Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯


Mạnh Tân Vũ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Chỉ, biểu tình trên mặt có chút nứt toác.
Đỗ Phấn:
"Ha ha ha tôi phải hình dung Nguyễn Nguyễn như thế nào đây, thẳng nam chuyên chém bạch liên hoa, Mạnh Tân Vũ gọi bệ hạ đi!"
"Không sai, Nguyễn Nguyễn là tên mà cậu có thể gọi sao?!"
Người qua đường vẫn luôn xem trò vui cũng đang mơ hồ:"Ha ha tậu má, thái tử gia thật là không nể mặt mũi, nhưng mà cái tên Mạnh Tân Vũ này cứ làm vậy là sao. Đến năm nào rồi, mà còn lưu hành bộ dạng ngược fan này? Giả bộ thiệt thòi vui vẻ lắm sao?"
"Đúng dị! Lúc trước tham gia chương tình tuyển chọn ca sĩ, nói chuyện cứ quái gở như vậy, luôn tỏ ra rất đáng thương. Đối thủ có xuất thân tốt là đang chèn ép hắn ta, đối thủ ca hát tốt là vì trong nhà có tiền mời chuyên gia, má má má. Chỉ tiếc năm đó không có tiểu hoàng đế đối diễn với hắn, nên nhìn cũng không thấy có bao nhiêu ngu ngốc. Ngày hôm nay nếu như so sánh, quả nhiên không phải là bạch liên hoa cấp phổ thông."
"Yên lặng +1"
Fan Mạng Tân Vũ đương nhiên không cho phép bất kỳ ai nói đụng đến Tân Vũ ca ca, bắt đầu điên cuồng trên đạn mạc, đầy màn hình đều là bình luận bảo vệ Mạnh Tân Vũ, đồng thời cũng không quên công kích Nguyễn Chỉ.
Nhưng mà dù sao Nguyễn Chỉ cũng được xưng là lưu lượng siêu cấp ngàn tỉ fan, tuy rằng đều là mama fan, nhưng năng lực chiến đấu không thể coi thường, quân số nhiều gấp mấy lần Mạnh Tân Vũ. Cho dù có war cũng không sợ ai.


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯


Trong phút chốc, trên kênh riêng của Mạnh Tân Vũ cũng toàn là lời tuyên truyền của fan Nguyễn gia. Bình luận của fan Mạnh Tân Vũ đều bị quét sạch, trên màn ảnh tất cả các loại bình luận, đều là tuyên ngôn bảo vệ Nguyễn Chỉ!
Đỗ phấn: "fff Mạnh Tân Vũ hết tuồng để diễn."
Mà Nguyễn Chỉ ở trước ống kính thờ ơ liếc Mạnh Tân Vũ một cái lại xoay người muốn đi, Mạnh Tân Vũ cũng theo cậu đứng lên, mở miệng: "Cậu muốn đi đâu, tôi cũng nghĩ ngơi đủ rồi, đi dạo với cậu nha."
Nguyễn Chỉ quay đầu lại, nhìn chỗ hòn đá đã được cái mông của Mạnh Tân Vũ lau sạch: "Ngươi nghỉ ngơi đủ rồi? Vậy đi đi."
Nguyễn Chỉ cao giọng gọi Đỗ Thương Sinh: "Quốc sư!"
Nguyễn phấn:
"Các chị em, chuẩn bị cười xỉu nè."
Đỗ Thương Sinh đang chụp ảnh bằng điện thoại nghe tiếng thì quay đầu lại, thấy Mạnh Tân Vũ đang đứng gần Nguyễn Chỉ, sắc mặt trầm xuống, nhanh chân đi qua.
Nguyễn Chỉ vô cùng tự nhiên kéo cánh tay Đỗ Thương Sinh, hất cằm về phía Mạnh Tân Vũ: "Không phải ngươi nghỉ ngơi đủ rồi sao, nhường quốc sư ngồi một lát đi."
Đỗ phấn:
"Chị đây phiên dịch cho nghe, ý của tiểu hoàng đế chính là –> mau cút cho vợ ta ngồi XD"
"Chị gái phía trước, vị trí công thụ của chị có vấn đề nha!!"
Mạnh Tân Vũ đương nhiên không ngờ tới Nguyễn Chỉ sẽ nói như vậy, biểu tình trên mặt triệt để cứng đờ, nụ cưới dối trá đọng lại ở trên mặt, khóe miệng cũng nhếch lên.
Nhìn qua hiếm thấy có chút vừa mắt.
Một giây sau, Mạnh Tân Vũ nhìn Nguyễn Chỉ: "Tất cả nghe theo cậu."
Nguyễn Chỉ: "..."
Hệ thống OOC: "Buồn nôn ghê. Loài người các người còn có kẻ độc ác vậy?"
Nguyễn Chỉ cũng không hiểu nổi.
Lúc cậu tham gia Đại tác chiến chỉ biết Mạnh Tân Vũ có khá nhiều fan, hiểu biết với Mạnh Tân Vũ cũng chỉ có những gì hắn đã trải qua trong vòng giải trí. Cũng là hai ngày nay, cậu mới hiểu rõ những hành vi khiến người ta một lời khó nói hết của đối phương.
Nguyễn Chỉ nghĩ đến ảnh hậu phải chung sống với Mạnh Tân Vũ suốt một tuần, trong lòng lần thứ hai sinh ra đồng cảm.
Nguyễn Chỉ còn chưa thu hồi suy nghĩ, Đỗ Thương Dinh bênh cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Không cần."
Nguyễn Chỉ không kịp phản ứng, tay trái đã bị Đỗ Thương Sinh kéo, ảnh đế một tay kéo cậu, một tay vòng qua khoát lên vai phải Nguyễn Chỉ. Đỗ Thương Sinh đứng bên trái Nguyễn Chỉ, động tác này nếu từ ngoài nhìn vào, giống như là ôm Nguyễn Chỉ vào trong ngực.
Ảnh đế nìn Mạnh Tân Vũ, sắc mặt lãnh lẽo, mở miệng nói với Nguyễn Chỉ: "Nơi này nóng lắm, đi qua kế bên ngồi đi."
Mạnh Tân Vũ phản ứng cực nhanh: "Nguyễn—" hai chữ phía sau còn chưa kịp nói ra đã cảm thấy lạnh gáy. Mạnh Tân Vũ nhìn Đỗ Thương Sinh thì chạm phải ánh mắt sâu thăm thẳm của đối phương. Trên mặt ảnh đế không có biểu tình gì, nhưng cũng đủ làm cho hắn phát run.
Xưng hô chưa nói ra đã kịp thời dừng lại: "Nguyễn Chỉ, mới vừa, mời vừa nói, muốn phơi nắng nhiều một chút."
Đỗ Thương Sinh cụp mắt nhìn Nguyễn Chỉ.
Nguyễn Chỉ lập tức đổi giọng: "Ta đương nhiên nghe lời quốc sư rồi."
Mạnh Tân Vũ: "..."
Nguyễn phấn: "Há há há"
Đỗ phấn:
"Ai dza đột nhiên em muốn được như Đô Đô vậy, em cũng muốn có một tiểu yêu tinh dính người."
"Cô em phía trước, gọi bệ hạ!"
Đỗ Thương Sinh muốn kéo Nguyễn Chỉ đến chỗ râm mát, Nguyễn Chỉ suy nghĩ một chút, kéo balo trên vai xuống, lấy ra một gói bánh quy, đưa cho Mạnh Tân Vũ: "Cũng gần trưa, ăn chút gì lót dạ đi."
Mạnh Tân Vũ vui vẻ, hơi nhíu mày liếc Đỗ Thương Sinh, rồi lại quay sang cười với Nguyễn Chỉ: "Cảm ơn nhé, cậu tốt với tôi quá."
Nguyễn Chỉ cũng cười: "Mỗi người đều có."
Khoé miệng Mạnh Tân Vũ giật giật, triệt để im miệng.
Hôm nay lúc Nguyễn Chỉ đến đây, đi ngang siêu thị, cùng Đỗ Thương Sinh ghé vào mua một túi bánh quy to và nước uống, để lúc leo núi dùng. Cậu đem bánh quy còn lại chia cho nhóm người Lưu Phi Vũ, quay phim cũng có.
Nguyễn Chỉ đưa bánh quy cho mọi người, Lưu Phi Vũ gật đầu ảm ơn, Thường Kiến cũng nhanh chóng cảm tạ: "Nguyễn huynh đệ cậu cân nhắc quá chu toàn rồi, tôi cũng không nghĩ tới nên mua đồ ăn, xin lỗi Phi Vũ."
Lưu Phi Vũ cười vỗ hắn một cái: "Được rồi, hòa nhau rồi."
Hai người Lưu Phi Vũ và Thường Kiến, một người như chim nhỏ e ấp một người ngay thẳng khôi ngô, nhìn qua rất có cảm giác CP. Hơn nữa trước mắt có thể thấy, là đôi ngọt ngào nhất trong sáu người, so sánh với Vương Mỹ Cầm và Mạnh Tân Vũ nhìn càng giống người yêu.
Lúc Nguyễn Chỉ đưa bánh cho Vương Mỹ Cầm, ánh mắt dừng trên lớp phấn trên mặt ảnh hậu: "Còn đau phải không?"
Ảnh hậu lắc đầu, lấy một miếng bánh quy ngậm trong miệng, nhìn Nguyễn Chỉ chớp chớp mắt: "Không sao". Miệng cô ngậm bánh quy, lúc nói chuyện không được rõ ràng: "Bệ hạ, người thật chu đáo."
Nguyễn Chỉ cười với cô.
Có rất nhiều minh tinh trong vòng giải tri đều là thân bất do kỷ.
Vương Mỹ Càm mặc dù là ảnh hậu, nhưng chỉ mới nhận giải, hơn nữa hai năm trước đã rời khỏi RZ, tự mở phòng làm việc, bối cảnh chẳng còn giống như khi có công ty làm chỗ dựa. Hôm nay trên mặt cô đã không còn nhìn thấy vết thương, nếu nói một tiếng "Đau", ngày mai có thể bị công ty của Mạnh Tân Vũ dùng đề tài "Ảnh hậu ăn vạ" dìm chết.
Nguyễn Chỉ cũng không nói thêm nữa, cùng Đỗ Thương Sinh ngồi xuống chỗ râm mát bên cạnh Vương Mỹ Cầm và Lưu Phi Vũ.
Đỗ Thương Sinh lấy balo trên vai cậu xuống, đặt ở bên chân mình, sau đó lại từ balo của mình lấy ra nước uống tăng lực, mở nắp, đưa cho Nguyễn Chỉ uống.
Nguyễn Chỉ đã bị động tác tri kỷ của ảnh đế làm cho ngại ngùng.


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯


Đỏ mặt nhận lấy đồ uống, cũng không nhiều lời một câu, ngoan ngoãn uống hết.
Trên đạn mạc Đỗ phấn và Nguyễn phấn đã cười vang.
Nguyễn phấn:
"Ai ai, Nguyễn Nguyễn anh là tên hoàng đế phong lưu! Anh mang bánh quy cho nhiều người như vậy, nhìn ảnh đế nhà người ta đi, chỉ độc sủng mình anh."
Đỗ phấn:
"Nhưng tại sao tiểu hoàng đế phải cho Mạnh Tân Vũ bánh quy, thật không hiểu nổi."
Ngày hè trong gió cũng mang theo hơi nóng, cũng may mọi người đang ở rừng rậm giữa sườn núi, gió nhẹ thổi qua xem như mát mẻ, ánh nắng chiếu qua kẽ lá, rọi xuống cả vùng núi, tạo thành những mảng lốm đốm.
Hết thảy đều yên tĩnh tốt đẹp, Nguyễn Chỉ bị nắng ấm chiếu đến buồn ngủ, dựa vào Đỗ Thương Sinh chợp mắt một lát.
Dáng vẻ cậu tinh xảo, đẹp đẽ mà không nữ tính. Lúc đôi mắt đào hoa kia khép lại cảm giác ác liệt trên mặt cũng mất hết, nhìn giống như học sinh trung học đang dựa vào bạn cùng bàn nghỉ giữa giờ. Không khí chung quanh cũng bị cậu làm cho yên tĩnh lại, các fan của những khách mời khác, cũng không nhịn được tập hợp đến nhìn cậu.
Đạn mạc thật vất vả mới yên tĩnh được một lát đột nhiên náo nhiệt.
"Nhưng mà...nhan sắc của Nguyễn Chỉ thật là không có gì để chê."
"Quả nhiên là thời đại nam sắc, tôi là vì Mỹ Cầm tỷ tỷ mới xem chương trình mà QuQ, bây giờ thành fan Nguyễn Chỉ rồi."
Bởi vì việc xấu hổ của Thường Kiến lần trước, các fan của Thường Kiến từ ghét chuyển sang thích Nguyễn Chỉ giơ hai tay tán đồng:
"Đúng đó, huhuhu."
"+1"
Lưu Phi Vũ và Vương Mỹ Cầm ở một bên trò chuyện, Thường Kiến nằm trên tản đá nghỉ ngơi, Nguyễn Chỉ dựa vào Đỗ Thương Sinh nhắm mắt dưỡng thần, Đỗ Thương Sinh thì xem điện thoại.
Một đám người, chỉ có Mạnh Tân Vũ ngồi cách rất xa.
Có một chút cảm giác không hoà hợp.
Mọi người nghỉ ngơi hơn hai mươi phút, rồi tiếp tục đi về phía trước, lúc Nguyễn Chỉ đứng dậy, Đỗ Thương Sinh vọt qua bên phải, che giữa Nguyễn Chỉ và Mạnh Tân Vũ, anh đưa lưng về phía ống kính nhàn nhạt liếc Mạnh Tân Vũ, Mạnh Tân Vũ đang muốn lại gần hoảng sợ đến đi im tại chỗ.
Đoàn người tiếp tục đi, mãi đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, là lúc nóng nhất trong ngày mới ngồi xuống nghỉ ngơi lần thứ hai.
Trong mấy minh tinh ở đây, ngoại trừ Nguyễn Chỉ và Đỗ Thương Sinh thì đều không phải người địa phương. Rõ ràng là chưa từng đến Hương Sơn.
Vì Hương Sơn là thắng cảnh du lịch hàng đầu thành phố Z nên được bảo vệ trọng điểm.
Hương Sơn ở thành phố Z, có một quy tắt rất nhiều nơi không có, chính là ngoài nhan đèn, trên núi không được bày bán vật phẩm nào khác. Phòng ngừa ô nhiễm môi trường.
Đừng nói là những người khác, ngay cả Nguyễn Chỉ lúc trên đường đến đây cũng là được Đỗ Thương Sinh nhắc nhở mới nhớ phải mua đồ ăn.
Mà cậu chọn bánh quy là vì có việc cần dùng.
Nguyễn Chỉ nhìn đồng hồ đeo tay, tính toán thời gian một chút, quả nhiên không lâu sau xa xa truyền tới tiếng chó sủa.
Mọi người đang chuẩn bị nghỉ ngơi đều ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy từ xa vài con chó đất* đang chạy tới, nhưng cũng không phải chạy lên núi mà giống như là muốn băng qua chỗ này.
*Ở đây chỉ chung các loại chó có nguồn gốc từ TQ
Phụ nữ bình thường đều yêu thích mấy con vật nhỏ, Lưu Phi Vũ và Vương Mỹ Cầm cũng vậy. Lập tức phủi quần áo đứng lên, nhìn về phía xa.
Kết quả thấy bảy, tám con chó đất từ xa chạy tới, tốc độ không nhanh nhưng đang hướng về chỗ bọn họ, hình như không có sợ người lạ chút nào.
Mà khán giả trước màn ảnh đã phát hiện, trong đám có vài con chó vàng khập khiễn, thậm chí có con còn không có chân sau, phía dưới cột một tấm gỗ có gắng bánh xe, lăng về phía trước.
Động vật nhỏ vốn luôn khiến người ta thương tiếc, chớ nói chi trong đám chó còn có con tàn tật.
Chúng nó cách nhóm người Nguyễn Chỉ ngày càng gần, nhưng cũng không có sủa, giống như chỉ là đơn giản đi ngang qua.
Trên đạn mạc khán giả đều tỏ ra thương tiếc, không ít người còn kể ra trải nghiệm nuôi chó của mình.
Cũng có vài người bàn luận về lai lịch của đám chó này.
Thành phố Z được xây dựng dựa lưng vào núi, chó mèo vô chủ thường lưu lạc vào núi rừng, đám chó này nhìn qua thân thể ít nhiều bị khuyết thiếu, không thì là màu lông không đều, chính là thú cưng bị vứt bỏ.
Mọi người quyết định nghỉ ngơi, nên chia ra ngồi xuống, vị trí so với lúc trước không khác biệt quá nhiều. Nguyễn Chỉ và Đỗ Thương Sinh ngồi bên trái Thường Kiến và Lưu Phi Vũ, Vương Mỹ Cầm và Mạnh Tân Vũ là ngồi bên trái hai người Nguyễn Chỉ. Chỉ là Vương Mỹ Cầm ngồi gần Nguyễn Chỉ hơn, cách xa Mạnh Tân Vũ.
Mà trên kênh trực tiếp, khán giả vẫn thảo luận về mấy chú chó, thì thấy Mạnh Tân Vũ, người đang ở gần đám chó nhất, đứng lên.
Người quay phim của hắn, thông qua ống kính có thể thấy rõ sự lo lắng và đau lòng trên mặt Mạnh Tân Vũ.
Nhóm người Nguyễn chỉ cũng cách Mạnh Tân Vũ không xa vừa vặn có thể nhìn được biểu cảm trên mặt hắn.
Đầu óc của Lưu Phi Vũ và Thường Kiến tương đối đơn thuần, cũng không có tiếp xúc nhiều với Mạnh Tân Vũ, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của hắn, chắc là một người yêu chó.
Mà vẻ mặt của Vương Mỹ Cầm lại tương đối sâu sắc, cô liếc Mạnh Tân Vũ một cái, lại cúi đầu ăn bánh quy mà Nguyễn Chỉ cho, không nhìn hắn nhiều thêm một giây.
Nguyễn Chỉ ở bên phải Vương Mỹ Cầm, vừa nhìn liền thấy được vẻ mặt không cảm xúc của ảnh hậu. Cậu suy nghĩ một chút, nghiên đầu nhìn Mạnh Tân Vũ, cao giọng hỏi: "Tân Vũ, hình như cậu rất lo cho chúng nó?"
Mạnh Tân Vũ nghe tiếng Nguyễn Chỉ, lập tức quay lại, tựa hồ là không nghĩ tới Nguyễn Chỉ sẽ chủ động giao lưu với hắn, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, rất nhanh lại biến thành ngại ngùng: "Đúng vậy, tôi rất yêu chó, nhưng sợ bình thường bận rộn không có thời gian chăm sóc cho nên vẫn không dám nuôi. Chỉ có thể mỗi ngày lên Weibo nuôi chó."
*Ai có chơi Weibo có thể cho tui biết đây là một chức năng trên đó hả, có giống nuôi heo trên Momo không? =))
Fan Mạnh Tân Vũ đang xem trực tiếp đương nhiên không bỏ qua cơ hội khen ca ca nhà mình, tập trung phát đạn mạc khen ngợi Mạnh Tân Vũ và biểu hiện quan tâm loài chó của hắn:
"Xem đi, vẫn là Tân Vũ nhà mình tốt nhất."
"Đúng rồi, nhìn Lưu Phi Vũ với mấy người kia đi, trước đó không phải luôn nói là người đẹp thiện tâm sao? Nhưng mà thôi đi, một đám chó tàn tật chạy đến, cũng có ai liếc mắt nhìn đâu??"
Lúc này, bầy chó đã đi sắp đến chỗ bọn họ.
Nguyễn Chỉ vỗ vỗ quần đứng lên, đi tới phía sau Mạnh Tân Vũ cách hắn chừng hai, ba mét.
Ngay khi cậu vừa dừng bên cạnh, Mạnh Tân Vũ mở miệng: "Nguyễn Nguyễn, chúng ta cho chúng chút đồ ăn đi."
Nguyễn Chỉ thầm nghĩ: Rốt cuộc cũng tới.
Cậu nhíu mày, liếc Mạnh Tân Vũ, ánh mắt mang theo sự chế nhạo, mặt Nguyễn Chỉ tươi cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười: "Trẫm sẽ không cho."
Trên mặt Mạnh Tân Vũ còn mang theo biểu cảm lo âu và thương hại, sau khi nghe Nguyễn Chỉ nói mà không do dự chút nào, trong mắt tràn đầy không thể tin được: "Cậu—-"
Lưu Phi Vũ và Thường Kiến phía sau thật ra cũng cảm thấy không nên cho chúng nó đồ ăn, thứ nhất, bọn họ cũng không có mang đồ ăn đồ uống gì, dù có cho thì không biết chúng có ăn được không, hơn nữa bánh là của Nguyễn Chỉ, lấy của người làm phúc cho mình, thế nào cũng thấy ngại ngùng.
Nhưng mấy câu này không thể nói trên sóng trực tiếp được.
Vì vậy hai người đều không lên tiếng, mà ảnh hậu thì ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Chỉ, ánh mắt mang theo lo lắng.
Mạnh Tân Vũ rõ ràng đang đánh bàn tính trên người Nguyễn Chỉ.
Vương Mỹ Cầm nghĩ đến thứ sáu tuần trước, mình mới vừa trở lại phòng bao đã nghe nồng mặc mùi dê, theo phản xạ có điều kiện nôn khan một trận. Lúc đó Mạnh Tân Vũ sốt ruột, lấy cho cô ly nước để dịu lại, cô bị mùi dê xông đầy đầu, không nghĩ ngợi gì đã uống, không ngờ lại là nước xoài.
Truyền thông có thể nói, Mạnh Tân Vũ không biết cô dị ứng với xoài, nhưng lúc hai người tham gia Đại tác chiến đều ở chung, sáng ngày thứ hai lúc hai người xem phim, Mạnh Tân Vũ còn cố tình hỏi cô có dị ứng với cái gì không. Chỉ là lúc đó quay phim còn chưa tới, căn bản không có cảnh quay lại.
Mạnh Tân Vũ và Tinh Quang giải trí cũng chẳng cần biết ngươi là ai, muốn làm nhiệt độ liền điên cuồng tiến lên. Lúc vừa tham gia Đại tác chiến Vương Mỹ Cầm còn cho rằng Mạnh Tân Vũ và những người khác của Tinh Quang không giống nhau, không ngờ là cô quá coi trọng hắn rồi.
Hai năm trước cô đã rời khỏi RZ, ra ngoài tự mở phòng làm việc, tuy rằng đạt được ảnh hậu nhưng chỉ là có chút vai vế, bàn về bối cảnh hậu đài, kém xa hai năm trước lúc còn ở RZ.
Mạnh Tân Vũ lựa chọn ra tay từ cô để xào nhiệt độ, Vương Mỹ Cầm cũng có thể hiểu được.
Nhưng cô đối với mấy chuyện như vậy cảm thấy buồn nôn muốn chết, Mạnh Tân Vũ càng muốn xào scandal cô càng tỏ vẻ như chuyện gì cũng không xảy ra, Mạnh Tân Vũ gấp đến độ hôm nay ra ngoài trên mặt cũng không thèm giả vờ nhiệt tình nữa, lúc leo núi cũng tách ra.
Vương ảnh hậu cũng ước gì không cần quan tâm hắn ta.
Chỉ là hôm nay nhìn thấy Mạnh Tân Vũ liên tiếp hướng về Nguyễn Chỉ, cũng cảm thấy được đối phương lại bắt đầu hóa thành con thiêu thân, hiện tại nghe Mạnh Tân Vũ nói vậy thì đã có thể chắc chắn hắn muốn cọ nhiệt độ của Nguyễn Chỉ, càng thấy lo lắng cho tiểu hoàng đế.


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯


Hiệu tại trên Weibo chỗ nào cũng có "Team yên chó", chỉ cần dùng từ không đúng đề sẽ bị dán mác "Ngược đãi động vật", bị các thành viên "Team yêu chó" điểm danh nhục mạ. Mạnh Tân Vũ rất thông minh, ra tay từ việc cho chó hoang ăn, thấy thế nào cũng là hắn chiếm ưu thế.
*Giống Group động vật nào đó trên Facebook ghê (._.)
Nếu Nguyễn Chỉ cự tuyệt, thì giống như không có tình người.
Rất nhiều khán giả phòng trực tiếp cũng có phản ứng giống Vương Mỹ Cầm.
Không ít người bắt đầu nghị luận:
"Dù sao...đám chó này cũng rất đáng thương. Hơn nữa trên núi nhìn qua cũng không có nước. Cho chúng nó nước và bánh quy thì có làm sao..."
"Đúng ha, tuy rằng Mạnh Tân Vũ nói chuyện kỳ quái, nhưng tâm địa cũng tốt, còn Nguyễn Chỉ nghĩ cũng không thèm nghĩ đã lạnh lùng từ chối...Không biết nên nói thế nào, chỉ có thể nói thái tử nhà giàu không biết cảm thông đi."
Fan Mạnh Tân Vũ đương nhiên không làm người lạc hậu, theo nhịp bắt đầu thổi phồng ca ca nhà mình:
"Ha hả, trước đây có phải là giả bộ hiền lành hay không? Là thật hay giả đây, mấy đứa lúc trước luôn miệng nghi ngờ Tân Vũ ca ca đầu? Lăn ra đây đi!"
"+1, lúc không liên quan đến lợi ích của mình, thì là chia sẻ đồ ăn, là nói chuyện thái độ với Tân Vũ ca ca. Hiện tại kêu cậu ta quan tâm đến mấy con chó, thì từ chối còn nhanh hơn đánh rắm, ói..."
"Đồng ý."
Fan Mạnh Tân Vũ và Đỗ Thương Sinh đương nhiên sẽ không nói Nguyễn Chỉ nhà mình như thế, nhưng bọn họ có mở miệng cũng không biết giải thích thế nào, cũng là không có cách nào đấu tranh.
Trước ống kính, Mạnh Tân Vũ nhìn Nguyễn Chỉ không nói gì, trong mắt lóe lên sự xem thường: "Nguyễn Nguyễn có phải cậu không nỡ bỏ mấy miếng bánh quy với nước, không có sao đâu, chúng ta cố nhịn một chút, xuống núi lại có thể ăn rồi. Chỉ là đám chó này thật đáng thương." Mạnh Tân Vũ khó hiểu nhìn Nguyễn Chỉ: "Lẽ nào, cậu không cảm thông với chúng?"
Nguyễn Chỉ cũng lười nhìn hắn, ánh mắt lướt qua bầy chó, mở miệng nói với Mạnh Tân Vũ: "Mấy con chó này đúng là rất đáng thương, xem ra Tân Vũ rất quan tâm đến chó nhỉ, Tân Vũ à nếu cậu yêu chó như vậy chắc đã xem rất nhiều khiến thức về chúng ha."
Mạnh Tân Vũ được khen một cậu, vẻ mặt đang mơ hồ trở thành đắc ý không thể che giấu, thuận theo lời nói của Nguyễn Chỉ: "Cũng thường thôi."
Nguyễn Chỉ thở dài hối lỗi: " So với cậu thì tôi tệ quá. Tôi chưa từng xem mấy đoạn clip liên quan đến cho hoang."
Trên đạn mạc, lời khen Mạnh Tân Vũ bay đầy trời.
Có vài người qua đường cũng bị lôi kéo nói tốt cho Mạnh Tân Vũ:
"Quả nhiên nhìn người không thể nhìn mặt mà, Mạnh Tân Vũ tuy mặt khó ưa nhưng trong lòng hiền lành."
"Đúng luôn, hơn nữa...Thái tử gia quả nhiên là thái tử gia, thấy mấy con chó đáng thương vậy mà cũng có thể nhẫn tâm từ chối, thật lạnh lùng. May là có Mạnh Tân Vũ, sợ nhất là còn có kẻ đi thần tượng một người như thế, tôi buồn nôn."
Mà Nguyễn Chỉ ở trước ống kính lại gật gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì: "Bánh quy lúc nãy cậu đã ăn chưa?"
"Ăn một miếng," Mạnh Tân Vũ thuận miệng nói ra, nói xong lại nghiêm túc nhìn Nguyễn Chỉ: "Tôi nhớ cậu cũng không ăn bao nhiêu, vậy số còn lại chắc cũng không ít, chỗ tôi cũng còn, tôi nhớ trong balo của cậu cũng có không ít nước, hơn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương