặt khó mà tin được, trợn mắt lên nhìn cậu, rồi ngẩn đầu nhìn trời ngã ra đất: "Úm bala vừng ơi mở ra..nha nha nha..."
"..." Nam Cung ác ma · Sát Mộng Mặc Li Thương · Thiên Dạ Đế Thần Tuyệt · Nguyễn, so sánh với bọn họ, đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn bình thường chán.
Lúc này chỉ còn lại hai người khoát áo choàng kia, Nguyễn Chỉ không đợi người ta tiếng lên đã hô: "Mơ mộng hão huyền, rước họa vào thân...". Nguyễn Chỉ nhịn xấu hổ nói ra câu cuối cùng: "Hủy diệt đi, kẻ hỗn xược."
Nam nữ sinh ở phía sau tung áo choàng lên. quỳ một chân trên đất, rút kiếm ra, làm mặt nghiêm trọng, cắn răng nói: "Kẻ sai không phải ta, là thế giới này!"
Nguyễn Chỉ nhìn một đám người ngã đầy trên đất, cảm thấy trước mặt mình giống như xuất hiện hai chữ K.O to đùng.
Trên đạn mạc khán giả đã cười điên rồi:
"Tôi chỉ muốn biết, thế giới này làm sao vậy hhh "
"Haha không phải là điên cùng Nguyễn Nguyễn hay sao?"
Nguyễn Chỉ ở trước ống kính tâm tình cũng đang rất phức tạp, mà mấy đứa nhóc trong câu lạc bộ hoạt hình này không cho cậu quá nhiều thời gian xoắn xuýt, họ đưa ra một thứ Vương Xuyên đã chuẩn bị rất kỹ.
Là một cái hộp gỗ vuông.
Nguyễn Chỉ bỗng nghĩ đến cái lúc mà...cậu diễn tính cách Thổ hào cứng rắng, lúc đó cũng nhận được mấy cái hộp nhỏ, đột nhiên cảm thấy hồi hộp.
Hệ thống OOC thả brave heart trong đầu cậu: "Đừng hoảng, hỡi Nguyễn thú siêu cấp tiến hóa —- siêu cực kỳ tiến hóa!"
Nguyễn Chỉ: "."
Cậu đưa tay nhận lấy cái hộp, từ từ mở ra.
Bên trong vẫn là mảnh giấy trắng quen thuộc.
Bên trên cũng chỉ có một câu —-
[Chúc mừng bạn chiến thắng PK hoạt hình, lấy được phần thưởng: "Không cần đến lớp"."]
Người hâm mộ đang xem trực tiếp đều thèm thuồng:
"Khox, phần thưởng này mị cũng muốn, muốn @ chủ nhiệm lớp mị ghê!!!"
"@ Đại học sư phạm SH, mau vào xem chương trình nhà người ta!"
"@ Đại học kinh tế AH, vào đây mau aaa ~"
Nguyễn Chỉ cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp vui mừng nam sinh kia đã lên tiếng nhắc nhở: "Nam cung ác ma, phía sau tờ giấy này còn có chữ."
Trong lòng Nguyễn Chỉ liền sinh ra cảnh giác, lông mày cũng cau lại, cẩn thận lật ra phía sau, liền thấy một câu nói khác —-
[Hãy mang người hợp tác đến thánh địa hẹn hò: Khu trò chơi điện tử thành phố Z chơi một ngày. Cũng phải thực hiện các hành động phù hợp với tính cách thiết lập của hôm ấy: Triệu Nhật Thiên tôi là người đầu tiên không phục!]
Nguyễn Chỉ: "..." Tôi khổ quá à.
====
Vẫn như cũ, thần chú là tui chế ó =))
Có thể bạn chưa biết nhưng cũng không cần biết lắm: Vì khi viết truyện các tình tiết thường là hư cấu nên tác giả thường viết tắt tên các tỉnh\thành phố trong thực tế luôn
SH: Thượng Hải; AH: An Huy, Thành phố Z: có thể là Chiết Giang,...
HẾT CHƯƠNG 49
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook