Lương Nhân
-
Chương 28
Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, Du Vi còn hỏi Lục Triển Đình xem hôm nay tan làm xong ông có bận gì không. Lúc đó ông cũng chỉ tiện miệng nói là không chứ cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Vậy mà đến lúc hết giờ làm, ông lại nhận được tin nhắn của con trai. Giờ thì Lục Triển Đình mới hiểu ra, vợ ông đã nhìn ra được sự xa cách giữa hai bố con ông rồi. Ông và Du Vi đã ăn ở với nhau mấy chục năm nên chút ăn ý này hẳn cũng phải có.
Thực ra không phải ông không thấy mừng vui khi Lục Trác Niên nỗ lực như vậy. Với lần cãi nhau hôm nọ, nếu như là trước kia thì Lục Trác Niên đã giả ngu mà bỏ đi luôn, phải để cho anh hắn ra tay mới chịu quay về. Giờ đây hắn đã biết kìm chế lại, không lộ chút cảm xúc gì ra mặt, như vậy thì không thể nói hắn chưa trưởng thành được. Nhưng Lục Triển Đình là người làm cha nên không tránh khỏi việc lo lắng con mình làm chưa đủ tốt, lại còn có Lục Trác Hoa để so sánh, khi phải đối mặt với đứa con luôn khiến người ta không an tâm thế này, ông khó tránh khỏi việc có yêu cầu cao với hắn.
Hồi trước ông còn cho rằng chỉ cần Lục Trác Niên có thể gánh vác thì dù hắn oán giận ông hay quý trọng ông, ông cũng mặc, dù gì thanh niên rồi cũng sẽ có ngày ngộ ra mà thôi. Thế nhưng khi nhận được tin nhắn của con trai, cảm xúc của ông chẳng còn như thế nữa. Lúc đợi Lục Trác Niên, thậm chí ông còn phát hiện ra mình hơi căng thẳng. Ông thầm chế giễu bản thân quả thực đã già rồi.
Trước khi Lục Trác Hoa qua đời, dù có mệt tới đâu, ông cũng không hề cảm thấy vậy.
Lục Trác Niên trông vẫn rất tự nhiên. Lúc hắn chào ông, Lục Triển Đình nghiêm mặt “ừ” một tiếng rồi chẳng biết nói gì.
Trên đường đi, ông hỏi hắn chuyện công việc, hắn cũng đáp lại vài câu. Hai người chưa đến nỗi không có gì để nói, nhưng không khí vẫn rất lạnh nhạt.
Hôm mắng xong Lục Trác Niên, Lục Triển Đình vừa về đến nhà đã bị Du Vi kéo ra một góc rồi kể hai đứa nhỏ bây giờ tốt thế nào, Kỳ Duật ngoan ngoãn ra sao, Lục Trác Niên cũng biết thương yêu người ta rồi, giờ còn biết rửa bát nữa. Lục Triển Đình nghe mà không tin, nhưng về sau quan sát thì thấy đúng là vậy thật.
Ông hiếm khi nói chuyện ngoài công việc với Lục Trác Niên, nếu có nói thì toàn lấy Du Vi ra làm mào đầu: “Mẹ anh rất quý Kỳ Duật.”
“Vâng.”
Lục Triển Đình không biết nói gì nữa. Qua một lúc ông mới nói tiếp: “Mẹ anh với cậu ấy cũng khá hợp nhau, nếu anh không có ý kiến gì về cậu ấy thì cố mà sống cho tốt với người ta, chuyện đấy cũng không phải là không làm được.”
Nếu Du Vi nghe được ông nói gì, hẳn sẽ tìm cách diễn đạt lại câu nói tuy mang ý mềm mỏng nhưng lại bị Lục Triển Đình nói một cách cứng nhắc và khó nghe này. Ý ông là khi thấy con trai với Kỳ Duật hợp nhau, ông hy vọng họ sẽ không bị giới hạn bởi cuộc hôn nhân không mấy tốt đẹp này, ấy thế mà lời nói ra lại nghe rất kỳ cục.
Lục Trác Niên không hiểu Lục Triển Đình như Du Vi nên khi nghe xong, hắn cũng chẳng biết phải nói gì, chỉ biết đáp “vâng”.
Lục Triển Đình cũng trầm ngâm không nói gì thêm.
“Tết này con muốn đưa Kỳ Duật đi chơi.” Lục Trác Niên đột nhiên lên tiếng.
Lục Triển Đình hơi ngẩn ra rồi hỏi: “Tết này?”
“Vâng, Kỳ Duật… không hợp với nhà họ Kỳ lắm, mà đến Tết thì hẳn sẽ phải đến đó họp mặt. Dù gì từ khi kết hôn đến giờ, con với Kỳ Duật cũng chưa đi đâu cả, nên con muốn tìm một chỗ để hai người nghỉ ngơi luôn.”
“Nhưng năm nay là năm đầu tiên hai đứa kết hôn…” Lục Triển Đình cố gắng nói một cách uyển chuyển nhất có thể. “Làm vậy e là không hợp lẽ.”
“Bố,” Lục Trác Niên nhìn bố mình, “hẳn bố cũng đã biết chuyện Kỳ Duật ở nhà họ Kỳ từ lâu rồi đúng không?”
Lục Triển Đình im lặng hồi lâu, Lục Trác Niên lại nói: “Kỳ gia cũng chưa chắc đã muốn em ấy quay về.”
“Kỳ Duật nói với anh thế à?”
“Em ấy đời nào lại nói với con chuyện này.”
Lục Triển Đình thả lỏng hẳn ra, nói: “Dù gì đây cũng là chuyện gia đình bên Kỳ gia, dù Kỳ Duật có thế nào thì vẫn mang dòng máu của nhà họ, anh đừng có vì cảm tính mà nhúng tay vào. Nhà họ có gốc rễ vững chắc, đâu giống nhà mình. Cái gì cũng phải xem ý của ông Kỳ đã. Nếu ông ấy thật sự không hề có chút tình cảm nào với đứa cháu của mình thì đã chẳng cho cậu ấy đến nhà ta.”
Lục Trác Niên cười giễu khiến Lục Triển Đình phải nhìn hắn. Hắn trông thì có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra lại là người trọng tình cảm như mẹ mình. Lục Triển Đình thầm thở dài, cũng chẳng rõ là vì kiêu ngạo hay do tiếc nuối, chỉ nói với Lục Trác Niên rằng: “Anh muốn làm gì thì làm, nhưng cái gì cũng phải hỏi ý Kỳ Duật đã. Thằng bé trông thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra lại rất kiên cường. Nó có cách nghĩ và ý kiến riêng của mình, không giống những kẻ nước chảy bèo trôi, chỉ biết ỷ vào người khác đâu.”
Ý ông ám chỉ đến đám bạn xấu hồi trước của Lục Trác Niên, nhưng hắn lại nghĩ đến việc từ nhỏ Kỳ Duật đã bị người ta khinh thường, làm nhục, vậy mà khi lớn lên lại chẳng biến chất, ngược lại còn là một người chính trực, quả thực rất hiếm có. Cho nên hắn trả lời rất tự nhiên: “Con biết rồi.”
Lục Triển Đình thấy con mình không hề tỏ vẻ bất mãn mà còn thả lỏng hẳn ra, ánh mắt cũng sáng ngời lên thì tự cảm thấy mình đã nắm được cách dạy con, nên cũng hài lòng gật đầu.
Du Vi và Kỳ Duật đã vào trong phòng riêng của nhà hàng từ lâu, nên hai bố con Lục Trác Niên cũng đi thẳng vào luôn.
Vừa vào phòng, Lục Trác Niên đã nhìn quanh nhưng chỉ thấy mỗi Du Vi, bèn buột miệng hỏi: “Kỳ Duật đâu mẹ?”
Du Vi còn chưa kịp trả lời thì Kỳ Duật đã đi ra từ nhà vệ sinh bên cạnh. Anh ngẩng đầu nhìn Lục Trác Niên, trên mặt chẳng có phản ứng gì nhưng bước chân thì dừng lại ở chỗ đó. Hai người nhìn nhau một thoáng, người dời mắt đi trước là Kỳ Duật. Anh chào Lục Triển Đình “bố ạ” rồi lại nhìn Lục Trác Niên, nhưng vẫn không hề nói gì.
Lục Trác Niên đành mở lời: “Sao áo khoác lại cầm ở tay thế kia?”
Kỳ Duật cúi đầu nhìn áo khoác đang vắt trên tay, nói: “Vừa nãy có cô bé nhỡ làm đổ trà sữa lên quần áo em.”
Lục Trác Niên nhướn mày. Với kinh nghiệm tình trường phong phú của mình, hắn rất nhạy cảm với mấy trò kiểu này.
Kỳ Duật nhìn vẻ mặt hắn, lại nói: “Không sao, trong phòng cũng không lạnh mà.”
Du Vi cười cười ở bên cạnh: “Tiểu Duật thật thà quá đi.”
Lục Trác Niên với mẹ mình thoáng liếc nhìn nhau, hắn cũng hiểu được đại khái chuyện đã xảy ra nên lại nhìn Kỳ Duật. Thấy anh vẫn ngơ ngác không hiểu gì, hắn đột nhiên có cảm giác rất khó tả.
“Có xinh không?” Lục Trác Niên hỏi.
“Gì?”
“Cô bé kia kìa.”
Kỳ Duật không hiểu sao hắn lại hỏi câu này. Anh không có thói quen để ý đến vẻ ngoài của người khác nên nói: “Cũng chỉ là một cô bé thôi… Em không để ý, chắc là cũng xinh lắm.” Nói xong, anh hơi cụp mắt xuống, nét cười vẫn thoáng trên môi.
Lúc ăn cơm, Lục Triển Đình hỏi Kỳ Duật: “Trác Niên bảo Tết này hai đứa sẽ đi chơi, không ăn Tết ở nhà?”
Kỳ Duật ngớ ra, Du Vi thì lại có vẻ hứng thú, hỏi luôn: “Đi hưởng tuần trăng mật hả?”
Lục Trác Niên dừng mâm xoay lại, vừa múc canh vào bát vừa nói: “Năm sau chắc chắn con sẽ rất bận, chắc cũng chỉ rảnh lúc Tết thôi. Kỳ Duật thì được nghỉ nhiều, nhà mình thì thế nào cũng được, bên chỗ ông nội chắc cũng sẽ không ý kiến gì đâu.” Nói xong thì canh cũng múc đầy bát, hắn đặt xuống trước mặt Kỳ Duật, định dùng ánh mắt ra hiệu với anh.
Đâu ngờ Kỳ Duật lại chỉ cúi đầu để cầm bát canh, không hề liếc hắn lấy một cái.
“Thế bên phía nhà họ Kỳ thì sao?” Lục Triển Đình hỏi.
Ông thấy Kỳ Duật rất biết nghĩ, lại được bà Kỳ dạy dỗ nghiêm khắc nên rất lễ độ. Đây chẳng qua là do con trai ông hành động theo cảm tính, Kỳ Duật hẳn sẽ không mù quáng mà làm theo.
Đến Lục Trác Niên cũng thầm kêu toi, chưa bàn bạc gì với Kỳ Duật mà đã nói với bố mình rồi.
Kỳ Duật cúi đầu khuấy bát canh mà Lục Trác Niên đưa cho anh. Hơi nóng phả lên mắt anh, làm anh thấy hơi khó chịu. Một lúc sau, anh mới nói: “Cứ đến Tết là người nhà lại tụ tập đông nhất, trước khi đi bọn con nói với ông nội một câu, hẳn ông sẽ không trách móc.”
Dứt lời, anh ngẩng đầu lên: “Chuyện này bọn con đã bàn nhau từ lâu, chỉ là vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu. Anh Trác Niên đúng là lo nghĩ chu toàn, biết phải nói trước với bố một tiếng. Con thiếu suy nghĩ quá.”
Du Vi cười bảo: “Hai đứa ở với nhau, được thế này đúng là tốt.”
Lục Triển Đình không ngờ Kỳ Duật lại nói vậy nên nhìn anh hồi lâu, lại nhìn sang Lục Trác Niên, cuối cùng không nói gì nhiều mà chỉ dặn: “Chuyện của mình thì hai đứa tự lo liệu.”
“Bố yên tâm.” Lục Trác Niên nói. Lúc nói hắn lại nhìn Kỳ Duật, nhưng Kỳ Duật lại đang cúi đầu ăn canh. Lục Trác Niên hơi hối hận, biết thế đã chẳng múc canh cho anh làm gì, gắp thức ăn cho xong.
Nhưng điều này không hề làm vơi đi sự hưng phấn của hắn.
Ăn cơm xong, hai bên về nhà của mình. Đến giờ Lục Trác Niên mới có cơ hội để hỏi Kỳ Duật: “Tôi nháy mắt với cậu bao nhiêu lần mà cậu không để ý à?”
“Sao?”
“Ầy, tôi bảo với bố là cậu không biết chuyện này.”
Kỳ Duật ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là không sao đâu.”
“Cơ mà tôi cũng không ngờ cậu lại nói thế. Tôi còn tưởng bố tôi hỏi vậy, cậu sẽ ngoan ngoãn mà nói theo ý của bố cơ.”
“Anh nói đến vậy rồi, sao tôi có thể không hiểu ý được.” Kỳ Duật yên lặng chốc lát. “Anh làm vậy là vì tôi, không thể để anh cố gắng còn tôi lại kéo chân anh được.”
Lục Trác Niên thấy bất ngờ khi Kỳ Duật nghĩ vậy, đột nhiên có cảm giác hai người lén làm chuyện xấu trước mặt hai người lớn. Hắn vui vẻ nói: “Thế cậu định đền đáp tôi thế nào đây?”
“Hả?” Kỳ Duật mãi mới phản ứng lại. “Anh muốn tôi đền đáp thế nào?”
“Cái này thì cậu phải tự khổ tâm suy nghĩ mới được chứ.” Lục Trác Niên dẫn dắt Kỳ Duật. “Tôi hỏi cậu nhé, hôm nay cậu mua nhiều đồ như thế, vậy có mua gì cho tôi không?”
Kỳ Duật thoáng bối rối: “…Không.”
“Thấy chưa, tôi với đồng nghiệp mua trà bánh gì cũng nhớ mua phần cho cậu, nhưng cậu đi dạo phố lại chẳng nghĩ đến việc mua đồ cho tôi. Thế là sao hả thầy Kỳ?”
Kỳ Duật trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Xin lỗi anh, tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Vừa lái xe, Lục Trác Niên vừa tranh thủ liếc sang nhìn Kỳ Duật, thấy anh hơi thất thần vì chuyện này thì vội nói: “Tôi đùa đấy.”
“Anh thích gì? Anh nói tôi biết đi, lần sau tôi sẽ nhớ mua cho anh.” Kỳ Duật nghiêm túc nói.
Lục Trác Niên vốn định tận dụng thời cơ để thả thính luôn, nhưng rồi nghĩ lại và thay đổi lời nói: “Cậu bảo tôi nói thì tôi cũng không biết nữa. Thế này đi, chỗ quần áo cậu mua hôm nay ấy, tí nữa về cậu mặc thử cho tôi xem, để tôi biết con mắt thẩm mỹ của cậu thế nào rồi đưa ra ý kiến của mình luôn.”
“Nhưng đồ hôm nay toàn là đồ mà mẹ chọn cho tôi.” Kỳ Duật đáp. “Tôi không có con mắt thẩm mỹ gì cả.”
Lục Trác Niên nghẹn lời: “Thế thì càng phải để tôi xem, để đến lúc mặc đi dự tiệc không làm tôi mất mặt.”
Kỳ Duật nghĩ thấy cũng đúng, thầm đồng ý với hắn.
Vừa về đến nhà, Lục Trác Niên đã xua Kỳ Duật đi thay đồ. Kỳ Duật hơi gượng gạo, lúc thay đồ cho Du Vi xem lại chẳng hề thấy mất tự nhiên như thế này. Anh nói: “Xem qua thôi là được rồi mà?”
Lục Trác Niên hùng hồn đáp: “Quần áo thì phải mặc lên người mới biết được.”
Kỳ Duật chẳng biết phải làm sao, đành mặc lễ phục mà Du Vi chọn cho anh. Lục Trác Niên ở ngoài giục giã: “Xong chưa?” Lúc này anh mới mở cửa, đứng trước mặt hắn.
Bình thường Kỳ Duật ăn mặc rất đơn giản, thậm chí có thể nói là giản dị. Anh dường như không hề biết mình đẹp thế nào, mà chỉ cần quần áo sạch sẽ, thẳng thớm là được rồi. Tuy mặc đơn giản nhưng trông anh cũng rất nổi bật.
Nhưng khi so với bây giờ thì hoàn toàn thấy được sự khác biệt. Bộ âu phục ôm người thực sự đã tôn lên vóc dáng đẹp mắt và khí chất đặc biệt của anh. Lục Trác Niên không nói gì hồi lâu khiến Kỳ Duật hơi thấp thỏm. Anh hỏi: “Có phải hơi nổi bật quá không?” Anh đã quen với việc giấu mình trong góc kín rồi.
Lục Trác Niên đáp “chờ chút” rồi vào phòng mình, chọn một chiếc cà vạt màu xanh sẫm. “Đổi sang cái này đi.”
Kỳ Duật thoáng lộ vẻ khó hiểu. Lục Trác Niên cười nói: “Thầy Kỳ phải cùng tông với tôi chứ.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra định thay cho Kỳ Duật. Kỳ Duật nhạy cảm, hơi lùi về phía sau: “Để tôi tự làm.”
“Thả lỏng đi.” Lục Trác Niên cười, tự tay tháo cà vạt cho anh rồi đổi sang cái mới, sau đó rất tự nhiên mà đặt tay lên phía sau eo của anh, nhẹ nhàng đẩy anh về phía trước gương, hỏi: “Thế nào?”
Chiếc gương phản chiếu hình ảnh hai người đứng kề vai nhau. Lục Trác Niên nhìn Kỳ Duật trong gương, Kỳ Duật thì chẳng nói gì. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Thôi, tôi còn phải đi tắm.”
Lục Trác Niên “ừ” rồi buông thõng tay xuống.
Hắn chợt nghĩ, phải tìm một nơi thật lạnh lẽo mới được.
Chương này tớ dịch trong lúc hơi thiếu minh mẫn nên nếu thấy câu văn lủng củng, khó hiểu hay thậm chí là dở hơi thì các cậu thông cảm nhé hic =)))
Btw hãy cùng kiên nhẫn chờ đợi xem anh Niên sẽ làm gì để làm anh Duật không kháng cự nổi nhe hị hị =)))
Thực ra không phải ông không thấy mừng vui khi Lục Trác Niên nỗ lực như vậy. Với lần cãi nhau hôm nọ, nếu như là trước kia thì Lục Trác Niên đã giả ngu mà bỏ đi luôn, phải để cho anh hắn ra tay mới chịu quay về. Giờ đây hắn đã biết kìm chế lại, không lộ chút cảm xúc gì ra mặt, như vậy thì không thể nói hắn chưa trưởng thành được. Nhưng Lục Triển Đình là người làm cha nên không tránh khỏi việc lo lắng con mình làm chưa đủ tốt, lại còn có Lục Trác Hoa để so sánh, khi phải đối mặt với đứa con luôn khiến người ta không an tâm thế này, ông khó tránh khỏi việc có yêu cầu cao với hắn.
Hồi trước ông còn cho rằng chỉ cần Lục Trác Niên có thể gánh vác thì dù hắn oán giận ông hay quý trọng ông, ông cũng mặc, dù gì thanh niên rồi cũng sẽ có ngày ngộ ra mà thôi. Thế nhưng khi nhận được tin nhắn của con trai, cảm xúc của ông chẳng còn như thế nữa. Lúc đợi Lục Trác Niên, thậm chí ông còn phát hiện ra mình hơi căng thẳng. Ông thầm chế giễu bản thân quả thực đã già rồi.
Trước khi Lục Trác Hoa qua đời, dù có mệt tới đâu, ông cũng không hề cảm thấy vậy.
Lục Trác Niên trông vẫn rất tự nhiên. Lúc hắn chào ông, Lục Triển Đình nghiêm mặt “ừ” một tiếng rồi chẳng biết nói gì.
Trên đường đi, ông hỏi hắn chuyện công việc, hắn cũng đáp lại vài câu. Hai người chưa đến nỗi không có gì để nói, nhưng không khí vẫn rất lạnh nhạt.
Hôm mắng xong Lục Trác Niên, Lục Triển Đình vừa về đến nhà đã bị Du Vi kéo ra một góc rồi kể hai đứa nhỏ bây giờ tốt thế nào, Kỳ Duật ngoan ngoãn ra sao, Lục Trác Niên cũng biết thương yêu người ta rồi, giờ còn biết rửa bát nữa. Lục Triển Đình nghe mà không tin, nhưng về sau quan sát thì thấy đúng là vậy thật.
Ông hiếm khi nói chuyện ngoài công việc với Lục Trác Niên, nếu có nói thì toàn lấy Du Vi ra làm mào đầu: “Mẹ anh rất quý Kỳ Duật.”
“Vâng.”
Lục Triển Đình không biết nói gì nữa. Qua một lúc ông mới nói tiếp: “Mẹ anh với cậu ấy cũng khá hợp nhau, nếu anh không có ý kiến gì về cậu ấy thì cố mà sống cho tốt với người ta, chuyện đấy cũng không phải là không làm được.”
Nếu Du Vi nghe được ông nói gì, hẳn sẽ tìm cách diễn đạt lại câu nói tuy mang ý mềm mỏng nhưng lại bị Lục Triển Đình nói một cách cứng nhắc và khó nghe này. Ý ông là khi thấy con trai với Kỳ Duật hợp nhau, ông hy vọng họ sẽ không bị giới hạn bởi cuộc hôn nhân không mấy tốt đẹp này, ấy thế mà lời nói ra lại nghe rất kỳ cục.
Lục Trác Niên không hiểu Lục Triển Đình như Du Vi nên khi nghe xong, hắn cũng chẳng biết phải nói gì, chỉ biết đáp “vâng”.
Lục Triển Đình cũng trầm ngâm không nói gì thêm.
“Tết này con muốn đưa Kỳ Duật đi chơi.” Lục Trác Niên đột nhiên lên tiếng.
Lục Triển Đình hơi ngẩn ra rồi hỏi: “Tết này?”
“Vâng, Kỳ Duật… không hợp với nhà họ Kỳ lắm, mà đến Tết thì hẳn sẽ phải đến đó họp mặt. Dù gì từ khi kết hôn đến giờ, con với Kỳ Duật cũng chưa đi đâu cả, nên con muốn tìm một chỗ để hai người nghỉ ngơi luôn.”
“Nhưng năm nay là năm đầu tiên hai đứa kết hôn…” Lục Triển Đình cố gắng nói một cách uyển chuyển nhất có thể. “Làm vậy e là không hợp lẽ.”
“Bố,” Lục Trác Niên nhìn bố mình, “hẳn bố cũng đã biết chuyện Kỳ Duật ở nhà họ Kỳ từ lâu rồi đúng không?”
Lục Triển Đình im lặng hồi lâu, Lục Trác Niên lại nói: “Kỳ gia cũng chưa chắc đã muốn em ấy quay về.”
“Kỳ Duật nói với anh thế à?”
“Em ấy đời nào lại nói với con chuyện này.”
Lục Triển Đình thả lỏng hẳn ra, nói: “Dù gì đây cũng là chuyện gia đình bên Kỳ gia, dù Kỳ Duật có thế nào thì vẫn mang dòng máu của nhà họ, anh đừng có vì cảm tính mà nhúng tay vào. Nhà họ có gốc rễ vững chắc, đâu giống nhà mình. Cái gì cũng phải xem ý của ông Kỳ đã. Nếu ông ấy thật sự không hề có chút tình cảm nào với đứa cháu của mình thì đã chẳng cho cậu ấy đến nhà ta.”
Lục Trác Niên cười giễu khiến Lục Triển Đình phải nhìn hắn. Hắn trông thì có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra lại là người trọng tình cảm như mẹ mình. Lục Triển Đình thầm thở dài, cũng chẳng rõ là vì kiêu ngạo hay do tiếc nuối, chỉ nói với Lục Trác Niên rằng: “Anh muốn làm gì thì làm, nhưng cái gì cũng phải hỏi ý Kỳ Duật đã. Thằng bé trông thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra lại rất kiên cường. Nó có cách nghĩ và ý kiến riêng của mình, không giống những kẻ nước chảy bèo trôi, chỉ biết ỷ vào người khác đâu.”
Ý ông ám chỉ đến đám bạn xấu hồi trước của Lục Trác Niên, nhưng hắn lại nghĩ đến việc từ nhỏ Kỳ Duật đã bị người ta khinh thường, làm nhục, vậy mà khi lớn lên lại chẳng biến chất, ngược lại còn là một người chính trực, quả thực rất hiếm có. Cho nên hắn trả lời rất tự nhiên: “Con biết rồi.”
Lục Triển Đình thấy con mình không hề tỏ vẻ bất mãn mà còn thả lỏng hẳn ra, ánh mắt cũng sáng ngời lên thì tự cảm thấy mình đã nắm được cách dạy con, nên cũng hài lòng gật đầu.
Du Vi và Kỳ Duật đã vào trong phòng riêng của nhà hàng từ lâu, nên hai bố con Lục Trác Niên cũng đi thẳng vào luôn.
Vừa vào phòng, Lục Trác Niên đã nhìn quanh nhưng chỉ thấy mỗi Du Vi, bèn buột miệng hỏi: “Kỳ Duật đâu mẹ?”
Du Vi còn chưa kịp trả lời thì Kỳ Duật đã đi ra từ nhà vệ sinh bên cạnh. Anh ngẩng đầu nhìn Lục Trác Niên, trên mặt chẳng có phản ứng gì nhưng bước chân thì dừng lại ở chỗ đó. Hai người nhìn nhau một thoáng, người dời mắt đi trước là Kỳ Duật. Anh chào Lục Triển Đình “bố ạ” rồi lại nhìn Lục Trác Niên, nhưng vẫn không hề nói gì.
Lục Trác Niên đành mở lời: “Sao áo khoác lại cầm ở tay thế kia?”
Kỳ Duật cúi đầu nhìn áo khoác đang vắt trên tay, nói: “Vừa nãy có cô bé nhỡ làm đổ trà sữa lên quần áo em.”
Lục Trác Niên nhướn mày. Với kinh nghiệm tình trường phong phú của mình, hắn rất nhạy cảm với mấy trò kiểu này.
Kỳ Duật nhìn vẻ mặt hắn, lại nói: “Không sao, trong phòng cũng không lạnh mà.”
Du Vi cười cười ở bên cạnh: “Tiểu Duật thật thà quá đi.”
Lục Trác Niên với mẹ mình thoáng liếc nhìn nhau, hắn cũng hiểu được đại khái chuyện đã xảy ra nên lại nhìn Kỳ Duật. Thấy anh vẫn ngơ ngác không hiểu gì, hắn đột nhiên có cảm giác rất khó tả.
“Có xinh không?” Lục Trác Niên hỏi.
“Gì?”
“Cô bé kia kìa.”
Kỳ Duật không hiểu sao hắn lại hỏi câu này. Anh không có thói quen để ý đến vẻ ngoài của người khác nên nói: “Cũng chỉ là một cô bé thôi… Em không để ý, chắc là cũng xinh lắm.” Nói xong, anh hơi cụp mắt xuống, nét cười vẫn thoáng trên môi.
Lúc ăn cơm, Lục Triển Đình hỏi Kỳ Duật: “Trác Niên bảo Tết này hai đứa sẽ đi chơi, không ăn Tết ở nhà?”
Kỳ Duật ngớ ra, Du Vi thì lại có vẻ hứng thú, hỏi luôn: “Đi hưởng tuần trăng mật hả?”
Lục Trác Niên dừng mâm xoay lại, vừa múc canh vào bát vừa nói: “Năm sau chắc chắn con sẽ rất bận, chắc cũng chỉ rảnh lúc Tết thôi. Kỳ Duật thì được nghỉ nhiều, nhà mình thì thế nào cũng được, bên chỗ ông nội chắc cũng sẽ không ý kiến gì đâu.” Nói xong thì canh cũng múc đầy bát, hắn đặt xuống trước mặt Kỳ Duật, định dùng ánh mắt ra hiệu với anh.
Đâu ngờ Kỳ Duật lại chỉ cúi đầu để cầm bát canh, không hề liếc hắn lấy một cái.
“Thế bên phía nhà họ Kỳ thì sao?” Lục Triển Đình hỏi.
Ông thấy Kỳ Duật rất biết nghĩ, lại được bà Kỳ dạy dỗ nghiêm khắc nên rất lễ độ. Đây chẳng qua là do con trai ông hành động theo cảm tính, Kỳ Duật hẳn sẽ không mù quáng mà làm theo.
Đến Lục Trác Niên cũng thầm kêu toi, chưa bàn bạc gì với Kỳ Duật mà đã nói với bố mình rồi.
Kỳ Duật cúi đầu khuấy bát canh mà Lục Trác Niên đưa cho anh. Hơi nóng phả lên mắt anh, làm anh thấy hơi khó chịu. Một lúc sau, anh mới nói: “Cứ đến Tết là người nhà lại tụ tập đông nhất, trước khi đi bọn con nói với ông nội một câu, hẳn ông sẽ không trách móc.”
Dứt lời, anh ngẩng đầu lên: “Chuyện này bọn con đã bàn nhau từ lâu, chỉ là vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu. Anh Trác Niên đúng là lo nghĩ chu toàn, biết phải nói trước với bố một tiếng. Con thiếu suy nghĩ quá.”
Du Vi cười bảo: “Hai đứa ở với nhau, được thế này đúng là tốt.”
Lục Triển Đình không ngờ Kỳ Duật lại nói vậy nên nhìn anh hồi lâu, lại nhìn sang Lục Trác Niên, cuối cùng không nói gì nhiều mà chỉ dặn: “Chuyện của mình thì hai đứa tự lo liệu.”
“Bố yên tâm.” Lục Trác Niên nói. Lúc nói hắn lại nhìn Kỳ Duật, nhưng Kỳ Duật lại đang cúi đầu ăn canh. Lục Trác Niên hơi hối hận, biết thế đã chẳng múc canh cho anh làm gì, gắp thức ăn cho xong.
Nhưng điều này không hề làm vơi đi sự hưng phấn của hắn.
Ăn cơm xong, hai bên về nhà của mình. Đến giờ Lục Trác Niên mới có cơ hội để hỏi Kỳ Duật: “Tôi nháy mắt với cậu bao nhiêu lần mà cậu không để ý à?”
“Sao?”
“Ầy, tôi bảo với bố là cậu không biết chuyện này.”
Kỳ Duật ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là không sao đâu.”
“Cơ mà tôi cũng không ngờ cậu lại nói thế. Tôi còn tưởng bố tôi hỏi vậy, cậu sẽ ngoan ngoãn mà nói theo ý của bố cơ.”
“Anh nói đến vậy rồi, sao tôi có thể không hiểu ý được.” Kỳ Duật yên lặng chốc lát. “Anh làm vậy là vì tôi, không thể để anh cố gắng còn tôi lại kéo chân anh được.”
Lục Trác Niên thấy bất ngờ khi Kỳ Duật nghĩ vậy, đột nhiên có cảm giác hai người lén làm chuyện xấu trước mặt hai người lớn. Hắn vui vẻ nói: “Thế cậu định đền đáp tôi thế nào đây?”
“Hả?” Kỳ Duật mãi mới phản ứng lại. “Anh muốn tôi đền đáp thế nào?”
“Cái này thì cậu phải tự khổ tâm suy nghĩ mới được chứ.” Lục Trác Niên dẫn dắt Kỳ Duật. “Tôi hỏi cậu nhé, hôm nay cậu mua nhiều đồ như thế, vậy có mua gì cho tôi không?”
Kỳ Duật thoáng bối rối: “…Không.”
“Thấy chưa, tôi với đồng nghiệp mua trà bánh gì cũng nhớ mua phần cho cậu, nhưng cậu đi dạo phố lại chẳng nghĩ đến việc mua đồ cho tôi. Thế là sao hả thầy Kỳ?”
Kỳ Duật trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Xin lỗi anh, tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Vừa lái xe, Lục Trác Niên vừa tranh thủ liếc sang nhìn Kỳ Duật, thấy anh hơi thất thần vì chuyện này thì vội nói: “Tôi đùa đấy.”
“Anh thích gì? Anh nói tôi biết đi, lần sau tôi sẽ nhớ mua cho anh.” Kỳ Duật nghiêm túc nói.
Lục Trác Niên vốn định tận dụng thời cơ để thả thính luôn, nhưng rồi nghĩ lại và thay đổi lời nói: “Cậu bảo tôi nói thì tôi cũng không biết nữa. Thế này đi, chỗ quần áo cậu mua hôm nay ấy, tí nữa về cậu mặc thử cho tôi xem, để tôi biết con mắt thẩm mỹ của cậu thế nào rồi đưa ra ý kiến của mình luôn.”
“Nhưng đồ hôm nay toàn là đồ mà mẹ chọn cho tôi.” Kỳ Duật đáp. “Tôi không có con mắt thẩm mỹ gì cả.”
Lục Trác Niên nghẹn lời: “Thế thì càng phải để tôi xem, để đến lúc mặc đi dự tiệc không làm tôi mất mặt.”
Kỳ Duật nghĩ thấy cũng đúng, thầm đồng ý với hắn.
Vừa về đến nhà, Lục Trác Niên đã xua Kỳ Duật đi thay đồ. Kỳ Duật hơi gượng gạo, lúc thay đồ cho Du Vi xem lại chẳng hề thấy mất tự nhiên như thế này. Anh nói: “Xem qua thôi là được rồi mà?”
Lục Trác Niên hùng hồn đáp: “Quần áo thì phải mặc lên người mới biết được.”
Kỳ Duật chẳng biết phải làm sao, đành mặc lễ phục mà Du Vi chọn cho anh. Lục Trác Niên ở ngoài giục giã: “Xong chưa?” Lúc này anh mới mở cửa, đứng trước mặt hắn.
Bình thường Kỳ Duật ăn mặc rất đơn giản, thậm chí có thể nói là giản dị. Anh dường như không hề biết mình đẹp thế nào, mà chỉ cần quần áo sạch sẽ, thẳng thớm là được rồi. Tuy mặc đơn giản nhưng trông anh cũng rất nổi bật.
Nhưng khi so với bây giờ thì hoàn toàn thấy được sự khác biệt. Bộ âu phục ôm người thực sự đã tôn lên vóc dáng đẹp mắt và khí chất đặc biệt của anh. Lục Trác Niên không nói gì hồi lâu khiến Kỳ Duật hơi thấp thỏm. Anh hỏi: “Có phải hơi nổi bật quá không?” Anh đã quen với việc giấu mình trong góc kín rồi.
Lục Trác Niên đáp “chờ chút” rồi vào phòng mình, chọn một chiếc cà vạt màu xanh sẫm. “Đổi sang cái này đi.”
Kỳ Duật thoáng lộ vẻ khó hiểu. Lục Trác Niên cười nói: “Thầy Kỳ phải cùng tông với tôi chứ.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra định thay cho Kỳ Duật. Kỳ Duật nhạy cảm, hơi lùi về phía sau: “Để tôi tự làm.”
“Thả lỏng đi.” Lục Trác Niên cười, tự tay tháo cà vạt cho anh rồi đổi sang cái mới, sau đó rất tự nhiên mà đặt tay lên phía sau eo của anh, nhẹ nhàng đẩy anh về phía trước gương, hỏi: “Thế nào?”
Chiếc gương phản chiếu hình ảnh hai người đứng kề vai nhau. Lục Trác Niên nhìn Kỳ Duật trong gương, Kỳ Duật thì chẳng nói gì. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Thôi, tôi còn phải đi tắm.”
Lục Trác Niên “ừ” rồi buông thõng tay xuống.
Hắn chợt nghĩ, phải tìm một nơi thật lạnh lẽo mới được.
Chương này tớ dịch trong lúc hơi thiếu minh mẫn nên nếu thấy câu văn lủng củng, khó hiểu hay thậm chí là dở hơi thì các cậu thông cảm nhé hic =)))
Btw hãy cùng kiên nhẫn chờ đợi xem anh Niên sẽ làm gì để làm anh Duật không kháng cự nổi nhe hị hị =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook