Lười Phi Có Độc
-
Q.1 - Chương 45: Chương 45
Đôi mắt buồn ngủ của nàng hơi trầm xuống, đứng dậy đánh giá giường hẹp, cúi người sờ ở đầu giường, đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó hơi gờ lên, dùng sức nhấn, giường không di động nhưng ván giường lại im hơi lặng tiếng rời đi, nàng hơi nhíu chặt mày, dưới ván giường hẹp này lại có một không gian hẹp dài, cảm giác giống như dưới giường dùng ván giường làm nắp quan tài, mà trong “Quan tài” có một nữ nhân tứ chi bị trói buộc, miệng bị nhét vải rách, đầu tóc rối bời nằm đó, nàng xoa xoa hai cánh tay, nghĩ tới vừa rồi mình và nàng ta nằm kề nhau cách cái ván giường mà ngủ thì cảm thấy cả người phát lạnh, đây cũng quá rợn người!
Nữ tử bị trói nhìn thấy hoảng sợ tràn đầy trong mắt Ôn Noãn đang định lùi lại, nhưng dù có làm gì kiểu gì trong không gian thu hẹp nàng co lại cũng không được, nàng co lại hai cái rồi đột nhiên dừng lại, đáy mắt sợ hãi phát ra hy vọng, tay bị trói ra sức với về phía Ôn Noãn, trong miệng càng kêu ô ô, nước mắt nơi khóe mắt không ngừng rơi, nét mặt buồn bã, giống như cầu cứu Ôn Noãn.
Nơi này sao lại giấu nữ tử, chẳng lẽ có hòa thượng nào trong chùa không chịu nổi tịch mịch muốn trộm hương?
Đều là thân nữ tử, cảnh ngộ của đối phương như thế, gặp được đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nàng tiến lên định cởi dây thừng trên cổ tay nữ tử đó ra, lại nhìn thấy chỗ da bị dây thừng cọ đến sưng đỏ mơ hồ có vết máu, ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, nàng ra dấu đừng có lên tiếng với nữ tử kia, đè cơ quan xuống lần nữa, ván giường không tiếng động khôi phục nguyên dạng, nàng xoay người núp sau tấm màn.
Cửa được mở ra nhanh chóng khép lại, có người đi đến giường mở cơ quan ra, ngay sau đó vang lên tiếng nghẹn ngào hoảng sợ của nữ tử, tiếp theo có tiếng chất lỏng nhỏ xuống khe khẽ vang lên và mùi máu tươi nhàn nhạt tản ra, chỉ trong nháy mắt cơ quan bị khép lại, người kia cầm dụng cụ như bình trà trong tay nhanh chóng rời đi.
Sau tấm màn che, tầm mắt bị che khuất cộng thêm ánh sáng tối tăm, Ôn Noãn chỉ có thể nhìn thấy đại khái bóng dáng cao gầy của đối phương, cũng không nhìn rõ tướng mạo của đối phương.
Nàng chờ người nọ rời đi một lát rồi mới từ sau màn che bước ra, mở cơ quan ra lần nữa, sắc mặt vốn tái nhợt của nữ tử càng như bị đắp một tầng phấn dày không thấy chút huyết sắc nào, hai mắt như tro tàn rồi lại lộ ra vẻ chờ mong cầu khẩn nàng, nàng nhìn coi cổ tay nàng ta, ở đó còn lưu lại vết máu mới mẻ.
“Ta đỡ ngươi, cởi trói cho ngươi, ngươi đừng lên tiếng.” Nàng cúi người nhỏ giọng dặn dò.
Trong mắt nữ tử dấy lên ánh sáng muốn sống liều mạng gật đầu, Ôn Noãn nhẹ nhàng nâng nàng ta dậy, gỡ vải rách trong miệng, cởi dây thừng buộc chặt tứ chi, nữ tử vừa được tự do lại như điên đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng chân vừa mới chạm đất lại nhếch nhác hung hăng té nhào xuống đất, nàng bị trói quá lâu, huyết mạch tứ chi không thông, thêm nữa mất máu quá nhiều lại không có đồ ăn, vốn không có hơi sức đi bộ chứ đừng nói tới chạy, cho dù là như thế, nàng cũng không buông tha, tứ chi nàng cùng sử dụng bò ra cửa phòng, giống như nơi này là địa ngục biển lửa, một khắc nàng cũng không muốn tiếp tục ở lại.
Với nàng, không
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook