Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)


Lâm Tu Viễn cùng hai người vào phòng nhìn thấy hồ sơ nhân viên trên tay Đỗ Thương Sinh cũng nhíu mày: "Sao trên bàn của Nguyễn Thường Kiến lại đặt hồ sơ của Lâm Phong."


Đỗ Thương Sinh không lên tiếng, chỉ là lắc đầu, nửa ngày sau quay đầu lại nhìn hắn: "Cậu tìm được đầu mối gì?"


Lâm Tu Viễn đưa hai tay ra trước mặt, "Không có gì, phòng của công chúa Nguyễn Viện không có vật nào hữu dụng."


Lúc này Lưu Phi Vũ kiểm tra xong buồng tắm ở bên cạnh, nhìn thấy Đỗ Thương Sinh bọn họ, cũng meo meo chạy lại. Ảnh hậu quay đầu nhìn Lưu Vân ngồi một mình trên sofa, nhẹ giọng nói: "Nói thật, tôi nghi ngờ là bà ngoại làm. Lúc hơn chín giờ Lưu Vân đang rửa mặt, Nguyễn Kiến Lâm ở thư phòng, Nguyễn Viện ngủ trong căn phòng ở xa nhất, lớp bảo hộ trên cửa sổ vẫn được dán kín, nếu như muốn mang Nguyễn Viện đi, cũng chỉ có thể đi từ cầu thang, đi qua thư phòng cùng phòng ngủ chính của vợ chồng Lưu Vân, sau đó ôm Nguyễn Viện đi. Ngoại trừ người trong nhà, ai dám làm chuyện này, nguy hiểm lớn như vậy!"


Lâm Tu Viễn chẳng biết có được không: "Cô nói cũng có mấy phần đạo lý."


Đỗ ảnh đế vẫn không nói chuyện, trầm mặt nghe cô phân tích.


Nguyễn Chỉ nhìn vẻ mặt ảnh đế, luôn cảm thấy hình như anh đã đoán được gì đó, chỉ là không biết trong suy nghĩ của anh, hung thủ có phải cùng một người như mình nghĩ.


OOC cũng bắt đầu nhỏ giọng lầm bầm: "Nói thật, ta cảm giác người đáng nghi nhất, là Lâm Phong này."


Nguyễn Chỉ gật gật đầu, học dáng vẻ Đỗ Thương Sinh, trầm mặc không lên tiếng.


Mà ngay vào lúc này, Lưu Phi Vũ cùng Thường Kiến có phát hiện mới.


Bọn họ từ đại sảnh đi tới, tìm được mấy người trong thư phòng, giơ tay đưa ra một bìa sách nhỏ màu tím.


Nhìn qua giống một quyển nhật ký.


Đỗ Thương Sinh nhận lấy, mở nhật ký ra, trên trang bìa thấy được tên một người —— Lâm Phong.


Lâm Tu Viễn bên cạnh nhíu mày, mặt lộ vẻ hứng thú, Vương Mỹ cầm cạnh hắn cũng mang một vẻ mặt hiếu kỳ: "Nhìn xem bên trong có gì?"


Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm quyển nhật ký trên tay Đỗ Thương Sinh, đến Nguyễn Chỉ cũng không nhịn được ló đầu xem, nhưng mấy mươi trang phía trước của nhật ký đã bị xé mất. Chỉ còn sót lại một mảnh giấy.


Trên tờ giấy dài khoảng nửa đốt ngón tay, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra ba chữ —— "Ta hận ngươi".


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)


Diện tích còn lại của trang giấy cũng không lớn, ba chữ này được viết ngoáy sắc bén chiếm hết toàn bộ, đủ để nhìn ra lúc viết, người này kích động cỡ nào.


Nguyễn Chỉ xem xong cũng hãi hùng khiếp vía.


Càng đừng nói đến OOC nhát gan hơn Nguyễn Chỉ, nó ở trong đầu cậu phát ra âm thanh ầm ầm, Nguyễn Chỉ nghe tê cả da đầu: "Ngươi đây là... Thanh âm gì?"


OOC nhăn nhó rầm rì nửa ngày, chưa nói.


Nguyễn Chỉ học theo ngữ khí uy hiếp của hệ thống: "Mau nói nha ~ nếu không người ta spoil đó."


"..." hệ thống OOC không thể làm gì khác hơn là cắn răng mở miệng: "Trong đầu có nhiều suy nghĩ lắm, đại não hơi kẹt, dù sao cũng là máy móc mà, não bộ dễ chập mạch lắm."


Mà Lưu Phi Vũ cũng che miệng lẩm bẩm nói: "Cái này có phải chỉ rõ, người khả nghi là Lâm Phong?"


Thường Kiến càng chắc chắn về những suy đoán trước đây của mình, nói chuyện càng tự tin: "Hiện giờ tôi càng thấy, Lâm Phong này có quỷ."


Lâm Tu Viễn đứng cạnh ảnh hậu lắc lắc đầu, "Còn cần thêm chứng cứ xác thực. Dù sao nhật ký Lâm Phong cũng chỉ nói lên hắn hận một người, nhưng không nói là ai." Hắn dừng một chút, "Nhưng đúng là mức độ khả nghi của Lâm Phong hiện giờ cao nhất!'


Mọi người lại cùng thảo luận một lúc, đi xuống đại sảnh, bọn họ tìm tới Lưu Vân đang ngồi trên sofa, bắt đầu những câu hỏi mới.


Lưu Phi Vũ gật đầu với Lưu Vân: ""Lưu Vân thái thái, xin hỏi Lâm Phong hiện tại ở nơi nào? Mặt khác, Lâm Phong thường xuyên đến nhà bà sao? Còn có. . . Nguyễn tiên sinh hiện tại ở đâu rồi?"


Lưu Vân lắc lắc đầu: "Tôi cùng hắn không quen, tôi cũng không biết hắn ở chỗ nào, bất quá lúc đầu Viện Viện mất tích, cảnh sát có điều tra hắn. Mười giờ tối hôm đó Lâm Phong đã lái xe đến thành phố X, lý do là tìm bạn. Mà địa chỉ ở thành phố X là cấp thành phố, từ thành phố Z đến thành phố X có rất nhiều đường, nhiều con đường hắn lái qua không có máy quay. Chỉ có khi hắn đến khu vực thành phố X quản chế là hoàn chỉnh, hơn nữa còn có đoạn phim hắn và bạn hắn quay lúc mười hai giờ khi đi chợ đêm."


Lưu Vân nói chuyện trật tự rõ ràng, mỗi điều đều nói ra, sau khi đem mọi chuyện mình biết kể cho mọi người thì trả lời câu hỏi thứ hai của Lưu Phi Vũ: "Còn có, Lâm Phong cũng không thường đến nhà tôi. Tuần trước vì chuyện Viện Viện, cả tuần Kiến Lâm không đến công ty, hai ngày nay vẫn bận họp, buổi tối ở lại công ty không về nhà."


Nguyễn Chỉ nghe mẹ mình nói, chậm rãi gật gật đầu, cảm thấy suy đoán trong lòng mình càng có sức thuyết phục.


Lưu Vân như là khiến cho hướng hoài nghi của mọi người càng nghiên về Lâm Phong, nhưng đúng là xem trước mắt hắn là kẻ đáng nghi nhất.


Vương Mỹ Cầm có chút không rõ: "Vậy sao không bắt Lâm Phong lại, kẻ tình nghi như thế, trước tiên nên bắt giữ rồi lục soát chứng cứ."


Lưu Vân nghe ảnh hậu nói liền thở dài, nước mắt thật vất vả mới biến mất liền xuất hiện trên mặt: "Cảnh sát nói không đủ chứng cứ, chỉ tạm giam hai ngày đã thả ra rồi."


Mọi người lại đi sang một bên thảo luận, chỉ có Nguyễn Chỉ vẫn nhìn mẹ cậu.


Trước đây không phát hiện, giờ nhìn lại, mẹ thật sự là diễn tinh. Khóc tự nhiên như thế, nói đến là đến!


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)


Vương đạo ngồi ôm kịch bản trong góc đại sảnh nhấc tay ra hiệu với mọi người: "Nếu như xác định mục tiêu, có thể trực tiếp tuyên bố phá án kết thúc. Mà cơ hội chỉ có một lần, nếu như đã đoán sai, sẽ không có quà nha."


Thật ra Vương Mỹ Cầm thấy hung thủ là Lâm Phong, nhưng bây giờ vừa mới bắt đầu tra án, bọn họ còn có đủ thời gian tìm kiếm manh mối, không cần nhanh như vậy đã tuyên bố hung thủ là ai, vẫn là chờ một chút xem.


Mà trên đạn mạc, lúc này khán giả cũng không nhịn được tham gia suy đoán cùng các khách mời:


"Nói thiệt, tôi thấy ba Nguyễn Viện cũng khả nghi. Dù sao trên tài liệu của Lâm Phong cũng không rõ phụ thân là ai, nói không chừng Lâm Phong và Nguyễn Kiến Lâm có quan hệ?"


"Tôi nghi ngờ bà ngoại, dù sao thời gian bà không có mặt cũng quá khớp rồi, vừa lúc Nguyễn Kiến Lâm trở về thì bà ra cửa, lúc Nguyễn Kiến Lâm và Lưu Vân ngủ hết bà mới về nhà, sao lại trùng hợp như thế."


"Tôi không nghĩ vậy, tôi hoài nghi là Lưu Vân, rõ ràng nghe tiếng đóng cửa sao không xuống lầu nhìn? Đang rửa mặt cũng không phải đang tắm, có gì bất tiện đâu?"


"Bạn hiền phía trước, nói thật, nếu như tôi biết mẹ mình ra ngoài tản bộ, buổi tối chợt nghe tiếng cửa phòng ở tôi cũng sẽ cho là mẹ mình...Dù sao người già buổi tối ra đường rèn luyện, cũng quen rồi."


"+1, hơn nữa, tôi càng hoài nghi Lâm Phong. Nhưng mà hiện tại hiềm nghi của anh ta quá lớn...Cảm giác như, ermm cũng không tiện nói ra. Không biết có phải chương trình đang cố ý hay không...Thế nhưng cũng không thể loại trừ khả năng chương trình đang cố khiến chúng ta cho rằng anh ta đáng nghi nhất, trái lại là lý do để Lâm Phong thoát khỏi diện tình nghi đầu tiên."


Các khán giả xem trực tiếp thảo luận khí thế ngất trời, mà bên phía Nguyễn Chỉ mọi người lại chia ra lần lượt tìm manh mối.


Lưu Phi Vũ cùng Thường Kiến tiếp tục đi kiểm tra mỗi phòng, Vương Mỹ Cầm và Lâm Tu Viễn tìm kiếm ở hết thảy nhà kho, bếp và nhà tắm.


Đỗ Thương Sinh mang theo Nguyễn Chỉ ở trong đại sảnh vờn quanh một vòng, sau đó đi tới cửa lớn biệt thự, dùng tay mở chốt cửa, cúi đầu nhìn khóa cửa.


Sau đó ——


Hơi nhíu mày.


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)


Nguyễn Chỉ cũng không nhịn được đến gần, sau đó liền thấy, mặt bên của khóa cửa màu vàng trên cửa, vị trí cách lỗ khóa không quá hai ngón tay, có hai vệt trắng, là vết tích nước sơn bị cạo ra.


Giống như là có thứ gì đó từng áp sát lên khóa cửa, hơn nữa độ dài rộng và vị trí của hai dấu vết này cũng không có khác biệt, độ rộng vừa đủ che được chốt khóa


Đỗ Thương sinh cẩn thận xem xét dấu vết trên cửa hết nửa ngày, lại tới tới lui lui khóa, mở cửa biệt thự mấy lần, mới nói cho những người khác nghe phát hiện này.


So với các khách mời khác thì Đỗ Thương Sinh vẫn luôn trầm mặc, lúc này cục mở miệng: "Lưu Vân thái thái cùng Vương. . . Vương đội trưởng đều từng nói, chuyện xảy ra ngày ấy, bất kể là do vợ chồng Lưu Vân đang ngủ hay là bởi vì nguyên nhân nào khác thì họ cũng chỉ nghe tiếng đóng cửa một lần. Mà lúc đóng hay mở cổng lớn biệt thự sẽ tạo ra âm thanh khác nhau. Nếu lúc Lâm Phong đi, cửa không khóa, lúc đó vợ chồng Lưu Vân đều tỉnh táo, thái thái còn đang chuẩn bị dỗ con ngủ, lúc này rất yên tĩnh. Bọn họ không thể nào không nghe không biết."


Lần thảo luận này, tất cả mọi người tập trung ở cửa lớn, Lưu Vân ngồi ở sofa phòng khách đương nhiên cũng nghe được, lập tức phụ họa: "Đúng! Lúc đó tôi có thể nghe được, lúc Lâm Phong đi, và lúc tôi rửa mặt nghe tiếng mở cửa phòng đều là âm thanh (cửa lớn) đóng lại."


Lâm Tu Viễn nhíu mày nhìn ảnh đế: "Vậy ý của anh là nói —— "


"Chỉ có hai loại khả năng: Một, cửa đóng lại rồi, nhưng kẻ tình nghi có chìa khóa biệt thự Nguyễn gia. Hai, cửa đã đóng lại, nhưng kẻ tình nghi dùng một miếng đồng dán lên khóa cửa. Miếng đồng không ảnh hưởng đến việc cửa khép kín, mà chỉ chặn chốt cửa, như vậy người khác vẫn nghe tiếng đóng cửa, nhưng chốt khóa không được bật ra, từ ngoài có thể trực tiếp mở cửa."


Đỗ Thương Sinh nói tiếp: "Nếu như là cái thứ nhất, khóa cửa biệt thự họ Nguyễn là khóa vân tay kết hợp mật mã ba chữ số, người thợ nào có khả năng làm loại chìa này cũng sẽ được cục cảnh sát lưu hồ sơ cá nhân, từ điểm này có thể điều tra. Nếu như là thứ hai, lúc Lâm Phong đưa tư liệu đến, Nguyễn Kiến Lâm mở cửa cho hắn, có thấy miếng đồng kia không? Kẻ tình nghi không có chìa khóa, nếu muốn vào từ cửa chính chỉ có thể sắp xếp miếng đồng kia từ sớm. Nếu như lúc Nguyễn Kiến Lâm mở cửa chưa thấy miếng đồng kia, vậy thì Lâm Phong có thể là người sắp đặt vì sau khi hắn đi, không có người ngoài vào biệt thự. Nếu như lúc Nguyễn Kiến Lâm mở cửa cho Lâm Phong đã có miếng đồng thì..."


Lâm Tu Viễn nghe Đỗ Thương Sinh nói, nhìn hai dấu vết hằn trên cửa, phát tán tư duy suy nghĩ một chút tất cả mọi chuyện.


Lâm Tu Viễn: "Vậy Nguyễn Kiến Lâm có thể là kẻ tình nghi, hoặc là đồng lõa." Hắn nói tiếp: "Dù sao theo hồ sơ thuật lại, người cuối cùng nhìn thấy Nguyễn Viện là Nguyễn Kiến Lâm, ai biết sau khi hắn đến phòng nhìn Nguyễn Viện, Nguyễn Viện rốt cuộc còn ở đó không."


HẾT CHƯƠNG 44

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương