Lưỡng Triều Hoàng Hậu
-
Chương 1
Chương 1
Ta từ từ mở mắt, thầm mong tất cả chỉ là một giấc mơ, ta lại được nhìn thấy căn phòng ngủ quen thuộc, lại được trở về cái cảm giác vội vội vàng vàng rời nhà lao đến giảng đường, hòa vào dòng xe cộ đông đúc buổi sáng. Nhưng không, ta vẫn đang ở đây, trong gian lều tròn trống trải xa lạ, nằm trên chiếc giường gỗ cứng ngắt, cái gối tre khiến cổ ta mỏi nhừ. Bên ngoài, tiếng trống quân tập trận hối hả vang lên từng hồi, xa xa tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, một đoàn quân nữa lại vừa tập kết.
- Ngươi, đã tỉnh? Tay ngươi sao rồi? – Dung Cô Cô vén cửa lều bước vào, trên tay bưng một khay thức ăn.
- Đã không còn đau nữa. Cảm ơn… Đa tạ Cô Cô.
Ta tự chỉnh ngôn từ. Dung Cô Cô đặt chén cháo vào tay ta.
- Ngươi, tự dùng được chứ?
- Vâng… Cô cô.
Ta cầm chén cháo bằng tay trái, tay phải khó nhọc nâng chiếc muỗng từ từ đưa lên miệng.
- Hiếm có người nào may mắn được như ngươi. Rơi từ trên đỉnh núi xuống mà chỉ bị trật tay. May mà tướng quân nhà ta lòng dạ nhân từ, nhặt cái mạng ngươi mang về đây.
Vâng, ta cười khổ trong lòng, tay ta bị trật là do tướng quân nhà bà đó chứ. Bổn cô nương rơi từ trên đỉnh núi xuống mà vẫn bình bình yên yên đây. Nếu không phải do hắn… Ta càng nghĩ càng giận.
- Ngươi tự lo đi, lát nữa tướng quân trở về có thể sẽ hỏi đến ngươi đó.
Ta thoáng giật mình, rồi chợt nhớ ra câu hỏi quan trọng mấy hôm nay ta vẫn luôn muốn hỏi bà ấy.
- Cô Cô, năm này là năm nào?
Sắc mặt của Cô Cô nhìn ta thật kỳ dị. Ta vội hỏi lại:
- Ý con là năm nay là triều đại vua nào trị vì ạ?
Dung Cô Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời:
- Ngô Sứ Quân, năm thứ hai. Thiên hạ bây giờ loạn lạc, may mà có tướng quân nhà ta…
Đầu ta đánh bong một tiếng. Nhà Ngô, tức là khoảng năm chín trăm mấy. Dung Cô Cô rời đi rồi mà ta vẫn ngồi ngẩn ngơ. Nói như trên truyền hình tức là ta đã xuyên không quay trở về hơn một ngàn năm trước. Sao có thể? Sứ quân… sứ quân, ta ngẫm đi ngẫm lại danh xưng của vua Ngô, sao lại là Sứ Quân? Thập nhị sứ quân chi loạn sao? Nếu ta nhớ không lầm thì nhà Ngô chỉ tồn tại được chưa tới ba chục năm, từ năm 939 Ngô Quyền lập triều. Vị Ngô Sứ Quân này chắc hẳn là vị vua cuối cùng của triều đại nhà Ngô rồi, loạn mười hai sứ quân có thể đang trong giai đoạn cao trào. Vậy, ta chính là đang ở khoảng năm chín trăm sáu mươi mấy rồi.
Lòng ta dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, khiến ruột ta co thắt từng hồi, miệng trở nên đắng ngắt, không sao nuốt nổi chén cháo. Sao ta lại rơi vào tình cảnh loạn lạc thế này, thời phong kiến, mạng người vốn dĩ như cỏ rác, huống gì lại là trong tình cảnh binh đao bá tánh lầm than khắp nơi. Ta bỗng dưng cảm thấy nhớ nhà, nhớ mẹ ta da diết. Từng dòng ký ức chầm chậm len lỏi lùa về.
Mẹ ta vốn dĩ không đồng ý cho ta tham gia chuyến du lịch ấy, nhưng ta vẫn một mực khăng khăng muốn đi. Trên đỉnh núi ấy, khi ta, Thanh Thanh và cả hàng dài người xếp hàng chụp hình bỗng chốc nhìn thấy năm ngôi sao sáng trưng mọc ngay giữa ban ngày thẳng trên đỉnh núi, khỏi nói cũng biết cả đoàn người phấn khích đến cỡ nào. Tất cả điện thoại, máy chụp hình đồng loạt đưa lên, đủ mọi tư thế tạo kiểu xuất hiện. Ta và Thanh Thanh, từng chút, từng chút bị đẩy đến sát rìa mép núi. Hôm ấy ta diện một chiếc áo dài đỏ tươi thật đẹp, Thanh Thanh mặc áo dài xanh, hai đứa luống cuống như thế nào mà ta bỗng chốc bị trượt chân. Ta vẫn nhớ gương mặt Thanh Thanh thảng thốt nhìn ta, tay với hết sức để cố kéo ta lại, nhưng ta cứ rơi mãi… rơi mãi… trời đất quanh ta bỗng tối sầm lại. Ta cố sức la hét, thầm mong tất cả chỉ là do ta tưởng tượng. Kết thúc như vậy sao? Lý Thiên Nga- ngươi chỉ mới có hai mươi tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, chưa từng yêu đương gì? Ngươi…cứ như thế...ngây ngây ngô ngô mà ra đi sao? Ta sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Bỗng chốc, ta ngừng rơi, nói đúng hơn là có cái gì đó chụp lấy ta rồi từ từ đưa ta chạm đất. Tiếp đất bất ngờ làm ta vô cùng choáng váng, ta cảm thấy như mình đã rơi rất lâu, rất lâu rồi. Khi ta mở được mắt, lại cảm thấy có chút chói mắt, phát hiện có hai cánh tay rắn rỏi đang ôm ngang lấy thân ta. Một nam nhân chừng hai bốn, hai lăm tuổi xuất hiện trước mặt ta. Xem ra, vừa rồi hắn đã đỡ ta khi ta rơi từ trên cao xuống, là hắn đã cứu ta. Bọn ta cứ thế nhìn nhau, mắt đối mắt, mặt đối mặt. Ta thật không khỏi kinh ngạc, sao trên đời này lại có người có ngũ quan tuyệt mỹ đến thế? Sống mũi cao thẳng cương nghị, mày kiếm sắc như dao, đôi mắt đen sáng hơn cả ánh sao đêm. Hắn một thân giáp bạc, trường bào đỏ thẫm, thân người cao lớn, toàn thân toát ra khí chất cương mãnh lạ thường. Ta chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung hắn: “nhân trung long phượng”, không sai, chính là “nhân trung long phượng”. Hắn thả ta xuống đất, rồi đột ngột lui lại, rút trường kiếm bên hông ra, nhắm thẳng vào cổ ta.
- Nói. Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện tại nơi này?
Ta giật mình, lúc này mới chợt nhìn xung quanh, sau lưng hắn là cả đoàn người ngựa đông đến mức ta không thể nhìn trọn trong tầm mắt, tất cả bọn họ đều mặc giáp trụ sáng loáng. Không khí bốn bề tĩnh lặng như tờ, thỉnh thoảng vang lên tiếng kéo cương ngựa, tiếng vó ngựa di chuyển tại chỗ, tiếng binh khí va vào nhau… Tất cả những âm thanh ấy, không có âm thanh nào là quen thuộc với ta cả. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời trong vắt, xanh thăm thẳm, vẫn là bầu trời ấy, nhưng sao cũng không quen thuộc với ta. Sau lưng ta, đỉnh núi cao vời vợi, nhưng đó lại cũng không phải là đỉnh núi mà ta biết. Ta không quá ngốc để không khỏi nhận ra có cái gì đó không đúng. Tai ta chợt ù đi, khung cảnh quanh ta bỗng nhiên xoay vòng. Ta cứ thế ngất đi.
Là hắn, đưa ta về doanh trại này. Là hắn, trong lúc tra khảo đã làm trật cánh tay ta. Là hắn, đã để ta ở lại đây dưỡng thương.
- Rốt cuộc đã nghĩ ra ngươi là ai chưa?
Giọng nói trầm lạnh đột nhiên vang lên khiến ta giật thót người, xém chút đánh rơi chén cháo. Hắn cùng hai hộ vệ của mình đã tiến vào từ lúc nào. Ta vội đặt chén cháo lên đầu giường, thành thật trả lời hắn.
- Tướng quân, ta thật sự bị thương, mất trí nhớ, hiện tại không nhớ ra mình là ai.
Chuyện ta xuyên không về đây tốt nhất đừng để ai biết, nếu không bọn người cổ đại này lại cho rằng ta là kẻ điên khùng hoặc là yêu nữ thì chết nữa.
- Nói xàm, ngươi không bị thương ở đầu? Sao lại mất trí nhớ? Ngươi là gián điệp cho họ nào?
Một trong hai hộ vệ lớn tiếng nạt nộ, làm ta có chút lo sợ.
- Tướng quân… Ta thật sự không biết… chỉ nhớ, mình trượt chân ngã từ trên đỉnh núi xuống, sau đó… sau đó, chuyện gì cũng không nhớ. Nhưng ta tuyệt đối không phải là gián điệp gì cả, ngài nhìn ta cũng không có điểm gì giống gián điệp phải không ạ?
- Tướng quân. Mặc kệ ả có phải gián điệp hay không, nhưng xuất hiện trên đỉnh Hoa Lư thời điểm đó thật không thỏa đáng, lộ trình chúng ta di chuyển là tuyệt mật. Thuộc hạ thấy cứ một đao chém chết ả để diệt trừ hậu họa, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Cái tên hộ vệ chết tiệt này, ta và ngươi không thù không oán, sao cứ mở miệng ra là đòi chém chém giết giết. Ngươi đợi đấy, bổn cô nương không quên đâu. Làm sao đây? Động não? Động não nào. Dung Cô Cô lúc nào cũng mở miệng ra là tướng quân nhà ta, khép miệng lại cũng là tướng quân nhà ta. Xem ra, hắn đối với kẻ dưới thật sự không bạc, hơn nữa, nói gì thì hôm ấy cũng là hắn cứu ta. Ta thử đánh cược một lần vào lòng nhân từ của hắn xem sao. Ta quỳ xuống dưới chân giường. Khổ nhục kế, dùng khổ nhục kế.
- Tướng quân.
Ta đổi giọng nhỏ nhẹ đáng thương.
- Tiểu nữ không may gặp tai nạn, được tướng quân ra tay trượng nghĩa cứu giúp. Cho dù tiểu nữ không còn nhớ gì đi nữa cũng hiểu rõ đạo lý có ơn ắt phải trả. Tính mạng của tiểu nữ nay thuộc về tướng quân. Tướng quân muốn chém, muốn giết, tiểu nữ tuyệt không một lời oán thán. Nhưng tướng quân sau còn có ba quân tướng sĩ, trước còn có bàn dân trong thiên hạ, nếu để thuộc hạ ra tay sát hại một cô nương chân yếu tay mềm, tay không tất sắt, chuyện này nếu truyền ra ngoài ắt sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài. Tướng quân luôn yêu dân như con, đối xử hết lòng khoan nhượng với kẻ dưới. Sao hôm nay không thể cho tiểu nữ một con đường sống?
Hắn đột nhiên cười rộ lên:
- Sao ngươi biết ta yêu dân như con?
Ta thất sắc, mồ hôi đổ ròng ròng hai bên thái dương, ta cứng họng lắp bắp:
- Là… là Dung Cô Cô nói…
Hắn nhìn ta thật lâu, không nói gì, rồi chắp tay sau lưng, từ từ quay bước ra cửa lều. Hai tên hộ vệ của hắn cũng không biết phải làm sao, đành nối gót theo sau hắn.
Ta… Vậy là thoát rồi sao?
Ta vội chạy đến sát cửa lều, lén nhìn thân ảnh của hắn từ từ rời đi. Một tên lính đi ngang qua, ta chợt níu tay kéo hắn lại hỏi:
- Ngươi. Tướng quân của ngươi tên gì?
Tên lính đáp:
- Tướng quân họ Lê, tên một chữ Hoàn.
Ta giật thót mình. Thập Đạo Tướng quân Lê Hoàn đây sao?
- Hết chương 1-
Ta từ từ mở mắt, thầm mong tất cả chỉ là một giấc mơ, ta lại được nhìn thấy căn phòng ngủ quen thuộc, lại được trở về cái cảm giác vội vội vàng vàng rời nhà lao đến giảng đường, hòa vào dòng xe cộ đông đúc buổi sáng. Nhưng không, ta vẫn đang ở đây, trong gian lều tròn trống trải xa lạ, nằm trên chiếc giường gỗ cứng ngắt, cái gối tre khiến cổ ta mỏi nhừ. Bên ngoài, tiếng trống quân tập trận hối hả vang lên từng hồi, xa xa tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, một đoàn quân nữa lại vừa tập kết.
- Ngươi, đã tỉnh? Tay ngươi sao rồi? – Dung Cô Cô vén cửa lều bước vào, trên tay bưng một khay thức ăn.
- Đã không còn đau nữa. Cảm ơn… Đa tạ Cô Cô.
Ta tự chỉnh ngôn từ. Dung Cô Cô đặt chén cháo vào tay ta.
- Ngươi, tự dùng được chứ?
- Vâng… Cô cô.
Ta cầm chén cháo bằng tay trái, tay phải khó nhọc nâng chiếc muỗng từ từ đưa lên miệng.
- Hiếm có người nào may mắn được như ngươi. Rơi từ trên đỉnh núi xuống mà chỉ bị trật tay. May mà tướng quân nhà ta lòng dạ nhân từ, nhặt cái mạng ngươi mang về đây.
Vâng, ta cười khổ trong lòng, tay ta bị trật là do tướng quân nhà bà đó chứ. Bổn cô nương rơi từ trên đỉnh núi xuống mà vẫn bình bình yên yên đây. Nếu không phải do hắn… Ta càng nghĩ càng giận.
- Ngươi tự lo đi, lát nữa tướng quân trở về có thể sẽ hỏi đến ngươi đó.
Ta thoáng giật mình, rồi chợt nhớ ra câu hỏi quan trọng mấy hôm nay ta vẫn luôn muốn hỏi bà ấy.
- Cô Cô, năm này là năm nào?
Sắc mặt của Cô Cô nhìn ta thật kỳ dị. Ta vội hỏi lại:
- Ý con là năm nay là triều đại vua nào trị vì ạ?
Dung Cô Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời:
- Ngô Sứ Quân, năm thứ hai. Thiên hạ bây giờ loạn lạc, may mà có tướng quân nhà ta…
Đầu ta đánh bong một tiếng. Nhà Ngô, tức là khoảng năm chín trăm mấy. Dung Cô Cô rời đi rồi mà ta vẫn ngồi ngẩn ngơ. Nói như trên truyền hình tức là ta đã xuyên không quay trở về hơn một ngàn năm trước. Sao có thể? Sứ quân… sứ quân, ta ngẫm đi ngẫm lại danh xưng của vua Ngô, sao lại là Sứ Quân? Thập nhị sứ quân chi loạn sao? Nếu ta nhớ không lầm thì nhà Ngô chỉ tồn tại được chưa tới ba chục năm, từ năm 939 Ngô Quyền lập triều. Vị Ngô Sứ Quân này chắc hẳn là vị vua cuối cùng của triều đại nhà Ngô rồi, loạn mười hai sứ quân có thể đang trong giai đoạn cao trào. Vậy, ta chính là đang ở khoảng năm chín trăm sáu mươi mấy rồi.
Lòng ta dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, khiến ruột ta co thắt từng hồi, miệng trở nên đắng ngắt, không sao nuốt nổi chén cháo. Sao ta lại rơi vào tình cảnh loạn lạc thế này, thời phong kiến, mạng người vốn dĩ như cỏ rác, huống gì lại là trong tình cảnh binh đao bá tánh lầm than khắp nơi. Ta bỗng dưng cảm thấy nhớ nhà, nhớ mẹ ta da diết. Từng dòng ký ức chầm chậm len lỏi lùa về.
Mẹ ta vốn dĩ không đồng ý cho ta tham gia chuyến du lịch ấy, nhưng ta vẫn một mực khăng khăng muốn đi. Trên đỉnh núi ấy, khi ta, Thanh Thanh và cả hàng dài người xếp hàng chụp hình bỗng chốc nhìn thấy năm ngôi sao sáng trưng mọc ngay giữa ban ngày thẳng trên đỉnh núi, khỏi nói cũng biết cả đoàn người phấn khích đến cỡ nào. Tất cả điện thoại, máy chụp hình đồng loạt đưa lên, đủ mọi tư thế tạo kiểu xuất hiện. Ta và Thanh Thanh, từng chút, từng chút bị đẩy đến sát rìa mép núi. Hôm ấy ta diện một chiếc áo dài đỏ tươi thật đẹp, Thanh Thanh mặc áo dài xanh, hai đứa luống cuống như thế nào mà ta bỗng chốc bị trượt chân. Ta vẫn nhớ gương mặt Thanh Thanh thảng thốt nhìn ta, tay với hết sức để cố kéo ta lại, nhưng ta cứ rơi mãi… rơi mãi… trời đất quanh ta bỗng tối sầm lại. Ta cố sức la hét, thầm mong tất cả chỉ là do ta tưởng tượng. Kết thúc như vậy sao? Lý Thiên Nga- ngươi chỉ mới có hai mươi tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, chưa từng yêu đương gì? Ngươi…cứ như thế...ngây ngây ngô ngô mà ra đi sao? Ta sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Bỗng chốc, ta ngừng rơi, nói đúng hơn là có cái gì đó chụp lấy ta rồi từ từ đưa ta chạm đất. Tiếp đất bất ngờ làm ta vô cùng choáng váng, ta cảm thấy như mình đã rơi rất lâu, rất lâu rồi. Khi ta mở được mắt, lại cảm thấy có chút chói mắt, phát hiện có hai cánh tay rắn rỏi đang ôm ngang lấy thân ta. Một nam nhân chừng hai bốn, hai lăm tuổi xuất hiện trước mặt ta. Xem ra, vừa rồi hắn đã đỡ ta khi ta rơi từ trên cao xuống, là hắn đã cứu ta. Bọn ta cứ thế nhìn nhau, mắt đối mắt, mặt đối mặt. Ta thật không khỏi kinh ngạc, sao trên đời này lại có người có ngũ quan tuyệt mỹ đến thế? Sống mũi cao thẳng cương nghị, mày kiếm sắc như dao, đôi mắt đen sáng hơn cả ánh sao đêm. Hắn một thân giáp bạc, trường bào đỏ thẫm, thân người cao lớn, toàn thân toát ra khí chất cương mãnh lạ thường. Ta chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung hắn: “nhân trung long phượng”, không sai, chính là “nhân trung long phượng”. Hắn thả ta xuống đất, rồi đột ngột lui lại, rút trường kiếm bên hông ra, nhắm thẳng vào cổ ta.
- Nói. Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện tại nơi này?
Ta giật mình, lúc này mới chợt nhìn xung quanh, sau lưng hắn là cả đoàn người ngựa đông đến mức ta không thể nhìn trọn trong tầm mắt, tất cả bọn họ đều mặc giáp trụ sáng loáng. Không khí bốn bề tĩnh lặng như tờ, thỉnh thoảng vang lên tiếng kéo cương ngựa, tiếng vó ngựa di chuyển tại chỗ, tiếng binh khí va vào nhau… Tất cả những âm thanh ấy, không có âm thanh nào là quen thuộc với ta cả. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời trong vắt, xanh thăm thẳm, vẫn là bầu trời ấy, nhưng sao cũng không quen thuộc với ta. Sau lưng ta, đỉnh núi cao vời vợi, nhưng đó lại cũng không phải là đỉnh núi mà ta biết. Ta không quá ngốc để không khỏi nhận ra có cái gì đó không đúng. Tai ta chợt ù đi, khung cảnh quanh ta bỗng nhiên xoay vòng. Ta cứ thế ngất đi.
Là hắn, đưa ta về doanh trại này. Là hắn, trong lúc tra khảo đã làm trật cánh tay ta. Là hắn, đã để ta ở lại đây dưỡng thương.
- Rốt cuộc đã nghĩ ra ngươi là ai chưa?
Giọng nói trầm lạnh đột nhiên vang lên khiến ta giật thót người, xém chút đánh rơi chén cháo. Hắn cùng hai hộ vệ của mình đã tiến vào từ lúc nào. Ta vội đặt chén cháo lên đầu giường, thành thật trả lời hắn.
- Tướng quân, ta thật sự bị thương, mất trí nhớ, hiện tại không nhớ ra mình là ai.
Chuyện ta xuyên không về đây tốt nhất đừng để ai biết, nếu không bọn người cổ đại này lại cho rằng ta là kẻ điên khùng hoặc là yêu nữ thì chết nữa.
- Nói xàm, ngươi không bị thương ở đầu? Sao lại mất trí nhớ? Ngươi là gián điệp cho họ nào?
Một trong hai hộ vệ lớn tiếng nạt nộ, làm ta có chút lo sợ.
- Tướng quân… Ta thật sự không biết… chỉ nhớ, mình trượt chân ngã từ trên đỉnh núi xuống, sau đó… sau đó, chuyện gì cũng không nhớ. Nhưng ta tuyệt đối không phải là gián điệp gì cả, ngài nhìn ta cũng không có điểm gì giống gián điệp phải không ạ?
- Tướng quân. Mặc kệ ả có phải gián điệp hay không, nhưng xuất hiện trên đỉnh Hoa Lư thời điểm đó thật không thỏa đáng, lộ trình chúng ta di chuyển là tuyệt mật. Thuộc hạ thấy cứ một đao chém chết ả để diệt trừ hậu họa, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Cái tên hộ vệ chết tiệt này, ta và ngươi không thù không oán, sao cứ mở miệng ra là đòi chém chém giết giết. Ngươi đợi đấy, bổn cô nương không quên đâu. Làm sao đây? Động não? Động não nào. Dung Cô Cô lúc nào cũng mở miệng ra là tướng quân nhà ta, khép miệng lại cũng là tướng quân nhà ta. Xem ra, hắn đối với kẻ dưới thật sự không bạc, hơn nữa, nói gì thì hôm ấy cũng là hắn cứu ta. Ta thử đánh cược một lần vào lòng nhân từ của hắn xem sao. Ta quỳ xuống dưới chân giường. Khổ nhục kế, dùng khổ nhục kế.
- Tướng quân.
Ta đổi giọng nhỏ nhẹ đáng thương.
- Tiểu nữ không may gặp tai nạn, được tướng quân ra tay trượng nghĩa cứu giúp. Cho dù tiểu nữ không còn nhớ gì đi nữa cũng hiểu rõ đạo lý có ơn ắt phải trả. Tính mạng của tiểu nữ nay thuộc về tướng quân. Tướng quân muốn chém, muốn giết, tiểu nữ tuyệt không một lời oán thán. Nhưng tướng quân sau còn có ba quân tướng sĩ, trước còn có bàn dân trong thiên hạ, nếu để thuộc hạ ra tay sát hại một cô nương chân yếu tay mềm, tay không tất sắt, chuyện này nếu truyền ra ngoài ắt sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài. Tướng quân luôn yêu dân như con, đối xử hết lòng khoan nhượng với kẻ dưới. Sao hôm nay không thể cho tiểu nữ một con đường sống?
Hắn đột nhiên cười rộ lên:
- Sao ngươi biết ta yêu dân như con?
Ta thất sắc, mồ hôi đổ ròng ròng hai bên thái dương, ta cứng họng lắp bắp:
- Là… là Dung Cô Cô nói…
Hắn nhìn ta thật lâu, không nói gì, rồi chắp tay sau lưng, từ từ quay bước ra cửa lều. Hai tên hộ vệ của hắn cũng không biết phải làm sao, đành nối gót theo sau hắn.
Ta… Vậy là thoát rồi sao?
Ta vội chạy đến sát cửa lều, lén nhìn thân ảnh của hắn từ từ rời đi. Một tên lính đi ngang qua, ta chợt níu tay kéo hắn lại hỏi:
- Ngươi. Tướng quân của ngươi tên gì?
Tên lính đáp:
- Tướng quân họ Lê, tên một chữ Hoàn.
Ta giật thót mình. Thập Đạo Tướng quân Lê Hoàn đây sao?
- Hết chương 1-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook