Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới
-
Chương 13:
Xung quanh lặng ngắt như tờ, đến cả Giang Vô Nhai cũng không nói gì một lúc lâu.
Lâm Nhiên đoán rằng chắc hắn cũng bị làm cho giật mình, trong kiếp sống chất phác thật thà không màu mè của một Kiếm chủ thì có lẽ hắn cũng không ngờ rằng “cơm hộp” cũng có thể xui xẻo đến độ thần kỳ như thế, quả thật có thể cho vào từ điển những hành động mê muội của nhân loại luôn.
Giang Vô Nhai đứng đực ra đó, đơn giản sửa sang lại tam quan của bản thân rồi mới sải bước tiến tới, Lâm Nhiên đi theo đằng sau.
Sở Như Dao ngơ ngác đứng yên cầm kiếm gỗ, nhìn Hầu Mạn Nga nằm dưới đất mà không biết làm sao, vẻ mặt hoảng hốt mờ mịt hiếm thấy.
Nữ chính tính tình quả cảm quả quyết, lần xoay kiếm đó không chút do dự nào.
Sở Như Dao khinh thường chuyện tấn công sau lưng của Hầu Mạn Nga nên một kiếm kia cũng không lưu tình, nhưng nàng thật sự chỉ muốn cho Hầu Mạn Nga một bài học chứ không hề muốn giết người chút nào cả, nàng cũng không muốn Hầu Mạn Nga chết.
Giang Vô Nhai nhìn nàng, khẽ than, rốt cuộc thì vẫn còn là con nít thôi.
“Sở sư điệt đúng không, đỡ nàng ta dậy đi.”
Sở Như Dao mờ mịt nhìn về phía bọn họ: “Là… Là Giang sư thúc đó ạ…”
Nhìn nàng còn chưa định thần lại, Lâm Nhiên không thể làm gì khác hơn là đứng ra, khom người ôm lòng lấy Hầu Mạn Nga từ đằng sau, nâng nàng ta dậy, ngoắc tay với Sở Như Dao: “Nào, tới đây phụ một tay nào.”
Cuối cùng thì Sở Như Dao cũng phản ứng lại kịp, nhanh chân chạy tới, do dự đưa hai tay ra, cuối cùng trúc trắc đỡ lấy một bên tay Hầu Mạn Nga.
Có Sở Như Dao đỡ cùng, Lâm Nhiên cũng bớt mất sức hơn, khẽ chuyển bả vai, cúi đầu dòm mặt Hầu Mạn Nga.
Một chiếc phi tiêu ngắn hình lưỡi liềm đâm xiên vào mặt trái của nàng ta, máu tươi phun ra một lượng lớn, từ vết thương lan ra khắp bốn phía như mạng nhện màu đen tuyền.
Trông cứ như Người Nhện phiên bản máy cưa ấy.
Giang Vô Nhai vén góc áo ngồi xổm xuống, bàn tay thon dài đưa ra, linh khí tứ phương nhanh chóng truyền tới, bảo vệ tim phổi của Hầu Mạn Nga. Hắn quan sát gương mặt Hầu Mạn Nga rồi đánh giá khách quan: “Hơi thảm đấy.”
Lâm Nhiên gật đầu.
Nếu như trong cốt truyện, Sở Như Dao đâm Hầu Mạn Nga một kiếm đã bị Hầu Mạn Nga làm phiền cả đời, vậy Lâm Nhiên đoán rằng cái giá phải trả khi hủy dung Hầu Mạn Nga kia chính là đợi nàng ta tỉnh lại, đến tám mươi phần trăm nàng ta sẽ ôm Sở Như Dao rồi tự bạo.
Ai da, cơm hộp phát hơi nhanh nha...
Sắc mặt của Sở Như Dao ở bên cạnh mới hòa hoãn hơn chút, khẽ liếc sang.
Nàng ấy cố gắng giữ bình tĩnh: “Ta có cầm theo thuốc giải độc, là sư tôn cho ta, nàng…”
“Đây là hồn độc, đan giải độc vô dụng thôi.”
Giang Vô Nhai thuận miệng nói một câu, lúc đang nói thì đã cầm luôn tiêu độc kia, rút luôn ra ngoài.
“Hồn độc?” Sắc mặt Sở Như Dao thay đổi ngay lập tức: “Sư thúc đừng mà…”
"Không sao."
Thấy nàng ấy gấp gáp nhào tới, Lâm Nhiên sợ nàng ấy động vào độc nên bèn đè tay nàng ấy lại: “Ngươi đứng đấy nhìn thôi là tốt rồi.”
Sở Như Dao bị Lâm Nhiên ngăn lại, khiếp sợ nhìn Giang Vô Nhai hời hợt rút tiêu độc ra, những đường màu đen từ chạy ngược về miệng vết thương của Hầu Mạn Nga, chảy thành chất lỏng sền sệt đen đỏ lẫn lộn, mà khi tiêu độc rơi vào tay Giang Vô Nhai thì lại hóa thành bụi phấn trắng như đã bốc hơi, tiêu tán không còn gì.
Sở Như Dao khiếp sợ không thôi.
Hồn độc không phải là kịch độc bình thường mà là loại độc đáng sợ nhằm vào hồn phách, đến cả cường giả đã đạt tới cảnh giới Kim Đan cũng bị nguy hiểm tới tính mạng, thậm chí là cường giả đã đạt tới Nguyên Anh mà sơ sẩy một cái thôi là cũng khổ sở vô cùng.
Cũng là vì biết được hung danh của hồn độc nên Sở Như Dao lại càng sợ hãi hơn. Trong ấn tượng của nàng ấy, Giang sư thúc cũng chỉ là kẻ ru rú xó bếp, ít giao du với bên ngoài. Người ta toàn đồn là kiếm tâm của hắn đã vỡ nát, tu vi bị tổn hại chẳng còn bao nhiêu. Mới nãy nàng ấy vẫn còn đang sợ hãi hắn không sợ vết thương do hồn độc gây ra… Nhưng nàng ấy chẳng thể nào ngờ được rằng, Giang sư thúc - người bị đồn thổi là đã yếu ớt không chịu nổi như thế lại có thể trừ bỏ hồn độc một cách dễ dàng, nọc độc kia cũng quấn quanh lên tay hắn nhưng lại chẳng thể nào tổn thương đến hắn.
“Phụt!”
Lâm Nhiên đoán rằng chắc hắn cũng bị làm cho giật mình, trong kiếp sống chất phác thật thà không màu mè của một Kiếm chủ thì có lẽ hắn cũng không ngờ rằng “cơm hộp” cũng có thể xui xẻo đến độ thần kỳ như thế, quả thật có thể cho vào từ điển những hành động mê muội của nhân loại luôn.
Giang Vô Nhai đứng đực ra đó, đơn giản sửa sang lại tam quan của bản thân rồi mới sải bước tiến tới, Lâm Nhiên đi theo đằng sau.
Sở Như Dao ngơ ngác đứng yên cầm kiếm gỗ, nhìn Hầu Mạn Nga nằm dưới đất mà không biết làm sao, vẻ mặt hoảng hốt mờ mịt hiếm thấy.
Nữ chính tính tình quả cảm quả quyết, lần xoay kiếm đó không chút do dự nào.
Sở Như Dao khinh thường chuyện tấn công sau lưng của Hầu Mạn Nga nên một kiếm kia cũng không lưu tình, nhưng nàng thật sự chỉ muốn cho Hầu Mạn Nga một bài học chứ không hề muốn giết người chút nào cả, nàng cũng không muốn Hầu Mạn Nga chết.
Giang Vô Nhai nhìn nàng, khẽ than, rốt cuộc thì vẫn còn là con nít thôi.
“Sở sư điệt đúng không, đỡ nàng ta dậy đi.”
Sở Như Dao mờ mịt nhìn về phía bọn họ: “Là… Là Giang sư thúc đó ạ…”
Nhìn nàng còn chưa định thần lại, Lâm Nhiên không thể làm gì khác hơn là đứng ra, khom người ôm lòng lấy Hầu Mạn Nga từ đằng sau, nâng nàng ta dậy, ngoắc tay với Sở Như Dao: “Nào, tới đây phụ một tay nào.”
Cuối cùng thì Sở Như Dao cũng phản ứng lại kịp, nhanh chân chạy tới, do dự đưa hai tay ra, cuối cùng trúc trắc đỡ lấy một bên tay Hầu Mạn Nga.
Có Sở Như Dao đỡ cùng, Lâm Nhiên cũng bớt mất sức hơn, khẽ chuyển bả vai, cúi đầu dòm mặt Hầu Mạn Nga.
Một chiếc phi tiêu ngắn hình lưỡi liềm đâm xiên vào mặt trái của nàng ta, máu tươi phun ra một lượng lớn, từ vết thương lan ra khắp bốn phía như mạng nhện màu đen tuyền.
Trông cứ như Người Nhện phiên bản máy cưa ấy.
Giang Vô Nhai vén góc áo ngồi xổm xuống, bàn tay thon dài đưa ra, linh khí tứ phương nhanh chóng truyền tới, bảo vệ tim phổi của Hầu Mạn Nga. Hắn quan sát gương mặt Hầu Mạn Nga rồi đánh giá khách quan: “Hơi thảm đấy.”
Lâm Nhiên gật đầu.
Nếu như trong cốt truyện, Sở Như Dao đâm Hầu Mạn Nga một kiếm đã bị Hầu Mạn Nga làm phiền cả đời, vậy Lâm Nhiên đoán rằng cái giá phải trả khi hủy dung Hầu Mạn Nga kia chính là đợi nàng ta tỉnh lại, đến tám mươi phần trăm nàng ta sẽ ôm Sở Như Dao rồi tự bạo.
Ai da, cơm hộp phát hơi nhanh nha...
Sắc mặt của Sở Như Dao ở bên cạnh mới hòa hoãn hơn chút, khẽ liếc sang.
Nàng ấy cố gắng giữ bình tĩnh: “Ta có cầm theo thuốc giải độc, là sư tôn cho ta, nàng…”
“Đây là hồn độc, đan giải độc vô dụng thôi.”
Giang Vô Nhai thuận miệng nói một câu, lúc đang nói thì đã cầm luôn tiêu độc kia, rút luôn ra ngoài.
“Hồn độc?” Sắc mặt Sở Như Dao thay đổi ngay lập tức: “Sư thúc đừng mà…”
"Không sao."
Thấy nàng ấy gấp gáp nhào tới, Lâm Nhiên sợ nàng ấy động vào độc nên bèn đè tay nàng ấy lại: “Ngươi đứng đấy nhìn thôi là tốt rồi.”
Sở Như Dao bị Lâm Nhiên ngăn lại, khiếp sợ nhìn Giang Vô Nhai hời hợt rút tiêu độc ra, những đường màu đen từ chạy ngược về miệng vết thương của Hầu Mạn Nga, chảy thành chất lỏng sền sệt đen đỏ lẫn lộn, mà khi tiêu độc rơi vào tay Giang Vô Nhai thì lại hóa thành bụi phấn trắng như đã bốc hơi, tiêu tán không còn gì.
Sở Như Dao khiếp sợ không thôi.
Hồn độc không phải là kịch độc bình thường mà là loại độc đáng sợ nhằm vào hồn phách, đến cả cường giả đã đạt tới cảnh giới Kim Đan cũng bị nguy hiểm tới tính mạng, thậm chí là cường giả đã đạt tới Nguyên Anh mà sơ sẩy một cái thôi là cũng khổ sở vô cùng.
Cũng là vì biết được hung danh của hồn độc nên Sở Như Dao lại càng sợ hãi hơn. Trong ấn tượng của nàng ấy, Giang sư thúc cũng chỉ là kẻ ru rú xó bếp, ít giao du với bên ngoài. Người ta toàn đồn là kiếm tâm của hắn đã vỡ nát, tu vi bị tổn hại chẳng còn bao nhiêu. Mới nãy nàng ấy vẫn còn đang sợ hãi hắn không sợ vết thương do hồn độc gây ra… Nhưng nàng ấy chẳng thể nào ngờ được rằng, Giang sư thúc - người bị đồn thổi là đã yếu ớt không chịu nổi như thế lại có thể trừ bỏ hồn độc một cách dễ dàng, nọc độc kia cũng quấn quanh lên tay hắn nhưng lại chẳng thể nào tổn thương đến hắn.
“Phụt!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook