Lui Ra Để Trẫm Đến!
-
53: Tạo Rượu Bán Rượu Trung
Editor: Đào Tử
_________________________
Thiếu niên nghe được một câu trước liền lộ vẻ hơi ngạc nhiên, cặp mắt hoa đào nước chảy đa tình kia càng mở tròn.
Không chỉ có cậu, Chử Diệu bên cạnh cũng đổi sắc mặt.
Dưới sự bình tĩnh dường như có ấp ủ gió lốc.
Thẩm Đường không quan tâm phản ứng người, ánh mắt ngưng tại miệng vò rượu, vẫn tập trung tinh thần, chầm chậm nói ra câu tiếp theo.
"Hà dĩ giải ưu? Duy hữu Đỗ Khang!"
Dứt lời, văn khí tụ lực đã lâu cuồn cuộn hội tụ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, chóp mũi chỉ ngửi được mùi hương rượu ngon.
Thẩm Đường dời tay phải ra, trong vò không còn trống rỗng, thay vào đó là rượu trong vắt mát lạnh.
Thiếu niên không khỏi giật giật mũi, cặp mắt đào hoa càng sáng tỏ, kêu lên: "Rượu ngon!"
Người qua đường không biết chân tướng, chỉ biết thiếu niên này giao tiền lại hô "Rượu ngon", thổn thức mấy tiếng —— Đầu năm nay làm ăn thật sự càng ngày càng không có hạn cuối, tiểu nương tử này trông ưa nhìn, việc gì không thể làm, đi lừa bán rượu trái lương tâm.
Theo sát là một màn làm đám người ngơ ngác.
Chỉ thấy thiếu niên trông khá vội vã không nhịn nổi nắm lấy vò rượu, ngửa đầu liền uống, ngay cả rượu tung tóe đến vạt áo cũng không để ý.
Vò rượu Đỗ Khang này không giống mới nhưỡng, rượu mát lạnh trong veo, hương vị có hậu ngọt, mùi hương thơm nồng xông vào mũi, dù thiếu niên từng thưởng không ít rượu ngon cũng không khỏi xuýt xoa.
Một ngụm tiếp một ngụm, vẫn không thỏa mãn, chốc lát đã uống hết một vò.
"Hả? Uống hết rồi?"
Cậu ta vẫn chưa thỏa mãn tắc lưỡi, lay vò rượu rỗng, híp mắt xích lại gần, dường như không tin mình nháy mắt đã uống xong —— Rõ ràng vừa rồi cậu chưa nếm đã mà.
Đưa tay sờ túi tiền bên hông một cái, lấy ra một khối bạc vụn lớn gấp hai cái trước.
Thống khoái nói: "Tiểu nương tử, cho thêm hai vò!"
Nói xong, chính cậu ta ngơ ngác trước, cỗ đỏ ửng ngượng ngùng như say rượu thuận theo cổ dâng lên da mặt trắng nõn sạch sẽ, phút chốc liền hồng như hoa đào.
Cậu ta cúi đầu liên tục nói xin lỗi với Thẩm Đường: "Nói lầm nói lầm, lang quân chớ trách, không phải là ta cố ý nhận lầm..."
Bởi vì Thẩm Đường vẫn ngồi như vậy không có lộ chữ ký văn tâm bên hông, thiếu niên trước tiên là xem mặt phân giới tính, coi đây là tiểu nương tử hiên ngang nấu rượu bán rượu.
Còn thủ đoạn dùng văn tâm tạo rượu chưa nghe bao giờ, nhưng phản ứng của cậu ta ngược lại không lớn.
Ngôn linh thần kỳ, đã có thể hóa ra ngựa chiến binh khí, cất rượu tất nhiên cũng không hiếm lạ.
Theo thiếu niên, đây đều là việc nhỏ không tính là gì, nhưng nhận lầm giới tính người ta là việc lớn đó!
Cậu ta sợ mình xin lỗi chậm một giây, vị lang quân này sẽ thẹn quá hoá giận, quơ lấy vò rượu, nhảy dựng lên nện đầu mình.
Đến lúc đó cậu ta có bị đánh hay không đây?
Ôi, tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Đường: "..."
Nếu không phải đây là một khách hàng lớn, còn có gương mặt ưa nhìn, cô thật muốn khuyên cậu ta đem hai con mắt tháo xuống lau sạch một phen.
Mắt mù bao nhiêu mới có thể kiên định cho rằng cô là nam? Chẳng qua, xét thấy mắt mù không chỉ có một, cô cũng đành nhịn.
Thẩm Đường cứng rắn nói: "Không cần nói xin lỗi."
Trên mặt thiếu niên lập tức lại phủ ý cười, nguyên khí tràn đầy, như cực kỳ quen thuộc, còn ôm quyền hướng về phía Thẩm Đường: "Lang quân rộng lượng, tại hạ Địch Nhạc người Khúc Điền, chữ Tiếu Phương, xin hỏi tục danh lang quân? Rượu của cậu cực kì câu người, muốn kết giao bằng hữu với cậu."
Khúc Điền?
Đây là nơi nào?
Thẩm Đường không khỏi đưa ánh mắt về phía Chử Diệu.
Chử Diệu từ nãy đến giờ vẫn duy trì trầm mặc, dường như cất tâm sự, chạm mắt với Thẩm Đường mới lấy lại tinh thần.
Ông nói: "Khúc Điền ở Thân quốc."
Thẩm Đường đầu đầy dấu chấm hỏi: "Thân quốc lại là nơi nào?"
Chử Diệu: "..."
Đối mặt tình hình này, thiếu niên cũng không xấu hổ, ngược lại cười đoạt đáp: "Thân quốc ở Đông Nam, Khúc Điền ở phía bắc Thân quốc."
Thẩm Đường: "..."
Thân quốc ở Đông Nam đại lục.
Trước mắt chỗ Hiếu thành ở Tây Bắc đại lục.
Hai nơi cách nhau rất xa, thiếu niên này tại sao chạy tới đây?
Có vẻ xem hiểu nghi hoặc Thẩm Đường cất nơi đáy mắt, thiếu niên cười ngây ngô gãi gãi đầu nói: "Ta và bằng hữu hẹn nhau đi ra ngoài du học.
Đã là du học, dạo một vùng nào có thú vị? Chỉ là không nghĩ tới, cứ đi cứ đi dạo đến nơi đây."
Thẩm Đường: "..."
Cậu và bằng hữu của cậu du lịch đến đủ xa rồi đấy, một cái ở Tây Bắc đại lục, một cái ở Đông Nam đại lục, coi như hai điểm tạo thành một đường thẳng bay tới còn xa lắc xa lơ, ven đường các quốc gia còn đang đánh trận, khả năng dạo đỉnh thật!
"Tại hạ Thẩm Đường, chữ Ấu Lê."
Thẩm Đường khô cằn học thiếu niên ôm quyền, không nói quê quán, thuần túy là bởi vì cô cũng không biết quê quán nguyên chủ ở nơi nào.
Địch Nhạc: "Hạnh ngộ hạnh ngộ!"
Theo trước làm thêm hai vò rượu Đỗ Khang, thiếu niên Địch Nhạc hài lòng một trái một phải ôm, chạy chậm hướng về phía lúc trước nhìn qua.
Thẩm Đường âm thầm chú ý, thấy cậu ta hội hợp cùng một người thanh niên khác cao hơn nửa cái đầu, đưa một vò rượu cầm trong tay tới.
Người thanh niên kia mặc dù tương tự Địch Nhạc, lông mi cũng có mấy phần hao hao, nhưng khí chất lạnh lùng hơn.
Khác với Địch Nhạc không bị trói buộc tùy tính, trông anh ta càng sạch sẽ thể diện hơn, mà Địch Nhạc lại là chân mang giày cỏ, tóc tùy tiện túm dùng dây đỏ buộc chặt.
"Uống hay không?"
Thanh niên hỏi: "Rượu gì đệ cũng dám uống?"
Địch Nhạc bất mãn nói: "Lúc trước chẳng phải huynh và ta đánh cược sao? Xem đi, đệ cược thắng, vì sao không dám uống? Chớ nói rượu Đỗ Khang tốt như vậy, vào Hiếu thành trước đó ngay cả một bát rượu thanh cũng uống không đến.
Huynh không uống thật? Huynh không uống thì đệ độc chiếm một mình."
Thanh niên hừ một tiếng, đoạt một vò từ tay Địch Nhạc, ánh mắt đạm mạc liếc tới chạm vào mắt Thẩm Đường, không tránh không né.
Thẩm Đường: "..."
Cô công khai ghi giá bán rượu, đã không cân thiếu cũng không bán rượu giả, dùng loại ánh mắt này nhìn cô làm gì? ? ?
Thanh niên khoảng hai mươi, so với Địch Nhạc lớn hơn hai ba tuổi.
Anh ta chạm mắt với Thẩm Đường ngắn ngủi lại dời đi, không khách khí túm cổ áo Địch Nhạc, kéo người vào quán trà.
Mơ hồ còn có thể nghe được Địch Nhạc gọi: "Có chuyện gì từ từ nói, đừng kéo đệ, đệ không có mặt mũi sao?"
Trước khi bọn họ tiến vào quán trà, mắt Thẩm Đường nhàn nhạt quét qua bên hông anh ta —— Bên hông người này quả nhiên cũng treo một viên phối sức, là chữ ký văn tâm màu xanh lục.
Chỉ là không biết văn tâm mấy phẩm, cũng khó trách dám từ Đông Nam du học đến Tây Bắc.
Một văn một võ, đúng là có năng lực.
Có thiếu niên giúp đỡ, người đi đường vãng lai cũng bị chiêu này của Thẩm Đường hấp dẫn, lục tục đến mua rượu, nhưng không có xa hoa như Địch Nhạc mua liền một vò, nhiều lắm là mua một hai lượng nếm thử.
Buôn bán không tính tốt bao nhiêu, nhưng cũng tuyệt đối không kém.
Thẩm Đường vỗ vỗ chữ ký văn tâm bên hông, vẻ mặt tươi cười, xem ra mình cũng đâu phải một đường toàn vận rủi.
Mua bán không vốn quả nhiên đã nhất.
Nhìn túi tiền hơi giàu có một chút, lại thêm tiền bán tranh dư lại, Thẩm Đường thầm tính trong lòng, chắc là đủ mua vài thớt vải tốt, làm mấy bộ đồ mới sạch sẽ.
Hiếu thành mùa thu tới sớm, giữa hè đã qua, không bao lâu thời tiết sẽ nhanh chuyển lạnh.
"Tiên sinh, chúng ta đi mua vải."
Mua vải lại tự chế hai vò rượu Đỗ Khang, thắng lợi trở về.
Trở lại viện nhỏ quen thuộc, vừa đẩy cửa ra liền thấy Kỳ Thiện ngồi dưới hiên ngẩn người, bộ dáng tâm sự nặng nề.
Cô hô: "Nguyên Lương, nơi này còn dư phòng không?"
Kỳ Thiện mới lấy lại tinh thần.
"Cậu rốt cuộc về..."
Anh ta dừng một chút.
Chốc lát chú ý đến Chử Diệu sau lưng Thẩm Đường, xảo chính là Chử Diệu cũng đang nhìn anh ta, ánh mắt hai người giao phong trong không khí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook