Luôn Luôn Cạnh Bên
-
Chương 9
Đã hết 2 tiết đầu giờ rồi tôi vẫn chưa thấy tên Quân đâu, không biết hắn làm sao nữa.
Mà cũng có phải việc của tôi đâu, tự dưng quan tấm tới tên chó chết đó làm gì? chắc tại yên bình quá nên thấy không quen.
Buổi trưa, mọi người đều đang ngồi tập trung ăn cơm ở căng tin.
" Bụp!?"
Cốc nước màu đỏ lè rơi trúng người tôi.
Toàn thân tôi gần như ướt hết, áo đông đồng phục nhuốm màu một mảng lớn, phần cơm cũng chẳng thể nào ăn tiếp được nữa.
Tiếp theo là giọng nói ngứa đòn của thằng Huy.
" Ôi, xin lỗi nhớ, lỡ vấp chân, lỡ làm bẩn mất áo của bạn rồi, hay mình mua đền cho cái mới nhớ? Chứ bạn sao mua nổi."
Tên chó đó cùng lũ bạn vừa nói, vừa cười cợt nhả, lời xin lỗi chẳng có mấy chân thành.
Tôi đập bàn đứng phắt dậy, quay người muốn cho cái tên mặt mày đang sưng vù như củ ấu kia một trận.
Đúng là loại lì đòn mà, đánh bao trận rồi vẫn không biết điều.
Dũng đứng dậy theo, cản tôi lại.
" Thôi mày, nhịn đi!"
Tên Huy được nước lấn tới, dí sát mặt tôi trêu ghẹo.
" Mày tính đánh tao à? Mày không nhớ hôm qua hiệu trưởng đã nói gì sao? Mày lên nhớ cho kĩ, đuổi học thằng rẻ rách như mày tao thừa sức."
Tôi tức đỏ mắt, mặt hằm hằm nhìn hắn.
Tên Huy thấy tôi không làm được gì càng đắc ý hất hàm khinh thường.
" Tao đã cảnh cáo mày nhiều lần rồi, động vào anh em tao thì liệu hồn.
Tôi nhổ bọt vào mặt tên mất dậy trước mắt.
Hắn tức giận muốn lao tới đánh tôi.
Kịp thời lúc đó cô Ngân tới can ngăn.
Chỉ có mình cô cùng vài thành viên lớp.
Cô đưa chúng tôi tới văn phòng riêng., nhắc nhở những câu quen thuộc mà chúng tôi đã nghe quen tai mỗi lần xích mích.
Một hồi lâu, cô để Huy ra về trước, tôi ở lại để nhắc nhở riêng.
Cô ngồi đối diện thở dài, rồi nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu.
" Quân à, em là một học sinh rất xuất sắc, nên nhà trường cũng ưu ái em rất nhiều.
Cô cũng biết tính tình em hòa đồng việc xích mích hiển nhiên không lẽ tự nhiên mà có.
Nhưng dù nguyên do là gì thì thực sự những gia đình đó không phải cô hay ai cũng có thể đối phó."
Tôi cúi gằm mặt xuống, hai tay đặt trên đùi nhắm chặt lại.
Cô nói tiếp.
" Thực sự cô cũng đã rất cố gắng rồi nhưng năng lực của cô cũng có hạn.
Việc này cũng ảnh hưởng tới bản thân cô và nhà trường rất nhiều.
Nếu...!nếu lựa chọn chắc chắn nhà trường sẽ loại bỏ em."
Cô hít một hơi sau, cố đè nén giọng nói hơi nghèn nghẹn.
" N, nếu...!nếu có thể, e,em...!có thể chịu đựng một chút được không? Coi như cô xin em đấy! Cô cũng không muốn em bỏ lỡ tương lại của mình.
Xin em hãy vì mọi người cũng như bản thân mình được không? Mong em thông cảm cho cô khi đã nói em nghe nhưng lời này.
Cô biết nó chẳng tốt đẹp gì cả, nhưng cô thật sự không còn cách nào khác cả."
Nói xong, cô quay mặt đi, không dám tiếp tục nhìn tôi.
Đôi môi tôi mím chặt lại, người khẽ run run, không phải vì khóc, cũng không phải tức giận mà là sự bất lực và hối hận.
Taị sao tôi lại không chịu suy nghĩ cơ chứ? Tại sao tôi lại nông nổi như vậy? Tại sao tôi luôn chỉ biết ngồi đó hối lỗi khi sự việc đã sảy ra chứ? Đáng nhẽ tôi nên đủ thông minh để suy nghĩ hậu quả ngay từ đầu.
Không biết tự nhìn lại vị trí của bản thân mà coi rằng thế giới này là đơn giản như truyện cổ tích.
Vì sự ngu ngốc của mình mà ảnh hưởng tới mọi người xung quanh.
Gia đình tên Huy với tên Lâm là gì chứ? Bản thân tôi sao lại quên mất nhỉ? Trước nay tôi lấy đâu ra tự tin mầ đối đầu với họ nhỉ? Sự sĩ diện chẳng đáng giá một xu sao?...
Tôi khe khẽ nhấc giọng, đáp lại một cấu " Vâng!" nhỏ, rồi yên lặng rời khỏi căn phòng.
Bước vào lớp, Đào và lớp phó đã liền tới hỏi thăm tôi đầu tiên.
" Quân có sao không? Cô có phạt không?'
Nhìn gương mặt dễ thương của Đào đang lo lắng cho tôi giờ đây đã chẳng còn có thể làm cho tôi vui nổi nữa.
Sự ảo tượng màu hồng của tôi tựa như quả bong bóng nhẹ bay đã bị cây kim sắc nhọn là ánh mắt đỏ hoe của cô giáo mình chọc thủng, vỡ tan tành, đưa tôi thấy lại với thực tế.
Tôi là kẻ vô dụng.
Nếu đúng Lâm cũng thích Đào thì sao chứ? Tôi chắc chắn sẽ buồn tới phát khóc mất, nhưng bản thân có thể làm sao được? Tôi là tứ thảm hại...
Tôi mỉm cười nhẹ, trả lời bâng quơ rồi trở về chỗ ngồi.
Dũng cũng hỏi thăm tôi nhưng đạp lại chỉ là sự hời hợt.
Buổi chiều, giữa giờ giải lao, tôi tiến tới nhà vệ sinh, ngay khi vừa đứng trước cửa buồng liền bị đẩy một cái thật mạnh từ phía sau lưng, lao đầu vào trong.
Cửa ngay lập tức bị khóa trái lại, dù có có gắng dùng sức thế nào tôi cũng không thể tài nào vặn được khóa cửa buồng.
Bên ngoài còn vọng lên tiếng cười khoái chí.
Tôi biết đó là ai, tên Huy đầu xỏ.
Bây giờ là giờ ra chơi, tôi biết xung quanh chắc chắn có rất nhiều người nhưng không ai đủ can đảm dám chống đối lại tên đó cả.
Tôi hết hò hét lại chửi bới, tay chân liên tục đạp mạnh vào cửa buồm, nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Trái lại tôi càng hung hãn thì Huy càng thích trí.
Huy diễu cợt nói.
" Mày mạnh tay, mạnh chân như vậy không sợ hỏng cửa không có tiền đền à?"
ngay lời nói đó, tôi đứng lặng vài giây, rồi bất lực đấm một cú thật mạnh vào cửa.
Tiếng trống trường vang lên, cả bọn bên ngoài lũ lượt kéo nhau chạy thật nhanh vào lớp.
Tôi bình tĩnh, lùi lại, ngồi bệt xuống lắp bồn cầu, lặng thinh, suy nghĩ về sự ngu dốt và thơ ngây của bản thân.
Tôi đúng là một thằng không biết điều mà.
Tôi đang hành xử điều gì đây chứ? Tại sao mọi việc lại đi đến bước đường này nhỉ? Là do tôi , đúng vậy mọi thứ là do tôi.
Đáng nhẽ bản thân nên biết điều.
Đáng ra tôi phải nhận ra phiền phức mình gây ra từ đầu, sao tôi làm vô ơn tới mức khiến người khác bị ảnh hưởng nhỉ? Tôi nên an phan từ đầu thì hơn...
chẳng biết thời gian trôi qua như nào, tôi cứ ngồi lặng im hối lõi như thế cho đến khi nghe thấy âm thanh gọi tên mình.
" Quân ơi! Có ở đây không?"
Tiếng gọi ngoài kia đánh vỡ những suy nghĩ vòng vo trong đầu tôi.
Tôi bừng tỉnh, đáp lại.
" Ơi, ở đây!"
Sau đấy là tiếng lành cạch của đồ vật bên ngoài.
Cánh cửa mở ra, Trung tổ trưởng xuất hiện trước mặt tôi, phía sau là đống xô, chổi đổ tứ tung.
" Nhanh vào lớp đi, thầy đang đợi đấy!"
Tôi gật đầu, cảm ơn rồi nhanh chóng trở về lớp.
Tới cửa lớp học, thầy Tóan nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị hỏi.
" Đi đâu mà giờ mới vào lớp!"
Tôi nhìn xuống cuối lớp, vị trí lũ thằng Huy đang ngồi cười tủm tỉm.
Rồi lại bình tĩnh ngước lên nhìn thầy, trả lời.
" Em ngủ quên ở nhà vệ sinh ạ!"
Lời vừa thốt ra, lũ thằng Huy liền bật cười thành tiếng, sau đó cả lớp cũng liền rộ lên theo.
Thầy Toán cầm thước gỗ, gõ liên tục vào bàn học, phải mất mộc lúc mới có thể trấn tĩnh lại lớp học.
Thầy nhìn tôi.
" Mệt thì xuống phòng y tế nằm."
Tôi trả lời.
" Vâng ạ! chỉ lúc đấy thôi , em khỏe ạ.
Thầy cho em xin vào lớp."
Thầy Toán gật đầu, ra hiệu cho tôi trở về.
Ngồi xuống bàn học, Dũng cúi đầu, nói thầm thì với tôi.
" Mày sao không? Bọn thằng Huy à?"
Tôi gật đầu, rồi nói.
" Kệ đi!"
Tôi lê thê bước chân trong con ngách nhỏ tối om, xung quanh con đường chật hẹp là những ngôi nhà cũ đã tróc sơn, mùi xe rác mới đi qua vẫn còn thoảng thoảng.
Tới một cánh cổng bắn tôn che cũ kĩ đã han rỉ.
Tra khóa, đẩy cánh, tiếng ma sát rít tai khó chịu vang lên.
Bà chủ trọ đầu uốn mấy cái lo tóc hồng, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, tay cầm quả cóc chua đang gặm dở, ngồi trước cửa nhà, trong lòng còn một rổ cóc xanh vàng, trên nền đất còn đặt đĩa bột chấm với đống vỏ vương vãi.
Tôi lễ phép chào bà.
Bà thấy tôi, liền hớn hở, cười tươi lên, vội đứng dậy, lấy trong góc khuất ra một túi cóc lớn, tiến tới đặt vào tay tôi.
" Cháu gái bà vừa về quê đợt rồi, qua thăm cho mấy cân lận, cầm đi, bà chia mỗi phòng một túi rồi."
Tôi cố nén mệt mỏi, mỉm cười, cảm ơn bà.
Đi lên tầng lầu cao nhất, tới căn phòng có cánh cửa nhôm mới toanh, vẫn còn miếng băng dính bảo vệ chưa bóc.
Thấy cửa không khóa, tôi đẩy cửa bước vào.
Căn phòng cũ kĩ có hai gác xếp mới vừa được sửa lại đôi chút, trông cũng sáng sủa hơn so với mấy bức tường ngoài.
Ông Đức đầu tóc bù xù, thân khoác cái áo phao được từ thiện năm ngoái ở chùa, dưới chân lại mặc cái quần lửng, đang chóp chép nhai tô cơm nóng trộn thịt kho đông trước bàn nấu.
Trông đến mà hài.
Thấy tôi về, ông Đức miệng vừa nhai cơm vừa nói.
" Về rồi à!'
Tôi gật đầu nhẹ, rồi đưa tay dơ túi cóc lên.
" Chủ nhà cho, mỗi phòng một túi."
Đi tới bàn nấu, cúi người lấy cái rổ đặt lên bàn, tôi đổ số cóc trong túi ra.
" Nay không đi làm à mà giờ anh vẫn còn chưa thay đồ?"
Ông Đức miệng vẫn vừa nhai vừa nói.
" Có, tí đi!"
Tôi đặt rổ cóc vào bồn rửa, vặn vòi, xả nước.
Dòng nước lạnh buốt, xả trực tiếp xuống, trực tiếp tiếp xúc với đôi bàn tay đã nứt lẻ sẵn của mình.
Tôi xuýt xoa hơi nhăn mày lại.
Ông Đức ăn xong đặt tô cơm xuống bện cạnh, miệng vẫn còn nhai chóp chép nói.
" Tí dầm để phần sáng mai cho anh mày nhá!"
Nói xong còn thò tay bốc vài quả đút túi áo để đem đi làm.
Tôi gật đầu, xua tay, đuổi ông đấy đi.
Ông Đức vừa chỉnh quần áo vừa đi ra khỏi cửa.
Nhìn theo bóng lưng anh trai mình bước ra khỏi cửa, tôi đứng trầm ngâm một lúc, rồi quay người bê lên bát tô cơm trộn với thịt đông giống vừa rồi.
Miệng thở dài, nhìn tô cơm hai màu trên tay mình, quay người nhìn cốc nước lọc anh trai vừa uống dở đặt trên bàn, rồi lại nhìn xung quanh cái không gian chật hẹp toàn là đồ cũ được người ta cho hoặc mua lại.
Cầm cốc nước dở lên uống tiếp, làn nước lạnh trực tiếp lướt qua cổ họng, cảm nhận rõ nó trôi xuống đến đâu trong cái cái cơ thể ấm nóng này làm tôi thấy tỉnh táo hơn ít phần nào.
Thêm một tiếng thở dài, tôi xúc cơm lên ăn.
Ừm, đây mới là cuộc sống của mình..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook