Lười Phi Có Độc
-
Q.1 - Chương 8: Động Xuân Tâm
Nhìn bóng dáng mảnh mai biến mất nơi khúc quanh, bên môi Quân Dập Hàn nhếch lên nụ cười ý vị sâu xa. Không trung vang lên mấy tiếng “Gù gù”, một con chim bồ câu toàn thân trắng như tuyết vỗ vội cánh đậu trên đầu vai hắn, đưa tay lấy thư nhỏ trong ống thư mở ra, nụ cười trong mắt hắn càng sâu thẳm. Xem ra thật sự lờ mờ, chỉ có điều không vội, không rõ ràng sẽ có ngày mở ra, hắn tin tưởng người kia cũng sẽ không đi vô ích, đầu ngón tay vân vê, thư nhỏ lập tức hóa thành làn khói nhẹ tan biến trong gió.
Sau khi trở về phòng, Ôn Noãn xem xét lại rồi ngã đầu đi nằm ngủ, giằng co một buổi chiều, sau khi dựa vào mấy viên ba đậu giải quyết vấn đề, nàng mạnh mẽ chống đỡ thân thể lười biếng đi hầu hạ người nam nhân kia, không ngờ bị ghét bỏ, thôi thôi, dù sao không thể quét sạch ấn tượng tốt chỉ trong một hai ngày, nhìn chiều nay hắn không cần người đỡ cũng có thể đứng, lúc quát nàng thì trung khí mười phần *, có lẽ không thể chết trong chốc lát được. Ngủ một chút, trời đất bao la ngủ lớn nhất, Ôn Noãn cọ cọ trong chăn mềm mại lập tức đã ngủ.
(*) Trung khí trong Đông y chỉ phần khí trong dạ dày có tác dụng tiêu hóa thức ăn. Trung khí mười phần tức là khí lực đầy đủ, khỏe mạnh.
Đợi đến khi nàng tỉnh lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài đã là khoảng không đen kịt, nhìn giường đệm bên cạnh trống không, nàng gọi Minh Nhi hỏi: “Vương gia còn ở thư phòng?”
“Tiểu thư, trước Trần quản gia tới truyền lời, nói thân thể Vương gia khó chịu sợ ảnh hưởng Vương phi nghỉ ngơi, nên vẫn ở sảnh chính, chờ sau khi thân thể Vương gia khỏi hắn sẽ trở lại bồi Vương phi.” Minh Nhi đáp lời đồng thời cúi đầu bày xong bánh ngọt trên bàn, lại đưa trà ngon đã pha cho nàng.
Thói quen ăn uống của Ôn Noãn cũng không có quy luật, như Bạch Ưng báo lại cho Quân Dập Hàn, tỉnh rồi ăn rồi ngủ, vì vậy lúc nàng ngủ dù là thời gian dùng cơm Minh Nhi cũng sẽ không gọi nàng, nhưng sau khi nàng tỉnh lại Minh Nhi sẽ chuẩn bị xong thức ăn mà nàng thích trước tiên, để nàng lấp đầy bụng.
Ôn Noãn cũng không để trong lòng lời Trần quản gia truyền đến, không đến ngủ chung với nàng cũng tốt, tránh cho nam nhân sắp chết kia đến sàm sỡ nàng, đến lúc đó lỡ như xúc động lưu lại cho nàng một mồ côi từ trong bụng mẹ, còn muốn nàng giúp hắn chăm sóc con chồng trước, cuộc sống của nàng thật sự có thể xong rồi. Vì vậy, nàng rất hài lòng với quyết định này của Quân Dập Hàn, dù sao, buổi tối không phải là lúc thích hợp để gây ấn tượng tốt, huống chi nàng còn chuyện quan trọng hơn cần làm, hắn đây là giải quyết trá hình vấn đề phức tạp của nàng thành tiện lợi, nàng hẳn nên cảm tạ hắn.
Tiện tay nhặt miếng quế hoa cao lên bỏ vào trong miệng, ngước mắt thấy khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng thẹn thùng của Minh Nhi đang cúi xuống, không khỏi âm thầm kỳ quái trong lòng, sao hôm nay nha đầu này động chút là đỏ mặt, nếu không phải ngã bệnh... Chẳng lẽ động xuân tâm?
“Minh Nhi, em cảm thấy Bạch Ưng thế nào?” Ôn Noãn giống như tùy ý hỏi.
“Hắn? Vô cùng tốt.” Minh Nhi không rõ chân tướng trả lời.
“Em thích hắn?” Ôn Noãn hỏi trực tiếp, thay vì quẹo bảy quẹo tám đánh thái cực còn không bằng nói thẳng sảng khoái chút.
“Hả?” Minh Nhi trợn to mắt lắp bắp nói, “Tiểu thư, tiểu thư nói gì vậy, nói gì thế.” Nàng mới sẽ không thích lưu manh côn đồ không đứng đắn đó.
“Chẳng lẽ em thích người khác?” Ôn Noãn trầm tư sờ cằm, “Nhưng em theo ta vào phủ cũng mới hai ngày, thấy tiếp xúc với Bạch Ưng hơi nhiều chút...”
“Tiểu thư, tiểu thư nói bậy nữa Minh Nhi sẽ không để ý đến người.” Minh Nhi tức giận nhìn Ôn Noãn chằm chằm.
“Không phải động xuân tâm?” Ôn Noãn không hiểu nhìn nàng, “Vậy hôm nay em không giải thích được mặt đỏ làm gì?”
“Dạ, dạ... Ôi, trên bếp còn chưng canh hạt sen nấm tuyết cho tiểu thư, Minh Nhi đi nhìn xem xong chưa.” Minh Nhi quay người chạy ra ngoài, nàng sợ tiểu thư hỏi thêm, suy đoán nơi đáy lòng nàng sẽ không nhịn được mà tràn ra ngoài: Nhất định tối hôm qua tiểu thư quá khỏe mạnh cường hãn làm sợ Vương gia, cho nên còn lâu Vương gia mới nguyện ý ngủ cùng tiểu thư. Những lời như vậy, nàng một cô nương còn chưa xuất giá nói ra thế nào, trời ạ, thật mắc cỡ chết người.
Minh Nhi che mặt càng nóng thêm ngồi chồm hổm cạnh bờ ao gió lạnh thổi, thổi rồi lại thổi ngay sau đó trái tim nàng đầy ưu sầu, cảm giác sâu sắc tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, từ sau tân hôn Vương gia vẫn ở riêng với Vương phi, sẽ làm chuyện cười cho bọn hạ nhân, cho rằng Vương phi không được sủng ái, vẫn phải tìm thời cơ nói chuyện này với tiểu thư mới được. Nhưng mà nói như thế nào đây? Đáy lòng Minh Nhi rất khổ não rối rắm.
“Này, nha đầu, một mình đứng chỗ gió lạnh thổi nghĩ gì thế?” Không biết Bạch Ưng từ đâu xuất hiện ngồi bên cạnh hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi liên tục.
“Ngươi cách xa ta một chút.” Khuôn mặt Minh Nhi tràn đầy ghét bỏ trừng mắt nhìn Bạch Ưng.
“Ngươi thấy ta mất hứng?” Bạch Ưng ngẩn người hỏi, chẳng lẽ nha đầu này vẫn còn nhớ tối hôm qua mình đẩy nàng ra trêu đùa chủ tử?
“Tại sao thấy ngươi ta phải cao hứng.” Minh Nhi trừng mắt.
“Nha đầu ngươi ngược lại thật có ý tứ.” Bạch Ưng bị vẻ mặt con thỏ nổi giận của nàng làm vui vẻ, dứt khoát di chuyển lại gần nàng.
“Da mặt ngươi quá dày quá đáng ghét.” Minh Nhi đứng dậy, đi được hai bước lại quay lại, “Ngươi đã muốn ở đây thì nán lại đi.” Bởi vì mặt mũi tràn đầy nụ cười đến quyến rũ của nàng quay lại, tự cho rằng nha đầu này không cách nào ngăn cản sức hấp dẫn của hắn, Bạch Ưng còn chưa ý thức được hàm ý trong lời này của nàng, nàng nhấc chân đạp mạnh.
“Tủm tủm.” Bạch Ưng - hộ vệ tổng quản phong lưu của Vương phủ - đại hồng nhân bên cạnh Vương gia trực tiếp thành ướt sũng.
“Cứ ở trong ao mà ngây ngô đi.” Minh Nhi hung hăng đạp mấy cục đá vụn lên đầu hắn vừa mới lộ ra, lúc này mới hài lòng quay người đi.
“Chà, nha đầu này, thú vị.” Bạch Ưng cả người nằm sấp trên bờ nhìn bóng lưng Minh Nhi chiếu trên mặt nước, cười đến rất phơi phới.
“Nha đầu này hôm nay rất kỳ quái.” Ôn Noãn bên trong lòng lắc đầu tiếp tục ăn bánh ngọt và uống nước trà của nàng.
Đên lạnh như nước, trăng treo trên cao, bóng đen mảnh mai thân thủ thoăn thoắt nhẹ nhàng linh hoạt leo qua tường cao chỗ hẻo lánh của Vương phủ, không lâu sau nàng đi đến hậu viện phủ Tướng quân thì tung người đi vào, quen cửa quen nẻo vào viện tĩnh lặng nhất, mở cửa phòng ngủ lách mình tiến vào, trở tay đóng cửa lại.
Đi tới bên cạnh giường, nàng gõ ba cái ở đầu giường trước, sau đó đưa tay đến dưới giường tìm cái nút nổi lên ấn ba cái, giường lập tức không tiếng động di chuyển, ngay sau đó nàng dùng chân vẽ ba vòng ngược chiều kim đồng hồ trên mặt đất không lộ ra chút khe hở nào, mặt đất kia mở ra một lối vào thông đạo đủ cho một người, sau khi nàng tiến vào, trong nháy mắt mặt đất đóng lại, giường cũng về vị trí cũ, im hơi lặng tiếng ngay cả tua rua ở đầu giường cũng không lay động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook