Lust: Ham Muốn - Thu Điền Mạch Mạch
-
Chương 27: Đêm tuyết
Phồn Du trở về căn nhà mình thuê, tắm rửa sạch sẽ nằm xuống giường, bỗng nhớ đến Chu Dịch, cô cầm điện thoại di động do dự không biết có nên gọi cho hắn hay không.
Cô có nên gọi điện thoại cho hắn giải thích chuyện đã xảy ra tối nay?
Mặc dù Phồn Du đã xóa thông tin liên lạc của Chu Dịch, nhưng dãy số điện thoại ấy cô đã sớm thuộc lòng trong đầu, đầu óc cô vẫn đang rối như tơ vò, nhưng tay lại thành thật nhanh chóng nhập dãy số gọi đi.
Phồn Du lo lắng không yên chờ Chu Dịch trả lời điện thoại, từng tiếng âm vang từ micro truyền đến đều vô cùng sắc bén và chói tai.
Nhanh trả lời điện thoại đi mà, nếu không dũng khí mà em không dễ dàng tích lũy được sẽ tan thành mây khói mất.
Trái tim cô đập liên hồi.
Ngay khi cô sắp hết hy vọng, Chu Dịch cuối cùng cũng bắt máy.
Đầu dây bên kia yên tĩnh đến đáng sợ, Chu Dịch không nói gì, Phồn Du yên lặng cổ vũ trong lòng, cô hắng giọng nói: “Này, Chu Dịch, anh có ở đó không?”
Bên kia vẫn không nói lời nào.
Chao ôi, người này cũng thật khó chiều, không muốn nói chuyện với cô thì cứ cúp máy, tại sao một hai cứ phải im lặng không nói một lời như thế.
Vì anh không chịu mở miệng nên em đành phải lắm lời vậy, Phồn Du bắt đầu cầm điện thoại lải nhải.
“Hôm nay, em và hai người kia cùng đi ăn cơm là vì hai người họ muốn chúc mừng cho công việc mới của em chứ không có ý gì đâu ạ.”
“…”
“À, còn nữa, em đã tìm thấy một mục tiêu mới để phấn đấu trong cuộc sống, đó là trang điểm và tạo kiểu tóc. Hai người họ cũng cảm thấy em phù hợp với công việc này”.
“…”
“Cô gái ngồi cạnh anh hôm nay là ai vậy ạ? Cô ấy lớn lên thật xinh đẹp và rất có khí chất.”
“…”
“Là bạn gái mới của anh à?”
“……Ừ.”
Phồn Du dừng lại một chút, nụ cười trên khóe môi hơi đông cứng lại.
“… Anh đang đùa phải không ạ?”
“Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình em là được đắm chìm trong cuộc sống mới, còn tôi thì phải chôn vùi trong quá khứ?”
“Em …” Em lúc nào đã đắm chìm trong cuộc sống mới hả?
Một âm thanh báo bận lại phát ra từ micrô.
Phồn Du cảm thấy hối hận vì đã gọi điện thoại cho hắn, hành động này quả thật là tự rước lấy nhục mà, sao cô lại có thể tự tin cho rằng Chu Dịch sẽ rất vui khi nhận được cuộc gọi này của mình cơ chứ, cứ tưởng sẽ dỗ được hắn nhưng kết quả lại như tát vào gương mặt đang tươi cười này của cô vậy, còn không thèm nghe cô giải thích, mà chỉ dựa vào những gì bản thân nhìn thấy sau đó lại suy nghĩ vớ vẩn, tức chết cô rồi!!!
Mắt thấy không nhất định điều đó là đúng, được chứ?!
Phồn Du càng nghĩ càng giận, hai chân đạp loạn vào chăn bông, một hồi sau mới bình tĩnh lại, Chu Dịch 80% là cố ý đúng không?
Định dùng chiêu thức của cô đã đối phó với hắn để đối phó với cô.
Đúng là một con quỷ nhỏ non nớt ấu trĩ, không, là con quỷ già ấu trĩ.
Phồn Du tiếp tục cống hiến hết mình cho công việc, cô xem qua hầu hết các tạp chí thời trang và trang phục ở sân bay của nhiều sao nam khác nhau, đồng thời tìm hiểu về những nhãn hiệu thời thượng mới nhất của các thương hiệu thời trang lớn. Kết hợp với điều kiện và phong cách riêng của Mông Địch, cô đã sắp xếp xong tất cả quần áo và phụ kiện sẽ mặc trong tuần cho cậu.
Phồn Du đưa bản kế hoạch cho Mông Địch và người đại diện của cậu xem xét, nói rằng nếu có thể thì hãy mua nó theo kế hoạch này.
Công ty đã rất hài lòng sau khi đọc nó, cho Mông Địch mặc quần áo chỉnh tề theo danh sách mà Phồn Du liệt kê. Công ty cũng đã tìm được một đoàn đội nhỏ mới để chụp những tạo hình sân bay mới nhất để đảo ngược những vấn đề do hình tượng không tốt vài lần trước để lại.
Kiểu tạo hình mới này quả thực rất thành công, ảnh chụp đăng lên có năm sáu nghìn lượt thích, người chửi trước kia lại bắt đầu chạy theo trào lưu hết mực khen ngợi, như là cỏ đầu tường.
墙头草: cỏ đầu tường, là kiểu gió chiều nào theo chiều ấy (Cre: Tinh Niệm). Kiểu quần chúng ăn dưa và người qua đường á, thấy hay ho thì theo, không hay nữa thì bỏ.
Người hâm mộ xem như cũng được nở mày nở mặt một phen. Các fan nội bộ biết trong đoàn đội của Mông Đich có stylist mới nên đã tiết lộ sự việc với fan group. Các fan không hẹn mà cùng có ấn tượng tốt với stylist mới này, khen cô tốt hơn nhiều so với phế vật vô dụng trước đó, và họ cũng mong cô hãy duy trì trình độ hiện tại này.
Bộ phim mới của Mông Địch cũng đang tiến triển rất thuận lợi, cậu cả ngày đều rất vui vẻ, bất cứ lúc nào có thời gian rảnh đều dính sát Phồn Du hỏi cô dạo này thế nào.
Phồn Du thỉnh thoảng đưa ra ý kiến và đề xuất, nhìn thấy Mông Địch tiến bộ như vậy cô cũng rất vui mừng.
Mông Địch ngày càng bày tỏ nhiều tình cảm và dựa dẫm vào cô, Phồn Du lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cậu thường xuyên đem đủ mọi cung bậc cảm xúc kể cho cô nghe, vui sướng, bực bội, tâm sự, tất cả đều nói với Phồn Du.
Có khi cậu đọc được một bài viết khen cậu trên Weibo, cậu sẽ lập tức quay sang đọc lại nó cho cô nghe, sau đó hé miệng cười tươi tận mang tai; còn có đôi khi sau khi tập luyện, cậu sẽ chụp lại ảnh cơ bụng của mình, bí mật gửi cho Phồn Du vào buổi tối, sau đó ngượng ngùng yêu cầu khen ngợi; cũng có khi vì không nghỉ ngơi tốt nên bị bệnh, cậu sẽ khóc lóc ôm lấy cánh tay của Phồn Du nói cậu sắp khó chịu đến chết rồi.
Phồn Du biết Mông Địch có lẽ không coi cô như chị gái, nhưng mà cô chỉ xem cậu như là em trai trong nhà. Mông Địch không tiến thêm một bước nói ra tình cảm của mình, nhưng cậu vẫn luôn dùng những hành động mập mờ để bày tỏ. Phồn Du giả vờ như không biết, coi như không biết đến tâm tư ấy của cậu.
Nhưng vào đêm Giáng sinh hôm ấy, Mông Địch cuối cùng không kiềm lòng được nữa muốn nói ra.
Sáng sớm, Mông Địch chạy tới hỏi cô buổi chiều có rảnh không, muốn mời cô đi khu trò chơi điện tử.
Phồn Du cũng cảm thấy đã đến lúc phải nói rõ ràng về đoạn tình cảm này, như vậy sẽ tốt hơn cho hai người.
Phồn Du thực ra không hứng thú lắm với trò chơi điện tử, cô chỉ lặng lẽ ngồi xem bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ chơi một hai lần. Nhưng Mông Địch đã chơi rất hăng say, cứ chốc chốc Phồn Du lại phải giúp cậu đổi đơn vị tiền tệ trong game.
Trong lúc cậu chơi, cô còn phải cẩn thận kiểm tra mũ và mắt kính của cậu, sợ cậu sẽ vô tình cởi khẩu trang này ra trong khi thi đấu, nếu hình ảnh này bị đám chó săn chụp được thì sẽ rất phiền phức.
Trời bắt đầu sẩm tối, Phồn Du và Mông Địch cùng nhau đi dạo trên đường phố. Cửa hàng quần áo ở bên đường đã bắt đầu trang trí chuẩn bị cho Giáng sinh, trước cửa bày rất nhiều cây thông Noel, bầu trời đêm bay lả tả những bông tuyết xinh đẹp.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng trái cây, Mông Địch lao vào vội vàng mua một trái táo màu nâu sẫm, sau đó quay sang trả tiền cho người bán rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Mông Địch đưa quả táo cho Phồn Du, cô mỉm cười cầm lấy.
Kể từ khi rời khuôn viên trường, đây là lần đầu tiên cô nhận được táo trong đêm Giáng sinh.
Mông Địch ngượng ngùng gãi đầu, nhẹ giọng nói: “Chúc chị gái vui vẻ luôn bình an và hạnh phúc.”
“Cảm ơn em.”
Hai người lặng lẽ bước đi, giẫm lên lớp tuyết mỏng rơi trên mặt đất, ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu xuống mặt đất tạo nên ánh sáng dịu nhẹ, họ chậm rãi đi đến tiểu khu nơi Phồn Du ở.
Thấy Phồn Du chuẩn bị đi vào, Mông Địch vội vàng nắm lấy cánh tay cô, ấp úng nói: “Chị, thật ra em… em rất thích chị, dù biết là không nên, nhưng mà, em không ngăn được lòng mình, ở bên cạnh chị em rất hạnh phúc, em … “
“Được, chị hiểu rồi.” Phồn Du vỗ đầu Mông Địch, giống như đang vỗ đầu con Husky ngốc nghếch, “Em mãi mãi là em trai tốt nhất trong lòng chị.”
“Tại sao? Chị có người trong lòng?” Mặc dù Mông Địch biết Phồn Du sẽ không đồng ý, nhưng khi nghe thấy cô từ chối, cậu vẫn như cũ không cam tâm.
“Ừ, có.” Phồn Du nhẹ nhàng nói, tựa như trong lòng đang nghĩ đến người yêu, đôi mắt cô bỗng hiện lên sự dịu dàng lưu luyến.
“Là anh Lương sao?” Mông Địch chua xót hấp hấp cái mũi, hai mắt đỏ bừng.
“Không phải anh ấy. Em đã từng thấy người đó.” Phồn Du đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt không kìm được trên khuôn mặt cậu.
Mông Địch ôm chặt lấy cô, cả người run lên, khóc đến cả người run rẩy. Cuối cùng cậu cũng biết người đàn ông nào đã khiến cô cư xử bất thường vào bữa tối hôm đó.
Phồn Du ôm lấy cậu, vuốt ve lưng cậu, chờ đợi cậu bình tĩnh lại.
Tình cảm của những cậu bé lúc nào cũng như thế, sôi nổi, chân thành và tha thiết.
Cách 50m chỗ hai người đang ôm nhau có một chiếc xe thương vụ màu đen, tuyết rơi dày rơi xuống đốt ngón tay trên cửa sổ xe, chiếc xe đã đậu ở đây hai ba tiếng đồng hồ.
Ánh sáng yếu ớt của khói thuốc lá màu cam nhàn nhạt trên cửa sổ xe đột nhiên bị dập tắt, cửa kính xe hạ xuống, một mảnh tuyết mềm trượt xuống, điếu thuốc còn một nửa bị ném bay ra ngoài, có một túi giấy cũng bay theo điếu thuốc lá ấy.
Túi giấy nặng nề rơi xuống tuyết, từng viên hạt dẻ rán to tròn màu vàng rơi ra từ trong túi, chẳng mấy chốc đã bị những bông tuyết rơi xuống che khuất trong tuyết trắng.
Người đàn ông lái xe rời đi.
Hắn điên rồi, chỉ có những kẻ điên mới năm lần bảy lượt tự ngược chính mình như vậy.
Chỉ có những kẻ điên mới đi ăn những món quà vặt mà người yêu cũ thích ăn, rồi sau đó lại khóc lóc đau khổ chờ đợi một cái ôm âu yếm trong đêm tuyết dài.
Sau khi Phồn Du vào nhà, cô đi sạc điện thoại đã hết pin từ lâu, sau khi khởi động lại máy thì thấy ba cuộc gọi nhỡ, thời gian gọi là 3 giờ trước, 2 giờ trước và 1 giờ trước.
Đều cùng một dãy số, là số của Chu Dịch.
Cô có nên gọi điện thoại cho hắn giải thích chuyện đã xảy ra tối nay?
Mặc dù Phồn Du đã xóa thông tin liên lạc của Chu Dịch, nhưng dãy số điện thoại ấy cô đã sớm thuộc lòng trong đầu, đầu óc cô vẫn đang rối như tơ vò, nhưng tay lại thành thật nhanh chóng nhập dãy số gọi đi.
Phồn Du lo lắng không yên chờ Chu Dịch trả lời điện thoại, từng tiếng âm vang từ micro truyền đến đều vô cùng sắc bén và chói tai.
Nhanh trả lời điện thoại đi mà, nếu không dũng khí mà em không dễ dàng tích lũy được sẽ tan thành mây khói mất.
Trái tim cô đập liên hồi.
Ngay khi cô sắp hết hy vọng, Chu Dịch cuối cùng cũng bắt máy.
Đầu dây bên kia yên tĩnh đến đáng sợ, Chu Dịch không nói gì, Phồn Du yên lặng cổ vũ trong lòng, cô hắng giọng nói: “Này, Chu Dịch, anh có ở đó không?”
Bên kia vẫn không nói lời nào.
Chao ôi, người này cũng thật khó chiều, không muốn nói chuyện với cô thì cứ cúp máy, tại sao một hai cứ phải im lặng không nói một lời như thế.
Vì anh không chịu mở miệng nên em đành phải lắm lời vậy, Phồn Du bắt đầu cầm điện thoại lải nhải.
“Hôm nay, em và hai người kia cùng đi ăn cơm là vì hai người họ muốn chúc mừng cho công việc mới của em chứ không có ý gì đâu ạ.”
“…”
“À, còn nữa, em đã tìm thấy một mục tiêu mới để phấn đấu trong cuộc sống, đó là trang điểm và tạo kiểu tóc. Hai người họ cũng cảm thấy em phù hợp với công việc này”.
“…”
“Cô gái ngồi cạnh anh hôm nay là ai vậy ạ? Cô ấy lớn lên thật xinh đẹp và rất có khí chất.”
“…”
“Là bạn gái mới của anh à?”
“……Ừ.”
Phồn Du dừng lại một chút, nụ cười trên khóe môi hơi đông cứng lại.
“… Anh đang đùa phải không ạ?”
“Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình em là được đắm chìm trong cuộc sống mới, còn tôi thì phải chôn vùi trong quá khứ?”
“Em …” Em lúc nào đã đắm chìm trong cuộc sống mới hả?
Một âm thanh báo bận lại phát ra từ micrô.
Phồn Du cảm thấy hối hận vì đã gọi điện thoại cho hắn, hành động này quả thật là tự rước lấy nhục mà, sao cô lại có thể tự tin cho rằng Chu Dịch sẽ rất vui khi nhận được cuộc gọi này của mình cơ chứ, cứ tưởng sẽ dỗ được hắn nhưng kết quả lại như tát vào gương mặt đang tươi cười này của cô vậy, còn không thèm nghe cô giải thích, mà chỉ dựa vào những gì bản thân nhìn thấy sau đó lại suy nghĩ vớ vẩn, tức chết cô rồi!!!
Mắt thấy không nhất định điều đó là đúng, được chứ?!
Phồn Du càng nghĩ càng giận, hai chân đạp loạn vào chăn bông, một hồi sau mới bình tĩnh lại, Chu Dịch 80% là cố ý đúng không?
Định dùng chiêu thức của cô đã đối phó với hắn để đối phó với cô.
Đúng là một con quỷ nhỏ non nớt ấu trĩ, không, là con quỷ già ấu trĩ.
Phồn Du tiếp tục cống hiến hết mình cho công việc, cô xem qua hầu hết các tạp chí thời trang và trang phục ở sân bay của nhiều sao nam khác nhau, đồng thời tìm hiểu về những nhãn hiệu thời thượng mới nhất của các thương hiệu thời trang lớn. Kết hợp với điều kiện và phong cách riêng của Mông Địch, cô đã sắp xếp xong tất cả quần áo và phụ kiện sẽ mặc trong tuần cho cậu.
Phồn Du đưa bản kế hoạch cho Mông Địch và người đại diện của cậu xem xét, nói rằng nếu có thể thì hãy mua nó theo kế hoạch này.
Công ty đã rất hài lòng sau khi đọc nó, cho Mông Địch mặc quần áo chỉnh tề theo danh sách mà Phồn Du liệt kê. Công ty cũng đã tìm được một đoàn đội nhỏ mới để chụp những tạo hình sân bay mới nhất để đảo ngược những vấn đề do hình tượng không tốt vài lần trước để lại.
Kiểu tạo hình mới này quả thực rất thành công, ảnh chụp đăng lên có năm sáu nghìn lượt thích, người chửi trước kia lại bắt đầu chạy theo trào lưu hết mực khen ngợi, như là cỏ đầu tường.
墙头草: cỏ đầu tường, là kiểu gió chiều nào theo chiều ấy (Cre: Tinh Niệm). Kiểu quần chúng ăn dưa và người qua đường á, thấy hay ho thì theo, không hay nữa thì bỏ.
Người hâm mộ xem như cũng được nở mày nở mặt một phen. Các fan nội bộ biết trong đoàn đội của Mông Đich có stylist mới nên đã tiết lộ sự việc với fan group. Các fan không hẹn mà cùng có ấn tượng tốt với stylist mới này, khen cô tốt hơn nhiều so với phế vật vô dụng trước đó, và họ cũng mong cô hãy duy trì trình độ hiện tại này.
Bộ phim mới của Mông Địch cũng đang tiến triển rất thuận lợi, cậu cả ngày đều rất vui vẻ, bất cứ lúc nào có thời gian rảnh đều dính sát Phồn Du hỏi cô dạo này thế nào.
Phồn Du thỉnh thoảng đưa ra ý kiến và đề xuất, nhìn thấy Mông Địch tiến bộ như vậy cô cũng rất vui mừng.
Mông Địch ngày càng bày tỏ nhiều tình cảm và dựa dẫm vào cô, Phồn Du lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cậu thường xuyên đem đủ mọi cung bậc cảm xúc kể cho cô nghe, vui sướng, bực bội, tâm sự, tất cả đều nói với Phồn Du.
Có khi cậu đọc được một bài viết khen cậu trên Weibo, cậu sẽ lập tức quay sang đọc lại nó cho cô nghe, sau đó hé miệng cười tươi tận mang tai; còn có đôi khi sau khi tập luyện, cậu sẽ chụp lại ảnh cơ bụng của mình, bí mật gửi cho Phồn Du vào buổi tối, sau đó ngượng ngùng yêu cầu khen ngợi; cũng có khi vì không nghỉ ngơi tốt nên bị bệnh, cậu sẽ khóc lóc ôm lấy cánh tay của Phồn Du nói cậu sắp khó chịu đến chết rồi.
Phồn Du biết Mông Địch có lẽ không coi cô như chị gái, nhưng mà cô chỉ xem cậu như là em trai trong nhà. Mông Địch không tiến thêm một bước nói ra tình cảm của mình, nhưng cậu vẫn luôn dùng những hành động mập mờ để bày tỏ. Phồn Du giả vờ như không biết, coi như không biết đến tâm tư ấy của cậu.
Nhưng vào đêm Giáng sinh hôm ấy, Mông Địch cuối cùng không kiềm lòng được nữa muốn nói ra.
Sáng sớm, Mông Địch chạy tới hỏi cô buổi chiều có rảnh không, muốn mời cô đi khu trò chơi điện tử.
Phồn Du cũng cảm thấy đã đến lúc phải nói rõ ràng về đoạn tình cảm này, như vậy sẽ tốt hơn cho hai người.
Phồn Du thực ra không hứng thú lắm với trò chơi điện tử, cô chỉ lặng lẽ ngồi xem bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ chơi một hai lần. Nhưng Mông Địch đã chơi rất hăng say, cứ chốc chốc Phồn Du lại phải giúp cậu đổi đơn vị tiền tệ trong game.
Trong lúc cậu chơi, cô còn phải cẩn thận kiểm tra mũ và mắt kính của cậu, sợ cậu sẽ vô tình cởi khẩu trang này ra trong khi thi đấu, nếu hình ảnh này bị đám chó săn chụp được thì sẽ rất phiền phức.
Trời bắt đầu sẩm tối, Phồn Du và Mông Địch cùng nhau đi dạo trên đường phố. Cửa hàng quần áo ở bên đường đã bắt đầu trang trí chuẩn bị cho Giáng sinh, trước cửa bày rất nhiều cây thông Noel, bầu trời đêm bay lả tả những bông tuyết xinh đẹp.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng trái cây, Mông Địch lao vào vội vàng mua một trái táo màu nâu sẫm, sau đó quay sang trả tiền cho người bán rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Mông Địch đưa quả táo cho Phồn Du, cô mỉm cười cầm lấy.
Kể từ khi rời khuôn viên trường, đây là lần đầu tiên cô nhận được táo trong đêm Giáng sinh.
Mông Địch ngượng ngùng gãi đầu, nhẹ giọng nói: “Chúc chị gái vui vẻ luôn bình an và hạnh phúc.”
“Cảm ơn em.”
Hai người lặng lẽ bước đi, giẫm lên lớp tuyết mỏng rơi trên mặt đất, ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu xuống mặt đất tạo nên ánh sáng dịu nhẹ, họ chậm rãi đi đến tiểu khu nơi Phồn Du ở.
Thấy Phồn Du chuẩn bị đi vào, Mông Địch vội vàng nắm lấy cánh tay cô, ấp úng nói: “Chị, thật ra em… em rất thích chị, dù biết là không nên, nhưng mà, em không ngăn được lòng mình, ở bên cạnh chị em rất hạnh phúc, em … “
“Được, chị hiểu rồi.” Phồn Du vỗ đầu Mông Địch, giống như đang vỗ đầu con Husky ngốc nghếch, “Em mãi mãi là em trai tốt nhất trong lòng chị.”
“Tại sao? Chị có người trong lòng?” Mặc dù Mông Địch biết Phồn Du sẽ không đồng ý, nhưng khi nghe thấy cô từ chối, cậu vẫn như cũ không cam tâm.
“Ừ, có.” Phồn Du nhẹ nhàng nói, tựa như trong lòng đang nghĩ đến người yêu, đôi mắt cô bỗng hiện lên sự dịu dàng lưu luyến.
“Là anh Lương sao?” Mông Địch chua xót hấp hấp cái mũi, hai mắt đỏ bừng.
“Không phải anh ấy. Em đã từng thấy người đó.” Phồn Du đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt không kìm được trên khuôn mặt cậu.
Mông Địch ôm chặt lấy cô, cả người run lên, khóc đến cả người run rẩy. Cuối cùng cậu cũng biết người đàn ông nào đã khiến cô cư xử bất thường vào bữa tối hôm đó.
Phồn Du ôm lấy cậu, vuốt ve lưng cậu, chờ đợi cậu bình tĩnh lại.
Tình cảm của những cậu bé lúc nào cũng như thế, sôi nổi, chân thành và tha thiết.
Cách 50m chỗ hai người đang ôm nhau có một chiếc xe thương vụ màu đen, tuyết rơi dày rơi xuống đốt ngón tay trên cửa sổ xe, chiếc xe đã đậu ở đây hai ba tiếng đồng hồ.
Ánh sáng yếu ớt của khói thuốc lá màu cam nhàn nhạt trên cửa sổ xe đột nhiên bị dập tắt, cửa kính xe hạ xuống, một mảnh tuyết mềm trượt xuống, điếu thuốc còn một nửa bị ném bay ra ngoài, có một túi giấy cũng bay theo điếu thuốc lá ấy.
Túi giấy nặng nề rơi xuống tuyết, từng viên hạt dẻ rán to tròn màu vàng rơi ra từ trong túi, chẳng mấy chốc đã bị những bông tuyết rơi xuống che khuất trong tuyết trắng.
Người đàn ông lái xe rời đi.
Hắn điên rồi, chỉ có những kẻ điên mới năm lần bảy lượt tự ngược chính mình như vậy.
Chỉ có những kẻ điên mới đi ăn những món quà vặt mà người yêu cũ thích ăn, rồi sau đó lại khóc lóc đau khổ chờ đợi một cái ôm âu yếm trong đêm tuyết dài.
Sau khi Phồn Du vào nhà, cô đi sạc điện thoại đã hết pin từ lâu, sau khi khởi động lại máy thì thấy ba cuộc gọi nhỡ, thời gian gọi là 3 giờ trước, 2 giờ trước và 1 giờ trước.
Đều cùng một dãy số, là số của Chu Dịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook