Lương Duyên Oan Nghiệt 2
-
3: Bữa Tối Lãng Mạn
Lời giới thiệu vừa dứt, rất nhiều cành hoa hồng lập tức được ném về phía sân khấu.
Kèm theo đó là tiếng vỗ tay reo hò không dứt.
Ném hoa hồng về phía sân khấu, đó chính là cách thể hiện sự hâm mộ của họ dành cho Hoa Hồng Xanh.
Cô gái đứng trên sân khấu mỉm cười, nụ cười xinh đẹp đốt cháy tim của những kẻ si tình.
Lăng Xuyên đi về phía sân khấu, ánh mắt nhìn cô đầy yêu thích.
Cô gái này chính là người đầu tiên dám từ chối lời tỏ tình của anh.
Đó chính là điểm mà anh thích nhất ở cô.
Đối với Lăng Xuyên mà nói, càng tỏ ra chống đối thì anh ta lại càng thích.
Bởi vì khi đã chinh phục được thì cảm giác sẽ rất tuyệt vời.
Ai mà không biết, Hoa Hồng Xanh chính là ca nữ nổi tiếng nhất ở Jay Clup này.
Không giống như những người khác, cô chỉ bán nghệ không bán thân.
Hàng đêm, cô sẽ đến đây hát, khi chương trình ca hát kết thúc, cô sẽ lập tức rời đi và tuyệt đối không nhận bất cứ một lời mời nào.
Vậy nên hình như là chưa có một ai có thể nhìn thấy gương mặt thật của cô ca nữ với cái tên kiều diễm kia.
Như thường lệ, sau khi kết thúc phần biểu diễn, Lộc Miên vội vã rời khỏi sân khấu và mau chóng trở về phòng riêng trong sự hộ tống của các bảo vệ riêng.
Nhưng khi trở về phòng mình, cô lại sững sờ bởi người đàn ông đang ung dung ngồi trên ghế trước bàn trang điểm.
Anh ta không phải ai khác mà chính là Lăng Xuyên.
"Anh...đang làm gì ở trong phòng của tôi?"
"Không làm gì cả! Chỉ muốn gặp và nói chuyện riêng với tiểu thư đây mà thôi."
"Ngại quá! Nguyên tắc của tôi là không bao giờ tiếp bất cứ một vị khách nào.
Phiền anh đi cho."
"Tôi biết cô có nguyên tắc, nhưng...đang muốn mời cô đi ăn tối.
Giờ cô từ chối thì tôi đành phải tìm Tiểu Ái vậy."
Đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia lạnh lẽo nhìn về phía Lăng Xuyên.
Anh nhìn thấy ánh mắt đó thì lại vô cùng thích thú.
Những người có gan nhìn anh ta như vậy quả thật là chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Vậy mà...!một ca nữ như cô, thay vì ra sức lấy lòng anh thì cô lại nhất nhất từ chối.
Quả thật là vô cùng thú vị.
"Nếu tiểu thư đây đã không có nhã ý cùng tôi ăn tối...Vậy thì tôi đi tìm Tiểu Ái vui vẻ một chút."
Nói rồi, Lăng Xuyên tặng cho cô một nụ cười đắc ý.
Anh ta biết rõ mối quan hệ giữa Hoa Hồng Xanh và Khương Tuệ Ái vô cùng tốt.
Nếu như lấy Tuệ Ái ra thì chắc chắn cô sẽ không từ chối.
Và dĩ nhiên, anh ta đã đúng.
"Lăng thiếu gia! Tôi sẽ đi với anh."
"Ồ! Vậy thì vinh dự quá."
"Anh đúng là rất giỏi."
"Quá khen rồi! Xin mời."
Cứ như thế, cô và Lăng Xuyên cùng nhau rời khỏi Jay Clup bằng cửa sau.
Chiếc Rolls đắc đỏ của Lăng Xuyên lăn bánh rời đi.
Trong xe chính là kiều nữ nổi tiếng Hoa Hồng Xanh.
"Tôi có thể biết tên của tiểu thư không?"
"Lộc Miên!"
"Ồ! Lộc Miên...!Nếu đã đồng ý đi cùng tôi, vậy thì không biết cô có thể tháo mặt nạ xuống được không?"
Lộc Miên không trả lời, chỉ lặng lẽ tháo chiếc mặt nạ ra.
Trong khoảnh khắc đó, Lăng Xuyên nhìn cô đến ngây người.
Bình thường chỉ nhìn thấy một nửa gương mặt cùng đôi mắt lạnh lẽo khiến cô trở nên thần bí và quyến rũ.
Bây giờ khi chiếc mặt nạ được gỡ bỏ, cô lại trở nên xinh đẹp như một thiên thần.
"Lăng thiếu! Xin chú ý an toàn."
"Yên tâm! Tôi là tay đua chuyên nghiệp."
"Hừm...!Vậy sao? Thật giỏi."
Lộc Miên mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lăng Xuyên nhìn cô qua tấm gương chiếu hậu, gương mặt điển trai khẽ nhếch lên một nụ cười ấm áp.
Trái tim của anh, hình như là bị cô lấy mất rồi.
Chiếc Rolls dừng lại trước một nhà hàng năm sao chuyên nấu những món ăn nổi tiếng của Nhật.
Lăng Xuyên bước xuống mở cửa xe cho Lộc Miên.
Đó là cách hành xử lịch thiệp của một quý ông mà anh ta nên có.
Lộc Miên bước xuống xe, vẻ mặt vô cùng không hứng thú nhìn vào bên trong.
"Sao vậy? Cô không thích chỗ này sao?"
"Không phải! Chỉ là...Mà thôi bỏ đi, không có vấn đề gì cả."
"Vậy thì đi thôi."
Lăng Xuyên mỉm cười, ánh mắt nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn.
Lộc Miên nhìn anh ta, lại nhìn vào cánh tay trước mặt.
Thở dài một hơi, cô vẫn là chấp nhận khoác tay anh đi vào bên trong.
Trong phòng bao tối tăm không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng của những ngọn nến lung linh mờ ảo trên bàn.
Lộc Miên nhìn xung quanh, cả căn phòng đều được trang trí bằng hoa hồng và nến, bầu không khí vô cùng lãng mạn.
"Mời ngồi."
Lăng Xuyên kéo ghế ra, lịch sự mời cô.
Lộc Miên cúi đầu cảm ơn anh ta rồi ngồi xuống.
Ánh nến trên bàn lấp lánh, hoa hồng đỏ thắm đang khoe sắc, thoang thoảng đâu đó một mùi hương dễ chịu.
"Có thích không?"
"Anh cũng lãng mạn quá đó chứ."
"Lãng mạn thì sao chứ! Vẫn một thân một mình đó thôi."
"Anh lại đùa tôi rồi."
Lăng Xuyên nở một nụ cười phong lưu nhìn người trước mặt.
Cô gái nhỏ này có gương mặt vô cùng thánh thiện khiến người ta không nỡ tổn thương.
Lúc trước, còn có suy nghĩ muốn hủy hoại cô ấy, nhưng giờ phút này, anh lại không muốn làm như vậy nữa.
Nếu như có thể có được cô ấy, anh ta nhất định sẽ hết lòng yêu thương và bảo bọc, che chở cho cô.
"Sao anh lại cười?"
"Tôi cảm thấy rất vui khi được cùng cô dùng bữa tối."
"Ồ! Vậy sao?"
"Lộc Miên! Chúng ta có thể không?"
Lộc Miên đơ người nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của anh.
Anh ta là đang muốn tỏ tình với cô sao? Có quá ảo ma hay không vậy? Hay là anh ta cũng xem cô như những cô gái khác, chỉ muốn mang cô về làm thú vui thảo mãn bản thân mình?
"Ha ha! Tôi chỉ đùa thôi.
Cô đừng lo lắng.
Nào! Cạn ly."
Lộc Miên nhìn anh ta nốc hết ly rượu vang trên tay.
Trong đôi mắt lãng tử đó, cô nhìn thấy một chút tia thất vọng.
Không suy nghĩ nhiều, cô quên mất mà cầm ly rượu vang lên, một hơi uống cạn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook