Y phục rộng thùng thình, ống tay áo trợt xuống cổ tay, da thịt nhẵn nhụi ấm áp cứ như vậy trực tiếp đặt bên gáy. Tư thế này, nhiếp chính vương có thể thấy rõ ràng, nụ cười sáng rỡ trên gương mặt của Lê Hi, còn có tia khiêu khích chế nhạo.

Đầu ngón tay thon dài, dọc theo gò má trượt xuống, cuối cùng dừng tại hầu kết nhạy cảm.

Thong thả ung dung vuốt ve, ám muội mê hoặc trêu đùa, mọi cử động của Lê Hi thu hút tâm trí y, điều khiển dục vọng của y.

Hô hấp vô thức ngừng lại, nhiếp chính vương đối diện cặp mắt phượng hơi mở to của Lê Hi.

Rực rỡ, quyến rũ. Dưới ánh nến, lóe ra quang mang diễm lệ.

Ngay cả làn da trắng như sứ cũng phảng phất ánh sáng nhẹ nhàng, dụ người đụng chạm, vuốt ve.

Câu nhân như vậy, dù là thần cũng cam nguyện vì hắn sa đọa.

Đáy mắt nhiếp chính vương đè nén dục vọng chợt lóe lên, nhưng xưa nay khắc chế thận trọng lại làm y vô thức đỏ lỗ tai.

Dư quang khóe mắt quét qua hộp gỗ, nhiếp chính vương rốt cuộc kéo suy nghĩ hỗn loạn trở về.

"Vu cổ, kế phu nhân muốn hại đệ." Chỉ chỉ cái hộp kia, y miễn cưỡng mở miệng cùng Lê Hi nói chuyện.

"A?" Thấy y bình tĩnh lại không ít, Lê Hi cũng không tiếp tục trêu y, thẳng người lên muốn kiểm tra hộp.

"Cứ như vậy nhìn" Lại lần nữa ngăn cản tay hắn, nhiếp chính vương mở hộp ra để cho hắn nhìn đồ vật bên trong.

Thấy y vô cùng chú ý, Lê Hi cũng không kiên trì. Hắn nhìn qua, nhìn thấy ngày sinh tháng đẻ phía trên không nhịn được bật cười.

"Đây là định bóp chết đệ hoàn toàn?" Lê Hi hơi dở khóc dở cười, đơn giản nói qua chuyện tra được trước đó.

"Đệ giống như không lo lắng?"

"Đương nhiên không." Lê Hi chỉ chỉ bản thân nói:"Đệ là trưởng tử Hầu phủ, nàng chẳng qua chỉ là một kế thất không con. Dù Lục Duy Diệu là thân tử Lục Hầu thì sao? Một câu danh không chính ngôn không thuận đủ để đánh gãy toàn bộ đưởng lui của mẫu tử nàng, không lấy tội bất trinh (không chung thủy) đưa tới am ni cô cũng không tệ rồi, sao sẽ có uy hiếp gì với đệ? Đệ lại có lý do gì hại nạng? Chỉ là nàng bị buộc đến tuyệt lộ, mới có thể đưa ra hạ sách này nỗ lực kéo đệ xuống nước. Chỉ tiếc, chữ quá xấu, không ra hình ra dáng, người có mắt đều có thể nhìn ra không đúng. Huống chi, thai giả của nàng, chỉ sợ cũng không phải là thuốc tốt cứu mạng, ngược lại là bùa đòi mạng. Nàng vui vẻ tìm đường chết như vậy, đệ sao phải lo lắng?"

Giọng nói réo rắt cùng khinh thường không chút nào che giấu, đuôi mắt nhếch lên hàm chứa ngạo khí. Dáng vẻ này của Lê Hi cùng người trong mộng nhiếp chính vương quả thực giống nhau như đúc.

Lắc đầu, nhiếp chính vương không trả lời. Ngược lại Lê Hi linh quang chợt lóe, kéo y, ở bên tai nhỏ giọng nói gì đó.

"Hồ nháo!" Nhiếp chính vương không cần suy nghĩ, lập tức cự tuyệt:"Thứ này là thứ có thể tùy tiện dính sao?"

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của y, Lê Hi nhịn không được lại gần cà cà ngực y:"Không sao, đệ không kiêng kỵ gì"

Lê Hi vô thức ỷ lại làm cho nhiếp chính vương vô cùng thoải mái, nhưng vẫn không đồng ý cách làm của hắn.

Đúng lúc này, trọng lượng trong ngực y đột nhiên biến mất, trên môi lại truyền tới cảm giác ấm áp, sau đó một câu mơ hồ truyền tới từ miệng hai người:"Nếu trên thế giới này thật sự có thần minh, vậy thì nhất định là huynh. Cho nên đừng lo lắng, đệ sẽ không xảy ra chuyện gì."

Môi răng giao hòa làm cho bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng ngọt ngào, vốn là khẩn trương cùng lo lắng cũng hóa thành hư không. Hồi lâu, hai người mới tách môi ra, nhiếp chính vương gật đầu, thấp giọng nói:"Ừ."

Cất giọng mệnh lệnh ám vệ bên người tiến vào, mang bảng chữ mẫu Lê Hi viết giấu đến thư phòng Lục Duy Diệu.

"Mặt khác, tìm người làm con rối giống như vậy, chôn trong sân Lục Duy Diệu. Sinh thần liền trực tiếp viết của ta..." Lê Hi cũng đi theo dặn dò. Nhưng chưa kịp nói hết dã nhận thấy được khí tràng nhiếp chính vương bên cạnh lạnh rất nhiều, bất đắc dĩ nói thêm một câu:"Canh giờ cụ thể thì đừng viết, ngoài ra, nghĩ cách làm hoa cỏ xung quanh chết hết, để cho người sớm phát hiện có chỗ không thích hợp."

- --------------------------------------

Lê Hi bên này chuẩn bị, kế phu nhân và Lục Duy Diệu bên này cũng không nhàn rỗi.

Diễn trò phải làm cho trọn, lúc này thừa dịp Lục Hầu tới thăm hỏi, kế phu nhân mua chuộc tiểu nha hoàn ở trước mắt ông làm trò.

Nha hoàn kia phụ trách quét tước tiền viện Hàm Chương Các, tuy không hầu hạ trong nội thất, ngược lại cũng hay giúp Lê Hi làm việc vặt, Lục Hầu đối với nàng cũng có chút ấn tượng.

Nha hoàn này không được chủ tử coi trọng, nên đối với Lê Hi cũng không có lòng trung thành gì nhiều. Kế phu nhân nhìn trúng điểm này mới nghĩ biện pháp mua chuộc nàng. Để cho nàng thừa dịp khi Lục Hầu ở, lấy bức tranh hắc y nhân lén lấy từ thư phòng Lê Hi đưa cho nàng để nàng mang danh nghĩ Lê Hi đưa tới.

Lục Hầu vốn không quan tâm, đồ vật nha hoàn kia đưa nhìn cũng không nhìn. Kế phu nhân cũng không thèm để ý thái độ của ông, ngược lại cố ý làm trò trước mặt ông treo ở đầu giường, trắng trợn tán thưởng kỹ năng vẽ tranh của Lê Hi.

Mục đích của ả chỉ có một, chính là sau này chuyện xảy ra, Lục Hầu có thể lập tức đem mọi chuyện liên tưởng tới bức họa này.

Nhìn dáng vẻ gật đầu phụ họa của Lê Hi, trong mắt ả càng thêm kiên định.

Sĩ tử yến tiệc ngày mai chính là thời cơ tốt nhất.

Sát hại hài tử trong bụng kế mẫu, lại dính tới vu cổ hại người, ý đồ nham hiểm rất rõ ràng. Trước mặt mọi người bị kết tội, chứng cứ vô cùng xác thực, nhất định có thể triệt để đánh cho Lục Vân Hi rơi xuống hoàn cảnh tuyệt vọng!

- --------------------------------

Gợn sóng phong vân trong Hầu phủ tự nhiên không ảnh hưởng tới bên ngoài phủ. Yến tiệc sĩ tử mà mọi người trông đợi cuối cùng bắt đầu.

Học tử (học sinh) Đại Chu nếu muốn làm quan, sĩ tử yến tiệc chính là bước đầu tiên bọn họ bước vào hạnh tâm quyền lợi. Ở cái yến hội này, tất cả các phe phái lớn trong triều đình sẽ cử người tham gia, nếu có thể biểu hiện xuất chúng, vào mắt quý nhân, liền có thể một bước lên trời.

Không những hàn môn học tử (học sinh nghèo) trông mong, ngay cả quyền quý tử đệ (con em quyền quý) thế gia cũng khát vọng không thôi. Năm nay, nhiếp chính vương xuất hiện làm cho sĩ tử yến tiệc càng thêm sôi nổi vô cùng, ngay cả những đại nho đương đại cũng hận không thể mình có thể nhận được bái thiếp.

Nhiếp chính vương phủ, nhiều loại xe ngựa dừng trước cửa bên vương phủ. Nhưng đại môn rộng lớn lại vẫn đóng, không có ý tứ muốn mở ra. Còn môn nhân tiếp đãi cửa bên tuy lễ độ nhưng cũng không nhiệt tình, dù tới là tể tướng đương triều, cũng không khiến bọn họ coi trọng một chút.

Nhưng mọi người đều cho rằng đó là đương nhiên. Dù sao cũng là nhân vật sánh ngang đương kim hoàng đế, điệu bộ như vậy cũng không khoa trương.

Thừa nhận là vì nhiếp chính vương danh tiếng quá lớn, mấy năm trước phải đợi tới khi yến tiệc bắt đầu mới tới đông đủ, năm nay lại sớm trước hai canh giờ ở tiền thính vương phủ chờ đợi.

Không, cũng không thể nói như vậy, bởi vì hình như có một người còn chưa tới. Nghe đâu người vắng mặt chính là sĩ tử đứng đầu Giang Nam - Lục Vân Hi!

"Không hổ là trưởng tử Hầu môn, phô trương thật lớn." Một sĩ tử trang phục thanh nhã nhỏ giọng nói với người bên cạnh.

"Hừ, kia ai biết được?" Người bên cạnh lắc đầu:"Huynh không nghe nói sao? Trước đó khi thi hội, người nào đó nhờ thân phận, thành tích có chút mờ ám. Hôm nay đám người Giang Nam đều bởi vì vậy mà liên hợp lại cùng một chỗ, đều tuyên bố nói muốn ở trước mắt mọi người trong yến tiệc vạch trần hắn."

"Vậy theo ý huynh đài đây, Lục Vân Hi này không dám tới đi!"

"Ha ha, chờ xem! Một song nhi, ái biết hắn có hay không đâu!"

Trong sảnh không ngừng xì xào bàn tán, đều là thảo luận Lục Vân Hi hữu danh vô thực. Lúc này nhiếp chính vương còn chưa tới, chó thị thòng thường hầu hạ bên cạnh y ở đây.

Nghe những người nàt suy đán, thị tòng không có ý định ngăn trở, nhưng khinh thường trong mắt càng dày đặc.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, lập tức tới thời gian khai tiệc, những sĩ tử cũng hưng phấn không thôi.

Nhưng vào lúc này, phương hướng đối diện tiền thính, đại môn vương phủ thủy chung đóng chặt đột nhiên mở ra, một chiếc xe ngựa bình thường đang dừng lại ở đó...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương