Tưởng Hàn dọn bếp xong đi ra, thấy Lương Đa nằm dài trên sofa ủn tới ủn lui. Dáng người bác sĩ Lương rất đẹp, eo nhỏ mông cong, dù sao cũng là ngừi đờn ông thường xuyên ngồi trên thảm yoga ăn khoai tây chiên, cũng có tập luyện gian khổ lắm chứ bộ:3

Vốn dĩ Tưởng Hàn chẳng phải người vững tâm, thấy bác sĩ Lương quến rũ thế kia, tâm trí bắt đầu kêu rần rần.

“Bác sĩ Lương.” Tưởng Hàn đứng cách đó không xa chà chà, tai cũng bắt đầu bốc khói: “Em… dọn bếp xong rồi.”

Lương Đa còn đang vui vẻ uốn éo, bất ngờ nghe giọng Tưởng Hàn thì hóa đá luôn.

Quá trẻ con, thiệt xí hổ.

Lương Đa bắt đầu giả vờ ngủ.

Tưởng Hàn bước qua ghé bên tai Lương Đa: “Bác sĩ Lương? Anh sao vậy?”

Tim Lương Đa nhảy bình bịch, anh thấy chắc mình phải đi khám tim thôi, hở ra là cứ đập nhanh vậy chèn?

“Anh ngủ rồi hả?”

“Ừa, ngủ rồi.”

Tưởng Hàn cười ra tiếng.

Lương Đa nghiêng đầu, đỏ mặt buồn bực: “Cười cái gì mà cười?”

“Cười vì anh đáng yêu.”

“Anh sắp ba mươi rồi, đừng có đáng yêu đáng ơ gì ở đây.”

“Vậy phải nói anh thế nào?” Tưởng Hàn hỏi: “Gợi cảm?”

“Cũng được.” Lương Đa ngồi dậy, cầm gối ra vẻ nghiêm túc: “Không thì nói anh lạnh lùng bá đạo.”

“Nhưng anh đáng yêu mà.” Tưởng Hàn ngồi xuống thảm, ôm chân nhìn người trên sofa: “Cũng rất gợi cảm, nhưng chẳng lạnh lùng bá đạo gì cả.”

Lương Đa không lạnh lùng, lúc đóng cửa chơi toy còn nhiệt tình như lửa.

Anh nhìn ngón chân mình đang “nhảy múa”, Tưởng Hàn cũng ngó theo, nhìn một hồi lại cười.

“Đừng cười.” Lương Đa trừng cậu: “Dọn bếp xong làm gì thì làm đi.”

Lương Đa bỗng nhớ tới bánh canh: “Em làm bữa sáng mai cho anh chưa?”

“Chưa.” Tưởng Hàn nói: “Nhà anh đâu có bột mì.”

Đúng là không có.

“Vậy giờ sao? Sáng mai anh ăn gì?”

Tưởng Hàn nhịn cười, Lương Đa nhảy vào ” chiếc bẫy dịu dàng*” của cậu rồi.

(*Tác giả dùng ‘ôn nhu hương’, hình ảnh ẩn dụ về cạm bẫy với đàn ông. Trong “Ai Thẩm Dương”, Mã Quân Vũ có viết ‘Ôn nhu hương là mộ anh hùng’.)

“Cơm hôm nay còn dư, hay mai em chiên cơm cho anh hén?”

“Cũng được, ráng chịu vậy.”`

Lương Đa liếc cậu: “Vậy sáng mai em lại tới, giờ muộn rồi về trường lẹ đi.”

Nói xong, Lương Đa quay ra nhìn cửa sổ. Lúc này tuyết rơi dày hơn trước, trắng xóa một vùng nhưng rất đẹp.

Tưởng Hàn cũng không xoắn xuýt, ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy: “Vậy em về đây.”

Lương Đa ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, không ngờ cu cậu chịu về dễ thế, bình thường toàn mặt dày xin ở lại mừ?

Tưởng Hàn đi thẳng tới giá áo, lấy áo lông mặc vào rồi ra cửa: “Bác sĩ Lương, mai bảy giờ em đến nấu cho anh, cơ mà lúc gõ cửa có thể sẽ đánh thức anh.”

Lương Đa nhìn cậu, chẳng hiểu mô tê gì, sao thằng cu không theo kịch bản?

Tưởng Hàn lề mề đi tới cửa, đoạn đường nửa phút nhưng cậu đi mất ba phút.

Lúc xỏ giày ở huyền quan, Tưởng Hàn điên cuồng hét trong lòng: Bác sĩ Lương! Sao anh chưa giữ em? Anh giữ em đi! Giữ em đi!

Mà Lương Đa còn đang khiếp sợ vì thấy cậu không theo kịch bản, chưa kịp hồi hồn, trong phút chốc anh chợt nghĩ mình đã hiểu lầm Tưởng Hàn, thật ra người ta đúng là người đứng đắn!

Tưởng Hàn “đứng đắn” phát hiện mình đã tự đẩy bản thân vào đường cùng, không còn cách nào, chỉ đành chán nản rời đi.

Cậu rề rà ra cửa, trước khi đóng cửa còn nói: “Bác sĩ Lương, bảy giờ em đến! Sáu giờ phải xuất phát từ trường!”

Lương Đa quỳ trên sofa trông theo Tưởng Hàn, đến tận khi đối phương đóng cửa, anh mới cuống cuồng chạy xuống sofa, không thèm xỏ dép đã chạy thẳng ra huyền quan.

Bé Tưởng đáng yêu lại ỉu xìu, bỗng thấy mình là kẻ ngốc nhất trên đời, kèo ngủ lại thơm thế kia đã bị chính tay mình phá hủy.

Độc thân cả đời là đáng!

Cậu tiu nghỉu xuống lầu.

Buồn bã đẩy cổng.

Âu sầu bước vào màn tuyết.

Phút chốc trong đầu Tưởng Hàn hiện ra mấy lời hát, toàn là tình ca buồn, kiểu sau khi thất tình vừa uống rượu vừa ngâm nga.

Rầu chết mất.

Tưởng Hàn nghĩ sớm muộn gì mình cũng tự tức chết.

Còn đang phụng phịu thì cậu nghe phía sau có người gọi, cứ tưởng mình nghe lầm, kết quả quay lại mới thấy bác sĩ Lương yêu dấu.

Bác sĩ Lương mặc áo len đi ra, đứng ngay cổng tòa nhà.

“Này, nửa đêm rồi em còn bày trò gì đấy?” Lương Đa đứng đó, chẳng mấy chốc tuyết đã rơi đầy vai anh.

Tưởng Hàn rất bất ngờ, quay lại cười nhe răng.

Lương Đa nói: “Về lẹ coi, lạnh thấy bà.”

Lương Đa nói xong xoay người, đột nhiên phát hiện mình đã phạm một sai lầm to bự.

Mẹ nó lo cuống cuồng chạy ra cái quên mang thẻ vào cổng rồi.

Lúc Tưởng Hàn chạy đến chỉ thấy Lương Đa nhìn trân trân chỗ quẹt thẻ, cậu hỏi: “Bác sĩ Lương, anh sao vậy?”

“Tưởng Hàn.”

“Hở?”

“Anh hận em.”

Tưởng Hàn nói sâu xa: “Người trẻ tuổi đừng buông lời oán hận dễ dàng đến thế.”

“Vì chạy theo em, anh quên mang thẻ vào cổng rồi.”

Lương Đa quay lại, gió lạnh vù vù, cuộc đời vô vọng.

“Em nói xem anh có nên hận em không?”

Tuần trước Lương Đa mới đổi khóa cửa thành khóa mật mã, nên vào nhà thì đơn giản. Nhưng với điều kiện là hai người phải vào được cổng tòa nhà cái đã.

“Chuyện này…” Tưởng Hàn nói: “Mình gọi cho bên quản lý được hông?”

Lương Đa giơ tay: “Đưa điện thoại đây.”

Anh chạy vội quên cả điện thoại.

Đều là lỗi của Tưởng Hàn, do Tưởng Hàn không theo kịch bản!

Tưởng Hàn ngoan ngoãn móc điện thoại ra: “Mật khẩu là sinh nhật em.”

Không ngờ Lương Đa mở máy ngon ơ.

Vui quá à ~

Vui tít mắt ~

Lương Đa hắt xì một cái.

Lúc Lương Đa gọi điện thoại cho bên quản lý, Tưởng Hàn mở khóa áo lông ôm lấy anh từ phía sau, bọc anh trong áo.

Lương Đa ngẩn ra, bên quản lý đã nghe máy mà anh chưa kịp phản ứng.

“Bác sĩ Lương, nói gì đi.”

“À à.” Mũi Lương Đa đang bốc cháy, vội tập trung nói với bên quản lý: “Xin chào, tôi là chủ căn 16, tôi quên mang thẻ vào cổng, có thể mở cổng giúp tôi không?”

Đã tối còn làm khổ ban quản lý thì ngại thật, nhưng hai người không có dũng khí đứng dưới lầu hứng gió chờ người có duyên đến mở cổng giúp.

Trước đây bên quản lý thường cử người đến nếu gặp tình huống này, nhưng hôm nay cũng xui, mọi người đều đi teambuilding hết, chẳng ai giúp họ được.

Nhân viên trực ban nói: “Rất xin lỗi, anh có thể đến ban quản lý lấy thẻ vào cổng tạm thời.”

Lương Đa chỉ thấy đau đầu, anh cảm ơn rồi cúp máy, sau đó hỏi Tưởng Hàn: “Em nghĩ mình nên chờ ở đây hay đến chỗ quản lý lấy thẻ vào cổng?”

Phòng quản lý ở cửa bắc khu nhà, cách đây rất xa.

“Chờ tí đi.” Tưởng Hàn nói: “Xem như tụi mình ngắm cảnh tuyết, chắc lát nữa có người tới đó.”

Cũng được, Lương Đa gật đầu.

Hai người đứng dưới lầu “ngắm tuyết” như hai tên ngốc.

Nãy Lương Đa vốn lạnh cóng, áo len gặp gió mùa đông thì chỉ có nước mà teo đuýt, nhưng Tưởng Hàn đã bọc anh bằng áo lông, lưng anh dán chặt vào ngực Tưởng Hàn, thực sự rất ấm.

Vừa ấm áp vừa an tâm.

Vừa mập mờ, cũng vừa… lãng mạn.

Xưa nay Lương Đa không phải người khao khát tình yêu, thậm chí trong quan niệm của anh, yêu đương là một thứ gì đó rất phiền. Có thể mọi người sẽ nói anh hơi cực đoan, nhưng anh thật sự thấy tình yêu chẳng có ích gì cả.

Vậy mà giờ phút này, anh và Tưởng Hàn đứng ngoài trời hứng gió chờ vào cổng, chỉ thấy đáy lòng vô cùng ngọt ngào.

Tưởng Hàn hỏi nhỏ: “Bác sĩ Lương, anh lạnh không?”

“Vẫn ổn.” Thật ra Lương Đa chẳng lạnh chút nào, ngược lại còn hơi đổ mồ hôi: “Tại em cả, nếu không do em thì mình đâu rơi vào cảnh này?”

Tưởng Hàn cũng không chối, cười hì hì nhận sai: “Ừm, lỗi em hết.”

“Em nói em xem, muốn ở lại cứ việc nói thẳng, còn làm bộ muốn đi.”

“Đúng đúng, do em không thành thật.”

“Phiền thấy mồ.” Lương Đa cúi đầu nhìn tay Tưởng Hàn lộ ra ngoài.

Đêm nay tay cu cậu chịu thiệt không ít, trước đó xách đồ đông cứng đỏ bừng, chưa đỡ đã rửa rau bằng nước lạnh, giờ lại ôm anh, đỏ như trái táo sắp nứt vỏ luôn rồi.

Lương Đa duỗi tay ra, bất ngờ trùm lên mu bàn tay Tưởng Hàn.

Tưởng Hàn thoáng sửng sốt, thầm mừng như điên.

“Tay tê cứng đau ghê.” Tưởng Hàn tỏ ra đáng thương: “Có khi nào lạnh đến mức rụng luôn không nhở?”

“Rụng cũng tốt, đỡ đau em.” Lương Đa che tay cho cậu, nói nhỏ: “Chả biết đợi đến bao giờ mới có người tới.”

Nửa đêm bọn họ cắm cọc ở đây, tuy ngoài miệng liên tục oán giận, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.

Cuối cùng, trước khi tay Tưởng Hàn bị đông rụng ngón, họ đã chờ được người có duyên.

Người đến là một ông bác, nhướng mày nhìn hai thanh niên ôm nhau, nghĩ bụng chuyện này không đơn giản…

Ông bác quẹt thẻ mở cửa, hai người bám theo.

Ông bác vào thang máy, hai người lại theo sát.

Thang máy khu nhà Lương Đa cũng phải quẹt thẻ, quẹt xong chỉ có thể đến tầng tương ứng.

Ông bác đến tầng sáu là ra, hai người cũng đi theo.

Lương Đa nghĩ có lẽ ông bác xem họ là cướp, vì sau khi ra khỏi thang máy, ông bác cứ trợn mắt nhìn họ, quay lưng vào cửa, mãi không mở cửa vào nhà.

Lương Đa xấu hổ chết mất, kéo tay Tưởng Hàn lên lầu.

Thanh niên thời nay, có thể không leo cầu thang thì sẽ không leo, nhất là kiểu như Lương Đa, bình thường lười thấy mọe mà nay bị ép phải leo cầu thang. Thế là sau đó, anh gần như đu trên người Tưởng Hàn để cậu kéo đi.

“Tưởng Hàn, em kém quá.”

“Em sao cơ?”

“Những lúc như này, em phải nói em cõng anh lên lầu.”

Tưởng Hàn kéo anh lên, vừa đi vừa cười: “Không được, em sợ em sơ ý ngã, lúc đó sẽ liên lụy anh.”

“Nên mới bảo em kém đó!” Lương Đa nói: “Anh tìm bạn trai tuyệt đối không thể tìm người như em.”

“Vậy anh muốn tìm người thế nào?”

Hai người càng đi càng chậm, lề mề thở hồng hộc.

Lương Đa nói: “Tìm người thể lực tốt, chứ không tốt thì sao bảo đảm đời sống tình dục sau này được.”

Đời sống tình dục.

Tưởng Hàn dòm Lương Đa.

Lương Đa chợt nhận ra mình tán gẫu hơi bạo, anh và Tưởng Hàn không hợp tán gẫu chuyện này.

“Thật ra thể lực em tốt lắm.” Tưởng Hàn quay qua nhìn Lương Đa: “Không tin anh thử xem.”

Lương Đa chưa kịp hỏi thử thế nào, thì Tưởng Hàn đã bế anh lên.

Bế công chúa trong ‘chiền thiết’!!!

Lương Đa hết hồn, vô thức ôm cổ Tưởng Hàn.

“Sao?” Tưởng Hàn cười hỏi: “Năng lực bạn trai okai hưm?”

Động tác này hơi, ờm… khiến Lương Đa rạo rực.

“Để coi em kiên trì được bao lâu.”

Lương Đa cho rằng Tưởng Hàn không làm được, không ngờ cu cậu chẳng phải dạng vừa.

Tưởng Hàn cứ thế bế Lương Đa về đến cửa nhà. Thật ra là đi có một đoạn à, tại lúc cậu bế Lương Đa thì chỉ còn một lầu thôi là đến nơi rồi.

Đến cửa, Tưởng Hàn vẫn chưa thả Lương Đa xuống: “Bác sĩ Lương, mở cửa.”

“Làm chi? Em bế anh vào luôn hay gì?”

“Đúng ạ, mở cửa đi.”

Mặt Lương Đa lúc này đã đỏ tới mang tai, bé nai trong lòng đang nhảy tưng tưng.

Anh nhập mật khẩu, mở cửa.

Tưởng Hàn không chỉ bế anh vào nhà mà còn bế vào phòng ngủ.

“Tưởng Hàn, em hơi quá rồi đó.” Lương Đa nằm trên giường nhìn Tưởng Hàn tháo giày cho mình.

Tưởng Hàn cười: “Phục vụ chu đáo nhỉ, có muốn thưởng cho em không?”

Lương Đa xoay người, vùi mặt vào chăn.

“Em muốn thưởng gì?” Lương Đa nhỏ giọng hỏi.

Tưởng Hàn đặt giày trên kệ, cởi áo lông ngồi bên giường.

“Thì…”

Tưởng Hàn ấp úng, trong đầu Lương Đa đã bắt đầu chiếu phim người lớn.

“Không được!”

Tưởng Hàn còn chưa nói gì, Lương Đa đã từ chối trước: “Anh không thể lên giường với em khi chưa rõ ràng!”

“… Em có nói muốn lên giường với anh đâu.” Tưởng Hàn cười: “Em chỉ muốn nói, đêm nay cho em ở phòng ngủ phụ, em không muốn ngủ sofa nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương