Lâm Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi bi thương như núi, nàng đắm chìm trong thế giới của bản thân, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Cho nên ta mới không yêu đương, làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều còn không đủ mệt sao, yêu đương cái gì, vừa mệt mỏi lại còn vừa đau lòng, cứ thong thả vui chơi ăn uống, đợi đến khi nghỉ hưu thì đến một nơi non xanh nước biếc dưỡng già, không cần hầu hạ mấy đứa con trời bất bình thường vớ vẩn kia nữa...”

Giang Vô Nhai: “...”

Giang Vô Nhai hơi hiểu ra được rồi, thế này là phạm phải “di chứng đột phá” rồi đây.

Đứa trẻ này từ nhỏ đã có cái tật này, mỗi lần đột phá một cảnh giới là kiểu gì cũng có lúc hâm hâm thế này. Lúc còn Luyện Khí thì còn đỡ, không ngờ luyện tới được Trúc Cơ kỳ, tình huống lại càng lúc càng nghiêm trọng.

“Rồi rồi, A Nhiên nhà ta muốn như thế nào thì như thế đấy.”

Giang Vô Nhai ôm vai tiểu đồ đệ vào lòng, dỗ nàng vào nhà như dỗ một đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tân.”

Hề Tân nhẹ nhàng bước ra ngoài, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt biến mất ngay lập tức khi nhìn thấy Lâm Nhiên với đôi mắt đỏ hoe trong vòng tay của Giang Vô Nhai. Ngay sau đó, một cơn hoảng loạn khủng khiếp bùng phát từ cơ thể hắn ta.

“Con bé không sao, có lẽ vừa mới đột phá nên tinh thần không được ổn định.”

Giang Vô Nhai cau mày kéo Lâm Nhiên nép vào người mình, vung tay áo xua đi khí thế đột ngột cuồng bạo kia: “Đệ sẽ dọa con bé đấy, lấy Thiền Vân hương đến cho nó hít một hơi đi.”

Hề Tân nhìn chằm chằm Lâm Nhiên. Nàng đang sụt sịt, cứ như vẫn chưa hoàn hồn được vậy, dựa vào Giang Vô Nhai trong sự bàng hoàng ngơ ngác, đưa đôi mắt to tròn ngây ngốc nhìn hắn ta, con ngươi trong veo sáng ngời như ngọc trai, trông rất ngoan ngoãn.

Hề Tân như có thể cảm nhận được ngực mình có thứ gì đó nóng hổi và nhớp nháp đang chảy, nóng đến mức khiến trái tim hắn ta hơi đau.

Hắn ta cuộn cuộn đầu ngón tay, lửa giận trong cơ thể dâng trào nhanh chóng dịu lại, sau đó xoay người im lặng rời đi.

Giang Vô Nhai dìu Lâm Nhiên vào trong phòng, nàng ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lại hít mũi một cái, trên gò má trắng nõn vẫn còn giọt nước mắt chưa khô.

Giang Vô Nhai không mang khăn tay, hắn hơi cúi người, khẽ nâng mặt nàng lên, dùng đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, trong đôi mắt sưng húp hiện lên vẻ tủi thân khó hiểu, Giang Vô Nhai muốn cười nhưng trong lòng lại mềm nhũn, hắn vuốt tóc nàng, dịu dàng dỗ dành: “Không sao, lát nữa sẽ ổn thôi.”



Hề Tân lấy một lọ gỗ đàn hương nhỏ, cao bằng ngón tay cái qua.

Hề Tân mở nút, lắc chai gỗ, một mùi hương gỗ đàn hương lập tức thoang thoảng trong không khí.

Hắn ta đi tới nắm lấy tay Lâm Nhiên, đầu ngón tay nàng vô thức cong lại, chạm vào lòng bàn tay hắn ta ấm ấm mát mát.

Con ngươi Hề Tân thoáng động.

Hắn ta quay lưng lại với Giang Vô Nhai, trở tay rồi thản nhiên xoa xoa mấy đốt ngón tay mềm mại của nàng rồi mới đặt bình gỗ vào trong lòng bàn tay nàng, lùi về phía sau mấy bước, cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn nàng thừ người sụt sịt ở đó.

Lâm Nhiên khẽ chun chóp mũi, đặt bình gỗ ở mũi rồi vô thức hít sâu mấy hơi, vẻ mặt đang thất thần rõ ràng đã dần dần tỉnh táo linh hoạt trở lại.

Giang Vô Nhai thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy đau đầu: “Cũng không hiểu sao lại có cái tật này nữa, xem ra sau này phải thường xuyên chuẩn bị Thiền Vân hương này rồi.”

Hề Tân im lặng nhìn Lâm Nhiên từ hoang mang rồi dần dần lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và xấu hổ, khóe môi chợt cong lên: “Thế này cũng đáng yêu lắm mà.”

Giang Vô Nhai: “...”

Đây là mấy lời vớ vẩn gì thế hả, hai cái đứa nhóc này, không đứa nào làm hắn bớt lo được cả.

Lâm Nhiên thoát khỏi trạng thái tinh thần không ổn định do hậu quả của việc thăng cấp tu vi. Nhớ lại chuyện ngu xuẩn mình đã làm, nàng lại sắp khóc nữa rồi.

Mất mặt quá, sắp mất hết mặt mũi rồi.

Nàng biết ngay mà, đời nào trên trời tự dưng rớt bánh có nhân. Cái giá của việc không cần vất vả nỗ lực mà vẫn được thăng cấp chính là phải chịu sự bại não và ngu ngốc mà sinh mệnh không thể chấp nhận nổi.

Khi các tu sĩ khổ luyện, ngoài việc tích lũy tinh lực thì còn tôi luyện tâm cảnh cho phù hợp với việc tu luyện của mình. Tu vi của nàng tăng lên dễ dàng, nhưng tâm cảnh của nàng chưa kịp thích ứng. Mặc dù nàng cũng đã trải qua rất nhiều thế giới, tâm cảnh đã không còn vấn về gì nữa, chỉ cần một thời gian rất ngắn là có thể làm quen. Nhưng cho dù trong giai đoạn thích ứng ngắn ngủi thì cũng không thể tránh khỏi việc sẽ xảy ra một số chuyện ngượng ngùng... ví dụ như bây giờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương