Lương Nguyệt trơ mắt nhìn âm sai đại ca chạy biến mất dạng, trong lòng không khỏi dâng lên một tia nghi ngờ - thay đổi được số mệnh của Lương - Chúc, anh trai cô thật sự sẽ không còn đau khổ nữa sao?

Tuy Lương Nguyệt quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh, nhưng cũng học được cách tự tìm niềm vui, luôn suy nghĩ mọi việc theo hướng tích cực.

Vì vậy, Lương Nguyệt mang theo suy nghĩ “đã tới thì an tâm ở lại”, rất nhanh đã thích nghi với thân thể này.

Tuy không biết con đường phía trước ra sao, nhưng dù sao Lương Nguyệt cũng có thể sống lại một kiếp, hơn nữa thân thể hiện tại ngoại trừ hơi suy dinh dưỡng ra, còn lại đều vô cùng khỏe mạnh!

Đối với Lương Nguyệt mà nói, đây chính là điều mà kiếp trước nàng cầu còn không được.

Nàng nhớ lại những lời âm sai đại ca đã nói với nàng trên đường từ địa phủ đến đây…


Thân thể nàng đang mượn vốn là khuê nữ của một chi nhánh nhà họ Lương ở Hàng Châu.

Nhiều năm trước, Lương phụ Lương mẫu dẫn theo nàng và huynh trưởng đến một vùng quê hẻo lánh sinh sống, không ngờ khi nàng mười ba tuổi, trong thôn bùng phát dịch bệnh.

Lương phụ Lương mẫu đều qua đời trong trận dịch bệnh đó, để lại cho nàng một người huynh trưởng hơn nàng hai tuổi.

Sau đó, ca ca nàng bán hết gia sản, định bụng đưa nàng đến Hàng Châu nương tựa họ hàng, còn bản thân thì giữ lại tám lượng bạc để đến thư viện Ni Sơn cầu học.

Kết quả, vì không quen đường xá, hai đứa trẻ lang bạt suốt một năm trời mới đến được ngoại thành Hàng Châu!

Lúc ấy, ngoài tám lượng bạc dành cho ca ca đi học, hai huynh muội đã không còn một xu dính túi, lại thêm mấy hôm trước gặp phải trận mưa to, cả hai đều bị cảm lạnh, bụng đói lại rét, thế mà vẫn không chịu lấy tám lượng bạc ra để chữa bệnh! Cuối cùng, cả hai chết trong đói rét!

Nghe xong, Lương Nguyệt không khỏi cảm thán, lại nghĩ đến bản thân cũng từng nương tựa vào ca ca mà sống, càng thêm đau lòng.

Cuối cùng, Lương Nguyệt chôn cất cho “ca ca nhà họ Lương”, sau ba lạy chín vái, nàng mạo danh “Lương Việt”, nữ giả nam trang, tiến vào thành Hàng Châu!

Lại nói tiếp, tên của vị ca ca nhà họ Lương kia lại trùng âm với tên của nàng, thật là làm khó vị âm sai đại ca tận tâm tận lực như vậy, tìm cho nàng một thân phận phù hợp như thế.

“A Việt, đệ đang nghĩ gì vậy? Sao lại ngẩn người ra thế?” Một bàn tay to lớn huơ huơ trước mặt Lương Nguyệt.

Lương Nguyệt khẽ “a” một tiếng, đáp: “Không có gì.


Cũng muộn rồi, ta phải đi làm đây!”

Nam tử đối diện bật cười, giữ vai Lương Nguyệt lại, nói: “A Việt, đệ ăn chút gì rồi hãy đi.

Vừa nãy đệ cứ ngẩn người ra đấy!”

Lương Nguyệt gãi đầu, nói: “…Có sao?”

Nam tử lắc đầu: “Xem ra lão chưởng quầy ở quán trọ Phúc Trí bóc lột đệ quá đáng rồi! May mà ngày mai là có thể đến thư viện ghi danh rồi, đệ cũng không cần phải đến quán trọ Phúc Trí làm việc nữa.” Hắn rót đầy chén trà cho Lương Nguyệt đang ngồi đối diện.

Miệng ngậm bánh bao, Lương Nguyệt lúng búng nói: “Cảm ơn huynh, Cự Bá.”

Nam tử tên Tuân Cự Bá này là người nàng quen biết sau khi vào thành.

Lúc đó, nàng đói đến mức hoa mắt chóng mặt, muốn mua một cái bánh bao nhưng lại sợ lấy bạc ra sẽ khiến người khác dòm ngó.


Thế là, nàng đứng trước tiệm bánh bao thêm một lúc, lão bản định đuổi nàng đi thì Tuân Cự Bá xuất hiện, còn mua cho nàng một cái bánh bao.

Lương Nguyệt nhất quyết hỏi địa chỉ của Tuân Cự Bá để sau này trả lại tiền bánh bao, nhưng hắn liên tục nói chuyện một văn tiền có đáng gì.

Sau vài lần gặp gỡ, hai người quen liền biết nhau.

Biết được cả hai đều muốn đến thư viện Ni Sơn cầu học, quan hệ của hai người càng thêm thân thiết.

Tám lượng bạc không thể động đến, bởi vì đó là tiền để vào thư viện học tập.

Vì kế sinh nhai, Lương Nguyệt chỉ có thể đến quán trọ lớn nhất Hàng Châu - quán trọ Phúc Trí - để làm công việc tạm thời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương