Lưỡng Thế Hoa
-
Quyển 4 - Chương 40
Tôi đã trải qua một giấc mộng rất dài, ấm áp và yên
tĩnh. Khi tỉnh lại, tôi phát hiện bên ngoài cửa sổ bầu trời xanh lam như màu đá
quý.
Có ánh đèn mờ nhạt từ phía sau tấm vải bố. Tôi sửa sang quần áo rồi bước ra, nhìn thấy chàng vẫn là dáng vẻ như lúc tôi đến, khoác áo choàng đang ngồi viết gì đó, trên án có một chiếc đèn dầu hình dáng như chiếc đĩa.
“Tỉnh rồi à?” Nghe thấy tiếng bước chân tôi, chàng quay đầu nói.
Tôi gật đầu, ngoái nhìn về phía bầu trời màu lam nhạt ngoài cửa sổ, nói: “Trời vẫn chưa sáng sao?”
Chàng nhìn tôi, sau đó chần chừ nói: “Trời đã sáng một lần rồi.”
Tôi không khỏi “a” lên một tiếng. Sau đó trong lòng có hơi chút xấu hổ. Nói như vậy, tôi đã ở trên giường chàng mà ngủ một mạch hơn một ngày một đêm rồi sao? Tôi có chút ngượng ngùng nhìn chàng, hỏi: “Chàng vẫn chưa ngủ à”
Chàng gật gật đầu.
“Không muốn tìm chỗ khác ngủ sao? Hay bây giờ chàng nghỉ ngơi đi, ta ngủ đủ rồi.”
“Không, ta không muốn ngủ.” Chàng lắc đầu nói.
Giờ khắc này, tôi đột nhiên phát hiện vẻ mặt chàng rất kỳ lạ, nét cười ôn hòa luôn bên môi chàng lúc này không thấy nữa, thay vào đó là cảm giác không thể nói rõ, dường như tràn ngập ưu thương.
Có lẽ vì đã ngủ rất lâu, nên cảm giác của tôi không chính xác lắm? Tôi lắc đầu, lại đi vào trong rửa mặt chải đầu.
Rửa mặt chải đầu xong, tôi đem nước ra ngoài đổ. Đi ra ngoài, mới phát hiện trong doanh phần lớn người đều đã đi khỏi. Toàn bộ quân doanh yên tĩnh mà trống trải.
Đổ nước xong tôi trở lại, tò mò hỏi chàng: “Mọi người sao lại đi hết rồi?”
“Đều đuổi theo bắt Lưu Bị rồi, một bộ phận đến thành Di Lăng. Lát nữa chúng ta cũng phải đến Di Lăng.” Chàng nói.
“Ta làm chậm trễ chàng phải không?” Tôi ngượng ngùng hỏi.
“Không sao.”
Chàng hôm nay quả thật có chút kỳ lạ. Giọng điệu mặc dù không đến mức cứng nhắc, nhưng lại nhàn nhạt, giản lược hết mức. Tôi nhìn chàng, sau đó không yên lòng lại hỏi: “Trên chiến trường có chuyện gì sao?”
“Không, quân Thục bỏ chạy, Lưu Bị không thể chống đỡ. Bây giờ đang chạy trốn về phía Tây. Bọn Từ Thịnh đang đuổi theo.”
“Lạc Thống đâu?”
“Lạc Thống ở Di Lăng.”
Tôi gật gật đầu sau đó lại nhớ ra, lại hỏi chàng: “Cam Ninh đâu?”
Chàng không lập tức trả lời tôi, im lặng một lát mới chậm rãi nói:
“Cam tướng quân, đi rồi.”
“Đi?” Tôi khó hiểu hỏi: “Đi Di Lăng? Hay là đi bắt Lưu Bị?”
Chàng nhìn tôi, sau đó lặp lại một lần nữa:
“Cam tướng quân hắn, đi rồi.”
Tôi lui về sau mấy bước, có chút thất thần nhìn chàng. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy trong mắt chàng sự mất mát cùng đau thương, cũng trong khoảnh khắc đó, trong trí nhớ của tôi hiện lên một chuyện mà tôi đã quên…
Trong 《Sách Ngô》, Cam Ninh chết đi vào thời gian này ; mà trong 《Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 cùng truyền thuyết trong dân gian đều kể Cam Ninh là chết trong cuộc chiến Di Lăng…
Tôi nên nhớ ra, làm sao tôi có thể quên được chứ…
Bước chân của tôi lảo đảo, nhìn thấy ở góc tường mũ giáp cùng áo giáp của Cam Ninh vẫn đang đặt ở đó. Tôi bước qua ôm chúng vào lòng, hơi lạnh từ bộ áo giáp xuyên thẳng vào lòng tôi. Cứ như vậy, tôi ôm bộ quần áo giáp, từng bước một đi về phía cửa…
“… Nàng muốn đi đâu?” chàng đuổi theo, kéo tôi lại hỏi.
“Ngựa của Cam Ninh, áo giáp của hắn đều ở nơi này.” Tôi thảng thốt, thấp giọng nói với chàng, “Ta muốn mang mấy thứ này đến cho hắn. Sao hắn có thể để lại ngựa và áo giáp của mình mà chạy đi đuổi giết Lưu Bị chứ? Sẽ rất nguy hiểm.”
Tôi hoảng hốt muốn đi ra ngoài, chàng kéo tôi, tôi muốn giãy ra…
Chàng nắm vai tôi thật mạnh, nói khẽ:
“Nàng đừng như vậy.”
Tôi rốt cuộc cũng ngừng giãy dụa . Hoảng hốt mà bi thương nhìn chàng, nói:
“Hắn, trúng tên ở đầu, đúng không?”
Chàng giật mình ngẩn ra, sau đó gật gật đầu.
“Nếu hắn đeo mũ giáp thì sẽ không chết, phải không?”
Chàng lại ngẩn ra, sau đó có chút thương tiếc nhìn tôi, nói: “Việc này không liên quan đến nàng.”
“Ta không thể nghĩ như thế.” Tôi khẽ nói: “Kẻ đáng chết, vốn là ta.”
“Nàng đừng như thế.” Chàng lặp lại. “Nếu nàng như thế này thì những chuyện bọn họ làm, không còn chút ý nghĩa nào.”
Tôi ngẩng đầu, có chút thất thần nhìn chàng, sau đó chậm rãi nói: “Chàng quả thật nghĩ như vậy sao?”
“Ta vẫn luôn nghĩ như vậy.”
Tôi lại nhìn chàng, vẻ mặt chàng trang nghiêm, ôn hòa mà tràn ngập thương tiếc. Nhưng đằng sau vẻ trang nghiêm và ôn hòa kia, lại ẩn giấu nỗi đau thương như tôi…
…đúng rồi, tôi không nên nghĩ như thế. Lúc này, vì Cam Ninh chết đi mà cảm thấy đau thương, không phải chỉ mỗi mình tôi. Chàng đã gánh vác quá nhiều, vì sao còn muốn thay tôi gánh chịu sự thống khổ như vậy. Tôi nhất định phải kiên cường, tôi chỉ có thể kiên cường.
Lúc tôi nghĩ như vậy, áo giáp trong tay rốt cuộc cũng buông rơi trên mặt đất.
Tôi tránh khỏi chàng, lại bước hai bước, sau đó nói khẽ với chàng:
“Ta không sao. Đừng lo lắng.”
Chàng gật gật đầu, vui mừng nhìn tôi.
Tôi còn nói: “Ta đi ra ngoài một chút, chỉ một lúc thôi, một lúc thôi… “
Nói rồi, tôi đẩy cửa ra ngoài. Chàng ở phía sau còn nói gì đó, nhưng tôi đã không để ý mà đi ra đường mòn.
Bước nhanh ra ngoài quân doanh, nước mắt tôi không kềm được mà tuôn rơi.
Biết rõ đây là số mệnh của hắn, biết rõ hắn sẽ không oán trách tôi, tôi còn cố chấp cho rằng, nếu không phải bởi vì cứu tôi, hắn sẽ không chết.
Nếu ngày nào đó, tôi nhớ ra mà nói cho hắn, hắn sẽ chết trong trận chiến Di Lăng, có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi.
Cho dù hắn vẫn sẽ chết, nhưng tôi có thể mang khôi giáp trả lại cho hắn, hoặc có thể được giải thoát khỏi sự dằn vặt ray rứt.
Trên thực tế, tôi thế nhưng một chút cũng không nhớ ra, không nhớ một chút nào.
Tôi ngồi xuống cạnh một thân cây. Mây lặng lẽ bay trên bầu trời, gió từ sông thổi đến nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi, một khắc đó tôi chợt nhớ ra câu nói mà người đời sau nói về hắn: Cánh buồm gấm* đã về chân trời…
*Cam Ninh khi còn trẻ ông là người thông hiểu về kinh sử, có sức mạnh hơn người, tính lại thích lãng du, thường chiêu tập bọn du đảng, lưng đeo chuông đồng, tung hoành khắp thiên hạ. Ai ai nghe tiếng chuông đều kinh hãi ù té bỏ chạy trốn. Ông còn lấy gấm Tây Xuyên làm buồm thuyền, vì thế người ta gọi là “giặc buồm gấm”.
Dường như còn những lời về hắn mà tôi không thể nhớ ra, không thể nào nhớ ra nổi.
Sao tôi lại không nhớ gì thế này? Sinh mệnh này, còn có ích lợi gì đây?
Lúc tôi bi thương nghĩ như thế, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng chim kêu.
Sau đó, một đám quạ đen, giống như một đám mây đen, từ từ bay xuống đậu quanh tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn những con quạ đen này, trong lòng đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Chúng nó giương đôi mắt màu đen lên, bất an khẽ động đậy ở bốn phía quanh tôi. Mà tôi, rốt cuộc nở một nụ cười vui mừng với chúng.
Bởi vì một khắc đó, tôi rốt cuộc nhớ đến câu nói kia, là câu nói về hắn:
—— Phật Ly từ hạ, nhất phiến thần nha xã cổ.*
*Tạm hiểu: Dưới điện Phật Ly, quạ thần vây quanh. Phật Ly là hiệu của Thác Bạt Đạo, Thái Vũ Đế thời Hậu Nguỵ. (wikipedia) Truyền thuyết kể rằng bầy quạ là linh hồn của bộ hạ Cam Ninh biến thành, bảo vệ xác và mộ Cam Ninh khỏi kẻ xấu. Các bạn có thể tham khảo thêm tại http://www.wattpad.com/1673350-truy%E1%BB%81n-thuy%E1%BA%BFt-tam-qu%E1%BB%91c-ch%C3%AD?p=18.
“Được rồi, đến bên kia lại cùng ngài tính nợ vậy.” Tôi mỉm cười, nói với đám quạ đen.
Gần như là đồng thời, chúng nó “rào rào ” vươn đôi cánh màu đen, cùng bay về phía bầu trời.
Bầu trời trở lại sáng trong như lúc ban đầu.
Sau khi đám quạ đen bay đi, tôi nghe thấy có người gọi tôi.
Tôi đứng lên, thấy Lục Nghị đi tới.
Tôi cười nhẹ với chàng. Chàng cũng mỉm cười ôn hòa với tôi.
——chiến tranh chưa chấm dứt. Cho dù có rơi nước mắt, thì cũng phải sớm lau khô. Giờ khắc này chúng tôi chỉ có thể mỉm cười.
“Phải đi Di Lăng rồi.” Hắn nói, “Chiến mã cần nghỉ ngơi, đã được quân sĩ mang đi chăn thả. Nơi này cách Di Lăng không xa, không biết nàng có muốn vất vả một chút đi bộ qua không?”
Tôi gật gật đầu. Cho dù Di Lăng cách đây bao xa, tôi cũng bằng lòng.
Chàng đi ở phía trước, tôi đi phía sau chàng vài bước. Chiến trường bên đường đã được các tiểu binh dọn dẹp sạch sẽ, nơi đất cháy đen chỉ còn để lại vết nâu đỏ mơ hồ. Chúng tôi cố gắng không để ý đến màu nâu đỏ kia, vừa đi chầm chậm như tản bộ, vừa thỉnh thoảng tán gẫu.
“Có tin tức của Lưu Bị không?”
“Còn đang truy kích.”
“Sẽ ở lại Di Lăng rất lâu sao?”
“Không biết. Chuyện này phải xem hành động của bắc quân. Tạm thời sẽ ở lại Di Lăng.”
Tôi gật gật đầu. Lúc này chàng lại nhẹ nhàng nói:
“Đợi đến Di Lăng, ngay lập tức có thể phái thuyền đưa nàng đi Vũ Xương…”
“Ta có nói qua muốn đi Vũ Xương sao?”
Tôi dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn chàng. Trong ánh mắt ngạc nhiên của tôi, chàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
“Ta nghĩ nàng phải đi…”
Tôi không nhắc lại, chỉ thất thần nhìn bước chân của mình. Chàng nói không sai, Tôn Quyền nếu biết tôi được cứu, trước tiên sẽ đón tôi về. Mà tôi ở đây cũng chỉ liên lụy đến bước đường thắng lợi của chàng.
Lúc tôi nghĩ như vậy, bất giác đã đi lên đỉnh núi. Theo thói quen tôi định ngẩng đầu nhìn phong cảnh phía trước, nhưng cùng lúc đó, một mùi gay mũi xộc thẳng vào___
Tôi còn chưa thấy rõ ràng địa ngục đầy khói và một mảnh đỏ sậm phía trước, chàng đã che mắt tôi lại, kéo tôi qua, run run bất an.
“Đáng chết, ” tôi nghe thấy trong giọng nói của chàng đầy sợ hãi, “Ta tưởng họ đã dọn dẹp chiến trường sạch sẽ hết. Thật xin lỗi.”
“Rất nhiều người chết sao?” Trong bóng đêm, tôi bình tĩnh hỏi.
“Phải.” Chàng cúi đầu nói.
“Không sao.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Tay chàng đang che mắt tôi run rẩy, sau đó vẫn kiên trì nói: “Nàng không nên nhìn.”
“Nhưng không phải chàng cũng đang nhìn đó sao?” Tôi thở dài nói.
“Không sao. Ta hẳn phải chấp nhận, nhưng nàng thì không nên.” Chàng nói như thế.
Tôi không nói gì nữa, chàng nới lỏng tay ra, lập tức bóng một chiếc khăn lụa mịn màng, phủ nhẹ lên mắt. Trước mặt vẫn là một mảnh tối tăm nhưng làm cho người ta thấy yên tâm.
Chàng dịu dàng cột khăn lụa phía sau đầu tôi, nói với tôi: “Không có đường khác. Thật có lỗi, chỉ có thể dẫn nàng đi như vậy.”
Tôi không nói gì nữa. Chàng bước đến gần, tôi nắm cánh tay chàng, do dự bước đi.
“Đừng sợ. Ta sẽ không để nàng ngã.” Chàng nhẹ giọng nói bên tai tôi, thanh âm từ tốn mà trầm ấm.
Tôi cười nhẹ, đi theo sau bước chàng. Tôi một chút cũng không sợ hãi.
Trên một vùng đất rộng lớn còn lại hơi nóng, có thể nghe thấy âm thanh xương cốt bị đốt vỡ ra dưới chân. Lúc này trong lòng tôi lại dần dần thấy sợ hãi.
—— không phải tôi sợ. Nếu thật sự có sợ hãi, cũng là bởi vì chàng.
Cánh tay chàng dưới ngón tay tôi run nhè nhẹ, tôi lại dùng tay kia nắm lấy chàng. Suốt chặng đường, không biết từ lúc nào, tôi đã gắt gao ôm cánh tay của chàng vào lòng. Nhiệt độ cơ thể của chàng xuyên qua lớp quần áo, ẩn ẩn truyền vào tim, tôi không biết nhiệt độ cơ thể của tôi cũng có thể truyền vào cơ thể chàng như thế hay không. Nếu có thể, nếu chàng thật sự cảm thấy đau khổ, thì hãy chia cho tôi một phần, chia cho tôi nhiều một chút, tôi muốn cùng chàng gánh vác.
Trước mắt vẫn là bóng tối vô tận, trong bóng đêm, tôi lẳng lặng tìm kiếm nhịp tim đập của chàng. Cảm giác vừa vui sướng vừa sợ hãi, vừa ngọt ngào vừa lại ưu thương. Tôi vừa hy vọng đi đến cuối đường thật nhanh, vừa ích kỷ hy vọng bóng tối như thế vĩnh viễn không có tận cùng.
Nhưng chàng cuối cùng cũng dừng bước, mở khăn lụa che mắt tôi lại. Tôi rốt cuộc cũng phải buông tay dù không nỡ đến thế nào. Một khắc đó có gió lướt qua lòng bàn tay tôi. Thật lạnh.
Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, ở một cánh đồng hoang vu sạch sẽ, sáng tươi, và chẳng có gì. Tôi vẫn lặng lẽ nhìn chàng, có mấy lần chàng quay đầu, vừa chạm được ánh mắt tôi liền mỉm cười với tôi. Chàng cố gắng muốn biểu hiện sự ôn hòa, không gợn sóng sợ hãi trong nụ cười, nhưng tôi vẫn đau lòng tìm thấy nỗi bi thương trong nụ cười ấy.
“Bá Ngôn, ” tôi nhịn không được nói với chàng, “Chàng dù sao cũng là người thắng.”
Chàng cười cười, không nói gì.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô*. Tôi muốn nói với chàng những lời này, nhưng vẫn nhịn không nói. Một câu này, sẽ không an ủi được người ta, sẽ chỉ càng làm cho người ta càng cảm thấy thê lương.
*Một tướng quân thành công thì phải đổi bằng hàng vạn xương cốt.
Mà xa xa, trên đường chân trời, dần dần xuất hiện một tòa thành màu xám đứng sừng sững.
Đã đến Di Lăng.
Có ánh đèn mờ nhạt từ phía sau tấm vải bố. Tôi sửa sang quần áo rồi bước ra, nhìn thấy chàng vẫn là dáng vẻ như lúc tôi đến, khoác áo choàng đang ngồi viết gì đó, trên án có một chiếc đèn dầu hình dáng như chiếc đĩa.
“Tỉnh rồi à?” Nghe thấy tiếng bước chân tôi, chàng quay đầu nói.
Tôi gật đầu, ngoái nhìn về phía bầu trời màu lam nhạt ngoài cửa sổ, nói: “Trời vẫn chưa sáng sao?”
Chàng nhìn tôi, sau đó chần chừ nói: “Trời đã sáng một lần rồi.”
Tôi không khỏi “a” lên một tiếng. Sau đó trong lòng có hơi chút xấu hổ. Nói như vậy, tôi đã ở trên giường chàng mà ngủ một mạch hơn một ngày một đêm rồi sao? Tôi có chút ngượng ngùng nhìn chàng, hỏi: “Chàng vẫn chưa ngủ à”
Chàng gật gật đầu.
“Không muốn tìm chỗ khác ngủ sao? Hay bây giờ chàng nghỉ ngơi đi, ta ngủ đủ rồi.”
“Không, ta không muốn ngủ.” Chàng lắc đầu nói.
Giờ khắc này, tôi đột nhiên phát hiện vẻ mặt chàng rất kỳ lạ, nét cười ôn hòa luôn bên môi chàng lúc này không thấy nữa, thay vào đó là cảm giác không thể nói rõ, dường như tràn ngập ưu thương.
Có lẽ vì đã ngủ rất lâu, nên cảm giác của tôi không chính xác lắm? Tôi lắc đầu, lại đi vào trong rửa mặt chải đầu.
Rửa mặt chải đầu xong, tôi đem nước ra ngoài đổ. Đi ra ngoài, mới phát hiện trong doanh phần lớn người đều đã đi khỏi. Toàn bộ quân doanh yên tĩnh mà trống trải.
Đổ nước xong tôi trở lại, tò mò hỏi chàng: “Mọi người sao lại đi hết rồi?”
“Đều đuổi theo bắt Lưu Bị rồi, một bộ phận đến thành Di Lăng. Lát nữa chúng ta cũng phải đến Di Lăng.” Chàng nói.
“Ta làm chậm trễ chàng phải không?” Tôi ngượng ngùng hỏi.
“Không sao.”
Chàng hôm nay quả thật có chút kỳ lạ. Giọng điệu mặc dù không đến mức cứng nhắc, nhưng lại nhàn nhạt, giản lược hết mức. Tôi nhìn chàng, sau đó không yên lòng lại hỏi: “Trên chiến trường có chuyện gì sao?”
“Không, quân Thục bỏ chạy, Lưu Bị không thể chống đỡ. Bây giờ đang chạy trốn về phía Tây. Bọn Từ Thịnh đang đuổi theo.”
“Lạc Thống đâu?”
“Lạc Thống ở Di Lăng.”
Tôi gật gật đầu sau đó lại nhớ ra, lại hỏi chàng: “Cam Ninh đâu?”
Chàng không lập tức trả lời tôi, im lặng một lát mới chậm rãi nói:
“Cam tướng quân, đi rồi.”
“Đi?” Tôi khó hiểu hỏi: “Đi Di Lăng? Hay là đi bắt Lưu Bị?”
Chàng nhìn tôi, sau đó lặp lại một lần nữa:
“Cam tướng quân hắn, đi rồi.”
Tôi lui về sau mấy bước, có chút thất thần nhìn chàng. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy trong mắt chàng sự mất mát cùng đau thương, cũng trong khoảnh khắc đó, trong trí nhớ của tôi hiện lên một chuyện mà tôi đã quên…
Trong 《Sách Ngô》, Cam Ninh chết đi vào thời gian này ; mà trong 《Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 cùng truyền thuyết trong dân gian đều kể Cam Ninh là chết trong cuộc chiến Di Lăng…
Tôi nên nhớ ra, làm sao tôi có thể quên được chứ…
Bước chân của tôi lảo đảo, nhìn thấy ở góc tường mũ giáp cùng áo giáp của Cam Ninh vẫn đang đặt ở đó. Tôi bước qua ôm chúng vào lòng, hơi lạnh từ bộ áo giáp xuyên thẳng vào lòng tôi. Cứ như vậy, tôi ôm bộ quần áo giáp, từng bước một đi về phía cửa…
“… Nàng muốn đi đâu?” chàng đuổi theo, kéo tôi lại hỏi.
“Ngựa của Cam Ninh, áo giáp của hắn đều ở nơi này.” Tôi thảng thốt, thấp giọng nói với chàng, “Ta muốn mang mấy thứ này đến cho hắn. Sao hắn có thể để lại ngựa và áo giáp của mình mà chạy đi đuổi giết Lưu Bị chứ? Sẽ rất nguy hiểm.”
Tôi hoảng hốt muốn đi ra ngoài, chàng kéo tôi, tôi muốn giãy ra…
Chàng nắm vai tôi thật mạnh, nói khẽ:
“Nàng đừng như vậy.”
Tôi rốt cuộc cũng ngừng giãy dụa . Hoảng hốt mà bi thương nhìn chàng, nói:
“Hắn, trúng tên ở đầu, đúng không?”
Chàng giật mình ngẩn ra, sau đó gật gật đầu.
“Nếu hắn đeo mũ giáp thì sẽ không chết, phải không?”
Chàng lại ngẩn ra, sau đó có chút thương tiếc nhìn tôi, nói: “Việc này không liên quan đến nàng.”
“Ta không thể nghĩ như thế.” Tôi khẽ nói: “Kẻ đáng chết, vốn là ta.”
“Nàng đừng như thế.” Chàng lặp lại. “Nếu nàng như thế này thì những chuyện bọn họ làm, không còn chút ý nghĩa nào.”
Tôi ngẩng đầu, có chút thất thần nhìn chàng, sau đó chậm rãi nói: “Chàng quả thật nghĩ như vậy sao?”
“Ta vẫn luôn nghĩ như vậy.”
Tôi lại nhìn chàng, vẻ mặt chàng trang nghiêm, ôn hòa mà tràn ngập thương tiếc. Nhưng đằng sau vẻ trang nghiêm và ôn hòa kia, lại ẩn giấu nỗi đau thương như tôi…
…đúng rồi, tôi không nên nghĩ như thế. Lúc này, vì Cam Ninh chết đi mà cảm thấy đau thương, không phải chỉ mỗi mình tôi. Chàng đã gánh vác quá nhiều, vì sao còn muốn thay tôi gánh chịu sự thống khổ như vậy. Tôi nhất định phải kiên cường, tôi chỉ có thể kiên cường.
Lúc tôi nghĩ như vậy, áo giáp trong tay rốt cuộc cũng buông rơi trên mặt đất.
Tôi tránh khỏi chàng, lại bước hai bước, sau đó nói khẽ với chàng:
“Ta không sao. Đừng lo lắng.”
Chàng gật gật đầu, vui mừng nhìn tôi.
Tôi còn nói: “Ta đi ra ngoài một chút, chỉ một lúc thôi, một lúc thôi… “
Nói rồi, tôi đẩy cửa ra ngoài. Chàng ở phía sau còn nói gì đó, nhưng tôi đã không để ý mà đi ra đường mòn.
Bước nhanh ra ngoài quân doanh, nước mắt tôi không kềm được mà tuôn rơi.
Biết rõ đây là số mệnh của hắn, biết rõ hắn sẽ không oán trách tôi, tôi còn cố chấp cho rằng, nếu không phải bởi vì cứu tôi, hắn sẽ không chết.
Nếu ngày nào đó, tôi nhớ ra mà nói cho hắn, hắn sẽ chết trong trận chiến Di Lăng, có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi.
Cho dù hắn vẫn sẽ chết, nhưng tôi có thể mang khôi giáp trả lại cho hắn, hoặc có thể được giải thoát khỏi sự dằn vặt ray rứt.
Trên thực tế, tôi thế nhưng một chút cũng không nhớ ra, không nhớ một chút nào.
Tôi ngồi xuống cạnh một thân cây. Mây lặng lẽ bay trên bầu trời, gió từ sông thổi đến nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi, một khắc đó tôi chợt nhớ ra câu nói mà người đời sau nói về hắn: Cánh buồm gấm* đã về chân trời…
*Cam Ninh khi còn trẻ ông là người thông hiểu về kinh sử, có sức mạnh hơn người, tính lại thích lãng du, thường chiêu tập bọn du đảng, lưng đeo chuông đồng, tung hoành khắp thiên hạ. Ai ai nghe tiếng chuông đều kinh hãi ù té bỏ chạy trốn. Ông còn lấy gấm Tây Xuyên làm buồm thuyền, vì thế người ta gọi là “giặc buồm gấm”.
Dường như còn những lời về hắn mà tôi không thể nhớ ra, không thể nào nhớ ra nổi.
Sao tôi lại không nhớ gì thế này? Sinh mệnh này, còn có ích lợi gì đây?
Lúc tôi bi thương nghĩ như thế, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng chim kêu.
Sau đó, một đám quạ đen, giống như một đám mây đen, từ từ bay xuống đậu quanh tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn những con quạ đen này, trong lòng đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Chúng nó giương đôi mắt màu đen lên, bất an khẽ động đậy ở bốn phía quanh tôi. Mà tôi, rốt cuộc nở một nụ cười vui mừng với chúng.
Bởi vì một khắc đó, tôi rốt cuộc nhớ đến câu nói kia, là câu nói về hắn:
—— Phật Ly từ hạ, nhất phiến thần nha xã cổ.*
*Tạm hiểu: Dưới điện Phật Ly, quạ thần vây quanh. Phật Ly là hiệu của Thác Bạt Đạo, Thái Vũ Đế thời Hậu Nguỵ. (wikipedia) Truyền thuyết kể rằng bầy quạ là linh hồn của bộ hạ Cam Ninh biến thành, bảo vệ xác và mộ Cam Ninh khỏi kẻ xấu. Các bạn có thể tham khảo thêm tại http://www.wattpad.com/1673350-truy%E1%BB%81n-thuy%E1%BA%BFt-tam-qu%E1%BB%91c-ch%C3%AD?p=18.
“Được rồi, đến bên kia lại cùng ngài tính nợ vậy.” Tôi mỉm cười, nói với đám quạ đen.
Gần như là đồng thời, chúng nó “rào rào ” vươn đôi cánh màu đen, cùng bay về phía bầu trời.
Bầu trời trở lại sáng trong như lúc ban đầu.
Sau khi đám quạ đen bay đi, tôi nghe thấy có người gọi tôi.
Tôi đứng lên, thấy Lục Nghị đi tới.
Tôi cười nhẹ với chàng. Chàng cũng mỉm cười ôn hòa với tôi.
——chiến tranh chưa chấm dứt. Cho dù có rơi nước mắt, thì cũng phải sớm lau khô. Giờ khắc này chúng tôi chỉ có thể mỉm cười.
“Phải đi Di Lăng rồi.” Hắn nói, “Chiến mã cần nghỉ ngơi, đã được quân sĩ mang đi chăn thả. Nơi này cách Di Lăng không xa, không biết nàng có muốn vất vả một chút đi bộ qua không?”
Tôi gật gật đầu. Cho dù Di Lăng cách đây bao xa, tôi cũng bằng lòng.
Chàng đi ở phía trước, tôi đi phía sau chàng vài bước. Chiến trường bên đường đã được các tiểu binh dọn dẹp sạch sẽ, nơi đất cháy đen chỉ còn để lại vết nâu đỏ mơ hồ. Chúng tôi cố gắng không để ý đến màu nâu đỏ kia, vừa đi chầm chậm như tản bộ, vừa thỉnh thoảng tán gẫu.
“Có tin tức của Lưu Bị không?”
“Còn đang truy kích.”
“Sẽ ở lại Di Lăng rất lâu sao?”
“Không biết. Chuyện này phải xem hành động của bắc quân. Tạm thời sẽ ở lại Di Lăng.”
Tôi gật gật đầu. Lúc này chàng lại nhẹ nhàng nói:
“Đợi đến Di Lăng, ngay lập tức có thể phái thuyền đưa nàng đi Vũ Xương…”
“Ta có nói qua muốn đi Vũ Xương sao?”
Tôi dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn chàng. Trong ánh mắt ngạc nhiên của tôi, chàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
“Ta nghĩ nàng phải đi…”
Tôi không nhắc lại, chỉ thất thần nhìn bước chân của mình. Chàng nói không sai, Tôn Quyền nếu biết tôi được cứu, trước tiên sẽ đón tôi về. Mà tôi ở đây cũng chỉ liên lụy đến bước đường thắng lợi của chàng.
Lúc tôi nghĩ như vậy, bất giác đã đi lên đỉnh núi. Theo thói quen tôi định ngẩng đầu nhìn phong cảnh phía trước, nhưng cùng lúc đó, một mùi gay mũi xộc thẳng vào___
Tôi còn chưa thấy rõ ràng địa ngục đầy khói và một mảnh đỏ sậm phía trước, chàng đã che mắt tôi lại, kéo tôi qua, run run bất an.
“Đáng chết, ” tôi nghe thấy trong giọng nói của chàng đầy sợ hãi, “Ta tưởng họ đã dọn dẹp chiến trường sạch sẽ hết. Thật xin lỗi.”
“Rất nhiều người chết sao?” Trong bóng đêm, tôi bình tĩnh hỏi.
“Phải.” Chàng cúi đầu nói.
“Không sao.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Tay chàng đang che mắt tôi run rẩy, sau đó vẫn kiên trì nói: “Nàng không nên nhìn.”
“Nhưng không phải chàng cũng đang nhìn đó sao?” Tôi thở dài nói.
“Không sao. Ta hẳn phải chấp nhận, nhưng nàng thì không nên.” Chàng nói như thế.
Tôi không nói gì nữa, chàng nới lỏng tay ra, lập tức bóng một chiếc khăn lụa mịn màng, phủ nhẹ lên mắt. Trước mặt vẫn là một mảnh tối tăm nhưng làm cho người ta thấy yên tâm.
Chàng dịu dàng cột khăn lụa phía sau đầu tôi, nói với tôi: “Không có đường khác. Thật có lỗi, chỉ có thể dẫn nàng đi như vậy.”
Tôi không nói gì nữa. Chàng bước đến gần, tôi nắm cánh tay chàng, do dự bước đi.
“Đừng sợ. Ta sẽ không để nàng ngã.” Chàng nhẹ giọng nói bên tai tôi, thanh âm từ tốn mà trầm ấm.
Tôi cười nhẹ, đi theo sau bước chàng. Tôi một chút cũng không sợ hãi.
Trên một vùng đất rộng lớn còn lại hơi nóng, có thể nghe thấy âm thanh xương cốt bị đốt vỡ ra dưới chân. Lúc này trong lòng tôi lại dần dần thấy sợ hãi.
—— không phải tôi sợ. Nếu thật sự có sợ hãi, cũng là bởi vì chàng.
Cánh tay chàng dưới ngón tay tôi run nhè nhẹ, tôi lại dùng tay kia nắm lấy chàng. Suốt chặng đường, không biết từ lúc nào, tôi đã gắt gao ôm cánh tay của chàng vào lòng. Nhiệt độ cơ thể của chàng xuyên qua lớp quần áo, ẩn ẩn truyền vào tim, tôi không biết nhiệt độ cơ thể của tôi cũng có thể truyền vào cơ thể chàng như thế hay không. Nếu có thể, nếu chàng thật sự cảm thấy đau khổ, thì hãy chia cho tôi một phần, chia cho tôi nhiều một chút, tôi muốn cùng chàng gánh vác.
Trước mắt vẫn là bóng tối vô tận, trong bóng đêm, tôi lẳng lặng tìm kiếm nhịp tim đập của chàng. Cảm giác vừa vui sướng vừa sợ hãi, vừa ngọt ngào vừa lại ưu thương. Tôi vừa hy vọng đi đến cuối đường thật nhanh, vừa ích kỷ hy vọng bóng tối như thế vĩnh viễn không có tận cùng.
Nhưng chàng cuối cùng cũng dừng bước, mở khăn lụa che mắt tôi lại. Tôi rốt cuộc cũng phải buông tay dù không nỡ đến thế nào. Một khắc đó có gió lướt qua lòng bàn tay tôi. Thật lạnh.
Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, ở một cánh đồng hoang vu sạch sẽ, sáng tươi, và chẳng có gì. Tôi vẫn lặng lẽ nhìn chàng, có mấy lần chàng quay đầu, vừa chạm được ánh mắt tôi liền mỉm cười với tôi. Chàng cố gắng muốn biểu hiện sự ôn hòa, không gợn sóng sợ hãi trong nụ cười, nhưng tôi vẫn đau lòng tìm thấy nỗi bi thương trong nụ cười ấy.
“Bá Ngôn, ” tôi nhịn không được nói với chàng, “Chàng dù sao cũng là người thắng.”
Chàng cười cười, không nói gì.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô*. Tôi muốn nói với chàng những lời này, nhưng vẫn nhịn không nói. Một câu này, sẽ không an ủi được người ta, sẽ chỉ càng làm cho người ta càng cảm thấy thê lương.
*Một tướng quân thành công thì phải đổi bằng hàng vạn xương cốt.
Mà xa xa, trên đường chân trời, dần dần xuất hiện một tòa thành màu xám đứng sừng sững.
Đã đến Di Lăng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook