Lương Điền Mỹ Thương
-
Chương 59-2: Thôn trưởng mới lạm dụng chức quyền (2)
"Đây không phải là biết Vương Đông muốn đi chặn các con, bọn nó cũng đi theo, ngộ nhỡ không tránh ra, còn có thể nhắc nhở với các con chuyện xảy ra buổi chiều hôm nay." Tô thị liền nói.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Vẫn rất hiểu chuyện." Lý Noãn hài lòng cười nói, dứt khoát kéo Tô thị đi tới phòng bếp, "Mẹ, hôm nay con ở trong huyện biết một phu nhân rất khéo léo, chúng con nói chuyện một lát, nàng dạy cho con cách làm một món ăn gia đình, nói là ăn ngon lại dễ làm, con sẽ làm ra cho mẹ va Tương bà bà xem một chút, có phải thật sự ngon giống như nàng nói hay không."dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Thấy bộ dạng hào hứng bừng bừng của Lý Noãn, Tô thị cũng không tiện áp chế hăng hái của nàng, chỉ đành phải tạm thời để chuyện Vương Đông xuống, hai người cùng nhau vào phòng bếp, cùng với Tương thị chuẩn bị thức ăn.
Đầu thôn bên kia, Lý Noãn vừa rời đi một lát, Lý Văn đã được Lý An chạy dẫn đầu đến trước mặt hắn báo cáo tình huống buổi chiều, suy nghĩ một chút, trong lòng đã có tính toán.
"Lý Văn, bổn thôn trường nghe nói hôm nay ngươi kiếm một trăm lượng bạc? Đây chính là người trong thôn chúng ta tận mắt thấy, ngươi đừng muốn chống chế." Vương Đông mang theo mười mấy thôn nhân, vừa mới áp sát đã có chút hả hê lớn tiếng hỏi, giọng điệu hơi chất vấn.
Lý Văn không nhanh không chậm nhảy xuống khỏi xe bò, dưới vòng vây của ba người Lý An đi tới trước mặt Vương Đông, bình tĩnh mỉm cười nói: "Thôn trưởng nói là chính ta ở hậu viện Đệ Nhất Lâu lấy được bạc sao? Khi đó ta đang làm việc thay cho một vị quý nhân, bạc cũng là của vị quý nhân kia, ta đến một văn cũng không lấy được, cũng chỉ là kiếm một cái nhân tình mà thôi."
"Lý Văn, ngươi khỏi phải nghĩ đến che giấu, rõ ràng ta thấy người ta nâng vật gì đó đen sì từ trên xe bò xuống mang vào trong, sau đó mới cho ngươi bạc, ước chừng. . . . . . Ước chừng một trăm lượng!" Trong đám người, có người có chút lo lắng nói.
Người kia nói xong, lập tức núp ở trong đám người, sợ bị nhìn thấy bộ dạng.
Dưới ánh trăng mờ, Lý Văn cũng thấy không quá rõ ràng rốt cuộc người nọ là ai, nghe giọng nói có chút quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ, mới nhớ ra là Chu đại lang trong thôn.
Chu đại lang là người xem như đàng hoàng, mười tám mười chín tuổi, mới cưới được thê tử, thỉnh thoảng sẽ đi huyện thành làm công việc móc phân cho người ta, mặc dù dơ bẩn, nhưng lại được không ít tiền công. Lý Văn không ngờ một người trong ngày thường nhìn qua rất thành thật, nhưng dưới sự hấp dẫn của bạc trước mặt, cũng mất đi bản tâm, nổi lên lời nói dối.
"Lý Văn, hiện tại ngươi còn gì để nói?" Vương Đông có chút hả hê hỏi.
"Ta đã nói rồi, là ta làm việc thay quý nhân, về phần chút đồ vật mà ta bán kia, cũng chỉ trị giá một lượng bạc." Lý Văn vẫn mỉm cười, lại móc từ trong ngực ra một hà bao nói: "Thôn trưởng, ngươi nhất định phải tin tưởng, nếu không có thể tới lục soát, chỗ ta ngoại trừ hà bào này ra, nhiều thêm một văn cũng không có."
Tất cả mọi người nhìn về phía hà bao trong tay Lý Văn, rất nhỏ rất tinh xảo, chỉ có một chút trống, hiển nhiên không chứa nổi một trăm lượng bạc.
"Lục soát thì lục soát, mọi người cùng nhau lục soát!" Vương Đông rõ ràng không tin, lập tức nói tất cả thôn nhân đồng loạt xông lên.
Hắn mang theo nhiều người ngăn ở cửa thôn như thế, không phải là vì làm Lý Văn không có thời gian giấu bạc, không thể không thừa nhận có biện pháp kiếm tiền, sau đó ngoan ngoãn giao ra sao?
"Đại ca, tại sao để cho bọn họ lục soát xe bò của chúng ta." Lý Nhạc mân mê cái miệng nhỏ nhắn, rất không vui lòng nói.
"Để cho bọn họ lục soát, chúng ta không làm việc gì trái với lương tâm, không sợ bọn họ lục soát." Lý Văn cười ôn hòa nói, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của Lý Nhạc, trấn an tâm tình của cô bé.
Mặc dù Lý An và Chu Nguyên có chút bất mãn, nhưng vẫn không mở miệng nói gì. Hai người đều hiểu, nếu như không để bọn người đó lục soát, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Không bao lâu, mọi người đã lật tung cả xe bò lên mấy lần, ngay cả lỗ mũi bò cũng không buông tha, còn thiếu chút nữa mổ bụng con bò ra xem bên trong dạ dày có giấu bạc hay không, dù là như vậy, vẫn không thấy chút bóng tiền nào.
"Hừ, bạc khẳng định bị ngươi giấu đi rồi." Không tìm ra được nguyên do, Vương Đông có chút thẹn quá hóa giận, xoay người chỉ vào Lý Văn tức giận hừ nói.
Ánh mắt một đám người lại rơi vào trên người Lý Văn lần nữa, lộ ra hoài nghi, thậm chí có người bày ra vẻ mặt oán giận, dường như cảm giác Lý Văn không giao bạc và biện pháp kiếm tiền ra là một loại hành động hèn hạ.
Trên thế giới này, luôn có ít người cảm thấy người khác trả giá là đương nhiên, chính mình nên đòi lấy, hắn cũng không nghĩ xem hắn dựa vào cái gì.
Vương Đông ỷ thế hiếp người, ánh mắt chất vấn của mọi người, làm Lý Nhạc tức giận giơ nắm tay nhỏ lên, không nhịn được lớn tiếng nói: "Phần mông của bò cũng bị các ngươi vạch ra xem rồi, coi như giấu đi cũng sẽ bị các ngươi tìm được, các ngươi còn muốn thế nào nữa? Rõ ràng đại ca ta không có bạc như các ngươi nói, các ngươi đang vu oan cho đại ca ta, muốn lừa gạt tiền của nhà ta. Hơn nữa nhà chúng ta ăn thịt, đó cũng là tiền của nhà chúng ta, tại sao phải nói với các ngươi, tại sao phải đưa cho các ngươi, khi nhà chúng ta ăn không đủ no, tại sao các ngươi không nói muốn tạo phúc cho người trong thôn gì đó, không cho nhà chúng ta chút đồ ăn?"
Lý Nhạc là một đứa bé khéo léo, suy nghĩ đơn thuần, có cái gì thì nói cái đó, nhưng đều thật tình, lập tức làm cho một đám người á khẩu không trả lời được, cũng có chút ngượng ngùng.
Lý An nghe Lý Nhạc nói, không khỏi nhớ tới lúc không đủ ăn, nhớ tới khi đó những hương thân này hờ hững, hiện tại nhìn sắc mặt tham lam của những người này, nhất thời không nhịn được, tức giận trợn trừng mắt nhìn mọi người quát lên: "Các ngươi không muốn thấy nhà ta tốt lên mà!"
Một nhóm người lập tức bị tiếng quát này làm cho đứng yên.
Lý An dừng một chút, mới tiếp tục tức giận nói: "Nói đến biện pháp kiếm tiền, ta còn nhớ vào ngày ba tháng tám mùa hè năm ngoái nhà chúng ta không đủ ăn, đại ca muốn tìm việc nhưng không được, tìm các ngươi giúp một tay nghĩ biện pháp, nhưng rõ ràng các ngươi có thể giúp đỡ giới thiệu công việc, lại xem thường nhà chúng ta, đều không nói cho đại ca ta biết, khi đó thuốc cho cha ta thiếu chút nữa cũng mua không nổi, thiếu chút nữa mất mạng! Cuối cùng vẫn là La đại thẩm đầu thôn cho nhà ta mượn tiền, cha ta mới giữ được cái mạng, các ngươi đã làm chuyện gì tốt cho nhà chúng ta chưa? Bây giờ còn có mặt mũi tới nhà chúng ta muốn này muốn nọ, các ngươi cũng không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa, sau khi chết rơi xuống đất ngục!"
Lời vừa nói ra này, cộng thêm ban đêm gió lạnh và tiếng lá cây xào xạt vang lên từ trong rừng, mấy người nhát gan nhất thời sợ run cả người.
Vương Đông cũng sợ, nhưng rất nhanh hắn đã nhớ lại thân phận của hắn, lập tức tìm về lại sức mạnh, chỉ vào Lý An nổi giận mắng: "Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, ngươi lại dám nguyền rủa ta xuống địa ngục? Ta chính là thôn trưởng thôn Lý gia! Ta để các ngươi giao ra biện pháp kiếm tiền đó là để mắt các ngươi, các ngươi còn dám đối nghịch với ta, có tin chỉ cần một câu nói của ta, các ngươi phải lập tức cút khỏi thôn Lý gia không?"
Nói xong, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Chẳng ai nghĩ tới Vương Đông phách lối như thế này, mới vừa lên làm thôn trưởng đã lạm dụng chức quyền, ban đầu Lý Nhất Thông cũng chỉ vụng trộm bày ra thủ đoạn mà thôi, chưa bao giờ nói ra trắng trợn như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, bao gồm ba mươi mấy người đứng bên cạnh hắn cũng có chút khiếp sợ.
Lý An tức đến nghẹn, bị tức đến máu xông lên não, thiếu chút nữa xông lên đánh người, cũng may Chu Nguyên kéo cậu, để cậu tỉnh táo lại.
Nếu cậu thật sự động thủ đánh người trước, chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn rồi.
Hiện tại, chuyện này Vương Đông không có lý, cậu mà đánh, lập tức biến thành bọn họ đánh thôn trưởng, đến lúc đó còn không biết Vương Đông sẽ nói thế nào, khẳng định sẽ lớn lối hơn.
Lý An chỉ cảm thấy tức giận, lại chỉ có thể siết chặt quả đấm, hung dữ nhìn chằm chằm Vương Đông đang hả hê, dưới bóng đêm, ánh mắt kia có vẻ đặc biệt kinh người.
Lý Nhạc cũng bị chọc tức đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hốc mắt hồng hồng, gần như muốn khóc lên.
Ánh mắt Lý Văn có chút phát lạnh, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của Lý Nhạc, bày tỏ an ủi, trên mặt không bùng nổ như Vương Đông tưởng tượng, ngược lại càng cười đến ôn hòa: "Ha ha, thôn trưởng muốn đuổi chúng ta rời khỏi thôn Lý gia, xin hỏi lý do là gì, chẳng lẽ là bởi vì nhà ta không hề ăn không đủ no nữa? Nếu như là vậy, cho dù ngươi là thôn trưởng, ta cũng sẽ đi công đường trong huyện lý luận một phen, vừa đúng vị quý nhân trong huyện kia nhận nhân tình của ta, trả công đạo cho ta đối với ngài ấy mà nói cũng không khó khăn, mà không sợ thôn trưởng có Lý chính ủng hộ."
"Ngươi... ngươi dám kéo ta đi công đường? Ta chính là thôn trưởng!" Vừa nghe Lý Văn nói, sắc mặt Vương Đông thay đổi, nhưng lại một mực cắn chặt thân phận của hắn, hình như như vậy thì có thể làm hắn có thêm sức lực, nhưng vẻ mặt của hắn đã bại lộ sự sợ hãi trong lòng hắn.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Hắn dựa vào Lý Nhất Thông, nếu như Lý Văn không sợ, hắn cũng không có biện pháp ngăn chặn Lý Văn.
"Có dám hay không, thôn trưởng có thể tìm ta thử một lần." Lý Văn bình tĩnh, nụ cười vẫn luôn như gió xuân tháng ba, thế nhưng nụ cười ấy ở trong mắt Vương Đông giống như khiêu khích và miệt thị.
"Ta là thôn trưởng, ta nói ngươi phải cút thì phải cút, ngươi... ngươi bớt uy hiếp ta! Ngươi dám kéo ta lên công đường, ngươi tuyệt đối không có quả ngon để ăn!" Vương Đông ưỡn ngực, rất muốn biểu hiện tự tin, nhưng khi nói ra lại phát hiện sức lực không đủ.
"Vẫn rất hiểu chuyện." Lý Noãn hài lòng cười nói, dứt khoát kéo Tô thị đi tới phòng bếp, "Mẹ, hôm nay con ở trong huyện biết một phu nhân rất khéo léo, chúng con nói chuyện một lát, nàng dạy cho con cách làm một món ăn gia đình, nói là ăn ngon lại dễ làm, con sẽ làm ra cho mẹ va Tương bà bà xem một chút, có phải thật sự ngon giống như nàng nói hay không."dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Thấy bộ dạng hào hứng bừng bừng của Lý Noãn, Tô thị cũng không tiện áp chế hăng hái của nàng, chỉ đành phải tạm thời để chuyện Vương Đông xuống, hai người cùng nhau vào phòng bếp, cùng với Tương thị chuẩn bị thức ăn.
Đầu thôn bên kia, Lý Noãn vừa rời đi một lát, Lý Văn đã được Lý An chạy dẫn đầu đến trước mặt hắn báo cáo tình huống buổi chiều, suy nghĩ một chút, trong lòng đã có tính toán.
"Lý Văn, bổn thôn trường nghe nói hôm nay ngươi kiếm một trăm lượng bạc? Đây chính là người trong thôn chúng ta tận mắt thấy, ngươi đừng muốn chống chế." Vương Đông mang theo mười mấy thôn nhân, vừa mới áp sát đã có chút hả hê lớn tiếng hỏi, giọng điệu hơi chất vấn.
Lý Văn không nhanh không chậm nhảy xuống khỏi xe bò, dưới vòng vây của ba người Lý An đi tới trước mặt Vương Đông, bình tĩnh mỉm cười nói: "Thôn trưởng nói là chính ta ở hậu viện Đệ Nhất Lâu lấy được bạc sao? Khi đó ta đang làm việc thay cho một vị quý nhân, bạc cũng là của vị quý nhân kia, ta đến một văn cũng không lấy được, cũng chỉ là kiếm một cái nhân tình mà thôi."
"Lý Văn, ngươi khỏi phải nghĩ đến che giấu, rõ ràng ta thấy người ta nâng vật gì đó đen sì từ trên xe bò xuống mang vào trong, sau đó mới cho ngươi bạc, ước chừng. . . . . . Ước chừng một trăm lượng!" Trong đám người, có người có chút lo lắng nói.
Người kia nói xong, lập tức núp ở trong đám người, sợ bị nhìn thấy bộ dạng.
Dưới ánh trăng mờ, Lý Văn cũng thấy không quá rõ ràng rốt cuộc người nọ là ai, nghe giọng nói có chút quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ, mới nhớ ra là Chu đại lang trong thôn.
Chu đại lang là người xem như đàng hoàng, mười tám mười chín tuổi, mới cưới được thê tử, thỉnh thoảng sẽ đi huyện thành làm công việc móc phân cho người ta, mặc dù dơ bẩn, nhưng lại được không ít tiền công. Lý Văn không ngờ một người trong ngày thường nhìn qua rất thành thật, nhưng dưới sự hấp dẫn của bạc trước mặt, cũng mất đi bản tâm, nổi lên lời nói dối.
"Lý Văn, hiện tại ngươi còn gì để nói?" Vương Đông có chút hả hê hỏi.
"Ta đã nói rồi, là ta làm việc thay quý nhân, về phần chút đồ vật mà ta bán kia, cũng chỉ trị giá một lượng bạc." Lý Văn vẫn mỉm cười, lại móc từ trong ngực ra một hà bao nói: "Thôn trưởng, ngươi nhất định phải tin tưởng, nếu không có thể tới lục soát, chỗ ta ngoại trừ hà bào này ra, nhiều thêm một văn cũng không có."
Tất cả mọi người nhìn về phía hà bao trong tay Lý Văn, rất nhỏ rất tinh xảo, chỉ có một chút trống, hiển nhiên không chứa nổi một trăm lượng bạc.
"Lục soát thì lục soát, mọi người cùng nhau lục soát!" Vương Đông rõ ràng không tin, lập tức nói tất cả thôn nhân đồng loạt xông lên.
Hắn mang theo nhiều người ngăn ở cửa thôn như thế, không phải là vì làm Lý Văn không có thời gian giấu bạc, không thể không thừa nhận có biện pháp kiếm tiền, sau đó ngoan ngoãn giao ra sao?
"Đại ca, tại sao để cho bọn họ lục soát xe bò của chúng ta." Lý Nhạc mân mê cái miệng nhỏ nhắn, rất không vui lòng nói.
"Để cho bọn họ lục soát, chúng ta không làm việc gì trái với lương tâm, không sợ bọn họ lục soát." Lý Văn cười ôn hòa nói, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của Lý Nhạc, trấn an tâm tình của cô bé.
Mặc dù Lý An và Chu Nguyên có chút bất mãn, nhưng vẫn không mở miệng nói gì. Hai người đều hiểu, nếu như không để bọn người đó lục soát, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Không bao lâu, mọi người đã lật tung cả xe bò lên mấy lần, ngay cả lỗ mũi bò cũng không buông tha, còn thiếu chút nữa mổ bụng con bò ra xem bên trong dạ dày có giấu bạc hay không, dù là như vậy, vẫn không thấy chút bóng tiền nào.
"Hừ, bạc khẳng định bị ngươi giấu đi rồi." Không tìm ra được nguyên do, Vương Đông có chút thẹn quá hóa giận, xoay người chỉ vào Lý Văn tức giận hừ nói.
Ánh mắt một đám người lại rơi vào trên người Lý Văn lần nữa, lộ ra hoài nghi, thậm chí có người bày ra vẻ mặt oán giận, dường như cảm giác Lý Văn không giao bạc và biện pháp kiếm tiền ra là một loại hành động hèn hạ.
Trên thế giới này, luôn có ít người cảm thấy người khác trả giá là đương nhiên, chính mình nên đòi lấy, hắn cũng không nghĩ xem hắn dựa vào cái gì.
Vương Đông ỷ thế hiếp người, ánh mắt chất vấn của mọi người, làm Lý Nhạc tức giận giơ nắm tay nhỏ lên, không nhịn được lớn tiếng nói: "Phần mông của bò cũng bị các ngươi vạch ra xem rồi, coi như giấu đi cũng sẽ bị các ngươi tìm được, các ngươi còn muốn thế nào nữa? Rõ ràng đại ca ta không có bạc như các ngươi nói, các ngươi đang vu oan cho đại ca ta, muốn lừa gạt tiền của nhà ta. Hơn nữa nhà chúng ta ăn thịt, đó cũng là tiền của nhà chúng ta, tại sao phải nói với các ngươi, tại sao phải đưa cho các ngươi, khi nhà chúng ta ăn không đủ no, tại sao các ngươi không nói muốn tạo phúc cho người trong thôn gì đó, không cho nhà chúng ta chút đồ ăn?"
Lý Nhạc là một đứa bé khéo léo, suy nghĩ đơn thuần, có cái gì thì nói cái đó, nhưng đều thật tình, lập tức làm cho một đám người á khẩu không trả lời được, cũng có chút ngượng ngùng.
Lý An nghe Lý Nhạc nói, không khỏi nhớ tới lúc không đủ ăn, nhớ tới khi đó những hương thân này hờ hững, hiện tại nhìn sắc mặt tham lam của những người này, nhất thời không nhịn được, tức giận trợn trừng mắt nhìn mọi người quát lên: "Các ngươi không muốn thấy nhà ta tốt lên mà!"
Một nhóm người lập tức bị tiếng quát này làm cho đứng yên.
Lý An dừng một chút, mới tiếp tục tức giận nói: "Nói đến biện pháp kiếm tiền, ta còn nhớ vào ngày ba tháng tám mùa hè năm ngoái nhà chúng ta không đủ ăn, đại ca muốn tìm việc nhưng không được, tìm các ngươi giúp một tay nghĩ biện pháp, nhưng rõ ràng các ngươi có thể giúp đỡ giới thiệu công việc, lại xem thường nhà chúng ta, đều không nói cho đại ca ta biết, khi đó thuốc cho cha ta thiếu chút nữa cũng mua không nổi, thiếu chút nữa mất mạng! Cuối cùng vẫn là La đại thẩm đầu thôn cho nhà ta mượn tiền, cha ta mới giữ được cái mạng, các ngươi đã làm chuyện gì tốt cho nhà chúng ta chưa? Bây giờ còn có mặt mũi tới nhà chúng ta muốn này muốn nọ, các ngươi cũng không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa, sau khi chết rơi xuống đất ngục!"
Lời vừa nói ra này, cộng thêm ban đêm gió lạnh và tiếng lá cây xào xạt vang lên từ trong rừng, mấy người nhát gan nhất thời sợ run cả người.
Vương Đông cũng sợ, nhưng rất nhanh hắn đã nhớ lại thân phận của hắn, lập tức tìm về lại sức mạnh, chỉ vào Lý An nổi giận mắng: "Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, ngươi lại dám nguyền rủa ta xuống địa ngục? Ta chính là thôn trưởng thôn Lý gia! Ta để các ngươi giao ra biện pháp kiếm tiền đó là để mắt các ngươi, các ngươi còn dám đối nghịch với ta, có tin chỉ cần một câu nói của ta, các ngươi phải lập tức cút khỏi thôn Lý gia không?"
Nói xong, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Chẳng ai nghĩ tới Vương Đông phách lối như thế này, mới vừa lên làm thôn trưởng đã lạm dụng chức quyền, ban đầu Lý Nhất Thông cũng chỉ vụng trộm bày ra thủ đoạn mà thôi, chưa bao giờ nói ra trắng trợn như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, bao gồm ba mươi mấy người đứng bên cạnh hắn cũng có chút khiếp sợ.
Lý An tức đến nghẹn, bị tức đến máu xông lên não, thiếu chút nữa xông lên đánh người, cũng may Chu Nguyên kéo cậu, để cậu tỉnh táo lại.
Nếu cậu thật sự động thủ đánh người trước, chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn rồi.
Hiện tại, chuyện này Vương Đông không có lý, cậu mà đánh, lập tức biến thành bọn họ đánh thôn trưởng, đến lúc đó còn không biết Vương Đông sẽ nói thế nào, khẳng định sẽ lớn lối hơn.
Lý An chỉ cảm thấy tức giận, lại chỉ có thể siết chặt quả đấm, hung dữ nhìn chằm chằm Vương Đông đang hả hê, dưới bóng đêm, ánh mắt kia có vẻ đặc biệt kinh người.
Lý Nhạc cũng bị chọc tức đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hốc mắt hồng hồng, gần như muốn khóc lên.
Ánh mắt Lý Văn có chút phát lạnh, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của Lý Nhạc, bày tỏ an ủi, trên mặt không bùng nổ như Vương Đông tưởng tượng, ngược lại càng cười đến ôn hòa: "Ha ha, thôn trưởng muốn đuổi chúng ta rời khỏi thôn Lý gia, xin hỏi lý do là gì, chẳng lẽ là bởi vì nhà ta không hề ăn không đủ no nữa? Nếu như là vậy, cho dù ngươi là thôn trưởng, ta cũng sẽ đi công đường trong huyện lý luận một phen, vừa đúng vị quý nhân trong huyện kia nhận nhân tình của ta, trả công đạo cho ta đối với ngài ấy mà nói cũng không khó khăn, mà không sợ thôn trưởng có Lý chính ủng hộ."
"Ngươi... ngươi dám kéo ta đi công đường? Ta chính là thôn trưởng!" Vừa nghe Lý Văn nói, sắc mặt Vương Đông thay đổi, nhưng lại một mực cắn chặt thân phận của hắn, hình như như vậy thì có thể làm hắn có thêm sức lực, nhưng vẻ mặt của hắn đã bại lộ sự sợ hãi trong lòng hắn.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Hắn dựa vào Lý Nhất Thông, nếu như Lý Văn không sợ, hắn cũng không có biện pháp ngăn chặn Lý Văn.
"Có dám hay không, thôn trưởng có thể tìm ta thử một lần." Lý Văn bình tĩnh, nụ cười vẫn luôn như gió xuân tháng ba, thế nhưng nụ cười ấy ở trong mắt Vương Đông giống như khiêu khích và miệt thị.
"Ta là thôn trưởng, ta nói ngươi phải cút thì phải cút, ngươi... ngươi bớt uy hiếp ta! Ngươi dám kéo ta lên công đường, ngươi tuyệt đối không có quả ngon để ăn!" Vương Đông ưỡn ngực, rất muốn biểu hiện tự tin, nhưng khi nói ra lại phát hiện sức lực không đủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook