Giọng Thiên Nhất tang thương một cách khó hiểu: “Trước tiên ngươi cần làm rõ đối phương thuộc loại nào, thuộc hệ văn Mary Sue điền văn tranh bá chậm nhiệt, hay là từ hôn nghịch tập các kiểu. Nếu là văn bên Hải Đường* thì chúng ta cần phải chú ý nhiều hơn, nhỡ đâu nàng ta làm ra chuyện gì không đúng ‘thuần phong mỹ tục’ thì cần phải nghiêm trị… Dù sao thì nghe đồn bên trên đang tra khảo nghiêm lắm.”

(*: web truyện người lớn ở bên Trung)

Lâm Nhiên: "…"

"Lâm sư tỷ."

Giọng thiếu nữ hào sảng nhưng không thiếu nét quyến rũ đột nhiên vang lên, chẳng biết thiếu nữ váy đỏ đang nở nụ cười rực rỡ đã đứng đó từ lúc nào, trước mặt rất nhiều đệ tử môn phái mà chắp tay cúi chào thật sâu, tư thái vô cùng trịnh trọng nhún nhường:

“Lâm sư tỷ, cảm ơn tỷ đã cứu mạng Mạn Nga. Lúc trước vì tỷ đang bế quan nên Mạn Nga không thể đích thân cảm ơn tỷ được. Bây giờ có cơ hội rồi nhưng lại vướng phải một nỗi băn khoăn. Thôi thì sau này tỷ có việc gì cần cứ tìm tới Mạn Nga, Mạn Nga nhất định sẽ tận tâm tận lực hoàn thành mong muốn của tỷ.”

Các đệ tử xung quanh lại càng bàn tán rôm rả hơn, lớn tiếng khen ngợi:

“Hóa ra Lâm sư tỷ cũng đã cứu Hầu sư tỷ.”

“Lời hứa của Hầu sư tỷ cũng trịnh trọng phết đấy.”

“Ơn cứu mạng, báo đáp không kể mệt nhọc. Nhân phẩm của Hầu sư tỷ quả thật đáng quý…”

Ngay cả bên phía Biên trưởng lão cũng nhỏ giọng khen mấy câu, Khuyết Đạo Tử vui vẻ gật đầu, vẻ mặt hài lòng yên tâm.

Chỉ có Lâm Nhiên đứng bên cạnh Yến Lăng là nhìn thấy rõ đáy mắt Hầu Mạn Nga lóe lên chút vui sướng, nàng khẽ cau mày.

Nghe thấy tiếng khen nứt trời xung quanh, khóe miệng Hầu Mạn Nga không khắc chế được mà nhếch cao thêm, bất cẩn để lộ chút đắc ý, vẻ tự tin và dã tâm mãnh liệt cũng phừng phừng nơi đáy mắt.

Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, nàng ta muốn thay đổi tình cảnh của bản thân, nàng ta muốn “Hầu Mạn Nga” bắt đầu lại với tư thái mới.

"Lâm sư…”

Hầu Mạn Nga ngẩng đầu, đang định không ngừng cố gắng nịnh bợ thì lại phát hiện Lâm Nhiên đứng đối diện mình hoàn toàn không có phản ứng giống như trong tưởng tượng của mình. Nàng không có những phản ứng như luống cuống hay hài lòng vui vẻ, cũng chẳng ghen tị, ganh ghét gì.

Mà vừa hay ngược lại, vị Lâm sư tỷ này còn nhìn nàng ta bằng một ánh mắt rất phức tạp, trông như… bi thương?



Hả? Bi thương?

Hầu Mạn Nga đè nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, nở nụ cười còn sáng chói hơn cả lửa cháy: “Lâm…”

"Những thứ khác thì ta không cần."

Lâm Nhiên ngắt lời Hầu Mạn Nga, cầm quả óc chó của mình, trịnh trọng đưa cho nàng ta: “Nếu như ngươi muốn cảm ơn ta thì làm phiền ngươi cầm hộ ta quả óc chó này với.”

Thế này… thế này là đang chơi chiêu gì đấy à?

Hầu Mạn Nga ngẩn ngơ: "Hả?"

“Thật ra ta là một người khá là mê tín, vẫn luôn tìm kiếm người có duyên với mình. Đây không phải là quả óc chó bình thường mà là pháp khí hình quả óc chó do ta đặc chế ra. Chỉ khi nào người có duyên với ta chạm vào nó thì nó mới có thể thay đổi màu sắc, càng có duyên thì nó càng đỏ, ta sẽ càng vui mừng.”

Lâm Nhiên thành khẩn thỉnh cầu: “Vậy nên, có thể cầm giúp ta quả óc chó này được không?”

Hầu Mạn Nga: "..."

Hầu Mạn Nga chần chờ một hồi, đoán chắc Lâm Nhiên cũng không dám bày mưu tính kế gì trước mặt mọi người đâu, thế là nàng ta vui vẻ bày tỏ mình rất thân thiện khẳng khái, thốt lên: “Tất nhiên rồi! Chỉ cần Lâm sư tỷ vui vẻ thì ta sẽ cố gắng hết sức!”

Nói rồi, nàng ta vô cùng hào sảng cầm quả óc chó trên tay.

Lâm Nhiên chăm chú nhìn quả óc chó.

Mọi người cũng nhìn chằm chằm vào quả óc chó.

Ba giây sau, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, quả óc chó màu nâu sẫm chợt đen đi.

Óc chó, nó, đen rồi.

Lâm Nhiên: "..."

Mọi người: "Ủa ủa ủa?"



Hầu Mạn Nga nghi ngờ hỏi lại: "Lâm sư tỷ, nó đen lại là có ý gì?"

Lâm Nhiên muốn cười, nhưng nước mắt nơi khóe mắt lại không nhịn được mà chảy xuống.

“Đỏ quá biến thành đen, tức là có duyên tới cực điểm, có thể nói là đến cảnh giới tối cao luôn.”

Lâm Nhiên cầm chặt lấy tay Hầu Mạn Nga, khóc như một đứa trẻ: “Ta vui quá, thật đó! Không ngờ ta lại có thể gặp được muội! Gặp được muội giữa biển người mênh mông này… Ông trời ơi vui chết ta mất thôi…”



Màn đêm buông xuống, vạn vật yên ắng, ánh trăng yên lặng như nước xuyên thấu qua giấy dán cửa, vẩy vào bóng hình nhỏ bé của người ngồi cạnh bàn giấy.

Ánh nến chập chờn như chiều hoàng hôn lướt lên gò má lười biếng của thiếu niên tuấn mỹ. Hắn ta cầm lấy từng cánh hoa đào mỏng manh hướng về phía bấc nến đang nhảy nhót rồi thả xuống, cứ một cánh rồi lại một cánh, cuối cùng ráp những cánh hoa đào đã lìa cành thành bông hoa đào đang nở rộ.

Hề Tân nhìn chằm chằm vào đóa hoa đào đầy sống động kia, bất thình lình mở miệng: “Chắc giờ này con bé đã bước vào Vạn Kiếm lâm rồi.”

Trên tháp mềm cách đó không xa, Giang Vô Nhai đang dựa vào chẩm tháp đọc sách, hắn để cuốn sách xuống, bóp hai bên thái dương, thở dài: “Tiểu Tân à, A Nhiên đã trưởng thành rồi.”

Đứa trẻ đã trưởng thành hệt như chú chim ưng đã mọc đủ lông đủ cánh, dù sao cũng phải để cho nàng bay lượn ra thế giới bên ngoài.

Hắn cũng không nỡ để nàng rời đi, không nỡ để nàng chịu khổ, nhưng hắn lại càng không nỡ nhốt nàng ở đây, không nỡ để nàng sẽ vô tri vô giác cả đời.

Mí mắt Hề Tân hơi rủ xuống. Đầu ngón tay chọc nhẹ vào đoá hoa đào mới thành hình ban nãy. Cánh hoa hơi tái đi, dần nhuộm thành màu hồng phấn diễm lệ, kiểu diễm không thể tả.

Hề Tân cầm đóa hoa mới sống lại, khẽ nói: “Bé phượng hoàng do ta nuôi lớn, có lớn đến bao nhiêu thì cũng là bé phượng hoàng của ta.”

Lời nói thì có vẻ tầm thường, nhưng trong chất giọng nhẹ bẫng của hắn ta, từ “ta” kia lại có vẻ khác thường.

Giang Vô Nhai phát hiện ra điều bất thường, không khỏi cau mày, giọng mang chút cảnh cáo: "Tiểu Tân!"

"Là của ta..."

Hề Tân cười nửa miệng liếc xéo Giang Vô Nhai, ánh mắt ma mị khẽ chuyển động, sau đó đột nhiên bật cười: "... Dĩ nhiên, cũng có thể là của huynh... Chúng ta dùng chung, không phải cả hai cùng vui sao, sư huynh?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương