Lui Lui Lui Lui Ra
-
Chương 22: Đối Thực*
*Đối thực (對食): nguyên là một cụm từ mô tả hành vi giữa trong cung đình, sau lại trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám.
"Vợ của thái giám", đây là thân phận Tiêu Trường Ninh vẫn luôn lảng tránh từ trước đến giờ, nhưng hôm nay nàng lại nghe được hai chữ "phu quân" vừa quen thuộc vừa xa lạ từ miệng Thẩm Huyền lại không có cảm giác phản cảm giống lúc trước, giống như bởi vì người này là Thẩm Huyền nên cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.
Trên mặt Tiêu Trường Ninh có chút nóng lên, nàng vội cúi đầu nhìn tờ giấy mài mực che dấu sự quẫn bách của bản thân lúc này.
Thẩm Huyền cầm vỏ đao thay nàng chặn giấy Tuyên Thành, tùy tiện hỏi: "Điện hạ suy nghĩ gì vậy?"
Tay Tiêu Trường Ninh đang mài mực hơi dừng. Thẩm Huyền tiếp tục nói, mang theo một chút cười nhạo: "Mặt nàng đỏ rồi."
Xuy — mực trong nghiên mực hơi đổ ra ngoài, lưu lại trên bàn một nét mực đen nhánh.
Tiêu Trường Ninh nhìn vết mực xiêu vẹo trên bàn trà, tim đập loạn, nàng mài mực nhẹ nhàng lại một chút, giọng nói mang chút bực tức: "Ngươi lại nói bậy, bổn cung không muốn viết nữa."
"Đã nhận làm thì phải giữ lời." Lần đầu tiên bị người khác tỏ thái độ Thẩm đề đốc lại không có chút tức giận nào, ngược lại hắn nhặt nghiên mực lên tiếp tục mài, thay nàng làm ướt đầu bút lông sói chậm rãi nói: "Điện hạ muốn nói lời cảm tạ tất nhiên phải xuất ra thành ý rồi."
Tiêu Trường Ninh lập tức cầm lấy bút nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn viết thiệp gì?"
Thẩm Huyền làm tư thế "xin cứ tự nhiên", đáy mắt là dáng vẻ thong dong bình tĩnh: "Điện hạ cứ tùy ý."
Trong thời gian một chén trà, Tiêu Trường Ninh đã viết xong chữ《Nghĩa》. Tay nàng viết chữ ấy rất nhẹ nhàng, khoảng cách giữa các hàng như được khắc ra hoàn mỹ, nét chữ ấy mang theo ba phần tiêu sái cùng bảy phần linh tính giống như con người nàng, rất xinh đẹp.
Thẩm Huyền cũng không thể không nổi lên vài phần kính ý với nàng.
Thật ra hơn phân nửa người Đông Xưởng đều xuất thân bần hàn, nhưng tất cả đều kính ngưỡng nhất là những người có học thức uyên bác, sách vở đầy bụng, ngay cả Thẩm Huyền cũng không ngoại lệ. Có chữ viết như vậy, trưởng công chúa có thể kiêu căng cũng là điều hiển nhiên.
Thẩm Huyền cầm giấy Tuyên Thành lên, nhìn nét mực còn chưa khô, hắn chợt cười nhẹ: "Chữ "Nghĩa" này điện hạ có giải thích như thế nào?"
Tiêu Trường Ninh viết chữ《Nghĩa》vốn cũng có cất giấu tâm tư, muốn mượn chữ này để uyển chuyển chỉ điểm Đông Xưởng không cần làm hành động bất nghĩa, nàng lập tức đối đáp trôi chảy: "Bổn cung cho rằng nghĩa ở đây không phải là nghĩa khí mà là đạo nghĩa. Yêu tiền mà không có đạo đức, tham quyền mà không quan tâm đến dân sinh, hạ thần mà bán đứng chủ, đón dâu mà không có trách nhiệm, tất cả đều là bất nghĩa."
"À." Thẩm Huyền nhăn mày, bộ dạng đã thụ giáo được. Một lát sau, hắn duỗi tay chỉ chữ nào đó trên tấm thiệp hỏi: "Vậy ta xin hỏi điện hạ, như thế nào là "quân phụ thiên hạ"?"
Đôi mắt Thẩm Huyền luôn có vẻ thâm thúy, giống như có thể nhìn thấu hết tất cả. Tiêu Trường Ninh biết chút tâm tư nhỏ đó của chính mình không thể gạt được đôi mắt hắn, liền thoáng ngồi thẳng thân mình, miễn cưỡng đáp: "Quân phụ cũng giống như cha, những chữ này ý tứ là thiên tử cũng giống như phụ thân của người trong thiên hạ, hạ thần tất nhiên phải nghe lệnh tôn kính." Ý tứ trong lời nói đã rõ như ban ngày.
Thẩm Huyền chợt cười nhạo một tiếng: "Thần lại không cho là như vậy."
Tiêu Trường Ninh có chút kinh ngạc lại có chút tò mò, lấy trình độ của Thẩm Huyền hiện giờ thì có thể có giải thích nào cao hơn sao?
"Đề đốc có cao kiến gì?"
"Thần cho rằng, cái gọi là "quân phụ thiên hạ" hẳn là thiên tử muốn đem trăm họ trong thiên hạ làm phụ thân chính mình, muốn hiếu kính với trăm họ như cha mẹ."
Nghe được lời ngụy biện của Thẩm Huyền, mặt Tiêu Trường Ninh có chút đỏ lên, miệng hơi vểnh giống như muốn cãi lại nhưng cái gì cũng không nói.
Thôi thôi, chung quy cũng là do lập trường của hai người bất đồng, một người đại diện cho hoàng thất Tiêu gia uy nghiêm, một người đại diện cho quyền thần gian nịnh, lời nói không hợp nhau nói thêm nửa câu cũng không hợp, cùng mộ tên hoạn quyền tranh luận hai chữ "trung nghĩa" vốn đã không thực tế.....
Tiêu Trường Ninh nhụt chí nói: "Không nói cái này nữa, bảng chữ mẫu này đề đốc có hài lòng không?"
Thẩm Huyền "ừ" một tiếng, ánh mắt chậm rãi chuyển từ chữ viết xinh đẹp qua trên người thê tử cũng xinh đẹp của mình, hơi hơi gật đầu: "Tạm được."
Thẩm đề đốc nói tạm được thì nhất định tương đương với không tồi.
Trong lòng Tiêu Trường Ninh vừa động, nàng nhỏ giọng nói: "Cái kia...xem ở bản vẽ đẹp của bổn cung rất khó cầu, đề đốc có thể cho ta lệnh bài ra phủ được không?"
Thẩm Huyền lộ ra thần sắc "quả nhiên", hắn không đáp mà hỏi ngược lại: "Không phải nàng nói đặc biệt tới nói lời cảm tạ sao?"
Tiêu Trường Ninh mong đợi nhìn hắn, nói thật: "Bổn cung chỉ cảm thấy tâm tình đề đốc lúc này có vẻ không tồi, nếu không yêu cầu gì thì không khỏi xin lỗi cơ hội tốt như vậy. Lại nói, bổn cung đã lâu chưa được thấy hoàng thượng."
Giọng nói nàng ngày càng thấp, lúc này Thẩm Huyền lại đột nhiên hỏi: "Điểm tâm hôm nay là điện hạ tự tay làm sao?"
"Hả?" Tiêu Trường Ninh do dự giữa nói thật và nói dối, giống như lựa chọn cái nào cũng đều có hại không có lợi, vậy nên nàng chỉ đành lựa chọn trốn tránh: "Nếu không được thì cũng không cần bắt buộc đâu........Bổn cung về trước, ngươi không cần tiễn."
Nàng vội vàng đứng dậy, đi chưa được hai bước liền nghe thấy giọng nói Thẩm Huyền: "Điện hạ xoay người lại đi."
Giọng nói hắn trầm thấp rất dễ nghe, trong một đám thái giám coi như là âm thanh xuất chúng nhất, có thể làm người khác không thể kháng cự được. Tiêu Trường Ninh bất giác xoay người lại, sau đó một khối lệnh bài quen thuộc bay tới trong lòng nàng, đúng là lệnh bài xuất phủ của Đông Xưởng.
"Cho điện hạ một canh giờ." Thẩm Huyền cầm lấy áo ngoài khoác thêm trên người, hắn sửa sang lại cổ tay áo có chút cẩu thả thờ ơ nói: "Để Tưởng Xạ đi chung với nàng."
Tiêu Trường Ninh hiểu được ý tứ của hắn, lập tức ánh mắt sáng lên, nàng vui sướng đến mức ngay cả lời cảm tạ cũng quên nói, một đường bước nhanh ra cửa.
Trong cung, tiểu hoàng đế đang làm bài tập ở Tĩnh Tâm Các.
Nhìn thấy Tiêu Trường mỉm cười đi tới, đáy mắt hắn hiện lên chút ánh sáng nhưng thực nhanh lại ảm đạm xuống dưới, bộ dạng rất lo lắng.
"Hoàng thượng đây là làm sao vậy?" Tiêu Trường Ninh bước vào cửa, đứng đối diện bàn học của hắn hành lễ rồi ngồi xuống, nàng cầm sách hắn lên nhìn, nói: "Chữ thật ra cũng có tiến bộ rồi." Chỉ có điều học vấn vẫn là bộ dạng gối thêu hoa giống lúc trước.
"Trước tiên đừng nói cái này nữa tỷ tỷ." Tiêu Hoàn rầu rĩ rút sách của chính mình trong lòng bàn tay Tiêu Trường Ninh ra, hắn nhìn xung quanh một lượt mới hạ giọng thần bí nói: "Tỳ nữ thái hậu cho tỷ có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"
"Đó là chuyện của nhiều ngày trước rồi. Ước chừng thái hậu cảm thấy, gả một trưởng công chúa tới còn chưa đủ tin cậy nên muốn đưa Thu Hồng cho Thẩm Huyền làm thiếp, nhưng cuối cũng đã thất bại." Tiêu Trường Ninh nghi hoặc nói: "Sao đột nhiên hoàng thượng lại hỏi chuyện này?"
Tiêu Hoàn nói: "Thái hậu vì chuyện này mà giận dữ rất nhiều ngày. Tuy nói cái chết của cung nữ kia chỉ là chuyện nhỏ nhưng đây là đang đánh vào thể diện của thái hậu. Tỷ tỷ, hiện tại mạch nước ngầm trong triều đình đã bắt đầu chuyển động, tỷ phải cẩn thận."
"Hoàng thượng không cần lo lắng cho bổn cung mà nên bảo vệ tốt chính mình thì hơn." Tiêu Trường Ninh ôm lò sưởi trên tay hơi mỉm cười: "Thái hậu luôn luôn cẩn thận, tại sao lần này lại hành động vô lí như vậy? Cho một cung nữ đi câu dẫn thái giám vốn đã hoang đường, thái giám lại không gần nữ sắc....."
Nói đến đây nàng lại có chút không xác định. Rốt cuộc chính mình đã từng nhìn qua Thẩm Huyền cạo râu nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Tỷ tỷ không biết sao?" Sắc mặt Tiêu Hoàn trở nên có chút cổ quái, giống như có điều cố kỵ ấp úng nói: "Trẫm nghe nói, Thẩm đề đốc đã từng có đối thực."
Cung nữ kết thành đối thực với thái giám để an ủi cho nhau, hiện tượng này ở trong cung là bí mật được mọi người ngầm đồng ý. Nhưng Tiêu Trường Ninh chưa từng nghĩ loại từ ngữ này sẽ xuất hiện trên người Thẩm Huyền.
Nàng rõ ràng ngẩn ra một lát, rồi sau đó con ngươi đang thất thần mới chậm rãi chuyển động, hóa thành ý cười dưới đáy mắt: "Hoàng thượng nghe được lời nói bừa bãi đó từ nơi nào vậy, chẳng lẽ là tỷ nghĩ sai rồi? Bổn cung gả tới Đông Xưởng mấy tháng chưa bao giờ thấy Thẩm Huyền gần nữ sắc."
Thấy nàng không tin Tiêu Hoàn có chút nóng nảy, nghiêm túc nói: "Là thật đó! Đại cung nữ chưởng sự bên người trẫm từng nhìn thấy......"
Hắn còn chưa nói xong thì chợt bên ngoài truyền tới âm thanh ầm ĩ.
Tiêu Trường Ninh bị đánh gãy suy nghĩ, nàng đứng dậy đẩy cửa ra chỉ thấy Việt Dao một thân võ bào đứng trong đình viện, cầm Tú Xuân đao trong tay, đang giằng co với Tưởng Xạ cung đã cài tên.
"Cẩm Y Vệ Sử phủ Việt Dao phụng chỉ bảo hộ an nguy của bệ hạ, thái giám Đông Xưởng vì sao dám tự tiện xông vào trong cung?" Mũ ô sa rớt xuống, lông mi Việt Dao mang theo chút anh khí tạo ra cảm giác khó phân được nam nữ, nàng lạnh giọng chất vấn Tưởng Xạ: "Này tiểu người câm, hỏi ngươi đó!"
Nghe được ba chữ "tiểu người câm" khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Xạ hơi vặn vẹo, hắn kéo dây cung càng căng hơn.
Mắt nhìn thấy cuộc quyết đấu này chạm vào là nổ ngay, Tiêu Trường Ninh vội lên tiếng ngăn cản: "Việt tỷ tỷ, Tưởng Xạ đang hộ tống bổn cung đến diện thánh, hắn không có ác ý."
"Trường Ninh?" Việt Dao thở dài nhẹ nhõm, một bên thu đao vào vỏ một bên nhướng mày nhìn Tưởng Xạ, nàng cười nhạo nói: "Người của Thẩm Huyền đều không hiểu lễ nghĩa như vậy sao? Ta đã tự báo gia môn mà Tưởng dịch trường ngay cả một câu tiếp đón cũng không nói, ngươi không khỏi quá cuồng vọng rồi."
Môi Tưởng Xạ giật giật, hắn vẫn không nói gì yên lặng thu cung tiễn lại.
"Từ lâu đã được nghe Tưởng dịch trường tài bắn cung như thần, không biết ngày khác có thể lãnh giáo cùng ta hai chiêu được không?" Thấy vẻ mặt Tưởng Xạ lạnh lùng, Việt Dao chợt cảm thấy không thú vị: "Này ngươi sẽ không thật sự là người câm chứ?"
"Được rồi Việt tỷ tỷ, Tưởng dịch trường xưa nay không thích nói chuyện, tỷ cũng đừng kích động hắn." Vừa thấy Việt Dao đến, Tiêu Trường Ninh liền đem lời nói kia của Tiêu Hoàn để sau đầu, nàng kéo Việt Dao sang một bên nói: "Tỷ tới rất đúng lúc, bổn cung có chuyện muốn nói với tỷ."
Hai người sóng vai dọc theo đường nhỏ đi đến hoa uyển, để Tưởng Xạ đi theo phía xa.
Việt Dao nhìn trái ngó phải nói: "Hiện tại không có người, điện hạ muốn nói gì cứ việc nói."
Tiêu Trường Ninh ho khan một tiếng, nghiêng đầu áy náy nói: "Bảo bối Thẩm Huyền tỷ đưa ta......bị chó ăn rồi."
"....." Việt Dao một lát cũng không nói gì, nàng hỏi lại: "Bị chó ăn là có ý gì?"
Tiêu Trường Ninh vô cùng chân thành nói: "Ý tứ trên mặt chữ."
"Điện hạ, muội!" Việt Dao trừng mắt, nàng hít sâu một hơi khôi phục lại tinh thần: "Ăn thì ăn đi, lần sau thần sẽ tìm cho điện hạ cái khác, làm thật một chút hẳn sẽ không bị phát hiện...."
Nói đến đây Việt Dao hơi dừng, quay đầu lại không xác định hỏi: "Đồ vật này lớn hay nhỏ.....thì thích hợp?"
"...." Tiêu Trường Ninh có chút hỗn loạn suy nghĩ: Bổn cung là loại người sẽ đi quan sát đồ vật này lớn hay nhỏ sao!?
Nàng phí chút công phu mới đưa suy nghĩ Việt Dao đứng đắn trở lại, nhẹ giọng nói: "Việt tỷ tỷ, đồ vật của Thẩm Huyền muội từ bỏ, tỷ trở về đi. Nếu bị Thẩm Huyền phát hiện muội đánh mất đồ vật của hắn thì kết quả như nào muội cũng nhận."
"Vì sao vậy!" Việt Dao sốt ruột nói: "Nếu điện hạ lo lắng sự việc bại lộ, thần có thể nghĩ cách cho điện hạ, tùy tiện dùng cái đồ vật hong gió mười năm khác hắn có thể nhận ra thật giả mới là lạ!"
"Đều không phải nguyên nhân này." Tiêu Trường Ninh đem ánh mắt hướng về phương xa không thể thấy, nhợt nhạt cười: "Mà là bổn cung cảm thấy không cần lấy cái này uy hiếp hắn."
"Điện hạ không cầu đường lui vì chính mình sao?"
"Việt tỷ tỷ, gả tới Đông Xưởng mấy tháng này bổn cung đã hiểu ra một chuyện: Uy hiếp lớn nhất trước mắt bổn cung không phải Thẩm Huyền."
"Muội....." Việt Dao nhìn biểu tình nghiêm túc của nàng, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận cái gì trên mặt nàng tràn đầy không thể tin tưởng, lui về sau một bước nói: "Điện hạ muội, không phải đã thích......."
"Không có!" Tiêu Trường Ninh vội thề thốt phủ nhận.
Việt Dao nhìn chằm chằm nàng.
"Thật không có." Tiêu Trường Ninh lặp lại một lần nữa, chỉ là ánh mắt có chút trốn tránh.. đam mỹ hài
Việt Dao thở dài, đem ngón tay đã nắm chặt của Tiêu Trường Ninh thả ra, nàng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đây là việc của điện hạ nên chỉ có điện hạ mới có thể quyết định. Chỉ là ở chỗ thần có mấy cái tin tức, nếu nghe xong điện hạ vẫn muốn đứng về phía Đông Xưởng thần tuyệt đối sẽ không ngăn cản."
~~~~~~~~~~~
"Vợ của thái giám", đây là thân phận Tiêu Trường Ninh vẫn luôn lảng tránh từ trước đến giờ, nhưng hôm nay nàng lại nghe được hai chữ "phu quân" vừa quen thuộc vừa xa lạ từ miệng Thẩm Huyền lại không có cảm giác phản cảm giống lúc trước, giống như bởi vì người này là Thẩm Huyền nên cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.
Trên mặt Tiêu Trường Ninh có chút nóng lên, nàng vội cúi đầu nhìn tờ giấy mài mực che dấu sự quẫn bách của bản thân lúc này.
Thẩm Huyền cầm vỏ đao thay nàng chặn giấy Tuyên Thành, tùy tiện hỏi: "Điện hạ suy nghĩ gì vậy?"
Tay Tiêu Trường Ninh đang mài mực hơi dừng. Thẩm Huyền tiếp tục nói, mang theo một chút cười nhạo: "Mặt nàng đỏ rồi."
Xuy — mực trong nghiên mực hơi đổ ra ngoài, lưu lại trên bàn một nét mực đen nhánh.
Tiêu Trường Ninh nhìn vết mực xiêu vẹo trên bàn trà, tim đập loạn, nàng mài mực nhẹ nhàng lại một chút, giọng nói mang chút bực tức: "Ngươi lại nói bậy, bổn cung không muốn viết nữa."
"Đã nhận làm thì phải giữ lời." Lần đầu tiên bị người khác tỏ thái độ Thẩm đề đốc lại không có chút tức giận nào, ngược lại hắn nhặt nghiên mực lên tiếp tục mài, thay nàng làm ướt đầu bút lông sói chậm rãi nói: "Điện hạ muốn nói lời cảm tạ tất nhiên phải xuất ra thành ý rồi."
Tiêu Trường Ninh lập tức cầm lấy bút nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn viết thiệp gì?"
Thẩm Huyền làm tư thế "xin cứ tự nhiên", đáy mắt là dáng vẻ thong dong bình tĩnh: "Điện hạ cứ tùy ý."
Trong thời gian một chén trà, Tiêu Trường Ninh đã viết xong chữ《Nghĩa》. Tay nàng viết chữ ấy rất nhẹ nhàng, khoảng cách giữa các hàng như được khắc ra hoàn mỹ, nét chữ ấy mang theo ba phần tiêu sái cùng bảy phần linh tính giống như con người nàng, rất xinh đẹp.
Thẩm Huyền cũng không thể không nổi lên vài phần kính ý với nàng.
Thật ra hơn phân nửa người Đông Xưởng đều xuất thân bần hàn, nhưng tất cả đều kính ngưỡng nhất là những người có học thức uyên bác, sách vở đầy bụng, ngay cả Thẩm Huyền cũng không ngoại lệ. Có chữ viết như vậy, trưởng công chúa có thể kiêu căng cũng là điều hiển nhiên.
Thẩm Huyền cầm giấy Tuyên Thành lên, nhìn nét mực còn chưa khô, hắn chợt cười nhẹ: "Chữ "Nghĩa" này điện hạ có giải thích như thế nào?"
Tiêu Trường Ninh viết chữ《Nghĩa》vốn cũng có cất giấu tâm tư, muốn mượn chữ này để uyển chuyển chỉ điểm Đông Xưởng không cần làm hành động bất nghĩa, nàng lập tức đối đáp trôi chảy: "Bổn cung cho rằng nghĩa ở đây không phải là nghĩa khí mà là đạo nghĩa. Yêu tiền mà không có đạo đức, tham quyền mà không quan tâm đến dân sinh, hạ thần mà bán đứng chủ, đón dâu mà không có trách nhiệm, tất cả đều là bất nghĩa."
"À." Thẩm Huyền nhăn mày, bộ dạng đã thụ giáo được. Một lát sau, hắn duỗi tay chỉ chữ nào đó trên tấm thiệp hỏi: "Vậy ta xin hỏi điện hạ, như thế nào là "quân phụ thiên hạ"?"
Đôi mắt Thẩm Huyền luôn có vẻ thâm thúy, giống như có thể nhìn thấu hết tất cả. Tiêu Trường Ninh biết chút tâm tư nhỏ đó của chính mình không thể gạt được đôi mắt hắn, liền thoáng ngồi thẳng thân mình, miễn cưỡng đáp: "Quân phụ cũng giống như cha, những chữ này ý tứ là thiên tử cũng giống như phụ thân của người trong thiên hạ, hạ thần tất nhiên phải nghe lệnh tôn kính." Ý tứ trong lời nói đã rõ như ban ngày.
Thẩm Huyền chợt cười nhạo một tiếng: "Thần lại không cho là như vậy."
Tiêu Trường Ninh có chút kinh ngạc lại có chút tò mò, lấy trình độ của Thẩm Huyền hiện giờ thì có thể có giải thích nào cao hơn sao?
"Đề đốc có cao kiến gì?"
"Thần cho rằng, cái gọi là "quân phụ thiên hạ" hẳn là thiên tử muốn đem trăm họ trong thiên hạ làm phụ thân chính mình, muốn hiếu kính với trăm họ như cha mẹ."
Nghe được lời ngụy biện của Thẩm Huyền, mặt Tiêu Trường Ninh có chút đỏ lên, miệng hơi vểnh giống như muốn cãi lại nhưng cái gì cũng không nói.
Thôi thôi, chung quy cũng là do lập trường của hai người bất đồng, một người đại diện cho hoàng thất Tiêu gia uy nghiêm, một người đại diện cho quyền thần gian nịnh, lời nói không hợp nhau nói thêm nửa câu cũng không hợp, cùng mộ tên hoạn quyền tranh luận hai chữ "trung nghĩa" vốn đã không thực tế.....
Tiêu Trường Ninh nhụt chí nói: "Không nói cái này nữa, bảng chữ mẫu này đề đốc có hài lòng không?"
Thẩm Huyền "ừ" một tiếng, ánh mắt chậm rãi chuyển từ chữ viết xinh đẹp qua trên người thê tử cũng xinh đẹp của mình, hơi hơi gật đầu: "Tạm được."
Thẩm đề đốc nói tạm được thì nhất định tương đương với không tồi.
Trong lòng Tiêu Trường Ninh vừa động, nàng nhỏ giọng nói: "Cái kia...xem ở bản vẽ đẹp của bổn cung rất khó cầu, đề đốc có thể cho ta lệnh bài ra phủ được không?"
Thẩm Huyền lộ ra thần sắc "quả nhiên", hắn không đáp mà hỏi ngược lại: "Không phải nàng nói đặc biệt tới nói lời cảm tạ sao?"
Tiêu Trường Ninh mong đợi nhìn hắn, nói thật: "Bổn cung chỉ cảm thấy tâm tình đề đốc lúc này có vẻ không tồi, nếu không yêu cầu gì thì không khỏi xin lỗi cơ hội tốt như vậy. Lại nói, bổn cung đã lâu chưa được thấy hoàng thượng."
Giọng nói nàng ngày càng thấp, lúc này Thẩm Huyền lại đột nhiên hỏi: "Điểm tâm hôm nay là điện hạ tự tay làm sao?"
"Hả?" Tiêu Trường Ninh do dự giữa nói thật và nói dối, giống như lựa chọn cái nào cũng đều có hại không có lợi, vậy nên nàng chỉ đành lựa chọn trốn tránh: "Nếu không được thì cũng không cần bắt buộc đâu........Bổn cung về trước, ngươi không cần tiễn."
Nàng vội vàng đứng dậy, đi chưa được hai bước liền nghe thấy giọng nói Thẩm Huyền: "Điện hạ xoay người lại đi."
Giọng nói hắn trầm thấp rất dễ nghe, trong một đám thái giám coi như là âm thanh xuất chúng nhất, có thể làm người khác không thể kháng cự được. Tiêu Trường Ninh bất giác xoay người lại, sau đó một khối lệnh bài quen thuộc bay tới trong lòng nàng, đúng là lệnh bài xuất phủ của Đông Xưởng.
"Cho điện hạ một canh giờ." Thẩm Huyền cầm lấy áo ngoài khoác thêm trên người, hắn sửa sang lại cổ tay áo có chút cẩu thả thờ ơ nói: "Để Tưởng Xạ đi chung với nàng."
Tiêu Trường Ninh hiểu được ý tứ của hắn, lập tức ánh mắt sáng lên, nàng vui sướng đến mức ngay cả lời cảm tạ cũng quên nói, một đường bước nhanh ra cửa.
Trong cung, tiểu hoàng đế đang làm bài tập ở Tĩnh Tâm Các.
Nhìn thấy Tiêu Trường mỉm cười đi tới, đáy mắt hắn hiện lên chút ánh sáng nhưng thực nhanh lại ảm đạm xuống dưới, bộ dạng rất lo lắng.
"Hoàng thượng đây là làm sao vậy?" Tiêu Trường Ninh bước vào cửa, đứng đối diện bàn học của hắn hành lễ rồi ngồi xuống, nàng cầm sách hắn lên nhìn, nói: "Chữ thật ra cũng có tiến bộ rồi." Chỉ có điều học vấn vẫn là bộ dạng gối thêu hoa giống lúc trước.
"Trước tiên đừng nói cái này nữa tỷ tỷ." Tiêu Hoàn rầu rĩ rút sách của chính mình trong lòng bàn tay Tiêu Trường Ninh ra, hắn nhìn xung quanh một lượt mới hạ giọng thần bí nói: "Tỳ nữ thái hậu cho tỷ có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"
"Đó là chuyện của nhiều ngày trước rồi. Ước chừng thái hậu cảm thấy, gả một trưởng công chúa tới còn chưa đủ tin cậy nên muốn đưa Thu Hồng cho Thẩm Huyền làm thiếp, nhưng cuối cũng đã thất bại." Tiêu Trường Ninh nghi hoặc nói: "Sao đột nhiên hoàng thượng lại hỏi chuyện này?"
Tiêu Hoàn nói: "Thái hậu vì chuyện này mà giận dữ rất nhiều ngày. Tuy nói cái chết của cung nữ kia chỉ là chuyện nhỏ nhưng đây là đang đánh vào thể diện của thái hậu. Tỷ tỷ, hiện tại mạch nước ngầm trong triều đình đã bắt đầu chuyển động, tỷ phải cẩn thận."
"Hoàng thượng không cần lo lắng cho bổn cung mà nên bảo vệ tốt chính mình thì hơn." Tiêu Trường Ninh ôm lò sưởi trên tay hơi mỉm cười: "Thái hậu luôn luôn cẩn thận, tại sao lần này lại hành động vô lí như vậy? Cho một cung nữ đi câu dẫn thái giám vốn đã hoang đường, thái giám lại không gần nữ sắc....."
Nói đến đây nàng lại có chút không xác định. Rốt cuộc chính mình đã từng nhìn qua Thẩm Huyền cạo râu nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Tỷ tỷ không biết sao?" Sắc mặt Tiêu Hoàn trở nên có chút cổ quái, giống như có điều cố kỵ ấp úng nói: "Trẫm nghe nói, Thẩm đề đốc đã từng có đối thực."
Cung nữ kết thành đối thực với thái giám để an ủi cho nhau, hiện tượng này ở trong cung là bí mật được mọi người ngầm đồng ý. Nhưng Tiêu Trường Ninh chưa từng nghĩ loại từ ngữ này sẽ xuất hiện trên người Thẩm Huyền.
Nàng rõ ràng ngẩn ra một lát, rồi sau đó con ngươi đang thất thần mới chậm rãi chuyển động, hóa thành ý cười dưới đáy mắt: "Hoàng thượng nghe được lời nói bừa bãi đó từ nơi nào vậy, chẳng lẽ là tỷ nghĩ sai rồi? Bổn cung gả tới Đông Xưởng mấy tháng chưa bao giờ thấy Thẩm Huyền gần nữ sắc."
Thấy nàng không tin Tiêu Hoàn có chút nóng nảy, nghiêm túc nói: "Là thật đó! Đại cung nữ chưởng sự bên người trẫm từng nhìn thấy......"
Hắn còn chưa nói xong thì chợt bên ngoài truyền tới âm thanh ầm ĩ.
Tiêu Trường Ninh bị đánh gãy suy nghĩ, nàng đứng dậy đẩy cửa ra chỉ thấy Việt Dao một thân võ bào đứng trong đình viện, cầm Tú Xuân đao trong tay, đang giằng co với Tưởng Xạ cung đã cài tên.
"Cẩm Y Vệ Sử phủ Việt Dao phụng chỉ bảo hộ an nguy của bệ hạ, thái giám Đông Xưởng vì sao dám tự tiện xông vào trong cung?" Mũ ô sa rớt xuống, lông mi Việt Dao mang theo chút anh khí tạo ra cảm giác khó phân được nam nữ, nàng lạnh giọng chất vấn Tưởng Xạ: "Này tiểu người câm, hỏi ngươi đó!"
Nghe được ba chữ "tiểu người câm" khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Xạ hơi vặn vẹo, hắn kéo dây cung càng căng hơn.
Mắt nhìn thấy cuộc quyết đấu này chạm vào là nổ ngay, Tiêu Trường Ninh vội lên tiếng ngăn cản: "Việt tỷ tỷ, Tưởng Xạ đang hộ tống bổn cung đến diện thánh, hắn không có ác ý."
"Trường Ninh?" Việt Dao thở dài nhẹ nhõm, một bên thu đao vào vỏ một bên nhướng mày nhìn Tưởng Xạ, nàng cười nhạo nói: "Người của Thẩm Huyền đều không hiểu lễ nghĩa như vậy sao? Ta đã tự báo gia môn mà Tưởng dịch trường ngay cả một câu tiếp đón cũng không nói, ngươi không khỏi quá cuồng vọng rồi."
Môi Tưởng Xạ giật giật, hắn vẫn không nói gì yên lặng thu cung tiễn lại.
"Từ lâu đã được nghe Tưởng dịch trường tài bắn cung như thần, không biết ngày khác có thể lãnh giáo cùng ta hai chiêu được không?" Thấy vẻ mặt Tưởng Xạ lạnh lùng, Việt Dao chợt cảm thấy không thú vị: "Này ngươi sẽ không thật sự là người câm chứ?"
"Được rồi Việt tỷ tỷ, Tưởng dịch trường xưa nay không thích nói chuyện, tỷ cũng đừng kích động hắn." Vừa thấy Việt Dao đến, Tiêu Trường Ninh liền đem lời nói kia của Tiêu Hoàn để sau đầu, nàng kéo Việt Dao sang một bên nói: "Tỷ tới rất đúng lúc, bổn cung có chuyện muốn nói với tỷ."
Hai người sóng vai dọc theo đường nhỏ đi đến hoa uyển, để Tưởng Xạ đi theo phía xa.
Việt Dao nhìn trái ngó phải nói: "Hiện tại không có người, điện hạ muốn nói gì cứ việc nói."
Tiêu Trường Ninh ho khan một tiếng, nghiêng đầu áy náy nói: "Bảo bối Thẩm Huyền tỷ đưa ta......bị chó ăn rồi."
"....." Việt Dao một lát cũng không nói gì, nàng hỏi lại: "Bị chó ăn là có ý gì?"
Tiêu Trường Ninh vô cùng chân thành nói: "Ý tứ trên mặt chữ."
"Điện hạ, muội!" Việt Dao trừng mắt, nàng hít sâu một hơi khôi phục lại tinh thần: "Ăn thì ăn đi, lần sau thần sẽ tìm cho điện hạ cái khác, làm thật một chút hẳn sẽ không bị phát hiện...."
Nói đến đây Việt Dao hơi dừng, quay đầu lại không xác định hỏi: "Đồ vật này lớn hay nhỏ.....thì thích hợp?"
"...." Tiêu Trường Ninh có chút hỗn loạn suy nghĩ: Bổn cung là loại người sẽ đi quan sát đồ vật này lớn hay nhỏ sao!?
Nàng phí chút công phu mới đưa suy nghĩ Việt Dao đứng đắn trở lại, nhẹ giọng nói: "Việt tỷ tỷ, đồ vật của Thẩm Huyền muội từ bỏ, tỷ trở về đi. Nếu bị Thẩm Huyền phát hiện muội đánh mất đồ vật của hắn thì kết quả như nào muội cũng nhận."
"Vì sao vậy!" Việt Dao sốt ruột nói: "Nếu điện hạ lo lắng sự việc bại lộ, thần có thể nghĩ cách cho điện hạ, tùy tiện dùng cái đồ vật hong gió mười năm khác hắn có thể nhận ra thật giả mới là lạ!"
"Đều không phải nguyên nhân này." Tiêu Trường Ninh đem ánh mắt hướng về phương xa không thể thấy, nhợt nhạt cười: "Mà là bổn cung cảm thấy không cần lấy cái này uy hiếp hắn."
"Điện hạ không cầu đường lui vì chính mình sao?"
"Việt tỷ tỷ, gả tới Đông Xưởng mấy tháng này bổn cung đã hiểu ra một chuyện: Uy hiếp lớn nhất trước mắt bổn cung không phải Thẩm Huyền."
"Muội....." Việt Dao nhìn biểu tình nghiêm túc của nàng, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận cái gì trên mặt nàng tràn đầy không thể tin tưởng, lui về sau một bước nói: "Điện hạ muội, không phải đã thích......."
"Không có!" Tiêu Trường Ninh vội thề thốt phủ nhận.
Việt Dao nhìn chằm chằm nàng.
"Thật không có." Tiêu Trường Ninh lặp lại một lần nữa, chỉ là ánh mắt có chút trốn tránh.. đam mỹ hài
Việt Dao thở dài, đem ngón tay đã nắm chặt của Tiêu Trường Ninh thả ra, nàng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đây là việc của điện hạ nên chỉ có điện hạ mới có thể quyết định. Chỉ là ở chỗ thần có mấy cái tin tức, nếu nghe xong điện hạ vẫn muốn đứng về phía Đông Xưởng thần tuyệt đối sẽ không ngăn cản."
~~~~~~~~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook