Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi
-
Chương 22: Hũ giấm chua "Chó điên"
Edit: Phưn Phưn
Từ ánh mắt đầu tiên Hoắc Tuấn nhìn thấy Hoắc Cảnh Ngôn, vẻ mặt đã trở nên âm u.
Hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du phía sau anh lại trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt vài giây mới hạ giọng xuống tới mức thấp nhất, tiến đến trước mặt Hoắc Tuấn.
Kiều Cẩn: "Tuấn ca... Đây, đây không phải là con nuôi của lão già nhà cậu à? Tại sao anh ta lại đột nhiên tới đây —— hơn nữa anh ta còn trở thành giáo viên của chúng ta?"
Kiều Du khàn giọng, "Đây rõ ràng là âm không được, thì phải chơi dương mưu với Tuấn ca."
"..."
Hoắc Tuấn lạnh lùng cười nhạt, duỗi tay kéo mũ từ trên đỉnh đầu xuống, vành nón che đi khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo lạnh lùng.
Mặc dù ngồi ngay vị trí chói mắt nhất ở hàng đầu, Hoắc Tuấn cũng không có ý định che dấu ý "Ngủ ngay trong hội trường" của mình.
Kiều Cẩn Kiều Du liếc nhau, âm thầm líu lưỡi ——
Cái này nhìn thế nào cũng cảm thấy là tiết tấu cầm gậy đánh người vậy nhỉ?
Chẳng qua chuyện xảy ra sau đó khiến cho Kiều Cẩn Kiều Du bất ngờ —— mặc dù hai người bọn họ đều đã xác định được, Hoắc Cảnh Ngôn đã sớm nhìn thấy Hoắc Tuấn ngủ, nhưng một chút biểu hiện Hoắc Cảnh Ngôn đều không có.
Không giống như những gì bọn họ được nghe về đứa con nuôi có thủ đoạn lợi hại của Hoắc gia.
Cho đến khi ——
"Cho nên, ba bạn lớp trưởng có thể đứng lên để tôi biết mặt một chút được không?"
"......"
Giọng nói dịu dàng làm cho nữ sinh ba lớp Tinh Anh đều say mê cảm thán, Kiều Cẩn Kiều Du mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn nhau.
Kiều Du dùng khẩu hình nói.
Kiều Cẩn thở dài, mặt ủ mày chau nhìn lên hàng đầu khuôn mặt nam sinh bên dưới mũ lưỡi trai màu đen, mặc dù lúc này vị trí của cậu gần như vậy, nhưng cũng chỉ có thể mơ hồ thấy được một đoạn đường cằm trắng trẻo sắc bén.
——
Hoắc Tuấn ngủ vô cùng yên tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi câu nói vừa rồi của Hoắc Cảnh Ngôn.
Cùng lúc đó.
Hai khu vực khác ở phòng đa năng, Tần Yên vừa nghe thấy Hoắc Cảnh Ngôn nói vậy, liền gấp không chờ nổi mà đứng lên. Mà ngay bên phải, Tần Khả lại có hơi bất ngờ.
Cố Tâm Tình ở phía sau nhỏ giọng thúc giục, cô mới hoàn hồn lại, sau đó đứng dậy, bước lên bục giảng.
Mắt thấy hai lớp trưởng mười và mười một lớp Tinh Anh đều đã đứng lên, duy nhất chỉ có khu vực bên trái phòng đa năng, lớp mười hai Tinh Anh không hề có động tĩnh.
Người ngồi ở vị trí đầu tiên hàng thứ nhất, Hoắc Tuấn ngủ chẳng kiêng nể gì.
Bầu không khí đang náo nhiệt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Nhất là nhóm nữ sinh lớp mười và mười một, đa số đều là ánh mắt hoảng loạn hoặc lo lắng nhìn Hoắc Cảnh Ngôn —— đến lúc này các cô mới đột nhiên nhớ tới, dường như ở đại sảnh phòng đa năng này vẫn còn tồn tại một vị ma vương.
Những người còn lại thì đều tò mò —— muốn nhìn Hoắc Cảnh Ngôn sẽ làm gì.
Là tiêu điểm trong tầm mắt mọi người, Hoắc Cảnh Ngôn cười không vội không loạn. Chờ khi Tần Yên và Tần Khả đi đến bục giảng, anh ta mới bình tĩnh cười cười.
"Chỉ có hai người các em?"
"..."
Ánh mắt Tần Yên lóe lên, lộ ra nụ cười ngượng ngùng xin lỗi.
"Thầy Hoắc thầy đừng tức giận, tính tình học trưởng Hoắc Tuấn chính là vậy, hiệu trưởng tới anh ấy cũng như thế."
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn nhàn nhạt nhìn cô ta một cái.
Ánh mắt này như có thâm ý, trong nháy mắt Tần Yên dường như có cảm giác toàn bộ tâm tư bẩn thỉu nói xấu người khác của mình đều bị một cái liếc mắt của Hoắc Cảnh Ngôn nhìn thấu.
Trong lòng cô ta run rẩy sợ hãi, nhưng lúc nhìn kĩ lại, thì phát hiện bất luận là ánh mắt hay biểu cảm của Hoắc Cảnh Ngôn, đều dịu dàng và vui vẻ giống như cũ.
Tần Yên khẩn trương nuốt nước miếng, rủ mắt xuống, lại nắm chặt tay ——
Nhất định là ảo giác của cô ta, nhất định...
Lần này, cô ta tuyệt đối sẽ không để cơ hội tốt như vậy chạy thoát ngay trước mặt cô ta.
Trong phương diện khiến người khác thích, tính tình Tần Khả giống như tảng đá, sao có thể so sánh với sự năng động tùy cơ ứng biến của cô ta?
An ủi chính mình như vậy, nụ cười trên mặt Tần Yên càng tươi thêm vài phần.
Cô ta lại giương mắt lên lần nữa, nụ cười khi nhìn về phía Hoắc Cảnh Ngôn càng thêm tươi rói.
Hoắc Cảnh Ngôn vẫn phản ứng như cũ, "Xem ra cậu ấy không muốn làm đại biểu của khóa này nhỉ?"
Tần Yên: "Thưa thầy, học trưởng Hoắc Tuấn không có hứng thú với những việc này đâu ạ."
"Ồ, không sao, vậy bỏ tuyến cử của cậu ấy đi vậy."
Nghe đến đó, trong lòng Tần Yên vui vẻ.
Chỉ là câu nói tiếp theo của Hoắc Cảnh Ngôn, khiến cho nụ cười trên gương mặt cô ta trở nên cứng đờ ——
"Như vậy đi."
Hoắc Cảnh Ngôn cười cúi đầu nhìn hai nữ sinh có hai biểu hiện hoàn toàn khác nhau.
"Làm đại biểu khóa của tôi, phải liên lạc với ba lớp, có quan hệ tốt nhất định là quan trọng nhất —— hai người các em ai có thể đưa Hoắc Tuấn đến trước mặt tôi, thì người đó sẽ được làm đại biểu khóa —— thế nào?"
"......"
Vẻ mặt Tần Yên cứng đờ vài giây.
Trong lòng cô ta sốt ruột, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, mãi đến mấy giây sau đột nhiên có một tia sáng lướt qua.
Tần Yên khẽ thu lại nụ cười, vuốt vài lọn tóc rủ xuống trước trán ra sau tai, đầu tiên cô ta liếc mắt nhìn Tần Khả bên cạnh, sau đó mới chuyển hướng nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, dịu dàng nói:
"Nếu thầy Hoắc muốn chọn như vậy, vậy thì chọn Tần Khả đi ạ, em ấy luôn xử lý tốt các mối quan hệ, giao tình với học trưởng Hoắc Tuấn cũng rất tốt."
"..."
Thân người Tần Khả bên cạnh cứng đờ.
Có lẽ bởi vì lúc này đứng trước mặt Hoắc Cảnh Ngôn được cô coi trở thành phụ huynh, Tần Khả bị Tần Yên ám chỉ giễu cợt lấy lui làm tiến hoàn toàn chọc giận.
Một lúc lâu cảm xúc ảo não chưa từng có nổi lên trong lòng.
Tần Khả nghiêng mặt, nhìn nụ cười dối trá của Tần Yên, cô dù có tức giận cũng chỉ khẽ cười một tiếng.
"Lần đầu tiên nghe chị khích lệ như vậy —— cảm ơn."
"..."
Nụ cười của Tần Yên hơi cứng lại.
Hiển nhiên cô ta không nghĩ tới Tần Khả bình thường ít nói thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã nhanh gọn phản kích chính mình, không khỏi bất ngờ lại không cam lòng nhìn sang bên cạnh.
Tần Yên còn muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại —— nhìn lý lịch của Hoắc Cảnh Ngôn là biết không phải kẻ ngốc, nếu bản thân bộc lộ ác ý với Tần Khả quá rõ ràng, nhất định sẽ bị Hoắc Cảnh Ngôn phát hiện.
Đối với mục địch của cô ta có hại lại không có lợi, cô ta cần phải ngăn ngừa nó.
Nghĩ như vậy, trong mắt Tần Yên mang theo chờ đợi nhìn Hoắc Cảnh Ngôn —— hy vọng đối phương có thể hiểu được lời nói lấy lui làm tiến của mình, nghe ra được Tần Khả và Hoắc Tuấn lén qua lại, mà đổi một điều kiện chọn lựa mới.
Nhưng khiến Tần Yên mở mang tầm mắt chính là, Hoắc Cảnh Ngôn suy nghĩ vài giây, lại thật sự cười nhạt một tiếng, vui vẻ tiếp lời ——
"Được, vậy theo như em ấy nói đi."
Anh ta nhìn Tần Khả, mỉm cười.
"Chỉ cần em có thể đưa Hoắc Tuấn lại đây, chức đại biểu khóa này, liền giao cho em."
Tần Yên: "??!!"
Đây không phải mục đích mà cô ta nói câu kia.
Tần Yên không thể tin được nhìn Hoắc Cảnh Ngôn. Nhưng đối diện với khuôn mặt mỉm cười không chút thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn Tần Yên cũng không rõ rốt cuộc là Hoắc Cảnh Ngôn thật sự nghe không hiểu, hay là đã nghe hiểu nhưng cố ý giả ngu.
Tần Yên lại ghen ghét không cam lòng nhìn Tần Khả.
Tần Khả hiển nhiên cũng bất ngờ với cách giải quyết của Hoắc Cảnh Ngôn.
Cô kinh ngạc nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, mà trong tầm mắt của cô Hoắc Cảnh Ngôn hơi mỉm cười, mặt mày dịu dàng.
"Thế nào, em cũng thấy khó?"
Trong lòng Tần Khả buông lỏng.
——
Cũng đúng, đây mới là quản gia Hoắc gia vừa dịu dàng vừa biết nhìn xa trông rộng mà cô biết ở kiếp trước.
Những tâm tư đó của Tần Yên có thể lừa được người khác, nhưng tuyệt đối không thể lừa được Hoắc Cảnh Ngôn.
Chỉ là...
Tần Khả quay đầu lại, do dự nhìn thoáng qua lớp mười hai Tinh Anh —— vì lấy được chức đại biểu môn Nghệ Thuật Thưởng Thức để có thể tiếp cận Hoắc Cảnh Ngôn, bảo cô đi đánh thức Hoắc Tuấn —— chuyện không biết sợ như vậy thật sự là cô làm không được.
Ngay lúc Tần Khả im lặng tiến thoái lưỡng nan, phía sau cô và Tần Yên đã truyền đến một tiếng cười lạnh ——
"Vậy bây giờ thì sao?"
"..."
Tần Khả ngẩn ra, quay đầu lại, thấy Hoắc Tuấn đã kéo xuống mũ lưỡi trai, đứng dậy đi đến bên cạnh cô, thân người dừng lại, ánh mắt lười nhác lại sắc bén như dao.
"" Thầy Hoắc", bây giờ thầy định chọn như thế nào?"
Đuôi mắt đào hoa của Hoắc Tuấn nhấc lên, trừng Hoắc Cảnh Ngôn. Rõ ràng là từ trên xuống dưới, mang theo một loại kiêu ngạo giễu cợt.
Tần Khả khó hiểu nhìn Hoắc Tuấn.
Cô đã quen với việc người này chó điên thành tính, nhưng đa số thời điểm đối với bất luận người nào anh đều lười phải bày ra vẻ mặt giả dối —— mà lúc này, trong lời Hoắc Tuấn nói với Hoắc Cảnh Ngôn lại toát ra ý khiêu khích rất rõ ràng, còn là chủ động khiêu khích. Đây dường như không hề phù hợp với tích cách của Hoắc Tuấn chút nào.
Chỉ có một khả năng có thể giải thích được chính là... Hai người này có quen biết, hơn nữa còn có thù cũ.
Ánh mắt Tần Khả lóe lên.
Chẳng lẽ Hoắc Tuấn thật sự có quan hệ với Hoắc gia?
Không đợi Tần Khả nghĩ xong, đằng sau bục nhỏ Hoắc Cảnh Ngôn đã bật cười một tiếng.
"Vậy thật đúng là làm khó thầy rồi." Hoắc Cảnh Ngôn đối mặt với Hoắc Tuấn mấy giây, dời mắt đi chỗ khác, cười nói: "Vậy xem biểu hiện tiết này của các em đi —— tiết sau, tôi sẽ quyết định nên bổ nhiệm ai."
Lời này vừa nói ra, những nữ sinh khác dưới bục cũng ngầm hưng phấn.
Có người lá gan to, giơ tay lên cười hỏi: "Thầy Hoắc, vậy nếu chúng em biểu hiện tốt, có phải chúng em cũng có thể làm đại biểu khóa của thầy không ạ?"
Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười.
"Đương nhiên." Anh ta cúi đầu nhìn ba lớp trưởng, "Vậy các em về chỗ trước đi."
Vẻ mặt Tần Yên cứng đờ.
Tần Khả thì gật đầu, xoay người trở về vị trí.
Một tiết sau, nhiệt tình của bọn học sinh đều chưa từng tăng vọt như lúc này.
Có thể nhìn ra được, t quả thật không phải do Hoắc Cảnh Ngôn tự làm, văn diễn đạt trong đó có chút nhầm lẫn và lỗi sai, đều bị anh ta cười chỉ ra chỗ sai.
Những bức tranh phương Tây phong cách khác nhau với giới thiệu thô sơ giản lược, mặc dù mỗi hình minh họa đều không ghi chú tên ở bên ngoài, nhưng Hoắc Cảnh Ngôn vẫn có thể đem họa sĩ, linh cảm vẽ, thời gian bối cảnh và điểm sáng của bức tranh chậm rãi kể ra, thuộc như lòng bàn tay.
Hơn nửa tiết sau, trong phòng học nghiễm nhiên đã có một nửa nữ sinh sắp trở nên mê muội Hoắc Cảnh Ngôn.
Giữa lớp học, Kiều Cẩn tức giận nghiến răng. "Tuấn ca, tớ thấy anh ta không phải tới tìm cậu trở về, trông giống như là tới đoạt học muội của chúng ta thì đúng hơn."
"Người khác không biết," Kiều Du cũng cười chế nhạo, "Nhưng mà, tớ thấy ánh mắt học muội Tần Khả nhìn Hoắc Cảnh Ngôn xác thật sắp trở nên mê muội rồi."
Kiều Cẩn: "Sao? Không thể nào, anh nghe thấy Tần Yên với những nữ sinh khác đều giành nhau trả lời câu hỏi, Tần Khả hình như chưa lên tiếng mà."
"Không tin thì tự anh nhìn đi."
"..."
Vốn khuôn mặt không chút cảm xúc Hoắc Tuấn nghe vậy, bỗng giương mắt, tầm mắt lướt qua hơn nửa phòng đa năng, trực tiếp rơi xuống hàng nhất lớp mười Tinh Anh.
Mà sự thật giống như lời Kiều Du nói ——
Làm lớp trưởng ngồi một mình ở hàng đầu tiên, tuy Tần Khả không giống những người khác nối đuôi tranh nhau trả lời câu hỏi của Hoắc Cảnh Ngôn, nhưng vẫn tập trung tinh thần nhìn trên bục, thậm chí hai tay đều ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, vòng eo mảnh khảnh thẳng tắp, đôi mắt hạnh xinh đẹp tựa như đang phát sáng.
Nhìn không chớp mắt, cũng không có một cái liếc mắt hay nháy mắt nào.
Đây không phải "Sắp trở nên mê muội", đây nghiễm nhiên là đã mê muội rồi.
Sắc mặt Hoắc Tuấn tối sầm.
Kiều Cẩn đằng sau nhìn thấy, cố gắng nhịn cười.
"Nhịn một chút, Tuấn ca, chỉ còn vài phút là tan học rồi."
"..."
Mà lúc này trên bục.
Hoắc Cảnh Ngôn cũng nói xong một trường phái cuối cùng.
"Bức tranh《 Tiếng Thét[1]》của Munch là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất và được truyền bá rộng rãi nhất về trường phái biểu hiện[2], tiết sau chúng ta sẽ lấy nó làm ví dụ, trước nói một chút về giai đoạn lịch sử phát triển tranh mang biểu hiện chủ nghĩa ở phương Tây."
Hoắc Cảnh Ngôn nói xong, hướng về phía trang t cuối cùng.
Một bức tranh mới xuất hiện trên màn hình lớn.
Vừa nhìn qua trường phái ấn tượng[3], sau trường phái ấn tượng là trường phái trừu tượng[4], loại trường phái biểu hiện tương đối vượt qua thẩm mỹ người thường chưa được "Hun đúc" bởi tiêu chuẩn bậc thầy vẽ tranh, lúc này đột nhiên xuất hiện một bức tranh mang phong cách rất tả thực, ngược lại làm cho mắt bọn học sinh ở đây sáng lên.
Trên màn hình là một bức tranh có người và phong cảnh. Viễn cảnh là mây đen dày đặc, dông tố đan xen, cận cảnh là một khoảng bụi gai, rậm rạp mọc thành chùm.
Mà giữa viễn cảnh và cận cảnh, một người con gái tóc dài vẽ mờ nhạt, làn váy tán loạn, dường như đang trong màn mưa to này nhanh nhẹn khiêu vũ với những bụi gai.
"Đẹp quá."
Có những nữ sinh không kiềm lòng được đều cảm khái.
"Ơ? Nhưng tại sao bức tranh này lại không viết tên tác giả?"
"Đúng vậy."
"Có lẽ là giáo viên làm t lại quên mất ha ha..."
"Thầy Hoắc, bức tranh tên là gì vậy ạ?"
"Đúng đó thầy Hoắc, bức tranh này vẽ rất đẹp, cũng là bậc thầy trường phái vẽ ạ?"
"..."
Trong những câu hỏi của các nữ sinh, Hoắc Cảnh Ngôn đang nhìn trên màn hình bất đắc dĩ cười khổ.
——
Vừa rồi khi chuyển đến trang t này, anh ta liền ngẩn ra một chút, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ nhìn thấy bức tranh ở trang t này.
Mà lúc này nghe thấy câu hỏi của các nữ sinh, anh ta cũng chỉ bất đắc dĩ mà nâng mắt, dường như đang do dự có nên nói ra hay không.
Ngay trong mấy giây im lặng này, một giọng nữ nỉ non khẽ vang lên ——
"Phong Vũ Kinh Chức."
"......"
Phòng đa năng đang yên lặng, sau khi nghe thấy giọng nói đó, mọi người đều không kiềm được mà dời tầm mắt qua, mà trong bọn họ, vẻ mặt Tần Yên trở nên vô cùng phức tạp.
—— lời nói đột ngột này thế mà lại thốt ra từ miệng Tần Khả vẫn luôn im lặng.
Cố Tâm Tình ở phía sau Tần Khả cũng bất ngờ, cô nàng hạ thấp giọng, "Khả Khả, cậu vừa mới nói cái gì vậy?"
Ánh mắt Tần Khả gắt gao nhìn chằm chằm bức tranh quen thuộc kia, nhẹ giọng nói: "Tên của bức tranh đó, là《 Phong Vũ Kinh Chức》."
"Hả? Cậu biết?"
"..."
Khu giữa, vẻ mặt Tần Yên trở nên vặn vẹo.
Cô ta cau mày nhìn Hoắc Cảnh Ngôn trên bục giảng, vô cùng hy vọng anh ta nói đáp án của Tần Khả là sai —— trong tiết này biểu hiện của cô ta hẳn là tốt, nhưng không hy vọng tại trang t cuối cùng lại bị Tần Khả đoạt đi nổi bật.
Mà lúc này trên bục, Hoắc Cảnh Ngôn dường như cũng ngẩn ra vài giây mới lấy lại tinh thần.
Anh ta cười rộ lên, "Thật không ngờ trong các em, vậy mà lại có người nhận ra bức tranh này?"
"..." Sắc mặt Tần Yên biến đổi.
Hoắc Cảnh Ngôn lại nhìn Tần Khả, "Tôi khá tò mò, tại sao em lại biết đến bức tranh này? —— không giống với những bậc thầy trước, tác giả bức tranh này chỉ là một tiểu bối vô danh, độ lưu hành của bức tranh này cũng rất thấp, dù có là họa sĩ chuyên nghiệp, thì tỉ lệ biết đến bức tranh này cũng không cao."
"......"
Tần Khả trở nên im lặng.
Cô đương nhiên nhận ra.
Bức tranh này ở kiếp trước, đã từng được chính tay Hoắc Cảnh Ngôn vẽ lại rồi đưa cho cô, mà lời nói ảnh hưởng sâu sắc tới cô cũng là khi tặng bức tranh này.
——
Chính lúc đó, cô mới biết được, khi ấy họa sĩ "Nhất Ngôn" hắc mã trong giới hội họa vừa nổi lên rồi lại rất nhanh biến mất không chút tung tích, lại chính là tên giả mà Hoắc Cảnh Ngôn dùng.
Nhưng giờ phút này, Tần Khả đương nhiên không thể nói như vậy.
Cô im lặng mấy giây sau, đứng lên, thản nhiên nói: "Đây là tác phẩm tiêu biểu của họa sĩ mà em thích nhất.《 Phong Vũ Kinh Chức》 gây chấn động và được thảo luận trên rất nhiều tạp chí, vị tác giả kia cũng không tính là tiểu bối vô danh."
Ý cười trên mặt Hoắc Cảnh Ngôn càng sâu.
"Nếu em biết tên bức tranh này, thầy vừa rồi đã giải thích nghĩa rất nhiều bức tranh, vậy nếu em không ngại cũng lí giải ngụ ý của tác giả bức tranh này được chứ?"
Ánh mắt Tần Khả khẽ động.
——
Tháng sau chính là sinh nhật của Hoắc Cảnh Ngôn, dựa theo tuần suất mỗi tuần một tiết của bọn họ, nếu thật sự muốn kéo gần khoảng cách với Hoắc Cảnh Ngôn, tiếp cận làm thay đổi quyết định khiến anh ta mất đi người mà mình yêu nhất —— vậy thì cô chỉ còn có thể đi mỗi con đường này.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tần Khả giương mắt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, bình tĩnh trả lời.
"Em..."
Cô còn chưa dứt lời, một giọng nói nôn nóng chen vào ——
"Thầy, em cũng muốn thử."
Tần Khả cứng đờ.
Giây sau, cô nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh —— Tần Yên từ hàng thứ nhất khu vực giữa, nhấc tay đứng lên.
Hoắc Cảnh Ngôn tạm dừng vài giây, mỉm cười.
"Được, vậy em nói trước đi."
Tần Yên vui vẻ trong lòng, trên mặt lại không để lộ ra. Cô ta hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chú vào bức tranh.
"Màu sắc tổng thể của bức tranh rất trầm, hơn nữa bất luận là nét vẽ mưa gió hay bụi gai đều rất thô, cho nên em cho rằng họa sĩ đang biểu đạt một loại bất mãn và phản kháng vì bị hiện thực chèn ép, và cố gắng phá tan sự cản trở này để nghênh đón con đường bằng phẳng rực rỡ mà mình mong muốn."
Sau khi nói xong, Tần Yên vô cùng chờ mong nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, dường như là đang chờ anh ta khẳng định hoặc biểu dương.
Nhưng khiến cô ta thất vọng chính là, dối với những lời mà cô ta nói Hoắc Cảnh Ngôn dường như chẳng có phản ứng gì nhiều, chỉ thoáng gật đầu, cười nhạt: "Không tồi."
Tiếp đó, Hoắc Cảnh Ngôn liền quay đầu nhìn Tần Khả.
"Em thì sao, cũng giống với ý kiến của em ấy?"
"Chúng em không giống nhau."
Tần Khả lạnh nhạt nói.
Ánh mắt cô hơi sâu nhìn Tần Yên, sau đó mới đưa tầm mắt trở lại.
"Bối cảnh bức tranh này nặng nề lại áp lực —— bụi gai mọc thành chùm cùng với dông tố đan xen, đều là bày tỏ và đại diện cho cảm xúc tiêu cực."
Khu giữa sắc mặt Tần Yên buông lỏng, ngay sau đó nơi đáy mắt phủ đầy ý mỉa mai.
Vừa rồi bị câu "Chúng em không giống nhau" như có thâm ý đè một cái, làm cho trong lòng cô ta còn luống cuống, nhưng hiện tại nhìn xem, Tần Khả rõ ràng cũng chỉ đang thuật lại biểu đạt của cô ta...
Mà đúng lúc này, Tần Khả chuyển ý.
"Nhưng em cho rằng, trung tâm bức tranh này không phải là những phong cảnh đó, mà là cô gái đang nhảy múa ở kia. Trong phong cách vẽ tranh truyền thống, rất nhiều họa sĩ có thói quen lấy hai sự vật đối lập lại mâu thuẫn nhau để làm nổi bật chủ đề —— ví dụ như bụi gai và hoa, mưa và nắng. Nhưng trong bức tranh này, chúng ta có thể nhìn thấy chính là, họa sĩ tận lực tránh đi hai nhân tố tương quan đến hoa và nắng."
Theo giọng nói của Tần Khả, bọn học sinh đều nhìn kĩ lại, sau đó có người gật đầu đồng ý.
Mà Tần Yên nhíu mày, nhịn không được mở miệng phản bác: "Như vậy còn không phải là biểu hiện của nặng nề và áp lực sao?"
Tần Khả không nhìn cô ta, giọng điệu khi nói chuyện vẫn bình tĩnh như cũ.
"Không biểu hiện ra không nhất thiết là khao khát —— bản thân bức tranh này thuộc về phong cách chủ nghĩa tả thực, chúng ta có thể dựa theo cơ sở phong cách để xem, nét vẽ chính là nói lên hiện thực thuần túy nhất —— không có hoa và nắng, mà chỉ có bụi gai và mưa gió."
Ánh mắt Tần Khả từ trên bức tranh dời xuống, đối diện với tầm mắt của Hoắc Cảnh Ngôn đứng sau bục giảng.
Ánh mắt cô hơi lóe lên.
"Cho nên em cho rằng —— giữa họa sĩ và bức tranh này, không phải gửi gắm tiêu cực hay mặt trái cảm xúc, mà là đang cho chúng ta biết, cuộc sống như thế. Đời người không phải đạp vỡ bụi gai mới thấy hoa hồng, cũng không phải trải qua mưa gió liền hiện cầu vồng. Đa số người có cuộc sống gắn đầy bụi gai chịu đủ mưa gió, cùng với chờ mong hoa và nắng hư vô mờ mịt, không bằng tự chính mình làm càng thực tế hơn —— học được cách nhảy múa trên bụi gai mọc thành chùm, hát vang trong dông tố đan xen."
Tần Khả nói xong, rủ mắt.
"Đây là lý giải của em, cảm ơn... Thầy."
Cô im lặng, ngồi xuống.
Bốn năm giây sau, trong góc phòng đa năng yên tĩnh không kiềm được liền vang lên tiếng vỗ tay.
Sắc mặt Tần Yên khó coi ngồi xuống, hiển nhiên là cô ta cũng bị lời nói của Tần Khả thuyết phục. Mà trên bục giảng, lần đầu tiên Hoắc Cảnh Ngôn lộ ra biểu cảm khác ngoài vẻ mặt mỉm cười như đeo mặt nạ.
Anh ta giật mình nhìn Tần Khả ngồi hàng đầu bên dưới sảnh, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hàng thứ nhất, bên trái phòng đa năng.
Hoắc Tuấn híp mắt. Anh liếc nhìn Hoắc Cảnh Ngôn ở trên bục, lại theo ánh mắt của người đàn ông rơi xuống trên người Tần Khả.
Nhìn chằm chằm vài giây,
Trong đôi mắt đen nhánh của Hoắc Tuấn, cảm xúc hoàn toàn trầm xuống.
Chú thích:
Bức tranh Tiếng Thét [1]: Là tên của một trong bốn bản sáng tác, dưới dạng tranh vẽ và in trên đá theo trường phái biểu hiện của danh họa người Na Uy Edvard Munch vào khoảng năm 1893 và 1910. Tất cả các bức họa đều vẽ một nhân vật đầy âu lo tuyệt vọng tương phản với phong cảnh hòa cùng bầu trời đỏ. Họa sĩ không chú tâm mô tả cái mình nhìn thấy, ghét sự hời hợt của tình cảm. Chủ đích của ông là biểu hiện mạnh nhất, nhanh nhất tình cảm mạnh mẽ, tức thời của mình. Thế nên tranh nghiêng ngả, không cân bằng, nét vung mạnh mẽ, chói gắt. Phong cảnh nền trong bức tranh thuộc thành phố Oslofjord, nhìn từ Ekeberg, Oslo. Theo nguồn Wikipedia.
Trường phái biểu hiện [2]: Chủ nghĩa biểu hiện hay Trường phái biểu hiện là một trào lưu nghệ thuật xuất hiện và phát triển ở châu Âu vào những năm cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, có đặc điểm nhấn mạnh, thậm xưng trong sự thể hiện cảm tính – xúc cảm của chủ thể hoặc xúc cảm của chính người họa sĩ. Theo nguồn Wikipedia.
Trường phái ấn tượng [3]: là một khuynh hướng văn nghệ ra đời và phát triển trong những thập kì cuối cùng của thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX.
Trong văn học, chủ nghĩa ấn tượng được quan niệm theo nghĩa rộng và nghĩa hẹp. Theo nghĩa rộng, đó là một hiện tượng của phong cách nghệ thuật ; còn theo nghĩa hẹp, đó là một trào lưu văn học có phương pháp sáng tác xác định và có cảm quan thế giới theo hướng khám phá thế giới trực giác, ấn tượng, biểu tượng của con người, hình thành vào những năm cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX. Theo nguồn TudienWiki.
Trường phái trừu tượng [4]: Nghệ thuật Trừu tượng là trào lưu hội họa đầu thế kỷ 20, vào những năm 1910 đến 1914. Nghệ thuật trừu tượng sử dụng ngôn ngữ thị giác từ những hình dạng, khuôn mẫu, màu sắc và đường nét để tạo nên một sáng tác có thể tồn tại độc lập, ở một mức nào đó, với những tham khảo có thực từ thế giới. Theo nguồn Wikipedia.
Từ ánh mắt đầu tiên Hoắc Tuấn nhìn thấy Hoắc Cảnh Ngôn, vẻ mặt đã trở nên âm u.
Hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du phía sau anh lại trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt vài giây mới hạ giọng xuống tới mức thấp nhất, tiến đến trước mặt Hoắc Tuấn.
Kiều Cẩn: "Tuấn ca... Đây, đây không phải là con nuôi của lão già nhà cậu à? Tại sao anh ta lại đột nhiên tới đây —— hơn nữa anh ta còn trở thành giáo viên của chúng ta?"
Kiều Du khàn giọng, "Đây rõ ràng là âm không được, thì phải chơi dương mưu với Tuấn ca."
"..."
Hoắc Tuấn lạnh lùng cười nhạt, duỗi tay kéo mũ từ trên đỉnh đầu xuống, vành nón che đi khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo lạnh lùng.
Mặc dù ngồi ngay vị trí chói mắt nhất ở hàng đầu, Hoắc Tuấn cũng không có ý định che dấu ý "Ngủ ngay trong hội trường" của mình.
Kiều Cẩn Kiều Du liếc nhau, âm thầm líu lưỡi ——
Cái này nhìn thế nào cũng cảm thấy là tiết tấu cầm gậy đánh người vậy nhỉ?
Chẳng qua chuyện xảy ra sau đó khiến cho Kiều Cẩn Kiều Du bất ngờ —— mặc dù hai người bọn họ đều đã xác định được, Hoắc Cảnh Ngôn đã sớm nhìn thấy Hoắc Tuấn ngủ, nhưng một chút biểu hiện Hoắc Cảnh Ngôn đều không có.
Không giống như những gì bọn họ được nghe về đứa con nuôi có thủ đoạn lợi hại của Hoắc gia.
Cho đến khi ——
"Cho nên, ba bạn lớp trưởng có thể đứng lên để tôi biết mặt một chút được không?"
"......"
Giọng nói dịu dàng làm cho nữ sinh ba lớp Tinh Anh đều say mê cảm thán, Kiều Cẩn Kiều Du mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn nhau.
Kiều Du dùng khẩu hình nói.
Kiều Cẩn thở dài, mặt ủ mày chau nhìn lên hàng đầu khuôn mặt nam sinh bên dưới mũ lưỡi trai màu đen, mặc dù lúc này vị trí của cậu gần như vậy, nhưng cũng chỉ có thể mơ hồ thấy được một đoạn đường cằm trắng trẻo sắc bén.
——
Hoắc Tuấn ngủ vô cùng yên tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi câu nói vừa rồi của Hoắc Cảnh Ngôn.
Cùng lúc đó.
Hai khu vực khác ở phòng đa năng, Tần Yên vừa nghe thấy Hoắc Cảnh Ngôn nói vậy, liền gấp không chờ nổi mà đứng lên. Mà ngay bên phải, Tần Khả lại có hơi bất ngờ.
Cố Tâm Tình ở phía sau nhỏ giọng thúc giục, cô mới hoàn hồn lại, sau đó đứng dậy, bước lên bục giảng.
Mắt thấy hai lớp trưởng mười và mười một lớp Tinh Anh đều đã đứng lên, duy nhất chỉ có khu vực bên trái phòng đa năng, lớp mười hai Tinh Anh không hề có động tĩnh.
Người ngồi ở vị trí đầu tiên hàng thứ nhất, Hoắc Tuấn ngủ chẳng kiêng nể gì.
Bầu không khí đang náo nhiệt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Nhất là nhóm nữ sinh lớp mười và mười một, đa số đều là ánh mắt hoảng loạn hoặc lo lắng nhìn Hoắc Cảnh Ngôn —— đến lúc này các cô mới đột nhiên nhớ tới, dường như ở đại sảnh phòng đa năng này vẫn còn tồn tại một vị ma vương.
Những người còn lại thì đều tò mò —— muốn nhìn Hoắc Cảnh Ngôn sẽ làm gì.
Là tiêu điểm trong tầm mắt mọi người, Hoắc Cảnh Ngôn cười không vội không loạn. Chờ khi Tần Yên và Tần Khả đi đến bục giảng, anh ta mới bình tĩnh cười cười.
"Chỉ có hai người các em?"
"..."
Ánh mắt Tần Yên lóe lên, lộ ra nụ cười ngượng ngùng xin lỗi.
"Thầy Hoắc thầy đừng tức giận, tính tình học trưởng Hoắc Tuấn chính là vậy, hiệu trưởng tới anh ấy cũng như thế."
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn nhàn nhạt nhìn cô ta một cái.
Ánh mắt này như có thâm ý, trong nháy mắt Tần Yên dường như có cảm giác toàn bộ tâm tư bẩn thỉu nói xấu người khác của mình đều bị một cái liếc mắt của Hoắc Cảnh Ngôn nhìn thấu.
Trong lòng cô ta run rẩy sợ hãi, nhưng lúc nhìn kĩ lại, thì phát hiện bất luận là ánh mắt hay biểu cảm của Hoắc Cảnh Ngôn, đều dịu dàng và vui vẻ giống như cũ.
Tần Yên khẩn trương nuốt nước miếng, rủ mắt xuống, lại nắm chặt tay ——
Nhất định là ảo giác của cô ta, nhất định...
Lần này, cô ta tuyệt đối sẽ không để cơ hội tốt như vậy chạy thoát ngay trước mặt cô ta.
Trong phương diện khiến người khác thích, tính tình Tần Khả giống như tảng đá, sao có thể so sánh với sự năng động tùy cơ ứng biến của cô ta?
An ủi chính mình như vậy, nụ cười trên mặt Tần Yên càng tươi thêm vài phần.
Cô ta lại giương mắt lên lần nữa, nụ cười khi nhìn về phía Hoắc Cảnh Ngôn càng thêm tươi rói.
Hoắc Cảnh Ngôn vẫn phản ứng như cũ, "Xem ra cậu ấy không muốn làm đại biểu của khóa này nhỉ?"
Tần Yên: "Thưa thầy, học trưởng Hoắc Tuấn không có hứng thú với những việc này đâu ạ."
"Ồ, không sao, vậy bỏ tuyến cử của cậu ấy đi vậy."
Nghe đến đó, trong lòng Tần Yên vui vẻ.
Chỉ là câu nói tiếp theo của Hoắc Cảnh Ngôn, khiến cho nụ cười trên gương mặt cô ta trở nên cứng đờ ——
"Như vậy đi."
Hoắc Cảnh Ngôn cười cúi đầu nhìn hai nữ sinh có hai biểu hiện hoàn toàn khác nhau.
"Làm đại biểu khóa của tôi, phải liên lạc với ba lớp, có quan hệ tốt nhất định là quan trọng nhất —— hai người các em ai có thể đưa Hoắc Tuấn đến trước mặt tôi, thì người đó sẽ được làm đại biểu khóa —— thế nào?"
"......"
Vẻ mặt Tần Yên cứng đờ vài giây.
Trong lòng cô ta sốt ruột, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, mãi đến mấy giây sau đột nhiên có một tia sáng lướt qua.
Tần Yên khẽ thu lại nụ cười, vuốt vài lọn tóc rủ xuống trước trán ra sau tai, đầu tiên cô ta liếc mắt nhìn Tần Khả bên cạnh, sau đó mới chuyển hướng nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, dịu dàng nói:
"Nếu thầy Hoắc muốn chọn như vậy, vậy thì chọn Tần Khả đi ạ, em ấy luôn xử lý tốt các mối quan hệ, giao tình với học trưởng Hoắc Tuấn cũng rất tốt."
"..."
Thân người Tần Khả bên cạnh cứng đờ.
Có lẽ bởi vì lúc này đứng trước mặt Hoắc Cảnh Ngôn được cô coi trở thành phụ huynh, Tần Khả bị Tần Yên ám chỉ giễu cợt lấy lui làm tiến hoàn toàn chọc giận.
Một lúc lâu cảm xúc ảo não chưa từng có nổi lên trong lòng.
Tần Khả nghiêng mặt, nhìn nụ cười dối trá của Tần Yên, cô dù có tức giận cũng chỉ khẽ cười một tiếng.
"Lần đầu tiên nghe chị khích lệ như vậy —— cảm ơn."
"..."
Nụ cười của Tần Yên hơi cứng lại.
Hiển nhiên cô ta không nghĩ tới Tần Khả bình thường ít nói thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã nhanh gọn phản kích chính mình, không khỏi bất ngờ lại không cam lòng nhìn sang bên cạnh.
Tần Yên còn muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại —— nhìn lý lịch của Hoắc Cảnh Ngôn là biết không phải kẻ ngốc, nếu bản thân bộc lộ ác ý với Tần Khả quá rõ ràng, nhất định sẽ bị Hoắc Cảnh Ngôn phát hiện.
Đối với mục địch của cô ta có hại lại không có lợi, cô ta cần phải ngăn ngừa nó.
Nghĩ như vậy, trong mắt Tần Yên mang theo chờ đợi nhìn Hoắc Cảnh Ngôn —— hy vọng đối phương có thể hiểu được lời nói lấy lui làm tiến của mình, nghe ra được Tần Khả và Hoắc Tuấn lén qua lại, mà đổi một điều kiện chọn lựa mới.
Nhưng khiến Tần Yên mở mang tầm mắt chính là, Hoắc Cảnh Ngôn suy nghĩ vài giây, lại thật sự cười nhạt một tiếng, vui vẻ tiếp lời ——
"Được, vậy theo như em ấy nói đi."
Anh ta nhìn Tần Khả, mỉm cười.
"Chỉ cần em có thể đưa Hoắc Tuấn lại đây, chức đại biểu khóa này, liền giao cho em."
Tần Yên: "??!!"
Đây không phải mục đích mà cô ta nói câu kia.
Tần Yên không thể tin được nhìn Hoắc Cảnh Ngôn. Nhưng đối diện với khuôn mặt mỉm cười không chút thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn Tần Yên cũng không rõ rốt cuộc là Hoắc Cảnh Ngôn thật sự nghe không hiểu, hay là đã nghe hiểu nhưng cố ý giả ngu.
Tần Yên lại ghen ghét không cam lòng nhìn Tần Khả.
Tần Khả hiển nhiên cũng bất ngờ với cách giải quyết của Hoắc Cảnh Ngôn.
Cô kinh ngạc nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, mà trong tầm mắt của cô Hoắc Cảnh Ngôn hơi mỉm cười, mặt mày dịu dàng.
"Thế nào, em cũng thấy khó?"
Trong lòng Tần Khả buông lỏng.
——
Cũng đúng, đây mới là quản gia Hoắc gia vừa dịu dàng vừa biết nhìn xa trông rộng mà cô biết ở kiếp trước.
Những tâm tư đó của Tần Yên có thể lừa được người khác, nhưng tuyệt đối không thể lừa được Hoắc Cảnh Ngôn.
Chỉ là...
Tần Khả quay đầu lại, do dự nhìn thoáng qua lớp mười hai Tinh Anh —— vì lấy được chức đại biểu môn Nghệ Thuật Thưởng Thức để có thể tiếp cận Hoắc Cảnh Ngôn, bảo cô đi đánh thức Hoắc Tuấn —— chuyện không biết sợ như vậy thật sự là cô làm không được.
Ngay lúc Tần Khả im lặng tiến thoái lưỡng nan, phía sau cô và Tần Yên đã truyền đến một tiếng cười lạnh ——
"Vậy bây giờ thì sao?"
"..."
Tần Khả ngẩn ra, quay đầu lại, thấy Hoắc Tuấn đã kéo xuống mũ lưỡi trai, đứng dậy đi đến bên cạnh cô, thân người dừng lại, ánh mắt lười nhác lại sắc bén như dao.
"" Thầy Hoắc", bây giờ thầy định chọn như thế nào?"
Đuôi mắt đào hoa của Hoắc Tuấn nhấc lên, trừng Hoắc Cảnh Ngôn. Rõ ràng là từ trên xuống dưới, mang theo một loại kiêu ngạo giễu cợt.
Tần Khả khó hiểu nhìn Hoắc Tuấn.
Cô đã quen với việc người này chó điên thành tính, nhưng đa số thời điểm đối với bất luận người nào anh đều lười phải bày ra vẻ mặt giả dối —— mà lúc này, trong lời Hoắc Tuấn nói với Hoắc Cảnh Ngôn lại toát ra ý khiêu khích rất rõ ràng, còn là chủ động khiêu khích. Đây dường như không hề phù hợp với tích cách của Hoắc Tuấn chút nào.
Chỉ có một khả năng có thể giải thích được chính là... Hai người này có quen biết, hơn nữa còn có thù cũ.
Ánh mắt Tần Khả lóe lên.
Chẳng lẽ Hoắc Tuấn thật sự có quan hệ với Hoắc gia?
Không đợi Tần Khả nghĩ xong, đằng sau bục nhỏ Hoắc Cảnh Ngôn đã bật cười một tiếng.
"Vậy thật đúng là làm khó thầy rồi." Hoắc Cảnh Ngôn đối mặt với Hoắc Tuấn mấy giây, dời mắt đi chỗ khác, cười nói: "Vậy xem biểu hiện tiết này của các em đi —— tiết sau, tôi sẽ quyết định nên bổ nhiệm ai."
Lời này vừa nói ra, những nữ sinh khác dưới bục cũng ngầm hưng phấn.
Có người lá gan to, giơ tay lên cười hỏi: "Thầy Hoắc, vậy nếu chúng em biểu hiện tốt, có phải chúng em cũng có thể làm đại biểu khóa của thầy không ạ?"
Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười.
"Đương nhiên." Anh ta cúi đầu nhìn ba lớp trưởng, "Vậy các em về chỗ trước đi."
Vẻ mặt Tần Yên cứng đờ.
Tần Khả thì gật đầu, xoay người trở về vị trí.
Một tiết sau, nhiệt tình của bọn học sinh đều chưa từng tăng vọt như lúc này.
Có thể nhìn ra được, t quả thật không phải do Hoắc Cảnh Ngôn tự làm, văn diễn đạt trong đó có chút nhầm lẫn và lỗi sai, đều bị anh ta cười chỉ ra chỗ sai.
Những bức tranh phương Tây phong cách khác nhau với giới thiệu thô sơ giản lược, mặc dù mỗi hình minh họa đều không ghi chú tên ở bên ngoài, nhưng Hoắc Cảnh Ngôn vẫn có thể đem họa sĩ, linh cảm vẽ, thời gian bối cảnh và điểm sáng của bức tranh chậm rãi kể ra, thuộc như lòng bàn tay.
Hơn nửa tiết sau, trong phòng học nghiễm nhiên đã có một nửa nữ sinh sắp trở nên mê muội Hoắc Cảnh Ngôn.
Giữa lớp học, Kiều Cẩn tức giận nghiến răng. "Tuấn ca, tớ thấy anh ta không phải tới tìm cậu trở về, trông giống như là tới đoạt học muội của chúng ta thì đúng hơn."
"Người khác không biết," Kiều Du cũng cười chế nhạo, "Nhưng mà, tớ thấy ánh mắt học muội Tần Khả nhìn Hoắc Cảnh Ngôn xác thật sắp trở nên mê muội rồi."
Kiều Cẩn: "Sao? Không thể nào, anh nghe thấy Tần Yên với những nữ sinh khác đều giành nhau trả lời câu hỏi, Tần Khả hình như chưa lên tiếng mà."
"Không tin thì tự anh nhìn đi."
"..."
Vốn khuôn mặt không chút cảm xúc Hoắc Tuấn nghe vậy, bỗng giương mắt, tầm mắt lướt qua hơn nửa phòng đa năng, trực tiếp rơi xuống hàng nhất lớp mười Tinh Anh.
Mà sự thật giống như lời Kiều Du nói ——
Làm lớp trưởng ngồi một mình ở hàng đầu tiên, tuy Tần Khả không giống những người khác nối đuôi tranh nhau trả lời câu hỏi của Hoắc Cảnh Ngôn, nhưng vẫn tập trung tinh thần nhìn trên bục, thậm chí hai tay đều ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, vòng eo mảnh khảnh thẳng tắp, đôi mắt hạnh xinh đẹp tựa như đang phát sáng.
Nhìn không chớp mắt, cũng không có một cái liếc mắt hay nháy mắt nào.
Đây không phải "Sắp trở nên mê muội", đây nghiễm nhiên là đã mê muội rồi.
Sắc mặt Hoắc Tuấn tối sầm.
Kiều Cẩn đằng sau nhìn thấy, cố gắng nhịn cười.
"Nhịn một chút, Tuấn ca, chỉ còn vài phút là tan học rồi."
"..."
Mà lúc này trên bục.
Hoắc Cảnh Ngôn cũng nói xong một trường phái cuối cùng.
"Bức tranh《 Tiếng Thét[1]》của Munch là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất và được truyền bá rộng rãi nhất về trường phái biểu hiện[2], tiết sau chúng ta sẽ lấy nó làm ví dụ, trước nói một chút về giai đoạn lịch sử phát triển tranh mang biểu hiện chủ nghĩa ở phương Tây."
Hoắc Cảnh Ngôn nói xong, hướng về phía trang t cuối cùng.
Một bức tranh mới xuất hiện trên màn hình lớn.
Vừa nhìn qua trường phái ấn tượng[3], sau trường phái ấn tượng là trường phái trừu tượng[4], loại trường phái biểu hiện tương đối vượt qua thẩm mỹ người thường chưa được "Hun đúc" bởi tiêu chuẩn bậc thầy vẽ tranh, lúc này đột nhiên xuất hiện một bức tranh mang phong cách rất tả thực, ngược lại làm cho mắt bọn học sinh ở đây sáng lên.
Trên màn hình là một bức tranh có người và phong cảnh. Viễn cảnh là mây đen dày đặc, dông tố đan xen, cận cảnh là một khoảng bụi gai, rậm rạp mọc thành chùm.
Mà giữa viễn cảnh và cận cảnh, một người con gái tóc dài vẽ mờ nhạt, làn váy tán loạn, dường như đang trong màn mưa to này nhanh nhẹn khiêu vũ với những bụi gai.
"Đẹp quá."
Có những nữ sinh không kiềm lòng được đều cảm khái.
"Ơ? Nhưng tại sao bức tranh này lại không viết tên tác giả?"
"Đúng vậy."
"Có lẽ là giáo viên làm t lại quên mất ha ha..."
"Thầy Hoắc, bức tranh tên là gì vậy ạ?"
"Đúng đó thầy Hoắc, bức tranh này vẽ rất đẹp, cũng là bậc thầy trường phái vẽ ạ?"
"..."
Trong những câu hỏi của các nữ sinh, Hoắc Cảnh Ngôn đang nhìn trên màn hình bất đắc dĩ cười khổ.
——
Vừa rồi khi chuyển đến trang t này, anh ta liền ngẩn ra một chút, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ nhìn thấy bức tranh ở trang t này.
Mà lúc này nghe thấy câu hỏi của các nữ sinh, anh ta cũng chỉ bất đắc dĩ mà nâng mắt, dường như đang do dự có nên nói ra hay không.
Ngay trong mấy giây im lặng này, một giọng nữ nỉ non khẽ vang lên ——
"Phong Vũ Kinh Chức."
"......"
Phòng đa năng đang yên lặng, sau khi nghe thấy giọng nói đó, mọi người đều không kiềm được mà dời tầm mắt qua, mà trong bọn họ, vẻ mặt Tần Yên trở nên vô cùng phức tạp.
—— lời nói đột ngột này thế mà lại thốt ra từ miệng Tần Khả vẫn luôn im lặng.
Cố Tâm Tình ở phía sau Tần Khả cũng bất ngờ, cô nàng hạ thấp giọng, "Khả Khả, cậu vừa mới nói cái gì vậy?"
Ánh mắt Tần Khả gắt gao nhìn chằm chằm bức tranh quen thuộc kia, nhẹ giọng nói: "Tên của bức tranh đó, là《 Phong Vũ Kinh Chức》."
"Hả? Cậu biết?"
"..."
Khu giữa, vẻ mặt Tần Yên trở nên vặn vẹo.
Cô ta cau mày nhìn Hoắc Cảnh Ngôn trên bục giảng, vô cùng hy vọng anh ta nói đáp án của Tần Khả là sai —— trong tiết này biểu hiện của cô ta hẳn là tốt, nhưng không hy vọng tại trang t cuối cùng lại bị Tần Khả đoạt đi nổi bật.
Mà lúc này trên bục, Hoắc Cảnh Ngôn dường như cũng ngẩn ra vài giây mới lấy lại tinh thần.
Anh ta cười rộ lên, "Thật không ngờ trong các em, vậy mà lại có người nhận ra bức tranh này?"
"..." Sắc mặt Tần Yên biến đổi.
Hoắc Cảnh Ngôn lại nhìn Tần Khả, "Tôi khá tò mò, tại sao em lại biết đến bức tranh này? —— không giống với những bậc thầy trước, tác giả bức tranh này chỉ là một tiểu bối vô danh, độ lưu hành của bức tranh này cũng rất thấp, dù có là họa sĩ chuyên nghiệp, thì tỉ lệ biết đến bức tranh này cũng không cao."
"......"
Tần Khả trở nên im lặng.
Cô đương nhiên nhận ra.
Bức tranh này ở kiếp trước, đã từng được chính tay Hoắc Cảnh Ngôn vẽ lại rồi đưa cho cô, mà lời nói ảnh hưởng sâu sắc tới cô cũng là khi tặng bức tranh này.
——
Chính lúc đó, cô mới biết được, khi ấy họa sĩ "Nhất Ngôn" hắc mã trong giới hội họa vừa nổi lên rồi lại rất nhanh biến mất không chút tung tích, lại chính là tên giả mà Hoắc Cảnh Ngôn dùng.
Nhưng giờ phút này, Tần Khả đương nhiên không thể nói như vậy.
Cô im lặng mấy giây sau, đứng lên, thản nhiên nói: "Đây là tác phẩm tiêu biểu của họa sĩ mà em thích nhất.《 Phong Vũ Kinh Chức》 gây chấn động và được thảo luận trên rất nhiều tạp chí, vị tác giả kia cũng không tính là tiểu bối vô danh."
Ý cười trên mặt Hoắc Cảnh Ngôn càng sâu.
"Nếu em biết tên bức tranh này, thầy vừa rồi đã giải thích nghĩa rất nhiều bức tranh, vậy nếu em không ngại cũng lí giải ngụ ý của tác giả bức tranh này được chứ?"
Ánh mắt Tần Khả khẽ động.
——
Tháng sau chính là sinh nhật của Hoắc Cảnh Ngôn, dựa theo tuần suất mỗi tuần một tiết của bọn họ, nếu thật sự muốn kéo gần khoảng cách với Hoắc Cảnh Ngôn, tiếp cận làm thay đổi quyết định khiến anh ta mất đi người mà mình yêu nhất —— vậy thì cô chỉ còn có thể đi mỗi con đường này.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tần Khả giương mắt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, bình tĩnh trả lời.
"Em..."
Cô còn chưa dứt lời, một giọng nói nôn nóng chen vào ——
"Thầy, em cũng muốn thử."
Tần Khả cứng đờ.
Giây sau, cô nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh —— Tần Yên từ hàng thứ nhất khu vực giữa, nhấc tay đứng lên.
Hoắc Cảnh Ngôn tạm dừng vài giây, mỉm cười.
"Được, vậy em nói trước đi."
Tần Yên vui vẻ trong lòng, trên mặt lại không để lộ ra. Cô ta hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chú vào bức tranh.
"Màu sắc tổng thể của bức tranh rất trầm, hơn nữa bất luận là nét vẽ mưa gió hay bụi gai đều rất thô, cho nên em cho rằng họa sĩ đang biểu đạt một loại bất mãn và phản kháng vì bị hiện thực chèn ép, và cố gắng phá tan sự cản trở này để nghênh đón con đường bằng phẳng rực rỡ mà mình mong muốn."
Sau khi nói xong, Tần Yên vô cùng chờ mong nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, dường như là đang chờ anh ta khẳng định hoặc biểu dương.
Nhưng khiến cô ta thất vọng chính là, dối với những lời mà cô ta nói Hoắc Cảnh Ngôn dường như chẳng có phản ứng gì nhiều, chỉ thoáng gật đầu, cười nhạt: "Không tồi."
Tiếp đó, Hoắc Cảnh Ngôn liền quay đầu nhìn Tần Khả.
"Em thì sao, cũng giống với ý kiến của em ấy?"
"Chúng em không giống nhau."
Tần Khả lạnh nhạt nói.
Ánh mắt cô hơi sâu nhìn Tần Yên, sau đó mới đưa tầm mắt trở lại.
"Bối cảnh bức tranh này nặng nề lại áp lực —— bụi gai mọc thành chùm cùng với dông tố đan xen, đều là bày tỏ và đại diện cho cảm xúc tiêu cực."
Khu giữa sắc mặt Tần Yên buông lỏng, ngay sau đó nơi đáy mắt phủ đầy ý mỉa mai.
Vừa rồi bị câu "Chúng em không giống nhau" như có thâm ý đè một cái, làm cho trong lòng cô ta còn luống cuống, nhưng hiện tại nhìn xem, Tần Khả rõ ràng cũng chỉ đang thuật lại biểu đạt của cô ta...
Mà đúng lúc này, Tần Khả chuyển ý.
"Nhưng em cho rằng, trung tâm bức tranh này không phải là những phong cảnh đó, mà là cô gái đang nhảy múa ở kia. Trong phong cách vẽ tranh truyền thống, rất nhiều họa sĩ có thói quen lấy hai sự vật đối lập lại mâu thuẫn nhau để làm nổi bật chủ đề —— ví dụ như bụi gai và hoa, mưa và nắng. Nhưng trong bức tranh này, chúng ta có thể nhìn thấy chính là, họa sĩ tận lực tránh đi hai nhân tố tương quan đến hoa và nắng."
Theo giọng nói của Tần Khả, bọn học sinh đều nhìn kĩ lại, sau đó có người gật đầu đồng ý.
Mà Tần Yên nhíu mày, nhịn không được mở miệng phản bác: "Như vậy còn không phải là biểu hiện của nặng nề và áp lực sao?"
Tần Khả không nhìn cô ta, giọng điệu khi nói chuyện vẫn bình tĩnh như cũ.
"Không biểu hiện ra không nhất thiết là khao khát —— bản thân bức tranh này thuộc về phong cách chủ nghĩa tả thực, chúng ta có thể dựa theo cơ sở phong cách để xem, nét vẽ chính là nói lên hiện thực thuần túy nhất —— không có hoa và nắng, mà chỉ có bụi gai và mưa gió."
Ánh mắt Tần Khả từ trên bức tranh dời xuống, đối diện với tầm mắt của Hoắc Cảnh Ngôn đứng sau bục giảng.
Ánh mắt cô hơi lóe lên.
"Cho nên em cho rằng —— giữa họa sĩ và bức tranh này, không phải gửi gắm tiêu cực hay mặt trái cảm xúc, mà là đang cho chúng ta biết, cuộc sống như thế. Đời người không phải đạp vỡ bụi gai mới thấy hoa hồng, cũng không phải trải qua mưa gió liền hiện cầu vồng. Đa số người có cuộc sống gắn đầy bụi gai chịu đủ mưa gió, cùng với chờ mong hoa và nắng hư vô mờ mịt, không bằng tự chính mình làm càng thực tế hơn —— học được cách nhảy múa trên bụi gai mọc thành chùm, hát vang trong dông tố đan xen."
Tần Khả nói xong, rủ mắt.
"Đây là lý giải của em, cảm ơn... Thầy."
Cô im lặng, ngồi xuống.
Bốn năm giây sau, trong góc phòng đa năng yên tĩnh không kiềm được liền vang lên tiếng vỗ tay.
Sắc mặt Tần Yên khó coi ngồi xuống, hiển nhiên là cô ta cũng bị lời nói của Tần Khả thuyết phục. Mà trên bục giảng, lần đầu tiên Hoắc Cảnh Ngôn lộ ra biểu cảm khác ngoài vẻ mặt mỉm cười như đeo mặt nạ.
Anh ta giật mình nhìn Tần Khả ngồi hàng đầu bên dưới sảnh, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hàng thứ nhất, bên trái phòng đa năng.
Hoắc Tuấn híp mắt. Anh liếc nhìn Hoắc Cảnh Ngôn ở trên bục, lại theo ánh mắt của người đàn ông rơi xuống trên người Tần Khả.
Nhìn chằm chằm vài giây,
Trong đôi mắt đen nhánh của Hoắc Tuấn, cảm xúc hoàn toàn trầm xuống.
Chú thích:
Bức tranh Tiếng Thét [1]: Là tên của một trong bốn bản sáng tác, dưới dạng tranh vẽ và in trên đá theo trường phái biểu hiện của danh họa người Na Uy Edvard Munch vào khoảng năm 1893 và 1910. Tất cả các bức họa đều vẽ một nhân vật đầy âu lo tuyệt vọng tương phản với phong cảnh hòa cùng bầu trời đỏ. Họa sĩ không chú tâm mô tả cái mình nhìn thấy, ghét sự hời hợt của tình cảm. Chủ đích của ông là biểu hiện mạnh nhất, nhanh nhất tình cảm mạnh mẽ, tức thời của mình. Thế nên tranh nghiêng ngả, không cân bằng, nét vung mạnh mẽ, chói gắt. Phong cảnh nền trong bức tranh thuộc thành phố Oslofjord, nhìn từ Ekeberg, Oslo. Theo nguồn Wikipedia.
Trường phái biểu hiện [2]: Chủ nghĩa biểu hiện hay Trường phái biểu hiện là một trào lưu nghệ thuật xuất hiện và phát triển ở châu Âu vào những năm cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, có đặc điểm nhấn mạnh, thậm xưng trong sự thể hiện cảm tính – xúc cảm của chủ thể hoặc xúc cảm của chính người họa sĩ. Theo nguồn Wikipedia.
Trường phái ấn tượng [3]: là một khuynh hướng văn nghệ ra đời và phát triển trong những thập kì cuối cùng của thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX.
Trong văn học, chủ nghĩa ấn tượng được quan niệm theo nghĩa rộng và nghĩa hẹp. Theo nghĩa rộng, đó là một hiện tượng của phong cách nghệ thuật ; còn theo nghĩa hẹp, đó là một trào lưu văn học có phương pháp sáng tác xác định và có cảm quan thế giới theo hướng khám phá thế giới trực giác, ấn tượng, biểu tượng của con người, hình thành vào những năm cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX. Theo nguồn TudienWiki.
Trường phái trừu tượng [4]: Nghệ thuật Trừu tượng là trào lưu hội họa đầu thế kỷ 20, vào những năm 1910 đến 1914. Nghệ thuật trừu tượng sử dụng ngôn ngữ thị giác từ những hình dạng, khuôn mẫu, màu sắc và đường nét để tạo nên một sáng tác có thể tồn tại độc lập, ở một mức nào đó, với những tham khảo có thực từ thế giới. Theo nguồn Wikipedia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook