Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi
-
Chương 42: Trình
Edit: Phưn Phưn
Nhìn bộ dạng Hoắc Tuấn nghiêm túc bày ra tư thế không đưa ra được đáp án thì đừng nghĩ đến việc rời đi, Tần Khả chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
"Anh để cho em suy nghĩ thêm chút được chứ."
Hoắc Tuấn một chút ý tạm dừng cũng không có: "Có thể, bao lâu?"
Tần Khả: "..."
Tần Khả: "Một tháng?"
Khóe miệng của Hoắc Tuấn cong lên, gật đầu.
Tần Khả vừa muốn thở phào, thì nghe thấy thiếu niên vừa gật đầu đó nói: "Thời gian một bữa cơm trưa, không thể nhiều hơn nữa."
Tần Khả: "......"
Tần Khả nghĩ thầm một bữa cơm trưa thì một bữa cơm, trên đường trở về cô còn có thể suy nghĩ lại thật kỹ. Sau đó Tần Khả liền phát hiện ra một bữa cơm trưa này được chuẩn bị trong biệt thự.
"..."
Hai phút sau, Tần Khả dở khóc dở cười ngồi trong phòng ăn ở lầu một của căn biệt thự.
Đối diện cô chính là Hoắc Tuấn vừa thay một bộ quần áo thoải mái.
"Buổi trưa là cơm Tây." Người phụ nữ trung niên, cũng chính là quản gia của biệt thự Cố Cầm ôn hòa giới thiệu cho Tần Khả, "Lần trước thiếu gia Trọng Lâu nghe nói tiểu thư Tần Khả có thiên hướng cơm Tây theo kiểu Pháp, nên đã cố ý mời một vị đầu bếp từ Tứ Cửu thành tới nhà. Tiểu thư Tần Khả có thể nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
"..."
Tần Khả ngẩn ra, cảm thấy bất ngờ nhìn sang Hoắc Tuấn.
Được Cố Cầm nhắc nhở xưng hô của Hoắc Tuấn, cô lại nhớ đến kiếp trước —— khi đó tại biệt thự ở Tứ Cửu thành, cho tới nay Hoắc Trọng Lâu cũng chưa từng dùng cơm cùng cô.
Hơn nữa anh cũng không cho người khác cùng ăn với cô.
Tần Khả nhớ rất rõ, khi đó chính mình đã từng mời một trợ lý sinh hoạt mà Hoắc Trọng Lâu sắp xếp cho mình ngồi xuống bàn cùng dùng cơm, nhưng đến ngày hôm sau, cô nữ sinh đáng yêu vừa mới tốt nghiệp đó mang khuôn mặt đầy nước mắt bị Hoắc Trọng Lâu đuổi ra ngoài...
Tần Khả lấy lại ý thức, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Cô đột nhiên cảm thấy, so với kiếp trước, có thể hòa thuận vui vẻ mặt đối mặt cùng ăn một bữa cơm như vậy, thật ra cũng là một chuyện không tồi.
Trong thời gian Tần Khả thất thần, món khai vị thứ nhất đã được người giúp việc của biệt thự bưng lên bàn.
Món khai vị là gan ngỗng chiên thường gặp, gan ngỗng được chiên với mức lửa vừa phải, số lượng cũng cực ít.
Để ý thấy món khai vị của Hoắc Tuấn cũng giống với mình, Tần Khả có chút bất ngờ.
"Không phải anh không thích gan ngỗng...?"
"."
Bàn ăn đối diện, mới vừa nhíu mày Hoắc Tuấn nhấc mí mắt lên, giây sau anh khẽ cười một tiếng, nhìn Tần Khả: "Sao em biết?"
"..."
Tần Khả nói xong thì hối hận.
Nhất định là bị Cố Cầm gợi lên kí ức của kiếp trước, nên cô mới không tự giác được mà đem thói quen khi đó của Hoắc Trọng Lâu đặt lên người Hoắc Tuấn.
——
Cô còn nhớ rất rõ, lúc trước Hoắc Cảnh Ngôn đã nói với cô, gan ngỗng chính là một trong những món ăn mà Hoắc Trọng Lâu chán ghét nhất, nhưng cũng thật trùng hợp, đó lại là món khai vị mà Tần Khả thích nhất.
Tần Khả thầm chột dạ, trên mặt lại không thay đổi quá nhiều, cô chỉ lấy bộ dao nĩa mới đã được lau chùi qua, khẽ cắt gan ngỗng, đồng thời cũng không tự nhiên mà nói chuyện:
"Thầy Hoắc nói cho em."
"Anh ta quan sát cũng tỉ mỉ thật."
Hoắc Tuấn cười nhạt một tiếng, không nghi ngờ cô.
Tần Khả: "......"
Thật sự xin lỗi thầy Hoắc.
"Bởi vì em thích."
"?" Tần Khả sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuấn, "Gì cơ..."
Hoắc Tuấn lấy nĩa khẽ cắm xuống miếng gan ngỗng vừa được cắt.
"Thứ em thích, anh cũng muốn thử thích."
Tần Khả ngơ ngẩn.
Một lúc lâu sau cô cúi đầu xuống, im lặng không tiếng động ăn cơm, cũng không nói thêm một câu nào nữa.
Dùng xong món khai vị, người giúp việc thay một bộ dao nĩa mới, mang món canh thứ hai lên trên bàn.
Bởi vì trước đó đã từng hỏi qua, Tần Khả bày tỏ bản thân không thích bơ, cho nên khác với của Hoắc Tuấn là một chén súp kem nấm, trước mặt cô là một bát súp hải sản Provence, độ hồng thích hợp của tôm bày thành chiếc nón lá phủ kín cái đĩa. Đầu ếp hiển nhiên là người có bàn tay rất phong cách lại vô cùng chuyên nghiệp, ngay cả vành nón dọc theo viền đĩa cũng vô cùng tinh xảo.
Mà ở giữa bàn ăn, cũng đặt một đĩa bánh mì được cắt thành miếng mỏng.
"Súp hải sản chính là món sở trường của đầu bếp này, em thử xem, không thích thì đổi cái khác." Hoắc Tuấn nói.
Tần Khả gật đầu, "Nhìn cũng không tệ."
"..."
Chờ sau khi ăn xong món chính, nhìn đám người giúp việc thu dọn chén đĩa, Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn Tần Khả.
Giống như là từ trên trời tiện tay hái xuống một câu:
"Suy xét thế nào rồi?"
"..."
Tần Khả thiếu chút nữa là bị sặc.
Mấy chục giây sau, Tần Khả buông xuống khăn ăn đang lau khóe miệng, bình tĩnh nói chuyện:
"Em có thể ở lại biệt thự."
Trong mắt Hoắc Tuấn chợt lóe lên ánh sáng, đủ loại cảm xúc lướt qua.
Một lát sau, anh vẫn là không ngăn được tiếng cười phát ra, "Mặc dù biết phía sau em hẳn là còn một câu "Nhưng mà", nhưng anh cũng rất vui vẻ."
"..." Tần Khả bất đắc dĩ nhìn anh, "Nhưng mà, số tiền quy định trong hợp đồng mới, em không thể cầm."
Hoắc Tuấn: "Tại sao?"
"Linh Linh vốn không cần phải phụ đạo, nền tảng và thành tích của em ấy không hề có vấn đề nào —— điểm này anh hẳn là còn biết rõ hơn em."
Hoắc Tuấn không phủ nhận, chỉ khẽ nhướng mày.
"Đã tốt muốn tốt hơn?"
Tần Khả: "..."
Tần Khả: "Coi như đã tốt còn muốn tốt hơn, thì em cũng chỉ làm được một ít mà thôi, cho nên em hoàn toàn không thể yên tâm thoải mái cầm lấy phần thù lao đó —— em biết rõ anh chẳng qua là đang mượn cớ cho em tiền mà thôi."
Hàng chân mày của Hoắc Tuấn hơi nhíu lại.
"Bây giờ em đã dọn ra khỏi nhà —— anh đoán Tần gia cũng sẽ không gánh vác khoản chi tiêu cho em, vậy em muốn làm gì?"
Tần Khả than nhẹ trong lòng.
Giây sau, cô ngước mắt, ánh mắt nghiêm túc lại trong suốt, "Hoắc Tuấn, em thừa nhận em bị anh làm rung động, bắt đầu thích anh, nhưng cho dù em thật sự yêu anh, thì em vẫn không hy vọng em mất đi tự do của mình."
"..."
Hoắc Tuấn không lên tiếng chỉ rủ mắt nhìn cô.
Tần Khả: "Cho nên em cần phải có không gian của mình, có quyền được cân nhắc và quyết định của bản thân —— em hy vọng đây là thứ anh có thể cho em."
Hoắc Tuấn vẫn không nói chuyện.
Tần Khả chỉ đành phải thỏa hiệp lui lại "Nửa bước".
"Sau khi thật sự quyết định xong, em sẽ nói cho anh."
"..."
"Hoắc Tuấn."
"..." Cuối cùng thiếu niên vẫn là không cam lòng lại không còn cách nào khác đành dời mắt đi chỗ khác, lặp lại lời cô nói, "Sau khi quyết định xong, thì nói cho anh."
Khóe mắt của Tần Khả hơi cong.
"Được, em đồng ý với anh."
Thứ ba, giờ học thể dục.
Đi bộ dọc theo bên ngoài đường đua nhựa của sân thể dục, Cố Tâm Tình đang nghe đến câu sau của Tần Khả, thì kinh ngạc đứng lại:
"Sao cơ? Khả Khả cậu thật sự muốn liên lạc với người kia?"
Tần Khả gật đầu: "Quả thật tớ có ý định này."
Cố Tâm Tình: "... Nhưng tại sao chứ? Không phải cậu cũng đã tìm được công việc gia sư rồi ư, hơn nữa thù lao lại cao như vậy, quả thực là miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đó!"
Tần Khả bất đắc dĩ, "Đúng vậy, miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, sao lại không rơi xuống chỗ người khác, mà chỉ rơi trên người tớ?"
"..."
Cố Tâm Tình chớp chớp mắt, nhạy cảm cảm giác được lời mà Tần Khả nói có hàm ý, suy nghĩ vài giây cô nàng không nhịn được nữa trực tiếp hỏi ra: "Sao vậy, công việc kia có gì mờ ám à? Nhưng ngày đó tớ đi chung với cậu, cũng không giống sẽ có vấn đề mà."
Tần Khả im lặng mấy giây.
Vài giây sau cô than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Cố Tâm Tình, ăn ngay nói thật: "Chủ thuê gia sư đó, thật ra chính là Hoắc Tuấn."
Cố Tâm Tình: "??"
Cố Tâm Tình: "......"
Không khí yên tĩnh quỷ dị giữa hai người kéo dài một lúc lâu, cuối cùng Cố Tâm Tình mới tìm lại được giọng nói của chính mình: "Học trưởng Hoắc Tuấn đối xử với cậu quả thật là... Tình sâu như một đấy. Nhắc tới chuyện này dù sao thì cũng là tớ giật dây ở bên trong, nhưng Khả Khả cậu hãy tin tớ, tớ tuyệt đối không biết gì hết dù chỉ một chút xíu!"
"Tớ biết."
Tần Khả khẽ cười với Cố Tâm Tình, lại bất đắc dĩ nói: "Chẳng qua là chuyện anh ấy đã muốn làm, thì vẫn sẽ làm, mặc dù không có cậu ở trong đó thì anh ấy cũng vậy thôi."
"..."
Thấy Tần Khả thật sự không có ý trách mình, Cố Tâm Tình khẽ thở phào, sau đó lại hỏi tiếp: "Khả Khả vậy bây giờ cậu định làm gì? Công việc gia sư đó, không làm nữa sao?"
Tần Khả: "Biết rõ là anh ấy tùy tiện tìm một cái cớ để cho tớ tiền, mà còn thoải mái nhận nó... Chuyện này tớ thật sự không làm được. Bây giờ nhìn lại, tiếp tục tìm việc làm gia sư quả thật hơi khó khăn, cho nên vừa rồi cũng đã nói với cậu, ngày hôm qua tớ đã bắt đầu cân nhắc dến việc liên lạc với công ty giải trí."
"Quả thật cũng chỉ còn cách đó." Cố Tâm Tình gật đầu, lại cười nói: "Nhưng mà, Khả Khả cậu cũng đừng nản chí, tuy rằng con đường gia sư này bị đứt, nhưng nói không chừng cậu đi trên con đường giải trí, về sau có thể sẽ trở thành một minh tinh lớn đó!"
Cố Tâm Tình kiêu ngạo ưỡn ngực lên:
"Đến lúc đó, tớ chính là bạn thân của đại minh tinh!"
"Nào có đơn giản như thế?"
Tần Khả buồn cười nhìn cô nàng.
Cố Tâm Tình cũng không để ý, vừa ngây ngô cười hì hì với Tần Khả, vừa vẽ lên hình ảnh tương lai Tần Khả trở thành một "Đại minh tinh" trong đầu mình.
Tần Khả vốn định cuối tuần này sẽ chủ động liên lạc với phòng làm việc của người đại diện kia, chỉ là cô lại không nghĩ rằng, ngay lúc này, một điều trùng hợp đã làm rối loạn kế hoạch của cô.
Ngày đó là buổi chiều thứ sáu, hai tiết cuối cùng là tiết tự học, Tần Khả làm lớp trưởng lớp mười Tinh Anh, không thể đổ trách nhiệm cho người khác mà phải phụ trách kỷ luật của tiết tự học.
Đa số thời điểm học sinh lớp mười đều rất có tính tự giác —— nhưng chiều hôm nay lại là một ngoại lệ, không biết là ai từ nơi nào nghe được tin đồn nào đó, mãi cho đến khi sắp đến giờ học mà bọn học sinh vẫn còn đang bàn luận rất nhiệt tình.
"Các cậu nghe gì chưa, đài truyền hình thành phố đang có một chương trình nên muốn đến trường mình để tuyển người đó."
"Thật hay giả?"
"Không thể nào, chúng ta chỉ là một trường cao trung tư nhân bình thường thôi mà —— đừng nói là nơi khác, Kiền thành chỉ có một trường cao trung nghệ thuật, nếu bọn họ có tuyển người thì cũng chỉ đến trường đó tuyển thôi."
"Là thật đó! Dượng của tớ làm trong đài truyền hình của thành phố, tớ còn đặc biệt xác nhận qua với ông ấy."
"Vậy tại sao lại tới trường mình để tuyển chứ?"
"Dù sao thì trường mình cũng là trường cao trung trọng điểm của thành phố mà, mặc dù xếp hạng gần chót, nhưng tới nơi này của chúng ta để tuyển chọn cũng đâu phải là chuyện gì khó hiểu đâu?"
"Nhưng bọn họ là làm chương trình đấy, cũng không phải tổ chức thi thố."
"Vậy thì cậu sai rồi, tớ nghe nói chương trình này chủ yếu là quay xung quanh mấy học thần học bá đấy."
"... Cậu vừa nói như vậy, làm tớ nghĩ đến một người rất thích hợp để tuyển chọn."
"...... Tớ cũng nghĩ đến."
"Các cậu đang nói lớp trưởng? Bàn về thành tích của cậu ấy quả thật không tồi, nhưng... Không chắc chắn là tìm học thần học bá mà, nói không chừng là căn cứ theo cái khác?"
"Thôi đi, cậu chỉ là đang ghen tị —— đáng tiếc, cho dù là dựa theo tài nghệ hay khuôn mặt, thì khả năng trúng tuyển của lớp trưởng Tần Khả là lớn nhất."
"......"
Người nào đó vừa nói ra câu này, bọn học sinh còn đang hưng phấn bàn luận nhất thời đều bị tạt một gáo nước lạnh, ngượng ngùng quay lại tiếp tục chôn đầu xuống bàn học.
Mà bàn đầu tiên của phòng học.
Dựng lỗ tai "Nghe lén" bọn họ bàn luận xong Cố Tâm Tình che miệng cười cười quay người lại, hạ thấp giọng.
"Tiểu Khả, mấy cái mà bọn họ vừa nói, cậu có nghe thấy không?"
Tần Khả bất đắc dĩ liếc cô nàng, "Tin đồn trong trường học mười cái thì có chín cái là giả —— này mà cậu cũng tin?"
"Thà tin là có, không thể không tin được."
Cố Tâm Tình vui vẻ ra mặt, một bộ dạng tựa như người được đề cử đi tham gia chương trình này chính là cô vậy.
"..."
Tần Khả còn đang muốn khuyên Cố Tâm Tình có thời gian để ảo tưởng còn không bằng đọc sách nhiều thêm một chút, thì đột nhiên nghe thấy trước cửa phòng học có người nhẹ nhàng gõ lên.
Trong phòng học yên tĩnh bất chợt một khuôn mặt xa lạ ló đầu vào thăm dò hỏi một tiếng: "Xin hỏi bạn học Tần Khả của lớp các em có ở đây không?"
"......"
Ánh mắt của bọn học sinh vừa bàn luận xong đều vô cùng phức tạp nhìn về vị trí đầu tiên.
Cố Tâm Tình ngơ ngác, sau đó thì hưng phấn liên tục đẩy đẩy khuỷu tay của Tần Khả ——
"Nhanh lên nhanh lên! Khả Khả mau lên! Khả Khả cố lên!"
Tần Khả bất đắc dĩ rút tay về, đứng lên đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng học, Tần Khả tiện tay đóng cửa ở phía sau, sau đó mới hỏi người đang đứng ở cửa: "Chào chị, em là Tần Khả."
"Bạn học Tần Khả, thầy Ngô Thanh Việt bảo tiết này em đến văn phòng của thầy ấy một chuyến, thầy ấy có chuyện muốn tìm em."
"..."
Sau khi nói xong, đối phương liền xoay người rời đi.
Mà Tần Khả thì lại sửng sốt đứng tại chỗ vài giây.
Vốn là đối với những bàn luận và suy đoán của các bạn học, Tần Khả cũng không tin nó.
Nhưng lúc này, sau khi kết thúc tháng huấn luyện quân sự cũng chưa từng xuất hiện, thầy Ngô Thanh Việt đột nhiên lại nhờ người đến tìm cô bảo cô lên văn phòng, chẳng lẽ thật sự là...
Tần Khả giật mình.
Nếu như có thể thông qua việc tham gia chương trình gì đó bên trường học này mà nói, vậy thì hẳn là so với việc cô chủ động liên hệ với công ty giải trí kia thì tính nguy hiểm giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa, coi như con đường này không thông, thì cũng không ảnh hưởng đến việc cô tiếp tục quay đầu bước trên con đường giải trí.
Đơn giản suy nghĩ như vậy, Tần Khả cũng không do dự nữa, bước nhanh xuống dưới lầu.
......
Thời điểm Tần Khả đến văn phòng của Ngô Thanh Việt, thoạt nhìn đối phương như đã chờ cô được một lúc.
"Thầy Ngô."
Trước khi vào cửa, Tần Khả không chút do dự mà cung kính chào hỏi một tiếng.
Nghe thấy động tĩnh Ngô Thanh Việt ngẩng đầu lên, vừa thấy Tần Khả thì lập tức nở một nụ cười.
"Tần Khả tới rồi? Vào đi."
Tần Khả lên tiếng đáp lại rồi đi vào.
Ngô Thanh Việt: "Ngồi xuống đi."
"... Cảm ơn thầy." Tần Khả hơi do dự, vẫn là nghe lời Ngô Thanh Việt ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc.
"Thầy tìm em tới, là có chuyện muốn hỏi ý của em."
Trong tay Ngô Thanh Việt cầm một tờ giấy mỏng duỗi ra trước mặt, ông giương mắt nhìn Tần Khả, vừa định nói gì đó thì đột nhiên bật cười.
"Có phải em đã đoán ra được gì rồi không?"
"..."
Đang tò mò nhìn tờ giấy A4 kia Tần Khả nghe vậy thì sửng sốt, ngay sau đó ngượng ngùng nói: "Ở trên đường có suy đoán lung tung chút ạ."
"Ừm, đoán cái gì?"
"..." Tần Khả hơi do dự, dứt khoát nói ra, "Trước đó có nghe mấy bạn học trong lớp bàn luận rằng đài truyền hình thành phố có một chương trình, hình như có người đến trường của chúng ta để tuyển học sinh."
Nụ cười của Ngô Thanh Việt càng sâu hơn, "Em nhìn mấy đứa tụi em đi, năng lựng học tập của từng đứa cũng chưa chắc tốt được bao nhiêu, nhưng mà cái năng lực tình báo này, thầy thấy trước kia không để cho các em vào làm trong cơ quan tình báo thì thật đúng là nhân tài không được trọng dụng mà."
Tần Khả cười theo.
Đồng thời ánh mắt của cô khẽ lay động —— từ lời vui đùa hiếm có này có thể nhìn ra được, tâm trạng bây giờ của Ngô Thanh Việt hẳn là rất tốt.
Lúc này Ngô Thanh Việt lại hỏi: "Vậy em còn nghe được gì khác không?"
Tần Khả lắc đầu.
"Không có, chỉ nghe được một phần nhỏ này thôi." Tạm dừng một chút, cô thành thật nói tiếp: "Thật ra thì em vốn không tin, cho đến khi thầy nhờ người đến tìm em."
"Em vẫn luôn rất thông minh." Tâm trạng của Ngô Thanh Việt rất tốt cười một tiếng, ông cầm tớ giấy mỏng trong tay đưa tới trước mặt Tần Khả, "Bọn họ nói không sai, đài truyền hình thành phố muốn làm một chương trình mới. Chương trình này tạm có tên là học bá xuất sắc nhất, đương nhiên, đây chỉ là một mánh khóe mà thôi, bản chất thì vẫn là một chương trình mang tính giải trí, bất luận là khách mời hay ý tưởng của chương trình, vị trí đều không cao lắm, thầy có hỏi qua một người bạn trong nghề, thì họ nói rằng định mời mấy người mới trong các công ty."
Tần Khả cầm lấy tờ giấy, còn chưa kịp xem, vừa nghe đến đó thì lập tức nghi hoặc mà ngẩng đầu.
"Vậy hình như đâu có liên quan đến học sinh cao trung bình thường như em?"
"Không."
Ngô Thanh Việt lắc đầu, cười nói
"Em vẫn là còn quá trẻ —— Tần Khả, em phải biết rằng, cho dù có rất nhiều chuyện trên thế giới này đều có thể tìm ra lối tắt và cánh cửa bí mật, dù mọi thứ đều cho những người không có năng lực là không công bằng —— nhưng nhất định có ngoại lệ."
"?"
Tần Khả nghe không hiểu lời này, nghi hoặc nhìn Ngô Thanh Việt, "Ý của thầy là...?"
Ngô Thanh Việt dứt khoát nói thẳng:
"Nếu như trong mười chức vị, có tám thậm chí chín, là dựa vào quan hệ hoặc là tài nguyên bước vào bằng đường tắt, vậy thì ít nhất trong đó có một hay thậm chí nhiều hơn, là hoàn toàn dựa năng lực mà đi vào."
Tần Khả như có điều suy nghĩ.
Ngô Thanh Việt: "Bởi vì bất kể là vì chương trình hay đơn vị, tổ chức nào khác, bọn họ đều muốn duy trì hoạt động, muốn cho đám "Bất tài" dựa vào tài nguyên và cửa sau không đến mức phải bôi xấu và làm sụp đổ tâm huyết của họ, vậy thì nhất định phải có một người có năng lực chân chính tới để chống đỡ."
Tần Khả bừng tỉnh.
"Cho nên bọn họ mới..."
Ngô Thanh Việt gật đầu, "Cho nên bọn họ cần một học sinh có năng lực chân chính —— ví dụ như em."
Tần Khả ngẩn ra, ngay sau đó có chút ngượng ngùng: "Thầy cũng đừng tâng bốc em lên như vậy, em làm gì có loại năng lực lấy một chọi mười được chứ."
"Đương nhiên là em có, cũng đừng tự coi nhẹ bản thân." Ngô Thanh Việt cười cười, "Bởi vì trong chương trình này, cái nó cần chính là năng lực tổng hợp —— em làm cho công ty quản lý của những người mới trong chương trình kia không thể bỏ qua được thành tích và lượng kiến thức mà em có, còn có tướng mạo không thua kém bất kì kẻ nào, cộng thêm với sở trường nghệ thuật vũ đạo —— năng lực tổng hợp của em, ít nhất đối với nhu cầu của chương trình này, thì đó chính là lấy một chọi mười."
"..."
"Quan trọng hơn." Ngô Thanh Việt lại cười rộ lên, lần này nụ cười của ông trở nên có chút tự cao, "Em biết thật sự thành công, là đám người nào không?"
Tần Khả: "Không phải thầy nói là những có năng lực nhất sao?"
"Đương nhiên. Chẳng qua là bên trong bọn họ." Ngô Thanh Việt cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, "Những người đó, vô cùng ưu tú lại xuất chúng, đúng lúc bên người lại có một vài nhân mạch và quan hệ."
"..."
Ánh mắt của Tần Khả chợt lóe, "Thầy là nói ——"
Ngô Thanh Việt cười, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
"Đúng lúc, một trong những người chuẩn bị chương trình này, là bạn chí cốt nhiều năm của thầy —— cũng bởi vì tầng quan hệ này, ông ấy mới tìm đến trường chúng ta."
Tần Khả bừng tỉnh.
——
Khó trách, chương trình của đài truyền hình thành phố, lại đột nhiên chạy đến trường trung học tư nhân nho nhỏ của Kiền thành để tuyển người. Kiếp trước Tần Yên lại coi trọng mạng lưới giao thiệp này của thầy Ngô Thanh Việt, cô ta quả thật là có mắt nhìn.
Ngô Thanh Việt: "Gần đây cũng bởi vì chuyện tuyển người này mà ông bạn của thầy phải đau đầu, thầy liền nói với ông ấy muốn có một danh ngạch —— thầy chuẩn bị tiến cử em, cho nên hôm nay kêu em tới, chính là muốn hỏi ý của em thế nào."
Ông ngừng một lát, lại nói: "Đương nhiên, em không cần phải lo lắng việc học, thầy đã hỏi cho em rồi —— chương trình này chỉ quay vào cuối tuần, tuyệt đối không chậm trễ thời gian lên lớp và học tập của em."
"Còn tình huống cụ thể của nhà em, ít nhiều thì thầy cũng hiểu được, chương trình này có khoản thù lao rất xa xỉ dành cho khách quý —— em cùng những người ký với công ty quản lý, khác với những nghệ sĩ mới còn chưa ra mắt nên chỉ có thể lấy một ít "Tiền tiêu vặt", nên toàn bộ khoản tiền này em sẽ cầm hết, thầy sẽ không tham ô một đồng nào."
"Cho nên Tần Khả, ý của em thế nào?"
Trên mặt của Tần Khả xuất hiện nụ cười.
"Có cơ hội như vậy đương nhiên em rất muốn thử nghiệm, cảm ơn thầy Ngô!"
Cô ngừng lại một chút, lại chần chờ nói: "Chỉ là, như vậy có phải sẽ khiến thầy thiếu người bạn đó một ân tình hay không?"
"Em yên tâm."
Ngô Thanh Việt cười một tiếng.
"Chuyện này, tuy nói danh ngạch là do thầy chủ động đòi khi ông ấy đề cập tới —— nhưng nói cho cùng thì đây cũng là hỗ trợ lẫn nhau, em không giống như những nghệ sĩ mới, Tần Khả, quyết định thật sự giúp em tham gia được chương trình này, là cái mà thầy vừa nói chính là năng lực của em —— thầy tiến cử em cũng chỉ là thứ yếu. Ông ấy cho thầy một danh ngạch, mà thầy cho ông ấy một thí sinh hoàn mỹ, đôi bên cùng có lợi, cớ sao lại không làm? Cũng đâu có cái gì gọi là ai thiếu ai nhân tình chứ?"
Tần Khả nghe xong, gật đầu một cái, nhưng rất nhanh lại lắc đầu: "Thầy Ngô, em biết cơ hội lần này rất khó mới có được —— thầy tiến cử mới là quan trọng nhất, dù sao không có thầy làm trung gian, thì coi như em có năng lực đi chăng nữa, có lẽ là người ta cũng không nhìn thấy em. Cho nên em biết thầy đã làm rất nhiều vì em, em sẽ ghi nhớ trong lòng."
Ngô Thanh Việt hiếm khi ngẩn ra, ngay sau đó thì cười gật đầu, "Tần Khả, em là một đứa trẻ thông minh, lại ưu tú, còn rất có lòng, sau này em nhất định sẽ đạt được thành tựu."
Ông nói xong, chỉ vào tờ giấy A4 ra hiệu cho Tần Khả.
"Đó là đơn ghi danh của chương trình bọn họ, trong nội bộ chỉ có được mấy tờ thôi, bọn họ sẽ tiến hành sàng lọc các em, nhưng em yên tâm, đây chẳng qua chỉ là một quy trình mà thôi, em không cần lo lắng —— sau khi điền xong, thì nộp dựa theo yêu cầu trên tờ giấy, nhớ rõ bản bằng giấy và bản bằng điện tử đều phải có."
"Vâng ạ."
Tần Khả khẽ hít một hơi rồi dùng sức gật đầu.
"Cảm ơn thầy Ngô, em nhất định sẽ quý trọng cơ hội lần này, sẽ không để thầy thất vọng."
Ngô Thanh Việt cười gật đầu.
"Thầy chờ mong biểu hiện của em, càng chờ mong tương lai của em, Tần Khả."
Nhìn bộ dạng Hoắc Tuấn nghiêm túc bày ra tư thế không đưa ra được đáp án thì đừng nghĩ đến việc rời đi, Tần Khả chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
"Anh để cho em suy nghĩ thêm chút được chứ."
Hoắc Tuấn một chút ý tạm dừng cũng không có: "Có thể, bao lâu?"
Tần Khả: "..."
Tần Khả: "Một tháng?"
Khóe miệng của Hoắc Tuấn cong lên, gật đầu.
Tần Khả vừa muốn thở phào, thì nghe thấy thiếu niên vừa gật đầu đó nói: "Thời gian một bữa cơm trưa, không thể nhiều hơn nữa."
Tần Khả: "......"
Tần Khả nghĩ thầm một bữa cơm trưa thì một bữa cơm, trên đường trở về cô còn có thể suy nghĩ lại thật kỹ. Sau đó Tần Khả liền phát hiện ra một bữa cơm trưa này được chuẩn bị trong biệt thự.
"..."
Hai phút sau, Tần Khả dở khóc dở cười ngồi trong phòng ăn ở lầu một của căn biệt thự.
Đối diện cô chính là Hoắc Tuấn vừa thay một bộ quần áo thoải mái.
"Buổi trưa là cơm Tây." Người phụ nữ trung niên, cũng chính là quản gia của biệt thự Cố Cầm ôn hòa giới thiệu cho Tần Khả, "Lần trước thiếu gia Trọng Lâu nghe nói tiểu thư Tần Khả có thiên hướng cơm Tây theo kiểu Pháp, nên đã cố ý mời một vị đầu bếp từ Tứ Cửu thành tới nhà. Tiểu thư Tần Khả có thể nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
"..."
Tần Khả ngẩn ra, cảm thấy bất ngờ nhìn sang Hoắc Tuấn.
Được Cố Cầm nhắc nhở xưng hô của Hoắc Tuấn, cô lại nhớ đến kiếp trước —— khi đó tại biệt thự ở Tứ Cửu thành, cho tới nay Hoắc Trọng Lâu cũng chưa từng dùng cơm cùng cô.
Hơn nữa anh cũng không cho người khác cùng ăn với cô.
Tần Khả nhớ rất rõ, khi đó chính mình đã từng mời một trợ lý sinh hoạt mà Hoắc Trọng Lâu sắp xếp cho mình ngồi xuống bàn cùng dùng cơm, nhưng đến ngày hôm sau, cô nữ sinh đáng yêu vừa mới tốt nghiệp đó mang khuôn mặt đầy nước mắt bị Hoắc Trọng Lâu đuổi ra ngoài...
Tần Khả lấy lại ý thức, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Cô đột nhiên cảm thấy, so với kiếp trước, có thể hòa thuận vui vẻ mặt đối mặt cùng ăn một bữa cơm như vậy, thật ra cũng là một chuyện không tồi.
Trong thời gian Tần Khả thất thần, món khai vị thứ nhất đã được người giúp việc của biệt thự bưng lên bàn.
Món khai vị là gan ngỗng chiên thường gặp, gan ngỗng được chiên với mức lửa vừa phải, số lượng cũng cực ít.
Để ý thấy món khai vị của Hoắc Tuấn cũng giống với mình, Tần Khả có chút bất ngờ.
"Không phải anh không thích gan ngỗng...?"
"."
Bàn ăn đối diện, mới vừa nhíu mày Hoắc Tuấn nhấc mí mắt lên, giây sau anh khẽ cười một tiếng, nhìn Tần Khả: "Sao em biết?"
"..."
Tần Khả nói xong thì hối hận.
Nhất định là bị Cố Cầm gợi lên kí ức của kiếp trước, nên cô mới không tự giác được mà đem thói quen khi đó của Hoắc Trọng Lâu đặt lên người Hoắc Tuấn.
——
Cô còn nhớ rất rõ, lúc trước Hoắc Cảnh Ngôn đã nói với cô, gan ngỗng chính là một trong những món ăn mà Hoắc Trọng Lâu chán ghét nhất, nhưng cũng thật trùng hợp, đó lại là món khai vị mà Tần Khả thích nhất.
Tần Khả thầm chột dạ, trên mặt lại không thay đổi quá nhiều, cô chỉ lấy bộ dao nĩa mới đã được lau chùi qua, khẽ cắt gan ngỗng, đồng thời cũng không tự nhiên mà nói chuyện:
"Thầy Hoắc nói cho em."
"Anh ta quan sát cũng tỉ mỉ thật."
Hoắc Tuấn cười nhạt một tiếng, không nghi ngờ cô.
Tần Khả: "......"
Thật sự xin lỗi thầy Hoắc.
"Bởi vì em thích."
"?" Tần Khả sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuấn, "Gì cơ..."
Hoắc Tuấn lấy nĩa khẽ cắm xuống miếng gan ngỗng vừa được cắt.
"Thứ em thích, anh cũng muốn thử thích."
Tần Khả ngơ ngẩn.
Một lúc lâu sau cô cúi đầu xuống, im lặng không tiếng động ăn cơm, cũng không nói thêm một câu nào nữa.
Dùng xong món khai vị, người giúp việc thay một bộ dao nĩa mới, mang món canh thứ hai lên trên bàn.
Bởi vì trước đó đã từng hỏi qua, Tần Khả bày tỏ bản thân không thích bơ, cho nên khác với của Hoắc Tuấn là một chén súp kem nấm, trước mặt cô là một bát súp hải sản Provence, độ hồng thích hợp của tôm bày thành chiếc nón lá phủ kín cái đĩa. Đầu ếp hiển nhiên là người có bàn tay rất phong cách lại vô cùng chuyên nghiệp, ngay cả vành nón dọc theo viền đĩa cũng vô cùng tinh xảo.
Mà ở giữa bàn ăn, cũng đặt một đĩa bánh mì được cắt thành miếng mỏng.
"Súp hải sản chính là món sở trường của đầu bếp này, em thử xem, không thích thì đổi cái khác." Hoắc Tuấn nói.
Tần Khả gật đầu, "Nhìn cũng không tệ."
"..."
Chờ sau khi ăn xong món chính, nhìn đám người giúp việc thu dọn chén đĩa, Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn Tần Khả.
Giống như là từ trên trời tiện tay hái xuống một câu:
"Suy xét thế nào rồi?"
"..."
Tần Khả thiếu chút nữa là bị sặc.
Mấy chục giây sau, Tần Khả buông xuống khăn ăn đang lau khóe miệng, bình tĩnh nói chuyện:
"Em có thể ở lại biệt thự."
Trong mắt Hoắc Tuấn chợt lóe lên ánh sáng, đủ loại cảm xúc lướt qua.
Một lát sau, anh vẫn là không ngăn được tiếng cười phát ra, "Mặc dù biết phía sau em hẳn là còn một câu "Nhưng mà", nhưng anh cũng rất vui vẻ."
"..." Tần Khả bất đắc dĩ nhìn anh, "Nhưng mà, số tiền quy định trong hợp đồng mới, em không thể cầm."
Hoắc Tuấn: "Tại sao?"
"Linh Linh vốn không cần phải phụ đạo, nền tảng và thành tích của em ấy không hề có vấn đề nào —— điểm này anh hẳn là còn biết rõ hơn em."
Hoắc Tuấn không phủ nhận, chỉ khẽ nhướng mày.
"Đã tốt muốn tốt hơn?"
Tần Khả: "..."
Tần Khả: "Coi như đã tốt còn muốn tốt hơn, thì em cũng chỉ làm được một ít mà thôi, cho nên em hoàn toàn không thể yên tâm thoải mái cầm lấy phần thù lao đó —— em biết rõ anh chẳng qua là đang mượn cớ cho em tiền mà thôi."
Hàng chân mày của Hoắc Tuấn hơi nhíu lại.
"Bây giờ em đã dọn ra khỏi nhà —— anh đoán Tần gia cũng sẽ không gánh vác khoản chi tiêu cho em, vậy em muốn làm gì?"
Tần Khả than nhẹ trong lòng.
Giây sau, cô ngước mắt, ánh mắt nghiêm túc lại trong suốt, "Hoắc Tuấn, em thừa nhận em bị anh làm rung động, bắt đầu thích anh, nhưng cho dù em thật sự yêu anh, thì em vẫn không hy vọng em mất đi tự do của mình."
"..."
Hoắc Tuấn không lên tiếng chỉ rủ mắt nhìn cô.
Tần Khả: "Cho nên em cần phải có không gian của mình, có quyền được cân nhắc và quyết định của bản thân —— em hy vọng đây là thứ anh có thể cho em."
Hoắc Tuấn vẫn không nói chuyện.
Tần Khả chỉ đành phải thỏa hiệp lui lại "Nửa bước".
"Sau khi thật sự quyết định xong, em sẽ nói cho anh."
"..."
"Hoắc Tuấn."
"..." Cuối cùng thiếu niên vẫn là không cam lòng lại không còn cách nào khác đành dời mắt đi chỗ khác, lặp lại lời cô nói, "Sau khi quyết định xong, thì nói cho anh."
Khóe mắt của Tần Khả hơi cong.
"Được, em đồng ý với anh."
Thứ ba, giờ học thể dục.
Đi bộ dọc theo bên ngoài đường đua nhựa của sân thể dục, Cố Tâm Tình đang nghe đến câu sau của Tần Khả, thì kinh ngạc đứng lại:
"Sao cơ? Khả Khả cậu thật sự muốn liên lạc với người kia?"
Tần Khả gật đầu: "Quả thật tớ có ý định này."
Cố Tâm Tình: "... Nhưng tại sao chứ? Không phải cậu cũng đã tìm được công việc gia sư rồi ư, hơn nữa thù lao lại cao như vậy, quả thực là miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đó!"
Tần Khả bất đắc dĩ, "Đúng vậy, miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, sao lại không rơi xuống chỗ người khác, mà chỉ rơi trên người tớ?"
"..."
Cố Tâm Tình chớp chớp mắt, nhạy cảm cảm giác được lời mà Tần Khả nói có hàm ý, suy nghĩ vài giây cô nàng không nhịn được nữa trực tiếp hỏi ra: "Sao vậy, công việc kia có gì mờ ám à? Nhưng ngày đó tớ đi chung với cậu, cũng không giống sẽ có vấn đề mà."
Tần Khả im lặng mấy giây.
Vài giây sau cô than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Cố Tâm Tình, ăn ngay nói thật: "Chủ thuê gia sư đó, thật ra chính là Hoắc Tuấn."
Cố Tâm Tình: "??"
Cố Tâm Tình: "......"
Không khí yên tĩnh quỷ dị giữa hai người kéo dài một lúc lâu, cuối cùng Cố Tâm Tình mới tìm lại được giọng nói của chính mình: "Học trưởng Hoắc Tuấn đối xử với cậu quả thật là... Tình sâu như một đấy. Nhắc tới chuyện này dù sao thì cũng là tớ giật dây ở bên trong, nhưng Khả Khả cậu hãy tin tớ, tớ tuyệt đối không biết gì hết dù chỉ một chút xíu!"
"Tớ biết."
Tần Khả khẽ cười với Cố Tâm Tình, lại bất đắc dĩ nói: "Chẳng qua là chuyện anh ấy đã muốn làm, thì vẫn sẽ làm, mặc dù không có cậu ở trong đó thì anh ấy cũng vậy thôi."
"..."
Thấy Tần Khả thật sự không có ý trách mình, Cố Tâm Tình khẽ thở phào, sau đó lại hỏi tiếp: "Khả Khả vậy bây giờ cậu định làm gì? Công việc gia sư đó, không làm nữa sao?"
Tần Khả: "Biết rõ là anh ấy tùy tiện tìm một cái cớ để cho tớ tiền, mà còn thoải mái nhận nó... Chuyện này tớ thật sự không làm được. Bây giờ nhìn lại, tiếp tục tìm việc làm gia sư quả thật hơi khó khăn, cho nên vừa rồi cũng đã nói với cậu, ngày hôm qua tớ đã bắt đầu cân nhắc dến việc liên lạc với công ty giải trí."
"Quả thật cũng chỉ còn cách đó." Cố Tâm Tình gật đầu, lại cười nói: "Nhưng mà, Khả Khả cậu cũng đừng nản chí, tuy rằng con đường gia sư này bị đứt, nhưng nói không chừng cậu đi trên con đường giải trí, về sau có thể sẽ trở thành một minh tinh lớn đó!"
Cố Tâm Tình kiêu ngạo ưỡn ngực lên:
"Đến lúc đó, tớ chính là bạn thân của đại minh tinh!"
"Nào có đơn giản như thế?"
Tần Khả buồn cười nhìn cô nàng.
Cố Tâm Tình cũng không để ý, vừa ngây ngô cười hì hì với Tần Khả, vừa vẽ lên hình ảnh tương lai Tần Khả trở thành một "Đại minh tinh" trong đầu mình.
Tần Khả vốn định cuối tuần này sẽ chủ động liên lạc với phòng làm việc của người đại diện kia, chỉ là cô lại không nghĩ rằng, ngay lúc này, một điều trùng hợp đã làm rối loạn kế hoạch của cô.
Ngày đó là buổi chiều thứ sáu, hai tiết cuối cùng là tiết tự học, Tần Khả làm lớp trưởng lớp mười Tinh Anh, không thể đổ trách nhiệm cho người khác mà phải phụ trách kỷ luật của tiết tự học.
Đa số thời điểm học sinh lớp mười đều rất có tính tự giác —— nhưng chiều hôm nay lại là một ngoại lệ, không biết là ai từ nơi nào nghe được tin đồn nào đó, mãi cho đến khi sắp đến giờ học mà bọn học sinh vẫn còn đang bàn luận rất nhiệt tình.
"Các cậu nghe gì chưa, đài truyền hình thành phố đang có một chương trình nên muốn đến trường mình để tuyển người đó."
"Thật hay giả?"
"Không thể nào, chúng ta chỉ là một trường cao trung tư nhân bình thường thôi mà —— đừng nói là nơi khác, Kiền thành chỉ có một trường cao trung nghệ thuật, nếu bọn họ có tuyển người thì cũng chỉ đến trường đó tuyển thôi."
"Là thật đó! Dượng của tớ làm trong đài truyền hình của thành phố, tớ còn đặc biệt xác nhận qua với ông ấy."
"Vậy tại sao lại tới trường mình để tuyển chứ?"
"Dù sao thì trường mình cũng là trường cao trung trọng điểm của thành phố mà, mặc dù xếp hạng gần chót, nhưng tới nơi này của chúng ta để tuyển chọn cũng đâu phải là chuyện gì khó hiểu đâu?"
"Nhưng bọn họ là làm chương trình đấy, cũng không phải tổ chức thi thố."
"Vậy thì cậu sai rồi, tớ nghe nói chương trình này chủ yếu là quay xung quanh mấy học thần học bá đấy."
"... Cậu vừa nói như vậy, làm tớ nghĩ đến một người rất thích hợp để tuyển chọn."
"...... Tớ cũng nghĩ đến."
"Các cậu đang nói lớp trưởng? Bàn về thành tích của cậu ấy quả thật không tồi, nhưng... Không chắc chắn là tìm học thần học bá mà, nói không chừng là căn cứ theo cái khác?"
"Thôi đi, cậu chỉ là đang ghen tị —— đáng tiếc, cho dù là dựa theo tài nghệ hay khuôn mặt, thì khả năng trúng tuyển của lớp trưởng Tần Khả là lớn nhất."
"......"
Người nào đó vừa nói ra câu này, bọn học sinh còn đang hưng phấn bàn luận nhất thời đều bị tạt một gáo nước lạnh, ngượng ngùng quay lại tiếp tục chôn đầu xuống bàn học.
Mà bàn đầu tiên của phòng học.
Dựng lỗ tai "Nghe lén" bọn họ bàn luận xong Cố Tâm Tình che miệng cười cười quay người lại, hạ thấp giọng.
"Tiểu Khả, mấy cái mà bọn họ vừa nói, cậu có nghe thấy không?"
Tần Khả bất đắc dĩ liếc cô nàng, "Tin đồn trong trường học mười cái thì có chín cái là giả —— này mà cậu cũng tin?"
"Thà tin là có, không thể không tin được."
Cố Tâm Tình vui vẻ ra mặt, một bộ dạng tựa như người được đề cử đi tham gia chương trình này chính là cô vậy.
"..."
Tần Khả còn đang muốn khuyên Cố Tâm Tình có thời gian để ảo tưởng còn không bằng đọc sách nhiều thêm một chút, thì đột nhiên nghe thấy trước cửa phòng học có người nhẹ nhàng gõ lên.
Trong phòng học yên tĩnh bất chợt một khuôn mặt xa lạ ló đầu vào thăm dò hỏi một tiếng: "Xin hỏi bạn học Tần Khả của lớp các em có ở đây không?"
"......"
Ánh mắt của bọn học sinh vừa bàn luận xong đều vô cùng phức tạp nhìn về vị trí đầu tiên.
Cố Tâm Tình ngơ ngác, sau đó thì hưng phấn liên tục đẩy đẩy khuỷu tay của Tần Khả ——
"Nhanh lên nhanh lên! Khả Khả mau lên! Khả Khả cố lên!"
Tần Khả bất đắc dĩ rút tay về, đứng lên đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng học, Tần Khả tiện tay đóng cửa ở phía sau, sau đó mới hỏi người đang đứng ở cửa: "Chào chị, em là Tần Khả."
"Bạn học Tần Khả, thầy Ngô Thanh Việt bảo tiết này em đến văn phòng của thầy ấy một chuyến, thầy ấy có chuyện muốn tìm em."
"..."
Sau khi nói xong, đối phương liền xoay người rời đi.
Mà Tần Khả thì lại sửng sốt đứng tại chỗ vài giây.
Vốn là đối với những bàn luận và suy đoán của các bạn học, Tần Khả cũng không tin nó.
Nhưng lúc này, sau khi kết thúc tháng huấn luyện quân sự cũng chưa từng xuất hiện, thầy Ngô Thanh Việt đột nhiên lại nhờ người đến tìm cô bảo cô lên văn phòng, chẳng lẽ thật sự là...
Tần Khả giật mình.
Nếu như có thể thông qua việc tham gia chương trình gì đó bên trường học này mà nói, vậy thì hẳn là so với việc cô chủ động liên hệ với công ty giải trí kia thì tính nguy hiểm giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa, coi như con đường này không thông, thì cũng không ảnh hưởng đến việc cô tiếp tục quay đầu bước trên con đường giải trí.
Đơn giản suy nghĩ như vậy, Tần Khả cũng không do dự nữa, bước nhanh xuống dưới lầu.
......
Thời điểm Tần Khả đến văn phòng của Ngô Thanh Việt, thoạt nhìn đối phương như đã chờ cô được một lúc.
"Thầy Ngô."
Trước khi vào cửa, Tần Khả không chút do dự mà cung kính chào hỏi một tiếng.
Nghe thấy động tĩnh Ngô Thanh Việt ngẩng đầu lên, vừa thấy Tần Khả thì lập tức nở một nụ cười.
"Tần Khả tới rồi? Vào đi."
Tần Khả lên tiếng đáp lại rồi đi vào.
Ngô Thanh Việt: "Ngồi xuống đi."
"... Cảm ơn thầy." Tần Khả hơi do dự, vẫn là nghe lời Ngô Thanh Việt ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc.
"Thầy tìm em tới, là có chuyện muốn hỏi ý của em."
Trong tay Ngô Thanh Việt cầm một tờ giấy mỏng duỗi ra trước mặt, ông giương mắt nhìn Tần Khả, vừa định nói gì đó thì đột nhiên bật cười.
"Có phải em đã đoán ra được gì rồi không?"
"..."
Đang tò mò nhìn tờ giấy A4 kia Tần Khả nghe vậy thì sửng sốt, ngay sau đó ngượng ngùng nói: "Ở trên đường có suy đoán lung tung chút ạ."
"Ừm, đoán cái gì?"
"..." Tần Khả hơi do dự, dứt khoát nói ra, "Trước đó có nghe mấy bạn học trong lớp bàn luận rằng đài truyền hình thành phố có một chương trình, hình như có người đến trường của chúng ta để tuyển học sinh."
Nụ cười của Ngô Thanh Việt càng sâu hơn, "Em nhìn mấy đứa tụi em đi, năng lựng học tập của từng đứa cũng chưa chắc tốt được bao nhiêu, nhưng mà cái năng lực tình báo này, thầy thấy trước kia không để cho các em vào làm trong cơ quan tình báo thì thật đúng là nhân tài không được trọng dụng mà."
Tần Khả cười theo.
Đồng thời ánh mắt của cô khẽ lay động —— từ lời vui đùa hiếm có này có thể nhìn ra được, tâm trạng bây giờ của Ngô Thanh Việt hẳn là rất tốt.
Lúc này Ngô Thanh Việt lại hỏi: "Vậy em còn nghe được gì khác không?"
Tần Khả lắc đầu.
"Không có, chỉ nghe được một phần nhỏ này thôi." Tạm dừng một chút, cô thành thật nói tiếp: "Thật ra thì em vốn không tin, cho đến khi thầy nhờ người đến tìm em."
"Em vẫn luôn rất thông minh." Tâm trạng của Ngô Thanh Việt rất tốt cười một tiếng, ông cầm tớ giấy mỏng trong tay đưa tới trước mặt Tần Khả, "Bọn họ nói không sai, đài truyền hình thành phố muốn làm một chương trình mới. Chương trình này tạm có tên là học bá xuất sắc nhất, đương nhiên, đây chỉ là một mánh khóe mà thôi, bản chất thì vẫn là một chương trình mang tính giải trí, bất luận là khách mời hay ý tưởng của chương trình, vị trí đều không cao lắm, thầy có hỏi qua một người bạn trong nghề, thì họ nói rằng định mời mấy người mới trong các công ty."
Tần Khả cầm lấy tờ giấy, còn chưa kịp xem, vừa nghe đến đó thì lập tức nghi hoặc mà ngẩng đầu.
"Vậy hình như đâu có liên quan đến học sinh cao trung bình thường như em?"
"Không."
Ngô Thanh Việt lắc đầu, cười nói
"Em vẫn là còn quá trẻ —— Tần Khả, em phải biết rằng, cho dù có rất nhiều chuyện trên thế giới này đều có thể tìm ra lối tắt và cánh cửa bí mật, dù mọi thứ đều cho những người không có năng lực là không công bằng —— nhưng nhất định có ngoại lệ."
"?"
Tần Khả nghe không hiểu lời này, nghi hoặc nhìn Ngô Thanh Việt, "Ý của thầy là...?"
Ngô Thanh Việt dứt khoát nói thẳng:
"Nếu như trong mười chức vị, có tám thậm chí chín, là dựa vào quan hệ hoặc là tài nguyên bước vào bằng đường tắt, vậy thì ít nhất trong đó có một hay thậm chí nhiều hơn, là hoàn toàn dựa năng lực mà đi vào."
Tần Khả như có điều suy nghĩ.
Ngô Thanh Việt: "Bởi vì bất kể là vì chương trình hay đơn vị, tổ chức nào khác, bọn họ đều muốn duy trì hoạt động, muốn cho đám "Bất tài" dựa vào tài nguyên và cửa sau không đến mức phải bôi xấu và làm sụp đổ tâm huyết của họ, vậy thì nhất định phải có một người có năng lực chân chính tới để chống đỡ."
Tần Khả bừng tỉnh.
"Cho nên bọn họ mới..."
Ngô Thanh Việt gật đầu, "Cho nên bọn họ cần một học sinh có năng lực chân chính —— ví dụ như em."
Tần Khả ngẩn ra, ngay sau đó có chút ngượng ngùng: "Thầy cũng đừng tâng bốc em lên như vậy, em làm gì có loại năng lực lấy một chọi mười được chứ."
"Đương nhiên là em có, cũng đừng tự coi nhẹ bản thân." Ngô Thanh Việt cười cười, "Bởi vì trong chương trình này, cái nó cần chính là năng lực tổng hợp —— em làm cho công ty quản lý của những người mới trong chương trình kia không thể bỏ qua được thành tích và lượng kiến thức mà em có, còn có tướng mạo không thua kém bất kì kẻ nào, cộng thêm với sở trường nghệ thuật vũ đạo —— năng lực tổng hợp của em, ít nhất đối với nhu cầu của chương trình này, thì đó chính là lấy một chọi mười."
"..."
"Quan trọng hơn." Ngô Thanh Việt lại cười rộ lên, lần này nụ cười của ông trở nên có chút tự cao, "Em biết thật sự thành công, là đám người nào không?"
Tần Khả: "Không phải thầy nói là những có năng lực nhất sao?"
"Đương nhiên. Chẳng qua là bên trong bọn họ." Ngô Thanh Việt cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, "Những người đó, vô cùng ưu tú lại xuất chúng, đúng lúc bên người lại có một vài nhân mạch và quan hệ."
"..."
Ánh mắt của Tần Khả chợt lóe, "Thầy là nói ——"
Ngô Thanh Việt cười, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
"Đúng lúc, một trong những người chuẩn bị chương trình này, là bạn chí cốt nhiều năm của thầy —— cũng bởi vì tầng quan hệ này, ông ấy mới tìm đến trường chúng ta."
Tần Khả bừng tỉnh.
——
Khó trách, chương trình của đài truyền hình thành phố, lại đột nhiên chạy đến trường trung học tư nhân nho nhỏ của Kiền thành để tuyển người. Kiếp trước Tần Yên lại coi trọng mạng lưới giao thiệp này của thầy Ngô Thanh Việt, cô ta quả thật là có mắt nhìn.
Ngô Thanh Việt: "Gần đây cũng bởi vì chuyện tuyển người này mà ông bạn của thầy phải đau đầu, thầy liền nói với ông ấy muốn có một danh ngạch —— thầy chuẩn bị tiến cử em, cho nên hôm nay kêu em tới, chính là muốn hỏi ý của em thế nào."
Ông ngừng một lát, lại nói: "Đương nhiên, em không cần phải lo lắng việc học, thầy đã hỏi cho em rồi —— chương trình này chỉ quay vào cuối tuần, tuyệt đối không chậm trễ thời gian lên lớp và học tập của em."
"Còn tình huống cụ thể của nhà em, ít nhiều thì thầy cũng hiểu được, chương trình này có khoản thù lao rất xa xỉ dành cho khách quý —— em cùng những người ký với công ty quản lý, khác với những nghệ sĩ mới còn chưa ra mắt nên chỉ có thể lấy một ít "Tiền tiêu vặt", nên toàn bộ khoản tiền này em sẽ cầm hết, thầy sẽ không tham ô một đồng nào."
"Cho nên Tần Khả, ý của em thế nào?"
Trên mặt của Tần Khả xuất hiện nụ cười.
"Có cơ hội như vậy đương nhiên em rất muốn thử nghiệm, cảm ơn thầy Ngô!"
Cô ngừng lại một chút, lại chần chờ nói: "Chỉ là, như vậy có phải sẽ khiến thầy thiếu người bạn đó một ân tình hay không?"
"Em yên tâm."
Ngô Thanh Việt cười một tiếng.
"Chuyện này, tuy nói danh ngạch là do thầy chủ động đòi khi ông ấy đề cập tới —— nhưng nói cho cùng thì đây cũng là hỗ trợ lẫn nhau, em không giống như những nghệ sĩ mới, Tần Khả, quyết định thật sự giúp em tham gia được chương trình này, là cái mà thầy vừa nói chính là năng lực của em —— thầy tiến cử em cũng chỉ là thứ yếu. Ông ấy cho thầy một danh ngạch, mà thầy cho ông ấy một thí sinh hoàn mỹ, đôi bên cùng có lợi, cớ sao lại không làm? Cũng đâu có cái gì gọi là ai thiếu ai nhân tình chứ?"
Tần Khả nghe xong, gật đầu một cái, nhưng rất nhanh lại lắc đầu: "Thầy Ngô, em biết cơ hội lần này rất khó mới có được —— thầy tiến cử mới là quan trọng nhất, dù sao không có thầy làm trung gian, thì coi như em có năng lực đi chăng nữa, có lẽ là người ta cũng không nhìn thấy em. Cho nên em biết thầy đã làm rất nhiều vì em, em sẽ ghi nhớ trong lòng."
Ngô Thanh Việt hiếm khi ngẩn ra, ngay sau đó thì cười gật đầu, "Tần Khả, em là một đứa trẻ thông minh, lại ưu tú, còn rất có lòng, sau này em nhất định sẽ đạt được thành tựu."
Ông nói xong, chỉ vào tờ giấy A4 ra hiệu cho Tần Khả.
"Đó là đơn ghi danh của chương trình bọn họ, trong nội bộ chỉ có được mấy tờ thôi, bọn họ sẽ tiến hành sàng lọc các em, nhưng em yên tâm, đây chẳng qua chỉ là một quy trình mà thôi, em không cần lo lắng —— sau khi điền xong, thì nộp dựa theo yêu cầu trên tờ giấy, nhớ rõ bản bằng giấy và bản bằng điện tử đều phải có."
"Vâng ạ."
Tần Khả khẽ hít một hơi rồi dùng sức gật đầu.
"Cảm ơn thầy Ngô, em nhất định sẽ quý trọng cơ hội lần này, sẽ không để thầy thất vọng."
Ngô Thanh Việt cười gật đầu.
"Thầy chờ mong biểu hiện của em, càng chờ mong tương lai của em, Tần Khả."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook