Lương Đa Giả Vờ Ngủ
-
Chương 42
Tỏ tình nào có khó chi, bạn chỉ cần sửa soạn cho mình một da mặt dày cùng trái tim mạnh mẽ là được.
Da mặt Tưởng Hàn vốn dày rồi, còn về phần trái tim… Chắc bác sĩ Lương không làm tổn thương trái tim cậu thêm lần nữa đâu nhể?
Người trẻ tuổi mà, lạc quan hay tự tin đều dư thừa đến mù quáng, đây là khuyết điểm chung của bọn họ.
Lương Đa bặm môi, bắt đầu cắn thìa nhựa. Tưởng Hàn thấy anh sắp cắn nát nó rồi, nghĩ bụng: Bác sĩ Lương, cái thìa kia vô tội, nếu muốn thì anh cắn em đi nà ~
Dâm…
Tưởng Hàn, sao mày lại dâm dê thế hả! Trong lòng cậu tự khinh bỉ bản thân nhưng chẳng thể xoá nhòa sự thật mình hy vọng bác sĩ Lương sẽ cắn mình.
Hmu… Dâm dê quá trời!
Lương Đa khó xử, vấn đề mà anh phải đối mặt bây giờ còn khó hơn cả viết luận văn bác sĩ hồi đó nữa.
“Tưởng Hàn, anh cần suy nghĩ một chút.” Lương Đa nói: “Em biết đó, anh có tuổi rồi, làm việc gì cũng phải cẩn thận.”
Tưởng Hàn cười: “Anh mới có hai mươi chín tuổi thôi, sao nói chuyện cứ như sáu mươi chín tuổi vậy.”
Cậu vội bổ sung: “Nhưng dù anh có sáu mươi chín tuổi, em vẫn thích anh.”
Lương Đa giật mình, hoàn toàn get sai trọng điểm: “Thì ra em thích kiểu này! Gu mấy cô cậu giờ nặng thật đó.”
Thấy Lương Đa bắt đầu chạy lệch quỹ đạo, Tưởng Hàn nhanh chóng lái về trọng tâm câu chuyện: “Ý em là, đợi khi anh sáu mươi chín, em sáu mươi tư, đến lúc đó cả hai chúng ta đều là ông lão thì em vẫn thích anh mà.”
Câu nói xuyên thẳng vào tim, làm Lương Đa hơi cảm động.
“Ừ, nói tiếp đi.” Lương Đa định trốn tránh trước, sau đó mới cân nhắc nói thêm: “Mau ăn đi, ăn xong anh còn về nhà nữa.”
“Ăn bánh ngán lắm rồiii.” Tưởng Hàn bắt đầu mưu tính: “Bụng em khó chịu quá, chúng ta ra ngoài ăn chút gì nha.”
“Ở đây thôi, chỗ này cũng là quán ăn mà.”
“Em hổng chịu.” Tưởng Hàn bĩu môi.
Biết ngay mà!
“Bữa nay sinh nhật em, anh tính để em đón sinh nhật ở đây hở? Tủi thân lắm luôn.”
Lương Đa không thể bắt bẻ, trừng mắt lườm phát rồi phẩy tay: “Em dọn dẹp đi, xong thì mang cái bánh kem này theo.”
Bánh còn gần nửa cái lận, bỏ uổng.
Mưu kế của Tưởng Hàn đã thành công một phần ba rồi, hí hửng thu dọn bánh, đậy nắp hộp rồi thắt dây ruy băng, lon ton theo sau bác sĩ Lương xuống lầu.
Bây giờ mới tháng mười mà trời đã lạnh như vào đông.
Hai người vừa rời khỏi quán, Lương Đa đã thấy hối hận, nhận ra mình không nên chiều thằng cu này như vậy.
“Thôi giờ em lượn tới căn tin ăn mì đi.” Lương Đa nói: “Anh về trước, nếu như em muốn ở bên anh thì chúng ta gọi điện video.”
Không hổ danh là bác sĩ Lương, lời như vậy mà cũng nói ra được.
“Em không chịu!” Tưởng Hàn nắm cổ tay anh, tuy cách lớp áo khoác và áo sơ mi dày nhưng Tưởng Hàn vẫn thấy như mình đang nắm tay đối phương.
“Anh không thể nhẫn tâm bỏ mặc em thế được.”
Tưởng Hàn đâu có ngờ mình giỏi làm nũng dữ vậy.
Trước khi quen biết bác sĩ Lương, Tưởng Hàn là trai đẹp ngầu lòi, thanh niên xung phong nhiệt tình hoàn toàn chả liên quan đến mấy từ như “nhõng nhẽo”, “không biết xấu hổ”.
Chính bác sĩ Lương đã khai phá khía cạnh này của cậu, hơn nữa cũng chỉ có anh mới thấy được thôi. Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là khi bác sĩ Lương đối mặt với mấy trò nhây của người khác thì thấy phiền phức, hận không thể ngay lập tức trốn bên chân Như Lai Phật Tổ mà gào thét: “Yêu quái!!! Mau thu hồi lại mấy trò hề của ngươi đi!”
Thế mà hết lần này đến lần khác đối mặt với Tưởng Hàn, ngoại trừ cam chịu thì anh cũng chỉ… cam chịu.
“Anh đúng là mắc nợ em mà.” Thế mới nói, Tưởng Hàn đến đây để đòi nợ mà lị.
Lương Đa bắt đầu cảm thấy có lẽ kiếp trước mình đã làm chuyện có lỗi với Tưởng Hàn, mắc nợ thằng cu này nên đời này phải trả.
Nghiệt duyên! Đúng là nghiệt duyên dính qua hai kiếp mà.
Lương Đa với Tưởng Hàn, trình tưởng tượng chỉ có hơn chứ không kém.
Cả hai đi bên ngoài trường học được một lúc, Lương Đa mới phát hiện có gì đó không đúng: “Em kéo anh làm gì?”
Tưởng Hàn thấy mình đang được hưởng chút quyền lợi, mặc dù rất xấu xa nhưng cậu tính nếu bác sĩ Lương không lên tiếng thì sẽ nắm hoài luôn.
“Hì hì, em quên mất, xin lỗi.” Tưởng Hàn thu tay về đút vào trong túi quần.
“Tưởng Hàn, anh cảnh cáo em, đừng tưởng anh tốt với em thì được đà lấn tới.” Giọng Lương Đa nghe vô cùng lạnh lùng không cảm xúc: “Chẳng qua anh là một bác sĩ có tấm lòng nhân từ mà thôi, sợ em cô đơn buồn hiu trong ngày sinh nhật, lỡ bồng bột nghĩ quẩn muốn tự sát, đến lúc đó lại tạo thêm gánh nặng cho xã hội.”
“Biết rồi biết rồi, anh rất là tốt bụng.”
“Hừ, người tốt lại bị người ta cưỡi.”
Tưởng Hàn gật đầu, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy câu này hơi sai sai.
“Bác sĩ Lương, anh mới nói gì cơ?”
Lương Đa suýt lên cơn đau tim, anh cố giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra đã vô cùng thốn, đáp: “Anh nói, người tốt thì bị người ta ức hiếp, còn ngựa tốt sẽ bị người ta cưỡi, em chỉ biết bắt nạt người tốt như anh thôi.”
Cậu không biết Lương Đa có phải người tốt hay không, nhưng Tưởng Hàn hiểu rõ mình chẳng hề tốt đẹp gì.
Tưởng Hàn vừa lạch cạch gảy bàn tính nhỏ trong đầu vừa dẫn Lương Đa rời khuôn viên trường, đến khu phố ẩm thực gần trường học.
Thịt nướng… Sinh nhật nhất định phải ăn thịt nướng.
Bia… Ăn thịt nướng chắc chắn phải uống bia.
Lương Đa có tâm sự nên vừa ngồi xuống đã để Tưởng Hàn tùy ý gọi món, bản thân thì ngồi đờ ra. Đợi khi anh tỉnh táo thì nhân viên phục vụ đã mang bia ra rồi, Tưởng Hàn nhanh tay mở nắp.
Lương Đa nói: “Hôm nay sinh nhật em, anh chẳng muốn nói mấy lời không hay nhưng rất nghi ngờ là em vẫn chưa hiểu rõ bản thân.”
Tưởng Hàn thầm khóc thét trong lòng: Chính vì quá hiểu rõ nên em mới gọi bia đó! Anh hổng biết gì cả!
Trong lòng cậu tự phản bác, nhưng miệng thì giả vờ vô tội: “Trời ạ, em quên mất anh không thích em uống rượu bia.”
“Anh thích hay không chả quan trọng, mà là em được bao nhiêu?”
Mắc mớ gì đổ thừa tui?
“Không sao không sao, uống vài ngụm cho có không khí thôi, chẳng có chuyện gì đâu.”
Lương Đa không tin nên cứ dòm cậu lom lom, không cho cậu hớp ngụm bia nào. Ăn được nửa chừng thì Lương Đa đi vệ sinh, lúc quay lại thấy chai bia trước mặt Tưởng Hàn đã vơi phân nửa.
Mịa, thằng cu này cố ý kiếm chuyện với mình đây mà.
“Thật muốn đánh rớt cái đầu của em xuống luôn cho rồi!” Lương Đa giận đến nghiến răng kèn kẹt, quyết định xách cậu về ký túc xá luôn, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau.
Thế nhưng khi Lương Đa quay đầu dòm Tưởng Hàn, không hiểu sao lại xìu xuống. Mặt tên nhóc đỏ chét lúc ngó mình trông tội ghê, vừa ngu ngơ vừa dễ thương hệt như con cún bự vậy.
Lương Đa luôn muốn nuôi một con Golden, cảm thấy giống chó này khi trưởng thành khá thông minh và tốt bụng, bây giờ dòm dáng vẻ say bia của Tưởng Hàn tựa như nhìn cún yêu của mình vậy, ánh mắt tự nhiên lộ ra chút… yêu thương.
“Đúng là hết cách với em, sao anh lại xui xẻo vậy chứ?” Lương Đa tức giận ngồi xuống lặng lẽ ăn thịt, mặc kệ Tưởng Hàn.
Nửa chai bia khiến Tưởng Hàn choáng váng, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Cậu xoa mũi, ngó Lương Đa ăn.
“Sao em không ăn?”
“Anh ăn đi.” Tưởng Hàn nói: “Anh thích thì cứ ăn nhiều chút, em không giành với anh đâu.”
“…Cái gì mà giành với không giành, cũng có phải là đồ ăn đắt tiền gì đâu.” Lương Đa cúi đầu lẩm bẩm: “Muốn ăn thì cứ gọi thêm.”
“Em thích anh ăn đồ của em mà.” Tưởng Hàn cười ngây ngô, xen lẫn hơi men nên càng chân thành gấp bội.
Lương Đa bĩu môi không thèm để ý tới cậu, tiếp tục hoạt động miệng hết công suất. Đợi khi anh ăn gần xong, ngẩng đầu lên thì phát hiện đôi mắt Tưởng Hàn đang mờ mịt dòm mình.
“Dòm nữa là anh móc mắt em đấy.”
Tưởng Hàn cười ngu: “Anh ác quá à.”
“Trước giờ lòng dạ anh ác vậy đó.”
Lương Đa hù dọa: “Em uống tiếp đi, tốt nhất là uống đến mức không còn biết gì nữa, đợi đến lúc đó anh lấy thận em đem bán luôn.”
“Anh muốn thận của em hả?”
“Cho free thì lấy.” Lương Đa uống ngụm bia, tám nhảm: “Một cái đem bán, một cái đem xào rau.”
“Anh biết xào rau ạ?”
“Không biết thì học thôi.” Lương Đa lấy điện thoại ra bắt đầu tìm từ khóa: [xào thận.]
Tưởng Hàn tựa lưng vào ghế nhìn anh cười: “Anh đang làm gì đó?”
“Xem thận của lợn thì xào như nào mới ngon.”
Tưởng Hàn bị anh chọc cho cười không dừng được, lầm bầm: “Anh thật đáng yêu.”
Đáng yêu?
Lương Đa ho nhẹ, hục hặc nói: “Ê cu, anh đây ba mươi rồi.”
“Anh có bao nhiêu tuổi thì vẫn dễ thương.” Tưởng Hàn nhìn thẳng anh: “Thế nào cũng đáng yêu cả.”
Đúng là… người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Lương Đa lấy tay dụi mắt, xác nhận trong mắt “Tây Thi” này không có ghèn.
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên kỳ lạ, Tưởng Hàn vô cùng to gan hỏi Lương Đa: “Bác sĩ Lương, nếu như em uống say anh có đưa em về nhà không?”
“Anh sẽ ném em ra ngoài đường lớn, để cho đồng bọn của anh móc thận em đi.”
Tưởng Hàn tiếp tục nhìn anh cười, cười đến mức khiến cho Lương Đa cảm thấy như mình thật sai trái.
“Được rồi, đừng cười nữa, ghê quá.” Lương Đa đứng lên: “Anh đi tính tiền, em ngoan ngoãn ở đây đợi anh.”
Nhưng anh còn chưa đi được mấy bước, tên “cún bự” kia đã đeo theo.
“Không được, anh muốn bỏ em lại rồi chạy chứ gì.”
Người say thì chân cũng phế, chân Tưởng Hàn giờ đã muốn hẹo, tay bấu chặt cánh tay của Lương Đa: “Anh ơi! Anh đừng bỏ rơi em màaaaaa!”
Hồi đó Lương Đa đội mấy cái quần đều bị Tưởng Hàn thấy hết. Giờ thì ngon, mọi người xung quanh đều đang dòm bọn họ.
Lương Đa da mặt mỏng dễ xấu hổ, kéo áo của Tưởng Hàn che mặt mình, lôi đầu cậu tới quầy thu ngân.
Thịt nướng ở đây khá rẻ, các quán gần trường đại học giá cả đều bình dân.
Lương Đa lôi Tưởng Hàn xềnh xệch ra ngoài, sau đó bắt đầu lo lắng.
Từ đây về trường chẳng xa, nhưng nếu đèo thằng cu này thì bất tiện lắm. Anh kéo người vào lề đường, nghĩ hay là bắt xe cho rồi.
“Anh đưa em về nhà đi.” Tưởng Hàn đu trên người Lương Đa, mặt thì ngu nhưng mồm thì toàn nói mấy câu ngứa đòn: “Em thích anh nhắm… hức, anh đưa em về nhà nha…”
Lương Đa giật mình, định từ chối thì Tưởng Hàn đã thổi hơi vào mặt anh.
“Anh trả nời đi…” Hơi thở của Tưởng Hàn toàn là mùi bia: “Đưa em… dìa nhà… đi mờ…”
Lương Đa im lặng, Tưởng Hàn đu chặt anh, tựa đầu lên vai Lương Đa, cả người lắc lư: “Đưa em dìa… nhà…, đưa em dề…nhà niii… Tối nay bạn cùng phòng của em…hổng về, hức, chìa khóa… cũng mất tiêu rồi! Em hổng thể… vô được!”
Lương Đa lườm cậu, chả biết lời cu này là thật hay giả nhưng xem ra là nói dóc.
Bên đường, một chiếc xe taxi dừng lại. Lương Đa nhét Tưởng Hàn vào ghế sau xe, rồi ngồi vào theo.
Tài xế hỏi: “Đi đâu?”
Lương Đa quay đầu liếc Tưởng Hàn, ghé sát tai cậu hù doạ: “Anh sẽ đưa em về nhà, ăn sạch em rồi đá em, anh không chịu trách nhiệm với em đâu.”
Chẳng biết Tưởng Hàn có nghe lọt tai không, mà nhân lúc xỉn hôn Lương Đa một cái. Lần này cậu hôn đến mức Lương Đa hồn rời khỏi xác, tâm hồn của ông tài xế nhiều chuyện cũng bị đốt cháy hừng hực.
“Dạ đượccc…” Tưởng Hàn nói: “Em hông… có say, em hông cần anh.. phải chịu trách nhiệm với em.”
“Không say cái đầu em.” Lương Đa đẩy mặt Tưởng Hàn, quay qua nói với tài xế địa chỉ nhà mình.
Trên đường về, Lương Đa nghiêng người bí mật lên Baidu: [Lần đầu tiên ‘làm’ cần chú ý những gì?]
Vừa kiếm xong còn chưa mở xem trang web, Lương Đa đã ngay lập tức tắt máy.
Cái qq gì dẫy??? Coi mình khùng điên kìa trời!!! Đói khát đến mức đó hả???
Anh không biết có khát không, nhưng Tưởng Hàn thì khát thật.
Vẻ mặt tên nhóc say xỉn đang dựa vào Lương Đa rất đắc ý, người khác không biết còn tưởng cậu chuẩn bị động phòng.
Da mặt Tưởng Hàn vốn dày rồi, còn về phần trái tim… Chắc bác sĩ Lương không làm tổn thương trái tim cậu thêm lần nữa đâu nhể?
Người trẻ tuổi mà, lạc quan hay tự tin đều dư thừa đến mù quáng, đây là khuyết điểm chung của bọn họ.
Lương Đa bặm môi, bắt đầu cắn thìa nhựa. Tưởng Hàn thấy anh sắp cắn nát nó rồi, nghĩ bụng: Bác sĩ Lương, cái thìa kia vô tội, nếu muốn thì anh cắn em đi nà ~
Dâm…
Tưởng Hàn, sao mày lại dâm dê thế hả! Trong lòng cậu tự khinh bỉ bản thân nhưng chẳng thể xoá nhòa sự thật mình hy vọng bác sĩ Lương sẽ cắn mình.
Hmu… Dâm dê quá trời!
Lương Đa khó xử, vấn đề mà anh phải đối mặt bây giờ còn khó hơn cả viết luận văn bác sĩ hồi đó nữa.
“Tưởng Hàn, anh cần suy nghĩ một chút.” Lương Đa nói: “Em biết đó, anh có tuổi rồi, làm việc gì cũng phải cẩn thận.”
Tưởng Hàn cười: “Anh mới có hai mươi chín tuổi thôi, sao nói chuyện cứ như sáu mươi chín tuổi vậy.”
Cậu vội bổ sung: “Nhưng dù anh có sáu mươi chín tuổi, em vẫn thích anh.”
Lương Đa giật mình, hoàn toàn get sai trọng điểm: “Thì ra em thích kiểu này! Gu mấy cô cậu giờ nặng thật đó.”
Thấy Lương Đa bắt đầu chạy lệch quỹ đạo, Tưởng Hàn nhanh chóng lái về trọng tâm câu chuyện: “Ý em là, đợi khi anh sáu mươi chín, em sáu mươi tư, đến lúc đó cả hai chúng ta đều là ông lão thì em vẫn thích anh mà.”
Câu nói xuyên thẳng vào tim, làm Lương Đa hơi cảm động.
“Ừ, nói tiếp đi.” Lương Đa định trốn tránh trước, sau đó mới cân nhắc nói thêm: “Mau ăn đi, ăn xong anh còn về nhà nữa.”
“Ăn bánh ngán lắm rồiii.” Tưởng Hàn bắt đầu mưu tính: “Bụng em khó chịu quá, chúng ta ra ngoài ăn chút gì nha.”
“Ở đây thôi, chỗ này cũng là quán ăn mà.”
“Em hổng chịu.” Tưởng Hàn bĩu môi.
Biết ngay mà!
“Bữa nay sinh nhật em, anh tính để em đón sinh nhật ở đây hở? Tủi thân lắm luôn.”
Lương Đa không thể bắt bẻ, trừng mắt lườm phát rồi phẩy tay: “Em dọn dẹp đi, xong thì mang cái bánh kem này theo.”
Bánh còn gần nửa cái lận, bỏ uổng.
Mưu kế của Tưởng Hàn đã thành công một phần ba rồi, hí hửng thu dọn bánh, đậy nắp hộp rồi thắt dây ruy băng, lon ton theo sau bác sĩ Lương xuống lầu.
Bây giờ mới tháng mười mà trời đã lạnh như vào đông.
Hai người vừa rời khỏi quán, Lương Đa đã thấy hối hận, nhận ra mình không nên chiều thằng cu này như vậy.
“Thôi giờ em lượn tới căn tin ăn mì đi.” Lương Đa nói: “Anh về trước, nếu như em muốn ở bên anh thì chúng ta gọi điện video.”
Không hổ danh là bác sĩ Lương, lời như vậy mà cũng nói ra được.
“Em không chịu!” Tưởng Hàn nắm cổ tay anh, tuy cách lớp áo khoác và áo sơ mi dày nhưng Tưởng Hàn vẫn thấy như mình đang nắm tay đối phương.
“Anh không thể nhẫn tâm bỏ mặc em thế được.”
Tưởng Hàn đâu có ngờ mình giỏi làm nũng dữ vậy.
Trước khi quen biết bác sĩ Lương, Tưởng Hàn là trai đẹp ngầu lòi, thanh niên xung phong nhiệt tình hoàn toàn chả liên quan đến mấy từ như “nhõng nhẽo”, “không biết xấu hổ”.
Chính bác sĩ Lương đã khai phá khía cạnh này của cậu, hơn nữa cũng chỉ có anh mới thấy được thôi. Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là khi bác sĩ Lương đối mặt với mấy trò nhây của người khác thì thấy phiền phức, hận không thể ngay lập tức trốn bên chân Như Lai Phật Tổ mà gào thét: “Yêu quái!!! Mau thu hồi lại mấy trò hề của ngươi đi!”
Thế mà hết lần này đến lần khác đối mặt với Tưởng Hàn, ngoại trừ cam chịu thì anh cũng chỉ… cam chịu.
“Anh đúng là mắc nợ em mà.” Thế mới nói, Tưởng Hàn đến đây để đòi nợ mà lị.
Lương Đa bắt đầu cảm thấy có lẽ kiếp trước mình đã làm chuyện có lỗi với Tưởng Hàn, mắc nợ thằng cu này nên đời này phải trả.
Nghiệt duyên! Đúng là nghiệt duyên dính qua hai kiếp mà.
Lương Đa với Tưởng Hàn, trình tưởng tượng chỉ có hơn chứ không kém.
Cả hai đi bên ngoài trường học được một lúc, Lương Đa mới phát hiện có gì đó không đúng: “Em kéo anh làm gì?”
Tưởng Hàn thấy mình đang được hưởng chút quyền lợi, mặc dù rất xấu xa nhưng cậu tính nếu bác sĩ Lương không lên tiếng thì sẽ nắm hoài luôn.
“Hì hì, em quên mất, xin lỗi.” Tưởng Hàn thu tay về đút vào trong túi quần.
“Tưởng Hàn, anh cảnh cáo em, đừng tưởng anh tốt với em thì được đà lấn tới.” Giọng Lương Đa nghe vô cùng lạnh lùng không cảm xúc: “Chẳng qua anh là một bác sĩ có tấm lòng nhân từ mà thôi, sợ em cô đơn buồn hiu trong ngày sinh nhật, lỡ bồng bột nghĩ quẩn muốn tự sát, đến lúc đó lại tạo thêm gánh nặng cho xã hội.”
“Biết rồi biết rồi, anh rất là tốt bụng.”
“Hừ, người tốt lại bị người ta cưỡi.”
Tưởng Hàn gật đầu, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy câu này hơi sai sai.
“Bác sĩ Lương, anh mới nói gì cơ?”
Lương Đa suýt lên cơn đau tim, anh cố giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra đã vô cùng thốn, đáp: “Anh nói, người tốt thì bị người ta ức hiếp, còn ngựa tốt sẽ bị người ta cưỡi, em chỉ biết bắt nạt người tốt như anh thôi.”
Cậu không biết Lương Đa có phải người tốt hay không, nhưng Tưởng Hàn hiểu rõ mình chẳng hề tốt đẹp gì.
Tưởng Hàn vừa lạch cạch gảy bàn tính nhỏ trong đầu vừa dẫn Lương Đa rời khuôn viên trường, đến khu phố ẩm thực gần trường học.
Thịt nướng… Sinh nhật nhất định phải ăn thịt nướng.
Bia… Ăn thịt nướng chắc chắn phải uống bia.
Lương Đa có tâm sự nên vừa ngồi xuống đã để Tưởng Hàn tùy ý gọi món, bản thân thì ngồi đờ ra. Đợi khi anh tỉnh táo thì nhân viên phục vụ đã mang bia ra rồi, Tưởng Hàn nhanh tay mở nắp.
Lương Đa nói: “Hôm nay sinh nhật em, anh chẳng muốn nói mấy lời không hay nhưng rất nghi ngờ là em vẫn chưa hiểu rõ bản thân.”
Tưởng Hàn thầm khóc thét trong lòng: Chính vì quá hiểu rõ nên em mới gọi bia đó! Anh hổng biết gì cả!
Trong lòng cậu tự phản bác, nhưng miệng thì giả vờ vô tội: “Trời ạ, em quên mất anh không thích em uống rượu bia.”
“Anh thích hay không chả quan trọng, mà là em được bao nhiêu?”
Mắc mớ gì đổ thừa tui?
“Không sao không sao, uống vài ngụm cho có không khí thôi, chẳng có chuyện gì đâu.”
Lương Đa không tin nên cứ dòm cậu lom lom, không cho cậu hớp ngụm bia nào. Ăn được nửa chừng thì Lương Đa đi vệ sinh, lúc quay lại thấy chai bia trước mặt Tưởng Hàn đã vơi phân nửa.
Mịa, thằng cu này cố ý kiếm chuyện với mình đây mà.
“Thật muốn đánh rớt cái đầu của em xuống luôn cho rồi!” Lương Đa giận đến nghiến răng kèn kẹt, quyết định xách cậu về ký túc xá luôn, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau.
Thế nhưng khi Lương Đa quay đầu dòm Tưởng Hàn, không hiểu sao lại xìu xuống. Mặt tên nhóc đỏ chét lúc ngó mình trông tội ghê, vừa ngu ngơ vừa dễ thương hệt như con cún bự vậy.
Lương Đa luôn muốn nuôi một con Golden, cảm thấy giống chó này khi trưởng thành khá thông minh và tốt bụng, bây giờ dòm dáng vẻ say bia của Tưởng Hàn tựa như nhìn cún yêu của mình vậy, ánh mắt tự nhiên lộ ra chút… yêu thương.
“Đúng là hết cách với em, sao anh lại xui xẻo vậy chứ?” Lương Đa tức giận ngồi xuống lặng lẽ ăn thịt, mặc kệ Tưởng Hàn.
Nửa chai bia khiến Tưởng Hàn choáng váng, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Cậu xoa mũi, ngó Lương Đa ăn.
“Sao em không ăn?”
“Anh ăn đi.” Tưởng Hàn nói: “Anh thích thì cứ ăn nhiều chút, em không giành với anh đâu.”
“…Cái gì mà giành với không giành, cũng có phải là đồ ăn đắt tiền gì đâu.” Lương Đa cúi đầu lẩm bẩm: “Muốn ăn thì cứ gọi thêm.”
“Em thích anh ăn đồ của em mà.” Tưởng Hàn cười ngây ngô, xen lẫn hơi men nên càng chân thành gấp bội.
Lương Đa bĩu môi không thèm để ý tới cậu, tiếp tục hoạt động miệng hết công suất. Đợi khi anh ăn gần xong, ngẩng đầu lên thì phát hiện đôi mắt Tưởng Hàn đang mờ mịt dòm mình.
“Dòm nữa là anh móc mắt em đấy.”
Tưởng Hàn cười ngu: “Anh ác quá à.”
“Trước giờ lòng dạ anh ác vậy đó.”
Lương Đa hù dọa: “Em uống tiếp đi, tốt nhất là uống đến mức không còn biết gì nữa, đợi đến lúc đó anh lấy thận em đem bán luôn.”
“Anh muốn thận của em hả?”
“Cho free thì lấy.” Lương Đa uống ngụm bia, tám nhảm: “Một cái đem bán, một cái đem xào rau.”
“Anh biết xào rau ạ?”
“Không biết thì học thôi.” Lương Đa lấy điện thoại ra bắt đầu tìm từ khóa: [xào thận.]
Tưởng Hàn tựa lưng vào ghế nhìn anh cười: “Anh đang làm gì đó?”
“Xem thận của lợn thì xào như nào mới ngon.”
Tưởng Hàn bị anh chọc cho cười không dừng được, lầm bầm: “Anh thật đáng yêu.”
Đáng yêu?
Lương Đa ho nhẹ, hục hặc nói: “Ê cu, anh đây ba mươi rồi.”
“Anh có bao nhiêu tuổi thì vẫn dễ thương.” Tưởng Hàn nhìn thẳng anh: “Thế nào cũng đáng yêu cả.”
Đúng là… người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Lương Đa lấy tay dụi mắt, xác nhận trong mắt “Tây Thi” này không có ghèn.
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên kỳ lạ, Tưởng Hàn vô cùng to gan hỏi Lương Đa: “Bác sĩ Lương, nếu như em uống say anh có đưa em về nhà không?”
“Anh sẽ ném em ra ngoài đường lớn, để cho đồng bọn của anh móc thận em đi.”
Tưởng Hàn tiếp tục nhìn anh cười, cười đến mức khiến cho Lương Đa cảm thấy như mình thật sai trái.
“Được rồi, đừng cười nữa, ghê quá.” Lương Đa đứng lên: “Anh đi tính tiền, em ngoan ngoãn ở đây đợi anh.”
Nhưng anh còn chưa đi được mấy bước, tên “cún bự” kia đã đeo theo.
“Không được, anh muốn bỏ em lại rồi chạy chứ gì.”
Người say thì chân cũng phế, chân Tưởng Hàn giờ đã muốn hẹo, tay bấu chặt cánh tay của Lương Đa: “Anh ơi! Anh đừng bỏ rơi em màaaaaa!”
Hồi đó Lương Đa đội mấy cái quần đều bị Tưởng Hàn thấy hết. Giờ thì ngon, mọi người xung quanh đều đang dòm bọn họ.
Lương Đa da mặt mỏng dễ xấu hổ, kéo áo của Tưởng Hàn che mặt mình, lôi đầu cậu tới quầy thu ngân.
Thịt nướng ở đây khá rẻ, các quán gần trường đại học giá cả đều bình dân.
Lương Đa lôi Tưởng Hàn xềnh xệch ra ngoài, sau đó bắt đầu lo lắng.
Từ đây về trường chẳng xa, nhưng nếu đèo thằng cu này thì bất tiện lắm. Anh kéo người vào lề đường, nghĩ hay là bắt xe cho rồi.
“Anh đưa em về nhà đi.” Tưởng Hàn đu trên người Lương Đa, mặt thì ngu nhưng mồm thì toàn nói mấy câu ngứa đòn: “Em thích anh nhắm… hức, anh đưa em về nhà nha…”
Lương Đa giật mình, định từ chối thì Tưởng Hàn đã thổi hơi vào mặt anh.
“Anh trả nời đi…” Hơi thở của Tưởng Hàn toàn là mùi bia: “Đưa em… dìa nhà… đi mờ…”
Lương Đa im lặng, Tưởng Hàn đu chặt anh, tựa đầu lên vai Lương Đa, cả người lắc lư: “Đưa em dìa… nhà…, đưa em dề…nhà niii… Tối nay bạn cùng phòng của em…hổng về, hức, chìa khóa… cũng mất tiêu rồi! Em hổng thể… vô được!”
Lương Đa lườm cậu, chả biết lời cu này là thật hay giả nhưng xem ra là nói dóc.
Bên đường, một chiếc xe taxi dừng lại. Lương Đa nhét Tưởng Hàn vào ghế sau xe, rồi ngồi vào theo.
Tài xế hỏi: “Đi đâu?”
Lương Đa quay đầu liếc Tưởng Hàn, ghé sát tai cậu hù doạ: “Anh sẽ đưa em về nhà, ăn sạch em rồi đá em, anh không chịu trách nhiệm với em đâu.”
Chẳng biết Tưởng Hàn có nghe lọt tai không, mà nhân lúc xỉn hôn Lương Đa một cái. Lần này cậu hôn đến mức Lương Đa hồn rời khỏi xác, tâm hồn của ông tài xế nhiều chuyện cũng bị đốt cháy hừng hực.
“Dạ đượccc…” Tưởng Hàn nói: “Em hông… có say, em hông cần anh.. phải chịu trách nhiệm với em.”
“Không say cái đầu em.” Lương Đa đẩy mặt Tưởng Hàn, quay qua nói với tài xế địa chỉ nhà mình.
Trên đường về, Lương Đa nghiêng người bí mật lên Baidu: [Lần đầu tiên ‘làm’ cần chú ý những gì?]
Vừa kiếm xong còn chưa mở xem trang web, Lương Đa đã ngay lập tức tắt máy.
Cái qq gì dẫy??? Coi mình khùng điên kìa trời!!! Đói khát đến mức đó hả???
Anh không biết có khát không, nhưng Tưởng Hàn thì khát thật.
Vẻ mặt tên nhóc say xỉn đang dựa vào Lương Đa rất đắc ý, người khác không biết còn tưởng cậu chuẩn bị động phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook