Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em
-
Chương 21: Bãi đỗ xe
Editor: Hải Đường
- --
Trên sân băng quá mức náo nhiệt, chỗ nào cũng có thể nghe được tiếng nhạc ồn ào đến nhức đầu. Đám người cũng rất náo nhiệt, nói cười ầm ĩ, Hứa U thật sự không thể tìm thấy được Phó Tuyết Lê.
Cô sợ trở về trường học bị muộn, chỉ có thể lấy điện thoại nhắn một tin cho Phó Tuyết Lê nói cô về trước.
Những nơi giải trí kiểu này, Hứa U cơ bản không bao giờ bước chân tới. Hơn nữa, nơi này lại trang trí hết sức xa hoa, hai bên các lối đi nhỏ, đều là gương và đèn treo, trên tường là các bức tranh châu Âu thời phục hưng.
Cô từ đại sảnh đi ra liền không biết đi như thế nào.
Vất vả tìm được thang máy, lúc đi xuống, không cẩn thận lại đến bãi đỗ xe ngầm.
Cô nghĩ bãi đổ xe nào chắc cũng giống nhau, định đi từ nơi này ra ngoài. Không ngờ bãi đỗ xe này lại quá lớn, giống hệt như một mê cung.
Hứa U nỗ lực xem các khu b1, b2, c1...
Đèn tại bãi đỗ xe trắng toát, tựa như những địa điểm kinh dị thường được chiếu trên tivi. Bốn phía vắng tanh tựa như chốn không người, chỉ có tiếng bước chân của cô.
Hứa U có chút sợ, không dám đi loạn, vừa lúc điện thoại vang lên.
Là Phó Tuyết Lê.
Cô lập tức nghe máy.
Âm thanh bên kia thực sự ồn ào. Phó Tuyết Lê "ưm" một cái, thanh âm đứt quãng truyền đến: "Này, cậu ở đâu, sao lại về trước, để tớ đưa cậu về, cậu đâu có biết đường."
"Hình như tớ lạc đường..."
"Cậu ở đâu? Tớ đến đón cậu."
Hứa U nhìn xung quanh, thật sự không thấy được khu vực cụ thể, chỉ có thể nhụt chí nói: "Bãi đỗ xe ngầm, c--------."
Lời còn chưa dứt, điện thoại liền treo.
Hứa U đem điện thoại từ tai xem tín hiệu, sóng quá yếu.
Cô vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại.
Đột nhiên cô ngửi thấy mùi khói thuốc và tiếng người nói chuyện.
Phản ứng đầu tiên của Hứa U là nhìn xem có ai ở gần đây. Cô ngẩng đầu nhìn khắp nơi, ở cách đó không xa có hai tên, một trong số đó có mái tóc được nhuộm vàng cháy.
Gần như cùng lúc cô thấy hai kẻ kia, họ cũng thấy cô.
Hứa U trong lòng căng thẳng, cầm chặt điện thoại, làm bộ như không để ý, tiếp tục đi.
Chưa tới hai bước, phía sau liền vang lên tiếng huýt sáo, hai người kia liền đi lên theo. Một tên nháy mắt ra hiệu, bước nhanh lên trước cản đường Hứa U, "Em gái đi đâu thế này, vội gì chứ, đi chơi cùng các anh không?"
Kẻ chắn đường chính là tên tóc vàng kia, gương mặt vô cùng bỉ ổi, miệng cười kinh tởm, lộ ra hàm răng vàng dơ bẩn.
Lưng Hứa U lập tức đổ mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng, xiết chặt điện thoại không biết làm gì.
Người phía sau ngay lập tức sáp lại gần.
Đôi tay dơ bẩn trực tiếp sờ lên eo cô, hơi thở vẩn đục nhào vào bên tai.
Hứa U sợ tới mức kêu to lên, không ngừng giãy giụa. Chân cô mềm nhũn, chưa chạy được vài bước liền té, hốc mắt đỏ lên.
Hai kẻ kia nhếch môi cười, vuốt cằm, bỉ ổi đánh giá nữ sinh trước mặt.
"Ai da, đừng khóc chứ." Bọn họ bước tới gần.
"Chỗ này sẽ có người tới, làm gì bây giờ?" Tên tóc vàng bàn với tên còn lại.
"Đem nó tới kho hàng phía trước, ở đó không có ai."
Hai tên kia nói xong liền gấp gáp tiến lên, dùng sức rất lớn túm lấy cánh tay Hứa U, túm lấy áo cô.
Trên người không ngừng bị sờ soạng, Hứa U lần này là thật sự bị dọa sợ, nước mắt trào ra, tay gắt gao che ngực, "Các người đừng chạm vào tôi, tôi, tôi có tiền..."
"Muốn tiền cưng cũng muốn luôn cưng."
"Con nhãi này ngon quá."
"Đừng nhiều lời, kéo nó đi đã."
Đầu vàng hai tay xách nách Hứa U kéo lên, cố gắng kéo lê cô trên nền xi măng.
Hai chân Hứa U đá loạn, khóc nấc từng tiếng, nội tâm tràn ngập tuyệt vọng.
Bộ dạng khóc lóc của cô càng gợi lên tà niệm của hai tên kia. Một tên không nhịn được, lập tức vương tay vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của cô. Do giãy dụa, cổ áo của cô bị tuột xuống vai, cô cảm thấy thực ghê tởm, vô cùng ghê tởm, cô vươn tay hất bỏ bàn tay ghê tởm kia ra, kêu thét chói tai, "Buông tôi ra!!! Aaaaaa các người mau buông tôi ra!! Buông ra!! Thật ghê tởm..."
Tên bị Hứa U hất tay ra khựng lại một chút, sau đó liền phản ứng lại, cảm giác mất mặt trào lên, bàn tay vừa bị hất ra liền đánh trở về, miệng hùng hổ: "Con nhãi thối tha, được ông đây để ý mà còn không biết xấu hổ!"
Bang một tiếng, đầu Hứa U liền ong ong một hồi.
Tiếng khóc của cô đứt quãng, mọi thứ chung quanh đều chao đảo, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét giận dữ.
Ngay sau đó Hứa U cảm lực trên tay của hai tên kia liền giảm bớt.
Hai tên kia cảm thấy có gì không đúng, động tác trên tay đều dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Đầu vàng vừa quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy một bóng người vừa lao tới. Còn không kịp phản ứng, liền bị người tới hung hăng đá một cước vào bụng, lực mạnh vô cùng, hắn chưa kịp chuẩn bị gì liền ôm bụng lăn lộn trên mặt đất rên rỉ.
Hứa U khó khăn chống tay, vừa khóc vừa nhìn, hai mắt nhòe nước, chỉ có thể hoảng hốt nhìn thấy bóng người.
Là Tạ Từ.
Tạ Từ........
Tên còn lại liền mau lẹ phản ứng lại, lao vào đánh nhau với cậu.
Tạ Từ đánh nhau từ nhỏ đến lớn, tên kia rất nhanh bị hạ, mặt hắn bị ép dưới đất, hứng trọn cơn thịnh nộ của Tạ Từ.
Tạ Từ tựa như một con sư tử nhỏ bị chọc giận, điên cuồng đánh làm người vô cùng sợ hãi.
Không bao lâu, hai tên bị cậu đánh rên rỉ ôm đầu không ngừng kêu gào trên mặt đất: "Đừng đánh, đừng đánh, đừng đánh nữa."
Nhưng Tạ Từ như hoàn toàn mất trí, mắt đỏ lên, đi tới cách đó không xa đem một côn sắt trở về.
"---------a!"
Tiếng gào thét chói tai giữa không trung, Tạ Từ dẫm lên đầu một tên, hung hăng đem côn sắt hướng người bọn họ mà đánh, vô cùng tàn bạo.
Một trận gió tanh mưa máu.
Hứa U sống sót sau tai nạn, hô hấp cũng chưa đều, nước mắt vẫn chưa khô. Nhìn thấy mặt đất có máu, cô bị dọa choáng, ngã nhào bước qua, vừa khóc vừa gọi không ngừng: "Tạ Từ, Tà Từ,..."
Tạ Từ nghe được tiếng Hứa U khóc, động tác trên tay liền ngừng. Cậu quay đầu xem, Hứa U nửa ngồi nửa quỳ cách đó không xa, tóc xõa tán loạn trên vai, trên mặt nước mắt loang lổ, không ngừng gọi tên cậu.
Cô khụt khịt đến thở hổn hển.
Tạ Từ nhịn một chút, bước tới, hít sâu vài cái tìm lý trí trở về, sau đó ngồi xuống trước mặt Hứa U. Ngôn ngữ của cậu tựa như biến mất, không thể nói gì được.
Vết máu trên người cậu vẫn chưa khô, sát khí trong mắt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Hứa U hốt hoảng, tinh thần và trái tim như căng ra vì hoảng sợ. Tinh thần của cô vẫn chưa ổn định, lập tức bổ nhào vào lòng ngực Tạ Từ, đầu dựa vào vài cậu, nức nở nói: "Cậu có sao không, Tạ Từ, cậu có sao không?"
Im lặng vài giây.
Tạ Từ nâng tay lên, một tay ôm sau gáy cô, bình tĩnh cùng ôn nhu an ủi: "Đừng sợ."
Từ nhỏ đến lớn, cậu không sợ trời không sợ đất, một đại ma vương sống vô tâm vô phổi, lần đầu tiên cậu cảm nhận được trái tim vì một người con gái mà khó chịu đau đớn.
Chờ Hứa U tìm lại được chút bình tĩnh. Tạ Từ nâng cô đứng lên, để cô dựa vào lòng cậu.
Cậu lấy điện thoại gọi một cuộc.
Chỉ vài giây bên kia liền bắt máy.
Giọng Tạ Từ lạnh tanh, ngắn gọn: "Bãi đỗ xe, mang vài người xuống."
- --
Sau một hồi, Tăng Kỳ Lân liền mang theo một đám người tới. Liền thấy hai người đàn ông nằm dài trên mặt đất, không một tia ý thức, trên sàn khắp nơi đều là máu.
Hắn vừa tới nhìn thấy cảnh tượng này, mày nhíu lại, nhìn về phía em trai của mình.
Tạ Từ cúi đầu, trong lòng ngực vẫn đang che chở một nữ sinh, đang nhỏ giọng nói gì đó.
Tăng Kỳ Lân đá văng côn sắt trên đất, tiến tới, hỏi: "Sao lại thế này?"
Tạ Từ ngẩng đầu, nhìn hắn, câu đầu tiên chính là: "Đem hai tên kia vứt đi."
"Mày."
Tăng Kỳ Lân bị chọc cười, nâng nâng cằm, "Không sao chứ?"
Tạ Từ cau mày, "Lấy cái áo khoác tới."
Hai anh em bọn họ ở kia nói chuyện, những người còn lại đứng nhìn nhau, trong tay vẫn đang xách nách hai kẻ xấu số kia, không biết làm sao cho phải.
Tạ Từ đem áo khoác đến khoác lên người Hứa U, nắm tay cô chuẩn bị rời đi.
Đi được hai bước, dường như nhớ tới gì, hướng về phía người đang nghe điện thoại cách đó không xa, kêu: "Anh, đưa em chìa khóa xe."
Cả người Hứa U vẫn chưa tỉnh táo, ngoan ngoãn để cậu nắm tay.
Tay cô vừa lạnh lai vừa mềm, bị cậu nắm chặt.
Tạ Từ lái xe ra ngoài, bên ngoài thành phố đã lên đèn.
Cậu hay liếc mắt lên kính chiếu hậu để trông chừng Hứa U.
Cô cuối đầu không rõ biểu tình trên mặt, cả người không nói một lời, trên người mặc một chiếc áo khoác thật to khiến cô vừa gầy lại vừa nhỏ.
Xe đi vào đường chính, dần dần tăng tốc.
"Muốn đi đâu?" Tạ Từ hạ cửa sổ, làm gió đêm tràn vào trong xe, quay đầu hỏi Hứa U.
Cô nửa ngày vẫn chưa phản ứng.
"Hứa U?" Cậu gọi tên cô.
Tạ Từ đánh tay lái, dừng xe lại ven đường. Tắt máy xe, cậu cúi người qua, tay nâng cằm Hứa U lên, "Này....."
Cô vừa ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, không ngừng rơi.
"Tôi..... Tôi.........." Hứa U nói được hai chữ, lại nghẹn ngào, nâng tay lên ngạt nước mắt vẫn không ngừng rơi, "Thật xin lỗi...."
Trái tim Tạ Từ như bị ai đánh vào, nhíu mày, lấy khăn giấy nhét lung tung vào tay cô, "Cậu, ngoan, đừng khóc mà."
"Ừ." Hứa U đồng ý, nhưng nước mắt vẫn như cũ không ngừng rơi.
Cô rũ đầu nắm chắt hai tay, lắc đầu, giật giật môi, nỗ lức nói: "Cậu... cậu....Đưa tôi về trường đi, cảm ơn......"
Nhìn bộ dáng này của cô, không hiểu sao tim cậu liền đau.
Vô cùng đau.
"Mẹ nó."Tạ Từ thầm mắng một câu.
Đây là lần đầu cậu không biết làm gì với nước mắt của nữ sinh.
Không phải tâm trạng không kiên nhẫn như những lần trước, mà chính là loại tâm trạng lo lắng, cả người nôn nóng, rồi lại không biết làm sao.
Ngoài cửa sổ, gió đêm tràn vào mang theo hơi lạnh.
"Ai, xin cậu đó bà cô nhỏ, đừng khóc nữa được không?"
Tạ Từ đẩy người Hứa U vào ghế dựa, cúi đầu lại gần xem vẻ mặt của cô, "Dẫn cậu đi chơi nhé?"
- --
Trên sân băng quá mức náo nhiệt, chỗ nào cũng có thể nghe được tiếng nhạc ồn ào đến nhức đầu. Đám người cũng rất náo nhiệt, nói cười ầm ĩ, Hứa U thật sự không thể tìm thấy được Phó Tuyết Lê.
Cô sợ trở về trường học bị muộn, chỉ có thể lấy điện thoại nhắn một tin cho Phó Tuyết Lê nói cô về trước.
Những nơi giải trí kiểu này, Hứa U cơ bản không bao giờ bước chân tới. Hơn nữa, nơi này lại trang trí hết sức xa hoa, hai bên các lối đi nhỏ, đều là gương và đèn treo, trên tường là các bức tranh châu Âu thời phục hưng.
Cô từ đại sảnh đi ra liền không biết đi như thế nào.
Vất vả tìm được thang máy, lúc đi xuống, không cẩn thận lại đến bãi đỗ xe ngầm.
Cô nghĩ bãi đổ xe nào chắc cũng giống nhau, định đi từ nơi này ra ngoài. Không ngờ bãi đỗ xe này lại quá lớn, giống hệt như một mê cung.
Hứa U nỗ lực xem các khu b1, b2, c1...
Đèn tại bãi đỗ xe trắng toát, tựa như những địa điểm kinh dị thường được chiếu trên tivi. Bốn phía vắng tanh tựa như chốn không người, chỉ có tiếng bước chân của cô.
Hứa U có chút sợ, không dám đi loạn, vừa lúc điện thoại vang lên.
Là Phó Tuyết Lê.
Cô lập tức nghe máy.
Âm thanh bên kia thực sự ồn ào. Phó Tuyết Lê "ưm" một cái, thanh âm đứt quãng truyền đến: "Này, cậu ở đâu, sao lại về trước, để tớ đưa cậu về, cậu đâu có biết đường."
"Hình như tớ lạc đường..."
"Cậu ở đâu? Tớ đến đón cậu."
Hứa U nhìn xung quanh, thật sự không thấy được khu vực cụ thể, chỉ có thể nhụt chí nói: "Bãi đỗ xe ngầm, c--------."
Lời còn chưa dứt, điện thoại liền treo.
Hứa U đem điện thoại từ tai xem tín hiệu, sóng quá yếu.
Cô vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại.
Đột nhiên cô ngửi thấy mùi khói thuốc và tiếng người nói chuyện.
Phản ứng đầu tiên của Hứa U là nhìn xem có ai ở gần đây. Cô ngẩng đầu nhìn khắp nơi, ở cách đó không xa có hai tên, một trong số đó có mái tóc được nhuộm vàng cháy.
Gần như cùng lúc cô thấy hai kẻ kia, họ cũng thấy cô.
Hứa U trong lòng căng thẳng, cầm chặt điện thoại, làm bộ như không để ý, tiếp tục đi.
Chưa tới hai bước, phía sau liền vang lên tiếng huýt sáo, hai người kia liền đi lên theo. Một tên nháy mắt ra hiệu, bước nhanh lên trước cản đường Hứa U, "Em gái đi đâu thế này, vội gì chứ, đi chơi cùng các anh không?"
Kẻ chắn đường chính là tên tóc vàng kia, gương mặt vô cùng bỉ ổi, miệng cười kinh tởm, lộ ra hàm răng vàng dơ bẩn.
Lưng Hứa U lập tức đổ mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng, xiết chặt điện thoại không biết làm gì.
Người phía sau ngay lập tức sáp lại gần.
Đôi tay dơ bẩn trực tiếp sờ lên eo cô, hơi thở vẩn đục nhào vào bên tai.
Hứa U sợ tới mức kêu to lên, không ngừng giãy giụa. Chân cô mềm nhũn, chưa chạy được vài bước liền té, hốc mắt đỏ lên.
Hai kẻ kia nhếch môi cười, vuốt cằm, bỉ ổi đánh giá nữ sinh trước mặt.
"Ai da, đừng khóc chứ." Bọn họ bước tới gần.
"Chỗ này sẽ có người tới, làm gì bây giờ?" Tên tóc vàng bàn với tên còn lại.
"Đem nó tới kho hàng phía trước, ở đó không có ai."
Hai tên kia nói xong liền gấp gáp tiến lên, dùng sức rất lớn túm lấy cánh tay Hứa U, túm lấy áo cô.
Trên người không ngừng bị sờ soạng, Hứa U lần này là thật sự bị dọa sợ, nước mắt trào ra, tay gắt gao che ngực, "Các người đừng chạm vào tôi, tôi, tôi có tiền..."
"Muốn tiền cưng cũng muốn luôn cưng."
"Con nhãi này ngon quá."
"Đừng nhiều lời, kéo nó đi đã."
Đầu vàng hai tay xách nách Hứa U kéo lên, cố gắng kéo lê cô trên nền xi măng.
Hai chân Hứa U đá loạn, khóc nấc từng tiếng, nội tâm tràn ngập tuyệt vọng.
Bộ dạng khóc lóc của cô càng gợi lên tà niệm của hai tên kia. Một tên không nhịn được, lập tức vương tay vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của cô. Do giãy dụa, cổ áo của cô bị tuột xuống vai, cô cảm thấy thực ghê tởm, vô cùng ghê tởm, cô vươn tay hất bỏ bàn tay ghê tởm kia ra, kêu thét chói tai, "Buông tôi ra!!! Aaaaaa các người mau buông tôi ra!! Buông ra!! Thật ghê tởm..."
Tên bị Hứa U hất tay ra khựng lại một chút, sau đó liền phản ứng lại, cảm giác mất mặt trào lên, bàn tay vừa bị hất ra liền đánh trở về, miệng hùng hổ: "Con nhãi thối tha, được ông đây để ý mà còn không biết xấu hổ!"
Bang một tiếng, đầu Hứa U liền ong ong một hồi.
Tiếng khóc của cô đứt quãng, mọi thứ chung quanh đều chao đảo, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét giận dữ.
Ngay sau đó Hứa U cảm lực trên tay của hai tên kia liền giảm bớt.
Hai tên kia cảm thấy có gì không đúng, động tác trên tay đều dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Đầu vàng vừa quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy một bóng người vừa lao tới. Còn không kịp phản ứng, liền bị người tới hung hăng đá một cước vào bụng, lực mạnh vô cùng, hắn chưa kịp chuẩn bị gì liền ôm bụng lăn lộn trên mặt đất rên rỉ.
Hứa U khó khăn chống tay, vừa khóc vừa nhìn, hai mắt nhòe nước, chỉ có thể hoảng hốt nhìn thấy bóng người.
Là Tạ Từ.
Tạ Từ........
Tên còn lại liền mau lẹ phản ứng lại, lao vào đánh nhau với cậu.
Tạ Từ đánh nhau từ nhỏ đến lớn, tên kia rất nhanh bị hạ, mặt hắn bị ép dưới đất, hứng trọn cơn thịnh nộ của Tạ Từ.
Tạ Từ tựa như một con sư tử nhỏ bị chọc giận, điên cuồng đánh làm người vô cùng sợ hãi.
Không bao lâu, hai tên bị cậu đánh rên rỉ ôm đầu không ngừng kêu gào trên mặt đất: "Đừng đánh, đừng đánh, đừng đánh nữa."
Nhưng Tạ Từ như hoàn toàn mất trí, mắt đỏ lên, đi tới cách đó không xa đem một côn sắt trở về.
"---------a!"
Tiếng gào thét chói tai giữa không trung, Tạ Từ dẫm lên đầu một tên, hung hăng đem côn sắt hướng người bọn họ mà đánh, vô cùng tàn bạo.
Một trận gió tanh mưa máu.
Hứa U sống sót sau tai nạn, hô hấp cũng chưa đều, nước mắt vẫn chưa khô. Nhìn thấy mặt đất có máu, cô bị dọa choáng, ngã nhào bước qua, vừa khóc vừa gọi không ngừng: "Tạ Từ, Tà Từ,..."
Tạ Từ nghe được tiếng Hứa U khóc, động tác trên tay liền ngừng. Cậu quay đầu xem, Hứa U nửa ngồi nửa quỳ cách đó không xa, tóc xõa tán loạn trên vai, trên mặt nước mắt loang lổ, không ngừng gọi tên cậu.
Cô khụt khịt đến thở hổn hển.
Tạ Từ nhịn một chút, bước tới, hít sâu vài cái tìm lý trí trở về, sau đó ngồi xuống trước mặt Hứa U. Ngôn ngữ của cậu tựa như biến mất, không thể nói gì được.
Vết máu trên người cậu vẫn chưa khô, sát khí trong mắt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Hứa U hốt hoảng, tinh thần và trái tim như căng ra vì hoảng sợ. Tinh thần của cô vẫn chưa ổn định, lập tức bổ nhào vào lòng ngực Tạ Từ, đầu dựa vào vài cậu, nức nở nói: "Cậu có sao không, Tạ Từ, cậu có sao không?"
Im lặng vài giây.
Tạ Từ nâng tay lên, một tay ôm sau gáy cô, bình tĩnh cùng ôn nhu an ủi: "Đừng sợ."
Từ nhỏ đến lớn, cậu không sợ trời không sợ đất, một đại ma vương sống vô tâm vô phổi, lần đầu tiên cậu cảm nhận được trái tim vì một người con gái mà khó chịu đau đớn.
Chờ Hứa U tìm lại được chút bình tĩnh. Tạ Từ nâng cô đứng lên, để cô dựa vào lòng cậu.
Cậu lấy điện thoại gọi một cuộc.
Chỉ vài giây bên kia liền bắt máy.
Giọng Tạ Từ lạnh tanh, ngắn gọn: "Bãi đỗ xe, mang vài người xuống."
- --
Sau một hồi, Tăng Kỳ Lân liền mang theo một đám người tới. Liền thấy hai người đàn ông nằm dài trên mặt đất, không một tia ý thức, trên sàn khắp nơi đều là máu.
Hắn vừa tới nhìn thấy cảnh tượng này, mày nhíu lại, nhìn về phía em trai của mình.
Tạ Từ cúi đầu, trong lòng ngực vẫn đang che chở một nữ sinh, đang nhỏ giọng nói gì đó.
Tăng Kỳ Lân đá văng côn sắt trên đất, tiến tới, hỏi: "Sao lại thế này?"
Tạ Từ ngẩng đầu, nhìn hắn, câu đầu tiên chính là: "Đem hai tên kia vứt đi."
"Mày."
Tăng Kỳ Lân bị chọc cười, nâng nâng cằm, "Không sao chứ?"
Tạ Từ cau mày, "Lấy cái áo khoác tới."
Hai anh em bọn họ ở kia nói chuyện, những người còn lại đứng nhìn nhau, trong tay vẫn đang xách nách hai kẻ xấu số kia, không biết làm sao cho phải.
Tạ Từ đem áo khoác đến khoác lên người Hứa U, nắm tay cô chuẩn bị rời đi.
Đi được hai bước, dường như nhớ tới gì, hướng về phía người đang nghe điện thoại cách đó không xa, kêu: "Anh, đưa em chìa khóa xe."
Cả người Hứa U vẫn chưa tỉnh táo, ngoan ngoãn để cậu nắm tay.
Tay cô vừa lạnh lai vừa mềm, bị cậu nắm chặt.
Tạ Từ lái xe ra ngoài, bên ngoài thành phố đã lên đèn.
Cậu hay liếc mắt lên kính chiếu hậu để trông chừng Hứa U.
Cô cuối đầu không rõ biểu tình trên mặt, cả người không nói một lời, trên người mặc một chiếc áo khoác thật to khiến cô vừa gầy lại vừa nhỏ.
Xe đi vào đường chính, dần dần tăng tốc.
"Muốn đi đâu?" Tạ Từ hạ cửa sổ, làm gió đêm tràn vào trong xe, quay đầu hỏi Hứa U.
Cô nửa ngày vẫn chưa phản ứng.
"Hứa U?" Cậu gọi tên cô.
Tạ Từ đánh tay lái, dừng xe lại ven đường. Tắt máy xe, cậu cúi người qua, tay nâng cằm Hứa U lên, "Này....."
Cô vừa ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, không ngừng rơi.
"Tôi..... Tôi.........." Hứa U nói được hai chữ, lại nghẹn ngào, nâng tay lên ngạt nước mắt vẫn không ngừng rơi, "Thật xin lỗi...."
Trái tim Tạ Từ như bị ai đánh vào, nhíu mày, lấy khăn giấy nhét lung tung vào tay cô, "Cậu, ngoan, đừng khóc mà."
"Ừ." Hứa U đồng ý, nhưng nước mắt vẫn như cũ không ngừng rơi.
Cô rũ đầu nắm chắt hai tay, lắc đầu, giật giật môi, nỗ lức nói: "Cậu... cậu....Đưa tôi về trường đi, cảm ơn......"
Nhìn bộ dáng này của cô, không hiểu sao tim cậu liền đau.
Vô cùng đau.
"Mẹ nó."Tạ Từ thầm mắng một câu.
Đây là lần đầu cậu không biết làm gì với nước mắt của nữ sinh.
Không phải tâm trạng không kiên nhẫn như những lần trước, mà chính là loại tâm trạng lo lắng, cả người nôn nóng, rồi lại không biết làm sao.
Ngoài cửa sổ, gió đêm tràn vào mang theo hơi lạnh.
"Ai, xin cậu đó bà cô nhỏ, đừng khóc nữa được không?"
Tạ Từ đẩy người Hứa U vào ghế dựa, cúi đầu lại gần xem vẻ mặt của cô, "Dẫn cậu đi chơi nhé?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook