Nghiêm chỉnh mà nói, này cũng không thể được xưng là con rối, dù những nhà nghèo làm cho trẻ con chơi cũng còn tinh tế hơn so với cái này.

Nhưng dù là vậy mấy đầu gỗ chắp vá ghép thành đồ vật cũng đủ để cho mọi người ý thức được tác dụng của nó, cũng vì vậy mà không rét mà run.

Bởi vì trên đó rõ ràng được kim châm cố định lại chính là tờ giấy viết một hàng chữ nhỏ, chính là tục danh của Lục Hầu và ngày sinh tháng đẻ của ông.

Vu cổ thuật, tà thuật chân chính.

Mọi người khiếp sợ nhìn Lê Hi. Thảo nào Lục Hầu thả rằng hủy đi tiền đồ trưởng tử cũng muốn bắt người về, đây không phải cố ý hãm hại, mà là giận dữ không thể không làm mà thôi.

Vốn các lão giả có phần tán thưởng Lê Hi cũng xụ mặt xuống.

Khác với những sĩ tử ngây ngô kia, bọn họ nghĩ càng nhiều hơn.

Làm lão nhân trong triều thật lâu, bọn họ hiểu rõ thân thế Lê Hi.

Vị trí trưởng tử song nhi này ở Hầu phủ rất khó xử, cũng không giống như Lục Hầu đối ngoại biểu hiện ra yêu thích hắn, mà là vô cùng kiêng kỵ thậm chí có thể nói là chán ghét.

Dù sao năm đó đạo sĩ nói bên tai, loại hài tử khắc thân chung quy sẽ để trong lòng ông có vướng mắc, nếu không phải Lê Hi đoạt lưỡng nguyên, nhất cử dương danh, sợ rằng đời này hắn chỉ có thể ở Giang Nam.

Lý do như vậy, Lê Hi sinh lòng oán hận với Lục Hầu cũng không kỳ quái. Nhưng sau khi hài tử này trở lại kinh thành vẫn luôn biểu hiện vô cùng hiếu thuận, cử chỉ hành vi đều thứ tự rõ ràng, không nghĩ tới lại làm việc xấu xa như vậy.

Vi phụ vô tử, tự nhiên không thể không chờ mong con trai hiếu thuận.

Dù sao cũng là thân phụ, một lời không hợp đem người hại chết, cũng thực là cử chỉ khiến mọi người khiếp sợ.

Huống chi, Đại Chu đã có luật pháp rõ ràng với vu cổ thuật, chỉ cần liên quan tới, đó chính là tử tội. Ngay cả phụ thân cũng có thể mặt không đổi sắc mà nguyền rủa, ai biết có thể gây họa tới tôn thượng hay không?

Đại sảnh một mãnh tĩnh mịch, bầu không khí quanh thân cũng biến thành tiêu điều. Vừa mới đụng phải tiểu tư người đã bị thị vệ bắt lại, là thiếp thân thị tòng song nhi của Lê Hi.

"Đại nhân minh xét, vật này đều là một tay Lục Vân Hi gây nên, trên dưới Hầu phủ không ai không biết. Hầu gia đã bị tức đến thổ huyết té xỉu, phu nhân sảy thai tính mạng bị đe dọa. Bên trong phủ chỉ còn đại thiếu gia miễn cưỡng chủ trì đại cục. Vốn là gièm pha gia tộc, lại liên quan tới cấm kỵ của Đại Chu, ý của đại thiếu gia là trước mang người về, đợi đến khi mọi chuyện tra rõ liền thỉnh các đại nhân làm chủ. Nhưng không nghĩ tới, trong phủ quá loạn lại để cho tiện phó đào tẩu báo tin, lúc này mới quấy rầy yến tiệc sĩ tử." Tâm phúc Lục Hầu thấy việc lớn bại lộ vội vàng mở miệng tố khổ, đem mọi tội danh đẩy lên chủ tớ Lê Hi.

Người gỗ trong tay áo là sau khi đào được từ trong viện của Lục Hầu. Sau khi Lục Hầu té xỉu hắn mới nhìn thấy cái này, nhất thời không biết làm sao chỉ có thể tạm thời mang theo cũng không ngờ tại chỗ này rớt ra.

Chỉ là đây đúng là ý trời.

Tâm phúc Lục Hầu nhìn lén Lê Hi, thầm nghĩ trong lòng, đây là lỗi của Lục Vân Hi, cho nên không cần trách hắn ở thời điểm này đẩy họ ra gánh tội.

Tiểu tư biện bạch khiến bầu không khí càng đông cứng.

Lục Hầu hôn mê, kế phu nhân sảy thai, trong phủ không người chủ trì đại cục, ba tin tức này đủ để cho mọi người não bổ ra một hồi tuồng của Hầu phủ.

Lục Vân Hi là trưởng tử duy nhất của Hầu phủ, có ý định làm quan, mà Lục Hầu lại không có nhi tử không thiếp thất. Nếu kế phu nhân không có thai, tương lai Hầu phủ 8 9 phần mười sau này chính là của Lục Vân Hi. Nhưng kế phu nhân lại bất ngờ mang thai, thậm chí thái y còn biểu hiện đó chính là con trai.

Lục Vân Hi ẩn nhẫn nhiều năm, lại không được sủng ái. Vất vả mới nhìn thấy tương lai, sao có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện thay đổi, vì vậy xuống tay độc ác, định nguyền rủa chết một nhà Lục Hầu, sau đó đọt quyền lợi.

"Thật là thủ đoạn ác độc, ngay cả thân phụ cũng không tha." Trưởng tử tướng phủ trước đó đứng xem náo nhiệt cũng mở miệng, không biết là vô tình hay cố ý mà cảm thán.

Tuy thanh âm gã không lớn nhưng ở trong hoàn cảnh an tĩnh này lại vô cùng rõ ràng. Còn những người khác khi nghe gã nói câu này, đều dùng một loại ánh mắt sợ hãi nhìn Lê Hi.

Mấy vị lão gia thương nghị một hồi, sau đó đinh mở miệng sai người tìm Kinh Triệu Duẫn chuyên phụ trách về án kiện lại tới trước mặt mọi người thẩm vấn. Chưa đợi bọn họ mở miệng, xa xa liền có chuông tang truyền tới, là hướng Hầu phủ.

Sau đó môn nhân vương phủ mang theo tiểu tư mặt đầy nước mắt chạy vào nói:"Lục Hầu... mất.."

"Chú thuật này cuối cùng là thật!" Trong phòng nháy mắt ồ lên, ánh mắt càng kinh sợ nhìn Lê Hi. Có người nhát gan hận không thể rời khỏi yến tiệc, người gan lớn cũng khó tránh khỏi sắc mặt tái xanh.

Các lão giả mất đi khả năng nói chuyện, trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng loại quỷ thần này vẫn là lần đầu bọn họ thấy, lúc này ngoại trừ bắt người điều tra, tựa hồ cũng không còn biện pháp tốt hơn.

Nhưng những người này lại không phát hiện, từ khi chuyện bắt đầu tới giờ Lê Hi vẫn trầm mặc, vẻ mặt đạm nhiên không sợ hãi. Những thị vệ nhìn như trông coi hắn nhưng thật ra là đang bảo vệ an toàn của hắn.

Trầm mặc đại biểu không phải là yên tĩnh mà là bạo phát còn kịch liệt hơn, thời khắc này đại sảnh vương phủ đã là như thế. Tử khí lạnh băng như hóa thành thực chất, những người đó càng thêm chán ghét xem thường Lê Hi tới đỉnh điểm, thậm chí không cần mồi lửa cũng đã lập tức muốn bùng lên.

"Cái gì nghìn năm đại nho văn hào khó có được, chỉ là một tên bất hiếu đê tiện lòng lang dạ sói cặn bã!" Một người nhịn không được mở miệng mắng, rất nhanh, càng thêm nhiều tiếng chửi rủa hơn.

"Giết hắn! Thiên đao vạn quả!"

"Không sai, ác độc như vậy giữ lại là tai họa của Đại Chu, sống lâu một giây đều sẽ khiến người cảm thấy bất an!"

Tiếng mắng càng lúc càng lớn, ngay cả nội tâm các lão giả cũng vô cùng do dự.

"a" Tiếng cười khẽ trong bầu không khí như vậy vô cùng rõ ràng, mọi người theo thanh âm nhìn lại, vậy mà là Lê Hi.

"Làm ra chuyện táng tận thiên lương như vậy lại có mặt mũi cười, không sợ ngẩn đầu ba thước có thần minh, bị thiên lôi đánh xuống?"

"Làm sao sẽ?" Lê Hi nhướng mi nhìn sĩ tử mang danh chính nghĩ, đưa tay chỉ vào hắn hỏi ngược lại:"Các ngươi đều là cỏ đầu tường không có bằng chứng đã nghe sao bảo vậy còn không sợ do lắm miệng mà bị rút lưỡi, ta không thẹn với lòng sao lại sợ ông trời giáng tội?"

Giọng nói du dương không nhanh không chậm, nhưng giễu cợt chất chứa trong đó lại vô cùng rõ ràng. Một câu hời hợt đều mắng cả đám vào trong, đưa bọn họ so sánh với đám miệng lưỡi chợ búa trên chợ.

Chỉ có điều một người phạm vào trọng tội, là tù nhân mắt thấy sắp phải đền tội, lại dám lớn lối như vậy, một đám sĩ tử trợn mắt nhìn, tâm tình bạo liệt không kiềm chế được muốn mở miệng mắng chửi, đã bị vương phủ thị vệ ngăn lại:"Vương phủ trọng địa, không được càn rỡ!"

"!" Sĩ tử tuy không phục nhưng không dám càn rỡ chỉ có thể trợn mắt nhìn.

Lê Hi cũng không quan tâm, giống như những phẫn nộ đó không nhắm vào mình, cất giọng nói với các vị lão giả:"Thưa chư vị đại nhân, Vân Hi có lời muốn nói. Chuyện vu cổ, ta chưa bao giờ làm, tiểu tư này nói như vậy, chẳng qua chỉ là suy đoán không có chứng cứ rõ ràng, dùng cái gì để buộc tội? Trước không bàn cái khác, lời này của hắn có mờ ám rất lớn. Con gỗ ghim kim là vật chí tà, người bên ngoài tránh không kịp, sao hắn lại mang theo không chút kiêng kỵ? Dù dùng lòng chân thành để giải thích cũng rất gượng ép, đó là thứ nhất. Thứ hai, thị tòng theo hầu ta là song nhi chưa trưởng thành, vóc người nhỏ bé, lại là thị tòng hầu hạ việc văn chương, tay không thể khiên vật nặng, dù thủ vệ không nghiêm, cũng khó mà đục nước béo cò. Dù có thể thành công né tránh gia đinh trong viện, thì sao có thể tránh được thủ vệ gác cổng? Hầu phủ dù cửa bên cũng có người trông coi, thị tòng của ta đây chẳng lẽ mọc cánh bay ra sao? Thứ ba, nô tài kia luôn miệng nói Lục Duy Diệu cố gắng chống đỡ trong phủ, này càng là nói xằng nói bậy! Trước đó Hầu phủ tu sửa từ đường, vài ngày trước đã mời trưởng bối Lục gia hỗ trợ nhìn, mọi người trong kinh đều biết. Mặc dù phụ thân gặp chuyện không may, dựa theo quy củ vẫn là trưởng bối trong nhà chống. Lục Duy Diệu chẳng qua chỉ là một ngoại nhân, lại đang bị cấm túc, ai cho Lục Duy Diệu lá gan thay Lục gia ta làm chủ. Vậy không phải là truyện cười thiên hạ sao!"

Lê Hi lời nói hợp tình hợp lý, mặc dù không thể nói phục người nhưng cũng giảm bớt đi hoài nghi.

"Đây vốn là việc xấu trong nhà, không thích hợp bêu dương bên ngoài. Nhưng nháo thành như vậy, lại liên quan tới vu cổ tà thuật, Lục gia cũng phải cấp cho các lão gia, đương kim hoàng đế nhiếp chính vương một cái công đạo (câu trả lời). Đã như vậy, không bằng mời Kinh Triệu Duẫn, tụ tập mọi người lại hỏi. Đúng hay sai tự nhiên sẽ biết!" Thấy bọn họ không nói nữa, Lê Hi dứt lời, không đợi người khác phản ứng, dẫn đầu đi đến một bên bên cạnh bàn, cầm lấy giấy bút, viết môn đơn kiện ngôn tử khẩn thiết.

Cử chỉ này của Lê Hi, một bộ không sợ hãi. Trong lúc nhất thời mọi người cũng không thể phân rõ là dưới tình huống này hắn dùng phương thức này vì mình biện bạch, hay là thật sự trong sạch không sợ thẩm vấn điều tra.

Ngay tại lúc mọi người nghi ngờ, lại có người tiến đến thông báo.

Lần này tới không phải là vô danh tiểu tốt, lại là Kinh Triệu Duẫn mang theo nha dịch tới thăm.

Bước vào tiền thính, Kinh Triệu Duẫn sắc mặt nghiêm túc, trước thi lễ cùng các vị đại nhân, sau đó lại nhờ thị tòng vào trong thỉnh an nhiếp chính vương. Cuối cùng mới quay đầu nói với Lê Hi:"Lục trạng nguyên, huynh trưởng Lục Duy Diệu của ngài vừa mới đánh trống kêu oan, trạng cáo ngài sát mẫu sát phụ. Chứng cứ vô cùng xác thực, còn xin ngài đi với ta tới nha phủ một chuyến!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương