Lưỡng Đô Ký Sự
-
Chương 25: Tam canh hợp nhất (2)
Dường như trong mộng trước sau cũng đều chỉ có Hoàng hậu
Lúc này, Lưu Đạc, lòng dạ không bề nào yên ổn, đang giải trình trước Hoàng đế. Thân là Đại tướng quân Thân Vệ quân, mặc dù hắn không đích thân canh gác ở hiện trường, thế nhưng cũng ắt phải gánh tội quản binh không nghiêm, không tròn chức trách. Trị tội nặng nhẹ ra sao, đây thuộc toàn quyền Hoàng đế định đoạt, mà thái độ của Hoàng đế lại phụ thuộc hoàn toàn vào độ nặng nhẹ của vết thương mà Thất điện hạ đang gánh chịu, cùng với lời phân trần của Lưu Đạc.
Nếu như thương thế của Thất điện hạ không nặng, vậy thì phần còn lại là ở Lưu Đạc, hắn cần phải tìm ra những câu từ khéo léo, tỏ rằng 'đúng là thần có phần thất trách, thế nhưng lỗi không phải hoàn toàn là ở thần'. Lưu Đạc là nữ tế của Nhan thị, cũng có phần được Nhan thị nâng đỡ, đương nhiên, không phải hạng tầm thường. Lại thêm Hoàng đế mệt nhọc, thịnh nộ cũng khó lòng kéo dài lâu, chỉ cần Lưu Đạc hắn khéo léo chu toàn, kiên nhẫn nhún nhường, ắt không có chuyện tày đình phát sinh.
Hoàng đế ngồi trên chủ vị bậc cao, vừa khi nãy vừa đi vừa chạy lại trong cơn giận dữ, lúc này khí sắc hắn kém vô cùng, đưa tay che môi ho khan một hồi, Từ Đức Hải định tiến tới xoa lưng cho Hoàng đế, kết quả lại thấy hắn giơ tay chặn lại.
Ánh mắt đâm thẳng xuống đỉnh đầu Lưu Đạc, ngữ điệu trầm trầm: "Ngay giữa tuyến phố xá sầm uất, mọi ngả đổ về phía Bất Nhị trai đều có binh sĩ trấn giữ canh gác, không bỏ sót một con đường. Thế nhưng nơi góc phố đầu đường ngư long lẫn lộn, hoặc có người âm thầm có ý đồ mưu hại, dày công lẻn vào, như thế cũng khó nói. Việc cần làm là tra cho rõ ngọn nguồn, tróc nã cho rõ thủ phạm, gây tội thì phải đền tội."
Lưu Đạc cung kính chắp tay, quỳ gối, trầm giọng: "Thần thất trách sơ sẩy, để Thất điện hạ lâm vào cảnh hiểm nguy, có chết vạn lần cũng không thể đền tội! Thần, nguyện ý gánh vác, lập công chuộc tội, xin Bệ hạ cho phép."
Tra ngọn nguồn, truy hung thủ, ấy cũng chỉ là xử lý hậu quả mà thôi, sao có thể tính là công trạng? Những lời này triều thần đã nói quá nhiều, Hoàng đế thừa hiểu nhưng cũng không vạch trần, chỉ cười lạnh một tiếng, nghe vào tai không phân rõ ý tứ: "Có lòng như thế, rất tốt. Trẫm cho ngươi ba ngày, lỡ hạn, nâng đầu trên tay, tới đây gặp trẫm."
Lưu Đạc chết đứng như thể bị sét giáng, tới mức Hoàng đế đã di giá từ khi nào cũng không hay biết. Đợi cho tới lúc hắn định thần, lúc ấy mồ hôi đã đổ ướt lưng áo, hai chân mềm đi, đầu óc trống rỗng. Theo bản năng, Lưu Đạc đưa tay sờ nơi yết hầu, lúc ấy mới đôi chút yên lòng. Không dám chậm trễ một khắc, hắn vội vã xuất cung, đi tìm người của Nhan thị. Dù chỉ là mơ hồ, hắn cũng đã nắm được vài đầu mối – Binh sĩ đứng gác bên ngoài, bên trong Bất Nhị trai chỉ có Đường Oanh, Dư Sênh, Thương Tán, sau khi sự việc xảy ra cả ba cũng chỉ bị thương nhẹ, tài vật của cải không hao tổn. Không cướp của cũng không giết người, mà lại có bản lĩnh vượt qua binh sĩ bao bọc bên ngoài, e là nếu muốn ám sát Hoàng đế cũng dễ như trở bàn tay.
Lưu Đạc càng lúc càng cảm thấy đây ắt là kế giá họa. Kế giá họa này, đứng phía sau tất là Tiêu đảng, chỉ đợi mấy ngày nữa thôi, tấu chương buộc tội trình lên Ngự án, chẳng mấy chốc mà Thân Vệ quân sẽ đổi chủ! Tra án cái gì, chỉ là một cái cớ để viện vào, Yến Kinh sầm uất đông đúc, ba ngày sao có thể tìm ra hung thủ trong biển người cho được?
- --
Thương Tán tự cho rằng mình là ẩn sĩ, vì chức quan quấn thân nên không thể quy ẩn sơn lâm mà cởi đai tháo mũ, nâng cốc đón gió mà tiêu khiển thong dong. Lại nói, quy ẩn trong núi rừng, quy ẩn nơi đô thành, quy ẩn chốn quan trường – đều cùng là quy ẩn, thế nhưng khác biệt rất lớn. Cũng giống như trước mắt đây, Bất Nhị trai, một trong 'Yến Kinh thất cảnh', lúc này đang đông đúc náo nhiệt, hảo hữu kéo tới ân cần thăm hỏi, vấn an lão nhân gia hắn sau một phen thất kinh. Mà tính tình Thương Tán cổ quái xưa nay, không thích thuê mướn nô bộc, Bất Nhị trai rộng lớn như thế đương nhiên cần người chăm sóc quán xuyến. Năm xưa còn trẻ, còn dẻo dai, vẫn có thể tự thân lo liệu, thế nhưng càng lúc càng già yếu, càng già yếu sẽ càng lực bất tòng tâm, khi ấy mới đành mướn một lão bộc duy nhất, phong làm gia lệnh.
Lúc này, lão bộc đứng trước cửa thay chủ nghênh lễ, gật đầu cảm tạ những lời ân cần thăm hỏi, nhưng lễ vật lại tuyệt đối không nhận, một mực từ chối, cho dù là lễ của Hoàng đế. Tính tình Thương Tán, người khác có lễ, hắn nhất định sẽ đáp lễ, ai tặng gì, tặng bao nhiêu, đều ghi chép lại đủ cả, ngày sau có sẽ tra lại, chu toàn không thiếu. Giờ đây mệt mỏi không có sức lực, chi bằng cứ không nhận lễ là xong.
Thẳng cho tới khi mặt trời đã lặn, lúc ấy dòng người mới dứt, hẻm nhỏ thông vào Bất Nhị trai cũng dần được trả lại sự yên tĩnh. Lão bộc mỏi mệt, kiệt sức hoàn toàn, nhanh chóng đóng cửa lại, cài then gỗ. Từng bước từng bước chậm rì rì, hắn bước về phía bếp, chuẩn bị chuẩn bị cơm tối. Đang cúi đầu lấy củi, bất giác liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, lại thầm nghĩ – Hôm nay đã muộn như vậy rồi Tiêu tướng vẫn còn đang ở đây, phải chăng là muốn ở lại dùng cơm?
Trong phòng, Thương Tán và Tiêu Thận ngồi bên bàn trà, đối diện nhau.
Thương Tán đưa tay ra tới trước mắt Tiêu Thận, trên ấy băng gạc quấn kín: "Tiêu tướng à Tiêu tướng, ta cho ngài mượn bồ câu đưa thư, ngài lại trả cho ta một phen tai ương, làm nhiều công ít như vậy, ta cũng không thoải mái dễ chịu đâu!" Thương Tán nói lời ấy cũng chỉ là vui đùa chế nhạo mà thôi, Tiêu Thận hiển nhiên cũng không coi là thật, vuốt râu mà cười: "Nhắc tới bồ câu đưa thư mới nhớ chuyện ta quên nói với huynh, Viên Khang kia lấy thư xong lại thấy bồ câu béo tốt chắc thịt liền giữ bồ câu lại hầm canh rồi. Ngay sau ấy mới biết bồ câu ấy là của Bất Nhị trai ở Yến Kinh, lập tức hối hận vạn phần, đành đem xương, lông, chôn ở một góc vườn, lại còn dựng một tấm bia gỗ, đích thân đề 'Bồ câu Bất Nhị trai'. Mộ phần ở đó, đợi ngày sau Thạch Tuyền huynh du hí tới Ung Châu, ghé qua Viên phủ thăm nom tưởng niệm!"
Thương Tán nghe câu chuyện, không giận cũng chẳng vui, cũng âm thầm đặt việc thăm mộ 'Bồ câu Bất Nhị trai' ở Viên phủ Ung Châu vào danh sách những việc sẽ làm sau khi thoái ẩn. Nghĩ, lại chợt nghĩ cần phải giảm béo cho đàn bồ câu, không nên cho ăn quá nhiều nữa. Trái lo phải nghĩ, cũng vẫn chưa quên đi chuyện chính sự, lập tức nghiêm mặt: "Giờ này Nhan đảng chắc chắn đã có kế hoạch phản kích, Tiêu tướng ngài có tính toán gì hay không?" Hỏi xong lại nghĩ – Nước cờ này thật là... Hoàng hậu bí quá hóa liều, lấy cả Thất điện hạ ra mạo hiểm, mang chuyện hoàng nữ bị ám sát ra để làm mồi câu.
Tiêu Thận nheo mắt mỉm cười, ngữ điệu thần bí: "Hắn lên kế hoạch là chuyện của hắn, lên thì lên đi thôi. Ngày mai tấu chương buộc tội sẽ chất đầy trên Ngự án, cao đến mấy thước, thế nào hắn cũng sẽ nghĩ Tiêu Thận ta đây muốn kéo Lưu Đạc xuống ngựa." Cho rằng Tiêu Thận hắn khờ khạo sao? Với năng lực của Nhan thị, khử một Lưu Đạc cũng vẫn sẽ còn nghìn nghìn vạn vạn những Lưu Đạc khác, huống hồ mục tiêu của Hoàng hậu và Tiêu Thận hắn nằm ở nơi khác, há lại phải bận tâm tới Đại thống lĩnh Thân Vệ quân?
- --
Lúc này đã là nửa đêm canh Ba, tẩm điện của Thất điện hạ, đèn lồng nến trắng tỏa lung linh.
Bản thân Hoàng đế cũng đang bệnh tật, lo sợ sẽ ảnh hưởng đến nữ nhi, cho nên cũng không dám nán lại lâu, trở về rồi liền cho người mang dược liệu dưỡng thân và Tuyết Cơ cao chuyên trừ sẹo tới Vị Ương cung. Trung vương Thái phi và Đường Đại đã qua từ sớm, sau đó phủ Yến Vương cũng đã tặng dược liệu qua, coi như là bày tỏ sự quan tâm của huynh trưởng. Còn lại cũng chỉ là mệnh phụ trong Hoàng thất tới thăm hỏi mà thôi.
Người đến người đi, trao nhận ân tình, chu toàn lễ tiết, xong xuôi cũng đều rời khỏi. Cuối cùng cũng chỉ còn có Hoàng hậu ngồi bên giường, cả một ngày dài không ngủ không nghỉ. Đường Oanh vẫn hôn mê không tỉnh, lúc này chợt vô cùng ương ngạnh, trước sau cắn chặt hàm răng, thuốc hay là cháo, một thìa cũng không thể đưa vào. Cũng có vài lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, nhưng những lúc ấy cũng chỉ toàn là nói lời mê sảng, thi thoảng sẽ gọi 'a nương', có khi sẽ kêu 'mẫu hậu'. Vô luận là như thế nào, dường như trong mộng trước sau cũng đều chỉ có Hoàng hậu, mà e rằng mộng này không phải là mộng đẹp.
—- Còn tiếp —-
Editor mạn đàm:
Team huynh đệ Tiêu Tán cũng thú vị không kém team cha con đế vương nhà họ Đường. Anh cha ảnh mà biết chị con của ảnh bị thương là do nữ nhân Nhan thị 'bí quá hoá liều' thì chắc ảnh khai đao, 15 năm nữa chị con của ảnh không có người để mà lập Hậu mất *thở dài*
Lúc này, Lưu Đạc, lòng dạ không bề nào yên ổn, đang giải trình trước Hoàng đế. Thân là Đại tướng quân Thân Vệ quân, mặc dù hắn không đích thân canh gác ở hiện trường, thế nhưng cũng ắt phải gánh tội quản binh không nghiêm, không tròn chức trách. Trị tội nặng nhẹ ra sao, đây thuộc toàn quyền Hoàng đế định đoạt, mà thái độ của Hoàng đế lại phụ thuộc hoàn toàn vào độ nặng nhẹ của vết thương mà Thất điện hạ đang gánh chịu, cùng với lời phân trần của Lưu Đạc.
Nếu như thương thế của Thất điện hạ không nặng, vậy thì phần còn lại là ở Lưu Đạc, hắn cần phải tìm ra những câu từ khéo léo, tỏ rằng 'đúng là thần có phần thất trách, thế nhưng lỗi không phải hoàn toàn là ở thần'. Lưu Đạc là nữ tế của Nhan thị, cũng có phần được Nhan thị nâng đỡ, đương nhiên, không phải hạng tầm thường. Lại thêm Hoàng đế mệt nhọc, thịnh nộ cũng khó lòng kéo dài lâu, chỉ cần Lưu Đạc hắn khéo léo chu toàn, kiên nhẫn nhún nhường, ắt không có chuyện tày đình phát sinh.
Hoàng đế ngồi trên chủ vị bậc cao, vừa khi nãy vừa đi vừa chạy lại trong cơn giận dữ, lúc này khí sắc hắn kém vô cùng, đưa tay che môi ho khan một hồi, Từ Đức Hải định tiến tới xoa lưng cho Hoàng đế, kết quả lại thấy hắn giơ tay chặn lại.
Ánh mắt đâm thẳng xuống đỉnh đầu Lưu Đạc, ngữ điệu trầm trầm: "Ngay giữa tuyến phố xá sầm uất, mọi ngả đổ về phía Bất Nhị trai đều có binh sĩ trấn giữ canh gác, không bỏ sót một con đường. Thế nhưng nơi góc phố đầu đường ngư long lẫn lộn, hoặc có người âm thầm có ý đồ mưu hại, dày công lẻn vào, như thế cũng khó nói. Việc cần làm là tra cho rõ ngọn nguồn, tróc nã cho rõ thủ phạm, gây tội thì phải đền tội."
Lưu Đạc cung kính chắp tay, quỳ gối, trầm giọng: "Thần thất trách sơ sẩy, để Thất điện hạ lâm vào cảnh hiểm nguy, có chết vạn lần cũng không thể đền tội! Thần, nguyện ý gánh vác, lập công chuộc tội, xin Bệ hạ cho phép."
Tra ngọn nguồn, truy hung thủ, ấy cũng chỉ là xử lý hậu quả mà thôi, sao có thể tính là công trạng? Những lời này triều thần đã nói quá nhiều, Hoàng đế thừa hiểu nhưng cũng không vạch trần, chỉ cười lạnh một tiếng, nghe vào tai không phân rõ ý tứ: "Có lòng như thế, rất tốt. Trẫm cho ngươi ba ngày, lỡ hạn, nâng đầu trên tay, tới đây gặp trẫm."
Lưu Đạc chết đứng như thể bị sét giáng, tới mức Hoàng đế đã di giá từ khi nào cũng không hay biết. Đợi cho tới lúc hắn định thần, lúc ấy mồ hôi đã đổ ướt lưng áo, hai chân mềm đi, đầu óc trống rỗng. Theo bản năng, Lưu Đạc đưa tay sờ nơi yết hầu, lúc ấy mới đôi chút yên lòng. Không dám chậm trễ một khắc, hắn vội vã xuất cung, đi tìm người của Nhan thị. Dù chỉ là mơ hồ, hắn cũng đã nắm được vài đầu mối – Binh sĩ đứng gác bên ngoài, bên trong Bất Nhị trai chỉ có Đường Oanh, Dư Sênh, Thương Tán, sau khi sự việc xảy ra cả ba cũng chỉ bị thương nhẹ, tài vật của cải không hao tổn. Không cướp của cũng không giết người, mà lại có bản lĩnh vượt qua binh sĩ bao bọc bên ngoài, e là nếu muốn ám sát Hoàng đế cũng dễ như trở bàn tay.
Lưu Đạc càng lúc càng cảm thấy đây ắt là kế giá họa. Kế giá họa này, đứng phía sau tất là Tiêu đảng, chỉ đợi mấy ngày nữa thôi, tấu chương buộc tội trình lên Ngự án, chẳng mấy chốc mà Thân Vệ quân sẽ đổi chủ! Tra án cái gì, chỉ là một cái cớ để viện vào, Yến Kinh sầm uất đông đúc, ba ngày sao có thể tìm ra hung thủ trong biển người cho được?
- --
Thương Tán tự cho rằng mình là ẩn sĩ, vì chức quan quấn thân nên không thể quy ẩn sơn lâm mà cởi đai tháo mũ, nâng cốc đón gió mà tiêu khiển thong dong. Lại nói, quy ẩn trong núi rừng, quy ẩn nơi đô thành, quy ẩn chốn quan trường – đều cùng là quy ẩn, thế nhưng khác biệt rất lớn. Cũng giống như trước mắt đây, Bất Nhị trai, một trong 'Yến Kinh thất cảnh', lúc này đang đông đúc náo nhiệt, hảo hữu kéo tới ân cần thăm hỏi, vấn an lão nhân gia hắn sau một phen thất kinh. Mà tính tình Thương Tán cổ quái xưa nay, không thích thuê mướn nô bộc, Bất Nhị trai rộng lớn như thế đương nhiên cần người chăm sóc quán xuyến. Năm xưa còn trẻ, còn dẻo dai, vẫn có thể tự thân lo liệu, thế nhưng càng lúc càng già yếu, càng già yếu sẽ càng lực bất tòng tâm, khi ấy mới đành mướn một lão bộc duy nhất, phong làm gia lệnh.
Lúc này, lão bộc đứng trước cửa thay chủ nghênh lễ, gật đầu cảm tạ những lời ân cần thăm hỏi, nhưng lễ vật lại tuyệt đối không nhận, một mực từ chối, cho dù là lễ của Hoàng đế. Tính tình Thương Tán, người khác có lễ, hắn nhất định sẽ đáp lễ, ai tặng gì, tặng bao nhiêu, đều ghi chép lại đủ cả, ngày sau có sẽ tra lại, chu toàn không thiếu. Giờ đây mệt mỏi không có sức lực, chi bằng cứ không nhận lễ là xong.
Thẳng cho tới khi mặt trời đã lặn, lúc ấy dòng người mới dứt, hẻm nhỏ thông vào Bất Nhị trai cũng dần được trả lại sự yên tĩnh. Lão bộc mỏi mệt, kiệt sức hoàn toàn, nhanh chóng đóng cửa lại, cài then gỗ. Từng bước từng bước chậm rì rì, hắn bước về phía bếp, chuẩn bị chuẩn bị cơm tối. Đang cúi đầu lấy củi, bất giác liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, lại thầm nghĩ – Hôm nay đã muộn như vậy rồi Tiêu tướng vẫn còn đang ở đây, phải chăng là muốn ở lại dùng cơm?
Trong phòng, Thương Tán và Tiêu Thận ngồi bên bàn trà, đối diện nhau.
Thương Tán đưa tay ra tới trước mắt Tiêu Thận, trên ấy băng gạc quấn kín: "Tiêu tướng à Tiêu tướng, ta cho ngài mượn bồ câu đưa thư, ngài lại trả cho ta một phen tai ương, làm nhiều công ít như vậy, ta cũng không thoải mái dễ chịu đâu!" Thương Tán nói lời ấy cũng chỉ là vui đùa chế nhạo mà thôi, Tiêu Thận hiển nhiên cũng không coi là thật, vuốt râu mà cười: "Nhắc tới bồ câu đưa thư mới nhớ chuyện ta quên nói với huynh, Viên Khang kia lấy thư xong lại thấy bồ câu béo tốt chắc thịt liền giữ bồ câu lại hầm canh rồi. Ngay sau ấy mới biết bồ câu ấy là của Bất Nhị trai ở Yến Kinh, lập tức hối hận vạn phần, đành đem xương, lông, chôn ở một góc vườn, lại còn dựng một tấm bia gỗ, đích thân đề 'Bồ câu Bất Nhị trai'. Mộ phần ở đó, đợi ngày sau Thạch Tuyền huynh du hí tới Ung Châu, ghé qua Viên phủ thăm nom tưởng niệm!"
Thương Tán nghe câu chuyện, không giận cũng chẳng vui, cũng âm thầm đặt việc thăm mộ 'Bồ câu Bất Nhị trai' ở Viên phủ Ung Châu vào danh sách những việc sẽ làm sau khi thoái ẩn. Nghĩ, lại chợt nghĩ cần phải giảm béo cho đàn bồ câu, không nên cho ăn quá nhiều nữa. Trái lo phải nghĩ, cũng vẫn chưa quên đi chuyện chính sự, lập tức nghiêm mặt: "Giờ này Nhan đảng chắc chắn đã có kế hoạch phản kích, Tiêu tướng ngài có tính toán gì hay không?" Hỏi xong lại nghĩ – Nước cờ này thật là... Hoàng hậu bí quá hóa liều, lấy cả Thất điện hạ ra mạo hiểm, mang chuyện hoàng nữ bị ám sát ra để làm mồi câu.
Tiêu Thận nheo mắt mỉm cười, ngữ điệu thần bí: "Hắn lên kế hoạch là chuyện của hắn, lên thì lên đi thôi. Ngày mai tấu chương buộc tội sẽ chất đầy trên Ngự án, cao đến mấy thước, thế nào hắn cũng sẽ nghĩ Tiêu Thận ta đây muốn kéo Lưu Đạc xuống ngựa." Cho rằng Tiêu Thận hắn khờ khạo sao? Với năng lực của Nhan thị, khử một Lưu Đạc cũng vẫn sẽ còn nghìn nghìn vạn vạn những Lưu Đạc khác, huống hồ mục tiêu của Hoàng hậu và Tiêu Thận hắn nằm ở nơi khác, há lại phải bận tâm tới Đại thống lĩnh Thân Vệ quân?
- --
Lúc này đã là nửa đêm canh Ba, tẩm điện của Thất điện hạ, đèn lồng nến trắng tỏa lung linh.
Bản thân Hoàng đế cũng đang bệnh tật, lo sợ sẽ ảnh hưởng đến nữ nhi, cho nên cũng không dám nán lại lâu, trở về rồi liền cho người mang dược liệu dưỡng thân và Tuyết Cơ cao chuyên trừ sẹo tới Vị Ương cung. Trung vương Thái phi và Đường Đại đã qua từ sớm, sau đó phủ Yến Vương cũng đã tặng dược liệu qua, coi như là bày tỏ sự quan tâm của huynh trưởng. Còn lại cũng chỉ là mệnh phụ trong Hoàng thất tới thăm hỏi mà thôi.
Người đến người đi, trao nhận ân tình, chu toàn lễ tiết, xong xuôi cũng đều rời khỏi. Cuối cùng cũng chỉ còn có Hoàng hậu ngồi bên giường, cả một ngày dài không ngủ không nghỉ. Đường Oanh vẫn hôn mê không tỉnh, lúc này chợt vô cùng ương ngạnh, trước sau cắn chặt hàm răng, thuốc hay là cháo, một thìa cũng không thể đưa vào. Cũng có vài lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, nhưng những lúc ấy cũng chỉ toàn là nói lời mê sảng, thi thoảng sẽ gọi 'a nương', có khi sẽ kêu 'mẫu hậu'. Vô luận là như thế nào, dường như trong mộng trước sau cũng đều chỉ có Hoàng hậu, mà e rằng mộng này không phải là mộng đẹp.
—- Còn tiếp —-
Editor mạn đàm:
Team huynh đệ Tiêu Tán cũng thú vị không kém team cha con đế vương nhà họ Đường. Anh cha ảnh mà biết chị con của ảnh bị thương là do nữ nhân Nhan thị 'bí quá hoá liều' thì chắc ảnh khai đao, 15 năm nữa chị con của ảnh không có người để mà lập Hậu mất *thở dài*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook