Luôn Luôn Cạnh Bên
-
Chương 19
Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc đều đều.
Khoảng một lúc lâu sau, tâm trạng mọi người dần bình ổn hơn, ít nhất là phần nào đó.
Bố và chú Phong thương lượng chuyện này không để truyền ra ngoài, chỉ có những người có mặt ở đây biết được sự thật.
Vì không biết nguyên do việc này có phải âm mưu của đối thủ nào không nên tốt nhất cứ giữ im lặng để âm thầm điều tra đồng thời giữ an toàn cho hai đứa.
Tôi trầm ngâm hồi lâu, chẳng nói năng câu gì, cứ lặng im như thế mà chẳng biết mình đã về phòng từ bao giờ.
Quả táo trước đó đã thâm lại, ông Đức gọt quả táo khác cho tôi.
Vừa gọt vừa nhăn mày nói.
" Mày không thấy kì à?"
Tôi," Hả, gì?"
Ông đức cắt nhỏ miếng táo, cắm dĩa rồi đưa lên.
" Tự dưng hai thằng mặt mũi khác hoàn tao nhau trở thành anh em một nhà thì ai nhìn vào chả dị nghi.
" Ông Đức đưa nửa quả táo vừa rồi lên miệng cắn," Giờ nhớ, một là người ta nghĩ mày là con riêng rồi nói ra nói vào gia đình mày.
Mà bố mày trước giờ chưa mang cái tiếng ái oan bao giờ, thì chắc chắn mọi người nghĩ mày là con nuôi, còn cái thằng con nuôi thật kia vẫn chiễm chệ cái danh con trai đích tôn."
Thực chất trong lòng tôi vẫn đang hoang mang, suy nghĩ rối như tơ vò chẳng đâu vào đâu nhưng bản thân không muốn thể hiện ra, sợ anh trai thấy vậy lo tôi hơn lên đành cố cười cười xua đi mấy cái suy nghĩ tiêu cực của ông Đức.
" Sao anh nghĩ nhiều thế?"
Ông Đức gõ vào đầu tôi cái.
" Thằng ngu này, anh mày là đang lo cho mày đấy!"
Tôi ôm đầu rên rỉ nói.
" Nghĩ làm gì lắm thế? Anh thấy bây giờ chưa đủ khổ sao? Thiệt một tí bây giờ thôi nhưng đổi lại được cái hời lâu dài! Mà nhà lại giàu như thế, em lại là con ruột, chắc không đến nỗi đâu."
Ông Đức nhìn tôi với ánh mắt hận không thể rèn thành thép, tính đưa tay muốn gõ tôi cái nữa.
Tôi phản xạ nhanh đưa hai tay lên chắn, miệng cười hề hề an ủi.
" Đợi em lấy lòng được mọi người rồi, sau này lấy tiền nuôi anh."
Nhân lúc ông tôi không để ý, ông Đức tranh thủ gõ phát nữa.
" Cứ suy nghĩ đơn giản thế sau này khổ cho coi."
Nhìn vẻ mặt bất lực của ông Đức tôi cũng chẳng biết nói gì hơn bây giờ, lòng tôi nặng trĩu như đá tảng, đến" vui vẻ" tôi cũng không biết mình có nên hay không nữa.
Quá nhiều chuyện xảy ra rồi.
Kể từ ngày hôm đó tôi chẳng dám gặp mặt tên Lâm lần nào nữa.
Tôi không biết được trong lòng hắn bây giờ ra sao, liệu hắn suy nghĩ gì? Bản thân tôi thực sự không đủ can đảm bước tới mà đối diện, cũng chẳng biết phải mở lời nói trong hoàn cảnh này ra sao? Không cần nói cũng biết, ai mà dễ chấp nhận được trong một đêm bản thân liền trở thành trẻ mồ côi cơ chứ!
" Mồ côi!", Nhắc đến hai từ này tôi chợt nhếch mép cười khổ.
Suốt mười mấy năm cuộc đời tôi lúc nào cũng kiêng cự đến cả trong suy nghĩ cũng không dám đặt hai từ này lên người mình, cũng không thích nghe ai dùng từ đó nói về bản thân.
Vậy mà bây giờ tôi lại nói hắn như thế.
Thở dài một hơi, tôi úp nhẹ hai bàn tay lên mặt, rên rỉ một câu bất lực.
Trước muốn tránh tên biến thái đó là vì cảm giác bài xích không thể thích ứng nổi, giờ tránh mặt lại vì một loạt cảm xúc tạp hợp lại chồng chất lên nhau.
Tôi rốt cuộc bây giờ phải làm sao đây?
Ngày xuất viện, trời mùa xuân mưa phùn lâm râm, lòng tôi thấp thỏm lo âu.
Đứng nhìn con xe ô tô màu đen đang tiến tới tới gần, hai tay tôi nắm chặt lấy vạt áo, dương ánh mắt khó xử nhìn anh trai.
Ông Đức cũng hiểu ý,vòng tay qua, xoa lưng trấn an.
Xe ô tô dừng lại trước mặt, cánh cửa kéo tự động mở ra, tôi đã liền thấy tên Lâm ngay trước mặt, hắn ngồi ở ghế gần cửa sổ bên kia.
Nhiều ngày không gặp, trông hôm nay hắn đã khỏe hơn rồi.
Thấy tôi chần chừ, ông Đức khẽ đẩy lưng nhẹ," Vào đi!".
Tôi nhanh chóng bước vào xe, ngồi vào vị trí gần nhất.
Thế là tôi và Lâm cùng ngồi song song.
Hắn im lặng, tôi khó xử, cứ đảo tầm nhìn ngắm xung quanh xem có cái lỗ nào nho nhỏ không để còn chui tọt xuống.
" Này, hai đứa!"
Tiếng mẹ gọi làm tôi giặt bắn mình, vết khâu vừa ăn da non được mấy hôm nay bị giãn ra trong phút chốc làm tôi thấy xót quá mà không dám mở miệng ra kêu lớn, chỉ khe khẽ xuýt xoa.
Quay đầu lại, mẹ đặt vào tay tôi hộp sữa.
" Uống đi con, cho khỏe!"
Tôi khẽ gật đầu, nhận lấy hộp sữa.
Mẹ lại gọi tên Lâm, đặt vào tay hắn hộp sữa y hệt và thêm một cái bánh mì.
" Ăn đi con!", Bà quay đầu sang hỏi tôi," Quân đã ăn sáng chưa?"
Tôi gật đầu nhè nhẹ," R, rồi ạ!"
Bà mỉm cười nhẹ nhàng," Thế uống sữa đi con!"
Tôi nhìn hộp sữa trong tay, lại ngẩng đầu lên đáp," Giờ con chưa khát."
Suốt đoạn đường đi, chẳng ai nói gì, tôi cũng ngồi im lặng mân mê hộp sữa trong tay.
Người thì ngôi đây chứ đầu óc thì bay đi phương trời nào rồi.
Lần nữa trở lại căn dinh thự này, cứ nghĩ nó sẽ là nỗi ám ảnh đời đời khiến tôi cảm thấy bài xích, không ngờ lần thật sự này lại là sự lo âu pha cùng chút cảm giác khó nói đến giờ bản thân vẫn mãi chẳng thể miêu tả.
Vừa bước xuống xe, hạt mưa phùn theo chiều gió bay lưa thưa rơi thấm lên người.
Không khí trong và ngoài chênh lệch, ngay khi cửa vừa mở ra, gió lạnh cùng bụi mưa ùa vào khiến tôi rùng mình.
Mọi người cùng tiến tới, giúp tên Lâm vào nhà.
Nhìn đôi chân đi lại khó khăn của hắn tôi chẳng biết nói gì, chỉ đành lẳng lặng cùng ông Đức đi sau mọi người.
Vào trong phòng khách, chúng tôi cũng không biết phải làm sao, đành đứng đó đợi.
Một lúc sau, mẹ cùng chú Phong quay trở lại.
Bà cười, ngại ngùng nhìn tôi.
" Xin lỗi con, để hai đứa đợi hơi lâu."
Tôi lắc đầu," Không sao ạ!"
Bà đưa tay vòng qua, mới chạm nhẹ lên lưng, tôi liền giật mình hơi nhướn người lên, tránh tiếp xúc.
Đây hoàn toàn là phản xạ tự nhiên của cơ thể, có lẽ vì chưa thật thuộc lắm nên cảm thấy không quen với hành động thân mật này.
Dù biết là mẹ mình nhưng giữa chúng tôi tới bây giờ vẫn chưa có nổi một cuộc trò chuyện gắn kết nào cả.
Thấy tôi phản ứng vậy, bà ngại ngùng thu tay lại, cố cười gượng để xua đi khoảng khắc khó xử vừa rồi, nói khách sáo mấy câu rồi đưa tôi lên tầng.
Đứng trước cánh cửa căn phòng mới, bà hơi mím môi, nhìn biểu cảm gương mặt, thăm dò hỏi.
" Mẹ dặn người chuẩn bị phòng cho con, chưa có gì nhiều.
Sau này con muốn chỉnh thế nào có thể nói với mọi người.'
Quan sát căn phòng rộng lớn trước mắt tôi chẳng có bất kì đánh giá hay yêu cầu gì thêm, bởi hiện tại căn phòng này tốt hơn đến cả trăm lần so với phòng trọ của hai anh em tôi.
Bà khẽ hỏi," Thế nào?"
Tôi nhìn bà, gật đầu," Tốt ạ!".
" Con có muốn thay đổi gì không?"
Tôi lắc đầu," Như vậy là được rồi ạ!"
Khẽ thấy bà thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi nhìn lên ông Đức," Anh trai, đi theo dì.
Nhà đã chuẩn bị phòng cho khách rồi!'
Ông Đức xua tay, lắc đầu," Không cần đâu, thưa bà.
Tôi làm bảo vệ nhà nay, bây giờ cho tôi ở phòng nhân viên là được!'
Bà nhiệt tình mời ông Đức," Dù gì cậu cũng là người chăm sóc con trai tôi, sao có thể để như vậy được chứ? Anh trai cứ ở lại phòng cho khách đi, phòng đó thoải mái hơn nhiều."
Ông Đức vẫn lìa lịa xua tay không dám nhận.
Thấy đau đầu quá, tôi lên tiếng." Giờ vết thương của em chưa lành, anh cứ ở lại đây mấy hôm đi, khi nào em khỏi rồi thì nói sau."
Ông Đức nhìn ánh mắt tôi đành bất lực chấp thuận, cùng bà và chú Phong đồ tới phòng cho khách đã chuẩn bị trước đó..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook