Lười Thê Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 22
“Mẹ! Mẹ dạy con dùng máy pha cà phê như thế nào được không?!” Tan tầm về tới nhà Y Thượng Tĩnh, đưa tay vứt túi xách xuống trên sô pha, liền bắt đầu ồn ào.
“Đầu con không phải phát sốt đi!” Mẹ Y từ trong phòng bếp đi ra, đeo tạp dề, một tay cầm cái thìa, một tay cầm chén canh lớn, dùng ánh mắt kì dị nhìn Y Thượng Tĩnh: “Lần trước con nói muốn học pha cà phê, kết quả đâu rồi, làm ly cà phê khiến cho người ta không dám vào cửa, còn đem máy pha cà phê làm hỏng rồi! Đúng rồi, sao hôm nay tan tầm trễ như vậy? Đã sáu giờ rồi, mới trở về! Làm hại đồ ăn của mẹ phải hâm nóng hai lần. Lần sau nếu không về ăn cơm chiều, phải gọi điện thoại báo trước!”
“Mẹ! Con có nói qua con không về ăn cơm chiều sao? Hôm nay chẳng qua là tăng ca mà thôi!” Y Thượng Tĩnh miễn cưỡng nằm trên ghế sa lon, bày ra hình dáng chữ đại (đây là chữ đại 大), “Mẹ, con đây tháng này có khả năng vẫn tiếp tục tăng ca, mẹ và cha không cần chờ con trở về ăn cơm! Đúng rồi, như thế nào không thấy cha đâu?!”
“Cha con nói đêm nay có một bữa tiệc, thoát không được. Tối nay mới về!” Mẹ Y lại trở vô phòng bếp, nhưng vẫn là lớn giọng nói, hai mẹ con tiếp tục đối thoại: “Làm sao con lại đột nhiên tăng ca? Chẳng lẽ là cấp trên của con lương tâm phát hiện, cảm thấy con quá lười rồi, muốn tự mình huấn luyện con hay sao?”
“Uy! Nào có mẹ ruột nói con gái mình như vậy chứ!” Y Thượng Tĩnh đứng dậy, đi vào phòng bếp, đem đồ ăn chuẩn bị đưa đến trên bàn cơm: “Con có chỗ nào lười?! Công việc nên làm thì con có chỗ nào làm không tốt?! Con trước kia không tăng ca chỉ có thể nói rõ rằng là con làm việc có hiệu suất cao, về điểm này công việc không cần phải tăng ca là có thể làm xong!”
“Dạ, dạ, dạ! Hiệu suất của con rất cao!” Mẹ Y tiếp lời nói, thuận tay tắt bếp gas, “Vậy con như thế nào ở Phỉ Hoa làm gần bốn năm rồi, vẫn còn là một thư ký nhỏ? Con xem mấy nữ đồng nghiệp vào công ty cùng con đi, có người nào là đang dậm chân tại chỗ? Tựa như Tiền Duy Nhã vẫn thích đến nhà của chúng ta chơi, người ta cũng đều đã trở thành phó chủ nhiệm rồi!”
“Việc thăng chức có cái gì tốt chứ?! Chức vị càng cao, liền phải để ý đến sắc mặt của sếp lớn hơn! Mà lên chức cao thì phải cố gắng duy trì mọi thứ điều hoàn hảo trước mặt cấp dưới và khắp nơi điều phải cẩn thận. Không nghĩ tới là đã đắc tội người này hoặc là người kia, sẽ làm cho bên người trái phải điều không phải bạn!” Y Thượng Tĩnh vừa dọn bát đũa lên, vừa thuận miệng nói. Đột nhiên ngưng lại, thăng chức? ! Nhắc tới thăng chức, liền nhớ đến Bùi Nhĩ Phàm, nhớ tới Bùi Nhĩ Phàm liền nhớ đến cà phê.
“Mẹ!” Y Thượng Tĩnh lại bắt đầu hô to gọi nhỏ.
“Lại làm sao?!” Mẹ Y đem tạp dề tháo xuống, sau đó tiếp nhận cái chén trong tay Y Thượng Tĩnh.
Y Thượng Tĩnh chạy nhanh lôi kéo Mẹ Y, giống như cầm lấy ngọn cỏ cứu mạng: “Mẹ, người đêm nay nhất định phải dạy con như thế nào dùng máy pha cà phê! Bằng không, ngày mai con gái của mẹ là con sẽ phải thu thập đồ đạc về nhà ăn bám!”
“Có nghiêm trọng như vậy sao?!”
“Ân! Sếp mới của con nói như vậy!” Vội vàng gật đầu, tăng thêm ngữ khí.
“Sếp mới của con?!” Mẹ Y bắt lấy một cái trọng điểm khác: “Con đổi đi nơi khác rồi sao?! Là chức vụ gì?”
“Ai! Trước mặc kệ là cái chức vụ gì, cũng đừng hỏi cái tên sếp mới xấu xa kia là ai! Đêm nay, vô luận dùng phương pháp gì nhất định phải dạy con như thế nào dùng máy pha cà phê để pha cà phê!” Y Thượng Tĩnh dùng sức nói: “Con nhất định sẽ cố gắng học tập! Tuyệt không đem máy pha cà phê làm hỏng!”
Mẹ Y lần đầu gặp con gái kiên quyết học tập một việc gì đó, thật là có chút kinh ngạc! A! Không nghĩ tới vị sếp mới này của con gái lợi hại như thế, làm cho Thượng Tĩnh không cầu tiến cư nhiên nghĩ một lòng muốn dùng hết tâm sức học pha cà phê! Nếu có cơ hội, nhất định sẽ gặp vị sếp mới này, xem hắn có chỗ nào đặc biệt! “Được rồi! Nhưng con nhất định phải cam đoan với mẹ, không cho phép lại đem máy pha cà phê làm hỏng!” Mẹ Y cũng biết rõ con gái của mình ở phương diện bếp núc xem như người ngu ngốc, bởi vì từ nhỏ đến lớn, Y Thượng Tĩnh mỗi khi học nấu cơm, nhưng đều đã xuất hiện một ít kết quả không tưởng được. Như: nỗi bị cháy đen; phòng bếp bị dìm nước; không tắt bếp gas; bát bị ném hư nhiều vô số. Kỳ thật những việc đó cũng còn có thể chịu được, chủ yếu là, những thứ cô làm được, thì cũng không ai dám ăn! Hoặc là quá mặn, hoặc là quá ngọt, hoặc là quá nhiều bột ngọt. . . . . . Ai, loại tình huống này nhiều đếm không hết. Rốt cục, một ngày, Mẹ Y bạo phát, đem Y Thượng Tĩnh cự tuyệt ở ngoài cửa phòng bếp, hơn nữa còn đau lòng nói: “Nghĩ tới ta coi như là người tinh thông trù nghệ (nấu ăn giỏi á), làm sao lại sinh ra một người dốt việc trù nghệ như con cơ chứ? ! Chẳng lẽ là di truyền sai sao?”
“Mẹ! Ngài thật sự là quá tốt!” Y Thượng Tĩnh ôm Y Mẫu: “Con yêu mẹ nhất! Tới hôn một cái!”
“Trong mắt con cũng chỉ có mẹ thôi, vậy còn người làm cha như ta đây thế nào?!” Cha Y tiến vào cửa nhà liền nhìn thấy hình ảnh mẹ con tương thân tương ái thật ấm áp, liền cười hớ hớ nhận lấy nói.
“Con đương nhiên cũng yêu cha rồi!” Y Thượng Tĩnh không do dự nói, xoay người bay về phía Cha Y, tiếp nhận cặp công văn trong tay Cha Y, “Cha, lão mẹ nói người tối nay mới trở về, như thế nào sớm như vậy đã trở về rồi? !”
“Cơm bên ngoài cha ăn không quen!” Cha Y cười hớ hớ đi hướng bàn ăn, nhưng sau khi nhận được ánh mắt của Mẹ Y, liền xoay người đi về hướng toilet.
Y Thượng Tĩnh thêm vào một bộ bát đũa, cười hì hì nhìn về phía Mẹ Y: “Mẹ! Mẹ thật đúng là lợi hại, hôm qua nghe cha bảo hôm nay phải ra người trể mới về. Kết quả cha trở về câu nói đầu tiên đó là cơm bên ngoài ăn không quen! Xem ra, lão mẹ đã đem dạ dày của cha cả đời này giữ chặt, cho nên đối với món ăn thôn quê bên ngoài cũng chưa hứng thú!”
“Đứa con hư hỏng!” Mẹ Y cười mắng: “Có như ai như con nói chuyện cùng cha mẹ như vậy sao?! Thật là dung túng con quá rồi, ngay cả cha mẹ cũng dám lấy ra nói giỡn!”
“Thượng Tĩnh cũng không nói sai a!” Cha Y vui tươi hớn hở ngồi vào trước bàn cơm nói: “Aiz…! Vẫn là lão bà biết khẩu vị của ta!”
Y Thượng Tĩnh hướng Mẹ Y nháy mắt, bộ dạng đắc ý. Mẹ Y cũng không để ý, cười ngồi xuống, Y Thượng Tĩnh cũng thuận theo cùng ngồi. Bữa tối gia đình ấm áp bắt đầu.
Đang ăn cơm, Cha Y đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền nghiêm giọng, nhìn về phía Y Thượng Tĩnh hỏi: “Thượng Tĩnh, công việc của con dạo này có tốt không!”
“Tốt lắm a!” Y Thượng Tĩnh thấy Cha Y đứng đắn nói chuyện như vậy, cũng buông bát đũa, nhìn lại nói: “Cha, người bình thường cũng không hỏi chuyện của con ở trong công ty. Hôm nay như thế nào đột nhiên hỏi?”
“Không có gì. Chính là đột nhiên nhớ tới.” Cha Y gắp miếng đồ ăn bỏ vào trong miệng: “Nhanh ăn đi, nguội sẽ ăn không ngon.”
Nhưng lời này nghe vào trong tai Y Thượng Tĩnh chính là một cảm giác khác rồi, cha thực khác thường, làm cho Y Thượng Tĩnh trong lòng có chỗ bất an. Nhưng vẫn là thực nghe lời không có ở nói thêm cái gì, im lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Mẹ Y ở tại phòng bếp thu thập, Y Thượng Tĩnh liền vào trong thư phòng tìm Cha Y.
“Cha, người có chuyện gì, cứ nói đi!” Y Thượng Tĩnh ngồi vào bên cạnh Cha Y, im lặng nhìn cha mình đang làm việc: “Cha đêm nay làm sao có thể đột nhiên hỏi chuyện công việc của con chứ? !”
“Thượng Tĩnh, con nói thực cho cha biết, con ở công ty có ai khi dễ ngươi không?” Y phụ nhìn Y Thượng Tĩnh bình yên ngồi bên cạnh, nhớ tới chuyện hôm nay nghe được, liền cảm thấy hơi đau lòng. Bởi vì hai vợ chồng đều là nhân viên công vụ, buổi sáng thức dậy liền đi làm việc nên không rảnh trông nom con cái. Nhưng Y Thượng Tĩnh ngay từ lúc còn nhỏ, vẫn thực nghe lời, tuy rằng thành tích học tập không tốt, nhưng thực làm cho cha mẹ an tâm. Một năm nay, Mẹ Y về hưu, liền ở nhà bắt đầu làm một bảo mẫu, bắt đầu cuộc sống hàng ngày chăm sóc cuộc sống của chồng cùng con gái.
“Không có a! Con gần đây còn thăng chức nha!” Y Thượng Tĩnh cười cười: “Con làm sao có thể sẽ bị người khi dễ a, con biết tự bảo vệ mình mà!”
“Thăng chức?” Cha Y nghi ngờ hỏi, “Vô duyên vô cớ, làm sao có thể thăng chức?”
Vì thế Y Thượng Tĩnh đem toàn bộ quá trình mình thăng chức nói một lần. Cha Y sau khi nghe, liền không còn lời gì để nói với con gái của mình, một công nhân viên chức, cư nhiên không biết được ông chủ của mình là ai, đây là nên nói là ông chủ này làm được quá thất bại hay là nói này nhân viên làm được quá thất bại? !
“Ai, đúng rồi. Sếp trước kia của con có phải họ Trầm hay không?” Cha Y vòng vo đề tài.
“Đúng a!” Y Thượng Tĩnh trừng mắt nhìn, cảm thấy đêm nay cha thật sự là kỳ quái, như thế nào luôn hỏi những điều làm cô không hiểu nổi?
“Vậy hắn bây giờ đang làm ở chỗ nào?”
“Không biết, nghe nói điều đến chi nhánh công ty đi.” Y Thượng Tĩnh tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời vấn đề.
“Hắn là vì sao mà đổi đi nơi khác ? !”
“Này. . . . . .” Y Thượng Tĩnh dừng một chút, “Con không rõ ràng lắm. Con rất ít hỏi đến chuyện không liên quan đến con.”
“Ngươi. . . . . . Aiz..!” Cha Y thở dài, “Quên đi. Tóm lại, nếu con cảm thấy không hài lòng với công việc này, liền về nhà, cha nuôi con! Không cần phải bị người ta khi dễ, còn phải nén giận!” (HMC: sướng thế còn gì)
“Cha. . . . . .” Y Thượng Tĩnh hốc mắt có chút ẩm ướt. Từ nhỏ đến lớn, coi như mình thành tích không tốt, cha mẹ cũng chưa từng nói qua cái gì, chỉ cần mình thích làm chuyện gì, cha mẹ đều ủng hộ; coi như mình thích nhàn hạ, chỉ cần mình đem chuyện của mình làm cho tốt, cha mẹ cũng sẽ không nói thêm cái gì. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, cha mẹ đều sẽ khéo léo nhắc nhở khuyên bảo mình một chút, liền giống như đầu tháng ba năm ấy.
Mà Cha Y lại cười cười, vuốt đầu con gái: “Con không phải nói muốn học dùng máy pha cà phê sao? Nhanh đi tìm mẹ đi! Nhớ kỹ, lần này không cần đem máy pha cà phê làm hỏng!”
“Sẽ không !” Y Thượng Tĩnh cười cười: “Đêm nay ta chắc chắn có thể học pha cà phê thành công!” Sau đó liền ra khỏi thư phòng.
Cha Y nhìn nụ cười kia của Y Thượng Tĩnh, nhớ lại hôm nay đến thành phố bên đi công tác khảo sát một cái công trường thì gặp sếp cũ của Y Thượng Tĩnh, vị Trầm chủ nhiệm này, Cha Y cũng chỉ có gặp mặt qua một lần, liền hàn huyên vài câu. Sau lại trong lúc vô tình nghe nói này họ Trầm bị giáng chức nguyên nhân chính là hắn đối với một nữ nhân viên họ Y. . . . . . Cha Y lúc ấy liền sáng tỏ, kia họ Y đó là Y Thượng Tĩnh, trong lòng liền nín lặng, sau đó không có đến bữa tiệc kia, trực tiếp thuê xe về nhà.
“Đầu con không phải phát sốt đi!” Mẹ Y từ trong phòng bếp đi ra, đeo tạp dề, một tay cầm cái thìa, một tay cầm chén canh lớn, dùng ánh mắt kì dị nhìn Y Thượng Tĩnh: “Lần trước con nói muốn học pha cà phê, kết quả đâu rồi, làm ly cà phê khiến cho người ta không dám vào cửa, còn đem máy pha cà phê làm hỏng rồi! Đúng rồi, sao hôm nay tan tầm trễ như vậy? Đã sáu giờ rồi, mới trở về! Làm hại đồ ăn của mẹ phải hâm nóng hai lần. Lần sau nếu không về ăn cơm chiều, phải gọi điện thoại báo trước!”
“Mẹ! Con có nói qua con không về ăn cơm chiều sao? Hôm nay chẳng qua là tăng ca mà thôi!” Y Thượng Tĩnh miễn cưỡng nằm trên ghế sa lon, bày ra hình dáng chữ đại (đây là chữ đại 大), “Mẹ, con đây tháng này có khả năng vẫn tiếp tục tăng ca, mẹ và cha không cần chờ con trở về ăn cơm! Đúng rồi, như thế nào không thấy cha đâu?!”
“Cha con nói đêm nay có một bữa tiệc, thoát không được. Tối nay mới về!” Mẹ Y lại trở vô phòng bếp, nhưng vẫn là lớn giọng nói, hai mẹ con tiếp tục đối thoại: “Làm sao con lại đột nhiên tăng ca? Chẳng lẽ là cấp trên của con lương tâm phát hiện, cảm thấy con quá lười rồi, muốn tự mình huấn luyện con hay sao?”
“Uy! Nào có mẹ ruột nói con gái mình như vậy chứ!” Y Thượng Tĩnh đứng dậy, đi vào phòng bếp, đem đồ ăn chuẩn bị đưa đến trên bàn cơm: “Con có chỗ nào lười?! Công việc nên làm thì con có chỗ nào làm không tốt?! Con trước kia không tăng ca chỉ có thể nói rõ rằng là con làm việc có hiệu suất cao, về điểm này công việc không cần phải tăng ca là có thể làm xong!”
“Dạ, dạ, dạ! Hiệu suất của con rất cao!” Mẹ Y tiếp lời nói, thuận tay tắt bếp gas, “Vậy con như thế nào ở Phỉ Hoa làm gần bốn năm rồi, vẫn còn là một thư ký nhỏ? Con xem mấy nữ đồng nghiệp vào công ty cùng con đi, có người nào là đang dậm chân tại chỗ? Tựa như Tiền Duy Nhã vẫn thích đến nhà của chúng ta chơi, người ta cũng đều đã trở thành phó chủ nhiệm rồi!”
“Việc thăng chức có cái gì tốt chứ?! Chức vị càng cao, liền phải để ý đến sắc mặt của sếp lớn hơn! Mà lên chức cao thì phải cố gắng duy trì mọi thứ điều hoàn hảo trước mặt cấp dưới và khắp nơi điều phải cẩn thận. Không nghĩ tới là đã đắc tội người này hoặc là người kia, sẽ làm cho bên người trái phải điều không phải bạn!” Y Thượng Tĩnh vừa dọn bát đũa lên, vừa thuận miệng nói. Đột nhiên ngưng lại, thăng chức? ! Nhắc tới thăng chức, liền nhớ đến Bùi Nhĩ Phàm, nhớ tới Bùi Nhĩ Phàm liền nhớ đến cà phê.
“Mẹ!” Y Thượng Tĩnh lại bắt đầu hô to gọi nhỏ.
“Lại làm sao?!” Mẹ Y đem tạp dề tháo xuống, sau đó tiếp nhận cái chén trong tay Y Thượng Tĩnh.
Y Thượng Tĩnh chạy nhanh lôi kéo Mẹ Y, giống như cầm lấy ngọn cỏ cứu mạng: “Mẹ, người đêm nay nhất định phải dạy con như thế nào dùng máy pha cà phê! Bằng không, ngày mai con gái của mẹ là con sẽ phải thu thập đồ đạc về nhà ăn bám!”
“Có nghiêm trọng như vậy sao?!”
“Ân! Sếp mới của con nói như vậy!” Vội vàng gật đầu, tăng thêm ngữ khí.
“Sếp mới của con?!” Mẹ Y bắt lấy một cái trọng điểm khác: “Con đổi đi nơi khác rồi sao?! Là chức vụ gì?”
“Ai! Trước mặc kệ là cái chức vụ gì, cũng đừng hỏi cái tên sếp mới xấu xa kia là ai! Đêm nay, vô luận dùng phương pháp gì nhất định phải dạy con như thế nào dùng máy pha cà phê để pha cà phê!” Y Thượng Tĩnh dùng sức nói: “Con nhất định sẽ cố gắng học tập! Tuyệt không đem máy pha cà phê làm hỏng!”
Mẹ Y lần đầu gặp con gái kiên quyết học tập một việc gì đó, thật là có chút kinh ngạc! A! Không nghĩ tới vị sếp mới này của con gái lợi hại như thế, làm cho Thượng Tĩnh không cầu tiến cư nhiên nghĩ một lòng muốn dùng hết tâm sức học pha cà phê! Nếu có cơ hội, nhất định sẽ gặp vị sếp mới này, xem hắn có chỗ nào đặc biệt! “Được rồi! Nhưng con nhất định phải cam đoan với mẹ, không cho phép lại đem máy pha cà phê làm hỏng!” Mẹ Y cũng biết rõ con gái của mình ở phương diện bếp núc xem như người ngu ngốc, bởi vì từ nhỏ đến lớn, Y Thượng Tĩnh mỗi khi học nấu cơm, nhưng đều đã xuất hiện một ít kết quả không tưởng được. Như: nỗi bị cháy đen; phòng bếp bị dìm nước; không tắt bếp gas; bát bị ném hư nhiều vô số. Kỳ thật những việc đó cũng còn có thể chịu được, chủ yếu là, những thứ cô làm được, thì cũng không ai dám ăn! Hoặc là quá mặn, hoặc là quá ngọt, hoặc là quá nhiều bột ngọt. . . . . . Ai, loại tình huống này nhiều đếm không hết. Rốt cục, một ngày, Mẹ Y bạo phát, đem Y Thượng Tĩnh cự tuyệt ở ngoài cửa phòng bếp, hơn nữa còn đau lòng nói: “Nghĩ tới ta coi như là người tinh thông trù nghệ (nấu ăn giỏi á), làm sao lại sinh ra một người dốt việc trù nghệ như con cơ chứ? ! Chẳng lẽ là di truyền sai sao?”
“Mẹ! Ngài thật sự là quá tốt!” Y Thượng Tĩnh ôm Y Mẫu: “Con yêu mẹ nhất! Tới hôn một cái!”
“Trong mắt con cũng chỉ có mẹ thôi, vậy còn người làm cha như ta đây thế nào?!” Cha Y tiến vào cửa nhà liền nhìn thấy hình ảnh mẹ con tương thân tương ái thật ấm áp, liền cười hớ hớ nhận lấy nói.
“Con đương nhiên cũng yêu cha rồi!” Y Thượng Tĩnh không do dự nói, xoay người bay về phía Cha Y, tiếp nhận cặp công văn trong tay Cha Y, “Cha, lão mẹ nói người tối nay mới trở về, như thế nào sớm như vậy đã trở về rồi? !”
“Cơm bên ngoài cha ăn không quen!” Cha Y cười hớ hớ đi hướng bàn ăn, nhưng sau khi nhận được ánh mắt của Mẹ Y, liền xoay người đi về hướng toilet.
Y Thượng Tĩnh thêm vào một bộ bát đũa, cười hì hì nhìn về phía Mẹ Y: “Mẹ! Mẹ thật đúng là lợi hại, hôm qua nghe cha bảo hôm nay phải ra người trể mới về. Kết quả cha trở về câu nói đầu tiên đó là cơm bên ngoài ăn không quen! Xem ra, lão mẹ đã đem dạ dày của cha cả đời này giữ chặt, cho nên đối với món ăn thôn quê bên ngoài cũng chưa hứng thú!”
“Đứa con hư hỏng!” Mẹ Y cười mắng: “Có như ai như con nói chuyện cùng cha mẹ như vậy sao?! Thật là dung túng con quá rồi, ngay cả cha mẹ cũng dám lấy ra nói giỡn!”
“Thượng Tĩnh cũng không nói sai a!” Cha Y vui tươi hớn hở ngồi vào trước bàn cơm nói: “Aiz…! Vẫn là lão bà biết khẩu vị của ta!”
Y Thượng Tĩnh hướng Mẹ Y nháy mắt, bộ dạng đắc ý. Mẹ Y cũng không để ý, cười ngồi xuống, Y Thượng Tĩnh cũng thuận theo cùng ngồi. Bữa tối gia đình ấm áp bắt đầu.
Đang ăn cơm, Cha Y đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền nghiêm giọng, nhìn về phía Y Thượng Tĩnh hỏi: “Thượng Tĩnh, công việc của con dạo này có tốt không!”
“Tốt lắm a!” Y Thượng Tĩnh thấy Cha Y đứng đắn nói chuyện như vậy, cũng buông bát đũa, nhìn lại nói: “Cha, người bình thường cũng không hỏi chuyện của con ở trong công ty. Hôm nay như thế nào đột nhiên hỏi?”
“Không có gì. Chính là đột nhiên nhớ tới.” Cha Y gắp miếng đồ ăn bỏ vào trong miệng: “Nhanh ăn đi, nguội sẽ ăn không ngon.”
Nhưng lời này nghe vào trong tai Y Thượng Tĩnh chính là một cảm giác khác rồi, cha thực khác thường, làm cho Y Thượng Tĩnh trong lòng có chỗ bất an. Nhưng vẫn là thực nghe lời không có ở nói thêm cái gì, im lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Mẹ Y ở tại phòng bếp thu thập, Y Thượng Tĩnh liền vào trong thư phòng tìm Cha Y.
“Cha, người có chuyện gì, cứ nói đi!” Y Thượng Tĩnh ngồi vào bên cạnh Cha Y, im lặng nhìn cha mình đang làm việc: “Cha đêm nay làm sao có thể đột nhiên hỏi chuyện công việc của con chứ? !”
“Thượng Tĩnh, con nói thực cho cha biết, con ở công ty có ai khi dễ ngươi không?” Y phụ nhìn Y Thượng Tĩnh bình yên ngồi bên cạnh, nhớ tới chuyện hôm nay nghe được, liền cảm thấy hơi đau lòng. Bởi vì hai vợ chồng đều là nhân viên công vụ, buổi sáng thức dậy liền đi làm việc nên không rảnh trông nom con cái. Nhưng Y Thượng Tĩnh ngay từ lúc còn nhỏ, vẫn thực nghe lời, tuy rằng thành tích học tập không tốt, nhưng thực làm cho cha mẹ an tâm. Một năm nay, Mẹ Y về hưu, liền ở nhà bắt đầu làm một bảo mẫu, bắt đầu cuộc sống hàng ngày chăm sóc cuộc sống của chồng cùng con gái.
“Không có a! Con gần đây còn thăng chức nha!” Y Thượng Tĩnh cười cười: “Con làm sao có thể sẽ bị người khi dễ a, con biết tự bảo vệ mình mà!”
“Thăng chức?” Cha Y nghi ngờ hỏi, “Vô duyên vô cớ, làm sao có thể thăng chức?”
Vì thế Y Thượng Tĩnh đem toàn bộ quá trình mình thăng chức nói một lần. Cha Y sau khi nghe, liền không còn lời gì để nói với con gái của mình, một công nhân viên chức, cư nhiên không biết được ông chủ của mình là ai, đây là nên nói là ông chủ này làm được quá thất bại hay là nói này nhân viên làm được quá thất bại? !
“Ai, đúng rồi. Sếp trước kia của con có phải họ Trầm hay không?” Cha Y vòng vo đề tài.
“Đúng a!” Y Thượng Tĩnh trừng mắt nhìn, cảm thấy đêm nay cha thật sự là kỳ quái, như thế nào luôn hỏi những điều làm cô không hiểu nổi?
“Vậy hắn bây giờ đang làm ở chỗ nào?”
“Không biết, nghe nói điều đến chi nhánh công ty đi.” Y Thượng Tĩnh tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời vấn đề.
“Hắn là vì sao mà đổi đi nơi khác ? !”
“Này. . . . . .” Y Thượng Tĩnh dừng một chút, “Con không rõ ràng lắm. Con rất ít hỏi đến chuyện không liên quan đến con.”
“Ngươi. . . . . . Aiz..!” Cha Y thở dài, “Quên đi. Tóm lại, nếu con cảm thấy không hài lòng với công việc này, liền về nhà, cha nuôi con! Không cần phải bị người ta khi dễ, còn phải nén giận!” (HMC: sướng thế còn gì)
“Cha. . . . . .” Y Thượng Tĩnh hốc mắt có chút ẩm ướt. Từ nhỏ đến lớn, coi như mình thành tích không tốt, cha mẹ cũng chưa từng nói qua cái gì, chỉ cần mình thích làm chuyện gì, cha mẹ đều ủng hộ; coi như mình thích nhàn hạ, chỉ cần mình đem chuyện của mình làm cho tốt, cha mẹ cũng sẽ không nói thêm cái gì. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, cha mẹ đều sẽ khéo léo nhắc nhở khuyên bảo mình một chút, liền giống như đầu tháng ba năm ấy.
Mà Cha Y lại cười cười, vuốt đầu con gái: “Con không phải nói muốn học dùng máy pha cà phê sao? Nhanh đi tìm mẹ đi! Nhớ kỹ, lần này không cần đem máy pha cà phê làm hỏng!”
“Sẽ không !” Y Thượng Tĩnh cười cười: “Đêm nay ta chắc chắn có thể học pha cà phê thành công!” Sau đó liền ra khỏi thư phòng.
Cha Y nhìn nụ cười kia của Y Thượng Tĩnh, nhớ lại hôm nay đến thành phố bên đi công tác khảo sát một cái công trường thì gặp sếp cũ của Y Thượng Tĩnh, vị Trầm chủ nhiệm này, Cha Y cũng chỉ có gặp mặt qua một lần, liền hàn huyên vài câu. Sau lại trong lúc vô tình nghe nói này họ Trầm bị giáng chức nguyên nhân chính là hắn đối với một nữ nhân viên họ Y. . . . . . Cha Y lúc ấy liền sáng tỏ, kia họ Y đó là Y Thượng Tĩnh, trong lòng liền nín lặng, sau đó không có đến bữa tiệc kia, trực tiếp thuê xe về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook