Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới
-
Chương 1: Quyển 1 - Vận Nhận Kiếm Các
Gió thoảng qua rừng đào, những cánh hoa hồng nhạt mỏng manh bay theo chiều gió dưới ánh nắng chói chang.
Vô số ánh kiếm xẹt qua xẹt lại trên bầu trời. Mấy tiểu đệ tử nhập môn của Vạn Nhận kiếm các vẫn chưa biết ngự kiếm nên bèn men theo đường mòn trong rừng đào trên núi, vừa thở hổn hà hổn hển vừa thảo luận về cuộc thi đấu của tông môn:
“Sở sư tỷ lợi hại thật đó, mới đến cảnh giới Trúc Cơ thôi mà đã ngộ được kiếm ý. Nhát kiếm cuối cùng kia như phượng hoàng sáng rực khắp đất trời, đến độ các trưởng lão ngồi đằng xa cũng phải đứng bật dậy.”
“Yến đại sư huynh lợi hại hơn nhiều. Huynh ấy đã tu luyện đến cảnh giới thứ sáu của Quân Tử kiếm rồi. Đây là cảnh giới mà Kim Đan kỳ cũng chưa chắc có thể đạt đến được đâu. Kiếm thế như thế, dù có là trưởng lão Kim Đan nhất kiếm e là cũng chỉ đến vậy thôi. Không hổ là thiên tài không xuất thế của kiếm các ta, bảo sao Yến sư huynh có thể đánh bại được Sở sư tỷ.”
“Lần tỷ thí thứ nhất chỉ suýt soát có một chiêu thôi mà, ai nói Sở sư tỷ thua chứ.”
Một tiểu sư đệ chắc hẳn là mê Sở sư tỷ lắm lên tiếng: “Sở sư tỷ với Yến sư huynh đều đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong rồi, chỉ chút xíu nữa tới Kết Đan luôn, mà Sở sư tỷ kém Yến sư huynh hai tuổi cơ đấy. Nói thì phải nói Sở sư tỷ đúng là thiên tài mới phải, ai Kết Đan trước rồi hẵng bàn tới chuyện thắng bại, giờ vẫn chưa nói được gì đâu.”
“Tuy rằng hai người họ đều đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng tám năm trước họ đều bái nhập Chưởng môn cùng một lúc. Hơn nữa số lần Yến sư huynh thắng Sở sư tỷ nhiều hơn, cho nên Yến sư huynh mới là Đại sư huynh của tông môn chứ.”
Tiểu đệ tử kia khẳng định chắc nịch: “Tất nhiên là Sở sư tỷ mạnh thật, nhưng chắc chắn là Yến Đại sư huynh mạnh hơn.”
"Sở sư tỷ lợi hại hơn."
"Yến sư huynh lợi hại hơn!"
"Yến sư huynh lợi hại hơn."
"Sở sư tỷ lợi hại hơn."
"Ha ha ngươi cũng thừa nhận Sở sư tỷ lợi hại rồi!"
"…"
“Cái tên kia, đứng lại ngay, đừng có chạy, ta đánh chết ngươi…”
Mấy tên nhóc ngốc nghếch tâm trí không hơn trẻ con ba tuổi đùa giỡn chạy đi, để lại tiếng cười thanh thúy vang vọng đất trời.
“Thi đấu cũng đã kết thúc rồi, ngươi vẫn chưa tỉnh lại hay sao?”
Giọng nam trong trẻo vang lên giữa rừng đào yên ắng.
Giữa những nhánh cây rậm rạp, có bóng người mảnh khảnh mặc áo xanh lẳng lặng nằm ở đó.
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào rời cành tản ra theo chiều gió, chậm rãi, nhẹ nhàng lướt qua gò má xinh đẹp của thiếu nữ.
Cánh hoa đào bay tán loạn, thiếu nữ ngủ say, an nhàn đẹp đẽ như một bức tranh.
Giọng nói trong trẻo dịu dàng của người thanh niên lại vang lên: “Sở Như Dao đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong rồi, còn ngươi thì mới tới Trúc Cơ trung kỳ. Ngươi không tham gia thi đấu thì sao có thể trở nên nổi bật, mà nếu ngươi không trở nên nổi bật thì làm sao có thể vào được Vạn Kiếm lâm, làm sao có thể đến bí cảnh Vân Thiên để thay đổi tuyến tình tiết. Cốt truyện của câu chuyện này đã chệch đến độ mẹ đẻ cũng chẳng nhận nổi nữa rồi. Người mang tính thúc đẩy như ngươi còn không cẩn trọng làm việc đi mà còn lười biếng ngủ trên núi cả ngày như thế à? Hay là ngươi muốn chờ thiên lôi đánh hai ta thành đứa ngốc luôn?”
Sắc mặt Lâm Nhiên vẫn bình thản, bất động như núi.
Giọng nam kia trầm mặc.
Một lát sau, giọng nữ trầm đục cất cao đầy cảm xúc: “Vì yêu mà bất chấp đau thương, vì hận mà cố chấp tổn thương…”
Lâm Nhiên không thể làm gì khác, chỉ đành mở mắt ra, hất cánh hoa rơi trên mặt xuống, khó khăn bò dậy: “Chẳng phải huynh nói sẽ không hát bài này nữa sao, tai ta sắp kết kén đến nơi rồi, huynh tha cho Phẩm Như đi, chúng ta đổi một bài khác được không?”
Phẩm Như ngừng lại, giọng nam thâm tình lại cất tiếng hát: “Sao nỡ lòng trách người vì sai lầm, là do ta đã cho người quá nhiều tự do….”
Lâm Nhiên: “Có gì khác hả?”
"Thành toàn cho ngươi." Hệ thống lập tức thay đổi thành giọng trẻ con ngây thơ non nớt, lẩm bẩm lẩm bẩm khẽ ngâm lên: "Oh baby baby, ta yêu em ~ em là đồ ngốc bé bỏng của ta~"
Lâm Nhiên: “...”
Tay Lâm Nhiên run run, quả óc chó rớt xuống khỏi ngọn cây.
Giọng ca hát chợt ngừng lại, biến thành giọng tê tâm liệt phế: “Á, ông đây sợ độ cao á á!”
Lâm Nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng nhảy xuống, nhặt hai quả óc chó từ trong bụi cỏ ra, thổi bay cỏ vụn bám trên đó, thành khẩn xin lỗi: “Ta sai rồi, nãy ngươi hát êm tai quá, ta nghe đến mê mẩn nên bất cẩn thả lỏng tay, thế là làm rơi ngươi xuống đất luôn.”
Hệ thống bị hù dọa một phen, lúc hoàn hồn lại thì nổi giận đùng đùng mắng nàng: “Ngươi đừng có mà biện hộ, có mà ngươi chê ta nói nhảm nhiều quá nên cố tình ra tay với ta chứ gì, ta sẽ không tha thứ dễ dàng cho ngươi như thế đâu bla bla…”
Vô số ánh kiếm xẹt qua xẹt lại trên bầu trời. Mấy tiểu đệ tử nhập môn của Vạn Nhận kiếm các vẫn chưa biết ngự kiếm nên bèn men theo đường mòn trong rừng đào trên núi, vừa thở hổn hà hổn hển vừa thảo luận về cuộc thi đấu của tông môn:
“Sở sư tỷ lợi hại thật đó, mới đến cảnh giới Trúc Cơ thôi mà đã ngộ được kiếm ý. Nhát kiếm cuối cùng kia như phượng hoàng sáng rực khắp đất trời, đến độ các trưởng lão ngồi đằng xa cũng phải đứng bật dậy.”
“Yến đại sư huynh lợi hại hơn nhiều. Huynh ấy đã tu luyện đến cảnh giới thứ sáu của Quân Tử kiếm rồi. Đây là cảnh giới mà Kim Đan kỳ cũng chưa chắc có thể đạt đến được đâu. Kiếm thế như thế, dù có là trưởng lão Kim Đan nhất kiếm e là cũng chỉ đến vậy thôi. Không hổ là thiên tài không xuất thế của kiếm các ta, bảo sao Yến sư huynh có thể đánh bại được Sở sư tỷ.”
“Lần tỷ thí thứ nhất chỉ suýt soát có một chiêu thôi mà, ai nói Sở sư tỷ thua chứ.”
Một tiểu sư đệ chắc hẳn là mê Sở sư tỷ lắm lên tiếng: “Sở sư tỷ với Yến sư huynh đều đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong rồi, chỉ chút xíu nữa tới Kết Đan luôn, mà Sở sư tỷ kém Yến sư huynh hai tuổi cơ đấy. Nói thì phải nói Sở sư tỷ đúng là thiên tài mới phải, ai Kết Đan trước rồi hẵng bàn tới chuyện thắng bại, giờ vẫn chưa nói được gì đâu.”
“Tuy rằng hai người họ đều đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng tám năm trước họ đều bái nhập Chưởng môn cùng một lúc. Hơn nữa số lần Yến sư huynh thắng Sở sư tỷ nhiều hơn, cho nên Yến sư huynh mới là Đại sư huynh của tông môn chứ.”
Tiểu đệ tử kia khẳng định chắc nịch: “Tất nhiên là Sở sư tỷ mạnh thật, nhưng chắc chắn là Yến Đại sư huynh mạnh hơn.”
"Sở sư tỷ lợi hại hơn."
"Yến sư huynh lợi hại hơn!"
"Yến sư huynh lợi hại hơn."
"Sở sư tỷ lợi hại hơn."
"Ha ha ngươi cũng thừa nhận Sở sư tỷ lợi hại rồi!"
"…"
“Cái tên kia, đứng lại ngay, đừng có chạy, ta đánh chết ngươi…”
Mấy tên nhóc ngốc nghếch tâm trí không hơn trẻ con ba tuổi đùa giỡn chạy đi, để lại tiếng cười thanh thúy vang vọng đất trời.
“Thi đấu cũng đã kết thúc rồi, ngươi vẫn chưa tỉnh lại hay sao?”
Giọng nam trong trẻo vang lên giữa rừng đào yên ắng.
Giữa những nhánh cây rậm rạp, có bóng người mảnh khảnh mặc áo xanh lẳng lặng nằm ở đó.
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào rời cành tản ra theo chiều gió, chậm rãi, nhẹ nhàng lướt qua gò má xinh đẹp của thiếu nữ.
Cánh hoa đào bay tán loạn, thiếu nữ ngủ say, an nhàn đẹp đẽ như một bức tranh.
Giọng nói trong trẻo dịu dàng của người thanh niên lại vang lên: “Sở Như Dao đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong rồi, còn ngươi thì mới tới Trúc Cơ trung kỳ. Ngươi không tham gia thi đấu thì sao có thể trở nên nổi bật, mà nếu ngươi không trở nên nổi bật thì làm sao có thể vào được Vạn Kiếm lâm, làm sao có thể đến bí cảnh Vân Thiên để thay đổi tuyến tình tiết. Cốt truyện của câu chuyện này đã chệch đến độ mẹ đẻ cũng chẳng nhận nổi nữa rồi. Người mang tính thúc đẩy như ngươi còn không cẩn trọng làm việc đi mà còn lười biếng ngủ trên núi cả ngày như thế à? Hay là ngươi muốn chờ thiên lôi đánh hai ta thành đứa ngốc luôn?”
Sắc mặt Lâm Nhiên vẫn bình thản, bất động như núi.
Giọng nam kia trầm mặc.
Một lát sau, giọng nữ trầm đục cất cao đầy cảm xúc: “Vì yêu mà bất chấp đau thương, vì hận mà cố chấp tổn thương…”
Lâm Nhiên không thể làm gì khác, chỉ đành mở mắt ra, hất cánh hoa rơi trên mặt xuống, khó khăn bò dậy: “Chẳng phải huynh nói sẽ không hát bài này nữa sao, tai ta sắp kết kén đến nơi rồi, huynh tha cho Phẩm Như đi, chúng ta đổi một bài khác được không?”
Phẩm Như ngừng lại, giọng nam thâm tình lại cất tiếng hát: “Sao nỡ lòng trách người vì sai lầm, là do ta đã cho người quá nhiều tự do….”
Lâm Nhiên: “Có gì khác hả?”
"Thành toàn cho ngươi." Hệ thống lập tức thay đổi thành giọng trẻ con ngây thơ non nớt, lẩm bẩm lẩm bẩm khẽ ngâm lên: "Oh baby baby, ta yêu em ~ em là đồ ngốc bé bỏng của ta~"
Lâm Nhiên: “...”
Tay Lâm Nhiên run run, quả óc chó rớt xuống khỏi ngọn cây.
Giọng ca hát chợt ngừng lại, biến thành giọng tê tâm liệt phế: “Á, ông đây sợ độ cao á á!”
Lâm Nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng nhảy xuống, nhặt hai quả óc chó từ trong bụi cỏ ra, thổi bay cỏ vụn bám trên đó, thành khẩn xin lỗi: “Ta sai rồi, nãy ngươi hát êm tai quá, ta nghe đến mê mẩn nên bất cẩn thả lỏng tay, thế là làm rơi ngươi xuống đất luôn.”
Hệ thống bị hù dọa một phen, lúc hoàn hồn lại thì nổi giận đùng đùng mắng nàng: “Ngươi đừng có mà biện hộ, có mà ngươi chê ta nói nhảm nhiều quá nên cố tình ra tay với ta chứ gì, ta sẽ không tha thứ dễ dàng cho ngươi như thế đâu bla bla…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook