Lưỡng Triều Hoàng Hậu
-
Chương 6
Chương 6
Rạng sáng, người ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường. Dung Cô Cô cũng thức giấc từ rất sớm để tiễn quân, sau khi đại quân khởi hành, Cô Cô sẽ trở về Ái Châu. Lần từ biệt này cũng không biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại. Từ khi ta đến nơi này, cũng may có Cô Cô chăm sóc, nay chia xa, ta cũng không khỏi thương cảm. Dung Cô Cô vốn là người hầu thân cận của mẫu thân Lê Hoàn, đã từng chăm sóc hắn từ nhỏ. Tối qua, trước khi đi ngủ, Cô Cô dặn dò ta rất kỹ lưỡng những thói quen sinh hoạt hằng ngày của hắn, bắt ta phải thuộc lòng những món hắn thích, những món hắn ghét, lại bắt ta phải hứa sẽ chăm sóc hắn chu toàn suốt cả chuyến đi, làm ta cũng cảm thấy trách nhiệm nặng nề.
Đoàn quân ba vạn tinh binh của Lê Hoàn hành quân ngày đêm, chỉ sau năm ngày đã tiến sát chân thành Hồi Hồ, hắn ra lệnh đóng quân năm dặm ngoại thành Hồi Hồ. Ta đi theo xe ngựa chở quân lương và quân trang, quân dụng, thành ra cả đoạn đường cũng không có dịp ở cạnh hắn. Tới nơi đoàn quân hạ trại, hắn an bài cho ta ở luôn trong đại trướng cùng hắn, nói là để dễ bề dòm chừng ta. Ta thấy vậy cũng tốt, đại trướng là nơi được canh phòng cẩn mật nhất, nếu có quân địch tập kích bất ngờ, ta cũng không đến nỗi mất mạng. Lúc đầu, ta nương nhờ hắn cũng đơn giản chỉ là cầu sinh trong loạn thế, không ngờ hắn lại đưa ta ra luôn đầu chiến tuyến. Giờ nghĩ lại, có hối cũng đã muộn, chỉ mong có thể từng bước từng bước tìm cách ứng phó, bảo toàn tính mạng mà thôi.
Lê Hoàn ra lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi hai đêm, sáng ngày mốt sẽ chính thức công thành. Theo tin tình báo, hiện tại tại Hồi Hồ Thành có khoảng vài vạn quân, đội tinh binh của Kiều Thuận được mệnh danh là “Cương nghị quân”, toàn quân được tổ chức chặt chẽ, kỷ luật nghiêm minh, luân phiên vừa luyện tập, vừa tuần tra canh gác, bảo vệ lãnh địa, toàn quân trên dưới một lòng. Kiều Thuận là cháu nội của Kiều Công Tiễn, Tiết Độ Sứ cuối cùng của Tĩnh Hải Quân, gia tộc họ Kiều là một gia tộc gốc rễ lâu đời ở đất Phong Châu, nên dù lực lượng họ Kiều bị cô lập bởi phần lớn nghĩa sĩ trong nước, nhưng ở đất Phong Châu uy danh vẫn còn rất lớn. Lê Hoàn chia quân làm hai đạo, một đạo tập trung tấn công thành Hồi Hồ, một đạo vượt Hồng Hà tấn công Ma thành, một thành trì liền kề do cận tướng của Kiều Thuận là Ma Xuân Trường trấn giữ nhằm tuyệt diệt đường lui của Kiều Thuận. Sau ba ngày ba đêm công thành quyết liệt, Hồi Hồ Thành bị phá, Kiều Thuận phải tháo chạy khỏi thành, mà đạo quân tấn công Ma Thành cũng thuận lợi chiếm đóng được Ma Thành. Kiều Thuận dự định tụ quân với Ma Xuân Trường ở Ma thành nhưng bị truy binh do Lê Hoàn dẫn đầu cùng Lê quân từ Ma thành đánh ra bao vây, hắn thua tan tác, cuối cùng tự vẫn ở làng Trù Mật. Lê Hoàn đại thắng, chỉ đáng tiếc lại để cho Ma Xuân Trường trốn thoát.
Sau khi Lê Hoàn vào Hồi Hồ Thành, hắn lệnh cho quân sĩ không được cướp bóc, làm hại bá tánh, lại giúp dân chúng sửa chữa lại thành trì, khôi phục sinh hoạt thường ngày, khiến bá tánh Hồi Hồ vô cùng cảm kích. Những tướng sĩ đầu hàng thì được xung quân, những kẻ cứng đầu thì hoặc giết hoặc xung làm tù binh. Đến khi điểm binh thì thu được hơn hai vạn hàng binh từ Kiều Thuận. Khi bọn ta còn đang ở Hồi Hồ an bài thì nhận được tin Đinh Bộ Lĩnh đã thắng lớn tại Cổ Loa Thành, Lã Xử Bình bị xử tử, Đỗ Cảnh Thạc và Kiều Công Hãn đại bại, toàn quân thương vong quá nửa, đang tháo chạy khỏi Cổ Loa Thành. Lê Hoàn cho cắt cử tướng thân cận và một phần Lê quân ở lại giữ thành, sau đó lập tức điều động quân đội chuẩn bị vượt Hồng Hà tiến công Bạch Hạc.
Khi cách thành Tam Giang- Bạch Hạc chừng hai mươi dặm, Lê Hoàn cho toàn quân hạ trại. Tối hôm ấy, hắn cùng hai bộ hạ cải trang thành thường dân trà trộn vào thành để thám thính tình hình, mà ta vì ham vui cũng xin theo cùng. Thành Tam Giang nằm ở ngay vùng ngã ba sông Bạch Hạc, là nơi giao nhau của Hồng Hà, sông Đà và sông Lô. Cư dân trong thành chủ yếu sinh sống dựa vào sông nước. Theo như bọn ta thám thính, tòa thành này đắp bằng đất, được xây dựng trên trên địa thế khá trũng, thành hình vuông, mỗi bề gần hai dặm. Chung quanh thành có hào sâu chừng hơn một mét, thành cao khoảng hai mét, chân thành rộng khoảng ba mét, mặt thành rộng khoảng hai mét, thành có bốn cửa và bốn góc thành có bốn cồn đất cao. Bọn ta lại do thám những vị trí đóng quân chủ chốt, số lượng lính canh, thời gian luân ca…Sau khi việc do thám hoàn tất, hắn ra lệnh cho hai thuộc hạ quay về trước, lại đồng ý đáp ứng dẫn ta đi dạo trong thành.
Đêm nay trùng hợp là Đêm hội thờ cúng Thủy Thần Bạch Hạc Tam Giang, cả thành rực rỡ đèn hoa, từng đoàn dân chúng nô nức đi theo kiệu thờ Thủy Thần diễu hành khắp phố thị, ta cũng kéo tay hắn hòa vào đoàn người. Dưới ánh sáng hoa đăng, ta thấy rõ đêm nay hắn một thân lam y, dáng vẻ ung dung, thanh tao nhàn nhã, đôi mắt hắn sáng ngời, mày kiếm vi diệu, thân ảnh như tùng như bách, toàn thân toát ra một khí chất khiến ta cảm thấy thật chói mắt, thật không thể nào quên. Biết bao nhiêu thiếu nữ qua đường vì hắn mà đỏ mặt thẹn thùng, vì hắn mà ngơ ngẩn thất thần, mà có lẽ sẽ có người vì hắn mà trường tương tư. Ta bỗng cảm thấy thật khó chịu a, thật muốn đứng chắn ngang trước mặt hắn mà đe dọa các cô nương kia “Không được nhìn nữa, không cho các ngươi nhìn nữa!”
Hắn mua cho ta rất nhiều những món đồ chơi nho nhỏ, những món điểm tâm nóng hổi thơm phức, bọn ta cứ thế đi mãi đi mãi như thể không gian này, thời gian này chỉ có bọn ta mà thôi. Trăng đã lên cao, đường phố thưa thớt dần, bọn ta vẫn sóng bước cạnh nhau, chợt ta nhận thấy bóng bọn ta đổ xuống đường, ta vội lùi lại, vẫy tay nghịch nghịch để bóng tay ta khoác lên bóng vai hắn. Ha, ta đang khoác vai hắn nè, cũng vui a. Bất chợt, hắn đứng phắt lại, làm ta đang đi phía sau không thắng kịp, đụng sầm vào lưng hắn. Hắn quay lại, nhìn ta nhăn mặt:
- Vân Nga, người không thể cư xử bình thường một chút được à?
Ta thấy hắn, đầu mày khóe mắt đều vương tâm sự, bèn kéo ống tay áo hắn nói:
- Đi, chúng ta đi uống rượu.
- Ngươi…
- Đi nào.
Bọn ta chọn ngồi ở một quán rượu nhỏ ven đường, cùng thưởng thức món rượu nếp cẩm thơm lừng của đất Phong Châu. Xa xa, bên kia sông vang lên tiếng hát trong trẻo, ngọt ngào: "Xinh thay ngã ba Hạc. Đẹp thay ngã ba Hạc. Dưới hợp một dòng. Trên chia ba ngoác. Ngóc ngách khôn đo rộng hẹp, dòng biếc lẫn dòng đào…”
Tiếng hát cao vút khiến người nghe lâng không biết mình đang say rượu hay đang say nhạc. Ta chợt hỏi hắn:
- Ngài đã nghĩ ra kế sách gì để phá thành Tam Giang chưa?
Hắn không trả lời ta, mà chấm đầu ngón tay vào bát rượu, nhẹ nhàng viết một chữ trên mặt bàn. Dưới ánh trăng sáng tỏ, ta đọc được chữ “Thủy”, quả nhiên là kế sách hay! Chỉ có điều... Lão bá tánh ít nhiều gì cũng phải chịu khổ rồi. Ta thầm chua xót trong lòng, thời loạn lạc là thế, chỉ cầu mong thiên hạ mau chóng được thái bình, để lão bá tánh sớm ngày an cư lạc nghiệp.
Hắn hỏi ta:
- Vân Nga, ngươi nghĩ đến bao giờ ta mới thống nhất được giang sơn này?
Theo tình thế lúc này, chỉ trong vòng chưa tới hai năm nữa, Đinh Bộ Lĩnh sẽ dẹp xong thập nhị sứ quân chi loạn rồi. Ta cân nhắc một chút, rồi trả lời:
- Sắp rồi, sắp rồi.
Hắn lại hỏi ta:
- Vân Nga, theo ngươi đương thời ai là anh hùng trong thiên hạ?
Ta ngẫm nghĩ thật lâu, rồi đáp:
- Ngô Sứ quân là con cháu của dòng họ lớn, thừa kế cơ nghiệp của cha chú, loạn lạc xảy ra, hắn lại lui về ẩn dật ở xứ Bình Kiều mà dự vào hàng ngũ sứ quân, đối với ta, hắn không phải anh hùng. Ngô Nhật Khánh là quý tộc nhà Ngô, Phạm Bạch Hổ là bộ hạ nhà Ngô nhưng lại không chiến đấu vì Ngô chủ mà tự lui về cố thủ ở đất phong, bọn họ cũng không phải là anh hùng. Đỗ Cảnh Thạc cũng là đại tướng của nhà Ngô, nhưng khi vua Nam Tấn Vương chết, hắn lại làm loạn tranh giành ngôi vua gây ra đại biến ở Cổ Loa Thành, hắn càng không phải là anh hùng. Nguyễn Khoan, Nguyễn Siêu là chỉ là những kẻ phương Bắc đến nước ta chờ thời. Lý Khuê, Lã Đường chỉ là những hào trưởng địa phương, sức ảnh hưởng nhỏ, không thể gầy dựng nghiệp lớn. Trần Lãm- Trần Minh Công có công đức lớn với Bố Hải Khẩu, giúp khơi ngòi, đắp đập, tạo dựng làng xã và phát triển ngư nghiệp, nhưng đáng tiếc ngài ấy đã qua đời. Anh em Kiều Thuận, Kiều Công Hãn cũng là dòng dõi vọng tộc đất Phong Châu, nhưng Kiều Thuận lại ủng hộ việc bội phản của ông nội hắn là Kiều Công Tiễn mà bị nghĩa sĩ trong nước cô lập, Kiều Công Hãn mặc dù đi theo Tiền Ngô Vương lập đại công trong trận Bạch Đằng, nhưng cũng như Đỗ Cảnh Thạc, hắn cũng vì tranh ngôi báu mà gây ra đại loạn ở Cổ Loa, bọn họ cũng không xứng đáng là anh hùng. Vậy, đương thời, chỉ có người và Đinh Bộ Lĩnh mới xứng danh là anh hùng trong thiên hạ.
Hắn lại hỏi tiếp:
- Theo ngươi, ta với Đinh Bộ Lĩnh, đến cuối cùng ai sẽ giành chiến thắng?
Ta nhìn vào đôi mắt hắn, đôi mắt hắn như chờ mong lại như lo ngại. Ta sao có thể nói với hắn rằng hắn sẽ có một sự nghiệp lẫy lừng, không thua kém gì Đinh Bộ Lĩnh, rằng giang sơn này rồi đây sẽ do một tay hắn gánh vác, nhưng đó lại là chuyện của chín- mười năm sau nữa. Còn trong trận tranh hùng sắp tới, người giành chiến thắng lại là Đinh Bộ Lĩnh chứ? Từ khi đến thời đại này, ta luôn canh cánh trong lòng một vấn đề, theo những gì ta được dạy ở trường học, Lê Hoàn luôn là đại tướng dưới trướng của Đinh Bộ Lĩnh, theo Đinh Bộ Lĩnh lập nhiều chiến công hiển hách. Nhưng theo những gì ta thực tế chứng kiến, Lê Hoàn hoàn toàn không hề thua kém Đinh Bộ Lĩnh, hắn hữu dũng hữu mưu, nhìn xa trông rộng, lòng ôm chí lớn, lại có cái cao ngạo, khí phách của bậc đế vương, hoàn toàn có thể nói là nhân trung long phụng. Với bản tính của hắn, hắn nhất định sẽ không bao giờ chịu đầu quân dưới trướng của Đinh Bộ Lĩnh mà chỉ muốn cùng ngài ấy tranh hùng. Lại càng không nói tới việc nếu hắn và Đinh Bộ Lĩnh trực tiếp đối đầu, ta thấy hắn thà chết chứ cũng không hàng.
Hắn thấy ta suy nghĩ thập phần khổ sở, bèn dốc cạn chén rượu, rồi vừa rót chén mới vừa nói:
- Bỏ đi. Sao ta lại đem những chuyện này nói với một nữ tử ngốc như ngươi chứ.
Ta giật bầu rượu trên tay hắn, lại rót vào chén của mình, rồi cụng chén với hắn.
- Ta uống với ngài. Chúng ta không say không về.
Những ngày sau đó, Lê Hoàn cho quân chặt cây, chặn ngang dòng chảy của Hồng Hà, nước từ Hồng Hà chảy tới gần đoạn ngã ba Bạch Hạc không thể tiếp tục dòng chảy xuống ngã ba liền tràn bờ đổ thẳng về phía thành Tam Giang. Thành Tam Giang vốn xây bằng đất, địa thế của thành đã trũng lại còn bị ngâm nước mấy ngày, liền bị sụt lún, sạt lở. Cộng với sức tấn công như vũ bão từ Lê Quân, thành Tam Giang thất thủ. Lê Hoàn thuận lợi chiếm được thành. Sau khi Kiều Công Hãn từ Cổ Loa thành tháo chạy về Tam Giang- Bạch Hạc, trên đường đi nghe nói Hồi Hồ thất thủ, Kiều Thuận tử trận, mà cả Tam Giang- Bạch Hạc của hắn cũng rơi vào tay Lê Hoàn, hắn bèn đổi hướng, đem tàn quân chưa tới nửa vạn chạy về phía nam, hướng Bình Kiều Thành, định đầu quân cho Ngô Sứ Quân, không ngờ trên đường lại bị một hào trưởng địa phương dưới trướng của Đinh Bộ Lĩnh là Nguyễn Tấn chặn đón ở Bố Hải Khẩu chém chết. Vậy là hai sứ quân lớn mạnh đương thời là Kiều Thuận và Kiều Công Hãn lần lượt qua đời, toàn đất Phong Châu về tay Lê Hoàn, thu về hơn năm vạn hàng binh. Cùng thời điểm này, Đinh Bộ Lĩnh đã kiểm soát Trường Châu, Hoan Châu, Bố Hải Khẩu, Cổ Loa Thành, quân số hơn hai mươi vạn, chính thức trở thành sứ quân mạnh nhất đương thời.
-Hết chương 6-
Rạng sáng, người ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường. Dung Cô Cô cũng thức giấc từ rất sớm để tiễn quân, sau khi đại quân khởi hành, Cô Cô sẽ trở về Ái Châu. Lần từ biệt này cũng không biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại. Từ khi ta đến nơi này, cũng may có Cô Cô chăm sóc, nay chia xa, ta cũng không khỏi thương cảm. Dung Cô Cô vốn là người hầu thân cận của mẫu thân Lê Hoàn, đã từng chăm sóc hắn từ nhỏ. Tối qua, trước khi đi ngủ, Cô Cô dặn dò ta rất kỹ lưỡng những thói quen sinh hoạt hằng ngày của hắn, bắt ta phải thuộc lòng những món hắn thích, những món hắn ghét, lại bắt ta phải hứa sẽ chăm sóc hắn chu toàn suốt cả chuyến đi, làm ta cũng cảm thấy trách nhiệm nặng nề.
Đoàn quân ba vạn tinh binh của Lê Hoàn hành quân ngày đêm, chỉ sau năm ngày đã tiến sát chân thành Hồi Hồ, hắn ra lệnh đóng quân năm dặm ngoại thành Hồi Hồ. Ta đi theo xe ngựa chở quân lương và quân trang, quân dụng, thành ra cả đoạn đường cũng không có dịp ở cạnh hắn. Tới nơi đoàn quân hạ trại, hắn an bài cho ta ở luôn trong đại trướng cùng hắn, nói là để dễ bề dòm chừng ta. Ta thấy vậy cũng tốt, đại trướng là nơi được canh phòng cẩn mật nhất, nếu có quân địch tập kích bất ngờ, ta cũng không đến nỗi mất mạng. Lúc đầu, ta nương nhờ hắn cũng đơn giản chỉ là cầu sinh trong loạn thế, không ngờ hắn lại đưa ta ra luôn đầu chiến tuyến. Giờ nghĩ lại, có hối cũng đã muộn, chỉ mong có thể từng bước từng bước tìm cách ứng phó, bảo toàn tính mạng mà thôi.
Lê Hoàn ra lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi hai đêm, sáng ngày mốt sẽ chính thức công thành. Theo tin tình báo, hiện tại tại Hồi Hồ Thành có khoảng vài vạn quân, đội tinh binh của Kiều Thuận được mệnh danh là “Cương nghị quân”, toàn quân được tổ chức chặt chẽ, kỷ luật nghiêm minh, luân phiên vừa luyện tập, vừa tuần tra canh gác, bảo vệ lãnh địa, toàn quân trên dưới một lòng. Kiều Thuận là cháu nội của Kiều Công Tiễn, Tiết Độ Sứ cuối cùng của Tĩnh Hải Quân, gia tộc họ Kiều là một gia tộc gốc rễ lâu đời ở đất Phong Châu, nên dù lực lượng họ Kiều bị cô lập bởi phần lớn nghĩa sĩ trong nước, nhưng ở đất Phong Châu uy danh vẫn còn rất lớn. Lê Hoàn chia quân làm hai đạo, một đạo tập trung tấn công thành Hồi Hồ, một đạo vượt Hồng Hà tấn công Ma thành, một thành trì liền kề do cận tướng của Kiều Thuận là Ma Xuân Trường trấn giữ nhằm tuyệt diệt đường lui của Kiều Thuận. Sau ba ngày ba đêm công thành quyết liệt, Hồi Hồ Thành bị phá, Kiều Thuận phải tháo chạy khỏi thành, mà đạo quân tấn công Ma Thành cũng thuận lợi chiếm đóng được Ma Thành. Kiều Thuận dự định tụ quân với Ma Xuân Trường ở Ma thành nhưng bị truy binh do Lê Hoàn dẫn đầu cùng Lê quân từ Ma thành đánh ra bao vây, hắn thua tan tác, cuối cùng tự vẫn ở làng Trù Mật. Lê Hoàn đại thắng, chỉ đáng tiếc lại để cho Ma Xuân Trường trốn thoát.
Sau khi Lê Hoàn vào Hồi Hồ Thành, hắn lệnh cho quân sĩ không được cướp bóc, làm hại bá tánh, lại giúp dân chúng sửa chữa lại thành trì, khôi phục sinh hoạt thường ngày, khiến bá tánh Hồi Hồ vô cùng cảm kích. Những tướng sĩ đầu hàng thì được xung quân, những kẻ cứng đầu thì hoặc giết hoặc xung làm tù binh. Đến khi điểm binh thì thu được hơn hai vạn hàng binh từ Kiều Thuận. Khi bọn ta còn đang ở Hồi Hồ an bài thì nhận được tin Đinh Bộ Lĩnh đã thắng lớn tại Cổ Loa Thành, Lã Xử Bình bị xử tử, Đỗ Cảnh Thạc và Kiều Công Hãn đại bại, toàn quân thương vong quá nửa, đang tháo chạy khỏi Cổ Loa Thành. Lê Hoàn cho cắt cử tướng thân cận và một phần Lê quân ở lại giữ thành, sau đó lập tức điều động quân đội chuẩn bị vượt Hồng Hà tiến công Bạch Hạc.
Khi cách thành Tam Giang- Bạch Hạc chừng hai mươi dặm, Lê Hoàn cho toàn quân hạ trại. Tối hôm ấy, hắn cùng hai bộ hạ cải trang thành thường dân trà trộn vào thành để thám thính tình hình, mà ta vì ham vui cũng xin theo cùng. Thành Tam Giang nằm ở ngay vùng ngã ba sông Bạch Hạc, là nơi giao nhau của Hồng Hà, sông Đà và sông Lô. Cư dân trong thành chủ yếu sinh sống dựa vào sông nước. Theo như bọn ta thám thính, tòa thành này đắp bằng đất, được xây dựng trên trên địa thế khá trũng, thành hình vuông, mỗi bề gần hai dặm. Chung quanh thành có hào sâu chừng hơn một mét, thành cao khoảng hai mét, chân thành rộng khoảng ba mét, mặt thành rộng khoảng hai mét, thành có bốn cửa và bốn góc thành có bốn cồn đất cao. Bọn ta lại do thám những vị trí đóng quân chủ chốt, số lượng lính canh, thời gian luân ca…Sau khi việc do thám hoàn tất, hắn ra lệnh cho hai thuộc hạ quay về trước, lại đồng ý đáp ứng dẫn ta đi dạo trong thành.
Đêm nay trùng hợp là Đêm hội thờ cúng Thủy Thần Bạch Hạc Tam Giang, cả thành rực rỡ đèn hoa, từng đoàn dân chúng nô nức đi theo kiệu thờ Thủy Thần diễu hành khắp phố thị, ta cũng kéo tay hắn hòa vào đoàn người. Dưới ánh sáng hoa đăng, ta thấy rõ đêm nay hắn một thân lam y, dáng vẻ ung dung, thanh tao nhàn nhã, đôi mắt hắn sáng ngời, mày kiếm vi diệu, thân ảnh như tùng như bách, toàn thân toát ra một khí chất khiến ta cảm thấy thật chói mắt, thật không thể nào quên. Biết bao nhiêu thiếu nữ qua đường vì hắn mà đỏ mặt thẹn thùng, vì hắn mà ngơ ngẩn thất thần, mà có lẽ sẽ có người vì hắn mà trường tương tư. Ta bỗng cảm thấy thật khó chịu a, thật muốn đứng chắn ngang trước mặt hắn mà đe dọa các cô nương kia “Không được nhìn nữa, không cho các ngươi nhìn nữa!”
Hắn mua cho ta rất nhiều những món đồ chơi nho nhỏ, những món điểm tâm nóng hổi thơm phức, bọn ta cứ thế đi mãi đi mãi như thể không gian này, thời gian này chỉ có bọn ta mà thôi. Trăng đã lên cao, đường phố thưa thớt dần, bọn ta vẫn sóng bước cạnh nhau, chợt ta nhận thấy bóng bọn ta đổ xuống đường, ta vội lùi lại, vẫy tay nghịch nghịch để bóng tay ta khoác lên bóng vai hắn. Ha, ta đang khoác vai hắn nè, cũng vui a. Bất chợt, hắn đứng phắt lại, làm ta đang đi phía sau không thắng kịp, đụng sầm vào lưng hắn. Hắn quay lại, nhìn ta nhăn mặt:
- Vân Nga, người không thể cư xử bình thường một chút được à?
Ta thấy hắn, đầu mày khóe mắt đều vương tâm sự, bèn kéo ống tay áo hắn nói:
- Đi, chúng ta đi uống rượu.
- Ngươi…
- Đi nào.
Bọn ta chọn ngồi ở một quán rượu nhỏ ven đường, cùng thưởng thức món rượu nếp cẩm thơm lừng của đất Phong Châu. Xa xa, bên kia sông vang lên tiếng hát trong trẻo, ngọt ngào: "Xinh thay ngã ba Hạc. Đẹp thay ngã ba Hạc. Dưới hợp một dòng. Trên chia ba ngoác. Ngóc ngách khôn đo rộng hẹp, dòng biếc lẫn dòng đào…”
Tiếng hát cao vút khiến người nghe lâng không biết mình đang say rượu hay đang say nhạc. Ta chợt hỏi hắn:
- Ngài đã nghĩ ra kế sách gì để phá thành Tam Giang chưa?
Hắn không trả lời ta, mà chấm đầu ngón tay vào bát rượu, nhẹ nhàng viết một chữ trên mặt bàn. Dưới ánh trăng sáng tỏ, ta đọc được chữ “Thủy”, quả nhiên là kế sách hay! Chỉ có điều... Lão bá tánh ít nhiều gì cũng phải chịu khổ rồi. Ta thầm chua xót trong lòng, thời loạn lạc là thế, chỉ cầu mong thiên hạ mau chóng được thái bình, để lão bá tánh sớm ngày an cư lạc nghiệp.
Hắn hỏi ta:
- Vân Nga, ngươi nghĩ đến bao giờ ta mới thống nhất được giang sơn này?
Theo tình thế lúc này, chỉ trong vòng chưa tới hai năm nữa, Đinh Bộ Lĩnh sẽ dẹp xong thập nhị sứ quân chi loạn rồi. Ta cân nhắc một chút, rồi trả lời:
- Sắp rồi, sắp rồi.
Hắn lại hỏi ta:
- Vân Nga, theo ngươi đương thời ai là anh hùng trong thiên hạ?
Ta ngẫm nghĩ thật lâu, rồi đáp:
- Ngô Sứ quân là con cháu của dòng họ lớn, thừa kế cơ nghiệp của cha chú, loạn lạc xảy ra, hắn lại lui về ẩn dật ở xứ Bình Kiều mà dự vào hàng ngũ sứ quân, đối với ta, hắn không phải anh hùng. Ngô Nhật Khánh là quý tộc nhà Ngô, Phạm Bạch Hổ là bộ hạ nhà Ngô nhưng lại không chiến đấu vì Ngô chủ mà tự lui về cố thủ ở đất phong, bọn họ cũng không phải là anh hùng. Đỗ Cảnh Thạc cũng là đại tướng của nhà Ngô, nhưng khi vua Nam Tấn Vương chết, hắn lại làm loạn tranh giành ngôi vua gây ra đại biến ở Cổ Loa Thành, hắn càng không phải là anh hùng. Nguyễn Khoan, Nguyễn Siêu là chỉ là những kẻ phương Bắc đến nước ta chờ thời. Lý Khuê, Lã Đường chỉ là những hào trưởng địa phương, sức ảnh hưởng nhỏ, không thể gầy dựng nghiệp lớn. Trần Lãm- Trần Minh Công có công đức lớn với Bố Hải Khẩu, giúp khơi ngòi, đắp đập, tạo dựng làng xã và phát triển ngư nghiệp, nhưng đáng tiếc ngài ấy đã qua đời. Anh em Kiều Thuận, Kiều Công Hãn cũng là dòng dõi vọng tộc đất Phong Châu, nhưng Kiều Thuận lại ủng hộ việc bội phản của ông nội hắn là Kiều Công Tiễn mà bị nghĩa sĩ trong nước cô lập, Kiều Công Hãn mặc dù đi theo Tiền Ngô Vương lập đại công trong trận Bạch Đằng, nhưng cũng như Đỗ Cảnh Thạc, hắn cũng vì tranh ngôi báu mà gây ra đại loạn ở Cổ Loa, bọn họ cũng không xứng đáng là anh hùng. Vậy, đương thời, chỉ có người và Đinh Bộ Lĩnh mới xứng danh là anh hùng trong thiên hạ.
Hắn lại hỏi tiếp:
- Theo ngươi, ta với Đinh Bộ Lĩnh, đến cuối cùng ai sẽ giành chiến thắng?
Ta nhìn vào đôi mắt hắn, đôi mắt hắn như chờ mong lại như lo ngại. Ta sao có thể nói với hắn rằng hắn sẽ có một sự nghiệp lẫy lừng, không thua kém gì Đinh Bộ Lĩnh, rằng giang sơn này rồi đây sẽ do một tay hắn gánh vác, nhưng đó lại là chuyện của chín- mười năm sau nữa. Còn trong trận tranh hùng sắp tới, người giành chiến thắng lại là Đinh Bộ Lĩnh chứ? Từ khi đến thời đại này, ta luôn canh cánh trong lòng một vấn đề, theo những gì ta được dạy ở trường học, Lê Hoàn luôn là đại tướng dưới trướng của Đinh Bộ Lĩnh, theo Đinh Bộ Lĩnh lập nhiều chiến công hiển hách. Nhưng theo những gì ta thực tế chứng kiến, Lê Hoàn hoàn toàn không hề thua kém Đinh Bộ Lĩnh, hắn hữu dũng hữu mưu, nhìn xa trông rộng, lòng ôm chí lớn, lại có cái cao ngạo, khí phách của bậc đế vương, hoàn toàn có thể nói là nhân trung long phụng. Với bản tính của hắn, hắn nhất định sẽ không bao giờ chịu đầu quân dưới trướng của Đinh Bộ Lĩnh mà chỉ muốn cùng ngài ấy tranh hùng. Lại càng không nói tới việc nếu hắn và Đinh Bộ Lĩnh trực tiếp đối đầu, ta thấy hắn thà chết chứ cũng không hàng.
Hắn thấy ta suy nghĩ thập phần khổ sở, bèn dốc cạn chén rượu, rồi vừa rót chén mới vừa nói:
- Bỏ đi. Sao ta lại đem những chuyện này nói với một nữ tử ngốc như ngươi chứ.
Ta giật bầu rượu trên tay hắn, lại rót vào chén của mình, rồi cụng chén với hắn.
- Ta uống với ngài. Chúng ta không say không về.
Những ngày sau đó, Lê Hoàn cho quân chặt cây, chặn ngang dòng chảy của Hồng Hà, nước từ Hồng Hà chảy tới gần đoạn ngã ba Bạch Hạc không thể tiếp tục dòng chảy xuống ngã ba liền tràn bờ đổ thẳng về phía thành Tam Giang. Thành Tam Giang vốn xây bằng đất, địa thế của thành đã trũng lại còn bị ngâm nước mấy ngày, liền bị sụt lún, sạt lở. Cộng với sức tấn công như vũ bão từ Lê Quân, thành Tam Giang thất thủ. Lê Hoàn thuận lợi chiếm được thành. Sau khi Kiều Công Hãn từ Cổ Loa thành tháo chạy về Tam Giang- Bạch Hạc, trên đường đi nghe nói Hồi Hồ thất thủ, Kiều Thuận tử trận, mà cả Tam Giang- Bạch Hạc của hắn cũng rơi vào tay Lê Hoàn, hắn bèn đổi hướng, đem tàn quân chưa tới nửa vạn chạy về phía nam, hướng Bình Kiều Thành, định đầu quân cho Ngô Sứ Quân, không ngờ trên đường lại bị một hào trưởng địa phương dưới trướng của Đinh Bộ Lĩnh là Nguyễn Tấn chặn đón ở Bố Hải Khẩu chém chết. Vậy là hai sứ quân lớn mạnh đương thời là Kiều Thuận và Kiều Công Hãn lần lượt qua đời, toàn đất Phong Châu về tay Lê Hoàn, thu về hơn năm vạn hàng binh. Cùng thời điểm này, Đinh Bộ Lĩnh đã kiểm soát Trường Châu, Hoan Châu, Bố Hải Khẩu, Cổ Loa Thành, quân số hơn hai mươi vạn, chính thức trở thành sứ quân mạnh nhất đương thời.
-Hết chương 6-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook