Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
-
Chương 165
Còn lại mười tám hồn kỳ, nhưng hiện tại xuất hiện lại chỉ có mười bảy cái, trừ phi Phệ Hồn Phiên đầu óc có bệnh, nếu không thì sao lại biến hồn kỳ thành như vậy.
“Thông Thiên, lúc ngươi quét hình có xảy ra vấn đề gì không?”
[Linh ngọc trên xe khắc có trận pháp, ngăn trở linh lực của ta tham nhập vào.]
Diệp Chi Châu nhăn mày càng chặt hơn, Đông Phương Thư tiến lên trấn an vỗ vỗ bờ vai của cậu.
“Tiểu Châu, Thiên Hà tiền bối, các ngươi đang nói gì thế?” Lưu Sa ngự kiếm bay đến cạnh pháp khí phi hành của hai người, chỉ về một phương hướng cười nói, “Phái Thanh Thành ở đỉnh núi bên kia, để ta dẫn hai người đi.”
Hai người liếc nhau, ăn ý thu hồi đề tài, bay theo hắn về hướng phái Thanh Thành đang ngụ.
Khi Tô Dận nhìn thấy Diệp Chi Châu thì rất kích động, chạy tới muốn ôm lấy cậu như khi còn bé, sau đó bị Đông Phương Thư vô tình trấn áp xuống.
“Tu vi của Thiên Hà tiền bối lại uyên thâm hơn rồi …” Tô Dận thu hồi hai tay bị điện giật, sợ hãi cười gượng hai tiếng, thành thật lại.
Diệp Chi Châu nhịn không được cười một tiếng, lấy thuốc mỡ ra đưa cho hắn, sau đó quay đầu lại trừng Đông Phương Thư một cái. Đông Phương Thư bất vi sở động, bình tĩnh cùng chưởng môn Huyền Trung Tử hàn huyên.
Đỉnh núi mà Phái Thanh Thành trụ tương đối nhỏ, nhưng có thêm hai người vẫn dư sức, nghĩ đến chuyện Lưu Sa xuất hiện cùng nhân vật chính thật giả, hai người liền không theo kế hoạch ban đầu là tìm chỗ khác ở nữa, mà là thuận thế ở lại phái Thanh Thành.
Lần này phái Thanh Thành tham gia so tài chỉ có một mình Tô Dận, đồng lứa với Lưu Sa tu vi cao nhất cũng chỉ mới tới trúc cơ hậu kỳ, chỉ có thể đi theo xem náo nhiệt, các trưởng lão Kim Đan kỳ trong môn phái đều không có tới, chủ động yêu cầu ở lại phái Thanh Thành trông nhà.
Sau khi cáo biệt chưởng môn, Diệp Chi Châu đuổi Đông Phương về thu thập gian phòng, còn mình thì đến chỗ Lưu Sa ở, lấy lý do muốn ôn chuyện hảo hảo hỏi thăm một phen.
“Trong xe ngựa chỉ có hai người, họ là song sinh, tôn tử của chưởng môn Lâm Tiên Các, lớn tên là Viên Kính, nhỏ tên là Viên Thai. Một người là linh căn đơn hệ băng biến dị, tu vi Kim Đan kỳ, một người là song linh căn mộc thủy, tu vi trúc cơ hậu kỳ. Lần này tham gia so tài chính là Kim Đan kỳ Viên Kính, thân thể Viên Thai không tốt, tu vi tăng chậm hơn Viên Kính, lần này chỉ đi theo thôi.”
Đông Phương Thư đóng cửa phòng, xoay người rót cho cậu một chén linh trà, hỏi, “Thân thể không tốt?”
“Theo như Lưu Sa nói là bẩm sinh thể yếu, linh căn cũng có chút vấn đề, tẩy kinh phạt tủy cũng không có tác dụng, muốn khỏi hẳn nhất định phải tìm được một loại thảo dược thượng cổ tên Nhục Bạch Cốt, trọng tố linh căn cùng thân thể cho hắn.” Diệp Chi Châu uống ngụm trà, biểu tình có chút khó coi, “Song sinh, một người tám cái một người chín cái, lần này Phệ Hồn Phiên vì muốn gây sức ép cho chúng ta mà ra một trò hay, hiện tại ta tương đối hiếu kỳ một cái còn dư lại kia rốt cuộc đi nơi nào.”
“Đừng nghĩ nhiều.” Đông Phương Thư đè ấn đường của cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Ngày mai cuộc so tài sẽ bắt đầu, chờ nhìn thấy đôi song sinh kia rồi hãy tính tiếp.”
Ngày hôm sau, cuộc so tài bắt đầu, vài môn phái tu chân lớn cùng nhau cử hành nghi thức khai mạc đơn giản, chính thức mở màn trận đấu.
Diệp Chi Châu nhỏ máu vào trong trận pháp ở đáy sơn cốc, vài giây sau, một tờ linh phù đột nhiên xuất hiện bay đến trên tay cậu.
“Ngày thứ ba trận thứ hai.” Cậu dùng một tia thần thức tham nhập vào linh phù, sau đó đưa cho Đông Phương Thư, “Trận đấu của ta vào ngày cuối cùng, đi thôi, đi xem đôi song sinh kia.”
Đông Phương Thư tiếp nhận linh phù nhìn lướt qua, gật gật đầu, mang theo cậu bay đến Lâm Tiên Các.
“Lưu Sa cùng đôi song sinh nhận thức nhau khi đang trên đường đến sơn cốc Vô Nhai, lúc ấy Lưu Sa không biết vì sao lại thất lạc với nhóm người Tô Dận, còn xui xẻo bị một tán tu muốn giết người đoạt bảo chú ý, là đôi song sinh kia vừa lúc đi ngang qua cứu hắn.” Diệp Chi Châu mở công năng quét hình của Thông Thiên ra, vừa đi theo Đông Phương Thư vừa nói, “Lưu Sa có ấn tượng với đôi song sinh kia không tệ, nếu một trong đôi song sinh kia có một người là nhân vật chính, vậy Lưu Sa ……”
“An tâm, tu giả đối sinh ly tử biệt tương đối lạnh nhạt, cũng hiểu thấu triệt hơn, Lưu Sa không phải là người có tính tình yếu ớt.” Đông Phương Thư trấn an xoa xoa tay cậu, sau đó bay lơ lửng đứng ở phía trên Lâm Tiên Các, “Bọn họ đang ở phía dưới.”
Nhờ vào thực lực vượt xa mọi người ở thế giới này của Đông Phương Thư nên hành vi nhìn lén của hai người cũng không có bị phát hiện.
[Đang tiếp thu nội dung tư liệu kịch bản …… Tiếp thu thất bại.]
[Đang kiểm tra trạng thái hồn kỳ ….. Kiểm tra thất bại.]
[Đang quét hình thân thể hai người ….. Viên Kính: thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật, linh căn băng hệ biến dị. Viên Thai: bẩm sinh thể yếu, linh căn có tổn hại, không có đan dược thích hợp.]
“Cái người vẫn luôn ngồi kia, thân thể tương đối gầy yếu hẳn là Viên Thai, tu vi Trúc Cơ kỳ, có tám hồn kỳ.” Diệp Chi Châu nhíu mày, “Thông Thiên không thể quét ra thêm được gì, quả nhiên càng đến gần, ảnh hưởng của Phệ Hồn Phiên càng lớn.”
Đông Phương Thư lắc đầu, “Phân biệt không ra thật giả, hồn kỳ trên đầu hai người đều có linh hồn dao động.”
Đều có linh hồn dao động?
Diệp Chi Châu đen mặt, “Nói cách khác, trong mười mấy năm qua Phệ Hồn Phiên đã cắn nuốt thêm linh hồn một số người, dùng giả kỳ để ngụy trang sao?”
Đông Phương Thư gật đầu, “Hẳn là như thế.”
Không khí có chút trầm trọng. Hai người ngay từ đầu đã không định dựa theo phương pháp trước kia tìm nam nữ chủ có hồn kỳ tương ứng rồi chậm rãi lấy hồn kỳ nữa, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, giết chết nhân vật chính cuối cùng, hủy diệt Phệ Hồn Phiên. Nhưng hiện tại nhân vật chính lại có hai người, vả lại phân biệt không ra thật giả, giết ai liền thành vấn đề lớn nhất.
“Viên Kính, thực lực cường đại, số mệnh nghịch thiên, có địa vị cao trong môn phái, nhân duyên tốt ….. rất giống tiêu chuẩn thiết lậpnhân vật chính.” Diệp Chi Châu rủ mắt nhìn Viên Kính đã báo danh xong đang nói gì đó với Viên Thai, híp mắt, “Hơn nữa trên đầu của hắn có chín hồn kỳ.”
Đông Phương Thư nghiêng đầu nhìn cậu, “Ngươi cảm thấy là hắn?”
“Không.” Diệp Chi Châu cong môi lộ ra nụ cười lạnh, “Cùng hồn kỳ đánh nhiều trận như vậy, chút thủ thuật che mắt này của nó ta đã nhìn thấu. Chín hồn kỳ cùng tám hồn kỳ, nó là đang cố ý, muốn cho chúng ta nghi ngờ, từ đó giết sai người. Nhưng cái này có tác dụng gì đâu chứ, hiện tại chúng ta đều là nguyên trụ, giết sai người cũng sẽ không bị thiên đạo đuổi đi, căn bản không cần băn khoăn nhiều.”
Đông Phương Thư nghe vậy nhíu mày, “Ngươi đừng động, để ta đi giết bọn họ, trên tay của ngươi không thể dính máu người vô tội, sẽ hình thành sát nghiệt. Vả lại trong Lâm Tiên Các cao thủ đông đảo, nếu thật sự muốn đuổi giết ngươi, ngươi căn bản vô lực chống cự.”
“Ai nói ta muốn giết người vô tội?” Diệp Chi Châu liếc mắt nhìn y, cười đến không có hảo ý, “Chẳng phải Phệ Hồn Phiên chính là có ý này sao, nó muốn cho chúng ta giết sai người chọc giận Lâm Tiên Các. Ngươi có tin là ngươi bên này giết hai người họ, bên kia nhân vật chính thật liền có bản lĩnh sống trở về, sau đó tránh ở góc tối giựt dây những cao thủ Lâm Tiên Các đuổi theo giết chúng ta không, lại đổi trắng thay đen một phen, nói chúng ta thành ma đầu sát nhân diệt phái, khiến chúng ta bị toàn bộ Tu Chân giới đuổi giết. Trên người của ngươi vẫn còn đeo lịch sử đen tối tiêu diệt ba môn phái tu chân đấy, cho nên đồn đãi rất dễ dàng.”
Đông Phương Thư đưa tay ấn khóe miệng nhếch lên của cậu, “Lại có tính toán gì đó hả?”
Diệp Chi Châu há mồm làm bộ cắn ngón tay y, lôi kéo y vừa bay về vừa trả lời, “Ta đã tính xong rồi. Đi, chúng ta đi về họa lại mối quan hệ của các nhân vật trong Lâm Tiên Các trước đã, rồi tìm hồn kỳ cuối cùng kia, chuyện giết người không cần vội.”
Cuộc so tài trong sơn cốc hừng hực khí thế, Diệp Chi Châu ở phái Thanh Thành cũng vẽ vẽ họa họa đến thiên hôn địa ám.
“Lâm Tiên Các không hổ là tu chân đại phái, tu giả Độ Kiếp kỳ cư nhiên có tám người, Nguyên Anh kỳ thì nhiều vô số kể.” Cậu phe phẩy tờ giấy, muốn trợn trắng mắt, “Đây là đã bỏ qua các tu giả có quan hệ huyết thống với nhân vật chính rồi đấy nhé ….. Ác linh kia cũng biết tìm nơi đầu thai ghê.”
Đông Phương Thư đút cho cậu một viên thuôc, sờ tóc cậu, “Vất vả rồi.”
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
“Không vất vả.” Diệp Chi Châu lắc đầu, coi thuốc như là kẹo nuốt vào, ngửa đầu hỏi, “Hồn kỳ cuối cùng có manh mối gì chưa?”
“Không có, ta phô khai thần thức tìm một hồi, nhưng vẫn không phát hiện thân ảnh của hồn kỳ cuối cùng.”
Diệp Chi Châu nhíu mày, sờ cằm, do dự nói rằng, “Có thể hay không …… Căn bản là không có hồn kỳ cuối cùng …… Nếu linh hồn tu giả bị hấp thu thành công, trận kỳ của Phệ Hồn Phiên sẽ như thế nào?”
“Sẽ hóa thành lực lượng dung nhập vào Phệ Hồn Phiên, rồi chờ hồn kỳ tiếp theo. Trận kỳ hấp thu linh hồn có cường độ càng lớn, thời gian cần dung nhập lực lượng sẽ càng lâu, hồn kỳ tiếp theo sẽ càng chậm.” Đông Phương Thư lập tức hiểu được suy nghĩ của cậu, ngồi vào bên cạnh cậu, hỏi, “Ngươi hoài nghi Phệ Hồn Phiên từng thành công cắn nuốt một linh hồn tu giả sao?”
“Ừ, chỉ là đột nhiên nghĩ tới, có nhiều chỗ vẫn nghĩ không ra.” Diệp Chi Châu lấy Thông Thiên từ trong đan điền ra, hỏi, “Là ai đưa Thông Thiên đến thế giới của ta thế?”
Đông Phương Thư hiếm khi sửng sốt, sau đó cau mày.
Diệp Chi Châu lại hỏi, “Còn ác linh trong Phệ Hồn Phiên lấy lực lượng từ đâu mà có thể đưa những hồn phách bị hấp thu tiến vào tiểu thế giới đi luân hồi chứ? Hơn bảy mươi tu giả, cần phải có lực lượng khổng lồ. Vả lại nó đã ngủ say ngàn vạn năm, đột nhiên thức tỉnh bắt đầu làm ác tất nhiên phải có một bước ngoặt nào đó. Còn có Thông Thiên, làm một thần khí vẫn luôn không bị người phát hiện, là ai tìm được nó, sau đó đưa nó đi tìm ta? Là ngươi sao?”
Đông Phương Thư lắc đầu, “Không, sau khi ta chấm dứt luân hồi mười thế, tề tụ các mảnh linh hồn lại mới phát hiện ra chân tướng hồn kỳ.” Điểm này đúng là y đã sơ sót, ban đầu y cho rằng Thông Thiên là được chủ nhân đời trước đưa đến bên người Tiểu Châu …… Hiện giờ xem ra tám chín phần mười là không phải.
Cái gương nhỏ trên bàn rung lên, hiện màn ảnh ra, [Khi ta tỉnh lại từ giấc ngủ say, trong ý thức đã bị khắc nhiệm vụ lấy hồn kỳ rồi.]
“Quả nhiên là như vậy.” Diệp Chi Châu sờ sờ cái gương nhỏ, trầm mặc một hồi, đột nhiên nói rằng, “Đông Phương, trước đó ngươi từng nói qua, sở dĩ Giai Giai vẫn còn nhân tính, là bởi vì linh hồn của hắn không bị vỡ nát quá nhiều. Phệ Hồn Phiên là ma khí nổi danh cùng với thần khí, tốc độ cắn nuốt linh hồn khẳng định không chậm, mà Giai Giai lại có thể bảo vệ một phần đầy đủ của linh hồn ….. Cái này, là vì sao?”
Đông Phương Thư nắm chặt tay cậu, “Có hai nguyên nhân, một là linh hồn của hắn bị thiếu khi đang bị Phệ Hồn Phiên hấp thu, hai là bản thân linh hồn của hắn vốn đã đủ cường đại.”
Diệp Chi Châu nắm chặt tay y, thanh âm càng ngày càng thấp, “Vả lại cuối cùng hắn còn có thể lợi dụng lỗ hổng thiên đạo phân tán linh hồn giúp ta thoát khỏi nguy khốn ….. Đông Phương, Giai Giai có thể chính là linh hồn tu giả đầu tiên bị phệ hồn phiên cắn nuốt không?”
Trầm mặc thật lâu, thật lâu sau đó, Diệp Chi Châu thở sâu, lại trải ra một tờ giấy trắng, “Phệ Hồn Phiên sau khi hấp thu linh hồn tu giả sẽ tạo ra dấu hiệu giả dối rằng tu giả đã phi thăng, vậy chúng ta chỉ cần thăm dò tu giả phi thăng gần trăm năm qua của Tu Chân giới, sau đó loại trừ hồn kỳ đã lấy được, hẳn là có thể cho ra kết quả.”
Đông Phương Thư ngăn cậu lại, “Ngươi muốn loại trừ như thế nào, linh hồn bọn họ khi thoát ly sẽ trở lại bản thể thành công phi thăng, vả lại lúc bọn họ bị kéo vào tiểu thế giới đều đã đầu thai lần nữa, cũng không có dùng bộ dáng vốn có.”
Cái gương nhỏ rung lên, màn ảnh đột nhiên biến lớn, phía trên hiện lên vô số cái tên.
Diệp Chi Châu sờ sờ cái gương nhỏ, hướng Đông Phương Thư cười cười, “Nhìn xem, Thông Thiên vẫn rất hữu dụng.”
Đông Phương Thư nhìn cậu cố gắng nở nụ cười, ở trong lòng thở dài, không ngăn cản nữa.
Mấy canh giờ sau, Diệp Chi Châu dừng lại ở tài liệu một người.
“Động Vân chân nhân, trưởng lão Tán Tu Minh, đơn linh căn mộc hệ, trăm năm trước ngộ nhập vào bí cảnh Huyền Cổ, hai năm sau thoát ly, trực tiếp phi thăng …..” Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương Thư, “Bí cảnh Huyền Cổ.”
“Bí cảnh Huyền Cổ là bí cảnh được bảo tồn từ xa xưa đến tận nay, bên trong hung hiểm vạn phần, có lời đồn rằng …… có thần khí giấu ở bên trong, không phải là Độ Kiếp kỳ thì không thể tiến vào, cửu tử vô sinh.” Đông Phương Thư nói đến đây thì kết luận, “Đã nhiều năm như vậy mà Thông Thiên cùng Phệ Hồn Phiên lại không bị Tu Chân giới phát hiện, hẳn là đã trốn ở chỗ này.”
Diệp Chi Châu ngổn ngang trăm mối cảm xúc, “Ta quả thật đã tới chậm… Động Vân chân nhân là linh căn mộc hệ, có năng lực tự lành, cho dù linh hồn của hắn bị Phệ Hồn Phiên hấp thu, nếu có thể đúng lúc cứu hắn ra, hắn cũng sẽ không chết ….. Từ lúc tiến vào bí cảnh Huyền Cổ đến lúc có dấu hiệu phi thăng giả, ước chừng phải tốn hai năm, nếu ta có thể xuất hiện sớm một chút, lấy hồn kỳ của hắn sớm một chút, có lẽ hắn sẽ ….. Quá muộn, quả nhiên quá muộn, hồn kỳ của ngươi ở thế giới thứ nhất căn bản không phải là cái đầu tiên, Giai Giai mới chính là, ngay từ đầu hồn kỳ cũng không có ý xây hậu cung, mà là sau khi nó hấp thu linh hồn Giai Giai mới… Cuối cùng Giai Giai cư nhiên còn nói cám ơn với ta!”
Đông Phương Thư nghiêng người ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
“Là hắn cứu các ngươi, là hắn ….. Nhưng cuối cùng hắn lại chết, hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.” Diệp Chi Châu kéo áo y, trong mắt hiện lên sát ý, “Nhân vật chính cuối cùng này, ta tới giết, ngươi đừng động thủ.”
“… Được.”
Trận đấu của Viên Kính nằm ở ngày hôm sau, Diệp Chi Châu mặt không đổi sắc xem hắn thi đấu, tầm mắt thỉnh thoảng đảo qua Viên Thai cũng đang ngồi trong sân quan sát trận đấu, ánh mắt không rõ. Ngày thứ ba, Diệp Chi Châu hạ tràng, lấy tu vi Kim đan sơ kỳ đánh bại một đám Kim đan hậu kỳ, mạnh mẽ xoát độ tồn tại.
Sau khi kết thúc ba ngày hỗn chiến chọn lựa, cuộc so tài tạm dừng hai ngày, nhóm tu giả trải qua mấy ngày nghỉ ngơi và hồi phục ngắn ngủi, lại tiếp tục nghênh đón cuộc so tài quan trọng nhất —— Lôi đài tái.
Trong lúc Lôi đài tái Viên Thai không xuất hiện, theo lời Lưu Sa nói là bị linh khí hỗn loạn của cuộc so tài trong sơn cốc dao động tới linh căn vốn đã bất ổn, đã được các lão tiền bối trong môn phái mang đi dưỡng thân thể rồi.
Diệp Chi Châu nghe vậy cười lạnh, linh căn? Một kẻ ma tu trời sinh, linh căn đương nhiên sẽ bất ổn.
Lại qua năm ngày, Lôi đài tái chấm dứt, Diệp Chi Châu lấy thành tích dẫn đầu chiếm giữ hạng nhất trong bảng xếp hạng, bỏ xa Viên Kính đứng thứ hai cùng Tô Dận đứng thứ một vạn một khoảng. Lại qua hai ngày, bí cảnh Đức Dung mở ra.
NOTE: Mình giải thích đoạn cuối một chút, tại thấy tg nói ko rõ ràng lắm, sợ mn sẽ ko hiểu:
“Thông Thiên, lúc ngươi quét hình có xảy ra vấn đề gì không?”
[Linh ngọc trên xe khắc có trận pháp, ngăn trở linh lực của ta tham nhập vào.]
Diệp Chi Châu nhăn mày càng chặt hơn, Đông Phương Thư tiến lên trấn an vỗ vỗ bờ vai của cậu.
“Tiểu Châu, Thiên Hà tiền bối, các ngươi đang nói gì thế?” Lưu Sa ngự kiếm bay đến cạnh pháp khí phi hành của hai người, chỉ về một phương hướng cười nói, “Phái Thanh Thành ở đỉnh núi bên kia, để ta dẫn hai người đi.”
Hai người liếc nhau, ăn ý thu hồi đề tài, bay theo hắn về hướng phái Thanh Thành đang ngụ.
Khi Tô Dận nhìn thấy Diệp Chi Châu thì rất kích động, chạy tới muốn ôm lấy cậu như khi còn bé, sau đó bị Đông Phương Thư vô tình trấn áp xuống.
“Tu vi của Thiên Hà tiền bối lại uyên thâm hơn rồi …” Tô Dận thu hồi hai tay bị điện giật, sợ hãi cười gượng hai tiếng, thành thật lại.
Diệp Chi Châu nhịn không được cười một tiếng, lấy thuốc mỡ ra đưa cho hắn, sau đó quay đầu lại trừng Đông Phương Thư một cái. Đông Phương Thư bất vi sở động, bình tĩnh cùng chưởng môn Huyền Trung Tử hàn huyên.
Đỉnh núi mà Phái Thanh Thành trụ tương đối nhỏ, nhưng có thêm hai người vẫn dư sức, nghĩ đến chuyện Lưu Sa xuất hiện cùng nhân vật chính thật giả, hai người liền không theo kế hoạch ban đầu là tìm chỗ khác ở nữa, mà là thuận thế ở lại phái Thanh Thành.
Lần này phái Thanh Thành tham gia so tài chỉ có một mình Tô Dận, đồng lứa với Lưu Sa tu vi cao nhất cũng chỉ mới tới trúc cơ hậu kỳ, chỉ có thể đi theo xem náo nhiệt, các trưởng lão Kim Đan kỳ trong môn phái đều không có tới, chủ động yêu cầu ở lại phái Thanh Thành trông nhà.
Sau khi cáo biệt chưởng môn, Diệp Chi Châu đuổi Đông Phương về thu thập gian phòng, còn mình thì đến chỗ Lưu Sa ở, lấy lý do muốn ôn chuyện hảo hảo hỏi thăm một phen.
“Trong xe ngựa chỉ có hai người, họ là song sinh, tôn tử của chưởng môn Lâm Tiên Các, lớn tên là Viên Kính, nhỏ tên là Viên Thai. Một người là linh căn đơn hệ băng biến dị, tu vi Kim Đan kỳ, một người là song linh căn mộc thủy, tu vi trúc cơ hậu kỳ. Lần này tham gia so tài chính là Kim Đan kỳ Viên Kính, thân thể Viên Thai không tốt, tu vi tăng chậm hơn Viên Kính, lần này chỉ đi theo thôi.”
Đông Phương Thư đóng cửa phòng, xoay người rót cho cậu một chén linh trà, hỏi, “Thân thể không tốt?”
“Theo như Lưu Sa nói là bẩm sinh thể yếu, linh căn cũng có chút vấn đề, tẩy kinh phạt tủy cũng không có tác dụng, muốn khỏi hẳn nhất định phải tìm được một loại thảo dược thượng cổ tên Nhục Bạch Cốt, trọng tố linh căn cùng thân thể cho hắn.” Diệp Chi Châu uống ngụm trà, biểu tình có chút khó coi, “Song sinh, một người tám cái một người chín cái, lần này Phệ Hồn Phiên vì muốn gây sức ép cho chúng ta mà ra một trò hay, hiện tại ta tương đối hiếu kỳ một cái còn dư lại kia rốt cuộc đi nơi nào.”
“Đừng nghĩ nhiều.” Đông Phương Thư đè ấn đường của cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Ngày mai cuộc so tài sẽ bắt đầu, chờ nhìn thấy đôi song sinh kia rồi hãy tính tiếp.”
Ngày hôm sau, cuộc so tài bắt đầu, vài môn phái tu chân lớn cùng nhau cử hành nghi thức khai mạc đơn giản, chính thức mở màn trận đấu.
Diệp Chi Châu nhỏ máu vào trong trận pháp ở đáy sơn cốc, vài giây sau, một tờ linh phù đột nhiên xuất hiện bay đến trên tay cậu.
“Ngày thứ ba trận thứ hai.” Cậu dùng một tia thần thức tham nhập vào linh phù, sau đó đưa cho Đông Phương Thư, “Trận đấu của ta vào ngày cuối cùng, đi thôi, đi xem đôi song sinh kia.”
Đông Phương Thư tiếp nhận linh phù nhìn lướt qua, gật gật đầu, mang theo cậu bay đến Lâm Tiên Các.
“Lưu Sa cùng đôi song sinh nhận thức nhau khi đang trên đường đến sơn cốc Vô Nhai, lúc ấy Lưu Sa không biết vì sao lại thất lạc với nhóm người Tô Dận, còn xui xẻo bị một tán tu muốn giết người đoạt bảo chú ý, là đôi song sinh kia vừa lúc đi ngang qua cứu hắn.” Diệp Chi Châu mở công năng quét hình của Thông Thiên ra, vừa đi theo Đông Phương Thư vừa nói, “Lưu Sa có ấn tượng với đôi song sinh kia không tệ, nếu một trong đôi song sinh kia có một người là nhân vật chính, vậy Lưu Sa ……”
“An tâm, tu giả đối sinh ly tử biệt tương đối lạnh nhạt, cũng hiểu thấu triệt hơn, Lưu Sa không phải là người có tính tình yếu ớt.” Đông Phương Thư trấn an xoa xoa tay cậu, sau đó bay lơ lửng đứng ở phía trên Lâm Tiên Các, “Bọn họ đang ở phía dưới.”
Nhờ vào thực lực vượt xa mọi người ở thế giới này của Đông Phương Thư nên hành vi nhìn lén của hai người cũng không có bị phát hiện.
[Đang tiếp thu nội dung tư liệu kịch bản …… Tiếp thu thất bại.]
[Đang kiểm tra trạng thái hồn kỳ ….. Kiểm tra thất bại.]
[Đang quét hình thân thể hai người ….. Viên Kính: thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật, linh căn băng hệ biến dị. Viên Thai: bẩm sinh thể yếu, linh căn có tổn hại, không có đan dược thích hợp.]
“Cái người vẫn luôn ngồi kia, thân thể tương đối gầy yếu hẳn là Viên Thai, tu vi Trúc Cơ kỳ, có tám hồn kỳ.” Diệp Chi Châu nhíu mày, “Thông Thiên không thể quét ra thêm được gì, quả nhiên càng đến gần, ảnh hưởng của Phệ Hồn Phiên càng lớn.”
Đông Phương Thư lắc đầu, “Phân biệt không ra thật giả, hồn kỳ trên đầu hai người đều có linh hồn dao động.”
Đều có linh hồn dao động?
Diệp Chi Châu đen mặt, “Nói cách khác, trong mười mấy năm qua Phệ Hồn Phiên đã cắn nuốt thêm linh hồn một số người, dùng giả kỳ để ngụy trang sao?”
Đông Phương Thư gật đầu, “Hẳn là như thế.”
Không khí có chút trầm trọng. Hai người ngay từ đầu đã không định dựa theo phương pháp trước kia tìm nam nữ chủ có hồn kỳ tương ứng rồi chậm rãi lấy hồn kỳ nữa, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, giết chết nhân vật chính cuối cùng, hủy diệt Phệ Hồn Phiên. Nhưng hiện tại nhân vật chính lại có hai người, vả lại phân biệt không ra thật giả, giết ai liền thành vấn đề lớn nhất.
“Viên Kính, thực lực cường đại, số mệnh nghịch thiên, có địa vị cao trong môn phái, nhân duyên tốt ….. rất giống tiêu chuẩn thiết lậpnhân vật chính.” Diệp Chi Châu rủ mắt nhìn Viên Kính đã báo danh xong đang nói gì đó với Viên Thai, híp mắt, “Hơn nữa trên đầu của hắn có chín hồn kỳ.”
Đông Phương Thư nghiêng đầu nhìn cậu, “Ngươi cảm thấy là hắn?”
“Không.” Diệp Chi Châu cong môi lộ ra nụ cười lạnh, “Cùng hồn kỳ đánh nhiều trận như vậy, chút thủ thuật che mắt này của nó ta đã nhìn thấu. Chín hồn kỳ cùng tám hồn kỳ, nó là đang cố ý, muốn cho chúng ta nghi ngờ, từ đó giết sai người. Nhưng cái này có tác dụng gì đâu chứ, hiện tại chúng ta đều là nguyên trụ, giết sai người cũng sẽ không bị thiên đạo đuổi đi, căn bản không cần băn khoăn nhiều.”
Đông Phương Thư nghe vậy nhíu mày, “Ngươi đừng động, để ta đi giết bọn họ, trên tay của ngươi không thể dính máu người vô tội, sẽ hình thành sát nghiệt. Vả lại trong Lâm Tiên Các cao thủ đông đảo, nếu thật sự muốn đuổi giết ngươi, ngươi căn bản vô lực chống cự.”
“Ai nói ta muốn giết người vô tội?” Diệp Chi Châu liếc mắt nhìn y, cười đến không có hảo ý, “Chẳng phải Phệ Hồn Phiên chính là có ý này sao, nó muốn cho chúng ta giết sai người chọc giận Lâm Tiên Các. Ngươi có tin là ngươi bên này giết hai người họ, bên kia nhân vật chính thật liền có bản lĩnh sống trở về, sau đó tránh ở góc tối giựt dây những cao thủ Lâm Tiên Các đuổi theo giết chúng ta không, lại đổi trắng thay đen một phen, nói chúng ta thành ma đầu sát nhân diệt phái, khiến chúng ta bị toàn bộ Tu Chân giới đuổi giết. Trên người của ngươi vẫn còn đeo lịch sử đen tối tiêu diệt ba môn phái tu chân đấy, cho nên đồn đãi rất dễ dàng.”
Đông Phương Thư đưa tay ấn khóe miệng nhếch lên của cậu, “Lại có tính toán gì đó hả?”
Diệp Chi Châu há mồm làm bộ cắn ngón tay y, lôi kéo y vừa bay về vừa trả lời, “Ta đã tính xong rồi. Đi, chúng ta đi về họa lại mối quan hệ của các nhân vật trong Lâm Tiên Các trước đã, rồi tìm hồn kỳ cuối cùng kia, chuyện giết người không cần vội.”
Cuộc so tài trong sơn cốc hừng hực khí thế, Diệp Chi Châu ở phái Thanh Thành cũng vẽ vẽ họa họa đến thiên hôn địa ám.
“Lâm Tiên Các không hổ là tu chân đại phái, tu giả Độ Kiếp kỳ cư nhiên có tám người, Nguyên Anh kỳ thì nhiều vô số kể.” Cậu phe phẩy tờ giấy, muốn trợn trắng mắt, “Đây là đã bỏ qua các tu giả có quan hệ huyết thống với nhân vật chính rồi đấy nhé ….. Ác linh kia cũng biết tìm nơi đầu thai ghê.”
Đông Phương Thư đút cho cậu một viên thuôc, sờ tóc cậu, “Vất vả rồi.”
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
“Không vất vả.” Diệp Chi Châu lắc đầu, coi thuốc như là kẹo nuốt vào, ngửa đầu hỏi, “Hồn kỳ cuối cùng có manh mối gì chưa?”
“Không có, ta phô khai thần thức tìm một hồi, nhưng vẫn không phát hiện thân ảnh của hồn kỳ cuối cùng.”
Diệp Chi Châu nhíu mày, sờ cằm, do dự nói rằng, “Có thể hay không …… Căn bản là không có hồn kỳ cuối cùng …… Nếu linh hồn tu giả bị hấp thu thành công, trận kỳ của Phệ Hồn Phiên sẽ như thế nào?”
“Sẽ hóa thành lực lượng dung nhập vào Phệ Hồn Phiên, rồi chờ hồn kỳ tiếp theo. Trận kỳ hấp thu linh hồn có cường độ càng lớn, thời gian cần dung nhập lực lượng sẽ càng lâu, hồn kỳ tiếp theo sẽ càng chậm.” Đông Phương Thư lập tức hiểu được suy nghĩ của cậu, ngồi vào bên cạnh cậu, hỏi, “Ngươi hoài nghi Phệ Hồn Phiên từng thành công cắn nuốt một linh hồn tu giả sao?”
“Ừ, chỉ là đột nhiên nghĩ tới, có nhiều chỗ vẫn nghĩ không ra.” Diệp Chi Châu lấy Thông Thiên từ trong đan điền ra, hỏi, “Là ai đưa Thông Thiên đến thế giới của ta thế?”
Đông Phương Thư hiếm khi sửng sốt, sau đó cau mày.
Diệp Chi Châu lại hỏi, “Còn ác linh trong Phệ Hồn Phiên lấy lực lượng từ đâu mà có thể đưa những hồn phách bị hấp thu tiến vào tiểu thế giới đi luân hồi chứ? Hơn bảy mươi tu giả, cần phải có lực lượng khổng lồ. Vả lại nó đã ngủ say ngàn vạn năm, đột nhiên thức tỉnh bắt đầu làm ác tất nhiên phải có một bước ngoặt nào đó. Còn có Thông Thiên, làm một thần khí vẫn luôn không bị người phát hiện, là ai tìm được nó, sau đó đưa nó đi tìm ta? Là ngươi sao?”
Đông Phương Thư lắc đầu, “Không, sau khi ta chấm dứt luân hồi mười thế, tề tụ các mảnh linh hồn lại mới phát hiện ra chân tướng hồn kỳ.” Điểm này đúng là y đã sơ sót, ban đầu y cho rằng Thông Thiên là được chủ nhân đời trước đưa đến bên người Tiểu Châu …… Hiện giờ xem ra tám chín phần mười là không phải.
Cái gương nhỏ trên bàn rung lên, hiện màn ảnh ra, [Khi ta tỉnh lại từ giấc ngủ say, trong ý thức đã bị khắc nhiệm vụ lấy hồn kỳ rồi.]
“Quả nhiên là như vậy.” Diệp Chi Châu sờ sờ cái gương nhỏ, trầm mặc một hồi, đột nhiên nói rằng, “Đông Phương, trước đó ngươi từng nói qua, sở dĩ Giai Giai vẫn còn nhân tính, là bởi vì linh hồn của hắn không bị vỡ nát quá nhiều. Phệ Hồn Phiên là ma khí nổi danh cùng với thần khí, tốc độ cắn nuốt linh hồn khẳng định không chậm, mà Giai Giai lại có thể bảo vệ một phần đầy đủ của linh hồn ….. Cái này, là vì sao?”
Đông Phương Thư nắm chặt tay cậu, “Có hai nguyên nhân, một là linh hồn của hắn bị thiếu khi đang bị Phệ Hồn Phiên hấp thu, hai là bản thân linh hồn của hắn vốn đã đủ cường đại.”
Diệp Chi Châu nắm chặt tay y, thanh âm càng ngày càng thấp, “Vả lại cuối cùng hắn còn có thể lợi dụng lỗ hổng thiên đạo phân tán linh hồn giúp ta thoát khỏi nguy khốn ….. Đông Phương, Giai Giai có thể chính là linh hồn tu giả đầu tiên bị phệ hồn phiên cắn nuốt không?”
Trầm mặc thật lâu, thật lâu sau đó, Diệp Chi Châu thở sâu, lại trải ra một tờ giấy trắng, “Phệ Hồn Phiên sau khi hấp thu linh hồn tu giả sẽ tạo ra dấu hiệu giả dối rằng tu giả đã phi thăng, vậy chúng ta chỉ cần thăm dò tu giả phi thăng gần trăm năm qua của Tu Chân giới, sau đó loại trừ hồn kỳ đã lấy được, hẳn là có thể cho ra kết quả.”
Đông Phương Thư ngăn cậu lại, “Ngươi muốn loại trừ như thế nào, linh hồn bọn họ khi thoát ly sẽ trở lại bản thể thành công phi thăng, vả lại lúc bọn họ bị kéo vào tiểu thế giới đều đã đầu thai lần nữa, cũng không có dùng bộ dáng vốn có.”
Cái gương nhỏ rung lên, màn ảnh đột nhiên biến lớn, phía trên hiện lên vô số cái tên.
Diệp Chi Châu sờ sờ cái gương nhỏ, hướng Đông Phương Thư cười cười, “Nhìn xem, Thông Thiên vẫn rất hữu dụng.”
Đông Phương Thư nhìn cậu cố gắng nở nụ cười, ở trong lòng thở dài, không ngăn cản nữa.
Mấy canh giờ sau, Diệp Chi Châu dừng lại ở tài liệu một người.
“Động Vân chân nhân, trưởng lão Tán Tu Minh, đơn linh căn mộc hệ, trăm năm trước ngộ nhập vào bí cảnh Huyền Cổ, hai năm sau thoát ly, trực tiếp phi thăng …..” Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương Thư, “Bí cảnh Huyền Cổ.”
“Bí cảnh Huyền Cổ là bí cảnh được bảo tồn từ xa xưa đến tận nay, bên trong hung hiểm vạn phần, có lời đồn rằng …… có thần khí giấu ở bên trong, không phải là Độ Kiếp kỳ thì không thể tiến vào, cửu tử vô sinh.” Đông Phương Thư nói đến đây thì kết luận, “Đã nhiều năm như vậy mà Thông Thiên cùng Phệ Hồn Phiên lại không bị Tu Chân giới phát hiện, hẳn là đã trốn ở chỗ này.”
Diệp Chi Châu ngổn ngang trăm mối cảm xúc, “Ta quả thật đã tới chậm… Động Vân chân nhân là linh căn mộc hệ, có năng lực tự lành, cho dù linh hồn của hắn bị Phệ Hồn Phiên hấp thu, nếu có thể đúng lúc cứu hắn ra, hắn cũng sẽ không chết ….. Từ lúc tiến vào bí cảnh Huyền Cổ đến lúc có dấu hiệu phi thăng giả, ước chừng phải tốn hai năm, nếu ta có thể xuất hiện sớm một chút, lấy hồn kỳ của hắn sớm một chút, có lẽ hắn sẽ ….. Quá muộn, quả nhiên quá muộn, hồn kỳ của ngươi ở thế giới thứ nhất căn bản không phải là cái đầu tiên, Giai Giai mới chính là, ngay từ đầu hồn kỳ cũng không có ý xây hậu cung, mà là sau khi nó hấp thu linh hồn Giai Giai mới… Cuối cùng Giai Giai cư nhiên còn nói cám ơn với ta!”
Đông Phương Thư nghiêng người ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
“Là hắn cứu các ngươi, là hắn ….. Nhưng cuối cùng hắn lại chết, hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.” Diệp Chi Châu kéo áo y, trong mắt hiện lên sát ý, “Nhân vật chính cuối cùng này, ta tới giết, ngươi đừng động thủ.”
“… Được.”
Trận đấu của Viên Kính nằm ở ngày hôm sau, Diệp Chi Châu mặt không đổi sắc xem hắn thi đấu, tầm mắt thỉnh thoảng đảo qua Viên Thai cũng đang ngồi trong sân quan sát trận đấu, ánh mắt không rõ. Ngày thứ ba, Diệp Chi Châu hạ tràng, lấy tu vi Kim đan sơ kỳ đánh bại một đám Kim đan hậu kỳ, mạnh mẽ xoát độ tồn tại.
Sau khi kết thúc ba ngày hỗn chiến chọn lựa, cuộc so tài tạm dừng hai ngày, nhóm tu giả trải qua mấy ngày nghỉ ngơi và hồi phục ngắn ngủi, lại tiếp tục nghênh đón cuộc so tài quan trọng nhất —— Lôi đài tái.
Trong lúc Lôi đài tái Viên Thai không xuất hiện, theo lời Lưu Sa nói là bị linh khí hỗn loạn của cuộc so tài trong sơn cốc dao động tới linh căn vốn đã bất ổn, đã được các lão tiền bối trong môn phái mang đi dưỡng thân thể rồi.
Diệp Chi Châu nghe vậy cười lạnh, linh căn? Một kẻ ma tu trời sinh, linh căn đương nhiên sẽ bất ổn.
Lại qua năm ngày, Lôi đài tái chấm dứt, Diệp Chi Châu lấy thành tích dẫn đầu chiếm giữ hạng nhất trong bảng xếp hạng, bỏ xa Viên Kính đứng thứ hai cùng Tô Dận đứng thứ một vạn một khoảng. Lại qua hai ngày, bí cảnh Đức Dung mở ra.
NOTE: Mình giải thích đoạn cuối một chút, tại thấy tg nói ko rõ ràng lắm, sợ mn sẽ ko hiểu:
- Phệ Hồn Phiên sau khi hấp thu linh hồn sẽ phải tốn thời gian tiêu hóa dung nhập linh hồn đó.
- Động Vân chân nhân là người đầu tiên bị Phệ Hồn Phiên hấp thu và dung nhập linh hồn. Trong khoảng thời gian Phệ Hồn Phiên dung nhập linh hồn, Động Vân với năng lực tự lành đã giữ lại được một phần linh hồn nên hắn vẫn còn nhân tính.
- Động Vân có lẽ đã biết được âm mưu của Phệ Hồn Phiên nên đã dùng năng lượng còn sót lại của mình tìm đến Thông Thiên, khắc nhiệm vụ vào ký ức của nó rồi đưa nó đến bên Tiểu Châu, còn chi phối Phệ Hồn Phiên xây nên hậu cung ở từng thế giới. Động Vân làm như thế là vì 2 lí do:
- Thứ nhất là nhờ Tiểu Châu phối hợp với Thông Thiên lấy lại hồn kỳ (vốn chứa linh hồn của các tu giả bị hấp thu) để giải thoát cho những tu giả đó.
- Thứ hai, việc xây hậu cung là muốn tìm ra và xác định hồn kỳ đang ở trên người ai để Tiểu Châu dễ hoàn thành nhiệm vụ hơn, chứ mục đích của Phệ Hồn Phiên vốn chỉ muốn có đủ năng lượng để hóa thành người thôi. Từ đó mới có chuyện kịch bản ở mỗi thế giới đều có bug (do Phệ Hồn Phiên tạo ra để lừa dối Tiểu Châu ngăn cậu lấy hồn kỳ của nó).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook