Đây là tình huống gì vậy?

Bất an trong lòng Raymond vô cùng mãnh liệt, gã gắt gao mở to hai mắt, con ngươi nhanh chóng co rút lại.

Tình thế chuyển biến bất ngờ khiến toàn thân gã từ trên xuống dưới không nhịn được mà run rẩy. Giống như lúc thi đấu bị dị năng giả cấp SS đàn áp vậy.

Không thể nào! Gã hoàn toàn không thể tin tưởng sự việc đang xảy ra trước mắt này!

Lê Hi chẳng qua chỉ là một Omega lệ thuộc phẩm, sao có thể sinh ra uy hiếp với một Alpha cấp A?

Nhưng tình huống trước mắt lại nói cho gã biết, chính Lê Hi mới là người áp chế gã.

“Á!” Dưới bụng truyền đến cơn đau đớn dữ dội khiến gã không kịp đề phòng rên một tiếng rồi ngã lăn quay ra đất, bộ dáng chật vật bên lề đường không một bóng người qua lại.

Gã miễn cưỡng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thù hằn nhìn chòng chọc cửa xe.

Chỉ thấy một cánh tay thon dài trắng nõn như ngọc xuất hiện ở cửa, tiếp đó là một khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Lê Hi ló ra.

Hắn không có ý định muốn xe mà an ổn ngồi tại chỗ liếc mắt nhìn Raymond.

Đôi mắt phượng hẹp dài tràn ngập cơ trí và tỉnh táo, lại có thêm nốt ruồi lệ chí càng thêm ôn nhu quyến rũ.

Đôi môi mỏng của hắn mím chặt, cũng không vẻ bạc tình gì, còn đuôi lông mày khẽ nhếch mang theo ý cười giễu cợt nhưng khiến người ta không rét mà run.

“Mày muốn làm gì?” Raymond theo bản năng nuốt nước miếng.

“Ha.” Lê Hi tùy ý bắt chéo hai chân, một tay chống cằm, tay kia thì chơi đùa tóc mai hơi dài, ung dung hỏi ngược lại “Không phải chính anh đối với tôi làm gì sao?”

“Tiểu nhân vô sỉ hèn hạ đánh lén người khác!” Raymond nghiến răng nghiến lợi chửi mắng.

“Chậc, tính nết thật xấu!” Giọng nói ôn nh bao dung như đang khuyên bảo một đứa trẻ bướng bỉnh, khẽ búng tay một cái, đôi mắt màu hổ phách của Lê Hi càng thêm thâm trầm.

Một loại mùi hương nhàn nhạt từ trên người Lê Hi truyền ra, thoang thoảng lờn vờn trong không khí, đồng thời khiến người ta cảm thấy thư thái không nói nên lời.

Raymond vốn muốn đứng dậy phản kháng thì tay chân bỗng dưng xụi lơ, hoàn toàn mất đi chiến ý.

Tinh thần lực cấp SS của Omega như một tấm lưới vô hình khổng lồ bao trùm toàn thân của gã. Giống như ngọn lửa mê hoặc con thiêu thân vậy, đắm chìm trong sự ôn như rồi chết lúc nào cũng không biết.

Raymond vô lực giãy giụa thân thể, gắng sức tập trung sức mạnh để vùng dậy nhưng không khác gì lấy muối bỏ biển.

“Chậc chậc, đúng là đáng thương.” Thuận tay rút con dao cất ở chỗ điều khiển xe của Raymond ra. Lê Hi bước xuống xe từ trên cao thưởng thức bộ dáng chật vật của gã.

Ngắm nhìn hoa văn tinh xảo phức tạp được khắc trên chuôi dao, Lê Hi nói bằng giọng điệu hài hước lẫn trêu chọc “Cảm giác bị em trai khinh thường thế nào hử? Anh trai thân ái.”

“Mày biết?” Raymond gắt gao nhìn chằm chằm Lê Hi.

Thái độ đùa bỡn của đối phương khiến gã cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng càng làm gã ngạc nhiên chính là Lê Hi cư nhiên biết thân phận của mình.

“Đương nhiên là tôi biết. Từ lúc vô tình gặp phải công tước phu nhân, tôi cũng biết luôn nguyên nhân bà ấy tìm tôi. Biểu hiện của bà ấy rõ ràng như vậy, có muốn không biết cũng khó nha.”

“Quả nhiên mày đã mưu tính từ trước!” Raymond tức giận quát.

Gã nên sớm nghĩ đến việc này, một tên dân đen thấp hèn như nó đột nhiên được công tước phu nhân coi trọng, nếu không phải đã biết được gì, sao nó có thể ung dung ở chung hài hòa với mẹ thế chứ?

Quả nhiên chỉ là cái thứ vô liêm sỉ chỉ biết ở trước mắt công tước phu nhân nịnh nọt lấy lòng, trên thực ngay cả xương cốt cũng đã đen đúa bẩn thỉu.

Lúc nó còn ở trong bụng mẹ, đã âm thầm cướp lấy sự yêu thương của mẹ dành cho gã, chứ đừng nói đến đã lớn như bây giờ.

Nhớ đến cha mẹ đã bị tên nhóc này thu phục hết, Raymond bộc phát một ý niệm kiên định.

Cái thứ yêu tinh phá hoại gia đình người khác như thế tuyệt đối không được nó bước chân vào gia tộc Oderschvank được, nếu không cuộc sống của gã vĩnh viễn sẽ không có đến lấy một ngày bình yên.

Gã vừa nghĩ vừa âm thầm triển khai dị năng muốn tránh khỏi trói buộc này nhưng tốn công vô ích.

Lê Hi liếc mắt lạnh nhìn, hắn quả thật cũng không hiểu được suy nghĩ của người anh trai này. Cho dù mấy năm chia cắt, nhưng trước mắt gã chính là đứa em trai ruột thịt a, chẳng lẽ bởi vì lí do không được cha mẹ để ý liền tùy tiện khinh bỉ chà đạp, thậm chí đưa em trai mình vào chỗ chết?

Nhớ tới những bi thảm mà nguyên thân đã trải qua ở thế giới ban đầu, lần đầu tiên Lê Hi không thể kiềm nén được lửa giận của mình.

Hung hăng đạp một cú lên người Raymond, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh nhưng lại thêm vài phần quyết tuyệt “Coi như là tiện chủng thì sao, dòng máu đang chảy trong người tôi chính là cùng chung một dòng máu với anh đấy!”

“Khụ khụ…!” Raymond ho khan dữ dội khạc ra một cục đờm có lẫn máu, cơn đau đớn kịch liệt ở bụng khiến gã hận không thể xông lên né nát Lê Hi “Mày không xứng!”

“Tôi không xứng?” Lê Hi giận đến tức cười “Vậy anh cao quý lắm sao?”

“Dĩ nhiên.” Raymond cười nhạt “Thân là người thừa kế của gia tộc Oderschvank, tao chính là vị công tước tương lai quyền lực nhất của Đế quốc. Còn cái thứ Omega như mày, dù là con ruột thì sao chứ, chẳng qua chỉ là một công cụ hôn nhân mà thôi, chứ đừng có nói gì bây giờ. Là một vết nhơ của gia tộc Oderschvank cao quý, tốt nhất là mày nên quỳ xuống cầu tao tha thứ, may ra trong tương lại tao sẽ cho mày chết toàn thây, nếu không mày sẽ biết như thế nào là sống không bằng chết!”

“Ngu xuẩn!” Lê Hi lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn gã mang theo chút thương hại.

Hắn rút con dao ra khẽ nâng cằm Raymond lên, giọng nói cao ngạo lộ ra ý tứ giễu cợt không thèm che dấu “Chẳng lẽ không có người nói qua với anh là, cách ứng trong xử tình thế dưới cơ kẻ khác?”

“…” Raymond nháy mắt ngừng thở, thần sắc kịch liệt trên mặt biến mất, thân thể không dám cử động dù chỉ một chút.

Giọng nói của Lê Hi mang theo sát ý lạnh lẽo như băng, mà lưỡi dao sắc bén đặt ở cổ càng làm gã thêm sợ hãi hơn.

Nhìn bộ dáng sợ rúm người của gã khiến Lê Hi vô cùng thích thú.

Con dao sắc bén từ trên cổ gã một đường đi xuống cắt đứt ý phục hoa lệ của gã rồi dừng ở trước ngực.

Cái loại sắc bén khiến người ta nổi da gà này thật đáng sợ.

“Cái tên ác ma nhà mày!” Sinh lý trong lòng ngột ngạt đến mức khiến Raymond như muốn tan vỡ, không thể khống chế mà bật thốt một câu chửi, lại mang theo chút run rẩy sợ sệt, đem toàn bộ yếu hèn của gã phơi bày ra trước mặt Lê Hi.

“Hừ! Đúng là phế vật!”

Raymond bỗng nhiên lùi bước khiến Lê Hi cảm thấy chẳng thú vị chút nào, hắn còn chơi chưa đã đâu. Lãnh đạm nhìn gã một hồi, ánh mắt của Lê Hi tràn ngập chán ghét cùng khinh thường.

Tiện tay vứt con dao lên người gã, hắn đứng dậy sửa sang quần áo lại một chút.

“Tốt nhất là mau tỉnh lại đi, ở nơi hoang vắng thế này sẽ không có ai tới cứu anh đâu.” Rút ra bộ điều khiển xe ở bên hông của Raymond, Lê Hi bước lên xe rời đi.

Hắn cũng không có ý định giết Raymond.

Tuy rằng đây là một địa điểm không tồi nhưng hắn không muốn để gã chết một cách dễ dàng như vậy.

Chỉ vì lòng ghen tị xấu xí đó mà hại chết em trai của mình.

Cái thứ người táng tận lương tâm, tội ác chồng chất như thế, sao hắn có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được?

Nhìn qua kính chiếu hậu, Lê Hi liếc nhìn bộ dáng chật vật của gã lần cuối, đôi môi khẽ nhếch tạo thành một nụ cười lạnh lẽo: Có thù không báo là phi quân tử.

Phán xét đã bắt đầu, anh trai thân mến của tôi ơi, chúc anh may mắn.

Quần áo rách rưới, gió lạnh lùa vào như chìm trong bể băng, còn lòng tự ái bị nghiền nát đến độ không thể vực dậy nổi.

Là một Alpha, thế mà lại bị một Omega tay không tấc sắt đánh lén thành công, thậm chí còn không chút kiêng kị sỉ nhục, đây chính là điều mà Raymond không thể nào bỏ qua được!

Nằm trên mặt đất phẫn hận nhìn chiếc xe chạy xa dần rồi khuất bóng, gã không ngừng mắng chửi trong lòng, từ đầu tới giờ dù có cố sức bao nhiêu cũng không thể triển khai dị năng được.

Rollin, tao nhất định sẽ dốc toàn lực đẩy mày vào chỗ chết không toàn thây!

Hận ý trong lòng gã đối với Lê Hi đã đạt đến đỉnh điểm, Raymond trong lòng thề, đợi đến khi gã thoát khỏi sự chật vật này thì sẽ khiến hắn phải trả một cái giá thật đắt!

Mà phía sau một gốc cây cách đó không xa, một người mặc quân phục Đế quốc dáng người cao lớn đang đứng ở đó xem.

Một tia dị năng âm thầm từ đầu ngón tay được bọc bằng găng tay trắng bay tới chui vào trong thân thể của Raymond, liền đánh tan toàn bộ dị năng mà gã cố sức triển khai nãy giờ.

“Thân là một Alpha mà lại dám có ý đồ tổn thương một Omega vô tội, dựa theo luật pháp của Đế quốc hẳn là bị xử phạt. Bây giờ thì khoan hãy thực thi, cứ mặc gã ta nằm đây một đêm để sám hối đi. Đợi đến khi Omega kia về đến chỗ ở thì lấy chiếc xe đó quăng vào bãi phế liệu. Nếu như tướng lĩnh của Đế quốc mà dám ở trên xe trêu cợt Omega nữa thì để bọn họ lết bộ hết đi.” Thoáng dừng một chút, y tiếp tục phân phó “Thông báo tới trại huấn luyện, bắt đầu từ ngày mai trở đi, Trung tá Raymond Oderschvank huấn luyện tăng thêm gấp hai lần, tránh để cho cậu ta rãnh rỗi sinh nông nỗi, đêm khuya mà còn tinh thần đi du đãng bên ngoài!”

“Vâng, thưa Thái tử điện hạ.” Người hầu cung kính đáp lời, đồng thời cũng dùng ánh mắt đồng tình nhìn thoáng qua Raymond đang nằm chật vật trên vỉa hè.

Tác phong của Thái tử điện hạ luôn nghiêm cẩn, ghét nhất là loại người nói năng tùy tiện, ăn chơi trác táng. Bình thường thấy nhân phẩm của gã không đến nỗi nào, không nghĩ tới chỉ lâu lâu mới buông thả một lần mà lại bị Thái tử bắt gặp như vậy.

Âm thầm lắc đầu một cái, người hầu thoáng một cái liền ẩn thân vào bóng đêm.

Tính toán thời gian, còn hơn 8 tiếng nữa thì trời mới sáng, hắn ta đánh một cái ngáp nho nhỏ, sau đó tiếp tục đứng canh chừng Raymond đang bị chịu phạt.

Từ sau khi đánh mặt Raymond, Lê Hi vẫn luôn chờ gã tới trả thù.

Nhưng hắn lại kinh ngạc vì không thấy Raymond có động tĩnh gì cả, giống như chuyện tối hôm đó chưa từng xảy ra vậy, ngay cả lời đồn đãi ở trường học cũng đã biến mất.

Cẩn thận quan sát hai ngày nay, cũng không thấy có xuất hiện tình huống bất ngờ nào khiến Lê Hi không khỏi lo lắng.

Tuyệt đối không thể nào là Công tước đại nhân được! Hắn âm thầm tính toán trong lòng.

Đối với loại đàn ông ích kỷ máu lạnh này mà nói, chỉ riêng Công tước phu nhân được ông ta đối xử chút thật lòng ra, còn những người khác, kể cả con gái ruột cũng đều bị ông ta biến thành công cụ phục vụ vì lợi ích của gia tộc Oderschvank.

“Chẳng lẽ vì gần đây quá bận rộn?” Khép lại quyển sách trên tay, Lê Hi nhớ đến tin tức trong quân đội gần đây. Cái kết luận này cực kỳ vớ vẩn, coi như là một trò cười, đều không thể làm hắn tin tưởng được.

Uống cạn tách trà trong tay, Lê Hi quyết định không nghĩ nhiều nữa.

Đột nhiên thiết bị liên lạc trên cổ tay vang lên, hắn mở ra nhìn một cái thì thấy dòng chữ phòng đấu giá Andria.

Nhìn nội dung tin nhắn trên đó, Lê Hi nhíu mày lại, có chút khác biệt thở dài một cái, sau đó liền mặc áo khoác vào rời đi.

Đồng thời trong lúc này, sau sự việc xảy ra ở Hạ Tương Lệ Xá, Lạc Tị Ly lại lâm vào khốn cảnh ở kỳ thi cuối cùng.

Ả phiền não sửa lại nội dung luận văn, cảm thấy vận may của mình biến đi đâu mất rồi.

Một lần rút thăm trúng phu nhân Nona thì coi như là giám khảo sơ thẩm, nhưng ả lại hai lần rút trúng phu nhân Nona, lần này xem ra quan chủ khảo chính thức của ả là phu nhân Nona rồi. (Đáng đời~)

Vứt bài luận văn thất bại qua một bên, ả cảm giác mình sắp không xong rồi.

Tổn thương do chiến tranh tạo thành, đó là một nỗi đau đã thấm sâu vào tận xương tủy. Vô luận dùng ngôn ngữ hoa lệ ca tụng như thế nào đi nữa, chỉ cần nghe đến cái tên Missy thì sẽ chạm vào cái gai trong lòng phu nhân Nona.

Không cần bắt đầu liền định trước là đã thất bại, một bài luận văn như vậy ả không thể nào cầm đi thi được.

“Haizz…” Lạc Tị Ly sa sút gục đầu xuống bàn, trong lòng thầm tính toán số điểm của mình. Đem tất cả số điểm cộng lại, ả phát hiện, cho dù thuận lợi qua cửa nhưng điểm số rất chi là miễn cưỡng: C trừ.

Cảm giác vô lực như vậy khiến ả cảm thấy rất mệt mỏi. Nhất là khi nghĩ đến Lê Hi lại tiếp tục dùng điểm số cao nhất được ghi tên lên bảng vinh quang của Học viện Quân sự Đế quốc, nghĩ đến đó, tâm tình của ả càng thêm tồi tệ.

Bất kì thành viên nào trong gia tộc Oderschvank đều đã được một lần ghi tên trên đó, ngay cả anh trai lớn thành tích không tốt như Raymond vì biểu hiện vượt trội trong một cuộc tranh tài mà được ghi tên trên đó một lần.

Ả có thể sao…

Từ lúc được Học viện nhìn trúng và gửi thư mời học đến nay, ả vẫn luôn khát vọng phấn đấu vì mục tiêu đó, nhưng cho dù có cố gắng thế nào thì cũng đều thất bại.

Lạc Tị Ly có thể đoán được sắc mặt của vợ chồng Công tước sau khi điểm số được công bố. Cũng đồng thời dự cảm được Lê Hi sẽ càng được cưng chìu thêm.

Một đứa con gái nuôi như ả chắc chắn sẽ hoàn toàn rớt xuống bụi bặm, không còn được quan tâm ưu ái như trước nữa.

Tại sao lại muốn đón nó về nhà cơ chứ?

Lạc Tị Ly bất mãn rơi nước mắt.

Sau cuộc bạo loạn ở Lam Tinh thì liền mất đi liên lạc, hai mươi năm tiếp theo cũng không có gặp mặt nhau.

Nếu duyên phận eo hẹp như thế thì mỗi người bình yên sống một nơi không phải là rất tốt sao? Làm gì phải quay trở về cướp đoạt mọi thứ của ả chứ?

Nước mắt rơi ngày càng nhiều, ả không thể kìm nén được lòng ghen tị của mình, cũng không kìm nén được nhưng tư tưởng đen tối trong đầu.

Nếu như có thể, ả hận không thể rút sạch máu dịch của Lê Hi để truyền hết vào người ả.

Làm như vậy…

Đã có địa vị nhất định ở trong gia tộc Oderschvank, lại có thêm xương cốt, máu dịch quý tộc bẩm sinh của Lê Hi thì ả có thể chân chính lột xác, biến thành một thành viên chính thức của gia tộc Oderschvank đi! (Con điên =.,=)

Nghĩ thì đẹp đấy, nhưng thực chất lại là mơ mộng hão huyền!

Phẫn hận gạt hết đống tài liệu luận văn xuống đất, lòng oán hận của Lạc Tị Ly tựa như trận đại hồng thủy.

Nghe tiếng động lạ thường phát ra từ trong phòng, hầu gái đứng canh bên ngoài gõ cửa hỏi “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Ả ngăn cản hầu gái đi vào.

Là một quý nữ danh môn, không thể để cho người khác thấy mình thất thố,

Hít một hơi thật sâu, Lạc Tị Ly cúi người nhặt từng cái lên.

Nhìn thấy thiệp mời của phòng đấu giá Andria, ả đột nhiên sững sờ…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương