Lương Nhân
-
Chương 34
Hôm qua Lục Trác Niên còn cảm khái Kỳ Duật thật mạnh mẽ, lúc này lại thấy anh run rẩy khi trả điện thoại cho Đường Tân Duy. Hắn lập tức nhận ra có gì đó không ổn, thử nắm lấy tay anh thì thấy lạnh toát.
“Kỳ Duật?”
“Tôi không sao.” Kỳ Duật gắng gượng đáp.
Nhưng Lục Trác Niên nghe giọng thì thấy anh chẳng có vẻ gì là không sao cả. Hắn dìu anh đi ra ngoài, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đường Tân Duy ra mở cửa xe.
Nhiều lúc người ta sẽ như thế này: khi không có ai quan tâm, họ thường ép mình mạnh mẽ, không được gục ngã trước bất cứ thứ gì. Nhưng một khi có người ân cần hỏi han, mọi cảm xúc như tuôn trào đến không thể kiểm soát được, dường như có thể khiến họ gục xuống ngay lập tức.
Đối với Kỳ Duật, vế trước đã quá quen thuộc với anh, mà vế sau thì thật lạ lẫm, thậm chí lúc ngồi trong xe rồi, anh vẫn cảm thấy ngơ ngác và luống cuống khi cảm xúc của mình lại vượt tầm kiểm soát đến vậy: anh rất ít khi mất bình tĩnh như thế.
Anh chỉ biết thì thào nói xin lỗi, rồi lặp lại câu tôi không sao.
Nhưng Lục Trác Niên lại thấy anh quá kiềm chế, chẳng có lúc nào anh buông bỏ lớp phòng bị cả, cũng chẳng chịu để lộ vẻ yếu đuối của mình.
“Thật đấy,” Kỳ Duật cố gắng nhìn Lục Trác Niên và mỉm cười, “tôi nghe quá nhiều những lời thế này rồi… chỉ là lần này làm liên lụy đến anh thôi. Nếu biết trước, tôi đã…” Anh muốn nói rằng mình không nên làm ảnh hưởng đến Lục Trác Niên, nhưng lại chẳng nói nên lời, chỉ biết im lặng, tự cảm thấy xấu hổ với chính mình.
Chính anh là người đề nghị kết hôn, mấy tháng trở lại đây, không phải anh không nhận ra thành ý của Lục Trác Niên với mình, nhưng anh lại chưa từng mở lòng với hắn, thậm chí khi hắn hỏi anh, anh cũng luôn tìm cách trốn tránh vấn đề chính, không hề tiết lộ bất cứ điều gì về tiếng xấu mà mẹ anh phải chịu. Dù gì đó cũng là chuyện xấu trong nhà nên Kỳ gia giấu rất kín, còn anh thì cho rằng chỉ cần tránh xa nhà đó ra là được. Lúc nào anh cũng dè chừng, vậy mà chẳng ngờ chuyện lại vỡ lở ra theo cách này.
Trong những tháng ngày u ám và cô độc nhất đời anh, những ánh mắt kỳ lạ, những tiếng thì thào sau lưng, những sự khinh bỉ và cảm thông, lạnh lùng và coi thường đến từ mọi ngóc ngách trong căn nhà họ Kỳ ấy, đã trở thành một tấm lưới kín mít chụp xuống Kỳ Duật thuở bé. Anh không hiểu gì cả, chỉ biết sợ hãi và tủi hổ. Anh chẳng cần phải nhận tội, thậm chí chẳng ai nói cho anh biết tội của anh là gì, họ chỉ nhắm lúc anh đang u mê, trầm lặng mà đóng anh vào cái bia sỉ nhục, khiến anh không giải thích được, cũng chẳng chạy thoát được.
Nhưng nếu bảo anh nói rằng nếu sớm biết thế này chắc chắn sẽ không lôi Lục Trác Niên vào cuộc, thì anh lại chẳng thể thốt ra.
Cuối cùng, anh chỉ có thể nói: “…Tôi thật sự rất xin lỗi.”
Lục Trác Niên vẫn nắm lấy tay Kỳ Duật, dường như tiếp thêm sức mạnh cho anh, khiến anh vực dậy tinh thần để kể lại chuyện xấu năm ấy của Kỳ gia cho hắn nghe.
Mẹ của Kỳ Duật là trẻ mồ côi, được nhà bác trai nuôi dưỡng. Tuy gia cảnh bình thường nhưng bà vô cùng xinh đẹp, lại rất kiên cường nên được cậu cả của Kỳ gia để mắt tới. Nhưng ông cụ họ Kỳ đời nào lại đồng ý cho con trưởng qua lại với người con gái như thế, chưa nói tới việc có thể giúp sức cho dòng họ hay không, với thân thế đó, không biết cô gái ấy đã nợ bạn bè người thân bao nhiêu ân huệ, nếu thật sự trở thành dâu trưởng của nhà họ Kỳ thì chắc chắn sẽ rất phiền phức. Gia tộc, cha mẹ, tương lai, ước mơ, tất cả đều đè nặng xuống vai, cuối cùng con trưởng của Kỳ gia vẫn phải làm theo ý muốn của trưởng bối mà kết hôn với người thích hợp. Ai ngờ người em trai thường đi cùng cũng bị người con gái kia hớp hồn giống anh trai mình. Đầu tiên là dốc sức theo đuổi người ta, sau đó tránh vết xe đổ của anh mình, đăng ký kết hôn trước rồi mới dẫn người tới ra mắt gia đình, thế là cả nhà được một phen náo loạn.
Cho dù không có vụ tai nạn xe hơi kia, dòng họ Kỳ vẫn cho rằng mẹ của Kỳ Duật chính là tai họa.
Nhưng Lục Trác Niên nghe xong lại chỉ thấy buồn cười, hắn định châm biếm mấy câu như “trăm năm Kỳ gia, trăm năm liên hôn”, “hào nhoáng là thế, vậy mà thông gia chỉ như bèo trôi”, nhưng khi nghĩ tới quan hệ giữa mình và Kỳ Duật cũng như vậy thì lại nhịn không nói ra. Hắn chỉ chân thành nói: “Bố mẹ cậu hẳn phải khó khăn lắm mới đến được với nhau, rồi mới có được đứa con quý giá là cậu. Nên đừng nói xin lỗi nữa, họ nghe thấy sẽ buồn lắm đó, thầy Kỳ à.”
Kỳ Duật nhìn hắn, chợt thấy cay cay nơi sống mũi. Anh dời ánh mắt đi, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
“Cậu có biết vì sao tôi muốn đưa cậu đến Iceland không?” Lục Trác Niên đột nhiên hỏi.
Kỳ Duật đáp: “Tôi không biết.”
“Bởi vì Iceland rất lạnh, nhất là vào mùa đông, khắp nơi đều là băng tuyết, gió lại lớn nên có thể khiến tai người ta lạnh cóng. Với lại nơi đó ít người nên cực kỳ yên tĩnh, tôi thấy… rất giống cậu.” Thấy Kỳ Duật rốt cuộc cũng chịu nhìn mình, Lục Trác Niên nói tiếp, pha chút ý cười. “Kỳ diệu nhất là ở nơi lạnh như vậy lại có rất nhiều núi lửa và suối nước nóng. Ở những thị trấn nhỏ không có đèn đuốc, vào ban đêm còn có thể thấy được cực quang cực kỳ đẹp.”
Giọng nói của Lục Trác Niên vô cùng dịu dàng, giống như đang kể lại câu chuyện cổ tích hấp dẫn vậy. Kỳ Duật lẳng lặng lắng nghe.
“Thử tưởng tượng ra một nơi thế này đi, một hòn đảo tĩnh mịch, cô lập và bị băng tuyết bao phủ, trông thì rất lạnh nhưng thật ra cũng rất ấm áp, hơn nữa còn cực kỳ đẹp.” Ba chữ cuối cùng đã được Lục Trác Niên nói vừa nãy, giờ hắn lặp lại, mỗi chữ còn nhấn rất rõ ràng, sau đó hắn đột ngột chuyển sang hỏi: “Có phải rất giống em không?”
Kỳ Duật ngơ ngẩn, vẻ mặt khi nhìn Lục Trác Niên có chút đờ đẫn. Anh ngồi yên, không hề động đậy.
Lục Trác Niên nhìn dáng vẻ ngây ra hiếm có này của Kỳ Duật, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất thích hòn đảo này nên mới muốn đưa em đến đó.”
Thật ra hắn không trông mong Kỳ Duật sẽ nhận ra hàm ý ẩn sau câu nói này của mình, nhưng Kỳ Duật đã nhìn hắn chằm chằm khi hắn nói, sau đó lại nhìn sang chỗ khác.
Lục Trác Niên như thoáng bắt được điều gì đó.
Hắn không kịp nghĩ ngợi gì mà xoay mặt Kỳ Duật lại, thẳng thắn hỏi: “Em có hiểu ý tôi không?” Lúc nói, hắn còn chăm chú nhìn thẳng vào anh.
Hắn thấy ánh mắt của Kỳ Duật lướt từ mắt hắn xuống mũi, cằm, không quá ba giây sau liền rời khỏi mặt hắn mà chuyển sang nơi khác, dù rằng gương mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Phải chăng người này không thích mình nên mới không chịu nhìn mình.
Phải chăng mình dựa vào quá gần, tạo sức ép quá lớn nên em ấy mới lúng túng như vậy.
Thật ra những suy nghĩ thế này chẳng hề lưu lại trong đầu Lục Trác Niên quá một giây. Là một người đàn ông đã có kinh nghiệm tình trường cực kỳ phong phú, hắn lập tức đưa ra kết luận: hóa ra người này có thể cưa đổ được.
Kỳ Duật nhìn sang chỗ khác nên không thấy được đôi mắt đột nhiên sáng rực lên của Lục Trác Niên. Anh lí nhí “ừm” một tiếng để miễn cưỡng đáp lại câu hỏi của hắn.
Trong một khoảnh khắc, Lục Trác Niên quả thực đã có ham muốn được hôn Kỳ Duật, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống, lại còn xòe tay ra, làm bộ làm tịch mà giảng giải cho Kỳ Duật: “Cho nên đừng có cái gì cũng tự mình gánh vác nữa, thả lỏng đi, nhất là khi ở trước mặt tôi. Tôi, với em,” hắn chỉ vào mình rồi vào Kỳ Duật, “không phải kiểu quan hệ bị liên lụy gì cả.”
Kỳ Duật không kìm được mà hỏi: “Vậy là quan hệ gì?”
“Em chưa nghe lời người ta thề lúc kết hôn à? Dẫu gì cũng là đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau.”
Kỳ Duật khẽ mỉm cười, nhưng không có vẻ gì như đã trút được gánh nặng.
Thật ra chuyện ân oán đời trước Kỳ Duật cũng chỉ nghe ngóng được từ khắp nơi, thật thật giả giả đan xen vào nhau, tạo nên một câu chuyện của quá khứ. Có người nói mẹ anh vì trả thù nên mới lấy bố anh, có người lại nói bác anh không thể chịu đựng cảnh giày vò mỗi ngày nên mới lôi cả em trai với em dâu cùng chết như vậy, thậm chí còn nói gì đến nhân quả, kiếp nạn nữa. Hào môn trăm năm nên góc tối cũng nhiều, dù quy củ có nghiêm đến mấy cũng chẳng cản được tính hiếu kỳ của người khác.
Hồi ấy Kỳ Duật còn quá nhỏ, sao có thể hiểu nổi những chuyện như thế. Người lớn cũng chẳng biết né tránh đứa trẻ như anh, ngược lại còn bàn tán sôi nổi hơn khi nhìn thấy anh nữa, ở trước mặt anh thì giữ ý lắm cũng chỉ là nói nhỏ hơn, nhưng rốt cuộc vẫn lọt được vào tai anh. Kỳ Duật dường như phải nghe đủ lời xuyên tạc nhảm nhí mà lớn lên, nhưng lại chỉ có thể giả vờ mà không nghe thấy, ngoài mặt vẫn lễ phép với những người lớn như họ, chỉ khi đêm xuống mới tủi thân mà rơi nước mắt.
So với việc bị nhốt lại hay bị kẻ khác bắt nạt, đây mới là góc tối mà anh không muốn để lộ ra cho mọi người biết. Mỗi lần nhớ lại, bên tai anh như chỉ nghe thấy những tiếng rì rầm bàn tán, hết câu này đến câu khác, hết giọng nói này đến giọng nói khác, khiến anh không tài nào ngủ nổi.
Nhất là khi tất cả người nhà họ Kỳ tề tựu đông đủ, cảnh gia đình sum vầy, vui vẻ hòa thuận như vậy nhưng anh luôn là người trầm mặc nhất.
Thứ Kỳ Duật thích không hề nhiều, thứ anh ghét thì càng ít hơn, vậy mà Tết lại là điều khiến anh căm ghét và cự tuyệt nhất.
Anh cứ ngỡ năm nay sẽ khác.
“Kỳ Duật?”
“Tôi không sao.” Kỳ Duật gắng gượng đáp.
Nhưng Lục Trác Niên nghe giọng thì thấy anh chẳng có vẻ gì là không sao cả. Hắn dìu anh đi ra ngoài, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đường Tân Duy ra mở cửa xe.
Nhiều lúc người ta sẽ như thế này: khi không có ai quan tâm, họ thường ép mình mạnh mẽ, không được gục ngã trước bất cứ thứ gì. Nhưng một khi có người ân cần hỏi han, mọi cảm xúc như tuôn trào đến không thể kiểm soát được, dường như có thể khiến họ gục xuống ngay lập tức.
Đối với Kỳ Duật, vế trước đã quá quen thuộc với anh, mà vế sau thì thật lạ lẫm, thậm chí lúc ngồi trong xe rồi, anh vẫn cảm thấy ngơ ngác và luống cuống khi cảm xúc của mình lại vượt tầm kiểm soát đến vậy: anh rất ít khi mất bình tĩnh như thế.
Anh chỉ biết thì thào nói xin lỗi, rồi lặp lại câu tôi không sao.
Nhưng Lục Trác Niên lại thấy anh quá kiềm chế, chẳng có lúc nào anh buông bỏ lớp phòng bị cả, cũng chẳng chịu để lộ vẻ yếu đuối của mình.
“Thật đấy,” Kỳ Duật cố gắng nhìn Lục Trác Niên và mỉm cười, “tôi nghe quá nhiều những lời thế này rồi… chỉ là lần này làm liên lụy đến anh thôi. Nếu biết trước, tôi đã…” Anh muốn nói rằng mình không nên làm ảnh hưởng đến Lục Trác Niên, nhưng lại chẳng nói nên lời, chỉ biết im lặng, tự cảm thấy xấu hổ với chính mình.
Chính anh là người đề nghị kết hôn, mấy tháng trở lại đây, không phải anh không nhận ra thành ý của Lục Trác Niên với mình, nhưng anh lại chưa từng mở lòng với hắn, thậm chí khi hắn hỏi anh, anh cũng luôn tìm cách trốn tránh vấn đề chính, không hề tiết lộ bất cứ điều gì về tiếng xấu mà mẹ anh phải chịu. Dù gì đó cũng là chuyện xấu trong nhà nên Kỳ gia giấu rất kín, còn anh thì cho rằng chỉ cần tránh xa nhà đó ra là được. Lúc nào anh cũng dè chừng, vậy mà chẳng ngờ chuyện lại vỡ lở ra theo cách này.
Trong những tháng ngày u ám và cô độc nhất đời anh, những ánh mắt kỳ lạ, những tiếng thì thào sau lưng, những sự khinh bỉ và cảm thông, lạnh lùng và coi thường đến từ mọi ngóc ngách trong căn nhà họ Kỳ ấy, đã trở thành một tấm lưới kín mít chụp xuống Kỳ Duật thuở bé. Anh không hiểu gì cả, chỉ biết sợ hãi và tủi hổ. Anh chẳng cần phải nhận tội, thậm chí chẳng ai nói cho anh biết tội của anh là gì, họ chỉ nhắm lúc anh đang u mê, trầm lặng mà đóng anh vào cái bia sỉ nhục, khiến anh không giải thích được, cũng chẳng chạy thoát được.
Nhưng nếu bảo anh nói rằng nếu sớm biết thế này chắc chắn sẽ không lôi Lục Trác Niên vào cuộc, thì anh lại chẳng thể thốt ra.
Cuối cùng, anh chỉ có thể nói: “…Tôi thật sự rất xin lỗi.”
Lục Trác Niên vẫn nắm lấy tay Kỳ Duật, dường như tiếp thêm sức mạnh cho anh, khiến anh vực dậy tinh thần để kể lại chuyện xấu năm ấy của Kỳ gia cho hắn nghe.
Mẹ của Kỳ Duật là trẻ mồ côi, được nhà bác trai nuôi dưỡng. Tuy gia cảnh bình thường nhưng bà vô cùng xinh đẹp, lại rất kiên cường nên được cậu cả của Kỳ gia để mắt tới. Nhưng ông cụ họ Kỳ đời nào lại đồng ý cho con trưởng qua lại với người con gái như thế, chưa nói tới việc có thể giúp sức cho dòng họ hay không, với thân thế đó, không biết cô gái ấy đã nợ bạn bè người thân bao nhiêu ân huệ, nếu thật sự trở thành dâu trưởng của nhà họ Kỳ thì chắc chắn sẽ rất phiền phức. Gia tộc, cha mẹ, tương lai, ước mơ, tất cả đều đè nặng xuống vai, cuối cùng con trưởng của Kỳ gia vẫn phải làm theo ý muốn của trưởng bối mà kết hôn với người thích hợp. Ai ngờ người em trai thường đi cùng cũng bị người con gái kia hớp hồn giống anh trai mình. Đầu tiên là dốc sức theo đuổi người ta, sau đó tránh vết xe đổ của anh mình, đăng ký kết hôn trước rồi mới dẫn người tới ra mắt gia đình, thế là cả nhà được một phen náo loạn.
Cho dù không có vụ tai nạn xe hơi kia, dòng họ Kỳ vẫn cho rằng mẹ của Kỳ Duật chính là tai họa.
Nhưng Lục Trác Niên nghe xong lại chỉ thấy buồn cười, hắn định châm biếm mấy câu như “trăm năm Kỳ gia, trăm năm liên hôn”, “hào nhoáng là thế, vậy mà thông gia chỉ như bèo trôi”, nhưng khi nghĩ tới quan hệ giữa mình và Kỳ Duật cũng như vậy thì lại nhịn không nói ra. Hắn chỉ chân thành nói: “Bố mẹ cậu hẳn phải khó khăn lắm mới đến được với nhau, rồi mới có được đứa con quý giá là cậu. Nên đừng nói xin lỗi nữa, họ nghe thấy sẽ buồn lắm đó, thầy Kỳ à.”
Kỳ Duật nhìn hắn, chợt thấy cay cay nơi sống mũi. Anh dời ánh mắt đi, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
“Cậu có biết vì sao tôi muốn đưa cậu đến Iceland không?” Lục Trác Niên đột nhiên hỏi.
Kỳ Duật đáp: “Tôi không biết.”
“Bởi vì Iceland rất lạnh, nhất là vào mùa đông, khắp nơi đều là băng tuyết, gió lại lớn nên có thể khiến tai người ta lạnh cóng. Với lại nơi đó ít người nên cực kỳ yên tĩnh, tôi thấy… rất giống cậu.” Thấy Kỳ Duật rốt cuộc cũng chịu nhìn mình, Lục Trác Niên nói tiếp, pha chút ý cười. “Kỳ diệu nhất là ở nơi lạnh như vậy lại có rất nhiều núi lửa và suối nước nóng. Ở những thị trấn nhỏ không có đèn đuốc, vào ban đêm còn có thể thấy được cực quang cực kỳ đẹp.”
Giọng nói của Lục Trác Niên vô cùng dịu dàng, giống như đang kể lại câu chuyện cổ tích hấp dẫn vậy. Kỳ Duật lẳng lặng lắng nghe.
“Thử tưởng tượng ra một nơi thế này đi, một hòn đảo tĩnh mịch, cô lập và bị băng tuyết bao phủ, trông thì rất lạnh nhưng thật ra cũng rất ấm áp, hơn nữa còn cực kỳ đẹp.” Ba chữ cuối cùng đã được Lục Trác Niên nói vừa nãy, giờ hắn lặp lại, mỗi chữ còn nhấn rất rõ ràng, sau đó hắn đột ngột chuyển sang hỏi: “Có phải rất giống em không?”
Kỳ Duật ngơ ngẩn, vẻ mặt khi nhìn Lục Trác Niên có chút đờ đẫn. Anh ngồi yên, không hề động đậy.
Lục Trác Niên nhìn dáng vẻ ngây ra hiếm có này của Kỳ Duật, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất thích hòn đảo này nên mới muốn đưa em đến đó.”
Thật ra hắn không trông mong Kỳ Duật sẽ nhận ra hàm ý ẩn sau câu nói này của mình, nhưng Kỳ Duật đã nhìn hắn chằm chằm khi hắn nói, sau đó lại nhìn sang chỗ khác.
Lục Trác Niên như thoáng bắt được điều gì đó.
Hắn không kịp nghĩ ngợi gì mà xoay mặt Kỳ Duật lại, thẳng thắn hỏi: “Em có hiểu ý tôi không?” Lúc nói, hắn còn chăm chú nhìn thẳng vào anh.
Hắn thấy ánh mắt của Kỳ Duật lướt từ mắt hắn xuống mũi, cằm, không quá ba giây sau liền rời khỏi mặt hắn mà chuyển sang nơi khác, dù rằng gương mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Phải chăng người này không thích mình nên mới không chịu nhìn mình.
Phải chăng mình dựa vào quá gần, tạo sức ép quá lớn nên em ấy mới lúng túng như vậy.
Thật ra những suy nghĩ thế này chẳng hề lưu lại trong đầu Lục Trác Niên quá một giây. Là một người đàn ông đã có kinh nghiệm tình trường cực kỳ phong phú, hắn lập tức đưa ra kết luận: hóa ra người này có thể cưa đổ được.
Kỳ Duật nhìn sang chỗ khác nên không thấy được đôi mắt đột nhiên sáng rực lên của Lục Trác Niên. Anh lí nhí “ừm” một tiếng để miễn cưỡng đáp lại câu hỏi của hắn.
Trong một khoảnh khắc, Lục Trác Niên quả thực đã có ham muốn được hôn Kỳ Duật, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống, lại còn xòe tay ra, làm bộ làm tịch mà giảng giải cho Kỳ Duật: “Cho nên đừng có cái gì cũng tự mình gánh vác nữa, thả lỏng đi, nhất là khi ở trước mặt tôi. Tôi, với em,” hắn chỉ vào mình rồi vào Kỳ Duật, “không phải kiểu quan hệ bị liên lụy gì cả.”
Kỳ Duật không kìm được mà hỏi: “Vậy là quan hệ gì?”
“Em chưa nghe lời người ta thề lúc kết hôn à? Dẫu gì cũng là đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau.”
Kỳ Duật khẽ mỉm cười, nhưng không có vẻ gì như đã trút được gánh nặng.
Thật ra chuyện ân oán đời trước Kỳ Duật cũng chỉ nghe ngóng được từ khắp nơi, thật thật giả giả đan xen vào nhau, tạo nên một câu chuyện của quá khứ. Có người nói mẹ anh vì trả thù nên mới lấy bố anh, có người lại nói bác anh không thể chịu đựng cảnh giày vò mỗi ngày nên mới lôi cả em trai với em dâu cùng chết như vậy, thậm chí còn nói gì đến nhân quả, kiếp nạn nữa. Hào môn trăm năm nên góc tối cũng nhiều, dù quy củ có nghiêm đến mấy cũng chẳng cản được tính hiếu kỳ của người khác.
Hồi ấy Kỳ Duật còn quá nhỏ, sao có thể hiểu nổi những chuyện như thế. Người lớn cũng chẳng biết né tránh đứa trẻ như anh, ngược lại còn bàn tán sôi nổi hơn khi nhìn thấy anh nữa, ở trước mặt anh thì giữ ý lắm cũng chỉ là nói nhỏ hơn, nhưng rốt cuộc vẫn lọt được vào tai anh. Kỳ Duật dường như phải nghe đủ lời xuyên tạc nhảm nhí mà lớn lên, nhưng lại chỉ có thể giả vờ mà không nghe thấy, ngoài mặt vẫn lễ phép với những người lớn như họ, chỉ khi đêm xuống mới tủi thân mà rơi nước mắt.
So với việc bị nhốt lại hay bị kẻ khác bắt nạt, đây mới là góc tối mà anh không muốn để lộ ra cho mọi người biết. Mỗi lần nhớ lại, bên tai anh như chỉ nghe thấy những tiếng rì rầm bàn tán, hết câu này đến câu khác, hết giọng nói này đến giọng nói khác, khiến anh không tài nào ngủ nổi.
Nhất là khi tất cả người nhà họ Kỳ tề tựu đông đủ, cảnh gia đình sum vầy, vui vẻ hòa thuận như vậy nhưng anh luôn là người trầm mặc nhất.
Thứ Kỳ Duật thích không hề nhiều, thứ anh ghét thì càng ít hơn, vậy mà Tết lại là điều khiến anh căm ghét và cự tuyệt nhất.
Anh cứ ngỡ năm nay sẽ khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook