Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em
-
Chương 50: Khen thưởng
Khen thưởng
Edit: Qing Yun
Nhìn nhau một hồi.
Hứa U lẳng lặng hỏi Tạ Từ nhìn cái gì. Cô hơi ngửa đầu, cổ mảnh khảnh hiện rõ.
Cậu cứ nhìn cô như vậy, ánh mắt lấp lánh. Lại cực kỳ giống cây khô gặp mùa xuân, nước suối ngọt ngào tràn vào vùng đất khô cằn.
"...Có thể ôm được không?"
Nói xong, Tạ Từ bèn nghiêng đầu, khụ một tiếng che dấu ngượng ngùng.
Thanh âm thật thấp, giống như không có.
Không biết có phải không nghe được không, Hứa U không nói lời nào.
Nhãn nại hai ba giây, chung quy là không nhịn được. Cũng không chờ Hứa U đồng ý, Tạ Từ tiến lên trước hai bước, vươn tay kéo cô vào lồng ngực.
Cô không phản kháng, cậu liền ôm càng chặt hơn, thân thể căng chặt, giống như sợ Hứa U chạy trốn, dáng vẻ như hận không thể khảm cô vào thân thể mình.
Hứa U đứng ngốc tại chỗ, cằm đụng phải bả vai cậu, không biết nên phản ứng thế nào.
Đây là góc không người, bên cạnh có cây cối đan xen, gió thổi qua kéo theo tiếng lá cây rào rạt vang lên.
Hai người gần nhau, có lẽ Tạ Từ mới giặt đồng phục, hương bồ kết thoang thoảng như có như không, rất dễ ngửi.
Chớp chớp mắt, Hứa U hoàn hồn, bình tĩnh rũ lông mi. Đôi tay buông xuống bên người, do dự nâng lên, rồi lại buông. Cuối cùng vẫn chậm rãi ôm lấy Tạ Từ, vỗ nhẹ lên vai cậu.
"Cậu không sao chứ?"
Trầm mặc.
Trầm mặc.
Trầm mặc.
"Tạ Từ?"
".....Em đừng gọi."
Vậy mà giọng nói của cậu lại có phần tủi thân, "Tôi muốn ôm thật lâu."
Hứa U:...
Đã lâu Tạ Từ chưa ôm cô, bọn họ giận nhau bao lâu, cậu liền có bấy nhiêu nhớ nhung cảm giác ôm cô vào lòng. Cậu cụp mắt trộm nhìn Hứa U, lại sợ bị phát hiện. Trong lòng rất vui vẻ, lại tựa hồ có chút tủi thân không nói rõ thành lời. Tạ từ hít một hơi, nhẹ giọng hỏi, càng giống lẩm bẩm hơn: "Những ngày không có tôi quấy rầy, có phải rất vui vẻ không."
Câu này nói không thể hiểu được.
Cô nắm chặt tay.
"Hứa U, đều là tôi không tốt." Cậu ý thức được mình nói sai, lập tức xin lỗi.
"....."
"Tạ Từ, cậu sao vậy?" Cô nói thật nhẹ, phảng phất chỉ là tiếng than thở, có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Tạ Từ vùi đầu vào cổ cô, "Không sao cả..."
"Về sau tôi sẽ không cãi nhau với em nữa, em đừng không để ý tới tôi được không... Hứa U... Tôi sẽ trở nên tốt hơn."
Tạ Từ cố ý lạnh nhạt cô, không đi gặp cô, cho rằng mình làm như vậy thì sẽ tốt hơn. Từ nhỏ cậu đã được con gái vây quanh, dưỡng thành tính ngạo kiều. Cho nên khi té ngã ở chỗ Hứa U, phản ứng đầu tiên của Tạ Từ chính là trốn tránh. Đêm đông quạnh quẽ kia, chút tự tôn kiêu ngạo cuối cùng còn sót lại khiến cậu đánh mất dũng khí, khó chịu cắt đứt điện thoại của Hứa U.
Từ đó trở đi, Tạ Từ cảm giác mình không còn sức sống nữa, vô số đêm khuya cầm di động nhắn tin, không biết đã viết được bao nhiêu tin nhắn "tuyệt giao" rồi, cuối cùng lại không dám gửi đi. Thật sự không thể nhẫn tâm chia tay với Hứa U.
Tình nguyện từ bỏ chính mình cũng không muốn nói với cô hai từ này.
Ở trong trường học, Tạ Từ đã từng ngẫu nhiên gặp được cô vô số lần, hoặc là muốn làm gì đó khiến cô chú ý đến.
Có đôi khi oan gia ngõ hẹp, cậu cố ý làm lơ Hứa U, đôi mắt nhìn thẳng con đường phía trước. Trái tim lại như bị một bàn tay bóp chặt, từ xa đến gần, gặp mặt thoáng qua, dư quang khóe mắt đều là cô.
Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Tạ Từ luôn muốn nhìn thấy cô khó chịu vì mình, cho rằng như vậy thì bản thân có thể vui vẻ hơn một chút. Vì thế "ngẫu nhiên gặp được" ngày càng nhiều, thậm chí một ngày Tạ Từ có thể đi qua cửa lớp cô rất nhiều lần. Chỉ là Hứa U vĩnh viễn luôn là dáng vẻ bình tĩnh, có đôi khi làm bài tập, có đôi khi nói chuyện với bạn học, căn bản không thấy được cậu đi qua ngoài cửa sổ. Ngẫu nhiên cô sẽ cười, Tạ Từ chỉ cảm thấy đau khi nhìn thấy độ cong nhợt nhạt kia, thậm chí cũng có ngọn lửa vô danh bùng cháy trong lòng.
Dựa vào cái gì mà Hứa U có thể cười.
Chẳng lẽ cô không khó chịu sao.
Có phải cô căn bản không để tâm, cho nên mới vui vẻ như vậy.
Vì sao chỉ có mình cậu khổ sở.
Tình cảm của con người thật kỳ diệu. Có lẽ ngay giây trước còn phân cao thấp mà không chịu thua, cho dù bị lăn lộn thế nào cũng không muốn cúi đầu trước. Nhưng cũng chỉ ngay giây tiếp theo, tâm tình căng chặt thoáng buông lỏng, thở ra một hơi thật dài, quân lính tan rã. Chủ động nhận sai, chủ động xin lỗi cũng không sao cả.
Bởi vì càng lâu Tạ Từ càng phát hiện, cho dù mình cắn chặt răng, vẫn luôn rất nhớ Hứa U. Chiến tranh lạnh với cô, người bị tra tấn vẫn chỉ là cậu.
Đã từng cho rằng quyền chủ động nằm trong tay mình, sau mới bừng tỉnh đại ngộ, không thể không nhận rõ hiện thực.
Cuộc sống mệt nhọc bắt nguồn từ lòng tham.
Không có lòng tham, thể xác và tinh thần đều tự tại.
Mà tâm của cậu, đã sớm cho đi.
- -
Trên đường trở về, Tạ Từ không ngừng làm ra mấy động tác nhỏ. Thường thường dùng tay chạm vào lòng bàn tay cô, chạm khẽ vào thăm dò rồi quấn lấy.
Tự mình chơi đến vô cùng vui vẻ.
Hứa U bị cậu chọc ngứa, nhịn không được kéo ra khoảng cách, "Tạ Từ, cậu làm gì thế?"
"Chậc, không hiểu phong tình." Cậu hừ một tiếng.
Tạ Từ cắm tay vào túi quần, lảo đảo lắc đi theo sau Hứa U, khoảng cách không gần không xa, ánh mắt vẫn luôn nhìn bóng dáng cô. Cậu vừa chơi bóng xong, mái tóc đen hỗn độn ướt mồ hôi. Trên người vẫn là áo khoác đồng phục màu lam, để tung không kéo khóa. Da Tạ Từ rất đẹp, trắng nõn, vóc dáng lại cao, thực khiến con gái thích.
Ngẫu nhiên ngược hướng với vài ba nữ sinh, họ kéo tay nhau khẽ nói nhỏ đánh giá cậu.
Hai người vừa mới làm lành. Tạ Từ và Hứa U xem như mặc "đồ đôi" đi trên đường, hơn nữa bị người trắng trợn nhìn suốt dọc đường như vậy, cảm giác lâng lâng trong cậu không nhịn được mà ngày càng bành trướng.
Tạ Từ quen tay khoác lên vai Hứa U, tiến đến bên tai cô, ra vẻ tùy ý nói: "Có bạn trai đẹp trai như tôi, em rất vui đúng không?"
"..."
Hứa U kéo tay cậu xuống, mắt nhìn đường đi, "Cậu đi đường hẳn hoi đi."
"Trước nay chưa từng gặp ai lãng phí như em." Cậu nhỏ giọng nói.
Cô nghe được, nâng mắt nhìn cậu, "Tớ làm sao vậy?"
"Em nói đi."
Tạ Từ nhíu mày, dáng vẻ thật nghiêm túc, "Tôi đẹp như vậy, thế mà em lại không thèm nhìn, lãng phí một khuôn mặt đẹp trai, em thật là có phúc mà không biết hưởng."
"...."
Hứa U bị cậu chọc cười, "Lần đầu tiên thấy người không biết xấu hổ như cậu."
"So với tường thành còn dày hơn."
Dứt lời, cô lại không nhịn được cười.
Nhớ đến trước đây không dám nói lời này với Tạ Từ, chính là lúc còn chưa thân với cậu, Hứa U chỉ dám nghĩ trong lòng.
Hiện tại....
"Hứa U, em xong đời, dám mắng tôi." Tạ Từ vòng tay qua cổ cô, mạnh mẽ kéo cô dựa vào người mình.
Hứa U bị kéo lảo đảo, sợ có người nhìn thấy, cô hơi giãy giụa, "Cậu thật phiền đấy Tạ Từ, buông tớ ra."
"Trả lời trước, tôi có đẹp trai không, trả lời xong sẽ thả em ra."
"Không đẹp trai, sao cậu lại tự luyến như vậy..."
Tạ Từ không buông tha, cà lơ phất phơ cười, "Tự luyến đâu nào, rõ ràng đẹp trai như vậy, đừng lừa gạt chính mình có được không?"
Còn chưa làm lành bao lâu, bản tính lưu manh của cậu đã như tro tàn bén lửa. Hứa U thật cảm thấy dở khóc dở cười, cảm thấy tính tình của Tạ Từ như đứa trẻ nghịch ngợm, lúc nóng lúc lạnh, cần người dỗ dành.
Chỉ là, cũng không thể nói Tạ Từ tự luyến.
Hứa U đi học sau nên không biết, đã từng có người đăng một topic "Những nam sinh chúng ta từng điên cuồng theo đuổi năm đó" lên diễn đàn của Nhất Trung, bên trong là danh sách trai đẹp từ lớp 10 đến 12, được mọi người theo dõi thảo luận sôi nổi một thời gian. Chỉ là đây không phải cuộc bầu chọn nghiêm túc, chỉ đăng lên mang tính chất giải trí. Cho nên khi chủ topic giới thiệu ai đó đều sẽ kèm theo ảnh, bên dưới tất cả đều là người quen góp thêm ảnh chụp.
Tạ Từ là đại ca nổi danh Nhất Trung, lại còn đẹp trai, lúc ấy được chủ topic nêu tên, sau đó kèm theo một tấm ảnh chụp góc nghiêng, oanh tạc diễn đàn một thời gian. Rốt cuộc mọi người trong trường đa phần chỉ từng nghe tên cậu, chưa từng thấy rõ dáng vẻ cậu ra sao.
Mà bên trên có một đoạn giới thiệu do chủ topic viết về cậu:
Tôi nghĩ mọi người đều không còn xa lạ vị này nữa, nghe nói cũng là một đại ca.
Khối mười lớp chín Tạ Từ. Ảnh chụp của cậu ấy rất khó tìm, nhưng mà em trai này thật đẹp trai, tôi vẫn luôn muốn làm quen, kỳ thật trước đây tôi từng thấy cậu ấy, ánh mắt đầu tiên đã không nhịn được ảm thán, bạn nam này trắng quá, còn trắng hơn cả con gái.
Nghe nói cậu rất thích chơi bóng rổ, cho nên dáng người siêu đẹp!!
Có lẽ có rất nhiều chị em sớm thảo luận về cậu ấy rồi, cho nên tôi không nói nữa...
Sau đó phía dưới khung bình luận có không ít người xin cách liên hệ, cầu ảnh chụp chính mặt, bình luận đến mấy trăm:
[,Chủ thớt mau đăng thêm đi, xem không đủ chút nào.]
[Anh Từ kinh nha...]
[Còn ảnh khác không?]
[Có ảnh khác không, nếu không chúng tôi sẽ tự mình phát]
[Cầu lầu trên tung ảnh]
[Lầu trên tung ảnh +1]
[Chậc chậc! Tạ Từ là đàn anh của tôi hồi cấp hai, đã lâu không gặp rồi, không biết bây giờ có đẹp trai hơn hồi đó không ~~~~]
[Thật đẹp trai (tim)]
[Ôi đậu má a a a a a a a, cầu trả lời trai đẹp này đã có bạn gái chưa!!!]
[Lợi hại lời hại, lầu dưới mau kêu vang khẩu hiệu: Nhất Trung loạn hay không loạn, Từ ca định đoạt!!!]
[Cái topic này khá hơn nhiều so với topic về đại ca của trường bên cạnh...]
Vì thế một đám hồ bằng cẩu hữu chơi chung với Tạ Từ tuôn một loạt ảnh của cậu ra ngoài không chút do dự.
Có hình Tạ Từ chỉ mặc quần đùi ở trong khách sạn, có hình cậu uống rượu cùng người khác ở KTV, có hình chơi bóng rổ... Thậm chí cả hình cậu hút thuốc ở WC cũng bị đăng lên.
Bởi vì cái topic này mà Tạ Từ đi đường cũng bị người nhận ra, khiến cậu cảm thấy phiền rất lâu.
- -
Mấy người Tống Nhất Phàm tận mắt nhìn thấy Tạ Từ quấn lấy Hứa U đưa cô về phòng học.
Từ Hiểu Thành đoán hai người có lẽ đã làm lành, kề vai thở dài với Tống Nhất Phàm, "Cậu xem A Từ, lại nhộn nhạo lên rồi."
Tống Nhất Phàm cũng cảm thán, "Khá tốt, chỉ là tôi không nghĩ tới hai người họ còn có thể làm lành, lần đầu tiên thấy có nữ sinh có thể trị đến Tạ Từ ngoan ngoãn dễ bảo, không phục cũng không được..."
Kế tiếp mấy ngày, lớp học đều cảm giác được áp suất thấp xung quanh Tạ Từ là tan thành mây khói một cách khó hiểu.
Đến thầy cô cũng cảm thấy kỳ quái.
Chỉ mấy ngày nữa là đến thi tháng, giáo viên dạy văn phát một xấp tài liệu cho mọi người, đến lớp học cơ bản đều là tự học. Bọn Tống Nhất Phàm làm sao chịu ngồi yên, đã sớm lên kế hoạch một đống hoạt động, nhìn thấy Tạ Từ rốt cuộc khôi phục bình thường, bèn chuẩn bị kêu cậu buổi chiều đi chơi.
Nào biết Tạ Từ căn bản không phản ứng.
"Có đi không?"
Vốn dĩ Tống Nhất Phàm mang tâm thái hưng phấn đi kêu cậu, cậu lại không thèm để ý khiến cậu ta không khỏi nóng nảy, ngăn chặn bài thi Tạ Từ đang xem, "Đọc sách đến choáng váng rồi?"
"Có phiền hay không?" Tạ Từ đẩy tay cậu ra, đôi mắt cũng lười nâng lên, "Kêu tôi làm gì?"
"Đánh bi a đấy, đã lâu không đi ra ngoài..."
"Không đi."
Chưa nói dứt câu đã bị Tạ Từ từ chối.
Sau đó Tống Nhất Phàm kể ra mấy nơi liên tiếp, nhưng tất cả đều bị Tạ Từ cự tuyệt.
Tống Nhất Phàm nghẹn, cậu hơi tức giận, "Này, tôi nói cậu..."
"Có thể đừng nhao nhao được không?" Tạ Từ giống như dính lấy ghế, không nhúc nhích một chút, trước mặt có mấy quyển sách lộn xộn, "Tự mình cút đi chơi đi, đừng tìm tôi, tôi không rảnh."
Từ Hiểu Thành vốn đang xem tạp chí, thấy cậu nói vậy thì da gà nổi đầy người, "Cậu đừng nói với tôi là cậu muốn học tập."
Tống Nhất Phàm không chịu buông tha, "Vậy cậu nói cậu muốn làm gì, trăm công ngàn việc như thế, còn có Hứa U đi học, cậu lại không thể tìm cô ấy."
"Biến."
"Tôi càng không biến, cậu đồng ý tôi trước, tôi không thể để anh em bị mình bị sách vở đầu độc, trở thành một con mọt sách."
Tạ Từ lạnh lùng liếc cậu, "Có thể có chút lý tưởng được không Tống Nhất Phàm, thi tháng sắp đến rồi, cậu điên cái gì, đừng quấy rầy ông đọc sách."
"....."
Người bên cạnh không nhịn được phun nước trong miệng ra.
Tống Nhất Phàm lấy gan mắng cậu: "Đọc sách?!! Tôi nói này người anh em, cậu đang nghĩ gì thế, cậu đọc có hiểu không, đừng có miễn cưỡng chính mình. Không phải cậu nên nhanh chạy theo Hứa U đi à? Có thể đừng nằm mơ nữa được không?!"
"Đệch mợ, cút nhanh!" Tạ Từ thẹn quá thành giận, ném một quyển vở vào gáy Tống Nhất Phàm, còn đạp thêm một cái, "Thiếu đòn à?"
"Ha ha ha ha ha ha, ôi đệt, sai rồi sai rồi, đừng đánh."
Tiếng giáo viên đập thước lên bàn truyền đến: "Tống Nhất Phàm! Chú ý kỷ luật lớp học! Anh đứng lên làm gì, mau ngồi xuống cho tôi!"
Bạn nữ ngồi phía trước quay lại nhìn, thấy Tống Nhất Phàm đỏ bừng mặt ngồi xổm trên lối đi, bên cạnh là Tạ Từ đang ngồi chống đầu, dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình.
- -
Thi đấu bóng rổ kết thúc được một tuần, cuối cùng lớp xếp hạng nhất là lớp chọn Văn. Mấy trận sau Tạ Từ ra sân đều lôi kéo Hứa U đi xem, cô còn cầm quần áo giúp cậu, điều này khiến Tạ Từ đặc biệt nỗ lực thi đấu. Bước đi lâng lâng như trên mây.
Hứa U hô một câu Tạ Từ cố lên, chỉ là ngay lập tức đã bị tiếng hét của mọi người bao phủ. Ánh mắt cô dõi theo bóng hình chạy vội trong sân, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một độ cong nhỏ.
Có hai bạn nữ cùng lớp đi cùng Hứa U. Dư nghệ che lỗ tai, trong lòng sợ hãi, "Mấy bạn nữ kia quá khủng bố, kêu gào thật điên cuồng. Nhưng mà sao lại có nhiều người tới xem vậy, tớ cứ nghĩ chỉ có hai lớp thôi..."
Đồng Đồng cạn lời: "Chắc chắn tới xem trai đẹp, tham gia náo nhiệt, không thì có thể vì lý do gì đây..."
Lúc này vừa vặn là tiết thể dục, những người khác bèn kéo nhau đi xem.
"Hứa U, khi nào chúng ta trở về, buổi tối còn thi hóa nữa." Dư Nghệ kéo tay Hứa U.
"A?" Cô hoàn hồn, nghiêng mặt trả lời, "Chờ hết tiết tớ sẽ đi, tớ muốn xem thêm lúc nữa, các cậu cứ về trước đi."
"Thôi, ở lại với cậu cũng được."
Hai người đang nói chuyện, người bên cạnh đột nhiên xôn xao. Một loạt ánh mắt nhìn sang bên này.
Dư Nghệ chưa nói hết lời, đầu đã nâng lên theo phản xạ. Liếc mắt một cái nhìn thấy nam sinh mặc đồng phục màu trắng. Khóe miệng cậu cong lên, vừa chạy vừa dùng ngón tay chỉ vào huyệt thái dương rồi vung tay với bọn họ, giống như chào người nào đó.
Hành động này khiến toàn bộ sân bóng vang lên tiếng thét chói tai.
"---- oa a a a a a."
Nữ sinh đứng cạnh Hứa U đỏ bừng mặt, nhéo tay bạn của mình, nhỏ giọng nói, "Vừa nãy Tạ Từ phất tay với chúng ta đúng không, trời ạ, muốn ôn... Đẹp trai chết mất!!!"
Tống Nhất Phàm chạy qua bên cạnh Tạ Từ, phát hiện mắt cậu còn nhìn phương hướng nào đó, cậu ta không nhịn được nhảy lên đấm vai cậu, "Được rồi được rồi, tròng mắt đều sắp rơi xuống, cậu là người đẹp trai nhất toàn trường! Đường nhìn bạn gái nữa, mau nhìn bóng đi đại ca!"
Bóng rổ bay giữa không trung.
Tạ Từ nhảy lên bắt bóng, hừ cười một tiếng, "Cậu quản tôi à, biến."
- -
Tiết tự học buổi tối, Hứa U sắp xếp lại sách vở trên bàn, vở hóa học cần nộp lại cho tổ trưởng.
Bài thi hồi nãy hơi khó, khiến cô nghĩ đến đổ mồ hôi. Hứa U thấy nóng nên chỉ mặc áo ngắn tay màu trắng. Cô thu dọn xong đồ bèn chuẩn bị đứng lên nộp bài.
Thẩm Dương cầm giấy bút tới bên cạnh, thò qua gọi, "Này, Hứa U, hỏi cậu bài này."
"Đề thi hóa học sao?" Hứa U hơi dừng động tác.
Thẩm Dương gật đầu.
Cô đeo cặp lên lưng, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi phải về nhà sớm, chắc ngày mai thầy sẽ giảng lại, lúc đó cậu có thể nghe."
"A.. Vậy được rồi." Thẩm Dương nhấp môi, "Tạm biệt, về nhà cẩn thận chút."
Hứa U ừ một tiếng.
Đi xuống lầu, đèn cầu thang hỏng rồi, cầu thang rất tối, nhìn không rõ xung quanh. Lúc này đúng lúc tan học đông người, Hứa U bị người chen lấn, chỉ cảm thấy sắp không thể thở nổi.
Nắm chặt tay vịn, thật vất vả mới đi được xuống tầng một.
Chỗ rẽ cuối hành lang.
Tạ Từ đứng dựa vào tường, chờ Hứa U tan học đến chán chết.
Rốt cuộc nhìn thấy Hứa U đi ra khỏi dòng người, mắt cậu sáng lên. Ba bước thành hai đuổi theo cô, kéo cánh tay cô, "Đệch, không nhìn thấy tôi?"
"A?"
Hứa U dừng bước, híp híp mắt, "Tối quá, tớ nhìn không rõ."
Trên đường về nhà.
Đi qua một ngã tư, bên cạnh có cây ngô đồng lâu năm thật lớn, cành lá rậm rạp. Ánh đèn mờ nhà xuyên qua kẽ lá.
Bị người bên cạnh nhìn đến không được tự nhiên, Hứa U dừng bước, nói với Tạ Từ: "Cậu mau về nhà đi, đừng ở ngoài quá muộn."
"Bây giờ mới mấy giờ."
"...."
Tạ Từ nói: "Mấy ngày nay tôi đều nghiêm túc đọc sách."
"Thật sự sao?" Hứa U nhấp môi, nói: "Rất tốt, xem có hiểu không?"
"Không hiểu."
"...."
Sau một lúc lâu, Hứa U không nhịn được cười. Cô nhìn cậu, nghiêm túc an ủi, "Không sao cả... Từ từ là được."
"Tôi học tập chăm chỉ, có khen thưởng hay không..."
"Cậu muốn khen thưởng thế nào?"
Tạ Từ không nói tiếp, ánh mắt nhìn chăm chú một hồi.
Chỉ là ánh mắt của cậu có chút...
Có chút...
Hứa U nhận thấy không thích hợp, cô rút bàn tay đang bị cậu nắm chặt, bước nhanh về phía trước.
"---ai, từ từ."
Tạ Từ kêu từ phía sau, bước nhanh đến ngăn cô. Sau đó kéo người đến ngõ nhỏ.
"Cậu làm gì?" Hứa U cõng cặp sách, bị cậu ấn lên vách tường.
Bị cậu bắt ngẩng đầu lên.
Tạ Từ vươn tay giữ đầu cô, một tay khác chống lên tường, cúi xuống hôn cô thật sâu.
"Cho tôi hôn nhé."
"Rất nhớ em..." Cậu nỉ non giữa kẽ hở môi răng.
Hôn liếm còn ngại không đủ, cậu không nhịn được dùng hàm răng cắn nhẹ môi cô.
Giằng co nửa ngày, cậu quay đầu đi thở dốc.
Hứa U nhón chân ôm cổ Tạ Từ, nhẹ nhàng hôn lên má cậu.
Tạ Từ không kịp phòng ngừa, trong đầu bùm một tiếng, như pháo hoa nổ tung.
"Khen thưởng cậu, nhanh về nhà đi." Cô nói nhẹ bên tai cậu.
****
Editor có lời muốn nói:
Còn 15 chương nữa thôi, cố gắng hoàn trước tết âm nào!!!!
Edit: Qing Yun
Nhìn nhau một hồi.
Hứa U lẳng lặng hỏi Tạ Từ nhìn cái gì. Cô hơi ngửa đầu, cổ mảnh khảnh hiện rõ.
Cậu cứ nhìn cô như vậy, ánh mắt lấp lánh. Lại cực kỳ giống cây khô gặp mùa xuân, nước suối ngọt ngào tràn vào vùng đất khô cằn.
"...Có thể ôm được không?"
Nói xong, Tạ Từ bèn nghiêng đầu, khụ một tiếng che dấu ngượng ngùng.
Thanh âm thật thấp, giống như không có.
Không biết có phải không nghe được không, Hứa U không nói lời nào.
Nhãn nại hai ba giây, chung quy là không nhịn được. Cũng không chờ Hứa U đồng ý, Tạ Từ tiến lên trước hai bước, vươn tay kéo cô vào lồng ngực.
Cô không phản kháng, cậu liền ôm càng chặt hơn, thân thể căng chặt, giống như sợ Hứa U chạy trốn, dáng vẻ như hận không thể khảm cô vào thân thể mình.
Hứa U đứng ngốc tại chỗ, cằm đụng phải bả vai cậu, không biết nên phản ứng thế nào.
Đây là góc không người, bên cạnh có cây cối đan xen, gió thổi qua kéo theo tiếng lá cây rào rạt vang lên.
Hai người gần nhau, có lẽ Tạ Từ mới giặt đồng phục, hương bồ kết thoang thoảng như có như không, rất dễ ngửi.
Chớp chớp mắt, Hứa U hoàn hồn, bình tĩnh rũ lông mi. Đôi tay buông xuống bên người, do dự nâng lên, rồi lại buông. Cuối cùng vẫn chậm rãi ôm lấy Tạ Từ, vỗ nhẹ lên vai cậu.
"Cậu không sao chứ?"
Trầm mặc.
Trầm mặc.
Trầm mặc.
"Tạ Từ?"
".....Em đừng gọi."
Vậy mà giọng nói của cậu lại có phần tủi thân, "Tôi muốn ôm thật lâu."
Hứa U:...
Đã lâu Tạ Từ chưa ôm cô, bọn họ giận nhau bao lâu, cậu liền có bấy nhiêu nhớ nhung cảm giác ôm cô vào lòng. Cậu cụp mắt trộm nhìn Hứa U, lại sợ bị phát hiện. Trong lòng rất vui vẻ, lại tựa hồ có chút tủi thân không nói rõ thành lời. Tạ từ hít một hơi, nhẹ giọng hỏi, càng giống lẩm bẩm hơn: "Những ngày không có tôi quấy rầy, có phải rất vui vẻ không."
Câu này nói không thể hiểu được.
Cô nắm chặt tay.
"Hứa U, đều là tôi không tốt." Cậu ý thức được mình nói sai, lập tức xin lỗi.
"....."
"Tạ Từ, cậu sao vậy?" Cô nói thật nhẹ, phảng phất chỉ là tiếng than thở, có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Tạ Từ vùi đầu vào cổ cô, "Không sao cả..."
"Về sau tôi sẽ không cãi nhau với em nữa, em đừng không để ý tới tôi được không... Hứa U... Tôi sẽ trở nên tốt hơn."
Tạ Từ cố ý lạnh nhạt cô, không đi gặp cô, cho rằng mình làm như vậy thì sẽ tốt hơn. Từ nhỏ cậu đã được con gái vây quanh, dưỡng thành tính ngạo kiều. Cho nên khi té ngã ở chỗ Hứa U, phản ứng đầu tiên của Tạ Từ chính là trốn tránh. Đêm đông quạnh quẽ kia, chút tự tôn kiêu ngạo cuối cùng còn sót lại khiến cậu đánh mất dũng khí, khó chịu cắt đứt điện thoại của Hứa U.
Từ đó trở đi, Tạ Từ cảm giác mình không còn sức sống nữa, vô số đêm khuya cầm di động nhắn tin, không biết đã viết được bao nhiêu tin nhắn "tuyệt giao" rồi, cuối cùng lại không dám gửi đi. Thật sự không thể nhẫn tâm chia tay với Hứa U.
Tình nguyện từ bỏ chính mình cũng không muốn nói với cô hai từ này.
Ở trong trường học, Tạ Từ đã từng ngẫu nhiên gặp được cô vô số lần, hoặc là muốn làm gì đó khiến cô chú ý đến.
Có đôi khi oan gia ngõ hẹp, cậu cố ý làm lơ Hứa U, đôi mắt nhìn thẳng con đường phía trước. Trái tim lại như bị một bàn tay bóp chặt, từ xa đến gần, gặp mặt thoáng qua, dư quang khóe mắt đều là cô.
Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Tạ Từ luôn muốn nhìn thấy cô khó chịu vì mình, cho rằng như vậy thì bản thân có thể vui vẻ hơn một chút. Vì thế "ngẫu nhiên gặp được" ngày càng nhiều, thậm chí một ngày Tạ Từ có thể đi qua cửa lớp cô rất nhiều lần. Chỉ là Hứa U vĩnh viễn luôn là dáng vẻ bình tĩnh, có đôi khi làm bài tập, có đôi khi nói chuyện với bạn học, căn bản không thấy được cậu đi qua ngoài cửa sổ. Ngẫu nhiên cô sẽ cười, Tạ Từ chỉ cảm thấy đau khi nhìn thấy độ cong nhợt nhạt kia, thậm chí cũng có ngọn lửa vô danh bùng cháy trong lòng.
Dựa vào cái gì mà Hứa U có thể cười.
Chẳng lẽ cô không khó chịu sao.
Có phải cô căn bản không để tâm, cho nên mới vui vẻ như vậy.
Vì sao chỉ có mình cậu khổ sở.
Tình cảm của con người thật kỳ diệu. Có lẽ ngay giây trước còn phân cao thấp mà không chịu thua, cho dù bị lăn lộn thế nào cũng không muốn cúi đầu trước. Nhưng cũng chỉ ngay giây tiếp theo, tâm tình căng chặt thoáng buông lỏng, thở ra một hơi thật dài, quân lính tan rã. Chủ động nhận sai, chủ động xin lỗi cũng không sao cả.
Bởi vì càng lâu Tạ Từ càng phát hiện, cho dù mình cắn chặt răng, vẫn luôn rất nhớ Hứa U. Chiến tranh lạnh với cô, người bị tra tấn vẫn chỉ là cậu.
Đã từng cho rằng quyền chủ động nằm trong tay mình, sau mới bừng tỉnh đại ngộ, không thể không nhận rõ hiện thực.
Cuộc sống mệt nhọc bắt nguồn từ lòng tham.
Không có lòng tham, thể xác và tinh thần đều tự tại.
Mà tâm của cậu, đã sớm cho đi.
- -
Trên đường trở về, Tạ Từ không ngừng làm ra mấy động tác nhỏ. Thường thường dùng tay chạm vào lòng bàn tay cô, chạm khẽ vào thăm dò rồi quấn lấy.
Tự mình chơi đến vô cùng vui vẻ.
Hứa U bị cậu chọc ngứa, nhịn không được kéo ra khoảng cách, "Tạ Từ, cậu làm gì thế?"
"Chậc, không hiểu phong tình." Cậu hừ một tiếng.
Tạ Từ cắm tay vào túi quần, lảo đảo lắc đi theo sau Hứa U, khoảng cách không gần không xa, ánh mắt vẫn luôn nhìn bóng dáng cô. Cậu vừa chơi bóng xong, mái tóc đen hỗn độn ướt mồ hôi. Trên người vẫn là áo khoác đồng phục màu lam, để tung không kéo khóa. Da Tạ Từ rất đẹp, trắng nõn, vóc dáng lại cao, thực khiến con gái thích.
Ngẫu nhiên ngược hướng với vài ba nữ sinh, họ kéo tay nhau khẽ nói nhỏ đánh giá cậu.
Hai người vừa mới làm lành. Tạ Từ và Hứa U xem như mặc "đồ đôi" đi trên đường, hơn nữa bị người trắng trợn nhìn suốt dọc đường như vậy, cảm giác lâng lâng trong cậu không nhịn được mà ngày càng bành trướng.
Tạ Từ quen tay khoác lên vai Hứa U, tiến đến bên tai cô, ra vẻ tùy ý nói: "Có bạn trai đẹp trai như tôi, em rất vui đúng không?"
"..."
Hứa U kéo tay cậu xuống, mắt nhìn đường đi, "Cậu đi đường hẳn hoi đi."
"Trước nay chưa từng gặp ai lãng phí như em." Cậu nhỏ giọng nói.
Cô nghe được, nâng mắt nhìn cậu, "Tớ làm sao vậy?"
"Em nói đi."
Tạ Từ nhíu mày, dáng vẻ thật nghiêm túc, "Tôi đẹp như vậy, thế mà em lại không thèm nhìn, lãng phí một khuôn mặt đẹp trai, em thật là có phúc mà không biết hưởng."
"...."
Hứa U bị cậu chọc cười, "Lần đầu tiên thấy người không biết xấu hổ như cậu."
"So với tường thành còn dày hơn."
Dứt lời, cô lại không nhịn được cười.
Nhớ đến trước đây không dám nói lời này với Tạ Từ, chính là lúc còn chưa thân với cậu, Hứa U chỉ dám nghĩ trong lòng.
Hiện tại....
"Hứa U, em xong đời, dám mắng tôi." Tạ Từ vòng tay qua cổ cô, mạnh mẽ kéo cô dựa vào người mình.
Hứa U bị kéo lảo đảo, sợ có người nhìn thấy, cô hơi giãy giụa, "Cậu thật phiền đấy Tạ Từ, buông tớ ra."
"Trả lời trước, tôi có đẹp trai không, trả lời xong sẽ thả em ra."
"Không đẹp trai, sao cậu lại tự luyến như vậy..."
Tạ Từ không buông tha, cà lơ phất phơ cười, "Tự luyến đâu nào, rõ ràng đẹp trai như vậy, đừng lừa gạt chính mình có được không?"
Còn chưa làm lành bao lâu, bản tính lưu manh của cậu đã như tro tàn bén lửa. Hứa U thật cảm thấy dở khóc dở cười, cảm thấy tính tình của Tạ Từ như đứa trẻ nghịch ngợm, lúc nóng lúc lạnh, cần người dỗ dành.
Chỉ là, cũng không thể nói Tạ Từ tự luyến.
Hứa U đi học sau nên không biết, đã từng có người đăng một topic "Những nam sinh chúng ta từng điên cuồng theo đuổi năm đó" lên diễn đàn của Nhất Trung, bên trong là danh sách trai đẹp từ lớp 10 đến 12, được mọi người theo dõi thảo luận sôi nổi một thời gian. Chỉ là đây không phải cuộc bầu chọn nghiêm túc, chỉ đăng lên mang tính chất giải trí. Cho nên khi chủ topic giới thiệu ai đó đều sẽ kèm theo ảnh, bên dưới tất cả đều là người quen góp thêm ảnh chụp.
Tạ Từ là đại ca nổi danh Nhất Trung, lại còn đẹp trai, lúc ấy được chủ topic nêu tên, sau đó kèm theo một tấm ảnh chụp góc nghiêng, oanh tạc diễn đàn một thời gian. Rốt cuộc mọi người trong trường đa phần chỉ từng nghe tên cậu, chưa từng thấy rõ dáng vẻ cậu ra sao.
Mà bên trên có một đoạn giới thiệu do chủ topic viết về cậu:
Tôi nghĩ mọi người đều không còn xa lạ vị này nữa, nghe nói cũng là một đại ca.
Khối mười lớp chín Tạ Từ. Ảnh chụp của cậu ấy rất khó tìm, nhưng mà em trai này thật đẹp trai, tôi vẫn luôn muốn làm quen, kỳ thật trước đây tôi từng thấy cậu ấy, ánh mắt đầu tiên đã không nhịn được ảm thán, bạn nam này trắng quá, còn trắng hơn cả con gái.
Nghe nói cậu rất thích chơi bóng rổ, cho nên dáng người siêu đẹp!!
Có lẽ có rất nhiều chị em sớm thảo luận về cậu ấy rồi, cho nên tôi không nói nữa...
Sau đó phía dưới khung bình luận có không ít người xin cách liên hệ, cầu ảnh chụp chính mặt, bình luận đến mấy trăm:
[,Chủ thớt mau đăng thêm đi, xem không đủ chút nào.]
[Anh Từ kinh nha...]
[Còn ảnh khác không?]
[Có ảnh khác không, nếu không chúng tôi sẽ tự mình phát]
[Cầu lầu trên tung ảnh]
[Lầu trên tung ảnh +1]
[Chậc chậc! Tạ Từ là đàn anh của tôi hồi cấp hai, đã lâu không gặp rồi, không biết bây giờ có đẹp trai hơn hồi đó không ~~~~]
[Thật đẹp trai (tim)]
[Ôi đậu má a a a a a a a, cầu trả lời trai đẹp này đã có bạn gái chưa!!!]
[Lợi hại lời hại, lầu dưới mau kêu vang khẩu hiệu: Nhất Trung loạn hay không loạn, Từ ca định đoạt!!!]
[Cái topic này khá hơn nhiều so với topic về đại ca của trường bên cạnh...]
Vì thế một đám hồ bằng cẩu hữu chơi chung với Tạ Từ tuôn một loạt ảnh của cậu ra ngoài không chút do dự.
Có hình Tạ Từ chỉ mặc quần đùi ở trong khách sạn, có hình cậu uống rượu cùng người khác ở KTV, có hình chơi bóng rổ... Thậm chí cả hình cậu hút thuốc ở WC cũng bị đăng lên.
Bởi vì cái topic này mà Tạ Từ đi đường cũng bị người nhận ra, khiến cậu cảm thấy phiền rất lâu.
- -
Mấy người Tống Nhất Phàm tận mắt nhìn thấy Tạ Từ quấn lấy Hứa U đưa cô về phòng học.
Từ Hiểu Thành đoán hai người có lẽ đã làm lành, kề vai thở dài với Tống Nhất Phàm, "Cậu xem A Từ, lại nhộn nhạo lên rồi."
Tống Nhất Phàm cũng cảm thán, "Khá tốt, chỉ là tôi không nghĩ tới hai người họ còn có thể làm lành, lần đầu tiên thấy có nữ sinh có thể trị đến Tạ Từ ngoan ngoãn dễ bảo, không phục cũng không được..."
Kế tiếp mấy ngày, lớp học đều cảm giác được áp suất thấp xung quanh Tạ Từ là tan thành mây khói một cách khó hiểu.
Đến thầy cô cũng cảm thấy kỳ quái.
Chỉ mấy ngày nữa là đến thi tháng, giáo viên dạy văn phát một xấp tài liệu cho mọi người, đến lớp học cơ bản đều là tự học. Bọn Tống Nhất Phàm làm sao chịu ngồi yên, đã sớm lên kế hoạch một đống hoạt động, nhìn thấy Tạ Từ rốt cuộc khôi phục bình thường, bèn chuẩn bị kêu cậu buổi chiều đi chơi.
Nào biết Tạ Từ căn bản không phản ứng.
"Có đi không?"
Vốn dĩ Tống Nhất Phàm mang tâm thái hưng phấn đi kêu cậu, cậu lại không thèm để ý khiến cậu ta không khỏi nóng nảy, ngăn chặn bài thi Tạ Từ đang xem, "Đọc sách đến choáng váng rồi?"
"Có phiền hay không?" Tạ Từ đẩy tay cậu ra, đôi mắt cũng lười nâng lên, "Kêu tôi làm gì?"
"Đánh bi a đấy, đã lâu không đi ra ngoài..."
"Không đi."
Chưa nói dứt câu đã bị Tạ Từ từ chối.
Sau đó Tống Nhất Phàm kể ra mấy nơi liên tiếp, nhưng tất cả đều bị Tạ Từ cự tuyệt.
Tống Nhất Phàm nghẹn, cậu hơi tức giận, "Này, tôi nói cậu..."
"Có thể đừng nhao nhao được không?" Tạ Từ giống như dính lấy ghế, không nhúc nhích một chút, trước mặt có mấy quyển sách lộn xộn, "Tự mình cút đi chơi đi, đừng tìm tôi, tôi không rảnh."
Từ Hiểu Thành vốn đang xem tạp chí, thấy cậu nói vậy thì da gà nổi đầy người, "Cậu đừng nói với tôi là cậu muốn học tập."
Tống Nhất Phàm không chịu buông tha, "Vậy cậu nói cậu muốn làm gì, trăm công ngàn việc như thế, còn có Hứa U đi học, cậu lại không thể tìm cô ấy."
"Biến."
"Tôi càng không biến, cậu đồng ý tôi trước, tôi không thể để anh em bị mình bị sách vở đầu độc, trở thành một con mọt sách."
Tạ Từ lạnh lùng liếc cậu, "Có thể có chút lý tưởng được không Tống Nhất Phàm, thi tháng sắp đến rồi, cậu điên cái gì, đừng quấy rầy ông đọc sách."
"....."
Người bên cạnh không nhịn được phun nước trong miệng ra.
Tống Nhất Phàm lấy gan mắng cậu: "Đọc sách?!! Tôi nói này người anh em, cậu đang nghĩ gì thế, cậu đọc có hiểu không, đừng có miễn cưỡng chính mình. Không phải cậu nên nhanh chạy theo Hứa U đi à? Có thể đừng nằm mơ nữa được không?!"
"Đệch mợ, cút nhanh!" Tạ Từ thẹn quá thành giận, ném một quyển vở vào gáy Tống Nhất Phàm, còn đạp thêm một cái, "Thiếu đòn à?"
"Ha ha ha ha ha ha, ôi đệt, sai rồi sai rồi, đừng đánh."
Tiếng giáo viên đập thước lên bàn truyền đến: "Tống Nhất Phàm! Chú ý kỷ luật lớp học! Anh đứng lên làm gì, mau ngồi xuống cho tôi!"
Bạn nữ ngồi phía trước quay lại nhìn, thấy Tống Nhất Phàm đỏ bừng mặt ngồi xổm trên lối đi, bên cạnh là Tạ Từ đang ngồi chống đầu, dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình.
- -
Thi đấu bóng rổ kết thúc được một tuần, cuối cùng lớp xếp hạng nhất là lớp chọn Văn. Mấy trận sau Tạ Từ ra sân đều lôi kéo Hứa U đi xem, cô còn cầm quần áo giúp cậu, điều này khiến Tạ Từ đặc biệt nỗ lực thi đấu. Bước đi lâng lâng như trên mây.
Hứa U hô một câu Tạ Từ cố lên, chỉ là ngay lập tức đã bị tiếng hét của mọi người bao phủ. Ánh mắt cô dõi theo bóng hình chạy vội trong sân, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một độ cong nhỏ.
Có hai bạn nữ cùng lớp đi cùng Hứa U. Dư nghệ che lỗ tai, trong lòng sợ hãi, "Mấy bạn nữ kia quá khủng bố, kêu gào thật điên cuồng. Nhưng mà sao lại có nhiều người tới xem vậy, tớ cứ nghĩ chỉ có hai lớp thôi..."
Đồng Đồng cạn lời: "Chắc chắn tới xem trai đẹp, tham gia náo nhiệt, không thì có thể vì lý do gì đây..."
Lúc này vừa vặn là tiết thể dục, những người khác bèn kéo nhau đi xem.
"Hứa U, khi nào chúng ta trở về, buổi tối còn thi hóa nữa." Dư Nghệ kéo tay Hứa U.
"A?" Cô hoàn hồn, nghiêng mặt trả lời, "Chờ hết tiết tớ sẽ đi, tớ muốn xem thêm lúc nữa, các cậu cứ về trước đi."
"Thôi, ở lại với cậu cũng được."
Hai người đang nói chuyện, người bên cạnh đột nhiên xôn xao. Một loạt ánh mắt nhìn sang bên này.
Dư Nghệ chưa nói hết lời, đầu đã nâng lên theo phản xạ. Liếc mắt một cái nhìn thấy nam sinh mặc đồng phục màu trắng. Khóe miệng cậu cong lên, vừa chạy vừa dùng ngón tay chỉ vào huyệt thái dương rồi vung tay với bọn họ, giống như chào người nào đó.
Hành động này khiến toàn bộ sân bóng vang lên tiếng thét chói tai.
"---- oa a a a a a."
Nữ sinh đứng cạnh Hứa U đỏ bừng mặt, nhéo tay bạn của mình, nhỏ giọng nói, "Vừa nãy Tạ Từ phất tay với chúng ta đúng không, trời ạ, muốn ôn... Đẹp trai chết mất!!!"
Tống Nhất Phàm chạy qua bên cạnh Tạ Từ, phát hiện mắt cậu còn nhìn phương hướng nào đó, cậu ta không nhịn được nhảy lên đấm vai cậu, "Được rồi được rồi, tròng mắt đều sắp rơi xuống, cậu là người đẹp trai nhất toàn trường! Đường nhìn bạn gái nữa, mau nhìn bóng đi đại ca!"
Bóng rổ bay giữa không trung.
Tạ Từ nhảy lên bắt bóng, hừ cười một tiếng, "Cậu quản tôi à, biến."
- -
Tiết tự học buổi tối, Hứa U sắp xếp lại sách vở trên bàn, vở hóa học cần nộp lại cho tổ trưởng.
Bài thi hồi nãy hơi khó, khiến cô nghĩ đến đổ mồ hôi. Hứa U thấy nóng nên chỉ mặc áo ngắn tay màu trắng. Cô thu dọn xong đồ bèn chuẩn bị đứng lên nộp bài.
Thẩm Dương cầm giấy bút tới bên cạnh, thò qua gọi, "Này, Hứa U, hỏi cậu bài này."
"Đề thi hóa học sao?" Hứa U hơi dừng động tác.
Thẩm Dương gật đầu.
Cô đeo cặp lên lưng, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi phải về nhà sớm, chắc ngày mai thầy sẽ giảng lại, lúc đó cậu có thể nghe."
"A.. Vậy được rồi." Thẩm Dương nhấp môi, "Tạm biệt, về nhà cẩn thận chút."
Hứa U ừ một tiếng.
Đi xuống lầu, đèn cầu thang hỏng rồi, cầu thang rất tối, nhìn không rõ xung quanh. Lúc này đúng lúc tan học đông người, Hứa U bị người chen lấn, chỉ cảm thấy sắp không thể thở nổi.
Nắm chặt tay vịn, thật vất vả mới đi được xuống tầng một.
Chỗ rẽ cuối hành lang.
Tạ Từ đứng dựa vào tường, chờ Hứa U tan học đến chán chết.
Rốt cuộc nhìn thấy Hứa U đi ra khỏi dòng người, mắt cậu sáng lên. Ba bước thành hai đuổi theo cô, kéo cánh tay cô, "Đệch, không nhìn thấy tôi?"
"A?"
Hứa U dừng bước, híp híp mắt, "Tối quá, tớ nhìn không rõ."
Trên đường về nhà.
Đi qua một ngã tư, bên cạnh có cây ngô đồng lâu năm thật lớn, cành lá rậm rạp. Ánh đèn mờ nhà xuyên qua kẽ lá.
Bị người bên cạnh nhìn đến không được tự nhiên, Hứa U dừng bước, nói với Tạ Từ: "Cậu mau về nhà đi, đừng ở ngoài quá muộn."
"Bây giờ mới mấy giờ."
"...."
Tạ Từ nói: "Mấy ngày nay tôi đều nghiêm túc đọc sách."
"Thật sự sao?" Hứa U nhấp môi, nói: "Rất tốt, xem có hiểu không?"
"Không hiểu."
"...."
Sau một lúc lâu, Hứa U không nhịn được cười. Cô nhìn cậu, nghiêm túc an ủi, "Không sao cả... Từ từ là được."
"Tôi học tập chăm chỉ, có khen thưởng hay không..."
"Cậu muốn khen thưởng thế nào?"
Tạ Từ không nói tiếp, ánh mắt nhìn chăm chú một hồi.
Chỉ là ánh mắt của cậu có chút...
Có chút...
Hứa U nhận thấy không thích hợp, cô rút bàn tay đang bị cậu nắm chặt, bước nhanh về phía trước.
"---ai, từ từ."
Tạ Từ kêu từ phía sau, bước nhanh đến ngăn cô. Sau đó kéo người đến ngõ nhỏ.
"Cậu làm gì?" Hứa U cõng cặp sách, bị cậu ấn lên vách tường.
Bị cậu bắt ngẩng đầu lên.
Tạ Từ vươn tay giữ đầu cô, một tay khác chống lên tường, cúi xuống hôn cô thật sâu.
"Cho tôi hôn nhé."
"Rất nhớ em..." Cậu nỉ non giữa kẽ hở môi răng.
Hôn liếm còn ngại không đủ, cậu không nhịn được dùng hàm răng cắn nhẹ môi cô.
Giằng co nửa ngày, cậu quay đầu đi thở dốc.
Hứa U nhón chân ôm cổ Tạ Từ, nhẹ nhàng hôn lên má cậu.
Tạ Từ không kịp phòng ngừa, trong đầu bùm một tiếng, như pháo hoa nổ tung.
"Khen thưởng cậu, nhanh về nhà đi." Cô nói nhẹ bên tai cậu.
****
Editor có lời muốn nói:
Còn 15 chương nữa thôi, cố gắng hoàn trước tết âm nào!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook