Lương Điền Mỹ Thương
-
Chương 57: Cho liều thuốc mạnh
Như vậy sao, dù có được làm thợ, tối thiểu cũng phải bận rộn ba tháng, mới có thể cầm được tiền."
"Tiểu tử Vương Đông này hết ăn lại nằm, bản lĩnh không có, còn muốn đổ thừa nhà Lý Tứ ăn không lấy không, người ta không đồng ý, hắn liền chỉ vào cửa lớn nhà người ta kêu la không ngừng nghỉ, bộ dạng kia của hắn, sợ hắn đào cũng không chuẩn, có thể làm cái gì?"dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Hắn còn nói khoác nói hắn có thể làm như thợ được mời từ trấn trên, muốn người nhà Lý Tứ cho hắn tiền lương, hắn là ai chứ, người ta lại không nợ hắn, dựa vào cái gì?"
. . . . . .
Mọi người nói xong, đột nhiên phát hiện thật ra thì nhà Lý Tứ cũng tốt vô cùng, có người nghĩ đến nhà Lý Tứ xưa đâu bằng nay, thậm chí nhân cơ hội tán dương.
Lý Văn nở nụ cười lắng nghe, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vương Đông bị mọi người nói cho mặt đỏ tới mang tai, suy nghĩ lại, không khỏi nhớ tới lời Lý Noãn nói lúc nãy.
—— Đi với Bụt mặc áo cà sa, gặp quỷ nói chuyện hoang đường, đối phó người vô sỉ, phương pháp duy nhất chính là càng vô sỉ càng hèn hạ hơn hắn!
Sau một lát sau, Lý Văn mới mỉm cười nói: "Nhà ta không tốt như mọi người nói đâu, nhưng mà chưa làm qua chuyện gì xấu không muốn người biết, sau này nếu mọi người có ý kiến gì, ngược lại có thể tìm ta nói rõ ràng, nếu người nào nói bậy nữa, vẫn là câu nói kia, hoặc là đi chỗ Lý chính lý luận, hoặc là chúng ta đi công đường huyện nha."
"Sẽ không, sẽ không, ta còn chưa cho gà ăn, ta đi về trước đây." Thấy Lý Văn mềm không được cứng không xong, lập tức có người lấy cớ chạy trước.
"Ta cũng chưa cho heo ăn!"
"Vịt nhà ta cũng chưa được ăn!"
. . . . . .
Không bao lâu, một đám người vây ở xung quanh đã đi hết, ai về nhà nấy, Vương Đông cũng muốn nhân cơ hội lách người rời đi nhưng lại bị Lý Văn kéo lại.
Không đợi Lý Văn nói gì, Vương Đông lập tức bị sợ đến khóc, nói: "Đừng kéo ta đi công đường, là ta nhỏ mọn, ta nói hưu nói vượn, Lý Văn, ta không muốn vào đại lao!"
Lý Văn cười nói: "Không đi công đường, ta để cho ngươi giúp ta chuyển lời cho Lý chính, nói cha ta đi đứng không tiện, buổi trưa không thể đi ăn cơm."
"À, được, ta lập tức đi ngay." Gánh nặng trong lòng Vương Đông được giải, đồng ý rất nhanh, xoay người chạy về phía nhà Lý Nhất Thông.
Trong phòng, Lý Noãn ngồi ở bên kháng hết sức chăm chú nặn thuốc viên, ba đứa bé ngồi ở bên cạnh bàn chân ngắn trên kháng luyện chữ, Tô thị và Tương thị ngồi ở tận cùng bên trong đầu kháng chỗ đặt gần lò sưởi, lòng không yên may đáy giày, hai lỗ tai dựng lên, cố gắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cũng không lâu lắm, Lý Văn cười đẩy cửa vào, trở tay đóng cửa lại.
"Văn Nhi, sao rồi, những hương thân kia đều đi rồi hả? Bọn họ nói như thế nào?" Thấy Lý Văn, Tô thị và Tương thị cũng buông công việc trong tay, vội vàng hỏi.
"Mẹ, Tương bà bà, hai người cứ yên tâm, bọn họ cũng tán dương chỗ tốt của mình." Lý Văn cười ngồi ở bên cạnh Lý Noãn nói.
Tô thị và Tương thị đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng như có điều suy nghĩ. Mới vừa rồi, khi Lý Noãn nghĩ kế sách, họ cũng ở bên cạnh nghe, lúc ấy còn lo lắng chuyện sẽ bị huyên náo không thể thu dọn, nhưng Lý Văn kiên trì, họ cũng không còn biện pháp ngăn cản, giờ phút này phát hiện loại phương pháp này có hiệu quả, hơn nữa có hiệu quả hoàn toàn không ngờ đến, trong lòng không khỏi có loại xúc động trước nay chưa có, giống như bỗng nhiên mở ra một cánh cửa.
Có người đáng bị coi thường như vậy, ngươi tốt với hắn, hắn sẽ không ngừng, ngươi ác với hắn, ngược lại hắn có thể nhìn thấy lòng tốt của ngươi.
Nhìn Tô thị và Tương thị hình như bị chuyện ngày hôm nay làm tỉnh táo đôi chút, Lý Văn cười hỏi nghi ngờ trong lòng. "Noãn Nhi, nói một chút xem tại sao chúng ta không đi chỗ Lý chính ăn cơm?"
Lý Noãn cười, nói: "Vương Đông này là hạng người gì, muội cũng hiểu rất rõ, nhưng muội dám khẳng định, dạng người kia bên ngoài mạnh bên trong yếu, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ không sợ chúng ta. Cho nên muội nghĩ, nếu như không phải Lý chính Lý Nhất Thông cho hắn cái gì đó, hắn sẽ không tới làm ầm ĩ với chúng ta như vậy."
"Aiz, loại chuyện này mà ông ta cũng làm được." Tô thị có chút phức tạp buông tiếng thở dài, sau đó lại lo lắng nói, "Nhưng Noãn Nhi, mặc kệ như thế nào, dầu gì ông ta cũng là Lý chính trấn Tùng Sơn chúng ta, ông ta mời chúng ta đi ăn cơm, chúng ta cũng không có đạo lý cự tuyệt, ngộ nhỡ chuyện hôm nay ông ta để bụng, ngày sau ông ta so đo, có thể chúng ta sẽ phải ăn quả đắng."
Tương thị cũng không nhịn được lên tiếng nói: "Đúng vậy Noãn Nhi nha đầu, đều nói dân không đấu với quan, ta đấu không lại hắn."
"Còn nói có tiền có thể ma sui quỷ khiến. Mẹ, chỉ cần nhà chúng ta có tiền, thì ông ta sẽ nhìn chằm chằm chúng ta không buông cho đến chết. Nếu như lần này chúng ta không phản kháng, ông ta sẽ cho rằng chúng ta dễ bắt nạt, vậy nhất định còn có lần sau, sau nhiều lần, cho đến khi khống chế nhà chúng ta ở trong lòng bàn tay của ông ta, tùy ý đòi hỏi." Lý Noãn thu hồi nụ cười, rất nghiêm túc nói, cuối cùng, lại hỏi Lý Văn: "Đại ca, huynh nói đúng không?"
Lý Văn gật đầu, cẩn thận phân tích nói: "Mẹ, con người Lý Nhất Thông trước và sau không đồng nhất, không phải người tốt. Nếu như hôm nay chúng ta nhịn chuyện này xuống, ông ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta, ngược lại càng thêm tệ hại hơn. Cho nên mặc kệ chúng ta làm gì, ông ta cũng tìm chúng ta gây phiền toái, nếu như vậy, sao chúng ta phải nhẫn nhịn chứ?"
Tương thị có kinh nghiệm nhìn thấu đạo lý đối nhân xử thế, là một người thông minh, vừa nghe lời hai người nói đã hiểu, tất cả đều là tiền tài gây họa, tránh cũng không tránh được , vì vậy không mở miệng nữa.
"Nói như con, hình như cũng có lý, nhưng mà. . . . . ." Tô thị lại chần chờ, ánh mắt có chút chớp động.
"Mẹ, sẽ không phải là hiện tại đi chỗ Lý Nhất Thông nói xin lỗi, để ông ta không nên so đo, hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ chứ?" Lý Noãn đột nhiên nói.
Lý Văn và Tương thị nghe vậy, đều không khỏi nhìn về phía Tô thị.
Bị đâm trúng ý tưởng, Tô thị có chút nhất thời ngượng ngùng, miễn cưỡng cười nói: "Noãn Nhi, nhà chúng ta không chọc nổi ông ta, không có tiền là chuyện nhỏ, mẹ sợ cuộc sống sau này trôi qua không yên ổn."
Tô thị là một nông phụ bình thường, không trải qua sóng gió, trong xương luôn giữ gìn phẩm chất chất phát của gia đình nông dân, còn mang theo cảm giác ti tiện chỉ có gia đình nông dân mới có, đều sợ gặp phải phiền toái, đặc biệt là dính vào chữ "quan", càng thêm không muốn trêu chọc, cho nên khi gặp phải vấn đề, bà căn cứ vào nguyên tắc có thể dàn xếp ổn thỏa không đắc tội thì cố gắng hết sức, chỉ hy vọng những ngày sau này yên bình, không có tranh chấp là tốt nhất.
Lý Noãn có chút nhức đầu, dứt khoát hung ác, quyết định hạ liều thuốc mạnh cho Tô thị, trực tiếp nói với Lý Văn: "Nếu mẹ nói như vậy, đại ca, mang các hộp nhỏ để khế đất và toàn bộ bạc đưa qua cho trưởng thôn, chúng ta nhận lỗi với ông ta!"dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Noãn Nhi, mẹ chỉ nói là nói lời xin lỗi với ông ta thôi mà." Vừa nghe phải đưa khế đất, Tô thị sợ hết hồn, vội vàng lên tiếng giải thích.
Đất đai đối với gia đình nông dân mà nói, là tài sản hết sức quan trọng, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, mặc kệ là nguyên nhân gì, gia đình nông dân đều là sẽ không nguyện ý mang bán đất đai đi, hiện tại Lý Noãn lại muốn đưa đất đai mới mua ra, chuyện này làm Tô thị không thể không kinh hãi, không nóng nảy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook