Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em
-
Chương 25: Đừng sợ
Edit: Qing Yun
Nghe được tiếng kinh hô của Trần Tiểu, hai người trong phòng ngủ nổi lên tò mò.
"Làm sao vậy làm sao vậy?"
Trần Tiểu che miệng, quay đầu, chỉ chỉ di động nói: "Có người đăng lên Tieba, nói Tạ Từ, cậu ấy.... hình như cậu ấy xâm phạm đàn em, đã bị báo cáo lên trường..."
Nội dung bài viết trình bày đại khái thời gian và những việc đã xảy ra.
Hứa U kéo xem, mày nhíu càng chặt.
Trần Tiểu và Liêu Nguyệt Mẫn đứng hai bên, cậu một lời tớ một lời phân tích tình huống.
"Lúc ấy trời tối như vậy, em gái kia làm sao mà biết đấy là Tạ Từ vậy?"
"Không phải nói sao, đàn em được người ta cứu về, tuy rằng người kia đã chạy nhưng lại phát hiện thẻ học sinh của Tạ Từ rơi ở đó..."
"Kia cũng không đúng, lúc ấy đại hội thể thao, Tạ Từ không có ở trường học, mấy người lớp bốn bọn họ dẫn nhau ra ngoài chơi."
"Cậu xem bài viết, có người lớp bốn nói khoảng năm sáu giờ chiều không thấy Tạ Từ, không biết đã chạy đi đâu, này không phải vừa lúc sao..."
"Đàn em kia xảy ra chuyện lúc mấy giờ?"
"Chính là vừa vặn lúc Tạ Từ vắng mặt, hình như 6 giờ chiều, đàn em kia ra ngoài mua trà sữa, trên đường trở về thì..."
"...Xảy ra chuyện gì, sao thấy nói..."
"Xảy ra chuyện nhưng thật ra không có việc gì, được người ngang qua đường cứu, chính là cậu nghĩ chuyện này xem, rất nghiêm trọng đấy!!! Trường học muốn đuổi học cậu ấy là chuyện nhỏ, nếu làm lớn lên..." Trần Tiểu khoa trương, lại không nói tiếp vế sau.
Buổi tối đại hội thể thao, năm sáu giờ, mất thẻ học sinh.
Không có nhân chứng, thời gian vừa khớp.
Hứa U trả lại di động cho Trần Tiểu, an tĩnh ngồi một lúc.
Không biết cô nghĩ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy xuống, tay nắm chặt.
- -
Tiết học buổi chiều, bạn học trong lớp quả nhiên đang thảo luận chuyện này.
Chỗ ngồi của Tạ Từ trống không, Tống Nhất Phàm cũng không thấy bóng người.
Phòng giáo viên ở bên cạnh khu dạy học.
Hứa U cầm lịch dạy mang đến phòng giáo viên.
Hành lang dài an tĩnh, chỉ có một cột sáng của ánh đèn hắt lên gạch mem sứ của hành lang.
Giao xong lịch dạy, Hứa U cúi đầu đi ra ngoài.
Chỗ rẽ, trên đường đi qua một cánh cửa, cô dần dần dừng bước.
Văn phòng hiệu trưởng.
Bên trong có tiếng khắc khẩu kịch liệt truyền đến, mơ hồ còn có tiếng khóc nức nở xen vào.
"Tạ Từ! Mày nói rõ ràng cho tao, chuyện này là thế nào!" Một giọng trung niên như gào lên, có thể nghe ra cảm xúc hiện tại rất phẫn nộ.
Một người phụ nữ rất nôn nóng, không ngừng thúc giục: "Đây là đùa giỡn sao! Thằng nhóc này, con đừng cứ không chịu hé răng, mau nói chuyện đi!"
Có người thấp giọng khuyên giải.
Một giọng nữ the thé bén nhọn cất cao, "Mày còn nói không phải mày, không nói được tối hôm đó mày rốt cuộc đã làm gì?!! Còn không thừa nhận!! Con gái tao đã xảy ra chuyện này, còn không có thì tao sẽ gọi 110!"
Hứa U lùi nữa bước, tay đặt ở then cửa.
Bên trong đột nhiên có người bùng nổ, không biết đã ném thứ gì.
Một trận binh hoang mã loạn.
Thanh âm của Tạ Từ truyền ra, lạnh nhạt mang theo chút tùy ý, "Tôi nói tôi không làm chuyện này, thôi học thì thôi học, tùy các người báo cảnh sát."
Đã đến thời điểm này mà cậu còn ngoan cố không chịu nói ra.
Một thanh âm vang lên, "bốp" một tiếng, chỉ nghe tiếng thôi cũng đủ biết lực đánh kia mạng như thế nào.
Không ngừng có người nôn nóng thúc giục, Tạ Từ vẫn im lặng, trước sau không nói một lời giải thích.
Hứa U không biết cảm giác trong lòng là gì, cả người không có sức lực mà dựa vào tường, trong đầu rất loạn.
....
[Việc hôm nay....]
[Cậu đừng nói cho Tuyết Lê...]
[Ừ]
[Cũng đừng nói cho ai khác... ai cũng không cần nói.]
Gió đêm mát mẻ thổi vào thùng xe, ánh nắng chiều màu cam ôn nhu, đám đông chen chúc...
Cậu ngẩng đầu dựa vào lưng ghế, lười biết đồng ý cô.
Được.
.....
Ánh mặt trời loang lổ chiếu xuống, vậy mà người lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Hứa U hít một hơi thật sâu, kéo bước chân, giấu người vào bóng râm.
Cô ngồi xổm xuống góc tường, ôm lấy đầu gối của mình, đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng phía trước.
Ầm ĩ không thôi không ngừng.
Cửa đột nhiên mở ra, có người lao ra từ bên trong.
Ánh mắt Tạ Từ lãnh đạm, không quan tâm đi về phía trước, không để ý đến phía sau đã loạn như thế nào.
Trong văn phòng, bố mẹ của cô gái, lãnh đạo trường học, chủ nhiệm lớp, bố mẹ cậu...
Trong chớp mắt, Tạ Từ sẽ biến mất không còn bóng dáng.
Hứa U lấy lại tinh thần. Cô đứng lên, một đường chạy từ cầu thang xuống.
Đuổi tới dưới lầu, cậu đã đi rất xa, sắp đến cổng trường.
"_____Tạ Từ!" Hứa U không biết lấy sức lực ở đâu, đứng tại chỗ hét gọi tên cậu.
Cậu không nghe thấy, vẫn bước đi không quay đầu lại.
Hứa U hít một hơi, chạy như điên đuổi theo cậu.
Cô chạy nhanh, thở hổn hển, hơi khom lưng thở dốc.
"Tạ, Tạ Từ..." Hứa U dùng sức gọi, nắm cổ tay cậu.
Tạ Từ nghe thấy, quay đầu lại.
Ánh mắt cậu, đầu tiên là ngừng trên khuôn mặt đỏ bừng vì chạy nhanh của cô.
Ngay sau đó dời xuống.
Ngón tay trắng nõn của cô, nắm chặt cổ tay cậu, giống như sợ cậu chạy mất.
Sắp rung chuông vào học tiết hai, sân trường rộng lớn rất ít học sinh, bảo về ở phòng bảo vệ cách đó không xa ló đầu ra.
Nghi hoặc nhướng mày nhìn bên này.
Hứa U há mồm thở, tim đập thình thịch, nói không ra lời, chỉ có thể nắm tay Tạ Từ.
"Cậu... cậu trở về với tớ... Tớ và cậu nói rõ ràng mọi chuyện." Mắt Hứa U có chút đỏ, cắn chặt môi, có chút không biết nên nói thế nào cho phải.
Tạ Từ nhìn cô, buồn bực một lúc.
"Nói cái gì, không có gì để nói cả."
Cậu thấp giọng, "Bố mẹ tôi mặc kệ tôi, dù sao..."
"____Cậu đừng sợ."
Hứa U cúi đầu nhìn mặt đất, nhẹ giọng ngắt lời cậu, "Đừng sợ.... Tạ Từ."
- -
Một lần nữa trở lại văn phòng kia, ánh mắt của mấy người bên trong lập tức bị Hứa U hấp dẫn.
Tạ Đông Vân đang ngồi trên sô pha liên hệ với ai đó, vừa ngẩng đầu thì thấy con trai của mình bị một cô bé nắm tay kéo vào.
Nhìn thấy Tạ Từ, bố mẹ của nữa sinh kia lại kích động lên.
Mẹ cô gái kia đứng lên, kích động chỉ vào bọn họ: "Mày còn dám trở về!"
Tạ Từ vừa định phát tác, cảm giác tay bị người véo nhẹ. Lời nói đều mắc trong cổ họng.
Hứa U lặng lẽ thở ra.
Cô không dấu vết mà che trước mặt Tạ Từ, vóc dáng nho nhỏ, sống lưng thẳng tắp, "Chào cô, cháu tên Hứa U, là học sinh lớp 9, bạn học của Tạ Từ."
Mọi người ở đây không biết tình huống thế nào, hai mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
Kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Chỉ có mình Hứa U nói chuyện, thanh âm như ngày thường, rất mềm, từng chữ rõ ràng.
"Buổi tối hôm đại hội thể thao, khoảng năm sáu giờ. Bọn cháu ở bãi đỗ xe ngầm của quảng trường Chính Đại, cháu nghĩ nếu ngài muốn thì có thể xem băng ghi hình, từ 5 giờ đến 8 giờ, chính là lúc con gái ngài bị người xúc phạm được người qua đường giải cứu, toàn bộ thời gian Tạ Từ đều ở bên cháu, cháu có thể làm nhân chứng."
Tạ Từ há miệng thở dốc.
Chung quanh im lặng.
Cô đứng trước mặt cậu, bảo vệ cậu như bảo vệ gà con.
Lại không biết, chính mình gầy yếu khiến người đau lòng.
(Tôi không liên lạc được với chị Hải Đường nên tôi tiếp tục, sẽ không bỏ đâu, vì tôi cực kỳ cực kỳ thích Tạ Từ, dù thế nào cũng sẽ không bỏ)
Nghe được tiếng kinh hô của Trần Tiểu, hai người trong phòng ngủ nổi lên tò mò.
"Làm sao vậy làm sao vậy?"
Trần Tiểu che miệng, quay đầu, chỉ chỉ di động nói: "Có người đăng lên Tieba, nói Tạ Từ, cậu ấy.... hình như cậu ấy xâm phạm đàn em, đã bị báo cáo lên trường..."
Nội dung bài viết trình bày đại khái thời gian và những việc đã xảy ra.
Hứa U kéo xem, mày nhíu càng chặt.
Trần Tiểu và Liêu Nguyệt Mẫn đứng hai bên, cậu một lời tớ một lời phân tích tình huống.
"Lúc ấy trời tối như vậy, em gái kia làm sao mà biết đấy là Tạ Từ vậy?"
"Không phải nói sao, đàn em được người ta cứu về, tuy rằng người kia đã chạy nhưng lại phát hiện thẻ học sinh của Tạ Từ rơi ở đó..."
"Kia cũng không đúng, lúc ấy đại hội thể thao, Tạ Từ không có ở trường học, mấy người lớp bốn bọn họ dẫn nhau ra ngoài chơi."
"Cậu xem bài viết, có người lớp bốn nói khoảng năm sáu giờ chiều không thấy Tạ Từ, không biết đã chạy đi đâu, này không phải vừa lúc sao..."
"Đàn em kia xảy ra chuyện lúc mấy giờ?"
"Chính là vừa vặn lúc Tạ Từ vắng mặt, hình như 6 giờ chiều, đàn em kia ra ngoài mua trà sữa, trên đường trở về thì..."
"...Xảy ra chuyện gì, sao thấy nói..."
"Xảy ra chuyện nhưng thật ra không có việc gì, được người ngang qua đường cứu, chính là cậu nghĩ chuyện này xem, rất nghiêm trọng đấy!!! Trường học muốn đuổi học cậu ấy là chuyện nhỏ, nếu làm lớn lên..." Trần Tiểu khoa trương, lại không nói tiếp vế sau.
Buổi tối đại hội thể thao, năm sáu giờ, mất thẻ học sinh.
Không có nhân chứng, thời gian vừa khớp.
Hứa U trả lại di động cho Trần Tiểu, an tĩnh ngồi một lúc.
Không biết cô nghĩ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy xuống, tay nắm chặt.
- -
Tiết học buổi chiều, bạn học trong lớp quả nhiên đang thảo luận chuyện này.
Chỗ ngồi của Tạ Từ trống không, Tống Nhất Phàm cũng không thấy bóng người.
Phòng giáo viên ở bên cạnh khu dạy học.
Hứa U cầm lịch dạy mang đến phòng giáo viên.
Hành lang dài an tĩnh, chỉ có một cột sáng của ánh đèn hắt lên gạch mem sứ của hành lang.
Giao xong lịch dạy, Hứa U cúi đầu đi ra ngoài.
Chỗ rẽ, trên đường đi qua một cánh cửa, cô dần dần dừng bước.
Văn phòng hiệu trưởng.
Bên trong có tiếng khắc khẩu kịch liệt truyền đến, mơ hồ còn có tiếng khóc nức nở xen vào.
"Tạ Từ! Mày nói rõ ràng cho tao, chuyện này là thế nào!" Một giọng trung niên như gào lên, có thể nghe ra cảm xúc hiện tại rất phẫn nộ.
Một người phụ nữ rất nôn nóng, không ngừng thúc giục: "Đây là đùa giỡn sao! Thằng nhóc này, con đừng cứ không chịu hé răng, mau nói chuyện đi!"
Có người thấp giọng khuyên giải.
Một giọng nữ the thé bén nhọn cất cao, "Mày còn nói không phải mày, không nói được tối hôm đó mày rốt cuộc đã làm gì?!! Còn không thừa nhận!! Con gái tao đã xảy ra chuyện này, còn không có thì tao sẽ gọi 110!"
Hứa U lùi nữa bước, tay đặt ở then cửa.
Bên trong đột nhiên có người bùng nổ, không biết đã ném thứ gì.
Một trận binh hoang mã loạn.
Thanh âm của Tạ Từ truyền ra, lạnh nhạt mang theo chút tùy ý, "Tôi nói tôi không làm chuyện này, thôi học thì thôi học, tùy các người báo cảnh sát."
Đã đến thời điểm này mà cậu còn ngoan cố không chịu nói ra.
Một thanh âm vang lên, "bốp" một tiếng, chỉ nghe tiếng thôi cũng đủ biết lực đánh kia mạng như thế nào.
Không ngừng có người nôn nóng thúc giục, Tạ Từ vẫn im lặng, trước sau không nói một lời giải thích.
Hứa U không biết cảm giác trong lòng là gì, cả người không có sức lực mà dựa vào tường, trong đầu rất loạn.
....
[Việc hôm nay....]
[Cậu đừng nói cho Tuyết Lê...]
[Ừ]
[Cũng đừng nói cho ai khác... ai cũng không cần nói.]
Gió đêm mát mẻ thổi vào thùng xe, ánh nắng chiều màu cam ôn nhu, đám đông chen chúc...
Cậu ngẩng đầu dựa vào lưng ghế, lười biết đồng ý cô.
Được.
.....
Ánh mặt trời loang lổ chiếu xuống, vậy mà người lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Hứa U hít một hơi thật sâu, kéo bước chân, giấu người vào bóng râm.
Cô ngồi xổm xuống góc tường, ôm lấy đầu gối của mình, đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng phía trước.
Ầm ĩ không thôi không ngừng.
Cửa đột nhiên mở ra, có người lao ra từ bên trong.
Ánh mắt Tạ Từ lãnh đạm, không quan tâm đi về phía trước, không để ý đến phía sau đã loạn như thế nào.
Trong văn phòng, bố mẹ của cô gái, lãnh đạo trường học, chủ nhiệm lớp, bố mẹ cậu...
Trong chớp mắt, Tạ Từ sẽ biến mất không còn bóng dáng.
Hứa U lấy lại tinh thần. Cô đứng lên, một đường chạy từ cầu thang xuống.
Đuổi tới dưới lầu, cậu đã đi rất xa, sắp đến cổng trường.
"_____Tạ Từ!" Hứa U không biết lấy sức lực ở đâu, đứng tại chỗ hét gọi tên cậu.
Cậu không nghe thấy, vẫn bước đi không quay đầu lại.
Hứa U hít một hơi, chạy như điên đuổi theo cậu.
Cô chạy nhanh, thở hổn hển, hơi khom lưng thở dốc.
"Tạ, Tạ Từ..." Hứa U dùng sức gọi, nắm cổ tay cậu.
Tạ Từ nghe thấy, quay đầu lại.
Ánh mắt cậu, đầu tiên là ngừng trên khuôn mặt đỏ bừng vì chạy nhanh của cô.
Ngay sau đó dời xuống.
Ngón tay trắng nõn của cô, nắm chặt cổ tay cậu, giống như sợ cậu chạy mất.
Sắp rung chuông vào học tiết hai, sân trường rộng lớn rất ít học sinh, bảo về ở phòng bảo vệ cách đó không xa ló đầu ra.
Nghi hoặc nhướng mày nhìn bên này.
Hứa U há mồm thở, tim đập thình thịch, nói không ra lời, chỉ có thể nắm tay Tạ Từ.
"Cậu... cậu trở về với tớ... Tớ và cậu nói rõ ràng mọi chuyện." Mắt Hứa U có chút đỏ, cắn chặt môi, có chút không biết nên nói thế nào cho phải.
Tạ Từ nhìn cô, buồn bực một lúc.
"Nói cái gì, không có gì để nói cả."
Cậu thấp giọng, "Bố mẹ tôi mặc kệ tôi, dù sao..."
"____Cậu đừng sợ."
Hứa U cúi đầu nhìn mặt đất, nhẹ giọng ngắt lời cậu, "Đừng sợ.... Tạ Từ."
- -
Một lần nữa trở lại văn phòng kia, ánh mắt của mấy người bên trong lập tức bị Hứa U hấp dẫn.
Tạ Đông Vân đang ngồi trên sô pha liên hệ với ai đó, vừa ngẩng đầu thì thấy con trai của mình bị một cô bé nắm tay kéo vào.
Nhìn thấy Tạ Từ, bố mẹ của nữa sinh kia lại kích động lên.
Mẹ cô gái kia đứng lên, kích động chỉ vào bọn họ: "Mày còn dám trở về!"
Tạ Từ vừa định phát tác, cảm giác tay bị người véo nhẹ. Lời nói đều mắc trong cổ họng.
Hứa U lặng lẽ thở ra.
Cô không dấu vết mà che trước mặt Tạ Từ, vóc dáng nho nhỏ, sống lưng thẳng tắp, "Chào cô, cháu tên Hứa U, là học sinh lớp 9, bạn học của Tạ Từ."
Mọi người ở đây không biết tình huống thế nào, hai mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
Kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Chỉ có mình Hứa U nói chuyện, thanh âm như ngày thường, rất mềm, từng chữ rõ ràng.
"Buổi tối hôm đại hội thể thao, khoảng năm sáu giờ. Bọn cháu ở bãi đỗ xe ngầm của quảng trường Chính Đại, cháu nghĩ nếu ngài muốn thì có thể xem băng ghi hình, từ 5 giờ đến 8 giờ, chính là lúc con gái ngài bị người xúc phạm được người qua đường giải cứu, toàn bộ thời gian Tạ Từ đều ở bên cháu, cháu có thể làm nhân chứng."
Tạ Từ há miệng thở dốc.
Chung quanh im lặng.
Cô đứng trước mặt cậu, bảo vệ cậu như bảo vệ gà con.
Lại không biết, chính mình gầy yếu khiến người đau lòng.
(Tôi không liên lạc được với chị Hải Đường nên tôi tiếp tục, sẽ không bỏ đâu, vì tôi cực kỳ cực kỳ thích Tạ Từ, dù thế nào cũng sẽ không bỏ)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook