Lười Phi Có Độc
Q.1 - Chương 46: Chương 46

Dưới ánh trăng yên tĩnh, Quân Hạo Thiên đỡ Quân Dập Hàn hai người lẳng lặng đi, có thể do ánh trăng quá đẹp, có thể cảm xúc quá phức tạp, không ai mở miệng, một lát sau, cuối cùng Quân Hạo Thiên nhìn ánh trăng tròn hơi tàn nói, “Có còn nhớ rõ lần trước chúng ta đi dạo tâm sự dưới ánh trăng là khi nào không?”
“Dĩ nhiên nhớ.” Hình bóng cảnh trí lay động nơi xa phản chiếu vào trong mắt Quân Dập Hàn hội tụ thành một đầm sâu, “Một đêm trước khi Hoàng huynh lên ngôi.”
“Đúng vậy.” Giọng Quân Hạo Thiên hơi thổn thức, “Trong nháy mắt đã qua ba năm, trong ba năm này chúng ta hoàn toàn không tụ họp thoải mái, nếu không phải trong người đệ có vết thương ngược lại ta thật sự muốn say một trận với đệ.”
“Nếu Hoàng huynh muốn uống rượu, coi như thần đệ dùng cái mạng này cũng có làm sao, huống chi mặc dù thân thể này của Thần đệ rách nát nhưng không đến nỗi vì mấy ly rượu mà muốn mạng.” Quân Dập Hàn cười lạnh, ánh đèn màu vỏ quýt rơi vào trong đáy mắt hắn bày lên một tầng màu ấm.

Rượu và thức ăn nhanh chóng bày biện xong, hai người chè chén nói chuyện phiế, tiếng cười không dứt như trở lại một đêm kia, dưới ánh trăng thuần khiết, ngắm cảnh cầm tay hào hùng thỏa sức hát vang.
Ánh trăng dần nồng, bóng đêm dần khuya, không biết rượu đã uống bao nhiêu hũ, hai người đều đã có chút men say, Quân Hạo Thiên nâng chén nói với Quân Dập Hàn, “Cuộc đời này vi huynh di@en*dyan(lee^qu.donnn) có hai chuyện may mắn, một chuyện trong đó chính là có đệ người huynh đệ này.” Giọng của hắn mang theo vẻ lười nhác, nhưng đáy mắt lại rõ ràng nhìn Quân Dập Hàn nghiêm túc mà thâm trầm, “Những năm này đệ thay huynh ra trận giết địch, và sinh ra tử yên ổn quốc gia, thiên hạ thái bình, dân chúng cơm no áo ấm, vi huynh mời đệ.”
“Vì Hoàng huynh phân ưu là bổn phận của thần đệ, thần đệ không dám giành công, nếu sau này Hoàng huynh còn chỗ nào cần thần đệ, thần đệ đương nhiên muôn chết không chối từ.” Quân Dập Hàn nâng chén ba phần say cười trả lời, lời này thoạt nghe chẳng qua chỉ là lời đáp kiểu quan cách, nhưng Quân Hạo Thiên biết đây là hứa hẹn của hắn với mình.
Hai ly khẽ chạm, nỗi lòng của mỗi người đều xao động, hoặc chua xót hoặc khổ sở hoặc bất đắc dĩ, tất cả đã không nói lời nào.

“Keng.”
Ngân châm Ôn Noãn bắn ra bị đối phương dùng kiếm cản lại bắn ra, trùng hợp bắn trúng vào ly rượu đang chạm nhau, rượu mang ăn ý của hai người chảy nghiêng xuống đầy đất một đi không trở lại, ánh trăng chiếu rọi chỉ còn lại ly rượu bằng ngọc trắng bị nghiền nát nằm rải rác trên đất sinh ra vẻ thảm thiết.
Có lẽ, tất cả trong tối tăm đã sớm sắp

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương