Lùn À! Cố Uống Sữa Đi Nhé!
-
Chương 2: Nhìn! nhìn hoài vậy?!??
*ồn ào
*cộp cộp *
” e hèm! cô muốn giới thiệu cho các em một bạn học sinh mới! các em làm quen với bạn nhé!!! mời em vào!… ơ! vào đi em! ủa? đâu rồi!!?? ” cô giáo nói và gọi nó từ nãy gìơ! mà nó lượn đi đâu mất rồi!
tại một nơi nào đó!…
” ây cha cha! công nhận ông chú của mình làm đúng lời thiệt! bảo xây một chổ “nghỉ mát ” lí tưởng như vườn hồng này thì quá tuyệt vời… “nó cười cười, nhìn cái chổ nghỉ mát của nó. đây là một khu vườn hoa hồng đỏ, diện tích là 20 hecta. có một hồ cá koi nhỏ kế bên chiếc xích đu lãng mạng….!(lạc đề lạc đề!)
nó vuốt những cách hoa hồng đỏ như màu của tình yêu,của sự mảnh liệt. nhưng với nó, đó chỉ là một màu sắc cô độc và lạnh lẽo…màu của máu!!
“nghỉ tí đã nào! vội vàng làm chi cho đời thêm khổ! oáp! đánh một giấc đã nào! ” nó ngáp một cái rõ dài mất hình tượng!!
nó đang ngủ, thì từ đâu có tiếng bước chân! chính xác là 10 bước nữa sẽ đến đây, là tiếng của con trai! nó đoán như thế! ( ôi ôi thánh sống!?)
*bộp bộp *
“thưa ngài! đây là vườn hoa của nhà trường! ngoại trừ ngài, tôi và còn một người nữa! không ai khác được bước chân tới nơi này! ” ông ta nói.
‘ể! đây chẳng phải là tiếng ông chú già sao! ‘ nó nghĩ trong đầu.
“vườn hoa này rất đẹp, khen cho ông là chỉ có nơi đây làm tôi chú ý! ” còn một người lạ mặt nó chưa nhìn rõ.
‘gì đây ba!? làm gì mà ý kiến ý bọ vậy trời!!’ nó bực mình.
“dạ vâng. đây là nơi mà người hồi nãy tôi có nhắc, sáng tạo và thiết kế chỗ này! Cô gái ấy rất thông minh, xinh đẹp, tài giỏi…! ” ông chú nó khen hết sảy.
‘he he! khen tiếp đi! khen tiếp đê!! ‘nó nổ mũi.!!
“nhưng…. có điều này hơi bị thiếu sót một chút! à! nó lùn lắm! có cao khoảng 1m45 à! tính nó kiêu ngạo! ra vẻ ta đây lắm thưa ngài! ” ông ta nói nhỏ.
*rầm * tiếng nó rớt từ trên cây xuống!
“ui cha cha! đau khủng bố!” nó xoa xoa cái mông.
“cháu …cháu….!” ông chú lắp bắp.
“…” người đàn ông đó nhìn nó.
nó không chú ý đến người đàn ông đó. nó bước đến bên cạnh ông chú…
“chú iu dấu! hồi nãy chú đã nôn ra những từ gì!? có cần cháu đút lại cho chú không chú!. ” nó nói nhỏ nhẹ.?
“này cô nhóc kia? nhóc là ai mà hỗn láo thế hả! ” người đàn ông đó nói.
“là người quyết định sự sốg chết vĩ đại của người này! không phiền anh nói thay đâu! ” nó liếc mắt nhìn hắn.
“cô… cô là học sinh tiểu học! tại sao lại vào được đây!” hắn thắc mắc.
“nhìn lại thì tôi là hc sinh trung học phổ thông và cũng là người tạo ra ngôi trường linwa này, khỏi phải nói anh đang kê chân lên mảnh đất của tôi! ” nó nói.
“hê…nhóc nghĩ sao mà một đứa bé tẹo như nhóc đây làm sao mà đc? “hắn không tin.
“không thông suốt! đầu to óc như trái nho! người lớn mà mặt cà chớn.! ” nó nói với hắn.
“nhóc…. nhóc biết tôi là ai không? “hắn đe dọa.
“vậy anh biết tôi là ai không?” nó đáp lại.
“là… ai không quan trọng!” hắn lắp bắp
“thôi hai người ngừng cho tôi nhờ! cháu gái! ờ ờm! chuyện gì khó bỏ qua! ” chú nó nói với nó.
“tôi cảnh cáo ông lần này. còn anh….!!! ” nó nói với hắn rồi bước lại gần hắn, nó ngước.lên nhìn hắn và nói.
“còn anh… nhìn! nhìn hoài vậy! nhìn là tôi chọc đui đó! bực mình! định ngủ một giấc! “nó nói rồi bước đi.
bỏ lại ông chú lo sợ, còn hắn thì đơ toàn tập. từ nhỏ gìơ chưa ai là không muốn hắn để mắt nhìn tới, nay đã gặp nó! hắn nghĩ nhóc này sẽrất thú vị đây!!!!
*cộp cộp *
” e hèm! cô muốn giới thiệu cho các em một bạn học sinh mới! các em làm quen với bạn nhé!!! mời em vào!… ơ! vào đi em! ủa? đâu rồi!!?? ” cô giáo nói và gọi nó từ nãy gìơ! mà nó lượn đi đâu mất rồi!
tại một nơi nào đó!…
” ây cha cha! công nhận ông chú của mình làm đúng lời thiệt! bảo xây một chổ “nghỉ mát ” lí tưởng như vườn hồng này thì quá tuyệt vời… “nó cười cười, nhìn cái chổ nghỉ mát của nó. đây là một khu vườn hoa hồng đỏ, diện tích là 20 hecta. có một hồ cá koi nhỏ kế bên chiếc xích đu lãng mạng….!(lạc đề lạc đề!)
nó vuốt những cách hoa hồng đỏ như màu của tình yêu,của sự mảnh liệt. nhưng với nó, đó chỉ là một màu sắc cô độc và lạnh lẽo…màu của máu!!
“nghỉ tí đã nào! vội vàng làm chi cho đời thêm khổ! oáp! đánh một giấc đã nào! ” nó ngáp một cái rõ dài mất hình tượng!!
nó đang ngủ, thì từ đâu có tiếng bước chân! chính xác là 10 bước nữa sẽ đến đây, là tiếng của con trai! nó đoán như thế! ( ôi ôi thánh sống!?)
*bộp bộp *
“thưa ngài! đây là vườn hoa của nhà trường! ngoại trừ ngài, tôi và còn một người nữa! không ai khác được bước chân tới nơi này! ” ông ta nói.
‘ể! đây chẳng phải là tiếng ông chú già sao! ‘ nó nghĩ trong đầu.
“vườn hoa này rất đẹp, khen cho ông là chỉ có nơi đây làm tôi chú ý! ” còn một người lạ mặt nó chưa nhìn rõ.
‘gì đây ba!? làm gì mà ý kiến ý bọ vậy trời!!’ nó bực mình.
“dạ vâng. đây là nơi mà người hồi nãy tôi có nhắc, sáng tạo và thiết kế chỗ này! Cô gái ấy rất thông minh, xinh đẹp, tài giỏi…! ” ông chú nó khen hết sảy.
‘he he! khen tiếp đi! khen tiếp đê!! ‘nó nổ mũi.!!
“nhưng…. có điều này hơi bị thiếu sót một chút! à! nó lùn lắm! có cao khoảng 1m45 à! tính nó kiêu ngạo! ra vẻ ta đây lắm thưa ngài! ” ông ta nói nhỏ.
*rầm * tiếng nó rớt từ trên cây xuống!
“ui cha cha! đau khủng bố!” nó xoa xoa cái mông.
“cháu …cháu….!” ông chú lắp bắp.
“…” người đàn ông đó nhìn nó.
nó không chú ý đến người đàn ông đó. nó bước đến bên cạnh ông chú…
“chú iu dấu! hồi nãy chú đã nôn ra những từ gì!? có cần cháu đút lại cho chú không chú!. ” nó nói nhỏ nhẹ.?
“này cô nhóc kia? nhóc là ai mà hỗn láo thế hả! ” người đàn ông đó nói.
“là người quyết định sự sốg chết vĩ đại của người này! không phiền anh nói thay đâu! ” nó liếc mắt nhìn hắn.
“cô… cô là học sinh tiểu học! tại sao lại vào được đây!” hắn thắc mắc.
“nhìn lại thì tôi là hc sinh trung học phổ thông và cũng là người tạo ra ngôi trường linwa này, khỏi phải nói anh đang kê chân lên mảnh đất của tôi! ” nó nói.
“hê…nhóc nghĩ sao mà một đứa bé tẹo như nhóc đây làm sao mà đc? “hắn không tin.
“không thông suốt! đầu to óc như trái nho! người lớn mà mặt cà chớn.! ” nó nói với hắn.
“nhóc…. nhóc biết tôi là ai không? “hắn đe dọa.
“vậy anh biết tôi là ai không?” nó đáp lại.
“là… ai không quan trọng!” hắn lắp bắp
“thôi hai người ngừng cho tôi nhờ! cháu gái! ờ ờm! chuyện gì khó bỏ qua! ” chú nó nói với nó.
“tôi cảnh cáo ông lần này. còn anh….!!! ” nó nói với hắn rồi bước lại gần hắn, nó ngước.lên nhìn hắn và nói.
“còn anh… nhìn! nhìn hoài vậy! nhìn là tôi chọc đui đó! bực mình! định ngủ một giấc! “nó nói rồi bước đi.
bỏ lại ông chú lo sợ, còn hắn thì đơ toàn tập. từ nhỏ gìơ chưa ai là không muốn hắn để mắt nhìn tới, nay đã gặp nó! hắn nghĩ nhóc này sẽrất thú vị đây!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook