Lương Đa Giả Vờ Ngủ
-
Chương 46
Chẳng hiểu sao tâm trạng Lương Đa hôm nay rất tốt. Đương nhiên, “chẳng hiểu sao” là tự nói chứ anh biết thừa lý do mình vui.
Anh không chịu nhận thôi.
Đến chạng vạng thấy trời sắp tối, Lương Đa nghĩ nếu có gan thì nên nhân lúc vắng người tranh thủ dọn dẹp tan làm. Nhưng lý trí bảo thế mà cơ thể không chịu nghe, rề rà tới hơn sáu giờ.
Hẹn sáu giờ tới tìm tui mà? Lương Đa nghểnh cổ ngó ra cũng không thấy Tưởng Hàn, thầm nói: Tưởng Hàn, cưng chết chắc rồi!
Không chờ được người, tâm trạng tốt của Lương Đa bay mất tiêu, vừa tức giận dọn đồ vừa lầm bầm mắng đồ vô tâm.
Đàn ông trẻ đều vô tâm, chỉ biết đùa giỡn người trung niên ngây thơ anh đây. Lương Đa quyết định nghỉ đọc tiểu thuyết niên hạ công, cho ra chuồng gà hết!
Đang tức giận thì cửa phòng khám bị đẩy ra.
Lương Đa vừa thay áo khoác, nghe tiếng ló đầu ra nhìn, là Tưởng Hàn.
“Bác sĩ Lương! Bên ngoài có tuyết!” Tưởng Hàn mang theo hơi lạnh, trên đầu còn dính một lớp tuyết mỏng.
Lương Đa giật mình: “Thật hả?”
“Thật! Trận tuyết đầu tiên năm nay!” Tưởng Hàn hưng phấn, cậu không ngờ năm nay có thể đón tuyết đầu mùa với bác sĩ Lương, lãng mạn ghê ta~
Lương Đa vừa định ra ngoài xem thì chợt nhớ mình đang giận Tưởng Hàn, bánh tráng lật mặt lạnh: “Đâu liên quan gì anh?”
Anh vờ sửa sang quần áo, cầm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài: “Em tới khám hả? Mai đến sau nhé, nay đóng cửa rồi.”
Tưởng Hàn thấy anh đi lướt qua bèn túm lấy cổ tay anh.
“Hử? Em làm gì đấy?” Lương Đa liếc cậu.
Tưởng Hàn bỗng nhiên xích lại gần, nhìn anh chằm chằm: “Anh sao thế?”
“Anh làm sao? Chả sao hết.”
Tưởng Hàn buông tay Lương Đa, lấy một viên kẹo Bát Bảo nhanh tay xé vỏ, nhét kẹo vào miệng Lương Đa: “Đừng quạo, ăn kẹo nò.”
Miệng Lương Đa bị kẹo chiếm hơn phân nửa, nói chuyện lúng búng: “Êm nàm rì thế?”
“Dỗ anh.” Tưởng Hàn chọt cánh tay anh: “Em đến trễ nên không vui à?”
“Làm gì có!” Lương Đa đi ra ngoài, Tưởng Hàn bám theo sau.
“Chờ sốt ruột hả?” Tưởng Hàn cười hì hì theo sát anh.
Tuyết không nhỏ, trắng xóa một vùng, Lương Đa ra cửa vô thức ngửa đầu nhìn, bông tuyết rơi lên mi anh.
“Anh đâu chờ em.” Lương Đa ngậm kẹo, giơ tay dụi mắt.
Hôm nay anh mang kính áp tròng, dụi một cái mém rớt kính luôn.
“Không chờ em?” Tưởng Hàn cầm chìa khóa cửa dùm anh, “Vậy sao giờ này anh mới về?”
Lương Đa quay lại nhìn cậu: “Anh thích!”
Tưởng Hàn cười rạng rỡ, cười tới nỗi Lương Đa không nỡ nói lại.
Xe Lương Đa đỗ gần phòng khám, hai người khóa cửa rồi đi về phía đó, giẫm lên những nơi tuyết rơi nhưng chưa có ai đi qua, để lại hai hàng dấu chân.
“Anh nhìn nè.” Tưởng Hàn kéo tay áo Lương Đa bảo anh quay lại xem.
“Nhìn gì?” Lương Đa quay lại thấy hai hàng dấu chân song song: “Này có gì đáng nhìn đâu?”
“Đương nhiên là có!” Tưởng Hàn nói: “Trước đây trời đông đổ tuyết, nơi em đi qua chỉ có một hàng dấu chân lẻ loi, giờ thành đôi thành cặp rồi.”
Có lúc tên ngốc này thả thính cũng khét lắm. Trước giờ Lương Đa ghét nghe mấy câu mắc ói, thế mà lại bị câu này của Tưởng Hàn bắn trúng tim.
Bắn thì bắn, anh không thừa nhận là mình khoái thấy mọe đâu.
“Mắc ói không? Học ai đó?”
“Tự học thành tài.” Tưởng Hàn theo Lương Đa lên xe: “Người ta nói, ai yêu vào cũng thành nhà văn lớn.”
Lương Đa chỉ vào dây an toàn ra hiệu cho cậu thắt lại: “Em yêu rồi hả? Chuyện khi nào? Sao anh không biết?”
“Thì đang yêu còn gì?” Tưởng Hàn mặt dày nói, “Em thấy đang yêu rồi.”
“Em cả nghĩ rồi.” Lương Đa khởi động xe, lúc nói chuyện lại bật cười.
Tưởng Hàn thấy rõ nụ cười của anh, cậu cũng cười theo.
Hai người như kẻ ngốc, cười cùng một chuyện.
“Đúng rồi, sáng nay em tính hỏi,” Tưởng Hàn nói, “Anh mua nồi bát hồi nào dạ? Lần trước đến nhà anh chỉ có một bộ bát đũa nhở?”
Lương Đa giật mình, ho khan liên tục. Làm sao để giải thích chuyện xấu hổ này mà không lộ ra mình cố ý?
Đáp án là khỏi giải thích.
“Cần em lo? Ai cần em lo hả? Em còn trẻ mà sao bà tám vậy? Hóng hớt ít thôi?”
Dòm cái điệu cuống cuồng nói bừa của Lương Đa, Tưởng Hàn lại cười như vịt.
“Nín cười lẹ coi, cười thấy ghê quá.” Lương Đa nói: “Sao anh chán em thế nhở?”
“Sao em thích anh thế nhở?” Tưởng Hàn nghiêng người sang nói với Lương Đa: “Em chưa nói với anh là làm bạn trai em đi phải không?”
“… Khóa mõm mau, anh không muốn nghe em nói nữa.”
Tưởng Hàn coi lời anh nói như thoảng qua tai, nghiêm túc nói với Lương Đa: “Bác sĩ Lương, em thật sự rất thích anh, càng tiếp xúc càng thích. Anh cũng thích em, làm bạn trai em nhé, tụi mình ở bên nhau, nếu anh thấy em thực sự không ổn, dùng xong đá em cũng được.”
Vô số sự thật đã chứng minh, lái xe phải tập trung, hơn nữa lúc đang lái không được thảo luận những chuyện có hay không. Lương Đa hoảng hốt xém hôn đuôi xe phía trước.
“Tưởng Hàn, em im cái coi!” Lương Đa sợ đổ mồ hôi lạnh, vốn trời đổ tuyết không dễ đi, Tưởng Hàn còn lải nhải khiến Lương Đa chẳng tập trung nổi.
“Vâng vâng vâng, anh lo lái đi, em không phiền anh nữa.”
Tình yêu đáng quý, nhưng mạng đắt hơn.
Đường phố ngàn vạn lối, an toàn là trên hết.
Tưởng Hàn không muốn chưa kịp nghiêm túc yêu đương với bác sĩ Lương, đã bỏ mình trên đường lớn.
Suốt quãng đường sau đó, Tưởng Hàn nhịn mãi không dám nói. Tâm trí Lương Đa rối thành một nùi, nhịp tim đập vội, cứ thấy ghế phụ như có lửa cháy tới cánh tay phải của anh.
Vì có tuyết nên đường kẹt xe, lúc hai người đến siêu thị gần nhà Lương Đa đã rất muộn, người ta sắp đóng cửa.
Hai người vội vã xuống xe vọt vào siêu thị, Lương Đa đẩy xe mua sắm, Tưởng Hàn chọn nguyên liệu, phối hợp rất ăn ý dù không hề bàn nhau.
Ban đầu Lương Đa không quá tin Tưởng Hàn biết nấu ăn, nhưng khi anh đẩy xe theo sau Tưởng Hàn, nhìn đối phương thuần thục chọn nguyên liệu nấu ăn còn nói nhỏ với anh tối làm món gì, anh bắt đầu tin rùi.
“Trong nhà có gia vị chưa?”
“Hở? Gia vị gì?”
“Có hành, gừng, tỏi, muối, nước tương, xì dầu, giấm, rượu gia vị chứ?”
“Ngại quá, chẳng có gì.” Lương Đa nhìn Tưởng Hàn qua lại giữa các kệ hàng, bỗng thấy nhóc này đúng là “nhu yếu phẩm”, có điều ra sao thì phải thử mới biết.
Hai người vội vàng mua đồ, lúc thanh toán, loa siêu thị vang lên thông báo đã đến giờ đóng cửa.
Tưởng Hàn cười: “Tụi mình vừa kịp.”
Lương Đa nhún vai lẩm bẩm: “Em tới sớm chút thì đâu vội thế!”
Tưởng Hàn nghe thế huých vai anh: “Nên là chờ em sốt ruột rồi dỗi chứ gì.”
“Anh đâu nhỏ nhen vậy?”
“Thật ra anh có.”
Sau đó Tưởng Hàn bị Lương Đa đập vào tay.
Hai anh chàng liếc mắt đưa tình làm nhân viên thu ngân sầm mặt: “Một trăm ba mươi lăm, một trăm ba mươi lăm!”
“Rồi rồi, đến đây đến đây.”Lương Đa nhanh chóng móc thẻ ra: “Quẹt thẻ.”
Nhân viên thu ngân vội tan làm nên xị mặt với họ, quẹt thẻ đưa hóa đơn rồi cởi tạp dề tan làm.
Hai tên ngốc bị ghét bỏ ngó nhau trân trân, nháy mắt với nhau khiến hai người trông càng ngốc hơn.
Một tay Tưởng Hàn nhấc túi lớn, hai tay Lương Đa trống không, cứ thế rời khỏi siêu thị.
KFC ở cửa siêu thị vẫn mở, mua que kem thứ hai chỉ nửa giá.
Lương Đa quay lại bảo Tưởng Hàn: “Chờ anh xíu.”
Lương Đa chạy vào KFC mua hai cây kem, lúc đi ra mỗi tay cầm một cái. Tưởng Hàn đội tuyết không nhịn được bật cười.
“Ăn không?”
“Anh đút em nhá?”
“Em không có tay à?”
Tay Tưởng Hàn không rảnh thiệt mừ.
Lương Đa bước qua tự ăn một cây, sau đó đưa cây còn lại đến bên miệng Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn cười như thằng ngốc, cắn phát hơn nửa que rồi bị buốt tận óc.
“Em hâm à? Ngốc thật hả giời?” Lương Đa khịa cậu: “Sao lại có người ngốc như em nhở?”
Một lúc lâu sau Tưởng Hàn mới tỉnh lại, sau đó há mồm: “A…”
Hai người vừa đi vừa ăn, đội tuyết đầu mùa ăn kem ‘thứ hai nửa giá’, vừa ngốc vừa ngọt ngào.
Lương Đa không ngờ mình sẽ có ngày như vậy, bảo theo chủ nghĩa độc thân mà? Bị cưa đổ nhanh thế?
“Tuyết đầu mùa cũng ước được anh nhỉ?” Tưởng Hàn bất ngờ hỏi.
“Ai bảo?” Lương Đa lại mỉa: “Sao làm gì em cũng ước thế? Nghe anh đây khuyên một câu, người sống trên đời, việc do người làm, hiểu chưa?”
“Đạo lý là thế, nhưng điều ước là viễn cảnh đẹp đẽ, là kỳ vọng với tương lai.” Tưởng Hàn nhìn người bên cạnh, lại ghé qua cắn vỏ kem ốc quế, “Cũng giống như bây giờ, em ước mỗi trận tuyết sau này đều được ngắm cùng anh.”
“Lại bắt đầu mơ.”
“Thì thôi, mơ đẹp nhiều cũng chả có gì không tốt, khéo mơ nhiều thành thật thì sao, anh nói có đúng không?”
Lương Đa nhìn Tưởng Hàn, không lên tiếng.
“Bác sĩ Lương, anh cũng ước đi.” Tưởng Hàn nói: “Ước gì cũng được, tốt nhất là em làm được, chắc chắn em sẽ thực hiện cho anh.”
“Thật không?”
“Thật.”
Lương Đa nghiêm túc suy nghĩ, còn chưa kịp nói đã nghe Tưởng Hàn dặn: “Nhưng không được kêu em cách xa anh, cái này em không làm được.”
“Tưởng Hàn.”
“Dạ, có!”
“Anh ước, lát nữa em có thể trói dạ dày của anh.”
Tưởng Hàn nở nụ cười: “Anh chờ mà xem!”
Anh không chịu nhận thôi.
Đến chạng vạng thấy trời sắp tối, Lương Đa nghĩ nếu có gan thì nên nhân lúc vắng người tranh thủ dọn dẹp tan làm. Nhưng lý trí bảo thế mà cơ thể không chịu nghe, rề rà tới hơn sáu giờ.
Hẹn sáu giờ tới tìm tui mà? Lương Đa nghểnh cổ ngó ra cũng không thấy Tưởng Hàn, thầm nói: Tưởng Hàn, cưng chết chắc rồi!
Không chờ được người, tâm trạng tốt của Lương Đa bay mất tiêu, vừa tức giận dọn đồ vừa lầm bầm mắng đồ vô tâm.
Đàn ông trẻ đều vô tâm, chỉ biết đùa giỡn người trung niên ngây thơ anh đây. Lương Đa quyết định nghỉ đọc tiểu thuyết niên hạ công, cho ra chuồng gà hết!
Đang tức giận thì cửa phòng khám bị đẩy ra.
Lương Đa vừa thay áo khoác, nghe tiếng ló đầu ra nhìn, là Tưởng Hàn.
“Bác sĩ Lương! Bên ngoài có tuyết!” Tưởng Hàn mang theo hơi lạnh, trên đầu còn dính một lớp tuyết mỏng.
Lương Đa giật mình: “Thật hả?”
“Thật! Trận tuyết đầu tiên năm nay!” Tưởng Hàn hưng phấn, cậu không ngờ năm nay có thể đón tuyết đầu mùa với bác sĩ Lương, lãng mạn ghê ta~
Lương Đa vừa định ra ngoài xem thì chợt nhớ mình đang giận Tưởng Hàn, bánh tráng lật mặt lạnh: “Đâu liên quan gì anh?”
Anh vờ sửa sang quần áo, cầm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài: “Em tới khám hả? Mai đến sau nhé, nay đóng cửa rồi.”
Tưởng Hàn thấy anh đi lướt qua bèn túm lấy cổ tay anh.
“Hử? Em làm gì đấy?” Lương Đa liếc cậu.
Tưởng Hàn bỗng nhiên xích lại gần, nhìn anh chằm chằm: “Anh sao thế?”
“Anh làm sao? Chả sao hết.”
Tưởng Hàn buông tay Lương Đa, lấy một viên kẹo Bát Bảo nhanh tay xé vỏ, nhét kẹo vào miệng Lương Đa: “Đừng quạo, ăn kẹo nò.”
Miệng Lương Đa bị kẹo chiếm hơn phân nửa, nói chuyện lúng búng: “Êm nàm rì thế?”
“Dỗ anh.” Tưởng Hàn chọt cánh tay anh: “Em đến trễ nên không vui à?”
“Làm gì có!” Lương Đa đi ra ngoài, Tưởng Hàn bám theo sau.
“Chờ sốt ruột hả?” Tưởng Hàn cười hì hì theo sát anh.
Tuyết không nhỏ, trắng xóa một vùng, Lương Đa ra cửa vô thức ngửa đầu nhìn, bông tuyết rơi lên mi anh.
“Anh đâu chờ em.” Lương Đa ngậm kẹo, giơ tay dụi mắt.
Hôm nay anh mang kính áp tròng, dụi một cái mém rớt kính luôn.
“Không chờ em?” Tưởng Hàn cầm chìa khóa cửa dùm anh, “Vậy sao giờ này anh mới về?”
Lương Đa quay lại nhìn cậu: “Anh thích!”
Tưởng Hàn cười rạng rỡ, cười tới nỗi Lương Đa không nỡ nói lại.
Xe Lương Đa đỗ gần phòng khám, hai người khóa cửa rồi đi về phía đó, giẫm lên những nơi tuyết rơi nhưng chưa có ai đi qua, để lại hai hàng dấu chân.
“Anh nhìn nè.” Tưởng Hàn kéo tay áo Lương Đa bảo anh quay lại xem.
“Nhìn gì?” Lương Đa quay lại thấy hai hàng dấu chân song song: “Này có gì đáng nhìn đâu?”
“Đương nhiên là có!” Tưởng Hàn nói: “Trước đây trời đông đổ tuyết, nơi em đi qua chỉ có một hàng dấu chân lẻ loi, giờ thành đôi thành cặp rồi.”
Có lúc tên ngốc này thả thính cũng khét lắm. Trước giờ Lương Đa ghét nghe mấy câu mắc ói, thế mà lại bị câu này của Tưởng Hàn bắn trúng tim.
Bắn thì bắn, anh không thừa nhận là mình khoái thấy mọe đâu.
“Mắc ói không? Học ai đó?”
“Tự học thành tài.” Tưởng Hàn theo Lương Đa lên xe: “Người ta nói, ai yêu vào cũng thành nhà văn lớn.”
Lương Đa chỉ vào dây an toàn ra hiệu cho cậu thắt lại: “Em yêu rồi hả? Chuyện khi nào? Sao anh không biết?”
“Thì đang yêu còn gì?” Tưởng Hàn mặt dày nói, “Em thấy đang yêu rồi.”
“Em cả nghĩ rồi.” Lương Đa khởi động xe, lúc nói chuyện lại bật cười.
Tưởng Hàn thấy rõ nụ cười của anh, cậu cũng cười theo.
Hai người như kẻ ngốc, cười cùng một chuyện.
“Đúng rồi, sáng nay em tính hỏi,” Tưởng Hàn nói, “Anh mua nồi bát hồi nào dạ? Lần trước đến nhà anh chỉ có một bộ bát đũa nhở?”
Lương Đa giật mình, ho khan liên tục. Làm sao để giải thích chuyện xấu hổ này mà không lộ ra mình cố ý?
Đáp án là khỏi giải thích.
“Cần em lo? Ai cần em lo hả? Em còn trẻ mà sao bà tám vậy? Hóng hớt ít thôi?”
Dòm cái điệu cuống cuồng nói bừa của Lương Đa, Tưởng Hàn lại cười như vịt.
“Nín cười lẹ coi, cười thấy ghê quá.” Lương Đa nói: “Sao anh chán em thế nhở?”
“Sao em thích anh thế nhở?” Tưởng Hàn nghiêng người sang nói với Lương Đa: “Em chưa nói với anh là làm bạn trai em đi phải không?”
“… Khóa mõm mau, anh không muốn nghe em nói nữa.”
Tưởng Hàn coi lời anh nói như thoảng qua tai, nghiêm túc nói với Lương Đa: “Bác sĩ Lương, em thật sự rất thích anh, càng tiếp xúc càng thích. Anh cũng thích em, làm bạn trai em nhé, tụi mình ở bên nhau, nếu anh thấy em thực sự không ổn, dùng xong đá em cũng được.”
Vô số sự thật đã chứng minh, lái xe phải tập trung, hơn nữa lúc đang lái không được thảo luận những chuyện có hay không. Lương Đa hoảng hốt xém hôn đuôi xe phía trước.
“Tưởng Hàn, em im cái coi!” Lương Đa sợ đổ mồ hôi lạnh, vốn trời đổ tuyết không dễ đi, Tưởng Hàn còn lải nhải khiến Lương Đa chẳng tập trung nổi.
“Vâng vâng vâng, anh lo lái đi, em không phiền anh nữa.”
Tình yêu đáng quý, nhưng mạng đắt hơn.
Đường phố ngàn vạn lối, an toàn là trên hết.
Tưởng Hàn không muốn chưa kịp nghiêm túc yêu đương với bác sĩ Lương, đã bỏ mình trên đường lớn.
Suốt quãng đường sau đó, Tưởng Hàn nhịn mãi không dám nói. Tâm trí Lương Đa rối thành một nùi, nhịp tim đập vội, cứ thấy ghế phụ như có lửa cháy tới cánh tay phải của anh.
Vì có tuyết nên đường kẹt xe, lúc hai người đến siêu thị gần nhà Lương Đa đã rất muộn, người ta sắp đóng cửa.
Hai người vội vã xuống xe vọt vào siêu thị, Lương Đa đẩy xe mua sắm, Tưởng Hàn chọn nguyên liệu, phối hợp rất ăn ý dù không hề bàn nhau.
Ban đầu Lương Đa không quá tin Tưởng Hàn biết nấu ăn, nhưng khi anh đẩy xe theo sau Tưởng Hàn, nhìn đối phương thuần thục chọn nguyên liệu nấu ăn còn nói nhỏ với anh tối làm món gì, anh bắt đầu tin rùi.
“Trong nhà có gia vị chưa?”
“Hở? Gia vị gì?”
“Có hành, gừng, tỏi, muối, nước tương, xì dầu, giấm, rượu gia vị chứ?”
“Ngại quá, chẳng có gì.” Lương Đa nhìn Tưởng Hàn qua lại giữa các kệ hàng, bỗng thấy nhóc này đúng là “nhu yếu phẩm”, có điều ra sao thì phải thử mới biết.
Hai người vội vàng mua đồ, lúc thanh toán, loa siêu thị vang lên thông báo đã đến giờ đóng cửa.
Tưởng Hàn cười: “Tụi mình vừa kịp.”
Lương Đa nhún vai lẩm bẩm: “Em tới sớm chút thì đâu vội thế!”
Tưởng Hàn nghe thế huých vai anh: “Nên là chờ em sốt ruột rồi dỗi chứ gì.”
“Anh đâu nhỏ nhen vậy?”
“Thật ra anh có.”
Sau đó Tưởng Hàn bị Lương Đa đập vào tay.
Hai anh chàng liếc mắt đưa tình làm nhân viên thu ngân sầm mặt: “Một trăm ba mươi lăm, một trăm ba mươi lăm!”
“Rồi rồi, đến đây đến đây.”Lương Đa nhanh chóng móc thẻ ra: “Quẹt thẻ.”
Nhân viên thu ngân vội tan làm nên xị mặt với họ, quẹt thẻ đưa hóa đơn rồi cởi tạp dề tan làm.
Hai tên ngốc bị ghét bỏ ngó nhau trân trân, nháy mắt với nhau khiến hai người trông càng ngốc hơn.
Một tay Tưởng Hàn nhấc túi lớn, hai tay Lương Đa trống không, cứ thế rời khỏi siêu thị.
KFC ở cửa siêu thị vẫn mở, mua que kem thứ hai chỉ nửa giá.
Lương Đa quay lại bảo Tưởng Hàn: “Chờ anh xíu.”
Lương Đa chạy vào KFC mua hai cây kem, lúc đi ra mỗi tay cầm một cái. Tưởng Hàn đội tuyết không nhịn được bật cười.
“Ăn không?”
“Anh đút em nhá?”
“Em không có tay à?”
Tay Tưởng Hàn không rảnh thiệt mừ.
Lương Đa bước qua tự ăn một cây, sau đó đưa cây còn lại đến bên miệng Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn cười như thằng ngốc, cắn phát hơn nửa que rồi bị buốt tận óc.
“Em hâm à? Ngốc thật hả giời?” Lương Đa khịa cậu: “Sao lại có người ngốc như em nhở?”
Một lúc lâu sau Tưởng Hàn mới tỉnh lại, sau đó há mồm: “A…”
Hai người vừa đi vừa ăn, đội tuyết đầu mùa ăn kem ‘thứ hai nửa giá’, vừa ngốc vừa ngọt ngào.
Lương Đa không ngờ mình sẽ có ngày như vậy, bảo theo chủ nghĩa độc thân mà? Bị cưa đổ nhanh thế?
“Tuyết đầu mùa cũng ước được anh nhỉ?” Tưởng Hàn bất ngờ hỏi.
“Ai bảo?” Lương Đa lại mỉa: “Sao làm gì em cũng ước thế? Nghe anh đây khuyên một câu, người sống trên đời, việc do người làm, hiểu chưa?”
“Đạo lý là thế, nhưng điều ước là viễn cảnh đẹp đẽ, là kỳ vọng với tương lai.” Tưởng Hàn nhìn người bên cạnh, lại ghé qua cắn vỏ kem ốc quế, “Cũng giống như bây giờ, em ước mỗi trận tuyết sau này đều được ngắm cùng anh.”
“Lại bắt đầu mơ.”
“Thì thôi, mơ đẹp nhiều cũng chả có gì không tốt, khéo mơ nhiều thành thật thì sao, anh nói có đúng không?”
Lương Đa nhìn Tưởng Hàn, không lên tiếng.
“Bác sĩ Lương, anh cũng ước đi.” Tưởng Hàn nói: “Ước gì cũng được, tốt nhất là em làm được, chắc chắn em sẽ thực hiện cho anh.”
“Thật không?”
“Thật.”
Lương Đa nghiêm túc suy nghĩ, còn chưa kịp nói đã nghe Tưởng Hàn dặn: “Nhưng không được kêu em cách xa anh, cái này em không làm được.”
“Tưởng Hàn.”
“Dạ, có!”
“Anh ước, lát nữa em có thể trói dạ dày của anh.”
Tưởng Hàn nở nụ cười: “Anh chờ mà xem!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook