Ánh sáng ban mai khẽ chiếu vào trong căn phòng đầy mùi hương còn vương vấn lại sau một đêm nồng nhiệt.

Hai thân ảnh trên giường vẫn quấn lấy nhau mà ngủ, quần áo vương vãi khắp sàn nhà, chăn gối đều nhăn nhúm lại.

Trần Anh Thư như được thoát ra khỏi cơn phong ba bão táp, đầu óc mê muội vẫn còn có chút đau.

Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vẫn còn gối lên tay anh, mùi hương quyến rũ, hơi thở ấm áp liên tục phả vào người đàn ông bên cạnh.

Chỉ là nằm ngủ thôi mà vẻ đẹp của cô vẫn rất có khí chất, đâu ai biết được rằng cô gái thuần khiết nằm trước mặt anh đêm qua mạnh bạo đến cỡ nào.

Đôi mắt cô khẽ lay động, trong bộ lông mi cong dài mắt cô mở nhẹ.

Xuất hiện trước mặt cô là người đàn ông vô cùng đẹp trai, gương mặt hoàn hảo.

Hai gương mặt đối nhau ở khoảng cách rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Trần Anh Thư vẫn được người kia ôm chặt vào lòng, vai kề vai, thân thể áp vào nhau.

Thoáng tí hai gò má cô đỏ ửng.

Đây là cái tình cảnh nghiệt ngã gì, cô không dám tin vào bản thân, không dám tin vào mắt mình.


Người đàn ông to lớn đang ôm chặt lấy cơ thể cô cũng tỉnh dậy, bốn mắt nhìn nhau.

Trần Anh Thư chớp mắt vài cái, sốc tới nỗi cổ họng nghẹn lại không thể hét thật to.

"Tổng giám đốc, anh...anh..."
Cô định hét lên nhưng lại thấy anh dơ tay lên ra hiệu cho cô yên lặng.

Cô đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn xuống dưới, hai mắt cô trợn tròn, tuy đắp chăn nhưng cô có thể cảm nhận được trên thân chẳng còn mảnh vải.

Nuốt nước bọt, cô bình tĩnh nhớ lại sự việc tối qua.

Trong lúc mình đang đi ăn với đám người đồng nghiệp ở công ti, trong đó có bạn thân của cô, ăn uống rất lâu cô cảm thấy cơ thể có chút không tỉnh táo nên đã đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, không ngờ lúc ra ngoài lại bị một người đàn ông lạ mặt tiến đến định bắt cô đi với hắn ta.

Cô kháng cự kịch liệt nhưng cuối cùng tâm trí bắt đầu mơ hồ, không còn nhớ được gì.

Suy nghĩ thất thần một chút, nhanh chóng Phong Thanh Dương đã bước từ trong nhà tắm ra ngoài, cơ thể ướt át quấn quanh hông một chiếc khăn tắm bước đến trước mặt cô, đưa cho cô một bộ quần áo.

"Đồ tôi chuẩn bị cho cô"
Tuy không chấp nhận được sự thật nhưng cô vẫn cầm lấy đồ từ tay anh.

Không ngừng tự hỏi vì sao cô và tổng giám đốc của mình lại...!
"Tối qua là tôi cứu cô"
Câu nói của anh phút chốc đập tan sự thắc mắc trong lòng cô.

"Chuyện này..." Cô ấp úng nói.

"Là do cô cưỡng chế tôi"
Anh nói một câu khiến cô được đi từ cơn sốc này đến cơn sốc khác.

Không dấu nổi cảm xúc trước mặt anh, cô hỏi lại.

"Tổng giám đốc, anh nói vậy là sao? Là tôi cưỡng chế anh"
Cô ngước nhìn anh hỏi ngược.

Anh tiến lại gần cô, áp sát vào mang tai cô gần như hôn.

Nói thì thầm.

"Tối qua lúc cô say là do cô cưỡng chế tôi, chủ động làm với tôi"

Cả cơ thể cô đều cứng đờ.

Anh nói như vậy, người mất mặt chính là cô.

Nhìn lại gương mặt lạnh lùng của anh cô có chút uất ức, hôm qua là lần đầu của cô lại có thể mất dễ dàng như vậy.

"Cô không đi tắm, hay muốn ở trên giường tôi mãi"
Câu nói của anh khiến cô phải xác định lại việc làm trước mắt, ngồi dậy ôm luôn chiếc chăn trên người mà bước xuống giường.

Bây giờ trên chiếc giường không còn vật che chắn lại lộ ra một vệt đỏ đẹp mắt.

Nhìn thấy nó cô lúng túng liếc mắt lại anh, biết được tâm lý của cô anh liền lạnh lùng quay đi, trong lòng cô lẫn lộn cảm xúc.

Không còn nghi ngờ gì nữa, lần đầu đã mất trong tay anh rồi.

"Tắm xong, xuống dưới nhà, tôi ở dưới đó"
Anh bước đi, nhìn theo bóng lưng của anh cô có chút đau khổ.

Thật là một tình cảnh khiến cô không biết nên khóc hay nên cười đây.

Cô nhanh chóng đi tắm.

Một lúc sau, tắm xong, cô bước ra từ nhà tắm.

Trên người mặc một bộ váy xanh nước biển nhạt, nó không quá dài nhưng cũng đủ để gọi là kín đáo.

Chiếc gas giường hồi nãy vậy mà đã được thay bằng một chiếc khác.


Nhìn thiết kế sang trọng của căn phòng cô nghĩ cũng không phải căn nhà cho người bình thường ở.

Nó quá rộng để gọi là phòng.

Đến giờ cô mới có thể bình tĩnh để cảm nhận được hạ thân của mình đang truyền đến cơn đau, bước đi hơi khó khăn.

Không biết bây giờ Lâm Yến Chi thế nào, cô nhớ hôm qua Lâm Yến Chi cũng đã say khướt chẳng biết gì.

Liệu giờ đã về nhà chưa!
Không muốn ở lại lâu, cô đi xuống nhà, anh ngồi ở ghế sofa lớn thấy cô anh liền nói.

"Lại đây"
Vốn tưởng bản thân sẽ đi ngay vậy mà nhận được câu nói của anh cô lại nghe lời mà bước đến.

Cô đi từng bước khó khăn, anh có hơi nhíu mày nhìn cô.

Dù đau, vậy mà còn cố gắng chịu đựng.

"Ngồi xuống" Anh lạnh lùng nói.

"Tổng giám đốc, tôi...".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương