Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới
-
Chương 18:
Giang Vô Nhai hơi ngượng ngùng, nhưng lại không nhịn được mà phản bác: "Mà sao đệ nói mỗi mình ta, chẳng lẽ đệ không nuông chiều con bé chắc? Mỗi ngày con bé ngoài việc ra ngoài lười biếng tìm chỗ ngủ ra thì có làm gì đâu, không đi học, không luyện thần kiếm, đến cả tỷ thí tông môn cũng giả bệnh không đi, lần trước còn lén nếm rượu của ta, sao không thấy đệ bắt con bé viết kiểm điểm năm nghìn chữ hả?"
Hề Tân chậm chạp chống cằm, đôi môi đỏ tươi nổi bật trên nền da trắng như tuyết, giọng điệu nhẹ bỗng mê hồn: "Đệ thích thế đấy."
"..." Giang Vô Nhai đau đầu ấn ấn thái dương.
"Nói chung đệ tử Vạn Nhận kiếm các cả đời chỉ có thể vào Vạn Kiếm lâm một lần thôi, chỉ có thể chọn lấy một thanh kiếm cho riêng mình, là thanh kiếm sẽ theo con bé cả đời."
Giang Vô Nhai nhớ đến chuyện gì đó, gương mặt dần sâu lắng, chớp mắt một cái mà vẻ mặt đã trở nên hờ hững uy nghiêm.
Hắn im lặng một hồi lâu, sau đó từ từ cười rộ, lại lần nữa khôi phục vẻ mặt sáng ngời hào hiệp.
Hắn nhìn bóng lưng thiếu nữ đang rời đi, ánh mắt dịu dàng nồng hậu: "Tiểu Tân, ta không muốn con bé phải tiếc nuối dù chỉ là một chút."
Hề Tân không nói gì, mắt phượng hẹp dài híp lại, cả nửa buổi sau mới “hừ” một tiếng.
Lâm Nhiên thiết lập cấm chế xung quanh thạch động, ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, đặt kiếm gỗ bên hông sang bên cạnh, cầm quả óc chó trong lòng bàn tay. Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy rồi mới ngậm Ngọc Thanh đan mà Yến Lăng đưa cho, trong phút chốc, lượng linh khí mạnh mẽ sục sôi trong bụng, nàng nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Nàng là người làm nhiệm vụ, từ thế giới bên ngoài bước vào vì nhân vật chính, cho nên tu vi của nàng cũng không thể tu luyện như các tu sĩ ở thế giới này, chỉ có thể căn cứ vào thực lực của nhân vật chính rồi điều chỉnh sao cho phù hợp, hạn chế không để chênh lệch từ hai cấp trở lên.
Ví dụ như, thực lực của nữ chính Sở Như Dao là Trúc Cơ hậu kỳ, vậy thực lực của nàng cũng chỉ có thể thăng lên ở mức tương đối như Trúc Cơ trung hoặc hậu kỳ thôi, thậm chí có thể đạt Kim Đan sơ kỳ, nhưng không thể cao hơn nữa, như vậy thế giới này mới không bài xích nàng... chỉ là có chút ảnh hưởng không liên quan đến kết quả thôi.
Thiết lập rộng rãi thoải mái này cũng là vì để người làm nhiệm vụ có thể giữ gìn sức lực và tinh thần để bảo vệ tình tiết được đi đúng hướng, không cần phải lãng phí thời gian vào mấy việc tu luyện thế này.
Đương nhiên muốn cấp bậc cao hơn nữa cũng không phải không được, dù sao thì trói buộc của quy tắc thế giới này đối với những người bên ngoài như nàng có phần hơi trì hoãn. Nói đúng ra dù cho Lâm Nhiên có đột ngột thăng tiến đến Nguyên Anh, chỉ cần nàng không sợ sét đánh thì nàng vẫn có thể nhảy ngang nhảy dọc trên ranh giới đó.
… Tuy Lâm Nhiên biết rằng những người làm nhiệm vụ cố gắng nhảy bước kia cũng đều uổng phí cả thôi.
Theo kinh nghiệm của Lâm Nhiên, vẫn nên duy trì tu vi dưới nhân vật chính một hai cấp bậc là phù hợp rồi.
Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh, lúc trước Sở Như Dao là Trúc Cơ hậu kỳ, còn nàng đang ở Trúc Cơ trung kỳ. Hiện tại Sở Như Dao đang ở Trúc Cơ đỉnh phong, khoảng cách đến Kết Đan còn một chặng đường nữa thôi. Vì vậy Lâm Nhiên quyết định thăng lên Trúc Cơ hậu kỳ.
Cá mặn như nàng thì sao cũng được, nhưng ra ngoài, dù sao cũng đại diện cho mặt mũi của đỉnh Vô Tình, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào từng bước nàng đi vào Vạn Kiếm lâm, ít nhất cũng phải đem một thanh kiếm khá ổn về báo cáo kết quả công tác chứ.
Thiên Nhất nhập thân vào quả óc chó an tĩnh bị nàng nắm trong tay, nhìn gương mặt dịu dàng ấm áp của Lâm Nhiên đang dần bị linh khí che khuất.
Tu vi của nàng cao lên, linh khí trong kinh mạch cũng tự nhiên chảy xuôi, nương theo đó vang lên một tiếng động khẽ, dễ dàng đột phá ranh giới Trúc Cơ hậu kỳ.
Thiên Nhất biết nàng cũng có thể nhẹ nhàng đột phá được Trúc Cơ đỉnh phong, đột phá được cả Kim Đan.
Chỉ cần nàng muốn, nàng sẽ có hơn mười nghìn cách dễ dàng đạp nữ chính và bao nhiêu nhân vật trong thế giới này dưới chân, trở thành một thiên tài trong hàng vạn nhân vật, thành một cao thủ tuyệt đại, hưởng lấy bao nhiêu tài phú và quyền lực, được thiên hạ ngưỡng mộ khát khao, có danh vọng khiến vạn người kính ngưỡng, thậm chí còn có nhiều hơn tất cả mọi thứ mà mình cần.
Ai cũng đều có ham muốn theo bản năng, cũng có một lòng tham không đáy, chỉ có những người bị hoàn cảnh trói buộc mới buộc phải lựa chọn khắc chế, tiếp tục sống theo khuôn phép mà thôi.
Nhưng đối với những người làm nhiệm vụ, họ có quyền lựa chọn và có thể "tiên tri" được quyền lực của bản thân, quy tắc trói buộc của thế giới đối với họ quá ít. Với họ, những thế nhân đổ xô vọng tưởng đến những thứ ngoài tầm với kia, chỉ cần thả một hộp quà được phủ một tấm lụa mỏng trên đường, ắt cũng có thể khiến nước dãi chảy ròng ròng, nhào lên vén lụa, cướp giật, đoạt lấy.
Càng đáng sợ hơn nữa, loại sức mạnh và quyết tâm đoạt lấy này sẽ được thế nhân cuồng nhiệt tung hô, xem như tín ngưỡng mà tôn thờ... Về lâu về dài, họ sẽ thật sự ngẩn ngơ tôn người làm nhiệm vụ đó lên làm thần, làm một người có thể nhìn thấy tương lai sau này của tất cả mọi người chỉ bằng nửa con mắt, một người có thể tùy tiện quyết định hay đùa bỡn số mệnh của tất cả mọi người.
… Giống với những chủ nhân đời trước của nó.
Thế nhưng Lâm Nhiên lại không như vậy.
Hề Tân chậm chạp chống cằm, đôi môi đỏ tươi nổi bật trên nền da trắng như tuyết, giọng điệu nhẹ bỗng mê hồn: "Đệ thích thế đấy."
"..." Giang Vô Nhai đau đầu ấn ấn thái dương.
"Nói chung đệ tử Vạn Nhận kiếm các cả đời chỉ có thể vào Vạn Kiếm lâm một lần thôi, chỉ có thể chọn lấy một thanh kiếm cho riêng mình, là thanh kiếm sẽ theo con bé cả đời."
Giang Vô Nhai nhớ đến chuyện gì đó, gương mặt dần sâu lắng, chớp mắt một cái mà vẻ mặt đã trở nên hờ hững uy nghiêm.
Hắn im lặng một hồi lâu, sau đó từ từ cười rộ, lại lần nữa khôi phục vẻ mặt sáng ngời hào hiệp.
Hắn nhìn bóng lưng thiếu nữ đang rời đi, ánh mắt dịu dàng nồng hậu: "Tiểu Tân, ta không muốn con bé phải tiếc nuối dù chỉ là một chút."
Hề Tân không nói gì, mắt phượng hẹp dài híp lại, cả nửa buổi sau mới “hừ” một tiếng.
Lâm Nhiên thiết lập cấm chế xung quanh thạch động, ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, đặt kiếm gỗ bên hông sang bên cạnh, cầm quả óc chó trong lòng bàn tay. Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy rồi mới ngậm Ngọc Thanh đan mà Yến Lăng đưa cho, trong phút chốc, lượng linh khí mạnh mẽ sục sôi trong bụng, nàng nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Nàng là người làm nhiệm vụ, từ thế giới bên ngoài bước vào vì nhân vật chính, cho nên tu vi của nàng cũng không thể tu luyện như các tu sĩ ở thế giới này, chỉ có thể căn cứ vào thực lực của nhân vật chính rồi điều chỉnh sao cho phù hợp, hạn chế không để chênh lệch từ hai cấp trở lên.
Ví dụ như, thực lực của nữ chính Sở Như Dao là Trúc Cơ hậu kỳ, vậy thực lực của nàng cũng chỉ có thể thăng lên ở mức tương đối như Trúc Cơ trung hoặc hậu kỳ thôi, thậm chí có thể đạt Kim Đan sơ kỳ, nhưng không thể cao hơn nữa, như vậy thế giới này mới không bài xích nàng... chỉ là có chút ảnh hưởng không liên quan đến kết quả thôi.
Thiết lập rộng rãi thoải mái này cũng là vì để người làm nhiệm vụ có thể giữ gìn sức lực và tinh thần để bảo vệ tình tiết được đi đúng hướng, không cần phải lãng phí thời gian vào mấy việc tu luyện thế này.
Đương nhiên muốn cấp bậc cao hơn nữa cũng không phải không được, dù sao thì trói buộc của quy tắc thế giới này đối với những người bên ngoài như nàng có phần hơi trì hoãn. Nói đúng ra dù cho Lâm Nhiên có đột ngột thăng tiến đến Nguyên Anh, chỉ cần nàng không sợ sét đánh thì nàng vẫn có thể nhảy ngang nhảy dọc trên ranh giới đó.
… Tuy Lâm Nhiên biết rằng những người làm nhiệm vụ cố gắng nhảy bước kia cũng đều uổng phí cả thôi.
Theo kinh nghiệm của Lâm Nhiên, vẫn nên duy trì tu vi dưới nhân vật chính một hai cấp bậc là phù hợp rồi.
Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh, lúc trước Sở Như Dao là Trúc Cơ hậu kỳ, còn nàng đang ở Trúc Cơ trung kỳ. Hiện tại Sở Như Dao đang ở Trúc Cơ đỉnh phong, khoảng cách đến Kết Đan còn một chặng đường nữa thôi. Vì vậy Lâm Nhiên quyết định thăng lên Trúc Cơ hậu kỳ.
Cá mặn như nàng thì sao cũng được, nhưng ra ngoài, dù sao cũng đại diện cho mặt mũi của đỉnh Vô Tình, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào từng bước nàng đi vào Vạn Kiếm lâm, ít nhất cũng phải đem một thanh kiếm khá ổn về báo cáo kết quả công tác chứ.
Thiên Nhất nhập thân vào quả óc chó an tĩnh bị nàng nắm trong tay, nhìn gương mặt dịu dàng ấm áp của Lâm Nhiên đang dần bị linh khí che khuất.
Tu vi của nàng cao lên, linh khí trong kinh mạch cũng tự nhiên chảy xuôi, nương theo đó vang lên một tiếng động khẽ, dễ dàng đột phá ranh giới Trúc Cơ hậu kỳ.
Thiên Nhất biết nàng cũng có thể nhẹ nhàng đột phá được Trúc Cơ đỉnh phong, đột phá được cả Kim Đan.
Chỉ cần nàng muốn, nàng sẽ có hơn mười nghìn cách dễ dàng đạp nữ chính và bao nhiêu nhân vật trong thế giới này dưới chân, trở thành một thiên tài trong hàng vạn nhân vật, thành một cao thủ tuyệt đại, hưởng lấy bao nhiêu tài phú và quyền lực, được thiên hạ ngưỡng mộ khát khao, có danh vọng khiến vạn người kính ngưỡng, thậm chí còn có nhiều hơn tất cả mọi thứ mà mình cần.
Ai cũng đều có ham muốn theo bản năng, cũng có một lòng tham không đáy, chỉ có những người bị hoàn cảnh trói buộc mới buộc phải lựa chọn khắc chế, tiếp tục sống theo khuôn phép mà thôi.
Nhưng đối với những người làm nhiệm vụ, họ có quyền lựa chọn và có thể "tiên tri" được quyền lực của bản thân, quy tắc trói buộc của thế giới đối với họ quá ít. Với họ, những thế nhân đổ xô vọng tưởng đến những thứ ngoài tầm với kia, chỉ cần thả một hộp quà được phủ một tấm lụa mỏng trên đường, ắt cũng có thể khiến nước dãi chảy ròng ròng, nhào lên vén lụa, cướp giật, đoạt lấy.
Càng đáng sợ hơn nữa, loại sức mạnh và quyết tâm đoạt lấy này sẽ được thế nhân cuồng nhiệt tung hô, xem như tín ngưỡng mà tôn thờ... Về lâu về dài, họ sẽ thật sự ngẩn ngơ tôn người làm nhiệm vụ đó lên làm thần, làm một người có thể nhìn thấy tương lai sau này của tất cả mọi người chỉ bằng nửa con mắt, một người có thể tùy tiện quyết định hay đùa bỡn số mệnh của tất cả mọi người.
… Giống với những chủ nhân đời trước của nó.
Thế nhưng Lâm Nhiên lại không như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook